← Ch.0639 | Ch.0641 → |
Hồ nước trong veo như một hồ quỳnh tương, truyền đi ráng màu tràn đầy tường hòa, hơi mờ bốc lên, khí trời lượn lờ, một mảng trong sáng muôn màu muôn vẻ.
Hóa Tiên Trì ở trên đỉnh núi lớn, tuy rằng không lớn lắm, nhưng làm cho người ta có cảm giác là một phương thế giới.
Đúng vậy, không giống như một ao nước, mà như một tiểu thế giới sinh động xinh đẹp, ở trong này hình như có ẩn chứa khởi nguyên của sinh mệnh.
- Có tiếng động!
Một ao ngọc dịch nối tiếp trời cao muôn đời, phát ra âm thanh mênh mông như sóng triều, giống như có người ngồi xếp bằng trên hư không, giảng thuật về đại đạo khai thiên lập địa.
Tiên Trì sóng nước trong vắt, khói mờ lưu động, lộ ra năm màu sắc, nước trong ao cũng không kịch liệt lắm, xưng được với mềm nhẹ, lại khiến không ít người nhíu mày, bởi vì mơ hồ nghe được thiên địa tụng cổ kinh.
"Phù phù!"
Một gă tu sĩ không kìm nổi là người thứ nhất kích động bước xuống hồ, lặn một cái xuống nước muốn tìm kiếm thánh vật mảnh vỡ của Đế binh...
- Nhất định là Đế binh Cực Đạo vỡ vụn ở đây mới có tiếng vọng đại đạo cổ kinh ở trong đó!
"Keng!"
Có tu sĩ tung kiếm đấu chiến lẫn nhau, vì chọn một vị trí có lợi mà tranh giành nhau. "Phốc" một tiếng một cái đầu bay lên, máu bắn tung tóe xuống nước, thi thể ngà trên mặt đất.
Mọi người đối mặt với Tiên Trì đều không thể bình tĩnh, đều ra tay. Rất nhiều người lần lượt nhảy vào trong hồ, muốn tranh nhau vớt lên thánh vật kinh thế.
"Ầm!"
Truyền đến đao động kịch liệt, hai nhân vật cấp Giáo chủ động thủ, làm nổi lên một mảng sóng nước. Trong Tiên Trì tinh khí sinh mệnh tràn lan bốn phía, khiến lòng người ở đây đều kinh sợ.
Hóa Tiên Trì cùng Thiên Cổ Long Huyệt nếu có thể được một còn có hy vọng một đường chứng đạo, điều này trong truyền thuyết đã lưu truyền rất rộng rãi, mọi người đương nhiên đều động tâm, đều muốn lấy được.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, đã có mấy chục người nhảy xuống hồ, những người khác không cam chịu tụt lại phía sau đều nhảy xuống.
- Không đúng nha! Không ai nổi lên!
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hồ nước trong sáng, trong vắt như ngọc bích, từng đám ráng màu tường hòa lưu chuyển, nhưng cũng không thấy có người trồi lên mặt nước, có vào không có ra.
Rất nhiều cường giả đều tim đập nhanh, cũng đều cảm thấy có điều khác thường, tất cả đều ngừng bước chân. Những người mới vừa nhảy lên cũng đều kêu lên sợ hài, cố gượng lộn một vòng lại bờ.
- Vừa rồi có một vị đại năng cũng nhảy xuống, không có đi lên...
Có người nói nhỏ.
Người còn lại đều trong lòng ngưng trọng, cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ:
- Những người đó chẳng lẽ đều đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết ở phía dưới?
Ai nấy đều phát lạnh.
- Đế lão hủ đến nhìn kỹ xem!
Một vị Tầm Long Địa Sư tiến lên, giương đôi mắt quan sát Tiên Hồ.
Mọi người như ngừng thở, yên lặng chờ nghe kết quả. Đối mặt với một chỗ tiên địa có thể chứng đạo, nhưng không có cách nào đi vào, trong lòng mọi người vừa khẩn trương vừa lo lắng.
- Là một chỗ Phi Tiên chân chính hẳn là không có vấn đề mới đúng! Kỳ diệu đến không thể giải thích, thế gian vô song, lại có nguy hiểm...
Tầm Long Địa Sư lẩm bẩm tự nói.
Âu Dương Diệp tiến lên, lão đến từ Đông Hoang bản lĩnh hơn người, tiếng tăm lừng lẫy trong giới Nguyên Thuật, đã tiến gần tới cảnh giới Nguyên Địa Sư.
- Tiên Hồ này thực hoàn mỹ, chọn không ra một chút tỳ vết nào, có thể nói là một địa phương Chân Tiên buông xuống, tuyệt đối không có vấn đề, bọn họ chưa đi lên, chẳng lẽ trốn ở dưới hay sao?
Mấy vị Nguyên Thuật tông sư của Đông Hoang đều tiến lên, tất cả đều nhất trí đồng ý với phán đoán của Âu Dương Diệp, đây là một địa phương thăng tiên, không sứt mẻ không tì vết.
- Diệp huynh cũng ở đây, là người thừa kế nhất mạch cho Thiên Sư Đông Hoang ta, có phong cách Nguyên Thuật riêng, có lẽ có cao kiến gì khác chăng?
Một vị Nguyên Thuật tông sư lên tiếng.
- Diệp tiểu hữu không nên dấu nghề! Nếu có giải thích gì khác hy vọng nói ra, chỉ điểm một chút cho đồng đạo ở đây!
Âu Dương Diệp không âm không dương nói.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn lão, lão già này khi còn ở Đông Hoang đã nhiều lần ức hiếp hắn, thời điểm ở Thần Thành Bắc Vực làm hắn bại lộ thân phận Thánh thể, thiếu chút nữa bởi vậy mà chết.
Giờ phút này, nếu không có những người khác ở đây, Diệp Phàm sớm đã ra tay tống lão xuống Địa Ngục. Nhưng lão lại đi cùng mấy vị đại năng, không dễ đối phó.
- Nên nói ngươi đều nói xong rồi, còn bảo ta nói gì?
Diệp Phàm đáp lời.
- Lời ấy sai rồi! Ngươi chiếm được kế thừa của Nguyên Thiên Sư, hẳn phải có giải thích độc đáo, hy vọng ngươi không ngại nói ra giải thích nghi hoặc cho chư hùng ở đây.
Âu Dương Diệp vuốt vuốt chòm râu nói.
Ờ bên cạnh lão có mấy nhân vật cấp Giáo chủ, mà đúng là những người này mời lão từ Đông Hoang đến, lúc này có thể nói lão không có gì sợ hãi.
- Lão già ngươi ngại sống lâu rồi sao, đến bây giờ còn muốn châm ngòi ly gián! Coi chừng Bàng gia bắt ngươi đi nuôi chó!
Bàng Bác thực thô lỗ nói.
- Người trẻ tuổi làm gì hùng hổ dọa người như vậy! Lão hủ chỉ là thay mặt đồng đạo ở đây thỉnh giáo mà thôi.
Âu Dương Diệp nói.
- Diệp huynh nếu biết điều gì, mong được chỉ điểm bến mê, tránh cho đồng đạo ở đây uổng mạng.
Một vị nhân vật lớp người già lên tiếng.
Xưng hô từ này có thể thấy được có kiêng kị nhất định đối với Diệp Phàm, đường đường là nhân vật Tiên Thai tầng thiên thứ nhất, lại dùng ngang hàng để nói chuyện.
Từ xưa tới nay, trừ mấy tử địch như Âm Dương Giáo, Âu Dương Diệp, tối thiếu ở mặt ngoài cũng không có bao nhiêu người muốn đắc tội với Thánh thể. Hắn trưởng thành quá nhanh, lúc này chỉ mới vài năm mà đã là tu sĩ Hóa Long biến thứ tám. Mỗi một lần bị chèn ép lại càng cường đại thêm không ít, làm cho người ta vô cùng kiêng kị.
- Mong rằng tiểu hữu chỉ giáo!
Có một vị nhân vật cấp Giáo chủ mở miệng, rất nhiều người đều phụ họa theo.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không phạm sai lầm để nhiều người tức giận. Hắn đi một vòng quanh Hóa Tiên Trì, còn thật sự cân nhắc cẩn thận, thật lâu sau mới nói:
- Vật cực tất phản, quá mức hoàn mỹ không tỳ vết ắt có nguy hiểm lớn. Nơi đây là địa phương Phi Tiên không thể nghi ngờ, nhưng cũng nhất định có hung hiểm lớn, các vi nên cẩn thận!
- Tiên Trì trong truyền thuyết là một chỗ đại hung hiểm, vậy những người nhảy xuống vừa rồi đã chết rồi ư?
Lập tức có không ít người biến sắc.
- Còn thỉnh Diệp tiểu hữu phá giải cho, ngàn vạn lần không cần keo kiệt, giúp chúng ta đều có thể có một hồi tiên duyên!
Âu Dương Diệp nói.
- Địa phương vật cực tất phản, địa phương Phi Tiên, nguyên địa sinh mệnh, ba nơi hợp nhất, thế gian khó giải!
Diệp Phàm đáp, lời hắn nói đều là thật.
Chỉ riêng loại thứ nhất địa phương vật cực tất phản đã không có người nào có thể phá giải. Lúc trước ở trong vùng cấm Thái Sơ hắn từng nhìn thấy Nguyên Thiên Sư đời thứ tư lúc tuổi già đã chôn vùi ở đó.
- Tiểu hữu nói vậy không đúng! Chúng ta này nhiều người tới đây, chẳng lẽ muốn cho chúng ta đều tay không mà quay về sao, ngươi chiếm được Nguyên Thiên Thư tất phải có phương pháp phá giải, hẳn không phải muốn độc chiếm nơi đây chứ?
Âu Dương Diệp cười lạnh hắc hắc.
- Lão bang tử! Ta xem ra ngươi là chán sống rồi! Chẳng lẽ ngươi muốn bức bách chúng ta? Muốn chết cứ việc nói thẳng!
Đông Phương Dã giống như một con dã nhân, cầm trong tay cây đại bổng nanh sói trừng mắt nói.
- Ngươi...
Âu Dương Diệp được mấy vị Giáo chủ bảo vệ, tuy rằng không sợ, nhưng cũng bị lời nói thẳng thừng như vậy tức giận đến biến sắc.
- Cút xa một chút cho ta, ta muốn giết ngươi, ai cũng ngăn không được!
Diệp Phàm khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào cường giả Nguyên Thuật.
- Cứu mạng...
Đột nhiên, trong màn sương nước lưu động trên Tiên trì bắn tung lên bọt nước, một tiểu nhân màu bạc cao chừng ba tấc vọt lên, lớn tiếng kêu cứu.
Đây là một đoàn thần niệm vô cùng cường đại của vị đại năng mới vừa rồi nhảy vào trong hồ, đây là niệm lực trong mi tâm hắn hóa thành thần linh hình người.
Lúc này, không thấy thân thể hắn chỉ có một tiểu nhân màu bạc trốn thoát, đủ để chứng minh vấn đề: Hắn gặp phải tai họa rồi!
- Đạo hữu đã xảy ra chuyện gì?
Một vị Giáo chủ quát hỏi.
- A...
Tiểu nhân màu bạc kia vô cùng hoảng sợ, mi tâm xuất hiện vết rách, rồi sau đó phịch một tiếng nứt toát ra, hóa thành một mảng bạch quang chìm sâu vào trong hồ.
- Đây là một vị đại năng a, cứ như vậy chết đi!
Mọi người đều thối lui, toàn thân phát lạnh, hơi lạnh toát ra tận đáy lòng.
Hồi lâu sau, một vị Giáo chủ mới lên tiếng:
- Diệp tiểu hữu mời chỉ điểm một chút đi!
Mấy người bên cạnh Âu Dương Diệp cũng đều nhao nhao lên tiếng, mời hắn phá giải, vạch ra một con đường. Nguyên Thiên Thư là một bộ kỳ thư, rất nhiều người đối với nó gần như mê tín, cho rằng có thể phá giải hết thảy địa thế thiên hạ.
- Người trẻ tuổi không cần hẹp hòi như vậy, ở loại địa phương này cần hợp mưu hợp sức, nếu muốn một mình nuốt gọn Hóa Tiên Trì không thực tế lắm, ngược lại sẽ có đại họa sát thân!
Âu Dương Diệp nói.
- Ngươi thực cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Diệp Phàm nhìn lão già không có một chút cảm tình này, bước tới một bước, dưới chân Nguyên Thiên Văn Lạc lóe lên, một con Xích Long lao ra hóa thành một luồng khí đỏ sẫm đánh về phía Âu Dương Diệp.
"Keng!"
Một vị Giáo chủ ra tay, ngăn cản luồng khí đỏ sẫm, cả đỉnh núi đều chấn động một trận mãnh liệt. Mọi người kinh sợ, Diệp Phàm quả thực có thể tranh hùng cùng Giáo chủ một phương.
- Tiểu hữu làm gì phải động sát khí!
Vị Giáo chủ kia nói.
- Chúng ta chính là khinh thường lão tiểu nhân này, tuổi tác đã lớn chừng đó mà không bằng một con chó?
Lý Hắc Thủy giành trước mở miệng, mấy người đều nhìn thẳng vào Âu Dương Diệp.
- Đây là địa phương Phi Tiên kèm với hung hiểm to lớn không thể hóa giải, chư vị nếu muốn có thu hoạch, thì tìm kiếm thử ở ngay chỗ nước cạn đi.
Diệp Phàm nói xong, hắn là thứ nhất đi đến bước xuống hồ nước.
Đám người Bàng Bác, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy, Dao Trì Thánh nữ, Cơ Tử Nguyệt cùng đi theo bước xuống hồ nước, nước cạn không tới đầu gối, không ai dám đi tới trước.
Những người khác thấy thế, cũng đều làm theo, phân tán ở chung quanh hồ cẩn thận tìm kiếm. Không lâu sau đã có người kêu lên:
- Thần vật!
Trong đó một người trẻ tuổi rầm một tiếng từ trong nước lao lên, tay cầm một khối xích ngọc, lớn bằng cỡ đầu người, cả vật thể đỏ tươi ướt át, bắn ra hào quang mờ ảo, chiếu rọi toàn thân hắn đều lộ ra, làm cho thân thể hắn gần như trong suốt.
- Cửu Thiên Xích Ngọc Vương!
- Trời ạ, đây chính là thần vật vô thượng Thánh nhân viễn cổ đều tìm kiếm không được, có thể dùng để luyện thành Thánh binh bất hủ!
Một đám người ánh mắt đều đỏ bừng, mấy vị Giáo chủ đều đứng ngồi không yên, bước nhanh vọt tới, trong âm thầm rất nhiều người đều muốn ra tay cướp đoạt.
Đột nhiên, Cửu Thiên Xích Ngọc Vương bằng đầu người này hóa thành một luồng cầu vồng đỏ thẫm thoát khỏi bàn tay người kia, bay vào trung tâm hồ nước biến mất không thấy.
Cường giả trẻ tuổi kia thiếu chút nữa ngất đi tại đương trường. Tưởng rằng sắp lên tới thiên đường, kết quả ngay sau đó bị người đạp một cước rơi xuống, hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
- Thần vật vô thượng Thánh nhân viễn cổ khổ công tìm kiếm cả đời đều không chiếm được a... Ta hận!
Những người khác cũng đều ngây dại, tất cả đều vô cùng tiếc nuối. Cửu Thiên Xích Ngọc Vương thông linh, tự chủ bỏ chạy, vượt qua dự liệu của mọi người.
- Tiên Trì quả nhiên có bảo bối! Từ thái cổ đến nay, mảnh vỡ của Đế binh từng chìm xuống, cả đến Thanh đế đều là sinh ra ở nơi đây, mau tìm kiếm đi!
Bên bờ hồ mọi người đều sôi trào, lúc này mới vừa bắt đầu đã có người gặp được thần vật, có thể nghĩ mà biết trong hồ nước trong veo này nhất định sẽ có.
"Thực sự có bảo bối a!" Bàng Bác nói thầm, thúc thúc Diệp Phàm, nói:
- Mau vận dụng Nguyên Thiên Thư đi, xem xét kỹ một chút, tìm lấy hai mảnh thánh vật Cực Đạo đi!
- Đúng vậy! Nếu có thể mò được mảnh vỡ Đế binh, phải trả giá nhiều bao nhiêu đều đáng giá!
Người dã man hai mắt tỏa sáng.
- Tiểu Diệp Tử! Huynh cần phải xem cẩn thận nha!
Cơ gia Tiểu Nguyệt trong sáng nhỏ giọng nói. Dao Trì Thánh nữ ở một bên mim cười.
- Các ngươi đi theo sát bên cạnh ta, ta muốn đi tới chỗ sâu một chút.
Diệp Phàm nói.
Tới hiện tại, không chi có Diệp Phàm làm ra quyết định này, chính là những người khác cũng đều không sợ, từng chút một đi tới chỗ sâu, muốn dò tìm Tiên Binh.
"Ầm!"
Đột nhiên, một tiếng nổ chấn động mành liệt. Tại Thiên cổ Long Huỵệt, dưới chân một ngọn núi lớn khác phun ra nuốt vào chân long nguyên, một tiếng long ngâm vang vọng chín tầng trời.
Thực hiển nhiên, một đám nhân vật cấp Giáo chủ xông vào đã dẫn phát kịch biến, Thiên Cổ Long Huyệt giống như sống lại.
Trong Cổ huyệt có tiên đan nhân thế, có Thần tủy cấp Mộng Huyễn, thậm chí có Thánh linh có thể so với Đại đế, rất nhiều người đều biến sắc.
- Tổ tiên Thái tộc, Nguyên Thiên Sư đời thứ tư cũng xuất thế ư?
Diệp Phàm kinh nghi.
- Hắc hắc...
Âu Dương Diệp bật cười lạnh, nói:
- Long khí nơi đây đã rút về căn nguyên, không thể bị ngoại nhân dẫn động sử dụng.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Diệp Phàm. Rõ ràng là Âu Dương Diệp nhằm vào hắn mà nói, báo cho mọi người biết hiện tại có thể giết hắn.
- Âu Dương Diệp! Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai cũng không thể cứu được ngươi!
Diệp Phàm bình thản lên tiếng.
- Không thể triệu hoán long khí, ngươi có thể sánh cùng ta hay sao?
Âu Dương Diệp cười lạnh, lão sớm đã sớm chuẩn bị sẵn, quyết chí phải trừ Diệp Phàm.
- Không đúng! Trên đời này còn có một vị Đại đế còn sống sao?
Bên bờ hồ, Bệnh lão nhân lộ vẻ sợ hãi lên tiếng, trong con ngươi ảm đạm bắn ra hai luồng hào quang khiến cho người ta sợ hài, làm cho mấy vị Giáo chủ cách đó không xa đều cả kinh thối lui lại.
Trong Long Huyệt vạn cổ tiếng long ngâm vang lên từng chập, trong cổ động lúc sáng lúc tối, có con ngươi chớp động như ngọn đèn lồng khiến người ta hít thở không thông.
- Rồng, hẳn không phải thật sự có thần linh như vậy chứ? Không! Đây chính là địa phương Phi Tiên, có lẽ thực sự có một tồn tại như vậy!
Long huyệt Tần Lĩnh danh truyền muôn đời, phục nơi đây một con chân long không phải là không có khả năng, bời vì trước thời thái cổ kia nghe đồn có đủ loại thần linh.
- Trong cổ huyệt này có duy nhất một chân long ngủ say ư?
Thái cổ vạn tộc sử dụng văn tự là thần văn, là thần linh khai sáng, nếu trong một đoạn cổ sử nào đó có loại tồn tại vô thượng này, có một số người có thể chấp nhận.
Cổ động lúc sáng lúc tối không chừng, giống như sống lại, không ngừng phun ra nuốt vào long nguyên, một viên Thần châu xuất hiện, đỏ tươi ướt át chìm nổi trong vạn đạo nguyên khí.
Châu này vừa xuất hiện, mọi người đều như hóa thạch, rồi sau đó rất nhiều ánh mắt đều đỏ bừng, phía sau tiếp bước người phía trước phóng tới, nhân vật cấp lỗi thời đều điên lên rồi.
- Hạt châu của Chân long phun ra!
- Đây là một viên Thần châu, có một thần linh!
- Long châu trong truyền thuyết xuất hiện, thật sự có loại tiên trân này ư?
Hạt châu đỏ tươi ướt át trong suốt trong sáng giống như mã não, đường kính có thể tới hơn một thước, là một viên Tiên châu cực lớn, sắc thái mộng ảo làm cho lòng người say đắm.
Trước Long Huyệt vạn cổ, huyết mạch mọi người đều phun trào, nội tâm kích động. Phần lớn đều là nhân vật cấp Giáo chủ công tham tạo hóa, ra sức tranh đoạt.
Long nguyên mãnh liệt, cổ động sâu thẳm, phun ra nuốt vào nhật tinh. Thần châu nhoáng lên một cái rồi tắt, mọi người đều phóng vọt vào, không ai có thể trấn định.
Trước Cổ huyệt không còn người nào dừng lại, mọi người nhất loạt phóng vào bên trong, tất cả đều biến mất không thấy.
Bên bờ Tiên Trì, rất nhiều tu sĩ hai mặt nhìn nhau, tận mắt nhìn thấy cảnh đó, rất nhiều người hối hận vì sao không lựa chọn Long Huyệt, đó chính là một viên Thần châu a, có thể đoạt tạo hóa thiên địa, giúp người ta chứng đạo.
- Thần châu của Chân long lưu lại, đây là gián tiếp chứng minh tiên tồn tại sao?
Bóng người chớp động, có hai gã Giáo chủ chạy đi xuống chân núi, đổi hướng tới Long Huyệt vạn cổ đoạt cơ duyên, bởi vì viên Thần châu kia quá trọng yếu.
- Tiểu Diệp Tử! Ngươi nhìn thấy không? Chúng ta cũng đi đoạt Long Châu đi! Đó đúng thật là một quả tiên trân đấy!
Lý Hắc Thủy xoa xoa tay nói.
- Đừng đi! Nơi đó hơn phân nửa có một Thánh linh viễn cổ, đương thời không người nào có thể đấu lại, so với nơi đây càng nguy hiểm hơn.
Diệp Phàm nói với thần sắc ngưng trọng.
Y theo hắn phán đoán, cổ động chỗ chân núi có vào không có ra, trừ phi dùng Đế binh Cực Đạo hộ thể, bằng không đi vào bao nhiêu người đều phải chết bấy nhiêu.
- Người trẻ tuổi! Có thể dựa vào Nguyên Thiên Thư đánh giá hay không? Đế chúng ta cùng tìm hiểu khám phá Tiên Trì, giúp cho đồng đạo ở đây đều có tiên duyên.
Âu Dương Diệp vuốt chòm râu dài, không âm không dương nói.
- Lão già này muốn động thủ, các ngươi không nên cách quá gần ta!
Diệp Phàm truyền âm dặn dò.
- Vầy đi! Hiện tại long nguyên nội liễm, ngươi không thể dựa vào lực của đại long Tần Lĩnh, để chúng ta đi trợ giúp ngươi!
Đông Phương Dâ nói.
- Không sao! Ta dư sức giết lão!
Diệp Phàm lắc đầu.
Những người khác cũng tiến lên yêu cầu, muốn cùng hắn đồng loạt ra tay, Bàng Bác nói:
- Lão cũng chỉ là một Nguyên Địa Sư mà thôi, ta dùng Yêu Đế Cửu Trảm tiêu diệt lão hoàn toàn không có gì vấn đề.
- Yên tâm được rồi! Lực lượng của đại long Tần Lĩnh tuy rằng rút đi, nhưng trong lòng đất vẫn còn có các diệu dụng khác, nơi này là Tiên Trì vạn cỗ ẩn chứa huyền cơ vô tận, có thể cho ta sử dụng!
Diệp Phàm mim cười trấn an mấy người.
Mấy người nghe hắn nói như ỵậy, lập tức yên lòng. Lý Hắc Thủy liếc mắt nhìn Âu Dương Diệp một cái, nói:
- Lão khốn! Ngươi thật đúng là rảnh rang lo chuyện bao đồng, đi chết đi!
- Tiểu bối không biết trời cao đất rộng!
Âu Dương Diệp sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, sau đó nhìn quét bốn phía nói:
- Diệp Phàm! Nếu ngươi muốn độc chiếm Tiên Trì, rất nhiều đạo hữu sẽ không đáp ứng. Con người lòng tham không đáy, nói không chừng ngay cả Vạn Vật Mẫu Khí đinh trên người ngươi đều phải vứt bỏ ở chỗ này.
Đây tuyệt đối là xé rách da mặt muốn động thủ, cố ý điểm ra thánh vật thuộc về Đại đế, muốn cho những người khác cũng ra tay đánh chết Diệp Phàm.
- Ngươi đúng là kẻ tiểu nhân!
Diệp Phàm không sợ, lội dưới hồ nước đi tới, từng bước một đi đến chỗ Âu Dương Diệp, đằng đằng sát khí.
- Người trẻ tuổi không biết trước sau! Cho dù có chút danh tiếng, nhưng cũng không nên bất kính với nhân vật lớp người già!
Cách đó không xa, bốn gã lão già bước ra chắn ở phía trước, trong đó hai người rõ ràng là nửa bước đại năng.
Âu Dương Diệp mang theo ý cười, vẫn ung dung phất tay áo, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu mà đứng, một bộ dáng thanh nhàn thoải mái, không đếm xỉa đến người bên ngoài xem náo nhiệt.
- Cậy già lên mặt, đều mau tránh ra cho ta, ta muốn giết Âu Dương Diệp ai cũng không ngăn được!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
- Rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi mà! Cơn tức xông lên như vậy rất dễ bị chết đấy! Từ xưa nhiều anh tài chết non, ngươi cũng muốn bước rập khuôn theo họ hay sao?
Trong đó một người âm trầm nói.
- Cút!
Diệp Phàm quát một tiếng, tay áo mở ra, hóa thành một mảng hào quang màu lam quét tới phía trước.
- Tiểu bối muốn chết!
Trong đó một lão già Tiên Thai tầng thiên thứ nhất vừa mở miệng âm lãnh nói, vừa vung tay đánh ra.
"Ầm!"
Hai người va chạm kịch liệt, Diệp Phàm lù lù không nhúc nhích, còn lão già kia thì giống như một con rối gỗ mục nát bị đánh bay ra ngoài, há mồm phun ra máu, mặt như tờ giấy vàng.
Người còn lại thấy thế liền tiến lên, lòng bàn tay hiện ra thần mang, tế ra một mũi Long Giao Tiễn, hóa thành một luồng sáng bay tới, hai con giao long tương giao định cắt đứt đoạn Diệp Phàm.
"Ầm!"
Diệp Phàm há mồm phun ra một đạo tiên thiên tinh khí, làm Long Giao Tiễn tan biến mất giống như thổi tắt một ngọn nến. Đồng thời Hỗn Nguyên Nhất Khí chấn cho người này hộc máu, bay tung ra ngoài.
- Bất quá cũng chỉ như thế!
Hắn ngang nhiên đứng đó, rồi rất nhanh đi tới phía trước.
"?"
Mọi người cả kinh kêu lên.
Gần như mọi người đều không dám tin, Diệp Phàm thoải mái như vậy đánh cho hai cường giả Tiên Thai tầng thiên thứ nhất bị trọng thương. Đây cũng không phải là dựa vào long khí cho mình dùng, mà là lực lượng của chính hắn.
- Cường giả Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đều thảm bại như vậy, mà giữa hai người còn là chênh lệch bảy tám tiểu cảnh giới đấy!
- Bát Cấm! Hắn chạm đến lĩnh vực Bát cấm rồi!
Đương trường, còn có nhân vật cấp Giáo chủ đều biến sắc, lập tức suy đoán nghĩ ra chân tướng sự thật, bằng không tuyệt đối không thể quyết đấu vượt nhiều cảnh giới như vậy.
Thân thể con người cộng tất cả có năm đại Bí Cảnh, phân biệt là: Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long, Tiên Thai. Trong đó với Tiên Thai là đặc biệt nhất, mỗi một tầng thiên đều tương đương với một đại Bí Cảnh, thực lực chênh lệch rất lớn.
Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đều tương đương với chín tiểu cảnh giới, tuy nhiên nhưng không có phân chia như vậy, mà chính là dùng bậc thấp, giai đoạn giữa và tuyệt đỉnh mà nói.
- Bát Cấm! Sau biết bao năm tháng như vậy, lại có người chạm được lĩnh vực Bát Cấm!
Nhân vật lớp người già không khỏi không biến sắc. Người như vậy từ xưa ít có, bình thường đều sẽ trưởng thành là cường giả vô địch kinh thiên động địa.
Diệp Phàm hơn một lần lộ ra chiến lực Bát cấm, nhưng cũng không người nào lan truyền ra ngoài, vì vậy thế nhân không biết, mà nay mọi người mới lần đầu tiên trông thấy đều "ồ" lên và khiếp sợ.
- Bát Cấm a...
Mọi người cũng chỉ có thể nhắc tới ba chữ này.
Dao Trì Thánh nữ lộ ra dị sắc; Diêu Quang Thánh tử thoáng hiện vẻ mặt kinh ngạc; Nguyệt Linh Công chúa mỹ nữ thứ hai Trung Châu ánh mắt tỏa sáng; chư vương năm vực đều lộ vẻ xúc động... nỗi lòng mỗi người trẻ tuổi một thế hệ đều không giống nhau.
Giáo chủ các nơi cũng khó kiềm chế đều lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng, không ai nói một lời nhưng tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, không biết suy nghĩ điều gì.
Ánh mắt mọi người đều ngắm nhìn trên người Diệp Phàm, Bát cấm cổ kim hiếm thấy, một khi chạm đến sớm muộn gì sẽ có một ngày vô địch trên trời dưới đất, đây là lời nói của cổ nhân chỉ ra.
- Chẳng qua là Bát cấm mà thôi, trước lúc còn chưa có trưởng thành, bản lãnh cũng chỉ tới đó mà thôi, giết chết cũng không khó. Không là Thánh thể đại thành hết thảy đều có thể.
Âu Dương Diệp nói giọng the thé.
Đây là lão cảnh tỉnh mọi người, giết người phải sớm làm, hiện tại là cơ hội tốt nhất, còn có thể lấy được Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh.
Còn lại hai lão già che ở phía trước, lúc này cả hai đều hạ độc thủ, đây là hai vị nửa bước đại năng, nhân vật tuyệt đỉnh Tiên Thai tầng thiên thứ nhất.
Một người há mồm phun ra một cái tháp đồng cao chừng một tấc, trong phút chốc liền phóng lớn cao tới mười mấy trượng giáng xuống phía dưới, phủ trùm đinh đầu Diệp Phàm với ý định trấn áp hắn.
- Tiểu bối! Cho dù ngươi thành tựu Bát cấm lại như thế nào, ta với cảnh giới tuyệt đối bóp chết ngươi như đạp một con kiến, trước khi chưa có trưởng thành ngươi cũng không là gì!
Một người khác cũng ánh mắt âm lạnh, há mồm phun ra một tiểu nhân màu đồng thau, mới đầu chỉ cao một tấc, nhưng rất nhanh hóa thành một người khổng lồ, lực bạt núi lấp sông, từng bước bước ra rung chuyển đỉnh núi cao.
- Còn chưa đại thành, ngươi cũng chỉ là một con kiến, một cước đạp chết xong hết mọi chuyện. Cái gọi là tương lai chỉ là công dã tràng, ta sẽ không cho ngươi trưởng thành tiếp!
Hai người cười âm lãnh, mỗi người tế ra pháp khí, sớm có quyết định phải gạt bỏ Diệp Phàm, không để cho hắn có cơ hội trưởng thành.
← Ch. 0639 | Ch. 0641 → |