← Ch.0988 | Ch.0990 → |
Ánh mắt Giáo Hoàng rất sâu sắc, ngồi trên ghế đá, vẫn như cũ chưa có động tĩnh gì, hắn vươn tay phải ra, vẽ một chữ thập trên không trung, phát ra ánh sáng vạn trượng, xuất hiện một thần môn.
Bốn quyển trục dùng khí thế bẻ gãy nghiền nát, lập tức vọt vào trong, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa rồi biến mất, uy lực cường đại của cấm chú đã hoàn toàn biến mất.
Cắt không gian, hóa ra thần môn!
Đây là đại thần thông kinh thế hãi tục, mặc dù vào thời thượng cổ thì cũng không có mấy người có thể đạt được loại truyền thừa này, thần pháp che phủ cả bầu trời.
Tại trung tâm của chiến trường. Diệp Phàm vẫn mang sắc mặt lạnh lùng, ra tay với bốn vị Thánh kỵ sĩ đối mặt, không chút nào khoan dung nào, có thể nói là các bí thuật vô thượng, chỉ cần một chiêu đã mất mạng.
Ông...!
Hư không run rẩy, bốn vị Thánh kỵ sĩ sống sót từ thời đại hắc ám vô cùng sợ hãi, binh khí trong tay bọn họ đã không còn chịu khổng chế nữa, tất cả đều đang rung động, phát ra uy lực ngập trời.
Phía xa, Giáo Hoàng muốn tham dự, nhưng lại đã chậm, căn bản không thể thay đổi kết quả được.
- Phốc...! Phốc...!
Huyết quang thoáng hiện, bốn tia máu bắn lên trên cao, bốn nhân vật cấp Giáo chủ thượng cổ đều bị binh khí trong tay chém ngược lại mà chết, máu tươi vãng ra ba trượng, thân thể chia làm hai nửa, ngã nhào trong vũng máu.
Bốn kiện binh khí cấp Bán Thánh bay ra, hóa nhỏ chỉ còn dài một tấc, ảm đạm không chút ánh sáng, biến trở lại bình thường, tất cả đều dừng lòng bàn tay Diệp Phàm, rồi sau đó bị hắn đưa cho mấy vị đệ tử.
Đám người Long Tiểu Tước, Trương Thanh Dương. Chiêm Nhất Phàm đều rung động, ngón tay cũng run rẩy, đây chính là binh khí Bán Thánh mà ai cũng tha thiết ước mơ, không thể tưởng tượng nổi lại có một ngày bọn họ có thể đạt được chúng.
Vatican lặng ngắt như tờ, đến cả tiếng châm rơi cũng có thể nghe rõ, mọi người sợ hãi từ tận đáy lòng, bốn vị Thánh kỵ sĩ cường đại cứ như vậy mà chết đi, đối với Ma của Trung Thổ mà nói, bọn họ quả thật rất nhỏ bé không đáng kể.
- Không thể tưởng được, còn có người từ thời thượng cổ như ngươi lưu lại, vẫn còn sống đến ngày hôm nay!
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói, ánh mắt sáng hừng hực, nhìn chằm chằm vào Giáo Hoàng trên Thánh sơn, đây là một đại địch.
- Không có gì đáng để kinh ngạc cả, hơn một trăm năm trước ta cũng nhìn thấy một vị đạo nhân thượng cổ tại Trung Thổ, bằng không thì tổ khí bên trong có bí mật kinh thiên kia của các ngươi đã sớm bị người ta cướp đi rồi!
Lời nói của Giáo Hoàng rất bình tĩnh, vô cùng trấn định, trong hai con mắt lại có thần tích đáng sợ như sao tan trăng nát đang hiện ra, hắn giống như một thiên thần nhìn xuống phía dưới.
Bên cạnh hắn, các loại đạo ngân lần lượt hiện ra, đan vào thành một mảnh hào quang sáng rọi, như là một kiện thần y của Đế Vương thượng cổ, sáng chói lóa mắt, bên trong cũng có các dấu vết năm tháng loang lổ, được khoác lên trên người hắn, thoạt nhìn rất thần bí mà khủng bố, cường đại mà uy nghiêm.
- Vậy thì xuống dưới đánh một trận đi!
Diệp Phàm đứng thẳng trên không trung, bễ nghễ khắp cả Vatican.
- Ta đã già rồi, không có cách nào ứng chiến được nữa!
Giáo Hoàng lắc đầu, nhìn phía phương xa, phát ra thanh âm trầm thấp, nói:
- Mời Thần kỵ sĩ vô thượng ra tay đi!
Phía cuối chân trời, có một bóng người rất cổ xưa xuất hiện, từng bước một đi tới, cầm trong tay một cây Long Thương, dường như từ thời thượng cổ đánh tới tận đây, toát ra một vẻ đáng sợ không nói nên lời.
- Thần tộc tổng cộng có tất cả năm vị cường giả lưu lại, cũng từng muốn đánh vào Vatican, nhưng bị một minh Thần kỵ sĩ vĩ đại nhất của chúng ta lần lượt giết chết hai người!
Câu nói này của Giáo Hoàng vừa phát ra, khắp nơi đều chấn động, toàn bộ đều ồ lên, đây lại là một nhân vật cổ xưa đã từng giết cả thần.
Một vị Thần kỵ sĩ chưa từng xuất hiện trước mắt mọi người trên đời.
- Hắn chính là người mạnh nhất dưới vòm trời này hay sao?
Mọi người run rẩy, tất cả đều không kìm nổi rung động.
Một nhân vật đã từng giết cả thần, từng giết chết hai vị Thần tộc, hắn từ phía cuối chân trời từng bước một đi tới, thân thể dường như dung nhập vào trong hư không, dung hợp cùng với đạo.
Trong tay hắn cầm theo một thanh Long Thương, người chưa tới, nhưng đã có sát ý lạnh lẽo đến tận xương tủy ập tới, khiến cho mọi người đều sợ run, dường như phải đối mặt với một Thần linh từ thời thượng cổ đi tới.
Mọi người đều kinh sợ, lời của Giáo Hoàng có thật là vậy hay chăng? Nhất là một ít gia tộc cổ xưa thì còn khiếp sợ hơn. ngay cả thần đều dám giết, như vậy thứ mà Vatican thờ phụng rốt cuộc là gì.
Người này từ đường chân trời tiến tới gần nơi này, khí chất một người có khi cũng đã đủ để thuyết minh tất cả, hắn như đã hòa hợp với đạo, giống như một tấm bia bất hủ to lớn đứng sừng sững nơi đó.
Bất kể là Giáo đình hay là các truyền thừa đến viện trợ, rất nhiều người kính sợ đến mức run rẩy, muốn quỳ sát xuống.
Người này thoạt nhìn có bộ dáng hơn năm mươi tuổi, một mái tóc dài rập rạp màu vàng, nhưng đã có chút ảm đạm, làn da trắng nõn, giống như ngọc thạch trắng, khuôn mặt có các góc cạnh rất rõ ràng, dường như được dùng đao gọt thành.
Chỉ mới nhìn như vậy thôi, cũng không phân biệt rõ được tuổi thực tế của hắn, chỉ có xuyên thấu qua đôi mắt thì mới có thể nhìn ra một ít manh mối, hai mắt hắn giống như hải dương, sâu sắc mà tang thương.
Đây cũng không phải một người sinh ra trong thời đại gần đây, mà rất rõ ràng rằng hắn đã sống qua các năm tháng rất lâu dài, về phần có bao lâu thì không ai có thể nói rõ được, ngay cả khắp Vatican này thì cũng không có mấy người biết được.
Cường giả đệ nhất của phương Tây dưới vòm trời này!
Diệp Phàm nheo mắt, người này đích thật là một người rất cường đại, đã sống được rất nhiều năm tháng, có lẽ còn là sống sót từ tận thời cổ đại, vẫn chưa lựa chọn rời đi thế giới này.
Đây là một trảm đạo giả, thực lực chân chính khó có thể nói rõ được, tóm lại hẳn là rất mạnh, so với Thần tộc vừa mới chém chết thì còn khủng bố hơn. cũng có đủ lực uy hiếp tới hắn.
Từ sau thời thượng cổ, đây là Thần kỵ sĩ duy nhất của vùng Tây Thổ.
Một người cường đại đến mức khiến cho người khác vừa nhìn đã thấy sợ run, có được chiến lực không gì so sánh nổi, sau khi cường giả các tộc nhìn thấy thì đều kính sợ tận tâm can.
- Đệ nhất dưới vòm trời này!
- Thiên uy!
- Cường giả đệ nhất khắp vòm trời này!
Mọi người hò hét, tất cả các đại gia tộc tiến đến cứu viện Vatican đều la lên, thanh âm như sóng biển liên tiếp vỗ bờ, đinh tai nhức óc.
Đây là một loại khí thế cường đại, khi một người chỉ cần đứng tại nơi đó, cũng đã có khí thế không gì có thể đánh bại được, thì đã đủ để thuyết minh sự đáng sợ của người này, có thể bày ra uy thế to lớn của trời đất.
Thần kỵ sĩ đã dung hợp cùng với đạo, trời sinh đã gần gũi với đạo, thân ảnh vừa chân thực, vừa mơ hồ, nhưng lại làm cho người ta có câm giác như Thiên Nhân Hợp Nhất mà những người phương Đông thường nhắc đến.
Đạo không phân biệt ra các địa vực, cường giả có được lĩnh ngộ giống nhau, người này có thành tựu trên lĩnh vực tinh thần rất cao, đạo hạnh bản thân cũng đã đạt tới một cảnh giới siêu phàm thoát tục.
Ô...!
Hắn đột nhiên phát động thế công, tốc độ nhanh đến cùng cực, nháy mắt liền từ bên kia mặt đất đi tới bên cạnh Diệp Phàm, Long Thương trong tay đâm tới, phát ra một tiếng long ngâm chấn động chín tầng trời, hơn nữa còn có cả đạo đang cộng minh.
Diệp Phàm tay trái như đao, cắt ngang Long Thương, đồng thời tay phải nắm lại, thần quyền màu vàng đập về phía đầu của người này, khí thế như tật phong, lôi đình.
Keng...!
Long Thương rung chuyển, đón đỡ một chưởng đao của Diệp Phàm, đồng thời quay về, chặn lại nắm tay màu vàng của hắn, phát ra quang hoa vạn trượng, vang lên thanh âm như kinh đào hãi lãng.
Diệp Phàm kinh ngạc, chưa từng nghĩ đến tại địa cầu lại gặp phải một nhân vật như vậy, có thể cận chiến cùng hắn, thân thể cường đại vượt quá mức tưởng tượng.
Đây chẳng lẽ là hậu nhân của Thánh Hoàng thượng cổ hay sao? Hắn thật sự rất kinh ngạc, kẻ này hơn xa các trâm đạo giả khác, tại khoảng cách gần như vậy tranh hùng, tuyệt đối có thể dùng Long Thương đâm chết các Vương giả khác được.
Hai người hóa thành hai tia chớp, chưởng chỉ và Long Thương giao kích, phát ra từng trận âm thanh leng keng, khiến cho màng nhĩ và tim gan người khác cũng như muốn nứt ra, đau đớn không chịu nổi.
Ầm...!
Cuối cùng một tiếng vang lớn phát ra, hai người tách ra, các dãy núi xung quanh cũng nổ vang, tuy rằng chúng được khắc thượng cổ đạo ngân, nhưng vẫn như cũ xuất hiện một ít vết rạn thật nhỏ, mọi người nhìn thấy thì đều biến sắc.
Xoát...!
Giáo Hoàng khoát tay, năm mươi ngọn núi lớn lướt ngang qua, đại biểu cho thiên địa đại đạo, đây là các ngọn thần nhạc thời cổ đại, có pháp tắc của thánh hiền thượng cổ, dùng để vây khốn chiến trường, miễn cho lan đến bên ngoài, tổn hại tới điện phủ và thần địa.
- Ma của Trung Thổ danh bất hư truyền, lần này phiền toái thật sự là rất lớn!
Một lão già bên cạnh Giáo Hoàng nói.
- Đúng vậy, đệ nhất cường giả dưới vòm trời cũng không thể lập tức áp chế được, nhất là dùng thân thể đổi kháng, vậy mà lại không chiếm được thượng phong, hơn nữa còn có chỗ không theo kịp, điều này nói ra thật là dọa người mà!
- Tội nhân được tắm rửa trong thần huyết, thân thể hẳn là vô địch thiên hạ mới đúng, tại sao lại ngang sức ngang tài được?
Một đám lão già sinh ra nghi hoặc, câm thấy toàn thân đều rét run, lần đầu nhìn thấy có người có thể dùng thân thể đánh ngang tay với đệ nhất cường giả dưới vòm trời này.
Người ngoài thì không biết, nhưng vài đại nhân vật của Vatican lại biết rất rõ lai lịch của Thần kỵ sĩ, cực kỳ mang sắc thái truyền kỳ, mặc dù hắn đã từng giết qua Thần tộc, chém chết cổ Ma dám đến xâm phạm, nhưng tu vi lại cũng chỉ tương đương mà thôi.
Tương truyền, Vatican ở thời kỳ thượng cổ xa xưa trước kia chính là thần chi tịnh thổ, là động thiên nổi danh nhất tại phương Tây, vẫn còn bảo tồn một bình cổ Thần huyết.
Các đời tiền bổi đã vượt qua muôn ngàn thử thách, thu lấy thân thể của những kẻ dám tới xúc phạm để luyện chế, sau đó cho thêm vô số tận linh dược vào trong hỗn hợp này, tạo ra thần huyết, lặp lại luyện chế cũng không biết trong bao nhiêu năm tháng, khiến cho thứ này biến thành bảo dược thần thánh nhất, lưu lại cho hậu nhân.
Thần kỵ sĩ khi tuổi nhỏ đã có thiên tư hơn người, là kỳ tài ngạo thị tất cả những người cùng lứa, được coi là Thần tử để bồi dưỡng, tư chất được xưng đệ nhất mấy vạn năm qua tại Tây Thổ, nhưng hắn quá mức nghịch ngợm, thường nô đùa trong Thánh điện, một lần không cẩn thận va vào một cái chén thánh mới mở ra phong ân.
Trong một lần kia, hắn đã gây ra đại họa ngập trời, lại dám tắm rửa trong thần huyết, thân thể nuốt hết bảo dược, đạt tới trình độ đãng phong tạo cực, trở thành thân thể không tì vết.
Vatican chấn động mãnh liệt, tất cả đại nhân vật vừa sợ vừa giận, nhưng cũng không có biện pháp gì, thần huyết đã mất, thành toàn cho tên kỳ tài nghịch ngợm này.
Từ đó về sau, hắn bị coi là tội nhân, mỗi ngày chỉ có thể khổ tu, vĩnh viễn ẩn náu thân thể trong bóng đêm, không chiếm được vinh quang, chỉ có thể yên lặng thủ hộ Vatican.
Có các bậc tiền bối thời thượng cổ khi đó đã đánh trên người hắn lạc ấn, bị phán là tội nhân, bởi vậy hắn không thể đạt được tín ngưỡng lực, từ xưa đến nay hắn đều dựa vào bản thân, từng bước một đột phá đến cảnh giới này.
Bởi vậy, tuy rằng hắn chỉ là một trâm đạo giả, khoảng cách Vương giả đại thành còn rất xa, nhưng cũng khá là khủng bố, cường đại đến mức cực hạn, dù sao đây là thời đại mạt pháp, hắn chỉ dựa vào lực lượng bản thân minh để tu thành.
Yên lặng tu luyện từ xưa cho tới hôm nay, thiên địa tinh khí chậm rãi khô cạn, hắn gian nan trảm đạo, là người duy nhất độ thiên kiếp mấy trăm năm trước khi trời đất bắt đầu thay đổi. Từ đó về sau, tu vi của hắn liền không nhúc nhích nữa, nhưng đạo hạnh lại vô cùng kiên cố, lý giải đối với đạo khiến người thường khó có thể lường được, cường đại đến mức cực điểm.
- Tội nhân tắm rửa thần huyết, Thần kỵ sĩ cường đại nhất Vatican. người mạnh nhất dưới vòm trời của phương Tây, dùng Long Thương trong tay ngươi đâm thũng địch nhân, dùng tiên huyết của hắn để tẩy sạch tội của ngươi.!
Giáo Hoàng nhẹ giọng nói.
Sắc mặt của Thần kỵ sĩ rất lạnh lẽo vào trầm mặc, không nhận ra chút hỉ nộ ái ố nào, hắn một tay cầm thương, đứng phía xa, lần tiến công đầu tiên chỉ là thử mà thôi, đối thủ cường đại vượt quá dự đoán của hắn.
- Đạo nằm trong thân thể của ta, sinh mệnh, không có nhiều, trước khi tọa hóa thì chi mong được chiến một trận!
Rốt cục hắn cũng lên tiếng, có thể sống từ xưa đến bây giờ, không nhờ vào tín ngường lực để tu luyện, đạt được đạo hạnh sâu như vậy thì cũng rất không tồi, có thể nói là một kỳ tích cũng không sai.
Nhưng năm tháng lại rất vô tình, tới bước này rồi thì hắn cũng sắp sửa đi tới điểm kết thúc của sinh mệnh, thiên địa đã khô cạn, khi trâm đạo lại làm bản thân bị thương, mặc dù có ban cho hắn tín ngưỡng lực thì cũng không thể kéo dài tuổi thọ thêm được nữa.
Hư không run lên, Long Thương trong tay hắn xuyên thủng thiên địa, bầu trời vỡ nát, gió bão cuồn cuộn nổi lên, hắn giống như một thiên thần giết tới gần, đâm thẳng về phía ngực của Diệp Phàm.
Cây Long Thương này rất đặc biệt, không biết được lưu lại từ thời đại nào, không biết do người nào đúc nên, không có sức mạnh to lớn hủy diệt cả thế gian như Thánh khí, nhưng lại có một loại thần tính bất hủ, chưa từng có kẻ nào có thể làm nó bị vỡ.
Vốn Long Thương rất ảm đạm, không có chút sáng bóng nào, nhưng sau khi bị Thần kỵ sĩ thúc dục thì dường như lại có sinh mệnh, hóa thành thần thương xé trời mà đi, lộ ra mũi nhọn sắc bén, đâm thủng vòm trời.
Ngay cả Diệp Phàm cũng đều có chút động dung, một người như vậy, một vị Thần kỵ sĩ sống đến tận bây giờ như vậy, đã là một điều rất lạ rồi, từng chiến thắng cả cường giả Thần tộc, là một kình địch đáng sợ. Hắn tay trái niết ấn, tay phải nắm lại, cùng người này tiến hành đại chiến, sau khi trở lại vùng tinh không này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đánh thật và trịnh trọng như vậy.
- Thiên Cương thần vũ, hắn lại tu luyện tới rồi cảnh giới trong truyền thuyết kia!
Có rất nhiều lão nhân tại Vatican ngạc nhiên thán phục, không kìm nổi run giọng nói.
Thần kỵ sĩ rất cường đại, ngay cả bọn họ cũng không thể đo lường được, lúc này chi thấy một cây Long Thương xé trời, đánh vỡ trời đất, sau đó ở mũi thương xuất hiện một vị thần, cùng với mũi thương sắc bén kia lao tới tấn công.
Diệp Phàm dùng tay trái đón đỡ Long Thương, quyền phải thì công kích vị thần kia, đại chiến không ngừng diễn ra, lực công kích của hai người có thể bẻ gãy nghiền nát tất cả, ngọn núi bình thường phía dưới dưới kích thứ nhất của hai người đã biến thành bột mịn, hóa thành bụi bặm, có thể nghĩ mà biết lực công kích của bọn họ mạnh tới mức nào.
Mà năm mươi ngọn thần sơn có khắc đại đạo thiên địa, có phát vãn của thánh hiền thượng cổ, giờ phút này cũng đều nổ vang, tất cả đều chấn động lên, phát ra âm thanh các cổ hiền đang tụng kinh.
Đây là thanh âm của Thánh nhân thượng cổ, đạo ngân mà bọn họ lưu lại cảm ứng được sự cường đại của hai người, liền hóa ra dị tượng. Trên bầu trời, có tượng của Chiến Thần, có bóng dáng của thần Ánh sáng, có Lôi Thần chi trùy, tất cả hiện ra tạo thành một cảnh tượng kinh người nói không nên lời, đây là một loại thần tích.
Ầm...!
Diệp Phàm đại chiến với Thần kỵ sĩ bằng thân mình, mà đi đến từng bước này trong thời đại mạt pháp, hai người đánh tới điên cuồng, huyết khí ngập trời, trong thiên linh cái mỗi người đều có một luồng huyết trụ vọt lên, bắn lên trên trời cao, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Vừa động đã khiến cho núi sông vỡ nát, bằng uy thế lúc này của bọn họ, nếu như chiến đấu tại mảnh, đất bình thường, thì nơi đó chắc chắn sẽ không còn tồn tại được nữa, bọn họ chỉ cần rống to một tiếng, tất cả núi sông đều tan vỡ.
- Rống...!
Một tiếng thét dài vang lên, hai người từ trong khe hở của năm mươi ngọn Thánh sơn giết ra ngoài, khí thế kinh người phát ra, thiếu chút nữa phá vỡ đại trận thượng cổ ngăn cách Vatican và bên ngoài.
- Phốc...!
Rất nhiều người phun ra một ngụm máu lớn, càng có không ít người không rời đi đủ xa, trực tiếp bị đánh nát, hóa thành một mảnh, sương máu, có khoảng mấy trăm người bởi vậy mà chết oan chết uổng.
Đây là một loại cảnh tượng khủng bố, một tiếng thét dài khiến cho cả các cao thủ đương thời cũng không chịu nổi, hóa thành bùn máu, vậy thì còn làm sao dám nói đi lên tranh phong cùng hai người này nữa?
Giáo Hoàng biến sắc, nhanh chóng vận dụng đại pháp lực, một lần nữa di chuyển năm mươi Thánh sơn, đại biểu cho lực lượng của thiên địa, phong bế cả chiến trường lại, tránh cho toàn bộ địa phương này bị hủy. Tuy vậy hắn vẫn còn chậm một chút, tối thiếu có mấy chục tòa điện phủ thần thánh to lớn bị sập xuống, lại có một dãy núi lớn hóa thành bụi bặm, bị một kích của Long Thương đánh thành một vùng đất chết, trở thành tro tàn.
Mà một quyền của Diệp Phàm lại đánh cho mấy chục cái hồ lớn cùng với một dãy núi lớn chìm xuống, hóa thành một mảnh đất khô cằn sỏi đá, hoàn toàn bị hủy diệt trên mặt đất.
Hai người đại chiến với nhau, hóa thành hai luồng thiểm điện, mỗi một lần va chạm đều là bẻ gãy nghiền nát, khí thế nuốt cả núi sông, đây là một hồi quyết đấu của cường giả tuyệt thế, dường như là một hồi thần chiến.
Mọi người đều thấy hoa cả mắt, chiến đấu như vậy đã vài nghìn năm qua chưa từng phát sinh, trên đời ít thấy. Đổi với mọi người thì đây chính cũng không phải quyết đấu giữa các thần minh. Bởi vì, hai người này đều đã từng giết Thần tộc, là những người cường đại nhất trên thế gian hiện nay, đây là siêu thần chiến.
Trên địa cầu này gặp được một đối thủ đáng giá chiến đấu một trận như vậy, Diệp Phàm cũng không hề động đến Hắc Tiễn, hắn gần đây có chút thu hoạch, cũng muốn kiếm nghiệm một phen, bởi vậy chỉ dùng đạo hạnh chân chính để giao chiến với đối phương.
Ầm...!
Đột nhiên, các đám mây trên bầu trời ép xuống, mặt đất trở nên tối lại, một bàn tay to lớn trắng như tuyết mà trong suốt đập xuống Diệp Phàm, như một đại dương khủng bố vô cùng. Giáo Hoàng giống như thiên thần ở trên Thánh sơn nhìn xuống, rốt cục cũng ra tay.
Cùng lúc đó, hai cái quyển trục cấm chú cường đại được mở ra, bao phủ về phía Diệp Phàm, hai lão già khô gầy trên Thánh sơn cũng ra tay, vận dụng cấm chú, tương đương với công kích của Bán Thánh.
Vào giờ khắc này, Thần kỵ sĩ làm ra một động tác khiến cho không ai nghĩ tới, hắn cầm Long Thương trong tay, một kích đâm thẳng lên trên trời.
Ầm...!
Hắn lập tức đâm thủng cả vòm trời, Long Thương thẳng tấp đâm về phía trước, chống đỡ bàn tay to lớn trắng như tuyết và trong suốt kia, chặn Giáo Hoàng lại ở bên trên.
- Ta muốn không thẹn với lòng minh, đánh một trận công bằng cuối cùng trong đời!
Thần kỵ sĩ mang trong mình, ngạo cốt, nói ra câu này, căn bản không lĩnh ân tình của giáo hoàng, dùng Long Thương chỉ lên trên bầu trời, ngăn cản bàn tay to của hắn.
Ầm...!
Bên kia, Diệp Phàm đánh một đòn nặng tay, phát huy bí quyết chữ Binh tới mức cực hạn, đứng thẳng trên một đỉnh núi, nghịch chuyển hai cái quyển trục này quay về, đập nát hai vị thánh pháp sư đạo hạnh tinh thâm, san phẳng cả một mảnh núi rừng.
← Ch. 0988 | Ch. 0990 → |