← Ch.0912 | Ch.0914 → |
Trong tiểu thế giới tại tầng điện thờ cuối cùng, tiếng la chém giết vang lên rung trời. Một thế giới vốn tràn ngập ánh sáng an lành lúc này tràn ngập sương mù máu. Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, không biết bao nhiêu tu sĩ đã chết đi. Các giáo đều có nhân mã tới nơi này, không giống như trước chỉ có giới hạn trong mấy người. Có thể nói nơi này cao thủ nhiều như mây.
- A...
Thánh tử Đạo Nhất Thánh địa ngã xuống, phát ra một tiếng hét thảm thiết, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng. Hắn ngay cả hung thủ cũng không biết là ai, bị người núp trong bóng tối âm thầm giết chết. Sinh mệnh của hắn vốn sẽ rất phấn khích, kết quả đi tới di tích này lại mất mạng, mất đi tư cách trở thành chí tôn một giáo.
Phụt!
Một vị nữ cao thủ của Dao Trì bị người chém làm hai đoạn, thần hồn cũng không thể chạy thoát, hóa thành một luồng sáng hoa lệ, tiêu tán tại chỗ, hình thần câu diệt.
Cảnh tượng nơi này vô cùng tàn khốc, vì tranh đoạt thần trân trong cổ Miếu mà anh hùng các lộ đều thể hiện uy nghiêm liều lĩnh tấn công. Mỗi người đều hiện lộ ra hết thần thông của mình.
- Đó là nguyên thần tứ sát thuật, không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Vậy mà vẫn có người dùng được?
Tề La kinh dị nhìn chằm chằm vào một vùng kiếm quang sáng lạn ở phương xa. Kết quả là một đám người ngã xuống, thân thể không tổn hao gì nhưng nguyên thần đã bị đánh thành bụi bặm.
Trong vùng núi này có đủ loại pháp thuật kỳ diệu. Mọi người đều dùng tới tuyệt chiêu vô thượng áp rương, thứ nhất là tự bảo vệ mình, thứ hai là vì vượt qua người khác, là người thứ nhất được lọt vào bên trong điện thờ. Nơi đó hơn phân nửa là toàn tiên liệu, dù chỉ được một kiện hoặc nhìn thấy một trang kinh văn cũng đủ để hưởng thụ cả đời.
Vùng tiểu thế giới này tổng cộng có tám mươi mốt tòa cổ Miếu, mỗi tòa đều rất phi phàm. Bởi vậy mỗi nơi đó đều trở thành chiến trường kinh thiên, sát khí phun trào, máu tươi, xương trắng văng khắp nơi. Nếu đã tới gần nơi này rồi thì không có người nào chịu lùi lại phía sau nữa.
Tòa đại điện to lớn nhất cũng là nơi giết chóc thảm thiết nhất. Bởi vì nơi đó là trung tâm của toàn bộ tiểu thế giới, không chỉ có cường giả Nhân tộc đại chiến mà cường giả Cổ tộc cũng đều lao tới, muốn là người đầu tiên đi vào.
Nhất là các tộc thái cổ giống như đã nổi điên, chém giết tới đỏ mắt, gầm rống ầm ầm. Tất cả đều điên cuồng tìm kiếm Lục Đỉnh không trọn vẹn kia, coi nó như sinh mệnh của mình.
Tu sĩ Nhân tộc dù cũng biết ý nghĩa của đỉnh kia nhưng cũng không ngờ được là các tộc thái cổ từng tràn ngập, thống trị đại địa lại để ý tới nó như vậy, vứt bỏ sinh mệnh không chút thương tiếc, dùng xương máu lót đường đi tới.
Nơi này trở thành một trường chém giết Tu La, tử thi thành phiến, máu chảy thành sông. Tổ miếu thần thánh an lành bị bao phủ bởi một tầng huyết khí dày đặc. Các loại màu sắc tươi đẹp giao hòa lại khiến người ta khiếp vía.
- A...
Đây là khúc nhạc dạo tử vong đâu tiên. Tất cả mới chỉ bắt đầu. Sinh mạng đang tiêu tán, rất nhiều cao thủ ngã xuống. Mọi người đều bị tiên tàng của Thần triều Vũ Hóa mà điên cuồng.
Tiếng giết chóc vang lên rung trời. Rất nhiều tu sĩ không ngừng tiến vào tiểu thế giới, máu chảy ngập đất, thi thể hài cốt chất thành núi. Các loại Pháp bảo bay múa đầy trời, ánh sáng rực rỡ. Mọi người đều quên hết tất cả, chỉ còn biết chém giết, đều muốn lấy được Tiên bảo.
Đối với Diệp Phàm mà nói, cảm ngộ của Thánh hiền cổ tất nhiên đáng quy nhưng còn xa mới bằng bí mật để vượt qua tinh vực. Hắn không nhằm vào cổ Miếu to lớn nhất ở trung tâm mà tiến vào địa phương có điển tịch hư hư thực thực.
Đương nhiên địa phương này cũng không dễ tiến vào như vậy. Tuy rằng nó không quý giá bằng cổ đỉnh trấn miếu nhưng cũng có không ít sách cổ, tất nhiên hấp dẫn rất nhiều người.
Nơi này có lẽ có các loại kỳ pháp đã thất truyền, có lẽ còn có các loại tiên bí do Thần triều Vũ Hóa sưu tầm. Chư giáo ai cũng muốn quét sạch toàn bộ.
Bùng!
Diệp Phàm đi trước mở đường, đánh ra một quyền. Vài tên cổ tộc phía trước đều đứt gân gãy xương, toàn thân phát ra tiếng nổ vang, sau đó nổ tung, không ai chống lại nổi.
Bọn họ rốt cục cũng vọt được vào trong cổ miếu. Trên vách tường có một đoạn văn tự, phát ra ánh sáng an lành, thậm chí còn có một sợi thần liên đỏ thẫm đang
- Đây là một loại bí thuật quái dị, dường như rất khó tu thành. Mặc kệ, cứ thu đi.
Tề La ra tay, ngón tay như đạo lấy cả vách đá xuống nhưng lại vô cùng gian này. Trên đó có Pháp trận bảo vệ, rất khó phá hoại.
Mấy người hoảng sợ. Đã hai mươi mấy vạn năm, Thánh binh bình thường đều đã mục nát, càng không nói tới các loại kiến trúc. Hắn lấy ra Địa Ngục Trấn Hồn Tháp, toàn lực tỏa ra một luồng sáng, rốt cục cũng lấy được cả vách đá xuống.
- Lão già, ngươi điên rồi mới làm thế này. Nhớ là phải ta xem đầu tiên đấy. Đến lúc đó ta sẽ khắc giúp ngươi một Pháp trận hộ sơn
Đại hắc cẩu nói.
Những người khác cũng giống như bọn họ, khẳng định sẽ giống như châu chấu đi qua, không lưu lại chút gì. Nếu không phải có Bán Thánh đã thử thu một tổ miếu mà thất bại thì cuối cùng tiểu thế giới này dù cả một ngọn cỏ cũng không còn.
- Đi, tiếp tục tìm kiếm, nhất định phải giết vào Tàng Kinh Các của bọn họ. Nơi đó nhất định sẽ có các loại bí thuật vượt qua hư không.
Bàng Bác nói.
vẫn là Diệp Phàm mở đường như trước. Vạn Vật Mau Khí đỉnh trên đầu hắn, tay cầm Đả Thần Tiên, thần chắn sát thần, phật cản sát phật, khó có ai cản nổi.
Giờ khắc này Diệp Phàm không còn giữ lại gì, tu vi bản thân vọt lên trạng thái đinh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể trảm đạo, huyết khí hoàng kim bốc lên tận trời. Hắn giống như một Thánh Hoàng rực rỡ vậy.
Nguyên Thiên Thuật của hắn đã lĩnh ngộ tới một cảnh giới hoàn toàn mới, cách Nguyên Thiên Sư cũng không xa nữa. Long khí dưới chân dâng lên, hình thành một sợi trật tự thần liên, nối liền trên người hắn. Dường nhưng hắn có một đôi cánh phượng hoàng bất tử, có thể tung hoành thiên hạ vậy.
Một bước của hắn dài mấy chục trượng, gần như trong nháy mắt đã tiến vào tổ miếu tiếp theo. Mười mấy cường giả bên trong thấy hắn đều biến sắc. Thánh thể Nhân tộc ngày này uy chấn thiên hạ, có mấy người là không kiêng dè chứ? Ai dám đối mặt tranh đấu với người này?
- Chúng ta nhiều người như vậy...
Một người trong đó rống to. Nhưng những người khác đều rút lui, biến mất rất nhanh khỏi nơi này.
Diệp Phàm sẽ không lưu tình. Hắn muốn trở lại cố hương. Hy vọng có lẽ đã ở ngay trước mắt rồi. Nếu tìm được Tàng Kinh Các sẽ bước lên con đường về nhà. Ai ngăn cản đều trở thành đại địch của hắn.
Ánh mắt hắn bắn ra hai luồng kim quang hừng hực, chiếu lên Tiên Thai của người này. Đối phương hét lớn một tiếng, nửa đầu nóng chảy, chết không thể chết hơn nữa.
- Thế là sao? Còn một cây hương chưa cháy hết?
Ngay cả Tề La cũng sợ ngây nhìn chằm chằm vào lư hướng phía trước thần tượng trong đại điện.
Diệp Phàm, Cơ Tử Nguyệt cũng khó hiểu, đi tới gần cẩn thận quan sát. Chỗ ngồi trong đại điện này rất ít, chỉ có mấy tấm bồ đoàn, ở giữa thờ một tượng đá, giống như đúc so với mấy điện thờ khác, chỉ có điều lớn hơn nhiều.
Phía trước là lư hương do đồng đỏ chế thành, có khắc mấy đám mây, ngọn núi, hoa lá cây cỏ chim muông. Khí lành tràn ngập, mang theo mùi hướng khiến lòng người tĩnh lặng, rất dễ khiến người ta tiến vào đạo cảnh.
- Đây không phải là thứ hương tầm thường. Nó là do một cành Thần Thụ có thần tính làm thành, đốt cháy cũng không dễ mà phải dẫn động long khí toàn thiên hạ.
Hắc Hoàng dù sao cũng đi theo Vô Thủy Đại đế, kiến thức hơn xa người bình thường.
Nơi này chi có vậy, không còn gì khác nhưng Hắc Hoàng nói là dù chỉ một cái bát ở đây cũng không được để lại. Nó hự một tiếng liền thu luôn lư lương vào trong không gian pháp khí.
Đám người Diệp Phàm đi qua bốn tòa cổ Miếu. Tổ hợp như bọn họ khó có ai địch nổi, khi tiến vào cổ Miếu thứ năm rốt cục mới đại chiến kịch liệt, gặp phải đối thủ cường đại.
Bởi vì địa phương này có cảm ngộ của Thánh hiền cổ, có thể thấy rõ ràng một đám cổ tự in trong hư không. Một đám người đang tập trung ở đây, đều muốn đoạt phiến kinh nghĩa này.
Diệp Phàm vừa tiến vào thì lập tức có một đám người lui lại phía trước, không dám đối mặt. Nhưng nơi này cũng có không ít tồn tại đã trảm đạo, lại có không ít cường giả Cổ tộc, không có khả năng bỏ qua cảm ngộ của một vị Thánh nhân.
Lập tức một đám ánh sáng tràn tới, hóa thành một vùng trật tự thần liên. Mái tóc đen của Diệp Phàm tung bay, đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, phá tan thiên địa. Sáu vũ trụ cổ xưa được diễn biến ra, ngay lập tức bao phủ tất cả địch thủ.
Gần như trong phút chốc liền có không ít người bị đánh thành máu tươi và xương nát, sau đó bốc hơi thành một luồng sáng, hoàn toàn bị xóa sổ khôi thế giới này.
Mấy người trảm đạo gầm lên. Người của cổ tộc có cả cường giả hoàng tộc của Nhân Thế Gian, có đại hận với Diệp Phàm, không có khả năng lui lại phía sau. Tất cả đều tiến tới.
Diệp Phàm phát ra tiếng rống to. Đó là Phật giáo chân ngôn, úm. Mấy người trước mặt lập tức vỡ nát ngay tại chỗ thành nhiều mảnh. Có rất nhiều người miệng phun máu tươi, bay ngược lại phía sau, không thể ngăn cản nổi.
Ầm!
Cùng lúc đó dưới chân Diệp Phàm vọt lên những đám hóa văn, từ thiên linh cái bay ra ánh sáng tươi đẹp. Đây là kỳ thuật nguyên thiên. Nguyên thiên thần liên phía sau lưng hắn đan thành một tấm màn sáng, giống như đôi cánh của phượng hoàng bất tử quét ngang tất cả những người bị thương bay ngược lại kia.
Phụt phụt!...
Rất nhiều người bị thần liên màu máu xuyên qua, đâm vào Tiên Thai trên mi tâm. Không ai có thể chống lại. Hàng loạt tiếng thét thảm thiết phát ra. Những kẻ xông tới gần đều phải ngã xuống.
Chát!
Một luồng tiên quang bay tới từ bên sườn Diệp Phàm, đánh thẳng tới đầu hắn, lực sát thương kinh người, mấy kẻ trảm đạo còn chưa chết đều cả kinh. Trường hợp này bọn họ dù muốn tránh cũng không được.
Ầm!
Diệp Phàm dùng kiếm chi chém tới nhưng thân thể chấn động mãnh liệt. Đây là Phi Tiên Lực, năm đó hắn thân là Thánh thể cũng chịu nhiều thiệt thòi, đại chiến tại Tần Lĩnh cũng mất không ít máu huyết, gặp phải trọng thương. Đây là kỳ thuật vô thượng của Độc Nhân.
Loảng xoảng.
Cánh cửa cổ điện bị đánh vỡ, trực tiếp bay tung ra. Vài tên Vương giả trảm đạo đều bị đẩy lui.
Hoa Vân Phi mặc y phục màu lam, siêu trần thoát tục như tiên, trên mặt tràn ngập vẻ lạnh nhạt. Sóng với đứng cùng với hắn là Lý Tiểu Mạn áo trắng như tuyết, tóc đen bay mua, hai má như ngọc, lả lướt đi tới.
Phía sau bọn họ còn có một lão già là một vị Bán Thánh, thực lực khủng bố không kém Tề La, thân thể như ẩn hiện trong bóng đêm.
- Là hắn, đã lâu không xuất hiện rồi. Trên người hắn có khí tức của Đế binh Cực Đạo.
Đại hắc cẩu nói.
- Lý Tiểu Mạn ngươi còn mặt mũi tới gặp chúng ta sao?
Bàng Bác kêu to, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận. Cùng tới từ một tinh không, giờ lại đối mặt sinh tử.
- Quyết đoán lắm, năm đó đánh một trận khiến bốn hoàng suýt nữa mất mạng, giờ còn dám xuất hiện trước mặt ta?
Đại hắc cẩu thu hồi ánh mắt từ trên người Bán Thánh, nhìn chằm chằm vào Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn.
- Dám đến tất nhiên không sợ.
Hoa Vân Phi vẫn phiêu dật như tiên, không hề hoảng sợ.
Diệp Phàm tiến tới, nhìn Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn, thần sắc rất bình thản nói:
- Đến rồi vậy thì kết thúc thôi.
Hoa Vân Phi, Lý Tiểu Mạn và vị Bán Thánh kia cùng nhau tiến tới, có một loại khí thế cường đại tràn ra, khiến cả tòa cổ điện chấn động.
Ánh mắt Tề La híp lại, nhìn chằm chằm vào vị Bán Thánh kia, ở mi tâm có một cái khe lóe lên sát quang. Mà mấy vị trảm đạo may mắn còn chưa chết lúc này chỉ có thể rút lui. Nơi này không có chỗ cho bọn họ chen chân.
- Nếu chúng ta tới đây thì đúng là cũng muốn kết thúc với ngươi.
Hoa Vân Phi tiến tới. Lý Tiểu Mạn cũng tràn ngập sát khí.
- Một mình ta giết cả hai.
Tóc đen Diệp Phàm tung bay, đôi mắt lạnh lùng, một mình tiến về phía trước.
- Ta cùng với ngươi đối phó với bọn họ. Đẻ ta trấn áp Lý Tiểu Mạn.
Cơ Tử Nguyệt tiến lên sóng vai với hắn, áo tím phất phới, vô cùng thoải mái.
← Ch. 0912 | Ch. 0914 → |