Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 0654

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0654: Vai chính trong thiên địa đương thời
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Tần Lĩnh, phía Tây Trung Châu, rộng lớn vô tận, phạm vi không ít hơn trăm vạn dặm, nơi nơi đều là các dãy núi.

Dưới đêm trăng, cả mặt đất hiện lên vẻ trắng bạc. Trên đỉnh cổ Mộc Sơn cũng bị một mảnh ánh trăng bao phủ, thường xuyên có thể thấy được một ít lão thi phun ra nuốt vào nguyệt tinh.

Thi thoảng còn có thể nhìn thấy một ít cổ chiến xa lao ra khỏi cổ sơn, phi hành rầm rầm dưới ánh trăng. Có một ít là xe của Hoàng chủ, có một ít là của các đại năng khác.

Đáng tiếc, hết thảy đều thuộc loại cổ thi, là khi chết được táng như vậy, nay xuất hành vào ban đêm, rất quái dị và thần bí.

Trong đêm trăng thanh tĩnh, Diệp Phàm một mình hành tẩu trong Tần Lĩnh, sắp sửa đi ra. Hắn cuối cùng nhìn thấy phiến dãy núi này, tránh né bảy tám bộ cổ thi có thể sánh với Thánh chủ.

- Bệnh lão nhân quả nhiên rời đi, hắn đã chiếm được thứ mình cần sao?

Tần Môn vẫn ở chỗ cũ nhưng lại thiếu một ít người. Bệnh lão nhân, Nguyệt Linh Công chúa, thứ sinh tuấn tú, Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn đều đã biến mất.

Đại chiến Tần Lĩnh có nhân vật ngang hàng với Thánh nhân viễn cổ ra tay, cuối cùng Diệp Phàm còn cảm ứng được dao động thần niệm của hắn, có phần rất quen thuộc.

- Đúng là bệnh lão nhân sao? Hắn rốt cuộc có thân phận như thế nào? Đoạt được Đế binh Cực Đạo, nghe cũng rợn cả người!

Đương thời, Thánh nhân Đông Hoang có một người còn sống, là Lão Phong Tử, mà Tây Mạc Tu Di Sơn cũng có một người, là Đấu Chiến Thắng Phật.

Pháp lực của bọn họ vô biến, một sợi tóc rơi xuống cũng đủ giết chết một gà nửa bước đại năng, một giọt tinh huyết bay ra đủ đánh chết một vị Thánh chủ.

Đây là nhân vật không thể tưởng tượng nổi, vô địch đương thời, căn bản không có người nào bằng được. Dù có Đế binh Cực Đạo, các thế lực bất hủ cũng không dám chọc giận.

- Lão thật sự là người kia sao?

Diệp Phàm nghe tới lời nói của bệnh lão nhân với hắn, lúc trước khi đang hành tẩu trong Tần Lĩnh, nhắc tới không ít chuyện cũ của chín ngàn năm trước.

- Một thế hệ thiên kiêu ngày xưa, nhân vật cái thế vô địch vẫn còn sống tới hiện nay. Như vậy tuổi của hắn hơn phân nửa phải là chín ngàn tuổi, thật dọa người!

Diệp Phàm muốn gặp lại bệnh lão nhân, đưa cho lão một trái Thánh quả nhưng không được, lão nhân ốm yếu này đã sớm rời đi rồi.

- Thọ nguyên của lão sắp hết, nếu tọa hóa như vậy thì thật đáng tiếc, không thể đưa cho lão một gốc Bất Tử Thần Dược được a!

Tần Môn vẫn như trước, ngọn núi cao nhất phải đạt hơn ngàn thước, bình thường cũng ngập trong mây khói nhưng có cao thủ cái thế tọa trấn.

Đây là một nơi bí hiểm, Diệp Phàm chiếm được bí quyết chữ Binh, không cần ở lại nơi này. Hắn lần này tới là muốn nhìn một cái rồi sẽ rời đi, không trở lại nữa.

- Bắt đầu một hành trình mới, từ đó tu luyện, dù vượt qua núi sông biển cả, phải đạt tới Tiên Thai!

Diệp Phàm rời khỏi Tây bộ Trung Châu này, đi về phía Đông mà không bế quan. Hắn vừa mới đột phá cảnh giới mới, cần được ma luyện và củng cố.

Bế quan cố nhiên quan trọng nhưng cũng không thể thiếu việc luyện tâm ở nhân thế. Mà tới cảnh giới này, hết thảy đều cần phải cảm ngộ, có khi tĩnh tọa trăm năm còn không thu hoạch bằng một chuyến đi tới hồng trần.

Diệp Phàm như một người khổ hạnh, một đường tiến về phía Đông, thể nghiệm nhân sinh, tu đạo giữa hồng trần, đi tới đâu cũng xem sơn xuyên địa thế.

Nửa năm sau, hắn rốt cục cùng cố tu vi Hóa Long biến thứ chín. Hắn vượt qua không biết bao nhiêu nơi, thấy được sự cường thịnh, cường đại của bách giáo chư tử Trung Châu.

Rất nhiều người ở Trung Châu đang tìm kiếm Diệp Phàm. Chưa nói Vạn Vật Mẫu Khí Đinh trên người hắn, riêng hai Khối Lục Đồng cũng khiến cho không ít người đỏ mắt, đáng tiếc không ai tìm được hắn cả.

- Diệp Phàm lăn ra đây cho ta, một bàn tay của đại ca ta cũng đủ giết ngươi trăm lần!

Sau hơn nửa năm bình tĩnh, một thanh âm kiêu ngạo vang vọng khắp trời Nam đất Bắc. Vương Trùng chưa chết, hô lớn một câu như vậy.

Đệ đệ của Bắc Đế chưa chết, tu luyện nửa năm đã khôi phục, vẫn kiêu ngạo như trước, kêu gào khắp Trung Châu, muốn chém giết Thánh thể, nghiền xương thành tro.

Một trận chiến nơi Tần Lĩnh, Diệp Phàm danh chấn Trung Châu, dùng Cửu Lê Đồ quét ngang chư hùng, đánh cho những cường giả liên quan biến sắc, thậm chí khiến Vương Đằng trọng thương, đứt gân đoạn cốt, khống chế cổ chiến xa màu vàng mà chạy.

Tuy nhiên, trong trận chiến đó, Bắc Đế cũng chấn kinh thiên hạ. Bởi vì thực lực hắn biểu hiện ra đều là dựa theo tu luyện mà có, không dựa vào Đế binh nhưng cũng đủ tranh hùng với Thánh chủ.

Một nam nhân chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã bày ra thực lực kinh thiên động địa như vậy, thành tựu tương lai không thể đo lường.

Trận chiến nơi Tần Lĩnh, tuy rằng Diệp Phàm đại náo mười phương, khiến Bắc Đế bị thương nhưng căn bản không ảnh hưởng tới uy danh Vương Đằng, bởi vì đối mặt với Đế binh Cực Đạo, bất luận kẻ nào cũng phải tránh lui.

Trong trận chiến thảm thiết ngày đó, không biết có bao nhiêu đại năng đã chết, hắn có thể toàn thân chạy thoát, sống được đã là một kỳ tích.

- Diệp Phàm lăn ra đây, một ngón tay của đại ca ta cũng đủ giết ngươi rồi!

Vương Trùng kêu gào như vậy.

Bắc Đế tuyệt đối có thực lực ngạo thị thế gian, có thể chiến thắng hết thảy địch thủ. Vương Trùng ngang ngược như vậy, muốn khích tướng để Diệp Phàm đi ra, bằng không rất khó tìm thấy hắn.

Trong nửa năm qua, Vương Đằng dần lộ ra giữa nhân thế, là một thế gia siêu cấp cổ xưa của Bắc Nguyên, tương đương với các Thần triều bất hủ của Trung Châu, các thế gia thái cổ của Đông Hoang.

Khi hắn mới chưa được hai tuổi từng bị một con Tiên Hạc mang đi, tiến sâu vào trong đám mây. Từ đó hắn thường xuyên biến mất một hai tháng, mỗi lần đều có biến hóa thoát thai hoán cốt.

Lần đầu tiên, tộc nhân của hắn còn rất lo lắng nhưng sau đó để mặc Tiên Hạc đưa hắn đi. Cho tới khi hắn mười hai tuổi mới thôi. Lúc này hắn đã chiếm được kế thừa của Loạn Cổ Đại Đế.

Năm tuổi hắn đã có thể đọ sức được với giao long trong hồ sâu, bảy tuổi một mình tiến nhập cổ Thần Hồ của Bắc Vực, thu được cổ chiến xa màu vàng, chín tuổi tiến vào Cổ Đế Sơn, mang ra Loạn cổ Thần phủ và một thanh Thiên Đế Thánh kiếm, mười hai tuổi rơi vào Thần Hoàng động, thu được máu Bất Tử Thần Hoàng...

Hết thảy những điều này như mộng ảo nhưng đã xuất hiện trên người Vương Đằng, so với truyền kỳ của Đại đế cổ cũng không khác nhau nhiều.

Khi mọi người biết hết thảy những điều này đều trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi. Không phải là người đại khí vận thì không thể, tuyệt đối là một nhân vật thời đại trong lịch sử Nhân tộc.

- Không thành đế đúng là có lỗi với những gì hắn trải qua! Dù có thiên đại biến cố phát sinh thì hắn ít nhất cũng có thể sánh bằng nhân vật Thánh nhân viễn cổ!

Đây là ý niệm trong đầu mọi người. Những gì Vương Đằng trải qua đều khiến người ta trố mắt nhìn, tuyệt đối là con của ông trời, được ông trời nhận làm bà con.

Qua nửa năm, không hề ít các thế lực lớn muốn kết làm thông gia với Vương gia của Bắc Nguyên. Trong mười đại mỹ nữ của Trung Châu, có ba người có gia tộc từng tiếp xúc với Bắc Đế.

Một đời kỳ nhân Thần Toán Tử từng thôi diễn nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai Bắc Đế có lẽ thật sự biến thành một nhân vật dứng với cái tên Đại đế mà không chỉ là một cái danh hiệu.

- Diệp Phàm ngươi sợ chết sao? Đại ca ta chỉ dùng một lóng tay để chiến đấu với ngươi! Ngươi dám xuất hiện không?

Nửa tháng này, Vương Trùng lại tạo ra ầm ĩ hơn trước.

Trong lòng Diệp Phàm vẫn hết sức bình tĩnh, không nhanh không chậm như cũ. Hắn một đường đi về phía Đông, lẳng lặng thể ngộ như một tăng nhân khổ hạnh, chân trần áo tang.

- Tâm Linh niệm lực cường đại như vậy, bỏ qua vinh nhục, độc tu tâm niệm, không quan tâm tới ngoại giới, lại có lực lượng như vậy!

Đây là điều hắn cảm thán.

Diệp Phàm đã là tu sĩ Hóa Long biến thứ chín, xương sống hóa thành đại long, đã sớm đạt tới cảnh giới viên măn, ngẩng đầu lên đã thấy Tiên Thai ở xa xa.

Cái gọi là Tiên Thai chính là phần đầu, trong đó tâm thần thổ chính là một trung ương, đây là một nơi căn nguyên Bí Cảnh cuối cùng.

- Thần thức lực của ta vẫn không kém, tu luyện Bí Cảnh này có khi lại giúp ích.

Trung Châu mênh mông vô tận, dù Diệp Phàm đi cả nửa năm, một lòng đi thẳng về phía Đông nhưng vẫn chưa vượt qua được khu vực Tây bộ. Nếu là bình thường thì hắn cần phi hành mấy năm mới rời khỏi được Tây Vực.

Cuối cùng, hắn bắt đầu vượt qua hư không, đi tới Trung bộ, Tiên mạch nơi Kỳ Sĩ Phủ nằm ngay trong phía địa vực này.

Diệp Phàm không hề xa lạ với nơi này, từng ở lại rất lâu, hơn nữa sau khi nhìn thấy một tòa cổ thành liền thấy rất quen thuộc.

Tây Bá Thành, tồn tại xa xưa, là một trong mười đại cổ thành của Trung Châu, cách Kỳ Sĩ Phủ hơn năm ngàn dặm.

Thành trì nguy nga, bao la hùng vĩ, tường thành như đúc từ kim loại, như một bức từng sắt đen thu, bên trong phồn hoa tấp nập, chư tử bách giáo, có đủ loại người, ngựa xe như nước.

Ngày đó, Diệp Phàm từng tới đây đấu giá Long Tủy, cũng ở ngoài thành đánh chế Kim Xích Tiêu của Hoàng Kim gia tộc, gặp phải một hồi phong ba.

- Tây Bá Thành, ta lại tới!

Không ít nhân thài Kỳ Sĩ Phủ thường đi tới cổ thành này để có thể đấu giá các loại kỳ trân, thần binh, hoặc mua những thứ hiếm có để ngộ ngạo.

Cổ thành vẫn phồn hoa, bao la như trước. Diệp Phàm hành tẩu trên đường phó, sau đó không lâu liền nghe được tiếng kêu gào của Vương Trùng, đương nhiên đều là nghe lại từ miệng người khác.

- Thánh thể không hơn gì thế cả, không thể nào sánh bằng đại ca ta được! Chỉ cần hắn dám xuất hiện, đại ca ta sẽ một cước đạp chết hắn!

Mọi người đang bàn luận, khẩu khí của Vương Trùng càng lúc càng cứng rắn, chửi Diệp Phàm không ra cái gì, chỉ còn kém đạp lên mặt hắn mà thôi.

- Tiểu yêu nghiệt này không khỏi nói hơi quá đáng, kêu gào như vậy không khỏi quá mức phách lối đi!

- Người này rất nhỏ nhưng tâm địa cũng quá độc ác. Hắn đã hạ quyết tâm phải quấy nhiễu tâm cảnh Thánh thể, khiến hắn không thể bình tĩnh được.

- Ta nghĩ rất nhiều người đều thấy được nếu Thánh thể trưởng thành lên thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành một đại địch chứng đạo của Bắc Đế, Vương Trùng đang lo lắng cho đại ca của hắn.

- Còn nhỏ tuổi mà bắt đầu vì huynh trưởng dọn đường giết địch sao?

Diệp Phàm không tức giận. Hắn trải qua nhiều chuyện lắm rồi, một chút nhục nhã căn bản không đáng gì, lạnh nhạt cười. Tuy nhiên, hắn lại không tính toán bỏ qua, khi nào ra tay được sẽ ra tay.

- Vương Trùng tới Tây Bá Thành ...

Hắn nghe được tin tức này liền cười cười, cảm thấy nên có chút giáo huấn.

Ai cũng không ngờ được Diệp Phàm đột nhiên tới Tây Bá Thành, cũng không che dấu hành tung, dùngc hân thân đi tới, hét lớn một tiếng vang động toàn thành.

- Vương Đằng đi ra nhận lấy cái chết!

Một tiếng rống lớn này khiến cả tòa cổ thành như lay động, trên tường thành lập tức xuất hiện rất nhiều đạo nhân ảnh, không ít người lập tức bay lên không.

- Thánh thể lại xuất hiện, hắn cũng đúng là dám tới.

- Lần này hắn là tới giết Bắc Đế, dám công khai như vậy, không sợ chết sao?

Diệp Phàm dừng thân ngoài thành, trên người mặc một bộ chiến y, toàn thân lóe ra thần quang màu vàng hướng tiêu, huyết khí như đại long xuyên qua thiên địa, ở rất xa vẫn có thể cảm nhận được loại uy áp này.

- Vương Đằng đi ra nhận lấy cái chết!

Hắn đứng đó như một chiến thần, tóc đen dài bay loạn trong gió, ánh mắt sắc bén, thần quang sáng ngời, đối mặt với một trong mười đại cổ thành Trung Châu - Tây Bá Thành.

- Họ Diệp ngươi thật dám xuất hiện?

Vương Trùng bay ra khỏi cổ thành, dựng thân trên bầu trời, ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc. Lần trước hắn suýt bị Diệp Phàm giết chết.

- Gọi ca ca ngươi ra đi, đừng trốn tránh nữa. Ta đưa các ngươi đi Tiên vực, đoàn viên cùng thủy tổ nhà các ngươi!

Diệp Phàm bình tĩnh lên tiếng.

Xoát!

Vương Trùng hạ xuống, phía sau đi ra một lão nhân, trong đó còn có hai sinh linh thái cổ, vô cùng dữ tợn và hung mãnh.

Rất nhiều người ở Tây Bá Thành bị kinh động, đứng trên bầu trời xa xa quan khán. Nơi đó có đệ tử Kỳ Sĩ Phủ, Công chúa thần triều, truyền nhân của các đại giáp...

- Ca ca của ngươi đâu? Bảo hắn ra đánh một trận với ta!

Diệp Phàm hỏi.

- Chỉ bằng ngươi cũng muốn quyết chiến với huynh trưởng ta sao? Sớm chuẩn bị thiên la địa võng cho ngươi rời, ngươi dù chắp cánh cũng khó thoát!

Vương Trùng cười lạnh.

- Vương Đằng chết nơi nào rồi?

Diệp Phàm không khách khí.

- Đại ca ta sớm đi tới Đông Hoang, không rảnh tiếp đón ngươi, ta diệt ngươi cũng được!

Vương Trùng cười âm lãnh, vươn một ngón tay chỉ ra nói:

- Hôm nay ta sẽ nghiền nát ngươi!

Vương Đằng đi tới Đông Hoang, có thể muốn tiến vào Vạn Long Sào, cũng có thể đi Tử Sơn nơi Vô Thủỵ Đại đế tọa hóa, cũng có thể đi vào phiến cổ địa khác, gặp người đứng đầu các thế lực và Công chúa của bọn chúng.

Đây là thông tin Diệp Phàm thu được qua Bách Hiểu Môn, Thiên Cơ Các, Hồng Trần Hiên.

Bá cổ giáo này đều thuộc chư tử bách giáo của Trung Châu, căn nguyên xa xưa, có thể tìm hiểu được trước thời hoang cổ, tin tức linh thông, bán tin tức ra bên ngoài, một chữ ngàn vàng, vô cùng chính xác.

Đồng thời, còn có tin tức Vương Đằng đi Đông Hoang rất có thể là để cầu thân với một thế gia thái cổ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1822)