← Ch.0635 | Ch.0637 → |
Vương Trùng kiêu ngạo không bằng, tựa như hắn mới là Bắc Đế, miệt thị mấy người Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, nói năng ngông cuồng chỉ trỏ người khác, động một cái là muốn chém muốn giết.
Một cái yêu nghiệt mười hai tuổi mà thôi, đã ngang ngược như thế, nhục nhã nhân vật Thánh tử trẻ tuổi, hồn nhiên không để trong lòng.
Lúc này một bàn chân to vàng giáng từ trên trời xuống lập tức dẫm lên hắn, tung bụi đầy trời, mặt đất nứt ra, tình thế đảo ngược.
Vương Trùng kêu thảm thiết, hắn thật sự sợ hãi, bàn chân to một trượng nặng như ngọn núi, xương ngực của hắn đã gãy, thở không ra hơi, cả người gần như biến hình.
Lúc này Diệp Phàm mở ra thần thông, cao đến mười trượng giống như đúc bằng vàng ròng, tựa như chiến thần bay từ Thiên giới, lực lượng to lớn quét ngang núi sông.
Bàn chân Diệp Phàm nghiền ép như đang đạp một con sâu, xương cốt cả người Vương Trùng kêu răng rắc, gãy đoạn từng khúc, mặc dù là cùng cảnh giới, nhưng ai có thể so sánh được với Thánh thể chứ.
So sánh lại, Vương Trùng yếu ớt như một người thủy tinh, căn bản không thể thừa nhận nổi, miệng phun máu, ánh mắt oán độc không nói ra lời.
- Muốn chết, thả ngài ấy ra!
- Ngươi dám đè xuống, hôm nay ngươi sẽ chết không toàn thây, hồn về minh thổ, đóng dấu mười tám tầng luyện ngục, chịu tất cả tra tấn.
Ở bên cạnh truyền tới hai tiếng hét lớn, hai sinh vật cổ có một tên cao hơn một trượng, cả người đầy vảy vàng, tên còn lại cao hơn hai thước, mọc đôi cánh thần màu bạc, đều dữ tợn ánh mắt như đao.
Chỉ là bọn hắn không dám làm bậy, Diệp Phàm đè chân xuống hơi dùng sức là chắc chắn Vương Trùng trở thành thịt nát, không còn một chút bột xương.
- Lăn sang một bên cho ta!
Diệp Phàm căn bản không để ý, quát to, chân dùng sức một chút, tiểu yêu nghiệt kêu thảm thiết, miệng phun máu.
- Ngươi... đúng là không biết sống chết, chủ nhân ở đây há có thể cho ngươi giương oai, ngươi muốn chết cũng khó, lát nữa nấu ngươi thành dầu đốt đèn trời!
Một tên sinh linh cổ đe doạ uy hiếp Diệp Phàm.
- Nhanh thả ngài ấy ra, có thể cho ngươi đi, bằng không ngươi sẽ hối hận sinh ra trên đời này, muốn chết cũng không được.
Tên sinh linh cổ còn lại lớn tiếng hét lên.
Rắc!
Đáp lại lời bọn chúng là chân lại dùng sức, xương cốt Vương Trùng nháy mắt gãy cả trăm khúc, toàn thân co giật, vẻ mặt sợ hãi trắng bệch.
Lúc này, hắn chỉ có đầu lộ ra khỏi bàn chân vàng, toàn thân đều nằm dưới bàn chân, sinh tử treo trên sợi tóc.
Đám người Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, Ngô Trung Thiên sảng khoái, thấy cảnh này đều nhả ra một ngụm hờn dỗi, vừa rồi nghẹn hỏng rồi, tên tiểu yêu nghiệt này quá kiêu ngạo.
- Diệp Phàm, ngươi dám ra tay giết ta, huynh trưởng của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, mặc kệ ngươi có con bài nào cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.
Vương Trùng mạnh miệng, nhiều người nhìn như vậy, hắn không muốn xin tha, bằng không sẽ rất mất mặt mũi của huynh trưởng, vẫn luôn miệng kêu gào.
- Mau thả ngài ấy ra.
Hai sinh linh cổ cũng hét lớn.
Cơ Tử Nguyệt lo lắng, Diệp Phàm hiện giờ mặc kệ thế nào cũng không phải là đối thủ của Vương Đằng, cảnh giới chênh lệch quá nhiều, lúc này nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đừng xúc động.
- Không nên giết hắn ở đây...
Mấy người Liễu Khấu cũng nói, mọi người đều thấy được chiến lực của Bắc Đế, lúc này quyết đấu với Trung Hoàng khiến cho giáo chủ khắp nơi cũng phải kiêng kỵ.
- Mau thả ta ra, bằng không ngươi lãnh đủ hậu quả.
Vương Trùng kêu lên, hắn thấy bộ dạng của mấy người, biết rõ đều e ngại huynh trưởng của hắn, yên lòng không ngừng cười lạnh.
- Ngươi bảo ta thả ngươi?
Diệp Phàm cười, nhấc chân lên.
- Coi như ngươi thức thời.
Vương Trùng phun ra một ngụm máu, muốn đứng lên.
Bùm!
Đột nhiên, bàn chân vàng lại giáng từ trên trời xuống, lần này trực tiếp dẫm nát hắn, cả nửa thân người cũng chìm vào lòng đất.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Vương Trùng hoảng sợ, hắn cảm giác run sợ, truyền ra thần niệm:
- Ngươi không nên làm bậy.
Diệp Phàm hơi nhấc chân lên, tiểu yêu nghiệt tràn ngập hoảng sợ, răng cũng bị đạp phun ra, mặt mũi biến dạng.
Bùm!
Diệp Phàm lại đạp xuống, Vương Trùng đã như bánh xèo, thân thể tan nát, bị đạp nát bét.
- Cứu mạng!
Tiểu yêu nghiệt rốt cuộc không cố được nữa, dùng thần niệm hét to, hoảng sợ không thôi.
- Coi thường ta không dám giết ngươi, ở tình cảnh này mà còn dám kiêu ngạo, hôm nay ta đạp chết ngươi như một con gián mà thôi!
Diệp Phàm cười lạnh.
Bùm!
Hắn thu lại thần thông tướng, hóa thành hình dạng bình thường, lại đạp lên mặt Vương Trùng, căn bản không còn hình người nữa.
Mọi người cả kinh, rõ ràng là Diệp Phàm muốn chấm dứt tính mạng của hắn, xuống tay như vậy căn bản không định cho tiểu yêu nghiệt còn sống.
- Dừng tay!
Hai sinh linh thái cổ lao tới, một vàng một bạc phun ra thần quang nhào tới như hai con mãnh thú.
Ờ xa xa, Vương Đằng đang đại chiến sinh từ với Trung Hoàng cũng quay đầu, ánh mắt bắn ra hai chùm sáng chấn nhiếp lòng người.
- Cho các ngươi!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, dùng sức đạp xuống.
Phốc!
Máu tươi văng ra, bàn chân vàng đạp nát Vương Trùng chết tươi, tiếp đó thành một bãi bùn, văng ra ngoài, thân áo xanh của hắn lại không dính một giọt máu.
Quần hùng nhìn nhau, lặng ngắt như tờ, Diệp Phàm quả thật là to gan lớn mật, đạp chết đệ đệ của Vương Đằng ở trước mặt mọi người.
Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi, Đại Hạ hoàng tử, Dao Trì Thánh nữ, Cơ Hạo Nguyệt, Nhan Như Ngọc... những cố nhân ờ đây đều rung động.
Cũng có không ít người trẻ tuổi các đại vực Trung Châu, Nam Lĩnh, Tây Mạc ở đây, trong lòng chấn động mạnh, đạp chết đệ đệ Vương Đằng ngay trước mặt hắn, có mấy ai dám làm như thế?
Ngay cả là nhân vật lão tiền bốỉ, bá chủ một phương cũng kinh hãi, Bắc Đế đương kim có thể tranh hùng với các Thánh chủ, là một nhân tài mới xuất hiện khiến mọi người kiêng kỵ, là rồng trong loài người, không có mấy người dám chọc tới.
Nhưng mà Diệp Phàm dám làm, không hề kiêng ky, một cước đạp chết Vương Trùng, đạp nát tên tiểu yêu nghiệt có thiên phú khiến người ta sợ hãi.
- Đúng là không hề cố kỵ mà, ngay cả đệ đệ của Vương Đằng cũng bị đạp chết.
- Cái này phải có dũng khí mới được, còn có mấy ai dám làm vậy?
- Đáng tiếc cho tên tiểu yêu nghiệt này, tuy rằng tâm tính không ra sao, nhưng thiên phú tu luyện hiếm thấy xưa nay, không đến mười hai tuổi đã là cường giả Hóa Long biến thứ tám, xưa nay ít gặp.
- Tên yêu nghiệt Đông Hoang này quá lớn gan, người nào cũng dám giết, xem chừng đệ đệ của Thánh nhân đến đây, nếu dám đối với hắn như thế thì cũng bị chém mất.
Người ở nơi này, mặc kệ là giáo chủ lão tiền bối, hay là yêu nghiệt năm đại vực đều không nhịn được hít một hơi lạnh.
- Ngươi...
- Đáng chết, ngươi dám giết đệ đệ của chủ nhân
Hai tên sinh linh thái cổ điên cuồng lao tới, toàn thân bốc cháy, vảy rung động, vạn kiếm phát ra, mỗi một cái vảy như là một thanh thánh kiếm.
Diệp Phàm mặt treo cười lạnh, không hề sợ hãi, không có động tác khác, chỉ là bước tới một bước dùng sức đạp ra.
Ầm!
Đột nhiên, mặt đất sôi trào khí xanh, cột khí hình rồng xuyên thủng tầng trời, một chiếc cột chống trời xuất hiện, long lực như biển chắn đường trước hai sinh linh cổ.
- Tần Lĩnh đại long thiên cổ ra rồi!
Tầm Long Địa Sư Trung Châu biến sắc, phát ra tiếng kinh hô. Đám người Nguyên Thuật thế gia Âu Dương Diệp Đông Hoang cũng biến sắc.
- Không đúng, là một hơi tinh khí của Tần Lĩnh đại long thiên cổ.
Phàm là kỳ nhân dị sĩ có nghiên cứu núi sông địa mạch đều giật mình, loại thủ đoạn này quá đáng sợ, cần phải có dị thuật cực kỳ cao siêu mới có thể câu động ra tinh khí Chân Long.
Diệp Phàm trấn định tự nhiên đứng đó không sợ ai, lần này nghiên cứu hơn một tháng, đã sớm nắm giữ tất cả, hiện giờ dựa vào Nguyên Thuật là hắn có thể đánh một trận với tuyệt đỉnh Thánh chủ.
Ở nơi này, hắn dựa vào địa thế có thể mượn dùng lực lượng Tần Lĩnh đại long thiên cổ, hiện giờ hắn đang dẫn động địa mạch tổ căn.
- Hả?
Diệp Phàm kinh ngạc, nhìn thấy hào quang chợt lóe ở xa xa, Vương Trùng đang đau đớn tái tạo thân thể, xuất hiện trở lại, ở giữa mi tâm có một chiếc thần phù, lưu động ánh sáng kỳ dị.
- Khó trách Vương Đằng không đến, ta còn đang kỳ quái, không ngờ có một cái thần phù hộ mệnh như vậy.
Diệp Phàm bước tới, lại đạp xuống.
Oong!
Chiếc thần phù lóe lên, khẽ rung động, kéo Vương Trùng lui ra trăm trượng, ở bên này có một đạo lực lượng màu vàng lưu chuyển, mơ hồ chiếu ra bóng dáng Vương Đằng.
- Là Cửu Chuyển Thần Phù của Vương Đằng, vạn kiếp bất hủ, hắn thật là yêu thương Vương Trùng, truyền cho hắn hộ mệnh.
Trong bóng tối có người kinh hô.
- Cái gì, Cửu Chuyển Thần Phù thật sự tồn tại trên đời?
Mọi người đều khiếp sợ.
Ánh mắt mọi người nhìn thẳng vào chiếc thần phù kia, nó dài không đủ một tấc, như rèn bằng chân kim, lưu động hào quang, có một loại cổ vận, phủ đầy đạo văn.
Cửu Chuyển Thần Phù là Loạn Cổ Đại Đế duy nhất của Bắc Nguyên tế luyện thành, bản thân nó có thể thay người chết đi, có diệu dụng đoạt tạo hóa thiên địa, là thánh vật hộ thể.
Bởi vậy không khó nhìn ra Vương Đằng gặp được kỳ ngộ đáng sợ cỡ nào, ngay cả thần phù của Loạn Cổ Đại Đế cũng có, hoặc là đã sớm chiếm được truyền thừa của ngài ấy.
- Tương truyền không phải Cửu Chuyển Thần Phù đã bị đánh tan rồi sao, làm sao lại xuất hiện trên đời được?
- Tuy rằng là Cửu Chuyển Thần Phù tàn khuyết, nhưng dù sao cũng là do Đại đế Nhân tộc tế luyện thành, vẫn có thần hiệu bất tử.
Ánh mắt mọi người đều đỏ lên, Vương Đằng quả nhiên có đại số mệnh, chiếm được loại thần vật nghịch thiên này, nhưng không hề để ý tặng cho đệ đệ mình.
- Không lẽ Bắc Đế phải nhận được toàn bộ truyền thừa của Loạn Cổ Đại Đế?
Vị cổ đế này có thực lực vang dội cổ kim, cực kỳ khủng bố, không biết sâu cạn, tương truyền còn có lai lịch khác.
Trong lòng Diệp Phàm khẽ nhảy dựng, thần phù do một vị Đại đế viễn cổ luyện hóa, dù là mảnh vỡ thì cũng là thánh vật vô giá, hắn dùng long khí đại địa ngăn cách hai tên sinh linh cổ.
Lúc này, nhiều người hâm mộ hắn, người khác kiêng kỵ Bắc Đế, không dám ra tay cướp đoạt, còn hắn thì không kiêng nể gì, muốn giết Vương Trùng cướp phù.
- Huynh trưởng cứu đệ!
Tiểu yêu nghiệt hoảng sợ hét to.
Ở xa xa, Vương Đằng đang đại chiến với Trung Hoàng khó mà tách ra, bốn đại Thánh linh vờn quanh người hắn, Chân Long nhảy lên cửu thiên, Thần Hoàng hót động núi sông, Bạch Hổ gầm dưới trăng, Huyền Vũ xé biển rộng, hắn như Tử Vi Đại Đế giáng trần.
Lúc này hắn khó có thể phân tâm, Trung Hoàng tiến công mạnh mẽ, mỗi chiêu mỗi thức đều công chính bình hòa, lực lượng bình thường nhưng thần kỳ.
Nhưng mà ở trong thời khắc mấu chốt này, Bắc Đế vẫn đánh ra một kiếm, một đạo thánh kiếm vàng bay ra, truyền ra thần uy Thiên Đế, xung quanh có long phượng uốn lượn dài đến mấy trăm trượng.
Ầm!
Dưới chân Diệp Phàm hiện lên Nguyên Thiên Văn Lạc, long khí trong lòng đất phun trào như núi lửa, từng đạo nối tiếp nhau, ước chừng tám mươi mốt đạo thiên long bay lên, mọi người hoảng sợ rút lui.
Vụt!
Diệp Phàm đạp Hành Tự Quyết lao tới gần Vương Trùng, bàn tay vươn ra vỗ lên đỉnh đầu.
Bùm!
Tiểu yêu nghiệt lại tan xác lần nữa, Cửu Chuyển Thần Phù ở giữa mi tâm bị cướp lấy, Diệp Phàm nắm trong tay, lòng bàn tay chớp động ánh sáng chói lóa.
← Ch. 0635 | Ch. 0637 → |