← Ch.0796 | Ch.0798 → |
Tử Sơn, tiếng chuông từ từ lan ra tới thiên cổ, cắt qua Thần Hư, rung chuyển cổ kim, vang vọng đại địa.
Tiếng chuông vừa vang lên, thiên hạ đều khuất phục.
Cũng không biết có bao nhiêu người hóa đá, cũng không biết có bao nhiêu tu giả cường đại đang run rẩy. Khắp Bắc Vực trong nháy mắt đã im lặng, chỉ còn tiếng sóng âm nổ vang.
Nó giống như một luồng thần quang Thái Sơ, cắt qua bầu trời và đại địa mênh mông, khiến chúng sinh nơm nớp lo sợ, uy áp tràn ngập chín tầng trời mười tầng đất.
Sau khi yên lặng nhiều năm như vậy, Vô Thủy Chung lại vang lên, giống như muốn đánh nát cả chư thiên, phàm là tu sĩ không ai không run rẩy từ tận tâm hồn.
Giờ khắc này không biết có bao nhiêu người quỳ xuống vái lạy, hướng về phía Tử Sơn cúng bái, phát ra sự kính phục thật lòng.
Không ít tu sĩ Nhân tộc mắt rơm rớm lệ, thành kính dập đầu, lễ bái như thần linh, cả người đều run rẩy.
- Hắc ám náo động chuẩn bị bắt đầu, Vô Thủy Chung lên tiếng định càn khôn.
Không ít người gần như mê tín thì thào, không ngừng cúng bái hướng Tử Sơn. Tất cả đều quỳ trên mặt đất, không muốn đứng lên.
Thời kỳ huy hoàng nhất của Nhân tộc chính là khi vị Đại đế Vô Thủy của nhân tộc sinh ra. Hắn trấn áp bát hoang lục hợp, quét ngang Vực ngoại, chấn nhiên khắp Tinh Thiên, cường thịnh tới tận cùng.
Vùng cấm náo động, sinh sinh bất hủ, tồn tại vô thượng đều bị hắn dốc sức trấn áp, không hề trì hoàn.
Hắn xuất hiện đưa Nhân tộc lên tới mức huy hoàng cực hạn, chín tầng trời mười tầng đất đều khuất phục.
Nhưng cũng bởi thế mà hao hết số mệnh Nhân tộc. Từ sau khi Vô Thủy mất đi, Nhân tộc xuống dốc, Đại đế khó có thể xuất hiện nữa, nguyên khí trong thiên địa kịch biến, pháp tắc đại đạo tái diễn.
Mười mấy vạn năm nay, Nhân tộc càng ngày càng sa sút, tới giờ ngay cả Thánh nhân cũng gần như không thể thấy, không còn có thể luận bài với thời kỳ trước kia.
Coong...
Tiếng chuông vang lên không dứt, vang vọng trên trời dưới đất, một lần nữa lại có sóng âm tràn tới, khiến tu sĩ Nhân tộc đều kích động.
Chẳng lẽ Vô Thủỵ Đại đế còn sống? Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu của tu sĩ nhân loại, khiến huyết mạch bọn họ bốc lên bừng bừng.
Vô Thủy Đại đế tái hiện, trấn áp vạn tộc thái cổ, chỉ nghĩ tới cũng khiến nhiệt huyết bọn họ tràn ra mênh mông. Mọi người không kim nổi một loại xúc động muốn thét dài.
Nhân tộc sôi trào, nhưng vạn tộc thái cổ lại lặng ngắt như tờ, tất cả đều sợ hãi. Rất nhiều Tổ Vương đang ngủ say đều bừng tỉnh, trầm mặc không nói.
Đại đế Nhân tộc cũng giống như vương của thái cổ, vô địch trên trời dưới đất. Vô Thủy Chung vang lên khiến không ai không kiêng dè. Nội tâm tâm cả bọn họ đều lo sợ không yên.
Cổ Hoàng Sơn là một vùng tịnh thổ trong lòng vạn tộc thái cổ, là địa phương hành hương của bọn họ. Bởi vì Bất Tử Thiên Hoàng như thần linh trong lòng bọn họ ở nơi đó. Nhưng đời sau lại bị Vô Thủy Đại đế chiếm cứ, khiến tất cả sinh linh đều phẫn nộ và e ngại. Phải có đại khí phách cỡ nào mới dám làm như thế chứ?
- Mười mấy vạn năm, hắn chẳng lẽ còn sống sao?
Có Tổ Vương thái cổ tự hỏi.
Tiếng chuông không dứt, vang lên không ngừng khiến bọn họ biến sắc. Đây là một dấu hiệu không tốt. Đại đế cổ chẳng lẽ chưa chết thật?
Người lo lắng nhất chính là Thần Linh Cốc. Đây quả là một đòn đánh nghiêm trọng, hoặc có thể nói là một cái tát đánh thẳng lên mặt bọn họ.
Không lâu trước đó bọn họ còn cả vú lấp miệng em, nhìn xuống khắp thiên hạ, nói rằng trừ phi là Đại đế cổ sống lại, bằng không thì sẽ san bằng Man tộc Nam Lĩnh, chém giết đại tộc họ Diệp. Nhưng vừa nói xong thì Vô Thủy Chung lại vang lên.
Đây là sự trùng hợp hay là sự cảnh cáo? Người của Thần Linh Cốc từ cao xuống thấp thân thể đều cứng đờ. Tiếng chuông vang lên vào thời khắc mấu chốt này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Thế này còn đánh đấm gì. Tất cả mọi chiến thuyền đều rơi xuống. Vài lượt sóng âm từ tiếng chuông đã khiến bọn họ ngừng chinh phạt.
Mặt mày của người Thần Linh Cốc từ cao xuống thấp đều xám như tro tàn. Lần này hưng sư động chúng như vậy lại thành đầu voi đuôi chuột, khiến bọn họ không dám ngẩng mặt nhìn người khác, cũng không dám vọng động.
Tất cả đều phải chờ đợi. Nếu như Đại đế Nhân tộc trong Cổ Hoàng Sơn còn sống thì không chi nói bọn họ mà cả các đại tộc liên thủ lại cũng không có tác dụng gì.
Vô Thủy Đại đế có lực uy hiếp không gì sánh nổi, dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng khi tiếng chuông vang lên cũng khiến cả thiên địa yên lặng. Mọi người đều im bặt.
Không ai dám đối kháng với các tộc thái cổ sắp xuất hiện. Tất cả đều thành thành thật thật, ngủ đông trong sào huyệt tại Bắc Vực, không dám có chút hành động nào.
Mọi người đều đang chờ đợi, từ từ chờ đợi một kết quả xác thực.
Trong Cổ Hoàng Sơn, Diệp Phàm và sinh linh toàn thân lông đỏ đáng sợ giằng co một ngày một đêm, cuối cùng mới đánh vang được Vô Thủy Chung.
Sóng âm của tiếng chuông không dứt, truyền ra khiến từng đám thi thể khô héo bên ngoài biến thành bụi phấn rơi xuống, tuy không hề sáng lạn nhưng lại đáng sợ tới cực độ.
Đây là những tồn tại như thế nào? Bộ hạ của Bất Tử Thiên Hoàng mỗi người đều có thể đối kháng với Thánh nhân nhưng dưới Vô Thủy Chung cũng đành phải nuốt hận.
Bọn họ diệt vong một cách vô thanh vô tức, sóng âm của tiếng chuông cuồn cuộn khắp nơi, tràn khắp các ngõ ngách, khủng bố khôn cùng.
Nếu truyền ra bên ngoài thì nhất định sẽ khiến Tổ Vương khiếp sợ. Đây là thần uy vô lượng của Đại đế khiến toàn trường phải khiếp sợ.
Tuy nhiên sinh linh toàn thân lông đỏ chỉ rui lui lần đầu, dẫn một đám thây khô cường đại nhất vào sâu bên trong Tử Sơn, vây lấy trước một quan tài thủy tinh.
Sau đó chín chín tám mươi mốt cây đại kỳ màu đen bay lên phất phới, vây quanh bảo vệ bọn họ.
Đây là Cổ Bảo mạnh nhất của đám lệ quỷ này, là do Bất Tử Thiên Hoàng năm đó tự tay tế luyện, chín chín tám mươi mốt cây đại kỳ hợp lại có uy lực của vô thượng của Cổ Hoàng.
Tuy rằng năm tháng vô tình, thời gian quá dài khiến đại kỳ không còn trọn vẹn nhưng cũng sao cũng là do Cổ Hoàng luyện ra, vẫn có thần tính bất hủ như cũ, ô quang bao phủ, ngăn cản sóng âm.
Rắc rắc.
Tám mươi mốt cây đại kỳ phát ra tiếng vang, phía trên xuất hiện những vết rạn nhỏ, lan xuống phía dưới.
Chúng đúng là có khắc Cổ Hoàng văn nhưng đều không phải là Hoàng Huyết Xích Kim hay tiên liệu như Vạn Vật Mẫu Khí luyện thành, không thể ngăn cản được đế uy của Vô Thủy Chung.
Sóng âm từ tiếng chuông lần lượt truyền tới, hoa văn li ti hiện ra, giống như gợn sóng lan tỏa ra bốn phương tám hướng, phá hủy tất cả mọi thứ ngăn cản.
- A...
Một tiếng kêu bi thương từ trong đại kỳ truyền ra, tỏ vẻ vô cùng thống khổ, nói:
- Ta là Trương Lâm.
Cuối cùng là một tiếng nổ vang. Sóng âm từ tiếng chuông biến mất, bên trong Tử Sơn lại dần dần khôi phục yên lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe rõ.
Trên một con đường nhỏ yên tĩnh truyền tới tiếng vang lạch cạch. Một thân ảnh vô cùng cô đơn từ từ đi tới, tiến vào trong vùng tối trống trải của Tử Sơn.
Lúc này sắc mặt Diệp Phàm trắng bệch. Tiếng chuông dừng lại rất lâu sau hắn mới có thể bình tĩnh lại, nhìn về phía thân ảnh phía xa xa, nói hai chữ:
- Tổ sư.
Thân thể Trương Lâm dày đặc lông đỏ nồng đậm, dài tới hơn nửa thước, hung mãnh nanh ác và khủng bố, giống như ma quỷ. Tuy nhiên giờ phút này ánh mắt hắn yên lặng, không còn vẻ âm trầm mà chỉ còn bi thương vô tận.
- Ta không còn nhiều thời gian lắm. Sóng âm của Vô Thủy Chung khiến ta giác ngộ nhưng cũng chỉ giúp ta tạm thời khôi phục được nửa khắc tỉnh táo.
Tiếng nói thê lương mang theo nỗi lòng bất đắc dĩ, mang theo cảm giác cô đơn.
Nguyên Thiên Sư đời thứ năm mất tích hơn một vạn năm, hóa thành quái vật lông đỏ không biết tên, lúc này tỉnh táo lại.
Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy phức tạp. Dưới hoàn cảnh này có thể gặp tổ sư Nguyên Thiên Sư, nửa người nửa ma, không còn phong thái tuyệt đại kỳ nhân năm xưa.
Năm đó khi còn ở Thạch Trại, Trương ngũ gia từng nói tất cả mọi chuyện về tổ tiên. Lúc tuổi già Nguyên Thiên Sư sẽ phát sinh những chuyện rất không tốt, cực kỳ khủng bố.
Cuối cùng vào một đêm khi hắn rời đi, trong phòng nổi lên gió lốc lông đỏ, có một sinh vật đáng sợ không biết tên gào thét suốt một đêm.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi. Thời gian không nhiều lắm, hắn muốn biết chuyện không may của Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già.
- Một đêm nọ ta thấy mấy đời Nguyên Thiên Sư.
Trương Lâm bình tĩnh ngồi xuống một khối đá trên quảng trường, giống như nhớ lại thời điểm rất lâu rồi.
- Mấy vị tổ sư Nguyên Thiên Sư đời trước là người của bao nhiêu vạn năm trước, sao còn có thể ở trên đời chứ?
Trong lòng Diệp Phàm có vô tận nghi vấn.
Hắn nhớ rõ ràng Nguyên Thiên Sư đời thứ tư hao hết tâm lực, tính kế nhiều năm, trốn vào vùng cấm Thái Sơ, ẩn thân nơi vật cực tất phản nhưng rốt cục cũng không né nổi một kiếp, chuyện không may lúc tuổi già vẫn xảy ra.
- Đêm hôm đó cơn lốc lông đỏ đáng sợ ô ô như quỷ khóc, ngoài cửa có vài sinh vật mang bộ lông đỏ đi lại, gào thét thê lương, tuy rằng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt nhưng ta biết đó là mấy vị tổ sư.
Toàn thân Diệp Phàm lạnh ngắt. Lực lượng gì có thể khiến tiền nhân mấy vạn năm trước trường tồn tới hiện tại, lại hóa thành quái vật như vậy?
- Tuổi già của ta có thể nhìn thấy các loại việc quỷ dị như âm binh mượn đường...
Ngàn vạn âm binh âm mã từ trong lòng đất xuất hiện, mượn đường nhân gian, giết về phía trước. Thánh nhân viễn cổ thấy cũng phải nhường đường đợi bọn họ đi qua.
Trương Lâm thấy rất nhiều chuyện đáng sợ quỷ dị, lúc tuổi già thể xác và tinh thần không chịu khống chế, đi tới Thần Khư, đến Tiên Lăng Mộ, cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện càng đáng sợ hơn ở địa phương này.
- Ngơ ngẩn một vạn năm, ta cũng không biết đã làm gì...
Cuối cùng Trương Lâm thở dài. Vận mệnh của Nguyên Thiên Sư không thể sửa đổi, nửa người nửa ma, không biết gì nữa.
Đêm hôm đó hắn nghe tiếng gào rống ngoài cửa sổ, đầu tiên là cánh tay mọc ra lông đỏ, sau đó rất nhanh liền bao phủ toàn thần, rồi từ từ mất đi tri giác.
- Mấy vị tổ sư khác đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Qua đêm hôm đó liền không thấy nữa.
Trương Lâm nói.
Diệp Phàm cảm thấy khiếp sợ. Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già phát sinh chuyện không may, đúng là bị tổ tiên mấy vạn năm trước gọi đi, rất giống quỷ gọi hồn, câu dẫn hồn phách người già đi.
- Tại sao lại có chuyện như thế phát sinh với chúng ta?
Diệp Phàm hỏi.
- Thiên địa giao hòa, sinh ra nguyên tinh. Chúng ta mở ra rất nhiều kỳ thạch, trộm hết thiên cơ, tìm hiểu quá nhiều bí mật, trong u minh sớm đã định sẵn.
Toàn thân Trương Lâm là lông đỏ, trông rất khủng bố. Hắn thở dài một hơi, nói. Ta hỏi ngươi, có từng cắt Thánh linh, có từng thấy những chuyện bị phong ấn từ tiền sử, từng thấy những kỳ thạch không ai dám cắt chưa? Có từng đào thấy âm minh địa phủ...mỗi đời Nguyên Thiên Sư đều trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện không may lúc tuổi già đã được định sẵn rồi.
Diệp Phàm ngạc nhiên nói:
- Ta chi muốn hỏi rốt cục là tại sao?
- Không thể nói rõ. Ta chỉ hy vọng ngươi không có tuổi già như vậy, đúng là thống khổ không thể chịu đựng được.
Tổ sư Nguyên Thiên Sư đời thứ năm nói.
- Chậm rồi. Ta đã cắt ra Cửu Khiếu Thạch Nhân, ngày nay cũng cách cảnh giới Nguyên Thiên Sư không quá xa nữa. Thần Khư, Tiên Lăng Mộ, Cổ Quáng Thái Sơ ta cũng đều từng nhìn qua, khó có thể tránh khỏi.
- Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy những vị Nguyên Thiên Sư đời trước.
Trương Lâm chỉ có thể thở dài.
Hai người đều trầm mặc. Cuối cùng Trương Lâm phá tan yên lặng nói.
- Ngươi tiến vào Tử Sơn làm gì?
- Vạn tộc thái cổ xuất thế, hắc ám náo loạn sắp bắt đầu. Ta muốn trì hoãn thời gian, muốn để Vô Thủy Chung đánh vang ba tháng, trấn nhiếp thiên hạ.
Diệp Phàm nói rất chi tiết.
- Hắc ám náo loạn lại xảy ra nữa sao?
Nguyên Thiên Sư đời thứ năm lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu lên, lông đỏ đầy người rung chuyển, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Để ta phát huy lực lượng cuối cùng đi. Nguyên Thiên Sư nhất mạch, ta và ngươi cùng trấn Bắc Vực.
- Chi hai người chúng ta sao...
Diệp Phàm kinh ngạc.
Trương Lâm trấn tĩnh nói:
- Còn có một đám thần tử kia nữa. Tuy rằng bọn họ đi ra khỏi Tử Sơn, chỉ có sinh mệnh dài một đêm, khi ánh ban mai lóe lên liền lập tức tiêu tán thành bụi bậm trong lịch sử nhưng như vậy là đủ rồi.
← Ch. 0796 | Ch. 0798 → |