← Ch.0725 | Ch.0727 → |
Phía xa, đám người Kim Ô tộc đều biến sắc, thanh âm của Diệp Phàm tràn ngập sát khí khiếp người, hiển nhiên là vì đứa bé này mà hắn muốn tử chiến một trận, muốn đại khai sát giới.
- Có thật... thật vậy không?
Lão bộc nhân cũng không nhìn thấy những điều này, ngay cả lời nói cũng phều phào, chỉ có cánh môi khè nhúc nhích, phát ra âm thanh suy yếu, xen lẫn tiếng thở dốc.
- Thật sự, chỉ cần ta còn sống thì sẽ không có bất kỳ ai có thể làm hắn bị thương được!
Diệp Phàm dùng âm thanh ngắn gọn và nhẹ nhàng đáp lại hắn, khiến cho hắn an tâm, đây chính là đền đáp xứng đáng nhất cho lão bộc nhân này.
- Cảm ơn... Nhất định phải bảo hộ hắn, lưu lại... một tia huyết mạch cuối cùng của Thánh Hoàng a... Thánh Hoàng tửng... có ân đức vô lượng đổi với Nhân tộc... không thể... để người thất vọng được...!
Cuối cùng, toàn thân lão bộc nhân trở nên lạnh như băng, ngay cả tiếng thở dốc mơ hồ cũng ngừng lại, nguyên thần của hắn đã bị dập nát, sắp sửa tan thành mây khói rồi.
- Khương bá...!
Đứa bé khóc lớn, nằm gục trong lồng ngực lạnh như băng của lão bộc nhân, gào to rất bi thương, nước mắt tràn ngập đôi mắt to sáng ngời của nó, vừa khóc vừa hô:
- Đồng Đồng nhớ người, không cho người rời đi, ta không có thân nhân nào cả, chỉ cần người mà thôi...!
Nó khóc lóc thảm thương, không ngừng lay động thi thể của lão bộc nhân, đáng tiếc người kia đã sớm không còn một tia khí tức sinh mệnh nào nữa cả.
- Tích dương thành thần, thần trung hữu hình. Hình sinh vu nhật, nhật sinh vu nguyệt. Tích âm thành hình, hình trung hữu thần...!
Diệp Phàm lẩm bẩm tụng kinh, đây là Độ Nhân Kinh của Đạo giáo, hình thành một lực lượng thần bí trong thiên địa.
Diệp Phàm kinh ngạc, trong nguyên thần dập nát của lão bộc nhân dường như có một luồng ánh sáng bay ra, dưới sự bảo vệ của Độ Nhân Kinh, xé rách hư không mà biến mất.
- Thật sự có chuyển thế hay sao?
Diệp Phàm có chút khó tin, từ xưa tới nay hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ.
Nguyên thần của tu sĩ có thể tạm thời đoạt lấy một khối thân thể để dùng, nhưng vẫn chỉ có thọ nguyên như ban đầu mà thôi, một khi hao hết thì sẽ chết, cùng với chuyển thế thì nó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Chuyển thế là một khởi đầu mới, hủy diệt tất cả những gì trong quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, từ xưa đã có truyền thuyết về điều này, nhưng lại không có ai từng tận mắt nhìn thấy, cũng không chứng cớ chứng minh điều này.
- Khương bá...!
Đứa bé khóc lớn, vô cùng thương tâm, nước mắt không ngừng đổ xuống, thân mình nhỏ bé đon bạc đang run rẩy, ghé vào trong lồng ngực của khối thi thể lạnh như băng kia, khiến cho người ta không đành lòng nhìn.
- Giết thần tử của chúng ta, mạo phạm đạo của chúng ta, gây ra cừu hận của toàn tộc, không thể hóa giải, cả thiên hạ cùng tiêu diệt!
Một vị nguyên lão của Kim Ô tộc rống to, âm thanh càng lúc càng cao, chấn động khiến cho cả trời cao cũng sụp đổ, cuối cùng khiến cho khắp Bắc Hải nổi sóng tận trời, gần như nước biển muốn ngập tràn cả trời đất.
Lúc này ước chừng có trên trăm tên cao thủ Kim Ô tộc tại đây, bao gồm cả mấy vị Thái tử nữa. chúng cùng nhau tiến lên, hiệp lực với tên nguyên lão kia, cùng nhau vây Diệp Phàm lại, muốn chung sức ra tay giết chết hắn.
- Bá bá... đừng đi, Đồng Đồng nhớ người...!
Trong lúc mọi người đang hò hét đòi chém giết, một âm thanh trẻ thơ vang lên, tiếng khóc tràn ngập vẻ bất lực và yếu đuổi, vô cùng thương tâm.
Một mình Diệp Phàm đổi mặt với hon trăm vị cao thủ Kim Ô tộc, một thân sát khí, lạnh giọng nói:
- Gây ra đại cừu hận của toàn tộc...! Nếu vậy thì hậu nhân kia của Thái Dương Cổ Hoàng nên hướng về kẻ nào đòi công đạo? Ngay cả một tia huyết mạch cuối cùng của Thánh Hoàng Nhân tộc mà các ngươi cũng muốn tiêu diệt, điều này quả thật là cừu hận khiến cho cả thiên lý khó dung, nhân thần cộng phẫn, quả thật không thể hóa giải được, mà cũng không cần phải hóa giải nữa, giết chết hết các ngươi là được rồi!
Một luồng sát khí thảm thiết, lạnh lẽo tới tận xương tủy phát ra, như gió mùa thu cuốn hết lá vàng, tràn ngập khắp cả Bắc Hải, vô cùng lạnh lùng và quyết tuyệt.
- Bốn năm trước, ngươi đã giết chết Cửu Thái tử của Kim Ô tộc chúng ta, dùng Thần Nữ Lô tiêu diệt nguyên lão của tộc ta, mà nay lại khai chiến cùng với Kim Ô tộc chúng ta, ngươi cho rằng có thể bằng một người đối chiến với cả bộ tộc sao?
Một lão Kim Ô bước ra, khuôn mặt trầm như nước.
Đây là một đạo nhân hơn năm mươi tuổi, mái tóc vàng óng, khoác một cái áo choàng, khuôn mặt gày gò, một đôi mắt màu vàng yêu dị khiếp người, dáng người cao gầy, cầm trong tay một cây mộc trượng màu vàng.
Vô cùng hiển nhiên, thân phận hắn rất cao, trong Kim Ô tộc có địa vị hết sức quan trọng, đứng ở trước mặt, rất nhiều người đều vô cùng cung kính với hắn.
- Tự mình biết đau, nhưng lại không thấy được sự bi thương của người khác, khi Kim Ô tộc các ngươi tiêu diệt hậu nhân của Thánh Hoàng Nhân tộc thì đã từng có suy nghĩ nếu như đổi lại là mình thì sẽ thế nào không?
Thân thể Diệp Phàm tản ra một luồng sương mù màu vàng, bốc lên cuồn cuộn như những áng mây trên trời, cùng với tiếng sấm phát ra dồn dập, quát lớn:
- Đừng nói chỉ là bộ tộc các ngươi, cho dù có tận mười tộc tới đây thì ta cũng giết hết!
- Phải không, bần đạo Huyền Nhất cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc thì ngươi mạnh mẽ tới mức nào, lại dám cuồng ngôn như vậy!
Lão đạo này cầm trong tay mộc trượng màu vàng, bước lên phía trước.
Trên đầu hắn có đội hoàng kim quan, thân khoác bát quái bào, vẻ mặt không mừng không lo, nhưng lại có một loại khí tức rất nguy hiểm phát ra, mái tóc dài màu vàng rối tung, từng bước một đi tới, cực kỳ ổn trọng.
Kim Ô bộ tộc rất đặc biệt, tên của chúng cũng vô cùng cổ quái, tất cả đều được đật tùy theo ý thích, lại còn có một số tên đạt được truyền thừa cổ đạo, do đó mặc lên trang phục của đạo nhân.
Diệp Phàm vô cùng trấn định, không nói nhiều lời, tiến lên từng bước một. Đây tuỵệt đối là một địch thù cường đại, bị Tiên Tam Trảm Đạo vây khốn, toàn thân giống như một vực sâu to lớn tràn ngập màu vàng.
Keng!
Tên đạo nhân Huyền Nhất này có một ngọn thiết sơn màu đen lơ lửng trên đầu, nguy nga như dày Côn Lôn, trên mặt có khắc một chừ "Tự", bốc lên một màn sương mù, lượn lờ bao quanh hắn.
Hắn cầm trong tay một cây mộc trượng màu vàng, thong thả bước đi, cực kỳ ổn trọng, thân hình đứng thẳng trên không trung, quật cái mộc trượng xuống phía dưới một cái.
Ầm!
Vùng biển màu đen lập tức đã bị đánh dạt ra, hiện ra cả đáy, tạo thành một hố to chân không sâu hơn vạn trượng, tất cả sóng biển đều bị ép ra ngoài, bắn lên tận trời, đánh nát cả các đám mây trên đó.
Mộc trượng màu vàng trong tay Huyền Nhất đạo nhân giống như một cái ngọn núi, biến hóa thành dài hơn và lớn hơn. quét ngang về phía trước, khí thế cực kỳ nặng nề và mạnh mẽ.
Coong...!
Một tiếng đao ngâm vang vọng khắp thiên địa, Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chừ Binh, lôi thanh Bích Huyết Ma Đao vốn đã rơi xuống biển rộng lên trên, hoành đao hướng lên trời, cùng va chạm với mộc trượng.
Ba!
Cổ tay Huyền Nhất đạo nhân run lên, mộc trượng màu vàng thuận thế dọc theo thân đao, trượt xuống phía dưới, đánh về phía cánh tay của Diệp Phàm, đánh ra một luồng hỏa diễm màu vàng.
Đây là Thái Dương Hỏa Tinh mà hắn đã tu đạo hơn hai ngàn năm mới luyện hóa ra được, có thể đốt cháy tất cả mọi thứ, ngay cả nhân vật cấp Giáo chù mà bị dính vào một chút thì cũng trờ thành tro tàn ngay lập tức.
Nhưng mà, Diệp Phàm lại không thèm để ý tới thứ này, ánh sáng Tiên Thai lóe sáng, từ trong mi tâm lao ra, hút các hỏa tinh màu vàng này vào trong, toàn bộ luyện hóa sạch sẽ.
- Thái Dương cổ kinh!
- Hắn đã từng tu luyện Thái Dương cổ kinh!
Rất nhiều người Kim Ô tộc kêu lên, bọn họ vẫn nhớ mài không quên đối với cuốn thiên công này, tất nhiên sẽ hiểu được tất cả các đặc tính của nó, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên ra mặt.
Ầm!
Ỏ Thiết Sơn trên đinh đầu Huyền Nhất lão đạo đen như mực, nguy nga sừng sừng, buông xuống hơn vạn luồng ô quang, quét ngang về phía Diệp Phàm.
Đây là một cỗ lực lượng tàn phá vô cùng lớn. ô quang như một cơn lũ, bao phủ cả thanh trường đao trong tay Diệp Phàm.
Keng!
Ma đao gào thét, liên tục rung lên, thân đao bắt đầu vỡ nát ra.
Lực lượng của Diệp Phàm mạnh mẽ biết bao, thân thể vô song, người khác căn bản không có khả năng từ trong tay hắn mà cướp đi binh khí được.
Đương!
Thanh trường đao xanh biếc bị cắt thành hai đoạn, một nửa nằm trong tay Diệp Phàm, một nửa khác thì bị cuốn đi trong luồng ô quang, bị luyện hóa thành tinh kim, chìm sâu vào trong Ô Thiết Sơn.
- Huyền Tử Sơn!
Diệp Phàm kinh ngạc, đây chính là tài liệu trân quý khó mà có được trong luyện khí, chỉ có một khối nhỏ bằng viên đậu tương thì cũng đã nặng vô cùng, như có vạn cân, ẩn chứa bất hù từ tính, trời sinh có khả năng khắc chế các binh khí bằng tinh kim.
Kim Ô tộc luôn luôn rất cường thịnh, đã từng tiêu diệt không ít đạo thống của Nhân tộc, đoạt được không ít truyền thừa, đây là một bí bảo thu được từ một Đạo môn cổ, hơn nữa còn có cả công pháp tu luyện kèm theo nữa.
Huyền Nhất là một cường giả đã sống hai ngàn tám trăm tuổi, sớm bị dừng lại ở bậc thang nhỏ thứ chín của Tiên Thai tầng thiên thứ hai được hơn hai ngàn năm rồi, thực lực vô cùng kinh hãi thế tục.
Ba!
Diệp Phàm tay niết Bão Sơn Án, đánh thẳng lên bầu trời, va chạm kịch liệt cùng với Huyền Từ Son, chặt đứt thần quang từ tính, đánh văng nó ra tận hơn vạn trượng.
- Quả nhiên đáng sợ!
Nét mặt Huyền Nhất lão đạo trở nên ngưng trọng.
Hắn đã từng nghiên cứu cổ đạo tuyệt học của Nhân tộc, thực lực sâu không lường được, do Tiên Tam Trảm Đạo, bị nhốt tại cảnh giới này hơn hai ngàn năm, tuy rằng tu vi không tiến thêm, nhung đã có phương pháp đột phá trong nghiên cứu, chạm tới lĩnh vực Thất cấm.
Hắn cũng đã sắp hết thọ nguyên, chuẩn bị đi chầu trời, lại cộng thêm lĩnh vực Thất Cấm, tuyệt đối có thể hoành hành thiên hạ, khó gặp được người có thể đổi kháng lại, nhưng lúc này giao chiến lại bị Diệp Phàm áp chế.
Có thể nói, thực lực của hắn vô cùng cường đại, ở trong Kim Ô bộ tộc cũng là một trong vài nhân vật có số có má, có quyền lực rất lớn. ít khi bị người khác mạo phạm, là một lão già hết sức bảo thù và cố chấp.
Xoát!
Đột nhiên, Diệp Phàm biến mất từ trong hư không, điều này làm cho mọi người đều vô cùng kinh ngạc, quả thật rất là quỷ dị.
Trên vòm trời có một tia chớp màu vàng xuất hiện từ trong hư vô, Diệp Phàm dùng Đại Hư Không Thuật xuyên qua không gian, nhanh chóng ép tới đổi thù, dùng Hư Không Đại Thù Ẩn đánh xuống.
Đây là một bàn tay to lớn màu vàng, giống như một đám mây màu vàng, cuồn cuộn ép xuống, nguy nga mênh mông, bao phủ cả Huyền Nhất đạo nhân cùng với Huyền Từ Sơn của hắn ở bên dưới.
Đây là một cỗ áp lực khiến cho người ta kinh sợ, như là bị chín tầng trời đánh xuống đầu, ép thẳng xuống Huyền Nhất lão đạo, khiến cho toàn thân hắn lông tóc dựng đứng, mái tóc màu vàng rối tung cũng phải dựng ngược lên.
- Lên!
Hắn khè quát một tiếng, dùng Huyền Từ Sơn đánh thẳng lên trời, ngăn cản bàn tay to lớn màu vàng kia, hơn vạn đạo thần quang từ tính vô cùng đáng sợ, xuyên thùng cả bầu trời.
Diệp Phàm kinh hãi, khối trân liệu này quả nhiên là nghịch thiên, quả thực là một khối ngọc quý chưa được mài giũa, chỉ cần tỉ mi tế luyện, tất sẽ phát ra vẻ đẹp khiến cả thiên hạ kinh ngạc.
Hắn đổi chưởng thành trảo, tiếp tục chộp xuống, vẫn bao phủ bầu trời, che lấp mật đất, "ầm" một tiếng, đã chộp được khối Huyền Từ Son này, nắm chặt nó trong tay, khè ra sức bóp một chút, chém rụng rất cả nguyên thần trên đó, hoàn toàn khiến nó đổi chù.
Sau đó, hắn giống như Thiên đế hàng lâm, bàn tay to lớn màu vàng cầm lấy ngọn từ sơn to lớn này, giống như Thiên đế cầm trong tay đại ấn, ra sức ép xuống dưới.
Huyền Nhất đạo nhân cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tim như ngừng đập, hắn có thù đoạn nghịch thiên, thực lực tuyệt đối mạnh mè, có thể hoành hành khắp thiên hạ, nhưng lúc này lại bị động như vậy, toàn thân phát lạnh, sắp sửa nổ tung ra.
Trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu nhỏ, hóa thành một con Kim Ô cực lớn, rung động hai cánh định bỏ chạy. Nhưng rốt cuộc thì vẫn chậm một bước, thân ảnh như Thiên đế cầm đại ấn màu vàng trên bầu trời kia, khè đập bàn tay to lớn xuống dưới, ầm một tiếng, đập nát một cái thần sí của hắn.
Tiên huyết văng ra ngoài, nhiễm đỏ cả mặt đất, lão Kim Ô này khè kêu lên một tiếng, rơi xuống mặt đất, lại một lần nữa hóa thành hình dáng đạo nhân, chỉ có điều cánh tay trái của hắn đã biến mất, tiên huyết vẫn chảy ra đầm đìa..
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, Huyền Nhất đạo nhân công tham tạo hóa, chạm tới lĩnh vực Thất cấm, bị trảm đạo vây khốn, đương thời rất ít địch thù có thể giết hắn được.
Mọi người đềụ vọt lên, biết được Huyền Nhất không phải là đối thù của Diệp Phàm, liền tiến đến trợ giúp, muốn đánh hội đồng, hợp lực giết chết Diệp Phàm.
Nhưng tốc độ Diệp Phàm còn nhanh hon bọn chúng rất nhiều, hắn cũng không muốn ngừng trận chiến đấu này lại, muốn hoàn toàn giải quyết lão Kim Ô này, trong nháy mắt Diệp Phàm đã đi ra bên ngoài, cầm Ô Thiết Son trong tay, đè sụp cả bầu trời.
Huyền Nhất đạo nhân bay ngược lại, tay phải cầm mộc trượng, phản công lại Diệp Phàm, ánh sáng vàng giống như một con sông lớn, thi nhau đổ xuống, hình thành một mảnh ngân hà phong bạo.
Phốc!
Huyền Từ Son hạ xuống, đập nát cái mộc trượng màu vàng này, khiến nó trở thành bột phấn màu vàng bay khắp trời, hon nữa, ngọn núi màu đen vô cùng lớn này đã ép xuống Huyền Nhất lão đạo ở bên dưới.
Một mảnh huyết quang bắn ra, vị nguyên lão của Kim Ô tộc này bị đè tới mức đứt gân gãy xương, trong khoảnh khắc nguyên thần vọt lên, bị một thanh đạo kiếm màu vàng bay ra từ trong mi tâm của Diệp Phàm chém thành tro bụi.
- Giết!
- Vì Huyền Nhất lão tổ báo thù!
Đám người Kim Ô tộc vô cùng phẫn nộ, cùng nhau vây công Diệp Phàm, đua nhau giết về phía khu vực trung tâm, các loại Pháp bảo bay múa đầy trời.
Keng... keng...!
Diệp Phàm thúc dục ngọn Ô Thiết Son vừa đoạt được này, hon vạn luồng thần quang từ tính vọt lên, lập tức phá hủy hon phân nửa số Pháp bảo tinh kim trên bầu trời này, có thần hiệu vô song.
Đồng thời, hắn nhàm vào một vị đại năng, hóa thành một luồng lôi điện bay tới, bí quyết chừ Hành khiến cho hắn như đi vào chỗ không người, tha hồ vung quyền chém giết.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Trải qua bốn năm ngộ đạo, hắn có lý giải càng sâu đối với loại quyền ý vô thượng này, thi triển ra uy lực chưa từng có từ trước đến nay, bẻ gãy nghiền nát tất cả, tên đại năng kia hét thảm một tiếng, bị một quyền đập nát thân thể.
- Bày ra Kim Ô thần trận!
Trong số này, một vị nguyên lão hét lớn, tất cả cao thù Kim Ô tộc đều lui ra phía sau, trên bầu trời tinh kỳ phấp phới, ngọn lửa bừng bừng bốc cháy, mây mù điên cuồng chuyển động.
Kim Ô tộc phái đến đây hon trăm vị cao thủ, chết đi ba vị đại cao thủ, lúc này chỉ còn lại hai vị nguyên lão đáng sợ cùng với với bốn vị Kim Ô Thái tử cường đại nữa.
- Bắt hắn mang về luyện hóa tới chết cho ta!
Mấy vị Thái tử Kim Ô tộc nghiến răng nghiến lợi, Diệp Phàm chém đi hai người trong số bọn họ, tất nhiên là đã hạ tử cừu với chúng rồi.
Trên bầu trời, từng tòa tế đàn xuất hiện, đây là một mảnh sát trận thời viễn cổ, bọn họ muốn dùng thứ này vây khốn Diệp Phàm, sau đó luyện hóa hắn.
Coong... coong... coong...!
Vạn kiếm cùng ngâm lên, Kim Ô bay đầy trời, mỗi một tòa cổ tế đàn đều phun ra ngàn vạn luồng kiếm quang, bay về phía Diệp Phàm đang ở chính giữa.
Đây là một tòa viễn cổ sát trận, cũng có rất nhiều tinh khí hóa thành Kim Ô, bổ nhào xuống dưới, bao phũ bầu trời, che lấp mặt đất, khắp nơi đều xuất hiện thân hình của chúng.
Diệp Phàm đứng trong cổ trận do các thần mang đan xen vào nhau, giống như một vị Thần linh đang xuất hành, toàn thân bao phũ bởi một hình tròn Thái Cực màu vàng, chân đạp bí quyết chữ Hành, nhanh chóng di chuyển.
Đầu tiên hắn hạ xuống khối đá ngầm kia, thu đi chín khối Thần Nguyên dùng để bày ra cấm trận, ôm lên đứa bé gần như đã khóc tới mức ngất đi, đặt nó trên vai, nói:
- Đừng khóc, tiễn Khương bá của ngươi đi thôi!
Thi thể của lão bộc nhân được hắn mai táng vào trong biển rộng màu đen, đứa bé khóc khàn cả giọng, cổ họng cũng rách ra, yếu ớt vươn bàn tay nhỏ bé, chộp về phía dòng nước biển đen kịt này.
- Khóc không thể giải quyết được vấn đề gì, Khương bá của ngươi hy vọng ngươi có thể trường thành lên, hiện tại ta dạy cho ngươi một khóa học đầu tiên!
Diệp Phàm đật hắn trên vai, lao vụt lên trên cao, đứng thẳng giữa trung tâm của viễn cổ sát trận, nói:
- Chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ bằng một cái thần trận là có thể vây khốn được ta sao?
Kim Ô Tứ Thái tử điềm nhiên nói:
- Chờ ngươi trốn ra được rồi hãy nói sau!
- Kích hoạt cổ trận cho ta, nghiền xương hắn thành tro, trọn đời không được siêu sinh!
Kim Ô Ngũ Thái tử dùng giọng điệu lạnh như băng, lớn tiếng ra lệnh.
Viễn cổ sát trận phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí, muột luồng âm phong giận dừ rít gào, mây đen ngập trời, lập tức bao phũ cả vùng thiên địa này lại, vô cùng đáng sợ.
- Khương bá đừng đi, Đồng Đồng nhớ ngươi, ta không có thân nhân, chỉ có ngươi mà thôi...!
Đứa bé đáng thương này vẫn tiếp tục khóc, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Diệp Phàm đưa hắn theo, lao thẳng lên trời cao, trong tay cầm Vạn Thương Cung, nói:
- Chỉ có trường thành lên, mạnh mẽ hơn nữa thì mới có thể khiến cho Khương bá của ngươi vui mừng và coi trọng ngươi mà thôi!
Ông!
Một tiếng rung vang lên, dây cung thả ra, một luồng ánh sáng màu vàng dài tới mấy chục dặm, bắn ngược lên trên trời.
Một mũi tên này ẩn chứa lực lượng toàn thân của hắn, được hắn rót vào sinh mệnh, các lý giải về đại đạo của hắn, mới vừa xuất hiện thì đã cộng minh với cả trời đất, phát ra tiếng vang đại đạo ầm ầm, các luồng sáng nhiều màu từ trên trời trút xuống.
Phốc!
Một luồng huyết quang bắn ra, Kim Ô Tứ Thái tử phát ra một tiếng kêu thảm, mi tâm bị một mũi tên xuyên thũng, luồng sáng cầu vồng này dài tới mấy chục dậm, khiến cho thân thể hắn bị đập nát ngay trên không trung.
- Trời!
- Tứ Thái tử!
...
Tất cả đám người Kim Ô tộc đều hô to, ai nấy vô cùng hoảng sợ.
- Lại đến!
Diệp Phàm hét lớn, lại một lần nữa giương cung chỉ lên trời, vận chuyển thần lực, tinh khí trong cơ thể sôi trào, toàn thân như được dùng hoàng kim luyện chế thành.
Phốc!
Một luồng sáng như cầu vồng dài mấy chục dặm, xuyên qua không gian lên phía trên, đâm ngay vào trán của Kim Ô Ngũ Thái tử, mang theo thi thể của hắn bay đi mấy trăm dậm, sau đó bị đập nát thành một màn sương máu.
- Lại đến!
Diệp Phàm lại hét lớn một lần nữa, loại âm thanh này giống như ma chú đến từ Cửu u địa phủ, khiến cho tất cả đám người Kim Ô tộc đều khiếp sợ, không kìm nổi run rẩy toàn thân.
- Lại đến!
Loại âm thanh này như là một tiếng ma chú, khiến cho tất cả đám người Kim Ô tộc đều run rẩy toàn thân.
- Ô...!
Mũi tên thứ ba rốt cục cũng được bắn đi ra, vẫn như cũ dài đến mấy chục dặm, xuyên qua đám mây lên trên, phát ra âm thanh ô ô chói tai.
Trên thân mũi tên hiện ra từng nét đạo văn rõ rệt, nối tiếp nhau, cả trời đất cũng dường như cộng minh với tiếng rít gào của mũi tên này, nó được Diệp Phàm trao cho ấn ký đại đạo, đây chính là sự thể hiện ý niệm của hắn.
Một mũi tên này được bắn về phía Kim Ô tộc Tam Thái tử, lao qua hon trăm dậm, như trên trời cao giáng xuống một đạo ấn, ánh sáng nhiều màu bắn ra bốn phía, cả thiên địa chìm ngập trong tiếng mũi tên ô ô rít gào, giống như sấm sét nổ vang, cảnh tượng vô cùng dọa người.
Kim Ô tộc Tam Thái tử là một tuấn kiệt có thực lực siêu cấp cường đại, hắn phun ra một luồng khí, vận chuyển Kim Ô Đằng Na Thuật, hóa thành một áng mây màu vàng, tránh khỏi một kích tất sát này.
Những người khác thở phào một cái, cuối cùng hắn cũng không bắn chết được vị Thái tử thứ ba, nếu không thì điều đó sẽ cực kỳ dọa người rồi.
- Chỉ có mỗi một tiễn pháp này, mà còn muốn liên tục thi triển sao? Tiêu diệt hắn cho ta, không tiếc cái giá nào cả, khiến cho tất cả tế đàn đều bốc cháy lên!
Ánh mắt Kim Ô Tam Thái tử hung ác nham hiểm, lớn tiếng ra lệnh, tràn ngập sát khí.
- Ô... ô...!
Ma âm lại tiếp tục phát ra, dải tơ dài hon mười dặm đang dùng tốc độ còn nhanh hon khi nãy bắn về, vô cùng kinh thế hãi tục.
- Không! Tam Thái tử...!
Hai vị nguyên lão Kim Ô tộc kêu to, đôi mắt trợn lên như muốn vỡ ra, toàn thân lông tóc dựng đứng, nhưng tất cả đều đã chậm rồi.
Phốc!
Luồng sáng dài tận mấy chục dậm quay trở lại, một mũi tên xuyên thủng gáy Tam Thái tử Kim Ô tộc, lôi cả thi thể hắn đi tận hon trăm dặm, sau đó nổ tung, đá vụn và thịt nát vãng ra tứ tung.
Một mũi tên này không chỉ bao hàm một thân thần lực của Diệp Phàm mà còn được khắc ý chí bất diệt của hắn, khắc lên thần niệm ngộ đạo của hắn, không giết được địch nhân thì sẽ vĩnh viễn không ngừng lại.
Khi thần tiễn quay trở về, nó phun ra nuốt vào tinh khí xung quanh, còn muốn đáng sợ hon so với khi vừa mới rời khỏi Vạn Thương Cung, đây là do ý chí của Diệp Phàm đang làm điều khiến nó.
Lại thêm một vị Thái tử của Kim Ô tộc bị hắn bắn chết, không chút lề mề, phi thường sạch sẽ lưu loát, khiến cho tất cả đám người Kim Ô tộc đều lạnh cả người.
Ầm!
Tất cả tế đàn đều bùng cháy lên, Kim Ô tộc bị kích thích đến đỏ cả mắt, không tiếc phải trả giá tất cả cũng muốn hủy diệt toàn bộ các cổ tế đàn tại đây, khiến cho Diệp Phàm phải chôn cùng.
Trên vai Diệp Phàm, đứa bé này vẫn đang khóc nức nở, đôi mắt to tròng sáng ngời tràn ngập nước mắt, bộ dáng đáng thương hề hề, đôi tay nhỏ bé với xuống phía dưới, nó cách mặt biển tận mấy trăm trượng, nhưng vẫn như cũ muốn với xuống, nức nở kêu:
- Khương bá...!
Diệp Phàm cũng không thu đứa bé vào trong đỉnh, mà muốn cho nó kiến thức một chút cái gì gọi là đại chiến, con đường mà nó phải đi sau này nhất định sẽ không bình yên chút nào, không thể coi nó như một đóa hoa nuôi trong tủ kính được.
- Chỉ cần trường thành, trở nên kiên cường thì đó chính là tưởng nhớ và hiếu kính tốt nhất cho Khương bá của ngươi!
Diệp Phàm sờ sờ đầu của nó, khuyên nhủ.
Sau đó, đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo, vẫn như cũ giương cung lắp tên, nhắm ngay luồng sáng khủng bố này vào một mục tiêu cuối cùng, Kim Ô tộc Thất Thái tư.
Lần này, trong mười đại Thái tử thì có năm người tới đây, hắn muốn bắn chết tất cả bọn chúng, không cho chúng bất cứ một tia cơ hội nào cả.
- Nhanh lên! Đốt viễn cổ thần trận cháy lên, ngăn hắn lại!
Các nguyên lão Kim Ô tộc kêu to, mà Thất Thái tử thì đã sớm lao lên trên trời cao, muốn bay đi khỏi đây để giữ mạng, muốn rời thật xa vùng cổ trận này.
← Ch. 0725 | Ch. 0727 → |