← Ch.0612 | Ch.0614 → |
Mọi người giật mình cả kinh, quạt thứ ba của Yến Vân Loạn xuất hiện Thái Âm chân lực như sông lớn cuồn cuộn, nước đen đầy trời mang theo tính ăn mòn vạn linh thiên địa.
- Ngươi còn chưa xong à!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, dưới chân thần hải màu vàng mênh mông, bên thân một gốc cây Thanh Liên làm bạn, cùng với hắn cùng nhau phóng tới phía trước.
- Thánh thể dị tượng!
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, Thánh thể dị tượng thần bí nhất, có thể khắc ra hiện tượng thiên vãn kỳ dị của người khác, xưa nay khó lường, không ai không muốn nhìn xem kết quả cuối cùng.
Thái Âm Chân Thủy bị thần hải màu vàng ngăn cản, Diệp Phàm giống như một Chiến Thần phóng tới mười mấy dặm, về tới trong chiến trường vung nắm tay đập xuống.
"Ầm!"
Yến Vân Loạn lần thứ tư huy động bảo phiến, trong hư không sinh cơ bừng bừng, vô tận cổ mộc hiện lên, còn có các loại dây mây, hóa thành từng con rồng lớn quấn quanh mà đến.
Bốn phương tám hướng, tất cả tinh khí lập tức đều bị hút sạch, trong thiên địa rơi vào ảm đạm. Khí tức cỏ cây nồng đậm hình thành từng bức Đạo Đồ luyện hóa Diệp Phàm.
"Rầm!"
Cây Thanh Liên bên thân Diệp Phàm nhẹ nhàng lay động, tất cả cỏ cây hoàn toàn héo rũ, tinh khí vô tận đều bị rút đi dung nhập trong Thanh Liên. Dị tượng của hắn vừa ra, chư pháp không dính thân, các loại công kích đều bị hóa giải, Diệp Phàm với nắm tay màu vàng đánh xuyên qua thiên địa, đánh vào Yên Vân Loạn.
"Choảng!"
Một mặt cổ thuẫn vỡ tan, mười mấy thanh phi kiếm bị gãy đoạn tấc tấc, một đám Pháp bảo ở trước nắm tay màu vàng của hắn đều biến thành bột mịn.
"Phốc!"
Yên Vân Loạn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bị bắn tung ra ngoài mấy dặm mới ổn định được. Nếu không nhờ bảo phiến ngũ sắc cản một chút, vừa rồi hơn phân nửa hắn bị đánh nứt toạt ra rồi.
- Đây là ngươi muốn quang minh chính đại chiến một trận sao, chẳng qua cũng chỉ như thế!
Diệp Phàm lớn tiếng nói.
Trên mặt Yến Vân Loạn đỏ như phát sốt, gần đây hết bại lại bại, điều này làm cho một thiên tài từ nhỏ đến lớn luôn bao phủ trong vầng hào quang như hắn khó có thể chịu đựng, đối với hắn mà nói là một loại sỉ nhục.
"Keng!"
Hào quang màu xanh rực rỡ chớp động, trước người hắn xuất hiện một kiện chiến y đồng thau, keng keng không ngừng, tự động choàng trên người hắn, đồng thời một chiến qua bằng đồng thau khác hiện ra trong tay hắn.
"Xoạt!"
Bảo phiến ngũ sắc hỏa thành một luồng hào quang, lạc ấn trên chiến qua, chiến qua đồng thau càng ngày càng đáng sợ, như một thanh ma binh của Địa Ngục hiện thế.
- Binh khí của Thánh chủ tuyệt đỉnh mới tế luyện ra được!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên.
- Binh khí của ngươi không tệ, ta tiếp nhận thịnh tình của ngươi!
Diệp Phàm nói.
"Sát!"
Yến Vân Loạn hét lớn, giống như một Thánh linh màu đồng thau, huy động thiên qua phóng tới, đồng qua lóe ra thanh mang dài cả ngàn trượng dập nát đại địa, cắt xé vòm trời.
"Keng! Keng..."
Diệp Phàm dùng tay chưởng màu vàng đối kháng với chiến qua, giữa hai người đốm lửa văng khắp nơi. Chiến qua đồng thau này cực kỳ đáng sợ, có được mũi nhọn bất hủ, rất khó đánh nát.
Vả lại trong lúc vung múa nó vang lên tiếng "ô ô" không dứt bên tai, hóa ra từng đạo từng đạo lực lượng pháp tắc, muốn luyện hóa Diệp Phàm, khiến hắn cảm nhận được một loại áp lực cực lớn.
Tuy nhiên, thân thể của hắn đương thời hiếm thấy, cũng không thể bị phong nhận gây thương tích, mà ngược lại mỗi lần chấn động, đều truyền ra một lực lượng cực lớn, đánh cho Yến Vân Loạn hổ khẩu nứt toạt ra.
Dần dần, Diệp Phàm lực áp chiến qua đồng thau. Mặc dù mặt trên nó có Pháp trận thần bí khó lường, nhưng khó có thể đả thương hắn, bị thân thể màu vàng của hắn chặn lại toàn bộ.
Lực lượng pháp tắc bị ngăn trở, mũi nhọn cũng khó làm bị thương Thánh thể, Yên Vân Loạn ở vào tình thế nguy hiểm sắp nguy tới tính mệnh, thiên qua đồng thau mấy lần suýt chút nữa bị cướp đi.
A Di Đà Phật!
Đầu đà cũng lại tấn công tới.
Bình bát tử kim giáng xuống, Phật quang cuồn cuộn vô tận như một tòa núi lớn tử kim ập xuống đầu Diệp Phàm, ngoài ra còn có một con Đại Bằng bay ra chụp vào Diệp Phàm.
- Phá cho ta!
Diệp Phàm quát nhẹ một tiếng.
Phiên Thiên Ấn đánh ra, đánh nát con Bằng Vương kia, cùng một lúc đánh cho bình bát tử kim bay về phía chân trời, thiếu chút nữa biến mất trong đám mây.
Yến Vân Loạn yêu nghiệt này cùng với cường giả thần bí khổ đầu đà liên thủ như vậy cũng không địch lại Thánh thể, mọi người thấy thế đều phát ra một tiếng thở dài, Diệp Phàm quật khởi đã là thế không thể chống đỡ.
Yên Vân Loạn là nhân vật yêu nghiệt có thể vượt cấp mấy cảnh giới đại chiến, lại vừa mới đột phá đã có thể chiến ngang tay với nhân vật cấp Thánh địa Thái thượng trưởng lão, nhưng lúc này lại bị áp chế thê thảm. Mà đầu đà dường như còn mạnh hơn một bậc, nhưng vẫn như cũ vô dụng, không thể áp chế Diệp Phàm, bị hắn đẩy vào tử cục.
"Bốp!"
Sau một trăm hai mươi chiêu, Diệp Phàm thi triển ra Hư Không Đại Thủ Ấn, cách chiến y đồng thau chấn Yên Vân Loạn một chưởng, làm cho hắn phun liên tiếp mấy ngụm máu tươi.
"Keng!"
Sau một trăm bốn mươi chiêu Diệp Phàm tế ra một cái Phiên Thiên Ấn, đánh vào bình bát tử kim làm cho khổ đầu đà bay tung ra ngoài xa mấy trăm trượng, xương cốt một cánh tay đều bị gãy đoạn.
- Đây đúng là yêu nghiệt của Đông Hoang!
Mọi người chỉ có thể ngạc nhiên thán phục như vậy.
Ba người đại chiến, càng ngày càng kịch liệt! Bên cạnh mấy người kia khiếp sợ uy thế của Diệp Phàm, vẫn chưa ra tay đưa mắt nhìn lân nhau, rồi phỏng đi bốn phía, định thừa dịp hỗn loạn chạy đi.
- Để xem các ngươi ai dám đi!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, mấy người này toàn thân run lên, nhưng không dừng lại chút nào, phóng đi ra phương xa.
"Ầm!"
"Ầm!"
Diệp Phàm đánh ra Nhân Vương Ấn, Phiên Thiên Ấn, vòm trời rung chuyển, Yên Vân Loạn cùng khô đầu đà đồng loạt bị đánh bay, khóe miệng xuất hiện từng đợt từng đợt vết máu.
Hắn một lần nữa lấy ra Vạn Thương Cung, thần sắc lạnh lùng, liên tục khai cung, chiến lực tăng lên tới Bát cấm lĩnh vực, cả người như một thần minh vĩnh hằng, chiếu rọi vòm trời.
Dây cung động liên tục, mấy mũi tên trước sau bay ra, xé bầu trời cao mười mấy dặm, tất cả đều bắn trúng mục tiêu, không đồng phương vị đều có huyết hoa nở rộ. Mấy nhân vật cấp Thánh tử đều bị bắn chét, thân thể nứt toạt ra thành mấy khối, rơi xuống mặt đất.
- Phật gia ta tự tay bẻ gãy tứ chi của hắc tiểu tử kia, đạp vỡ xương ngực hắn, ngươi có thể làm gì được ta, có bản lĩnh đánh chết ta đi.
Đầu đà lạnh giọng nói.
Diệp Phàm thần sắc lạnh lùng, nói:
- Hiện tại để cho ngươi tứ đại giai không!
Hắn bước một bước liền biến mất, như một con rồng tan trong mây, bức tới phụ cận đầu đà cùng Yến Vân Loạn, kết ấn đánh tới phía trước.
-Thư!
Đột nhiên, khổ đầu đà rống to một tiếng, ở sau lưng hắn hiện ra một vị phật, trong miệng cũng phát ra phật âm căn nguyên giống nhau.
Hết thảy rất đột ngột, phiến thiên địa này giống như bị hủy diệt, phát ra một loại khí tức khai thiên lập địa, nhảy vọt vào thiên linh cái của Diệp Phàm.
Vạn vật sinh rồi diệt, một phương tiểu thế giới đang diễn biến, cái gì cũng không còn tồn tại, chi có một vị cổ Phật, phát ra chữ "Dục".
Bên cạnh, Yến Vân Loạn há miệng phun ra máu, mi tâm nứt ra một vết máu, thân mình chấn động mãnh liệt, nếu không có chiến y đồng thau, hơn phân nửa hắn đã vỡ vụn nát tan. Cách đó không xa, duy nhất người kia không có chạy trốn, dưới cổ thiên âm thần bí này ngay lập tức biến thành bụi bậm, không còn tồn tại.
"Leng keng..."
Diệp Phàm thất thần trong chốc lát, binh bát tử kim sáng rực lên, phun ra nuốt vào thiên địa thu hắn vào trong đó, phong bế ở bên trong.
Xa xa trên không trung đều lặng ngắt như tờ, trong lòng mọi người đếu rúng động, đây là cổ thiên âm loại nào? Làm cho một người Hóa Long biến thứ ba chỉ trong khoảnh khắc biến thành bột phấn, làm cho yêu nghiệt như Yên Vân Loạn thân thể bị nứt nẻ...
- A Di Đà Phật! Ta nói siêu độ ngươi liền siêu độ ngươi!
Khổ đầu đà cười lạnh nói.
Yên Vân Loạn vết rạn xương trán phục hồi như cũ, toong lòng khó có thể binh tĩnh, hỏi:
- Đại sư! Đây là cổ thiên âm gì?
Nêu không có chiến y đồng thau thủ hộ, vừa rồi hắn cũng nguy hiểm, thân thể hơn phân nửa sẽ bị hủy một bộ phận.
- Đây là sáu chữ chân ngôn tối cao của Phật giáo ta, chỉ cần pháp lực đủ mạnh, có thể thu phục hết thảy cường giả trên thế gian.
Đầu đà nói.
Xa xa, mọi người cả kinh kêu lên, sáu chữ chân ngôn Phật giáo: Ung, Ma, Ni, Bá, Mê, Bì, là thánh thuật chí cao vô thượng, có thể hàng phục tất cả chư thiên thần.
Tây Mạc có rất nhiều điện thờ, nhưng chỉ có mấy thánh miếu tối cổ xưa, mới nắm giữ một chữ chân ngôn, khó có thể tề tụ, mà lại có xu hướng đã thất truyền từ lâu.
- Đầu đà này khẳng định có lai lịch rất lớn, chỉ có vài cổ miếu căn nguyên mới nắm giữ được một loại chân ngôn.
Xa xa trên không trung, mọi người không ngừng biến sắc.
Sáu chữ cổ thiên âm trong truyền thuyết, có sức mạnh to lớn của khai thiên lập địa, vô cùng ảo diệu, chí cao vô thượng, chất chứa đại năng lực, đại trí tuệ, đại từ bi trong vũ trụ.
- Trừng—
Đầu đà miệng tụng thiên âm, không ngừng thêm vào bình bát tử kim, muốn dùng loại chân ngôn này luyện hỏa Diệp Phàm, cho hắn hình thần câu diệt.
Phật quang vạn trọng bao phủ cả phiến hư không này, hắn ngồi xếp bằng tại đó, dùng thánh thuật tối cao của Phật giáo luyện hóa thân thể, hồn phách của Diệp Phàm.
"Keng, Keng..."
Đột nhiên, binh bát tử kim chấn động mãnh liệt, âm thanh động trời cao, xuất hiện từng vết từng vết nứt, sắp bị tan rã.
Đây là phật bảo của Thần tăng cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh tế luyện, không ngờ lại không chịu nổi lực đạo đáng sợ, sắp bị lực mạnh mẽ phá nát.
"Ẩm!"
Cuối cùng một tiếng chấn động mãnh liệt, bình bát vỡ tan thành từng mảnh, toàn thân Diệp Phàm nở rộ kim quang, mạnh mẽ đánh ra, hắn đang diên biến Đấu Chiến Thanh Quyết.
- Thư!
Đầu đà rống to, dùng căn nguyên chân ngôn này trấn áp Diệp Phàm.
- Ngươi có sáu chữ chân ngôn Phật gia, ta có Cửu Bí tối cao của đạo giáo, để xem ai yếu ai mạnh!
Diệp Phàm hét lớn.
Mọi người đều ngây dại, tuy rằng rất nhiều người đều sớm đoán ra Diệp Phàm nắm giữ một hai loại trong Cửu Bí, nhưng đây là lần đầu tiên nghe chính hắn thừa nhận.
Hắn diễn bién bí quyét chữ "Đấu", hai tay vung lên, hợp nhất cùng vũ trụ, thân thể hóa thành hình một con rồng, phóng tới cắn nát Phật âm.
"Phốc!"
Đầu đà bị xé thành hai đoạn, máu tươi bắn tung tóe, cực độ không cam lòng, nói:
- Đáng tiếc, Đấu Chiến Thắng Phật bế quan biến mất, chân ngôn chữ "Trừng" thất truyền, ta chỉ chiếm được một nửa mà thôi.
Xa xa trên không trung, một mảnh ồn ào, mọi người đều kinh sợ, Tây Mạc còn có một vị Phật, một vị Thánh nhân còn sống ở thế gian!
"Phốc!"
Diệp Phàm diễn biến bí quyét chữ Đấu, thân thể uốn cong như một con chân long, hóa thành phân cách tuyến âm dương của Thái Cực Đồ, quét ngang qua, tay phải vung lên cắt rơi đầu của Yên Vân Loạn xuống đất...
Đầu đà thần bí của Tây Mạc thân thể bị cắt thành hai đoạn, tính mệnh sắp diệt vong; yêu nghiệt Yến Vân Loạn thì cái đầu bị cắt rụng, sắp sửa ngã xuống.
Đây là một bức hình ảnh đẫm máu, hai đại cường giả sau khi Diệp Phàm hỏa thành đạo ngân long hình, tất cả đều nuốt hận, không thể chống đỡ được âm dương phân cách tuyến của Thái Cực Đồ.
Diệp Phàm đứng tại trường một tay cầm đầu của Yến Vân Loạn, tay kia thì hóa thành một mặt thiên bi màu vàng trấn áp nửa thân trên của đầu đà.
Nơi đây, châm rơi có thể nghe, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống, giống một khúc nhạc tịch mịch ở chốn Hoàng Tuyền, hai đại cao thủ bị một người lực áp, hình thể đứt đoạn khiến lòng người kinh sợ.
Xa xa, mọi người lặng ngắt như tờ, Diệp Phàm cuối cùng diễn biễn bí quyết chữ "Đấu", bẻ gãy nghiền nát, thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt đối, quá mức đáng sợ, làm cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông.
← Ch. 0612 | Ch. 0614 → |