← Ch.0690 | Ch.0692 → |
Bụi bặm bay lên, tiếng vang dữ dội, động đất mãnh liệt. Chín xác rồng kéo quan tài từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trên một viên Cổ Tinh.
Diệp Phàm giống như một chiếc lá khô trong gió bão, bị hất ra ngoài không biết bao nhiêu dặm, chạm phải rất nhiều tảng đá. May nhờ thân thể hắn chắc chắn bằng không khẳng định sẽ bị đánh thành một đống thịt vụn.
Chín xác rồng cùng quan tài đồng từ trong vũ trụ u ám đáp xuống viên Cổ Tinh này, tràn ngập không biết, không một chút manh mối có thể dò tìm. Gần đây hắn đều bế quan trong trạng thái vật ngà lưỡng vong.
- Đây là nơi nào?
Bụi mù đầy trời cuốn lên trời cao, Diệp Phàm rốt cục dừng được thân hình, cũng không bị thương trong quá trình rơi xuống cấp tốc.
Trên mặt đất có một hố sâu khổng lồ, chín xác rồng cùng quan tài đồng xanh nằm ở trong đó, chúng cũng không tổn hại chỉ là tông mặt đất lốm xuống, mà còn xuất hiện rất nhiều vết rạn thật lớn.
- Chạm đất rồi!
Đây là mục đích cuối cùng sao? Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, tràn ngập khó hiểu và hướng tới, rất muốn biết đây là một viên Cổ Tinh như thế nào.
- Có không khí!
Đột nhiên hắn nhạy cảm phát hiện vấn đề này, không kìm nổi hít một hơi nhưng lại cảm giác có chút choáng váng.
- Kịch độc!
Có thể khiến cho hắn đều có một tia cảm giác đầu choáng váng là có thể tưởng tượng không khí trên viên Cổ Tinh này độc cỡ nào, căn bản không thể cho người hấp thu.
- Là một viên tử vong tinh sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Khi bụi mù tan hết, có thể thấy rố hết thảy phụ cận. Chín xác rồng cùng quan tài đồng vẫn không nhúc nhích, tiếp đất ở đây cũng có thể nói là mắc cạn, không thể đi tiếp.
Đây là một vùng núi không một ngọn cỏ, không có dấu hiệu sinh mệnh gì. Diệp Phàm thất vọng một hồi, còn tưởng rằng đến một nơi có sinh mệnh.
- Ồ...
Đột nhiên ánh mắt hắn đọng lại, vô cùng kinh hãi, nhìn thấy một cái trảo ấn rất lớn cách đó không xa, ấn trên một ngọn núi đá gần như chộp nứt đỉnh núi.
- Đây là một sinh vật cường đại cỡ nào, một móng vuốt có thể nhổ núi!
Diệp Phàm khá giật mình. Một tinh cầu hoang vu như vậy thoạt nhìn không
- giốngnhư có sinh linh lại có trảo ấn như vậy mà còn lớn đến dọa người như thế.
Hắn lập tức nghĩ tới, viên Cổ Tinh này có khả năng không đơn giản như trong tưởng tượng, bằng không chín con rồng kéo quan tài cũng không khả năng vô duyên vô cớ hạ xuống.
Đương nhiên hắn cũng càng thêm tò mò, xác rồng cùng quan tài dọc theo tuyến đường đi tới, vì sao có thể định vị phương hướng, có lực lượng dẫn dắt, rốt cục muốn đi đâu, mục đích cuối cùng ở phương nào, cuối cùng sẽ như thế nào?
Bí ẩn - hết thảy đều là bí ẩn. Hắn rất khó đoán ra, cũng khó thể hiểu rõ, căn bản không biết cuối cùng sẽ như thế nào. Có lẽ lần này ngồi quan tài mà đi sẽ vạch trần một đoạn bí tân, biết được địa phương nó tới.
Diệp Phàm bay lên trời, nhìn ra mảnh đất xa hơn, muốn nghiêm túc nhìn thế giới này. Hắn lẩm bẩm:
- Là ai mở đường trong vũ trụ lạnh lẽo, chỉ dẫn tới phương nào?
Đột nhiên, Diệp Phàm ngẩn ngơ. Hắn nhìn thấy một vệt màu vàng ở cuối đường chân trời, giống như một vùng thảm thực vật mà còn um tùm, chỉ là màu sắc quá kỳ quái.
- Đây là...
Tinh cầu tràn ngập kịch độc lại có dấu hiệu của sinh mệnh khiến hắn rất kinh ngạc, nhìn thoáng qua quan tài cổ một cái, rất nhanh bay về phía trước.
Sau khi đi tới tám chín mươi dặm, Diệp Phàm tới một vùng khô cằn sòi đá, sinh cơ phía trước làmột vùng vàng óng, vô cùng rực rỡ.
Hắn trợn mắt há hốc mồm. Đây là một vùng cây hoàng kim vô cùng chói mắt, đương nhiên chúng cũng không phải là vàng đúc thành mà là có sinh mệnh.
Hắn hái một chiếc lá, chảy ra giọt chất lòng màu vàng, cho vào trong miệng hơi đắng cũng có một mùi thản nhiên, còn có một tia tinh khí lưu động.
- Địa phương kỳ quái, Cổ Tinh có sinh mệnh, một vùng đất có sinh mệnh đặc biệt.
Diệp Phàm tiến vào trong rừng, đi về hướng khu vực trung tâm.
Không thể không nói đây là một vùng rừng cổ rất xinh đẹp, mỗi một gốc đều màu hoàng kim, cùng với thảm thực vật chứng kiến trước kia khác biệt rất lớn.
Ba!
Đột nhiên, trên một gốc đại thụ già nhất có một đóa hoa màu vàng tươi to lớn đột nhiên nở rộ, nhị hoa như một đầu lưỡi vọt ra, cuốn lấy Diệp Phàm trong nháy mắt thu vào trong đóa hoa rồi sau đó rất nhanh khép lại, kim quang lưu động một mảnh chói mắt.
Thần lực trong cơ thể Diệp Phàm chảy ra ngoài, bị đóa hoa thật lớn này hấp thu, muốn rút lấy tinh khí toàn thân hắn, luyện hóa hắn.
- Phá cho ta!
Diệp Phàm chợt nghiêm lại, dùng sức chấn động, đóa hoa cùng cả gốc cổ thụ đều dập nát đồng loạt, như một vùng vàng vỡ rơi xuống lả tả, ánh vàng lấp lánh, có rất nhiều tinh khí vọt ra.
Hắn hút một ngụm thật sâu, luyện hóa vào trong cơ thể. Rồi sau đó một tiếng "Đinh" nhỏ vang lên, một viên tinh thể rơi xuống đất, lớn tầm quả trứng bồ câu.
Đây là một viên tinh thạch ẩn chứa trong cổ thụ, là màu vàng phi thường đẹp mắt, tràn ngập một loại lực lượng có tính căn nguyên. Diệp Phàm cầm ở trong tay, quan sát tỉ mỉ, cảm thấy rất thánh khiết, chiếu rọi đầu ngón tay trong suốt sáng bóng.
Hắn kinh dị, đây là một viên Cổ Tinh như thế nào, lại sinh trưởng loại cổ thụ như vậy, khác biệt rất lớn đối với sinh mệnh thể của một thế giới khác.
Khắp rừng cổ chỉ có một gốc cổ thụ là rất đặc biệt, ngoài ra đều rất bình thường, không có hấp thu thần lực của hắn, rễ của gốc cổ thụ già này cắm rễ trên mỗi một thân cây, hấp thu tinh khí bọn họ.
- Thụ tinh sao, chẳng lẽ là một lão yêu, hay chỉ là hình thức của loại sinh mệnh này mà thôi?
Diệp Phàm đi ra khôi vùng cổ địa màu vàng này, loại cổ thụ này là một kẻ thống trị, tất cả cây hoàng kim đều cung cấp tinh khí cho nó, hiện nay bị hắn phá hủy.
Sau khi hắn đi xuyên qua, không có một con động vật, rất im lặng, không một thanh âm thậm chí ngay cả tiếng gió cũng không. Yên lặng khiến người ta tuyệt vọng.
- Đây rốt cục là một viên Cổ Tinh như thế nào?
Phía trước rất xa, một vùng tử quang chói mắt truyền đến, giống như một dòng nước lũ đang cuộn trào.
Diệp Phàm đi tới, rất nhanh tới nơi này. Đây là một thảm thực vật thần kỳ, bất kể là lá, đóa hoa hay là rễ đều là màu tím, mà còn có sương mù mù mịt phát ra, như ráng trời chớp động.
- Thế giới này thật kỳ lạ, không có một gốc cây xanh, tất cả thân cây đều như. đá quý điêu trác mà ra, nhưng khăng khăng lại có sinh mệnh.
Lần này Diệp Phàm rất lưu ý, ở chính giữa có một gốc cổ thụ, vẫn rất đặc biệt như cũ dường như là một kẻ thống trị. Sau khi hắn đến gần, cả khu rừng này tử quang vọt lên tận trời rồi sau đó ở trên bầu trời hóa thành một thanh thiên kiếm thật lớn bổ thẳng xuống dưới.
Trong nháy mắt mặt đất nứt ra, đất đá bay lên, một cái khe thật lớn rộng đến mấy trượng lan tràn ra mấy dặm, uy lực một kiếm thật kinh người.
- Cái gì?
Diệp Phàm tương đối giật mình, hắn vốn tưởng rằng chỉ là một vùng rừng cây cổ quái mà thôi, cùng hình thức sinh mệnh của thế giới kia không phải là một dạng.
Hiện nay lại nhìn thấy ngưng tụ thành một thanh tử kiếm thật lớn khiến hắn cảm thấy không hiểu, rất thần bí. Đây rốt cục là một thế giới như thế nào?
Đương-
Diệp Phàm không khinh thị, vung Đả Thần Tiên đập mạnh xuống, cùng thiên kiếm màu tím va chạm cùng một chỗ, thân thể chấn động mãnh liệt, lùi ngược ra ngoài mười mấy bước tuy nhiên lại đón đỡ được.
Một kiếm này uy lực lớn vô cùng, mười mấy dấu chân trên mặt đất đều nứt ra, phát ra rất nhiều vết rạn lan tràn bốn phía, rất đáng sợ.
Thiên kiếm màu tím vỡ vụn, hóa thành một vùng tử quang biến mất, thảm thực vật này lập tức biến mất hơn một nửa, héo rũ, cổ mộc ở trung ương thì trực tiếp vỡ nát.
Đinh!
Một tiếng vang khẽ, một quả tinh thạch màu tím bằng quả trứng gà bắn ra, vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên không trung, lóe lên dao động thần lực rất cường đại.
Diệp Phàm đón vào tay, lẩm bẩm:
- Đây là cái gì, vì sao trong mỗi gốc quái thụ đều có một viên?
Trong lòng bàn tay hắn có hai viên tinh thạch, lại căn bản không biết là cái gì, rốt cục có tác dụng gì. Dường như có thể coi như khối Nguyên để hấp thu tinh khí.
Tuy nhiên, khi hắn thử thì thấy rất cố sức, phi thường kín kẽ mà cứng rắn vô cùng, rất khó bóp nát.
Diệp Phàm tiếp tục đi tới, hắn muốn làm rố ràng rốt cục đây là một thế giới như thế nào, nhất định phải đi đủ xa mới được.
Ầm... Ầm... Ầm...
Phía trước có thanh âm giống như biển gầm phát ra, xích quang xông lên tận trời, giống như có một tảng lớn ráng đỏ, kêu lên ù ù.
Diệp Phàm đi tới, nhìn thấy cảnh tượng chân chính. Đó là một vùng cổ mộc đỏ thẫm như máu, lưu chuyển trong vô tận ráng trời.
Vùng cổ thụ màu đỏ này đặc biệt cao lớn, rất nhiều cây tới mấy chục thước, mà thụ vương ở trung ương lại càng cao tới mấy trăm thước giống như một ngọn núi nhỏ, dường như dùng san hô đỏ điêu khắc mà thành, rất quý báu, rất đẹp, đỏ thẫm như máu, phiến lá trong suốt.
Nhưng là, lại cũng cực kỳ nguy hiểm. Diệp Phàm mới vừa tới gần, cả khu rừng cổ liền hóa thành một cái biển máu, rồi sau đó áng mây đỏ bao phủ trời đất.
Ầm!
Một cái đại đỉnh màu đỏ cao lớn ngàn trượng hiển hóa ra, hoàn toàn từ ráng đỏ ngưng tụ mà thành từ trên trời giáng xuống, làm cho người ta có một loại cảm giác không thể chống lại.
Trời sụp đất nứt.
Đại đinh màu đỏ hình dạng cổ xưa, ba chân hai tai, thân đỉnh tròn giống của Diệp Phàm y như đúc, thậm chí hoa văn phía trên cũng tương tự.
- Đặc trưng của Trung Quốc cổ.
Diệp Phàm ngẩn ra, ngay sau đó rất nhanh ra tay. Một kích này quá cường đại, hiện nay tu vi hắn tăng vọt cũng cảm nhận được uy hiếp, tuyệt đối có được thần năng của một kích liều mình của tuyệt đỉnh Thánh chủ.
Ầm!
Diệp Phàm cũng không hao phí Thần Nguyên, trực tiếp tế hồ lô đen ra, ngọn lửa chín màu ngập trời ngay lập tức bao phủ cổ đỉnh.
Rắc!
Thần diễm đầy trời, cự đinh bị thiêu vỡ rồi sau đó khu rừng đỏ thẫm phía trước bị héo rũ một mảng lớn, thụ vương dập nát như một vùng pháo hoa nở rộ.
Một viên tinh thể màu đỏ lớn bằng bàn tay bay ra, thàn năng rất cường đại, giống như một viên thần tinh bay ngang trời.
Diệp Phàm bắt lấy, nắm chặt vào trong tay, thu lại.
Cứ như vậy, hắn một đường đi tới, thi thoảng nhìn thấy rừng cổ mộc, cổ thụ có năm loại màu sắc, đều nhấp nháy phát sáng, đều có một gốc thụ vương, có một viên tinh thạch.
Cứ như vậy hắn đi xuyên qua hơn ngàn dặm, mấy chục mảnh cây rừng, một cây khủng bố nhất khiến hắn khiếp đảm từng hồi. Đó là một gốc cổ mộc ô quang tận trời, ô quang ngưng tụ ra một thân thể như Thần Ma, rống một cái một vùng dãy núi sụp đổ.
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn hủy dưới hồ lô đen của hắn, từ trong cổ mộc rơi xuống một khối tinh thạch đen một xích vuông.
Thế giới này sinh trưởng cổ thụ năm màu, Diệp Phàm hoài nghi có liên quan cùng ngũ hành, rất giống ngũ hành chân mộc trong truyền thuyết. Đáng tiếc hắn hiểu biết có hạn, bởi vì sách cổ ghi lại rất ít.
Nhưng, ngũ hành chân mộc vô cùng quý báu, cực khó bồi dường, trên đời hiếm thấy.
Không nghĩ tới, trên viên Cổ Tinh này lại có nhiều như vậy, mà còn mọc tươi tốt, vô cùng sum xuê.
Hai ngày sau, Diệp Phàm đi tới một vùng cổ địa, lại có dấu vết của một ít sinh vật hoạt động mà còn không phải từ rất lâu trước đó để lại. Điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn dọc theo mộtvùng rừng đá đi tới, dần dần đến gần một ngọn núi lớn. Trước mắt một vùng trống trải, Diệp Phàm vô cùng giật mình.
Đinh!
Đinh ngọn núi rất rộng rài, phía trên có một lão nhân đang đem những khối tinh thạch năm màu để ở một chỗ, xây thành một Tế Đàn nhỏ.
- Ngũ Sắc Tế Đàn!
Diệp Phàm chấn động tâm thần, nơi này lại có một người hơn nữa đang tu kiến Ngũ Sắc Tế Đàn. Đột nhiên nhìn thấy như vậy, đối với hắn có chấn động rất lớn.
Trong nháy mắt hắn lập tức hiểu được tinh thạch từ trong cổ thụ năm màu kết xuất ra chính là vật để tu kiến Ngũ sắc Tế Đàn.
Cổ thụ có thể phát ra một kích có thể so với tuyệt đỉnh Thánh chủ, tinh thạch nó có thể kết xuất ra cũng chỉ lớn bằng bàn tay mà thôi, càng nhiều chỉ lớn bằng trứng bồ câu. Nếu muốn sửa chữa Tế Đàn rốt cục cần bao nhiêu thụ vương?
Diệp Phàm nghĩ tới Ngũ sắc Tế Đàn trên Thái Sơn, nghĩ tới Ngũ sắc Tế Đàn trong cấm địa Thái cổ. Đây rốt cục cần bao nhiêu ngũ sắc thụ vương cường đại mới được?
Nghĩ tới những tảng đá năm màu thật lớn kia, có khối có thể đạt tới ngàn cân, thậm chí vạn cân.
- Tảng đá của Ngũ sắc Tế Đàn dĩ nhiên là như vậy?
Trong lòng Diệp Phàm tràn ngập rung động, không ngờ là tinh thạch do Thần Thụ kết xuất ra.
Phía trước, lão nhân kia chỉ có một cánh tay, thân mặc áo xanh, một mình xây Tế Đàn cổ khiến người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.
← Ch. 0690 | Ch. 0692 → |