← Ch.0392 | Ch.0394 → |
Khương Thái Hư đau thương, hắn cứ lẳng lặng ôm thi thể lạnh băng này.
- Thần Vương lão tổ...
Người bên cạnh khẽ gọi.
- Thải Vân...
Thần Vương lẩm bẩm, giọng run run.
Hắn có đau thương khôn cùng, tiếc nuối vô tận, nhìn hồng nhan tri kỳ vì cứu mình mà chết ở ngày bên cạnh, trong lòng hắn đau đớn không thể nói ra hết.
Hận muốn điên, Thần Vương nghẹn ngào ngút trời, ánh mắt tràn ngập thê lương.
Bốn ngàn năm trước, hắn áo trắng hơn tuyết tung hoành thiên hạ, ai dám đối đầu? Hiện giờ, tuổi già ập tới, ngay cả ngay cả mạng của cô gái mình yêu nhất cũng không giữ được, cứu hắn mà chết.
Tình khó cấm, lòng đang thương, hắn ngửa mặt nhìn trời, dùng sức ôm chặt thi thể lạnh băng.
- A
Thần Vương hét to, bi ai khôn cùng hóa thành sát ý tận trời, giờ khắc này cả Thần Thành lạnh như băng, tựa như một trận gió thu xơ xác quét qua.
Thần Thành như trời đông giá rét tiến tới, lá bay tán loạn, sát ý vô tận, Thần Vương giận dữ, thiên địa run rẩy.
Vào giờ phút này, thiên địa tinh khí vô tận điên cuồng lao tới nơi này, ngập trời ngập đất tụ vào Thần Vương bao phủ hắn.
Hắn ngẩng đầu, đứng một mình giữa sân, hấp thu tinh khí tám hướng, cắn nuốt tinh hoa trời trăng, toàn thân đều bị bao phủ.
- Vì sao phải lấy vải trắng che thân? Vì sao không muốn để ta thấy hình dạng của nàng?
Khương Thái Hư nghẹn ngào, lẩm bẩm:
- Ở trong mắt ta, nàng vẫn luôn không đổi, vĩnh viễn như thế, bất luận là bốn ngàn năm trước, hay là hiện giờ...
Tất cả những người khác đều im tiếng, lẳng lặng đứng nhìn.
Thiên địa tinh khí như biển rộng vọt tới, khí thế Thần Vương ngày càng mạnh, cuối cùng hai tay nâng cụ bà lên, đau thương nói:
- Nàng thích thanh xuân, ta cho nàng thanh xuân vĩnh trú.
Tinh khí như biển, mênh mông như dòng nước mãnh liệt ập tới, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau nhập vào cơ thể Thần Vương.
Khương Thái Hư hai tay tỏa sáng chói, gần như trong suốt đưa tất cả tinh khí rót vào cơ thể cụ bà, cứu không được thần hồn của nàng, nhưng đánh thức thân thể của nàng.
Thân thể cụ bà nhanh chóng biến đổi, làn da nhăn nheo chậm rãi giãn ra, dần dần mịn màng, chậm rãi sáng mịn, mái tóc thưa thớt dần dài ra.
- Ta đứng lên trời cao đoạt lấy dung nhan tươi trẻ cho nàng!
Khương Thái Hư hét lớn, âm thanh như thần uy sấm sét xuyên qua thiên địa rung động Thần Thành, màng tai mọi người cùng ù ù rung động.
Ánh sáng vô tận hiện ra, Khương Thái Hư dùng hai tay nối liền đại đạo thiên địa, mạnh mẽ đẩy một bộ thân thể khô cạn tới thanh xuân, chậm rãi khôi phục sức sống.
thân thể còm cõi hoàn toàn thẳng băng, nếp nhăn hoàn toàn biến mất, nàng đang không ngừng biến hóa.
Thiên địa tinh khí vô tận tẩy rửa, Thần Vương Khương Thái Hư thần thuật vô song, không ngừng chấn động cánh tay, cuối cùng mạnh mẽ biến khối thân thể khô cạn khôi phục lại bộ dáng trẻ tuổi.
Thải Vân tiên tử tựa như sống lại, phảng phất trở về bốn ngàn năm trăm năm trước, mái tóc đen óng, cơ thể sáng bóng, dung mạo tuyệt thế phục hồi, tựa như đang ngủ say.
Khương Thái Hư thi triển thần thuật nghịch thiên khôi phục thanh xuân của nàng trở lại, nâng nàng lẳng lặng nhìn như đang trở về trước kia.
Đáng tiếc, giai nhân cuối cũng đã qua đời, thần hồn bị chém chết, Thần Vương ảm đạm khó nói lên một lời.
- Thần Vương tông tổ xin nên bi thương, không nên tự làm mình bị thương...
Người bên cạnh đều rất lo lắng, Khương Thái Hư vừa sống lại liền thi triển thần thuật nghịch thiên như vậy, bọn họ sợ có chuyện không hay.
- Thải Vân...
Khương Thái Hư khẽ gọi, sau đó đặt nàng trong Hóa Long Trì.
Rồi sau đó, hắn đứng vụt lên, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Nếu ta đã sống lại, dù là ông trời cũng không thể thu ta.
Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, lời nói tràn ngập tự tin mạnh mẽ, như đang tuyên cáo với trời đất.
- Khương Thái Hư, cho dù ngươi tạm thời sống lại, chúng ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội.
Cách không xa Hóa Long Trì, ba lão yêu nghiệt kinh hồn bạt vía, lớn tiếng quát to. Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ cũng đều lộ rõ sát khí, đều thúc đẩy thần lực đánh tới trước.
Đáng tiếc, có thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán chắn ngang, trong thời gian ngắn thì bọn họ không thể phá vỡ ngăn cản được.
- Thần Vương tái sinh thuật!
Khương Thái Hư hét lớn, vô cùng uy nghiêm, quân lâm thiên hạ. hắn đứng giữa sân, nhận linh khí tám hướng đổ vào thân thể, không ngừng lóe ra thần quang.
Đây là bí thuật của riêng thể chất Thần Vương, chỉ cần chưa mất đi căn nguyên thì có thể khôi phục lại thân thể, gần như có thân bất tử.
Ba lão yêu nghiệt sống hơn bốn ngàn tuổi còn chưa mục nát liền ra tay, bắt đầu phong ấn mảnh không gian này, cắt đứt tất cả với bên ngoài, muốn cắt đứt linh khí khổng lồ mà Thần Vương cần dùng.
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ cùng ra tay toàn lực, bọn họ lĩnh ngộ đại đạo cũng rất tinh thâm, đánh ra những dấu ấn trong không trung, phong tỏa tất cả mọi thứ.
Nhưng cũng khó mà cản nổi, ánh sáng sao trời mãnh liệt ập xuống, một mảnh trắng xóa như ngân hà to lớn lóng lánh bao phủ Thần Vương.
- Sao lại thế này, Thần Thành bị vũ khí Cực Đạo trấn áp, ngăn cách với đại thiên địa, Khương Thái Hư làm sao mượn tới tinh lực chư thiên?
Một vị nhân vật cấp Thánh Chủ giật mình.
- hắn đang mượn Hằng Vũ Thần Lô nối tiếp với đại đạo, đoạt lấy tinh lực đầy trời.
Một lão yêu nghiệt kinh hãi, điều này không phải hiện tượng tốt, Khương Thái Hư vừa sống lại liền có liên hệ với thánh lô, chỉ ngẫm thôi cùng làm người ta sợ hãi.
Ầm!
Đột nhiên Cực Đạo thần uy bùng nổ, Thánh binh chống lại Hằng Vũ Lô như muốn đánh thủng thiên địa, không ngừng chấn động lại phong tỏa hư không.
- Tốt, tốt, tốt!
Một lão yêu nghiệt kêu to, lộ ra thần sắc vui mừng.
- Khương Thái Hư, ta xem ngươi làm sao khôi phục.
Ba lão yêu nghiệt cùng mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều cực kỳ khủng bố, có thể ngạo nghễ thiên hạ, đều là tuyệt đỉnh cao thủ hiện thời, đồng loạt bố trí đạo văn chấn động thần lực, bắt đầu tranh đoạt thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán.
Nửa kiện vũ khí Cực Đạo, trừ khi nằm trong tay Thánh hiền cổ, bằng không căn bản không thể bày ra thần uy Cực Đạo. Cho nên bọn họ mới dám tranh đấu, thậm chí muốn cướp lấy.
- Chuẩn bị Thần Nguyên!
Đại năng Khương gia Khương Vân truyền âm.
chỉ một lát, mấy lão nhân liền bước lên lấy ra mấy khối Thần Nguyên thật to, hào quang sáng chói chất đống gần Khương Thái Hư.
Đó là bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn, sợ khi Thần Vương sống lại cần quá nhiều thiên địa tinh khí, lực lượng nhật nguyệt tinh thần không đủ, hiện giờ cuối cùng phát huy công dụng.
- Nhanh cản chúng lại, không thể để cho hắn khôi phục.
Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ hét lớn.
Bọn họ cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này, Khương Thái Hư sống lại là một trận tai nạn với bọn họ.
Ba lão yêu nghiệt cùng quát to:
- Bằng hữu nắm giữ vũ khí Cực Đạo, ngươi còn đang do dự cái gì, nhanh tới ngăn cản Khương Thái Hư!
Bọn họ cùng nổi nóng, bốn ngàn năm trước đã từng qua lại với Khương Thái Hư, không ai rõ ràng Thần Vương đáng sợ cỡ nào hơn bọn họ.
- lão phu đang chống cự Hằng Vũ Lô, nếu không nó đã bay tới bên người Khương Thái Hư rồi.
Một tiếng nói rét lạnh xa xôi truyền tới.
- Cái gì, hiện giờ Khương Thái Hư đã muốn nắm giữ thánh ló? hắn muốn tiêu diệt chúng ta, mà căn bản không chỉ là muốn bảo vệ mình.
Mọi người nơi này kinh sợ, Khương Thái Hư thật có khí phách lớn, vừa mới sống lại đã muốn tiêu diệt hết bọn họ.
Đang!
Oai Cực Đạo đè xuống, nhân vật khủng bố âm thầm khống chế Đại Đế Thánh binh vừa chống lại Hằng Vũ Lô vừa thúc đẩy một đạo thần uy tới.
Ầm!
Thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán thiếu chút nữa bị đánh bay ra ngoài, không ai có thể làm nó phục hồi, tuy rằng uy lực vẫn khủng bố, nhưng căn bản không thể so sánh với Hằng Vũ Lô cùng một kiện Thánh binh khác.
Ầm!
Uy áp khủng bố lại đánh tới, Thôn Thiên Ma Quán lại chấn động sắp bị đánh bay, không thể bảo hộ được nơi này.
- Tốt, cứ đánh như thế, phá tan cản trở.
- Giúp chúng ta lao vào, đánh hạ Khương Thái Hư!
Ba lão yêu nghiệt cùng mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ thấy được hy vọng, càng thêm ủng hộ, chỉ cần có thể đi và, tuyệt đối có thể giết được Thần Vương lúc này còn rất suy yếu.
Oong!
Hư không run lên, Hằng Vũ Lô tỏa sáng vạn trượng hóa thành phượng hoàng đỏ rực muốn bay lên trời cao, gần như sắp thoát khỏi kiện Đại Đế Thánh Binh kiềm chế.
- Không xong!
Nhân vật khủng bố trong tối kinh hô.
hắn ngừng tất cả công kích, nhanh chóng chống lại Hằng Vũ Ló, nếu không để cho Khương Thái Hư nắm giữ nó trong tay, sợ rằng không ai còn mạng sống.
Xoạt... Xoạt....
ở trước thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán, Thần Nguyên tan vỡ hóa thành từng đạo ánh sáng nhập vào trong cơ thể Khương Thái Hư, hắn nghiêm nghị đứng thẳng giữa sân.
Khí thế của hắn ngày càng mạnh, thân thể khô héo dần dần đầy đặn sáng bóng, cơ thể đang nhanh chóng khôi phục sức sống, máu thịt không ngừng căng ra.
Thần Vương đã sống lại, hắn chỉ thiếu tinh khí bổ sung, hiện giờ Thần Nguyên ở ngay trước mặt để cho hắn khôi phục không có chút cản trở.
Ầm!
Hằng Vũ Lô cùng kiện Đại Đế Thánh binh khác không ngừng áp chế nhau, thỉnh thoảng có Cực Đạo thần uy đánh xuống dưới, tuy nhiên tất cả đều bị thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán ngăn chặn.
Nửa canh giờ sau, ba lão yêu nghiệt cùng mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đã bắt đầu sinh ra ý lùi bước, gần như muốn buông tay.
Bởi vì lúc này thân thể Khương Thái Hư sáng bóng, không còn là bộ dạng xương bọc da, mái tóc đen như thác xõa rối tung, hắn dùng Thần Vương tái sinh thuật đã sống lại hoàn toàn.
Ầm!
Thiên địa chấn động, Khương Thái Hư hấp thu tất cả Thần Nguyên bỗng nhiên mở mắt, hai tia chớp xé rách hư không, chấn nhiếp tâm thần.
Ánh sáng chợt lóe lên, hắn đi lên một bước, một mình đối mặt ba lão yêu nghiệt cùng mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ, nhấc tay nâng Thôn Thiên Ma Quán.
Vào lúc này, hắn một thân áo trắng hơn tuyết, phong thần như ngọc, làm sao còn có chút già yếu xế chiều, tư thế oai hùng phấn chấn, tựa như thời gian đảo ngược trở về bốn ngàn năm trước.
-Khương Thái Hư...
Một lão yêu nghiệt run rẩy, tim gan phát lạnh.
hắn lập tức nhớ tới tư thế oai hùng khi Khương Thái Hư tung hoành thiên hạ bốn ngàn năm trước, không khác gì với hiện giờ, hắn đã biết tuyệt đại Thần Vương đã trở về.
Bất luận là ba lão yêu nghiệt hay mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ, tất cả đều kinh hồn bạt vía, bị ánh mắt tuyệt đại Thần Vương quét qua, bọn họ không khỏi run rẩy.
- Chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ còn không giết được một tên Thần Vương hay sao?
Một vị nhân vật cấp Thánh Chủ hét lớn, muốn liên hợp mọi người ra tay.
Khương Thái Hư ánh mắt thâm thúy, mày kiếm thẳng hàng, hắn hết sức bình tĩnh, nhưng khi ra tay lại như một vị thần linh vô thượng bước đi giữa thế gian.
Oong!
hắn gần như từng bước một đi vào trong đám người, mảnh không gian trực tiếp sụp đổ, không khác gì công kích đánh vào đám người kia.
Đây là tuyệt đại Thần Vương, ngạo nghễ thiên hạ, đối mặt đông đảo cao thủ vẫn không chút dao động, thần uy quân lâm thiên hạ...
Uy áp hùng hồn chấn động cả Thần Thành, tất cả mọi người một trận sợ run xuyên thấu tận xương.
Khương Thái Hư thần uy cái thế, một mình giết vào đám cao thủ tuyệt đỉnh như đi vào chốn không người, không ai có thể ngăn cản được hắn.
hắn cất bước trong hư không tan vỡ, không gì cản nổi như nhàn nhã bước đi trong sân vườn, chỉ nháy mắt đánh bay ba nhân vật Thánh Chủ ra ngoài, không ai chống cự được.
Ầm!
Một lão yêu nghiệt ra tay, thần thức như biển hóa thành một mảnh biển máu mênh mông, mãnh liệt sôi trào ập tới, dùng thần thức đáng sợ không gì sánh bằng đánh tới Khương Thái Hư.
Thần Vương không để ý, một tay che trời, bàn tay to lớn lập tức vỗ xuống, dùng thân thể chọi cứng lực thần niệm ẩn chứa pháp tác.
Xoảng!
Một chiêu của tuyệt đại Thần Vương, bàn tay to đánh sụp lực pháp tác, đánh cho mảnh biển máu sôi trào tan thành từng mảnh, hóa thành những mảng sóng tan biến trong hư không.
lão yêu nghiệt kia quát to một tiếng, lật nhào bay ngược ra, lần đầu tiên tái chiến sau bốn ngàn năm, chỉ một chiêu đã thua trận, trong lòng hắn chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.
- Diệt sát Thần Vương ngay, chúng ta liên thủ đủ để diệt hắn.
Có người trong mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ quát to.
← Ch. 0392 | Ch. 0394 → |