← Ch.0701 | Ch.0703 → |
Xa xa, mọi người đều cả kinh kêu lên, trái tim đều nhảy lên tới cổ họng, thành bại của vị Thánh nhân này liên quan đến sinh tử của ức vạn Nhân tộc, tâm thần mỗi người đều như sắp vỡ tung.
Một luồng sáng trắng hừng hực nhoáng lên một cái, xua tan tất cả lực lượng của pháp tắc, cũng không làm cho vết thương chuyển biến xấu, hiển nhiên Lão Phong Tử thiếu niên cũng không chỉ tu luyện một loại cổ kinh.
Lần này, sát ý trong con ngươi của lão càng nồng đậm, lão đi nhanh bức tới. Thánh lực Thái Âm biến mất, từng đạo pháp tắc đan vào ra như sợi xích thần đánh ra bốn phương tám hướng.
"Rầm rầm!"
Sợi xích thiên đạo từng sợi từng sợi như rồng, lấy Lão Phong Tử làm trung tâm lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng, như những sợi tóc thần bay múa xuyên thẳng tới Đại Thánh thái cổ tộc.
"Keng keng keng!"
Đốm lửa bắn ra bốn phía, hơn một ngàn thanh binh khí của Thiên Thủ Thần Ma bị chặt đứt hơn trăm kiện, giữa hai người ngàn vạn đạo trật tự cổ thánh đan vào, mỗi một sợi đều có thể hủy diệt cơ sở của một đại giáo.
Trận đại chiến sinh tử bất cứ lúc nào đều có thể phân ra kết quả, hai người đều bẻ gãy nghiền nát, với thánh mệnh vô thượng va chạm nhau, một khi ngà xuống, chính là tổn thất không thể đánh giá cho một bộ tộc.
"Phốc!"
Lão Phong Tử thiếu niên vô cùng điên cuồng, sát ý như đại dương mênh mông. Trong các loại thần tắc tấn công, lão bức tới, nghênh đón một thanh thần kiếm chín màu sáng rực, bị đâm xuyên qua thân thể.
Nhưng rồi lão cũng tới sát đối phương, dùng sức tung ra một quyền, lập tức đánh cho Thiên Thủ Thần Ma bay ra ngoài, nửa người đập nát, trở thành một mảng thịt vụn.
- Ngươi...
Đại Thánh của Thái cổ tộc, không nghĩ tới lão điên cuồng như vậy, ngàn tay đồng loạt vung lên, mỗi tay cầm một binh khí chém xuống, cây thần kiếm chín màu sáng rực kia cắm ở trong cơ thể Lão Phong Tử lại muốn quấy động, định phá nát thân thể của lão.
"Keng!"
Lão Phong Tử thiếu niên thân thể cứng chắc như kim cương, lão dùng sức chấn động, lập tức thanh kiếm này bị gày đoạn, chín màu sắc tán đi trở thành đoạn kiếm gãy bình thường.
Trong nháy mắt, ba ngàn chiêu đã qua, tương đương với ba ngàn pháp tắc đại đạo đánh ra, hỗn độn khí mãnh liệt cực kỳ đáng sợ, hai người đều sắp tới cực hạn.
- Tứ tượng kiếp diệt, quy về vĩnh hằng!
Đúng lúc này, Thiên Thủ Thần Ma hét lớn, đánh ra một lực lượng trật tự thần tắc không gì sánh nổi, đè ép cho thiên địa như sắp sụp đổ.
Bốn phiến tinh vực cổ xưa lấp lóe, buông xuống ngàn vạn tinh tú sáng ngời từ thiên ngoại rơi xuống, hóa thành một phương vũ trụ cô quạnh, giam Lão Phong Tử vào trong đó.
Đại kiếp nạn giáng xuống, vũ trụ cô quạnh quy về vĩnh hằng, đây là một loại trật tự thần tắc không thể chống lại, cũng không thể ngăn cản.
Ngay cả Lão Phong Tử thiếu niên đều bị thiệt lớn, thân thể bị phiến vũ trụ cô quạnh loại nhỏ này bao bọc, lập tức bị rút ra một nửa tinh khí của bản thân, mái tóc đen rậm rạp đều hoa râm đi không ít.
Lão rống to một tiếng như phát ra ma tính, sợi tóc trên đầu dựng thẳng đứng, sát ý vô cùng tận, vung quyền đánh lên, đoạt ngược lại tinh khí tổn thất của mình.
"Ầm ầm!"
Phiến vũ trụ cô quạnh này không ổn định, gần như tan vỡ, tinh khí bị cướp đi sôi trào, hóa thành một đạo thanh huy nghịch chuyển quay về.
- Vô dụng, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta!
Thiên Thủ Thần Ma quát lạnh, ngàn tay vung lên, hơn một ngàn đạo ô quang nhốt đánh vào trong phiến vũ trụ cô quạnh.
Hắn đang luyện hóa tiểu vũ trụ cô quạnh này, muốn luyện cho Lão Phong Tử hóa thành tinh khí căn nguyên, trở thành một bộ phận của tinh vực, để cắn nuốt toàn bộ.
- Tứ tượng kiếp diệt
Bốn chữ này trầm trọng như ức vạn quân, mọi người ở xa xa trong lòng đều ngưng trọng, Thánh nhân Nhân tộc nếu như không địch lại, chính là một trường hạo kiếp, trên địa vực sẽ thi thể hài cốt chất đống.
"Ầm!"
Đột nhiên, Lão Phong Tử huy động nắm tay, động tác rất chậm nhưng lại đáng sợ khiến nguyên thần người ta như sắp vỡ tung. Một kích này vạn giới chư thiên đều phải bị đánh đập rơi chìm xuống.
- Đây là?
Thiên Thủ Thần Ma kinh hãi, tiểu vũ trụ cô quạnh của hắn diễn biến ra bắt đầu nứt nẻ, căn bản vây không được thiếu niên điên cuồng ở trong đó.
Lão Phong Tử không có nói lời nào, nhất cử nhất động đều có được lực lượng không thể tưởng tượng, chấn sụp đổ tiểu vũ trụ!
- Đây là Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Thiên Thủ Thần Ma vô cùng kinh ngạc, cực độ rung động, nhận ra loại quyền pháp vô thượng trong truyền thuyết này, nhưng gần như đã lâu không ai có thể luyện thành.
"Ầm!"
Lão Phong Tử mỗi lần huy quyền, đều có một loại lực lượng trời sụp đất nứt, tiểu vũ trụ cô quạnh này rốt cục bắt đầu nứt nẻ, bị lão dùng hai quyền đánh mở ra.
"Răng rắc!"
Vô số khe lớn xuất hiện, phiến vũ trụ này sắp giải thể, phát ra tiếng vang đáng sợ, rồi bắt đầu đổ sụp.
- Thật sự là Lục Đạo Luân Hồi Quyền!!!
Thiên Thủ Thần Ma vô cùng kinh ngạc và hâm mộ, cũng không nghĩ tới lão Nhân tộc đáng sợ như thế, ngay cả loại quyền pháp này đều có thể luyện thành.
"Ầm!"
Lão Phong Tử tóc đen rậm rạp bay loạn, một quyền so với một quyền càng trầm trọng, đánh cho phiến tiểu vũ trụ cô quạnh này không ngừng nổ tung, cuối cùng phải sụp đổ.
"Ầm!"
Hết thảy cũng không còn lại, đều bị đánh đập tất cả biến mất sạch sẽ, nhất tức quy về hư vô.
Đây là lực lượng tuyệt đối, bài trừ hết thảy ngăn cản.
Lão Phong Tử từng bước bước đi ra, đánh tới hướng Thiên Thủ Thần Ma, một quyền giáng xuống đáng bung ra một ngàn cánh tay, đánh cho Đại Thánh thái cổ liên tiếp phun ra máu.
- Thiên Thủ Toái Hồn Quyết!
Là một Đại Thánh bản lĩnh nghịch thiên, mặc dù bị loại lực lượng cường đại này trấn áp, hắn cũng lâm nguy không sợ tiếp tục thi triển ra kỳ công quán thế.
Ngàn cánh tay chìm ngập trong hỗn độn, phát ra lực công kích nghịch thiên, bắn ra vô số kể ô quang, đánh tới hướng Lão Phong Tử.
"Phốc!"
Thân thể Lão Phong Tử bị xuyên thủng nhiều chỗ, máu tươi chảy ròng, đây là máu huyết của Thánh nhân viễn cổ, một giọt là có thể đánh chết tươi một vị Giáo chủ, mà nay thoáng cái lại chảy ra nhiều như vậy.
Thậm chí, có miệng vết thương xuyên qua thân thể, nhìn thấu từ trước ra sau trông thực đáng sợ, xương cốt trắng hếu đều lộ ra ngoài.
Nhưng Lão Phong Tử ngay cả hừ một tiếng cũng không có, Lục Đạo Luân Hồi Quyền chưa từng có từ trước đến nay, chỉ có ta vô địch, đại khai đại hợp, đánh thẳng tới địch thủ.
"Ầm!"
Một quyền này đánh vào đầu vai trái của Thiên Thủ Thần Ma, ước chừng chấn vỡ hơn ba trăm cánh tay, máu đen phun trào.
"Ầm!"
Quyền thứ hai vẫn như cũ là công chính đại khí, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; đánh cho nửa người bên trái của vị Đại Thánh này đập nát, năm trăm cánh tay tất cả đều trở thành máu thịt bầy nhầy.
- A...
Vị Đại Thánh thái cổ rống giận, từ khi xuất thế tới nay, hắn gần như chưa từng bị người đánh bị thương nặng như vậy!
Sát!
Thân thể giống như Ô Kim của hắn kia bắn ra ngàn vạn đạo thần mang, đồng thời hắn há mồm phun ra nuốt vào thiên địa, luyện hóa căn nguyên, muốn nuốt gọn Lão Phong Tử.
"Ầm!"
Lão Phong Tử thiếu niên vẫn vẻ mặt vô cùng ác nghiệt, như cũ vung lên nắm tay vô kiên bất tồi, phá hủy hết thảy ngăn cản.
Máu tươi bắn tung tóe, Lão Phong Tử thiếu niên đánh đập cho Thiên Thủ Thần Ma xương cốt dập nát, rơi xuống, máu tươi tuôn ra.
- Lục Đạo Luân Hồi Quyền, thật sự đã luyện thành, quả nhiên tới mức cực đoan đáng sợ!
Thiên Thủ Thần Ma phát lạnh, rất nhanh rút lui.
Thế nhưng hắn sao có thể so sánh với bí quyết chữ "Hành" của Lão Phong Tử, thiếu niên bước một bước liền theo tới, hai đấm tung ra, dường như có thể đánh sụp cả bầu trời nhật nguyệt tinh tú.
"Ầm! Ầm!"
Lão liên tiếp ra tay, cường đại như Đại Thánh thái cổ từng gặp qua Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng không địch lại, liên tục bị đả thương nặng.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền vừa ra, trời long đất lở, vật đổi sao dời, nhật nguyệt mất đi hào quang, đáng sợ tới cực điểm. Thiên Thủ Thần Ma gần như bị đập nát, mắt thấy sẽ bị phân giải, lúc này ngay cả xương trán đều bị đánh đập nổ tung, nguyên thần đều phải chấn ra ngoài.
Phía sau, mọi người đều kinh sợ, không nghĩ tới Lão Phong Tử cường đại như thế, ai nấy thần trì ý động, huyết mạch sôi trào.
Trong lòng Diệp Phàm buông lòng, chìm vào trong đạo cảnh, với bí quyết chữ "Đấu" diễn biến Lục Đạo Luân Hồi Quyền, thể ngộ cái loại quyền ý chí đại chí tôn này, hắn rơi vào cảnh không minh.
Lão Phong Tử thiếu niên vô cùng cường thế, gần như cuồng sát, Lục Đạo Luân Hồi Quyền vừa ra, thiên hạ vô địch!
"Ầm!"
Đại Thánh của thái cổ bị đánh bay đi, lần này xương cốt cả người hắn đều đứt từng khúc một. Lão Phong Tử thiếu niên đuổi theo, định đánh chết hắn.
Đúng lúc này, trong chiếc thuyền cổ đồng đỏ hai nhân vật giống như Thần linh cùng nhau bước ra. Mỗi bước chân hạ xuống thiên địa đều rung chuyển, toàn bộ thế giới dường như đều vì khí tức của bọn họ mà run rẩy.
- Đây là...
Mọi người đều kinh hoàng.
Trong chiếc thuyền cổ cộng tất cả có ba vị Đại Thánh, đến từ ba chỗ cổ địa, lúc này rốt cục tất cả đều xuất hiện, đứng sừng sững như hai vầng hào quang vĩnh hằng.
Mọi người đều tuyệt vọng, một vị Đại Thánh đã đáng sợ như thế, làm cho Lão Phong Tử bị thương, mà lúc này lại xuất hiện hai vị, còn có phần thắng được sao?
Lại còn có không ít cổ Vương chưa đi ra nữa, đây hơn phân nửa là kết cục hẳn phải chết.
Hai vị Đại Thánh vừa xuất hiện, trực tiếp ra tay, đánh vào điểm yếu hại của Lão Phong Tử thiếu niên, căn bản không cho lão có cơ hội thở dốc.
Diệp Phàm trong lòng căng thẳng, Lão Phong Tử thiếu niên đích xác cường đại, Lục Đạo Luân Hồi Quyền là thiên hạ vô địch, thế nhưng đối thủ của lão thật sự quá nhiều, có thể sẽ bị hao hết tinh lực chết ở chỗ này.
Hắn lấy ra hắc hồ lô, quát:
- Bảo bối thinh xoay người, hồ lô hóa đạo kiếm!
Diệp Phàm không muốn Lão Phong Tử máu nhiễm sa mạc, chết ở chỗ này, muốn dùng hắc hồ lô thần bí đáng sợ này trợ giúp lão một tay.
Nhưng Diệp Phàm mới vừa quát ra, lập tức lấy nút gỗ đóng miệng hồ lô lại, vì hắn chợt nhớ ra chiến trường kia có cổ trận thủ hộ, sợ không đánh vào được.
Sa mạc ánh vàng, mỗi một hạt cát đều giống như vàng ròng, phát sáng rạng rỡ, nhưng cũng khó ngăn cản được nóng cháy.
Ngày xưa vốn là một khu rừng cổ nguyên thủy, mà nay lại biến thành địa phương tĩnh mịch, khô nóng, cháy xém, tử vong trở thành chủ đề vĩnh hằng.
Hai sinh vật cổ giống như thần linh đi ra thuyền cổ, một người rất cao lớn, phi thường vạm vỡ, trên đầu ngoài mái tóc màu vàng rậm, còn mọc một đôi sừng rồng màu hoàng kim.
Hắn oai hùng khiếp người, trừ đôi sừng rồng kia hắn không khác gì Nhân tộc, nhưng phi thường đáng sợ khiến người ta run rẩy. Đây là nhân vật chí cường, huyết mạch cao quý, làm cho đại năng Nhân tộc đều phải cố nén nhịn không quỳ xuống lạy.
Khí cơ cường đại làm cho mỗi một tấc huyết nhục của mọi người đều không kìm nổi run run, như là muốn cúng bái một thần minh, đây là Đại Thánh của thái cổ!
Sinh linh cổ kia cũng rất khiếp người, hắn có một mái tóc bạc trắng, xòa dài đến thắt lưng, sáng bóng có thể soi bóng người, khuôn mặt hắn như đá cẩm thạch điêu khắc thành, góc cạnh rố ràng, mà lại trắng như ngọc thạch.
Ở trên trán hắn có một miếng vảy hình thoi màu trắng, dường như có thể khép mở, bên trong ẩn chứa thần quang đáng sợ, như có thể đánh xuyên qua lục đạo tam giới. Tuy chỉ tràn ra một tia khí tức đã khiến cho người ta mềm nhũn không đứng vừng được, sắp ngã xuống đất.
Hai sinh linh cổ cường đại này vừa xuất hiện, quả thật có chút làm cho người ta sợ hãi, mỗi một người đều đáng sợ như thế, giống như Thần Ma xuống trần chấn nhiếp chư thiên.
Hai người lạnh lùng vô tình, không có một chút dao động cảm xúc, vừa đi xuống liền ra tay đối phó Lão Phong Tử, cùng chống lại Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
← Ch. 0701 | Ch. 0703 → |