← Ch.0457 | Ch.0459 → |
Rất nhiều người cũng tới đây, chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng tiếc nuối. Ngay cả vòng tròn thanh kim rốt cục là thần vật như thế nào đều không làm rõ liền mất bóng dáng của nó.
Lúc này, mặt trời chói chang treo giữa không trung, Bất Tử Sơn sinh cơ bừng bừng, xanh um tươi tốt. Thổ địa màu đen, vách núi màu đen, thoạt nhìn cổ xưa mà thần bí.
- Thần vật thiên ngoại, rốt cục có lai lịch gì?
- Thật sự không cách nào lấy ra sao? Trong Bất Tử Sơn rốt cục có thứ gì đáng sợ?
- Trừ khi Đại Đế cổ sống lại, bằng không không ai dám trêu vào vùng cẩm địa Sinh Mệnh này. Chúng ta vẫn là rút đi thôi.
Mọi người đều nghị luận. ở vùng cấm địa Sinh Mệnh đáng sợ này, không ai có thể yên tâm, đều muốn sớm rời đi.
Mấy vị Thánh chủ không nói gì, bóng người chợt lóe nối nhau biến mất. Không ít người nhìn thấy cảnh này càng thêm không dám ở lâu.
Tuy nhiên vẫn còn rất nhiều ngươi ở lại, lần đầu tiên nhìn thấy Bất Tử Sơn tràn ngập tò mò, đều đang nghiêm túc đánh giá. Thậm chí có một số người gan lớn đều đi lên trước, đào lấy một ít nham thạch màu đen ở ven vùng cấm chuẩn bị mang về.
Xoát-
Hào quang chợt lóe, trên dãy núi cách đó không xa xuất hiện một bóng người cao lớn. Mái tóc màu vàng đặc biệt bắt mắt, tay cầm một cây Đại Hoang Kích màu đen, hung tợn kiêu ngạo.
- Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Đồ Phi nhỏ giọng nói.
- Chúng ta dứt khoát xử lý hắn ở nơi này đi. Dù sao hắn luôn muốn gây phiền toái cho Diệp Phàm. cũng với như thế, không bằng chúng ta chủ động xuất kích.
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.
- Quên đi. Nếu giết hắn, lão Bằng Vương thọ Nguyên không nhiều khẳng định sẽ điên cuồng. Hiện tại hắn không trêu chọc chúng ta, trước không cần để ý đến hắn.
Diệp Phàm lắc đầu.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương ánh mắt như đao, tự nhiên nhìn thấy Diệp Phàm, tay cầm Đại Hoang Kích sát khí đằng đằng, dường như rất muốn bay qua đánh một trận nhưng thấy bên cạnh hắn nhiều người như vậy cuối cùng hừ lạnh một tiếng.
- Chim nhỏ ngươi đừng không phục, lần sau coi chừng ta nướng ngươi.
Hắc Hoàng nói móc.
Keng...Keng...Keng...
Toàn thân Kim Sí Tiểu Bằng Vương bắn ra ngàn vạn đạo kiếm quang màu vàng, Thập Vạn bắt Thiên Kiếm rực rỡ lóa mắt khiến hắn thoạt nhìn như một vầng thái dương màu vàng.
- Con chó kia, ta không chấp nhặt với ngươi.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương lạnh giọng, ánh mắt như kiếm, dã tính mười phần nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói:
- Ngươi sắp chết rồi, không biết còn có thể đánh một trận hay không. Ta rất muốn tự tay đập gãy xương cốt của ngươi. Nếu ngươi là một con quỷ chết sớm, sẽ làm ta rất thất vọng.
- Người chim ngươi thật sự là lỗ mũi hếch lên trời. Lần trước bị đánh một trận, còn không có bài học kinh nghiệm sao?
Hắc Hoàng chọc vào chỗ đau.
- Lần trước ta tự trói tay chân, lần này ta Thiên Bằng lại biến, Thánh thể thì sao chứ. Ta nhất định phải giết, để trải con đường Đại Đế của ta.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương vẫn vô cùng tự phụ như quá khứ, toàn thân có một cỗ ma tính.
Bọn họ đối thoại như vậy lập tức khiến cho rất nhiều người chú ý. Hiện giờ tất cả mọi người không muốn trêu chọc Thánh thể cuối đời, sinh mệnh không nhiều, cái gì hắn cũng có thể làm ra. Không nghĩ tới Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại dám khiêu khích.
- Hóa ra bước vào Hóa Long Bí Cảnh, không trách kiêu ngạo như vậy.
Đồ Phi giật mình. Kim Sí Tiểu Bằng Vương rốt cục đột phá, phá vỡ gông cùm xiềng xích.
Người như hắn cho tới bây giờ đều đặt ngang với Diêu Quang Thánh tử, được cho là một trong vài người cường đại nhất trong thế hệ trẻ tuổi. Hiện giờ bước vào Hóa Long Bí Cảnh, có thể tưởng tượng chiến lực của hắn đạt tới mức độ khủng bố như thế nào.
- Được. Muốn đánh với ta, ngươi chọn thời gian, ta chiều!
Diệp Phàm đáp lại. Tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh cần phải ngộ, cần không ngừng chiến đấu mới có thể giành được cơ hội đột phá.
Xoát-
Hào quang chợt lóe, trên dãy núi xa xa lại xuất hiện mười mấy bóng người - lại là Phong Hoàng cũng một số người trẻ tuổi. Bọn họ cũng nghe tin chạy tới nơi này.
Diệp Phàm sớm có dự cảm tiến vào trung bộ khẳng định sẽ gặp phải người của Phong tộc, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp lại Phong Hoàng.
Bọn họ nhìn thấy Diệp Phàm cũng ngẩn ra, một ít người đều lộ ra vẻ khác thường, trong đó còn có người nói nhỏ:
- Hắn lại tới nơi này, chẳng lẽ thật sự muốn vào Bất Tử Sơn tìm cơ hội kéo dài mạng sao?
Có người lẩm bẩm:
- Muốn vào Bất Tử Sơn thuần túy là tìm chết, không ai có thể còn sống đi ra. Hắn sắp ngã xuống, căn bản không thể nghịch thiên, chỉ có thể chờ chết.
- Hắn còn nợ Phong tộc chúng ta ba trăm vạn cắn Nguyên đấy. Xem ra không cách nào trả lại. Thật sự là xui xẻo.
Một số người trẻ tuổi phi thường bất mãn.
- Đáng tiếc số Nguyên của Phong tộc chúng ta. Cho dù ném xuống nước còn nghe thấy tiếng vang, kết quả vô duyên vô cớ lãng phí trên người hắn.
Diệp Phàm nở nụ cười nói:
- Ba trăm vạn cân Nguyên, quả thật không phải con số nhỏ. Tuy nhiên các ngươi yên tâm, ta sẽ trả đủ.
Những người kia vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới tai của Diệp Phàm lại thính như vậy. Từ cách xa như vậy đều có thể nghe được không sót một từ.
Phong Hoàng dáng người như tiên, duyên dáng yêu kiều, quanh thân sáng mờ ngũ sắc vờn quanh, đầu đội mặt nạ Phượng Hoàng, thản nhiên nhìn lướt qua Diệp Phàm nói:
- Thánh chủ tộc ta sớm nói rõ, số Nguyên đó không cần ngươi tới trả.
- Nếu là không trả, ta sợ mỗi ngày bị các ngươi nói móc. Tuy nhiên, ta quả thật rất cảm kích Thánh chủ Phong tộc.
Diệp Phàm nói.
Phong Hoàng không để ý đến, xoay người chào hỏi Kim Sí Tiểu Bằng Vương cười nói:
- Chúc mừng Bằng huynh lại đột phá.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cười to nói:
- Ta sẽ đánh một trận với Thánh thể, đến lúc đó hoan nghênh Phong công chúa tới xem.
- Được.
Phong Hoàng gật đầu.
Ngao-—-
Đột nhiên một tiếng rống to truyền đến, một ngọn núi lập tức sụp đổ. Con Long Mã to lớn như một ngọn núi nhỏ lại xuất hiện, cặp mắt như cái thớt tỏa ra hung quang nhìn chòng chọc đám người.
Không lâu trước nó từng đại chiến cũng Thánh chủ căn bản không rơi vào thế hạ phong, lúc này kinh sợ mọi người.
- Đi mau!
Mọi người cả kinh kêu lên, đều né tránh. Đây là Man Thú Vương, cũng một cấp bậc với Khổng Tước Vương. Là thứ leo lên tới tuyệt đỉnh, không có mấy người có thể chống lại.
Nó có đầu rông, thân ngựa, chân kỳ lân, thân hình khổng lồ ngang trời. Một chân đạp xuống lập tức có một tảng lớn người trở thành sương máu, vĩnh viễn chết đi.
Rống...
Trong vùng núi càng nhiều dị thú xuất hiện, vọt tới giống như nước lũ, cắt đứt đường lui của mọi người. Có cự điểu có vảy, có kiến khổng lồ dài mười mấy thước, có sư tử lớn như ngọn núi...
- Xong rồi, nơi đây không thể vượt qua hư không.
Có người hoảng sợ kêu to.
- Là lực lượng của Bất Tử Sơn. Nó phong cấm lực lượng không gian.
Cao thủ đạo văn cũng đều khiếp sợ.
Bất Tử Sơn là một nơi cực kỳ đặc thù, tự thành một vùng thiên địa khiến khu vực chugn quanh đều bị ảnh hưởng, căn bản không thể mở vực món.
Đám dị thú này thành hình quạt vây lại, muốn tiến hành đồ sát. Nếu không muốn chết chỉ có thể trốn vào trong Bất Tử Sơn, nếu không căn bản không có đường lui.
- Phá vây!
Diệp Phàm kêu to. Đám dị thú này đều điên cuồng, cặp mắt đỏ bừng như máu rất đáng sợ, hiển nhiên muốn tiêu diệt tất cả mọi người. Hắn tay cầm Long Văn Hắc Kim Kiếm, xông lên đầu tiên công kích đám dị thú kia, muốn chạy ra ngoài.
Không có một con man thú có thể dễ dàng giết chết. Đám này đều là hậu duệ của Man Thú Vương trước thời thái cổ, huyết mạch truyền thừa giao cho chúng nó lực lượng cực kỳ cường đại.
Keng... Keng... Keng...
Đám người Diệp Phàm cũng Bàng Bác gặp phải lực cản thật lớn, hợp lại cùng một chỗ cũng chỉ giết được năm con dị thú, chính mình suýt nữa thì bị thương.
Rống...
Man thú bạo động, trong đó không thiếu cường giả Hóa Long Bí Cảnh cũng với Thú Vương trinh tự càng cao hơn, vọt tới như thủy triều. Bọn họ cảm thấy cố sức hơn mấy lần.
bên kia Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng đám người Phong Hoàng hợp lại cùng nhau, cũng chịu áp lực lớn lao, kiệt lực chống cự.
Gần như trong thời gian nháy mắt, tu sĩ nơi đây đã bị diệt hơn một nửa, căn bản không thể chống lại, cuối cùng chỉ còn mười mấy cỗ lực lượng còn đang giãy giụa.
Keng!
Diệp Phàm chống lại con kiến lớn màu đỏ, dài đến mười mấy thước, giống như Mã não đỏ điêu khắc ra, sáng bóng lấp lánh, hung tàn vô cùng. Nó có được lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Nó chẳng qua là Hóa Long biến thứ nhất nhưng lực lượng cường đại không kém hơn Diệp Phàm bao nhiêu. Đây là thiên phú thần thuật của chủng tộc, người thừa kế Man Vương thượng cổ, thần lực kinh người.
- Không tốt, con Man Thú Vương kia nhằm vào chúng ta.
Bàng Bác cả kinh.
Con Long Mã thật lớn kia hiển nhiên là vương của dị thú, lơ lửng trên bầu trời nhìn chằm chằm vào bọn họ. Bởi vì bọn họ giết nhiều dị thú nhất.
- Hỏng rồi, phiền toái lớn. Lòng hiếu kỳ hại chết chó a!
Hắc Hoàng lẩm bẩm, nói:
- Ngàn không nên vạn không nên đuổi theo xem xét a!
ầm-
Long Mã như ngọn núi lớn, giẫm nát hư không lao xuống bên dưới. thân thể khổng lồ như một đám mây, ở trên trời hạ xuống một vùng bóng đen lớn, ép người khó thể thở nổi.
cũng lúc nó xông tới cũng đảo qua Kim Sí Tiểu Bằng Vương cùng Phong Hoàng, nhấc một cái chân đạp qua "Ầm" một cái. Vùng thiên địa kia lập tức vỡ nát.
Người trẻ tuổi của Phong tộc tử thương thảm trọng. Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng Phong Hoàng tốc độ cực nhanh, mau chóng tránh né nhưng cũng bị lan đến. Chỉ vẻn vẹn là rìa của gió lốc quét trúng cũng khiến bọn họ hộc máu, rơi xuống trong thú triều rồi bị bao phủ.
Đám người Diệp Phàm hít sâu một hơi khí lạnh. Đây là Man Thú Vương, căn bản không thể chống lại. Một kích đơn giản hủy thiên diệt địa. Trừ khi Thánh chủ đến bằng không không ai có thể chống lại.
- Lui, mau lui lại.
Lý Hắc Thủy kêu to.
Cho dù lùi vào trong Bất Tử Sơn cũng không thể chống lại Man Thú Vương. Nếu không, ngay cả một tia hy vọng sống cũng không có.
Diệp Phàm ôm lấy tiểu bé, rút lui như bay. Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Đồ Phi cũng đại hắc cẩu cũng đều quyết đoán làm ra lựa chọn như vậy, xông hướng Bất Tử Sơn.
ầm-
Toàn thân Long Mã lượn lờ thần diễm. Khoảnh khác hạ xuống, cái móng ngựa còn lớn hơn gian phòng rất nhiều lần lập tức giẫm nát đại địa, nứt ra một cái khe lớn rộng mấy thước.
Nó như một cái vòi rống đuổi theo. Dọc theo đường đi phàm là gặp phải tu sĩ nó chỉ rống lên một tiếng, sẽ chấn đám người đó thành thịt nát, không ai có thể ngăn nó nửa bước.
Đám người Diệp Phàm cắn răng, trực tiếp vọt vào Bất Tử Sơn bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không có một con đường sống.
Tu sĩ khác thấy thế cũng đều thối lui vào hướng Bất Tử Sơn. DỊ thú như nước lũ cắt đứt đường lui, căn bản không có biện pháp thoát đi. Trì hoãn thêm lát nữa nhất định sẽ bị diệt toàn bộ.
- Chúng ta tiến vào Bất Tử Sơn rồi...
sắc mặt Đồ Phi tái nhợt.
Lý Hắc Thủy cũng tái mặt. Đây chính là một trong bảy cấm địa Sinh Mệnh, từ trước đến nay có vào không có ra, tiến vào chẳng khác nào bước vào quỷ môn quan.
Càng nhiều người bị ép đi vào, liên tục kêu sợ hãi. Vùng núi màu đen này có một loại lực lượng thần bí khiến lòng người kinh sợ, sởn tóc gáy.
- A...
Bỗng nhiên rất nhiều người kêu sợ hãi, dưới chân xuất hiện vếtkhắc quái dị, hào quang chợt lóe, bọn họ liền biến mất. Không biết là đi nơi nào.
- Trời ạ, đây là chuyện gì xảy ra?
Rất nhiều người tim mật đều lạnh.
Rống...
Long Mã ép tới phía trước, phun ra một vùng hào quang đáng sợ, hoành tảo thiên quán. Nơi đi qua, hết thảy đều thành bột phẩn, các loại thực vật cũng nham thạch màu đen đều trở thành tro bụi.
tâm phần người ngay cả hừ một tiếng đều không thể đã hình thần đều diệt. Đám người Diệp Phàm không thể không nhanh chóng bay lui. Lúc này dưới chân Bàng Bác chợt lóe hào quang, hắn kêu một tiếng sợ hãi, mang theo cả mấy người Diệp Phàm cũng biến mất tại chỗ.
← Ch. 0457 | Ch. 0459 → |