← Ch.0404 | Ch.0406 → |
Diệp Phàm cười lạnh, nói:
- Có thể làm sao bây giờ, nên trấn áp thì trấn áp, nên đánh thì đánh!
Đồ Phi có chút nghẹn họng nhìn trân trối, những người này thực rất có thể là quan hệ thông gia tương lai của Diệp Phàm, lần đầu tiên gặp mặt mà định trấn áp cường thế như vậy, thật đúng là khiến người ta không nói nên lời.
- Ngươi nói cái gì, muốn trấn áp chúng ta, thật đúng là khoác lác!
Thiếu niên áo tím Phong Liệt nhếch khóe môi cười lạnh, là người thứ nhất bức tới phía trước! Mặt khác người trẻ tuổi Phong tộc cũng đều tiến lên.
Những người này không có người nào là kẻ yếu, trong đó có người đã sớm đi vào Tứ Cực Bí Cánh, kém còi nhất cùng ở cảnh giới Đạo Cung tứ trọng thiên.
"Vù vù!"
Trong mắt Diệp Phàm bắn ra thần mang, vươn ra một bàn tay to màu vàng, một mình độc chiến với mười mấy người, toàn bộ ép bọn họ ở phía dưới, trên bàn tay to màu vàng hiện ra đạo văn, huyền ảo phiền phức.
"Ầm!"
Trong đó một nam nhân vượt lên trước đám người, đón chặn bàn tay to màu vàng của Diệp Phàm, hắn không dám dùng thân thể chống đỡ, mà cầm chiến qua màu máu trong tay, phụt ra từng đạo tia máu, bổ xuống dưới.
"Răng rắc!"
Bàn tay to của Diệp Phàm như một vòng cối xay màu vàng, vô kiên bất tồi, cây chiến qua màu máu kia bị ép xuống phía dưới, đứt đoạn từng tấc một, Bách Luyện Thần Kim hóa thành bột phấn, rơi xuống "rào rào".
- Cái này...
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Người này biến sắc, định bay ngược mà đi, nhưng Diệp Phàm dứt khoát không để cho hắn cơ hội, bàn tay to màu vàng hạ xuống, chụp bắt lấy hắn, như nhà lao không thể lay chuyển.
"Ầm!"
Diệp Phàm phong bế hắn lại, sau đó ném xuống đất, cũng không có liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục nhìn quét các nam nữ khác.
- Ngươi thật to gan! Dám đả thương đường huynh của tiểu thư, về quan hệ thông gia, ngươi có muốn cũng không cần nghĩ tới!
Một thiếu nữ xinh đẹp trách mắng.
- Có cái gì không dám! Ngay cả các ngươi ta đều trấn áp cả đám với nhau!
Diệp Phàm không chút đổi sắc, bức đi nhanh tới phía trước, vươn ra bàn tay to
chộp tới hướng cô gái này.
- Ngươi dám vô lễ với ta như vậy, ngươi có biết ta là ai không? Ta thuở nhỏ cùng lớn lên với Phong Hoàng tiểu thư!
Có gái dung mạo xuất chúng này khẽ quát lên, trong tay xuất hiện một mặt cổ Kính, bắn ra một chùm thần quang chói mắt quét về phía trước.
Phong Hoàng chính là viên minh châu tuyệt thế của Phong tộc, nếu là người khác dùng cái tên như vậy hơn phân nửa sẽ bị cười nhạo, nhưng vị công chúa thiên tài của Phong tộc này lại vô cùng xứng đáng.
- chẳng qua là một nha hoàn mà thôi, cùng dám nói chuyện với ta như vậy!
Diệp Phàm cười lạnh, bàn tay to quét qua, mặt cổ Kính của tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh tế luyện mà thành kia lập tức hóa thành bột đồng.
"Ầm!"
Bàn tay to màu vàng hạ xuống, chụp nắm cô gái này lên, không hề có chút lòng thương hương tiếc ngọc, lập tức liền phong bế lại, sau đó ném xuống đất.
"Đông!"
Đột nhiên, vang lên một tiếng trống, thanh âm cũng không lớn lắm, nhưng cùng khiến thân thể Diệp Phàm rung động, thiếu chút nữa té ngửa trên mặt đất, lập tức đầu váng mắt hoa một trận.
Vũ khí có đan vào trật tự thiên địa!
Trong đó lại có người nắm giữ trọng khí đỉnh đỉnh đại danh như vậy, một tiếng trống buông xuống, giống như thần âm Thái Sơ, xuyên thấu vào trong xương cốt người ta, thân thể cùng linh hồn đồng thời phát run lên.
"Ầm!"
Diệp Phàm hét lớn, vung lên nắm tay màu vàng đánh tới phía trước. Hắn cũng không muốn bị động, toàn thân hóa thành một luồng kim quang vọt tới.
"Đông!"
Tiếng trống thứ hai vang lên, giống như Thần âm Sáng Thế, không một tiếng động phá nát khắp lâm viên, các loại cây cối, tất cả đình đài các thứ, tất cả đều bị huỷ diệt thành tro bụi.
Chung quanh có rất nhiều tu sĩ đang xem cuộc chiến, thấy thế không khỏi biến sắc, đồng thời bay ngược lại, rất nhanh tránh né, sợ bị cuốn vào trong đó.
Ngay cả những người Phong tộc khác cũng đều thối lui ra xa, trong hiện trường chỉ còn lại một nam nhân áo đỏ tham, trước người hắn treo một cái trống da màu tím, dường như da Kỳ Lân che thành, mặt trên vảy tím lấp lánh.
- Ngươi đây là muốn chết!
Hắn thấy Diệp Phàm đánh tới, trên mặt thoáng lộ ra vẻ cười lạnh, cầm dùi trống màu tím dùng sức vỗ động.
"Đông!"
Vang lên tiếng trống thứ ba, như là khai thiên lập địa, chấn sụp đổ hư không, mây mù bốc lên, lôi đỉnh đan vào nhau, hào quang tím xông lên tận trời, bao phủ toàn bộ nơi này.
Nơi nơi đều là lôi điện màu tím từ trong Kỳ Lân cổ kia bắn ra. Nó như một vầng mặt trời màu tím treo giữa không trung, hào quang vạn trượng, xuyên thủng hư không, quét sạch bốn phương.
Trọng khí đan vào xuất ra đạo cùng lý như vậy, đích xác cực kỳ đáng sợ, đủ để tiêu diệt tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh. Trong nó có ẩn chứa pháp tắc thiên địa, kết xuất ra một bộ phận lực lượng của đại đạo.
"Ông"
Hư không rung chuyển, Diệp Phàm từ trước đến nay chưa từng thấy, phóng mình đánh lại đây, lôi đỉnh màu tím cũng không thể ngăn cản hắn, bởi vì trong tay hắn cũng có một kiện trọng khí.
Kim Cương Trác sáng loáng, cổ sơ mà tự nhiên, mặt trên hiện lên đạo văn, vững chắc không thể phá vở, phá tan lôi đỉnh, thoáng cái liền hiện ra ngay trước mắt người này.
"Bốp!"
Diệp Phàm cũng không có hạ sát thủ, dùng Kim Cương Trác hộ thể, với bàn tay màu vàng đánh bay người này ra ngoài, rơi thật mạnh xuống mặt dất, không còn nhúc nhích chút nào.
"Xoátr
Hào quang nhoáng lên một cái, Diệp Phàm thu lấy trống thần Kỳ Lân làm của mình. binh khí cực kỳ quý báu như vậy, cũng không gặp nhiều, Thái thượng trưởng lão của các Thánh địa đều khó có thể tế luyện ra.
- Ngươi thật là lớn mật động trời, ngay cả trọng khí của Phong tộc ta cùng dám cướp đoạt!
Thiếu niên áo tím Phong Liệt biến sắc.
- Ta ngay cả mọi người đều phải trấn áp, huống chỉ là binh khí, ngươi cùng tới đây đi!
Diệp Phàm vươn ra bàn tay to màu vàng, chộp tới trong đám người.
"Xoạt xoạt..."
Phong Liệt cầm trong tay một cây Bạch cốt Phiên, lay động, nhìn Diệp Phàm nói:
- Ngươi không cần vọng tưởng tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, theo ta biết ngươi căn bản không thể thành công, không nên ôm ảo tưởng gì với tỷ tỷ của ta!
Lại một kiện trọng khí đan vào tiên thiên văn lạc.
Diệp Phàm biến sắc, những người tuổi trẻ này không có khả năng có được binh khí như thế, chẳng lẽ là lớp nhân vật người già của Phong tộc bày mưu đặt kể? Trong lòng hắn xoay chuyển nhanh chóng, rất nhanh bình tĩnh lại.
- Ngươi không xứng với tỷ tỷ của ta, hôm nay ta muốn xoá sạch tự tôn của ngươi!
Phong Liệt cầm trong tay Bạch cốt Phiên, dùng sức lay động, bắn ra vạn đạo kiếm quang, không đả thương thân thể, chi đánh vào thần niệm.
Cùng một lúc, một nam nhân mặc một thân áo trắng, tuổi còn trẻ bước tới phụ giúp Phong Liệt, chung sức lay động Bạch cốt Phiên.
- Đây là trọng khí của một vị đại năng Phong tộc!
Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy đều kinh hãi, biến sắc.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý, tay trái cầm Kim Cương Trác, tay phải cầm Đả Thần Tiên, đánh vỡ vạn đạo kiếm quang, rảo bước đi nhanh tới phía trước.
"Ầm!"
Bạch Cốt Phiên chấn động, bay ra một bức Đạo Đồ, lao xuống giống như thiên quân vạn mã đang chen chúc lao xuống, muốn nghiền nát hắn.
"Keng!"
Diệp Phàm vung tay một cái tung Kim Cương Trác đánh ra ngoài, đánh lên trên Đạo Đồ, hai thứ va chạm kịch liệt vào nhau, phát ra vạn đạo lôi quang, chói sáng rực rỡ một vùng không gian.
nam nhân áo trắng tuy là tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh nhị trọng thiên, nhưng thần lực vẫn không đủ để khống chế phiên này, không thể thúc động nó phát huy ra tất cả thần năng.
Diệp Phàm thần lực vĩnh viễn không khô cạn, dùng sức chấn một cái, Kim Cương Trác phá hủy Đạo Đồ.
"Ầm!"
Hư không rung chuyển, Thần Trác biến thành lớn, cố định giữa không trung, ngân mang rực rỡ, hóa thành một cái hắc động, cắn nuốt hết thảy.
Nó như là một hắc động chân thật trong tinh vực mênh mông kia, nuốt thiên nạp địa, kỳ thạch trong vườn, vòm cầu, lâu các các thứ toàn bộ vỡ nát, như nước sông Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngược hướng trên bầu trời.
Bất kể là cái gì, phàm là vừa tiếp cận nơi đó, tất cả đều bị hắc động phá nát, hóa thành tro bụi, không còn tồn tại, không có gì có thể bảo tồn lại được.
"Phốc!"
nam nhân áo trắng miệng phun máu tươi, thần lực chống đỡ hết nổi, Bạch cốt Phiên rời tay bay thẳng về phía Kim Cương Trác, mắt thấy sẽ bị nuốt vào trong hắc động.
Diệp Phàm vung tay áo lên, "xoát" một tiếng thu lấy cái binh khí của đại năng này, nhét vào trong cơ thể mình.
"Ầm!"
Diệp Phàm tung một cái tát đánh bay nam nhân áo trắng, tiếp theo đó chộp lấy thiếu niên áo tím Phong Liệt bên cạnh hắn nắm trong tay, xách bổng lên như xách con gà con, đưa hắn lại đây.
- Ngươi dám đối với ta như vậy...
Phong Liệt rống to.
"Bốp!"
Diệp Phàm trực tiếp thưởng cho hắn một cái bàn tay to màu vàng, tát cho khớp xương cả người hắn kêu ‘iạo xạo", hộc máu rồi ngã xuống đất.
Trên bầu trời, Kim Cương Trác hóa thành hắc động uy thế đại thịnh, thu lại hết toàn bộ nam nữ trẻ tuổi, nếu không phải Diệp Phàm lưu tình nương tay, toàn bộ bọn họ sẽ hình thần câu diệt.
- Tiểu Diệp Tử kiềm chế một chút! Không nói Phong tộc bọn họ cường thế, chỉ nói riêng quan hệ thông gia của bọn họ với ngươi cũng không thể lỗ mãng!
Lý Hắc Thủy khuyên nhủ.
- Ta cảm thấy Phong tộc thật rất có thể là đang tiến hành khảo nghiệm với ngươi!
Đồ Phi cùng ngầm truyền âm, hắn cảm thấy đối phương có thể là cố ý như thế, là đang thử thăm dò.
Bọn họ đều nghe Diệp Phàm nói qua về sự tinh tế của mối quan hệ thông gia này, Phong tộc cũng không muốn đáp ứng trước, mà muốn đi tới Thần Thành tận mắt nhìn thấy Diệp Phàm mới có thể quyết định.
- Ta không phải đang tiếp nhận khảo nghiêm sao?
Diệp Phàm mỉm cười, cùng ngầm truyền âm, rồi sau đó nhấc chân đá mạnh vào Phong Liệt, đá cho thiếu niên áo tím Đạo Cung ngũ trọng thiên đau đến la làng, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
- Họ Diệp ngươi hãy đợi đấy! Dám đối với ta như vậy, cả đời này ngươi đừng nghĩ tới cưới tỷ tỷ của ta!
hắn tức giận kêu to.
- Tiểu Diệp Tử đừng đánh, đây có thể là cậu em vợ tương lai của ngươi, xem ra hơn phân nửa thật sự đang thử lòng của ngươi đây, ra tay chỉ là thử mà!
Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy chạy nhanh tới ngăn cản hắn.
- Không sao!
Diệp Phàm trên mặt mang theo ý cười, lại đá thêm mấy đá vào Phong Liệt, lúc này mới dừng lại.
- Họ Diệp ta nhớ kỳ ngươi, vừa rồi không ngờ ngươi lại dám đánh đá ta...
Thiếu niên áo tím Phong Liệt nghiến răng nghiến lợi, thất thố kêu lên.
Xa xa, cũng không biết đến đây bao nhiêu tu sĩ, đều đang vây xem, mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, Diệp Phàm đính hôn cùng viên minh châu của Phong tộc, lại đấm đá đệ đệ của nàng một trận.
Cái này... Tất cả đều tắt nghẹn, không biết nói cái gì cho phải! Song phương rốt cuộc là quan hệ gì chứ? Điều này cũng quá khác thường đi.
- Gâu! Các ngươi muốn làm nhân sủng của ta ư?
Đại hắc cẩu nhìn chằm chằm những người này, hai mắt tỏa sáng.
-Con bà nó! Con chó chết này!
Mọi người đều phẫn nộ cùng cực.
- Tiểu Diệp Tử ngươi định giải quyết việc này như thế nào!
Đồ Phi thấp giọng hỏi.
- Không phải đã sớm nói rồi sao! Nên đánh thì đánh, nên trấn áp liền trấn áp!
Diệp Phàm nói tới đây, lấy ra cái trống Kỳ Lân kia, định dùng nó để trấn áp
phong bế mọi người.
Trọng khí đan vào tiên thiên văn lạc, không gian bên trong đều có thể sinh sống, cùng đủ để phong ấn bọn họ.
- Ngươi nhất định phải trấn áp bọn họ?
Lý Hắc Thủy trợn mắt há hốc mồm.
- Diệp Phàm ngươi dám!
Hơn mười nam nữ trẻ tuổi cùng một lúc kêu to.
- Họ Diệp! Ngươi muốn làm gì, ta là thân đệ đệ của Phong Hoàng, ngươi dám trấn áp ta ư?
Thiếu niên áo tím Phong Liệt hoàn toàn ngẩn người.
- Có cái gì không dám?
Diệp Phàm cũng không thèm để ý, tiếng trống vang lên, thu lấy mọi người, trấn áp ở bên trong.
-o0o-
- Ta ngất mất! Tiểu Diệp Tử ngươi cũng thái quá... Thực trấn áp luôn cả cậu em vợ của mình sao?
Lý Hắc Thủy cùng Đồ Phi thật không biết nói cái gì khác.
Xa xa, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng quá cường thế đi! Còn chưa có đính hôn, lại trước bắt thân đệ đệ còn có đường huynh đường tỷ của nhà gái trấn áp một đống, đây là chuyện gì chứ?
- Trời ạ, ta thấy Thánh thể này cũng quá cường hãn đi, bất chấp tất cả, toàn bộ trấn áp, thật sự là khiến người ta không giận không được mà!
Mọi người vây xem đều ngẩn người, gần như không tin hết thảy điều mình đang nhìn thấy, rồi sau đó đều nhao nhao bàn tán.
- Chưa thấy qua người như vậy, sau khi biết được thân phận những người đó, như thế nào cũng phải nương tay lưu tình mới đúng! Hắn thật đúng là... làm cho người của Phong tộc tức hộc máu mà...
- Ta phục rồi! Hoàn toàn phục! Chưa từng thấy qua người ngỏng cuồng như vậy. Thật không biết có phải quan hệ thông gia với Phong tộc hay không?
Túy Tiên Khuyết không phải là địa phương bình thường, là sản nghiệp của Hoàng Kim gia tộc Bắc nguyên. vốn không cho phép người ta đánh nhau, nhưng lâm viên nơi đây bị phá hủy một sóc, nhưng không ai ra mặt can thiệp, rõ ràng là có người sắp xếp toàn bộ.
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Đồ Phi hỏi.
- Đương nhiên là đi trở về.
Diệp Phàm trước tiên rời đi.
- Ta hỏi ngươi là làm thế nào ăn nói với Phong tộc?
Diệp Phàm bọn họ rời đi, tin tức trước tiên truyền khắp Thần Thành, rất nhiều người trố mắt đứng nhìn, rồi sau đó cười to.
- Ta thấy quan hệ thông gia lần này hoàn toàn không diễn ra rồi.
- người của Phong tộc vừa mới vào thành không lâu, hắn liền đưa ra đại lễ như vậy...
Rất nhiều người đều bàn tán về chuyện này, phần đông đều cho rằng quan hệ thông gia khẳng định sẽ thất bại. người của Nguyên Thuật thế gia cùng với đám Lý Nhất Thủy tất cả đều vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Phàm quay lại chỗ ở không bao lâu, Thần Vương đã cho gọi hắn tới, người của Phong tộc muốn gặp hắn.
- Tiểu Diệp Tử! ngươi tự cầu nhiều phúc đi!
Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy đều cười ác ý.
Trong đại điện, Phong tộc tổng cộng đến đây bốn lão nhân, đều đạt tới cảnh giới trở lại Nguyên trạng, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt, giống như là lão nhân giới phàm tục bình thường.
- Tiểu tử ngươi này nhưng thật ra thực bá đạo, biết rõ thân phận của bọn chúng, mà còn bắt trấn áp hết! ngươi muốn làm cái gì?
Một lão nhân quát hỏi.
- Ta cảm thấy bọn họ hơi quá đáng, cùng với để bọn họ tương lai thiệt thòi lớn, không bằng hiện tại ta trước dạy cho bọn họ một bài học.
Diệp Phàm bình tĩnh đáp.
Một lão nhân khác nở nụ cười, nói:
- Quên đi, không cần so đo! Tiểu tử này thật là có chút ý tứ, dám hành động như thế, ra ngoài dự kiến của ta!
- Còn không thả bọn họ ra!
Khương Vân ở một bên lên tiếng.
Diệp Phàm đương nhiên biết rõ chừng mực, trước mắt cũng không phải là thời điểm cường thế, liền vâng theo mệnh lệnh, lấy ra cái trống Kỳ Lân thả mười mấy người bên trong ra, Bạch cốt Phiên cũng đồng loạt lấy ra hoàn trả.
- Diệp Phàm...
Phong Liệt kêu to, định phóng tới.
Một lão nhân Phong tộc quát lạnh một tiếng, hắn lập tức ngừng bước chân, nuốt giận quay trở lại.
- Đi vào phòng trong đi, Thần Vương cùng Thánh chủ Phong tộc muốn gặp ngươi.
Khương Vân nhìn Diệp Phàm nói.
ở trong một tòa đại điện khác, Thần Vương tuyệt thế ngồi ngay ngắn phía trên, đầu bạc như tuyết, mặt như quan ngọc, khí sắc như thường, nhìn không ra cái gì, không biết tình trạng chân chính của thân thể lão như thế nào.
ở phía dưới một chút, ngồi một nam nhân trung niên, tóc đen rối tung, ánh mắt trong sáng, dáng người cường tráng, ngồi ở đó rất có khí thế, vừa thấy chính là kẻ bề trên lâu năm.
Hắn đồ sộ không nhúc nhích, con ngươi sâu thẳm đang đánh giá Diệp Phàm, người này chính là tổ phụ của thiên chi kiêu nữ Phong Hoàng, tên là Phong Kinh Vân, cũng là Thánh chủ của Phong tộc.
- ngươi hãy cho huyết khí sôi trào toàn thân, toàn bộ phóng xuất ra tinh khí sinh mệnh toàn thịnh nhất, để cho Thánh chủ Phong tộc nhìn xem!
Thần Vương ôn hòa cất tiếng.
Diệp Phàm tuân mệnh, không chút nào giữ lại. Trong phút chốc, huyết khí hắn xông lên tận trời, như một con Chân Long đang sống lại, sinh cơ cường đại khiến Thánh chủ Phong tộc đều kinh ngạc, không ngừng gật đầu.
"Ầm!"
Diệp Phàm khí thế không ngừng tăng lên, sinh mệnh tinh khí cả người hóa thành khí trụ long hình, đánh xuyên qua đại điện, xông thẳng lên tận trời, như một màng đại dương mênh mông mãnh liệt.
Vùng địa vực này, tất cả tu sĩ đều bị kinh động, lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn lại hướng chỗ kia.
Sau đó không lâu có tin tức truyền ra, Thánh chủ Phong tộc rất vừa lòng với Diệp Phàm, làm cho rất nhiều người ở Thần Thành chuẩn bị chế giễu, tất cả đều há hốc mồm, không rõ nguyên do vì sao.
- Điều này còn phải nói ra hay sao! Nhất định là Thánh chủ Phong tộc đã nhìn ra, Diệp Phàm có thể phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh, không có gì có thể ngăn cản Thánh thể Thái Cổ quật khởi!
Rất nhiều người hiểu rõ, phỏng đoán ra chân tướng, Thần Thành trong một ngày này chấn động lớn.
Diệp Phàm sau khi rời đại điện, lập tức đi vào Thiên Yêu bảo khuyết, tìm gặp Yêu Nguyệt Không, bảo hắn hỗ trợ lưu ý thu thập các loại lớp đá ngoài Thần Nguyên.
Khi rời đi, Lý Hắc Thủy cũng không hiểu, hỏi:
- Diệp Phàm! ngươi định làm gì, đột phá sắp tới, còn chuẩn bị làm gì nữa?
- bởi vì, ta lo lắng thất bại, lần này bất kể như thế nào, ta đều phải phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh!
Diệp Phàm không có giấu giếm gì với bọn họ.
- Không có việc gì đâu! Ngươi nghĩ nhiều rồi!
Đồ Phi cười nói.
- Ngay cả ngàn vạn cân Nguyên cũng không thể trợ giúp ta tiến vào Tứ Cực, ta tự mình sẽ dùng một loại phương thức khác để tiến vào, lần này nhất định phải thành công!
Trong mắt Diệp Phàm lộ rõ vẻ kiên định.
Ngay một ngày này, Thánh chủ Phong tộc làm ra quyết định, đưa cho Diệp Phàm ba trăm vạn cân Nguyên, trợ giúp hắn phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh.
Tin tức này vừa truyền ra, Đông Hoang chấn động! Thật rõ ràng Thánh chủ Phong tộc đã xem như chấp nhận Diệp Phàm trở thành chuẩn cháu rễ mà đối đãi, cho rằng hắn có thể phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh, muốn cột hắn vào trên chiếc chiến xa Cổ Phong tộc này.
Thánh thể Thái Cổ đại thành, rốt cục lại sắp tái hiện trên thế gian sao? Mọi người khó có thể bình tĩnh.
Thần Vương tuyệt thế rốt cục phóng ra câu nói, ngay đêm trăng tròn ngày mai sẽ cho Diệp Phàm tiến vào Hóa Long Trì, đột phá cửa ải khó khăn đệ nhất trời sinh của Thánh thể.
Tin tức vừa truyền ra, khắp nơi đều kinh sợ, ngày Thánh thể đột phá cửa ải rốt cục đã tới rồi.
Các Thánh địa Đông Hoang, Hoàng triều bất hủ Trung Châu cùng với các thế lực bách giáo, lại có thêm một đám cường giả tới nơi, tất cả đều hết sức chú ý tới Thánh thể đột phá cửa ải, đều muốn tận mắt xem lễ...
Đêm trăng ngày mai Diệp Phàm đột phá cửa ải, tác động tới thần kinh của rất nhiều thế lực lớn, khắp nơi đều chú ý tới, rất nhiều tu sĩ đều quan tâm, thiên hạ cưỡi mây đạp gió hội tụ tại Thần Thành.
Thế nhưng ở thời khắc mẫn cảm này, Diệp Phàm không có tĩnh tâm an thần, mà lại đang ở chung quanh tìm kiếm lớp đá ngoài Thần Nguyên. Tiên Phần, Huyết Tế Thai các thứ sớm đã được hắn thu lấy.
Hắn thông qua đủ loại phương pháp, lại từ các Thánh địa thạch phường thu được một ít, đều là trước đây cắt đá rồi vứt bỏ lại.
- Tiểu tử! ngươi định làm gì?
Đại hắc cẩu nghi hoặc, sau đó dường như nhớ tới điều gì, trợn tròn cặp mắt to như cái chuông đồng*, nhìn thẳng vào Diệp Phàm, cả kinh nói:
- ngươi điên rồi!
*(chuông bắn kẹo kéo a, không phải chuông nhà thờ đâu)
- ngươi nói lung tung cái gì?
Diệp Phàm trừng mắt nhìn nó một cái.
- Ngươi ngại sống lâu hay sao? Ngay cả ngươi có Nguyên Thuật kinh thế, địa phương kia cũng không thể đi hai lần. Có rất nhiều nhân vật tuyệt thế đều chỉ có thể thở dài luyến tiếc.
Đại hắc cẩu cảnh cáo.
- Lần này không cần ngươi quản, không phải như ngươi tưởng tượng đâu!
Diệp Phàm không nói thêm gì, vẫn như cũ lui tới các đại thạch phường, mặt
không đổi sắc thu thập lớp đá ngoài.
- ngươi hơn được Lý Mục sao, ngươi so được với Khương Thái Hư sao, ngươi sánh được với thiên thư thượng cổ hay sao? Tái nhập Tử Son chỉ có chết!
Đại hắc cẩu nhe răng cảnh cáo!
- ngươi đoán sai rồi! Ta sẽ không tự mình đi chịu chết! Không cần nói thêm gì nữa!
Diệp Phàm không muốn kinh động tới người khác, lần này hắn quyết phải phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh.
Ước chừng một ngàn ba trăm vạn cân Nguyên, có thể nói là một con số động trời, thế nhưng trong lòng hắn vẫn như cũ không thấy đủ. Nếu thành công thì như thế nào, nếu thất bại thì sao đây! Hắn nghĩ tới đủ loại khả năng.
Diệp Phàm không muốn xảy ra điều cản trở, bất kể như thế nào hắn cũng phải phá vỡ lời nguyền mà vào Tứ Cực Bí Cảnh. Nếu như ở trong Hóa Long Trì kết thúc thất bại, hắn quyết định tự mình đi đọ sức tạo tương lai cho mình.
Không tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, Thánh thể Thái Cổ phai mờ tất nhiên mọi người vui mừng. Trên thế giới rộng lớn bao la này, cao thủ nhiều như mây, tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh chỉ có thể nhìn lên những người khác.
Dao Trì Thánh nữ xuất hiện, dáng người nàng cao gầy, yêu kiều duyên dáng, giống như trước đây tiên vụ che kín thân thể, như đóa hoa tiên đọng tuyết, giống như đóa sen thần đẫm nước, phảng phất như kiều nữ Thiên giới đến trái đất.
Nàng đưa cho Diệp Phàm một cái hộp gỗ đàn hương, nói:
- Trợ giúp huynh đột phá cửa ải thành công, đây là lễ vật của Dao Trì trao tặng cho huynh.
Năm đó, Dao Trì cùng Nguyên Thiên Sư có quan hệ tâm đầu ý hợp, hiện giờ cùng Diệp Phàm cũng không có xung đột gì, nên Thánh địa hy vọng hắn có thể đi một chuyến tới Dao Trì, dùng cấm Tiên Lục Phong xử lý mấy khối Thạch Vương.
- Đây là cái gì?
Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
- Ba phiến lá của Ngộ Đạo cổ Trà Thụ.
Dao Trì Thánh nữ khẽ hé đôi môi đỏ mọng.
Diệp Phàm giật mình, cổ thụ trong Bất Tử Son, mỗi một phiến lá đều không tầm thường, sinh ra ẩn chứa đại đạo văn lạc, đối với nhân vật cấp Thánh chủ mà nói đều là thần vật.
Hắn quả thực rất giật mình kinh ngạc, Ngộ Đạo cổ Trà Thụ hàng năm có thể bay ra ngoài Bất Tử Sơn ba mươi phiến lá đã không tệ rồi. Cũng không biết có bao nhiêu nhân vật cấp Thánh chủ nhìn chằm chằm vào nó. Đối với Đông Hoang mênh mông mà nói, căn bản không đủ chia phần.
Ba phiến lá của cổ thụ Ngộ Đạo Trà, đối với Diệp Phàm sắp đột phá cửa ải mà nói, là một phần đại lễ.
Hai tròng mắt của Diệp Phàm bắn ra hai đạo thần mang, Dao Trì Thánh nữ cả kinh, nghĩ rằng hắn đang vận chuyển thấu thị thần nhãn nhìn mình, nhẹ giọng kêu khẽ, bàn tay trắng nõn vội giơ lên vẽ ra một tấm Đạo Đồ chắn trước thân mình.
Bên trong mân sương mờ, sương mặt nàng ửng đỏ, rất là buồn bực, nghĩ tới chuyện xảy ra lần trước, nàng trách mắng:
- ngươi đang làm gì thế?
- Tiên tử không cần hiểu lầm, ta chưa vận dụng Nguyên Thiên Thần Giác, chỉ là có chút giật mình kinh ngạc mà thôi. Đại ân không có lời nào cảm tạ hết được, ngày khác ắt ta phải đi giải quyết chuyện Thạch Vương của Dao Trì.
Bên trong hộp gỗ đàn hương, ba phiến lá đều không giống nhau.
Trong đó một phiến lá có hình thoi lấp lánh tử quang, mặt trên lại có hình một con rồng nhỏ, trông rất sống động, quấn quanh rất nhiều đạo văn.
Phiến lá thứ hai đỏ tươi như máu, có hình quạt, mặt trên có một bóng người mơ hồ, ngồi trên chín tầng trời cao cao, Huyền Hoàng khí vờn quang thân thể, đạo văn như khói như mây trên trời, dầy đặc trên người.
Phiến lá cuối cùng, trắng như tuyết như ngọc, trong sáng trong suốt rất kỳ lạ. Nó có hình tròn, mặt trên có một Âm Dương Đồ, dương ôm âm, âm ôm dương. Mà còn có nhiều điểm tinh tú, nhìn như một mảng tinh không, văn lạc tiên thiên đan xen nhau.
← Ch. 0404 | Ch. 0406 → |