Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 1057

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 1057: Kinh diễm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Mọi người phía cuối chân trời đều sợ run. Đây là chiến lực tới mức nào chứ? Khó trách là có thể giết nổi Bán Thánh. Chỉ bằng thủ đoạn này là chẳng mấy người có thể tranh hùng rồi.

Mọi người âm thầm cảm thấy may mắn vì khoảng cách đủ xa. Những gợn sóng này tuyệt đối có thể khiến bọn họ hình thần câu diệt. Chỉ cần bị lan tới thì ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.

Hai tay Diệp Phàm vung lên, diễn biến ra tinh vực chư thiên, miệng quát lớn, đối phó với tiếng rống của kỳ lân. Mà trước người hắn hiện lên một viên Sinh Mệnh Cổ Tinh, nhật nguyệt chuyển động. Đại tinh sống lại, cố định được càn khôn.

Xa xa, Hoàng Hư Đạo nhíu mày nhưng cũng không ra tay, đợi xem kết quả. Thân thể mơ hồ càng ngày càng không thể lường nổi.

Ầm!

Một kích cuối cùng, Hỏa Lân Nhi, Hỏa Kỳ Tử rút lui. Diệp Phàm và đạo thân lay động một trận. Đôi huynh kỳ lân này quả nhiên là cường đại, khiến hắn phải cảm thán.

- Cuối cùng là ai vậy? Vị tu sĩ Nhân tộc này cường đại thái quá, chống đỡ lâu như vậy mà không thua. Hắn có thể kiên trì được bao lâu đây?

Rất nhiều cường giả Cổ tộc chấn động không thôi.

Hoàng Hư Đạo vung tay, giống như tiên phượng đánh tới chín tầng trời. Lực công kích của hắn có thể xưng là tuyệt thế, cánh tay phải đánh tan cả vùng hỗn độn. Thần quang của phượng hoàng tỏa ra bao phủ lấy Diệp Phàm.

Rầm!

Diệp Phàm kịch chiến với hắn, lần đầu tiên lộ ra thần sắc ngưng trọng. Mỗi một đòn đánh ra đều khiến hắn cảm thấy lực lượng mạnh mẽ mênh mông. Hoàng Hư Đạo bất kể là thân thể hay đạo ngân đều rất hiếm có trên đời, khiến Diệp Phàm cảm thấy nguy hiểm.

Nhiều năm như vậy ai có thể tranh hùng với Thánh thể Nhân tộc chứ? Ngày này Hoàng Hư Đạo làm được, đứng trên thiên hạ giống như một con tiên phượng bay múa vậy.

Cường giả đi ra từ Huyết Hoàng Sơn, song chưởng chấn động có lực lượng vạn cân, đánh tan cả thiên địa, vạn vật trên thế gian đều có thể bị phá hủy, nhân gian không mấy người đỡ nổi.

Hỏa Kỳ Tử thét dài, lại một lần nữa xông tới, chiến ý càng đậm, lực sát thương cũng tăng vọt, hiển nhiên đã nổi nóng thực sự.

Diệp Phàm chưa bao giờ từng khinh thường Cổ Hoàng tử. Mà hiện giờ cũng vậy. Quyết đấu chân chính, Cổ Hoàng còn mạnh mẽ hơn cả tưởng tượng của hắn, hơn xa Nguyên cổ là cháu tám đời của Cổ Hoàng.

Đây không chỉ là con chân chính của nhân vật cấp Đế mà còn là người nổi bật trong đó. Thái Cổ Hoàng không có khả năng chỉ có một người con. Có thể lựa chọn để sống tới bây giờ thì tuyệt đối hắn sẽ lựa chọn phương án tối ưu.

- Nếu không chém ngược lại đại đạo thì hôm nay lành dữ khó biết rồi.

Một mình hắn ngăn ba vị con Cổ Hoàng, có thể nói đã là một loại kỳ tích rồi, khiến những người quan sát phải trố mắt nhìn trân trối.

Thế gian chưa bao giờ thiếu kỳ tài ngút trời nhưng cơ duyên của mỗi người đều bất đồng, cai cũng không thể là luôn luôn may mắn, ai cũng không dám nói là vô địch trên đời.

Năm đó Diệp Phàm khởi đầu chậm, phấn khởi tiến lên, cuối cùng siêu thoát nhưng nếu muốn coi Cổ Hoàng tử như con sâu cái kiến thì đúng là quá khờ dại rồi.

Những người này có kẻ nào là người phàm tục đâu?

Huyết mạch của Thiên Hoàng Tử cũng không cần phải nói tới. Hắn vừa sinh ra đã được tạo hóa ban cho nguyên nhã. Đây là Tiên Trân nghịch thiên, có thể cường hóa thân thể không biết bao nhiêu lần, ngay cả Nguyên Thiên tổ sư mấy đời trước Diệp Phàm cũng chưa bao giờ có được.

Mà quá trình Thiên Hoàng Tử trưởng thành lại có thần trà thụ làm bạn, mỗi ngày đều uống tiên trà ngộ đạo, cầm Ngộ Đạo cổ Thụ tâm trong tay tu luyện, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Cứ cuối tháng Thiên Hoàng Tử đều quyết đấu với thiếu niên thời đại Bất Tử Thiên Hoàng. Loại phương thức tu luyện này người thường không thể với tới, so với việc Diệp Phàm chỉ một lần duy nhất đối chiến với năm Đại đế thiếu niên thì còn sâu hơn nhiều.

Mà những điều này đều là do người ngoài do thám mới biết. Còn về phần Bất Tử Thiên Hoàng có để lại cho hắn những gì thì chẳng ai biết được. Tất cả đều chỉ là một góc băng sơn mà thôi.

Từ Thiên Hoàng Tử cũng không khó phỏng đoán ra mấy người Hỏa Kỳ Tử, Hỏa Hoàng Đạo, tất nhiên cũng có cơ duyên cực lớn, khởi điểm rất cao, gặp may mắn vô cùng, mỗi người đều là nhân vật ngạo thị muôn đời.

Khúc mắc lớn nhất của hoàng giả thời thái cổ là mở ra thành tiên lộ, từ đo bước vào một vùng thiên địa khác. Đáng tiếc là bọn họ không thấy được hy vọng, chỉ có thể đặt hết tâm huyết lên con cái mình. Đây là hy vọng kéo dài của bọn họ.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì mấy người này được đặt kỳ vọng rất cao. Thái Cổ Hoàng dùng toàn bộ lực lượng bồi dưỡng, thay mắt bọn họ trở thành tiên nhân, cuối cùng phải hơn hẳn Cổ Hoàng.

Chẳng qua cuối cùng có vượt qua Cổ Hoàng được hay không thì còn khó nói. Tuy nhiên trước mắt bọn họ tuyệt đối là những người mạnh nhất.

Diệp Phàm giật mình. Lại càng có nhiều cường giả Cổ tộc, bao gồm cả Hỏa Hoàng Đạo và Hỏa Lân Nhi cũng chấn động. Kẻ địch này có phong thái như vậy, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc con của Đại đế.

Bằng không thì làm sao dám lấy một chọi ba như vậy? Đại đế cố cũng chưa chắc có thể làm được.

Bởi vì Hỏa Hoàng Đạo, Hỏa Kỳ Tử vốn có thiên phú, cộng thêm các bậc cha chú dồn mọi tâm huyết bồi dưỡng, chỉ riêng thành tựu mà nói thì trong thời kỳ này tuyệt đối không yếu hơn một vị Đại đế thiếu niên.

- Lấy một địch ba, đến bây giờ còn chưa bại. Hắn có thể kiên trì được bao lâu? Đây là một thần thoại sao?

- Đây là phong thái con của Đại đế đó, kinh diễm hậu thế, bằng không ai có thể làm được. Hắn tuyệt đối có thể đứng ngang hàng với Cổ Hoàng tử. Con nối dõi của Đại đế cổ xuất thế rồi!

Mọi người Cổ tộc đều lộ vẻ sợ hãi.

Cuộc chiến này không khỏi khiến mọi người kinh hãi, hoa mắt chóng mặt, giống như tiên châu bắn ra tươi đẹp, trong nháy mắt lóe sáng đủ để chiếu rọi non sông, khiến người ta ghi khắc trong lòng, chấn động mãnh liệt.

Chiến huyết nhiều Nhân tộc bùng lên mênh mông, dường như trở lại thời đại có Đại đế cổ sinh ra, đế vương quật khởi, chiếu rọi mười phương, bình định khắp nơi, trấn áp hậu thế, chín tầng trời mười tầng đất đều trong sáng, không còn ai dám khinh thường Nhân tộc nữa.

- Người này không thể lưu lại.

Mấy vị cường giả Cổ tộc nói nhỏ.

Trong phút chốc một số tu sĩ Nhân tộc cũng lạnh toát toàn thân. Nhóm người theo Lý đạo trưởng lại bắt đầu tranh luận, lo lắng chọc tới Cổ tộc sẽ xuất hiện đại họa.

- Muốn giết ta thì các ngươi cứ thử cố hết sức xem?

Diệp Phàm thét dài một tiếng, đồng tử bắn ra hai luồng sáng hừng hực như thiên kiếm, phát ra tiếng reo vang, dù ở rất xa cũng bức bách mấy tên Cổ tộc phải lùi lại, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

Ầm!

Khí thế Diệp Phàm tăng vọt, chiến lực bốc lên, chấn cả ba vị Cổ Hoàng tử lui lại mấy bước, không ngờ lại đánh về phía Thiên Hoàng Tử.

- Ngươi...

Con ngươi Hỏa Kỳ Tử lộ vẻ lạnh lùng vô tình, đạo hạnh và pháp lực tăng lên gấp mấy lần mà vẫn chưa dừng lại, ngăn cản đối phương lại.

Nhưng Thiên Hoàng Tử phía xa xa cũng cả kinh. Trong lòng hắn cũng thầm tính toán, sợ Diệp Phàm hy sinh một khối đạo thân liều chết xông tới giúp Thánh Hoàng tử giết hắn.

Đạo tâm của Thiên Hoàng Tử lập tức có lỗ hổng. Hắn mời được đám người Hỏa Lân Nhi đã phải trả cái giá khiến cả những người có huyết mạch Cổ Hoàng cũng phải động tâm. Nhưng nhóm người này có liều mạng vì hắn hay không thì rất khó nói được.

Ầm!

Đạo tâm của Thánh Hoàng tử vững như bàn thạch, ánh mắt lạnh lùng, giơ tay nhấc chân cũng đều linh hoạt, ánh sáng sát phạt bao phủ bát hoang lục hợp, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng, đánh cho Thiên Hoàng Tử phun một ngụm máu lớn rồi rút lui.

- A...

Thiên Hoàng Tử thét dài một tiếng, dung mạo tuyệt mỹ tràn ngập vẻ kinh hãi và giận dữ. Hắn vẫn luôn tự phụ huyết mạch là đệ nhất, thân là con nối dõi Bất Tử Thiên Hoàng được vạn tộc tôn sùng, không thể dễ dàng để kẻ khác đánh bị thương.

Mặc dù Thánh Hoàng tử cũng đã trọng thương, thỉnh thoảng ho ra máu nhưng

Thiên Hoàng Tử cũng khó có thể thừa nhận. Chỉ có hắn được đả thương người khác, không ai có thể đả thương hắn mới đúng.

- Thánh Hoàng tử, ngươi dựa vào đâu mà đấu với ta. Phụ thân ta cho ta thể chất đệ nhất thiên hạ, từ khi ra đời đã tu tập tiên kinh đệ nhất, ngươi vĩnh viễn phải nằm dưới chân ta.

Thiên Hoàng Tử gần như điên cuồng, sát chiêu đánh ra vô tận, diệu thuật vô cùng, khiến một số Bán Thánh nổi hết da gà, thân thể lạnh ngắt. Bọn họ tuyệt đối không thể ngăn nổi, tiến lên chắc chắn phải chết.

- Phụ thân ta cho ta cả thế giới.

Thánh Hoàng tử đáp lại, ra tay linh hoạt hơn. Đấu Chiến Thánh Huyết sôi trào, chiến ý bốc cao, giống như sắp đánh sập chín tầng trời.

- Ngươi nói gì?

Thiên Hoàng Tử rống giận.

- Phụ thân ta không lưu lại người hộ đạo cho ta, càng không chuẩn bị Tiên Trân cho ta đoạt tạo hóa thiên địa. Người chỉ cho ta một thế giới tự do, để ta có thể đánh lên chín tầng trời, đánh xuống mười tầng đất, không chịu trói buộc, không có gông xiềng.

Thần sắc Thánh Hoàng tử bình thản vô cùng nói.

Nhưng lúc này khí thế của hắn lại càng mạnh hơn, có vẻ mình ta vô địch, độc tôn thiên hạ, gần như áp chế Thiên Hoàng Tử.

Lời nói của Thánh Hoàng tử giác ngộ khiến Hoàng Hư Đạo, Hỏa Lân Nhi, Hỏa Kỳ Tử đều chấn động. Mà bản thân Thiên Hoàng tử lại càng bị một đòn nghiêm trọng, thân thể lảo đảo, bị hầu tử lao tới, đại thiết côn đen nhánh giáng xuống, đánh bay ra ngoài, khóe miệng tràn máu tươi.

Thiên Hoàng tử hét lên giận dữ. Cũng chỉ có thể chất của hắn mới chịu đựng được chứ đổi lại là người khác thì đã bị đánh thành bùn máu rồi. Hắn gian nan lắm mới vãn hồi được tình thế bất lợi nhưng đạo tâm của hắn lại bất ổn. Bởi vì hắn nhớ tới rằng Bất Tử Thiên Hoàng đã ban cho hắn hai con đường.

Con đường thứ nhất sáng ngời hào quang, có người hộ đạo, có Tiên Trân tuyệt thế. Con con đường khác chỉ có một thanh Thiên Đao bất tử, cho hắn dùng đao này chém nát Ngộ Đạo Trà thụ, đánh nát tất cả Tiên Trân, hoàn toàn đoạn tuyệt con đường đầu tiên.

Mà cuối cùng hắn lại lựa chọn con đường đầu tiên.

- Phụ thân, ngươi là cường giả mạnh nhất cổ kim, lại cho ta lựa chọn gian nan như vậy. Trong chín tầng trời mười tầng đất, tương lai ta sẽ là đệ nhất. Đường của ta chọn mới là đúng.

Ánh mắt Thiên Hoàng tử khiếp người, rống lớn.

- Không tốt. Đạo tâm của Thiên Hoàng tử bất ổn, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó.

Nhiều người quan chiến của Cổ tộc biến sắc.

- Thiên Hoàng tử có bát bộ thần tướng đi theo, có một số Tổ Vương thái cổ hộ đạo, đại thế đã định. Mà Thánh Hoàng tử lại không có. Nếu như lúc đầu chúng ta lựa chọn đứng cùng phía với Thiên Hoàng tử thì hiện giờ cũng không nên do dự, ra tay tương trợ đi.

Có Bán Thánh không kiềm chế được tiến về phía trước. Bọn họ cũng không dám công kích Thánh Hoàng tử thật mà chỉ muốn nhiễu loạn, đợi tới khi đạo tâm của Thiên Hoàng tử bình ổn lại thôi.

- Ta xem ai dám tiến tới một bước, dù có chạy tới chín tầng trời ta cũng sẽ lấy tính mạng hắn.

Diệp Phàm hét lớn, chiến huyết trong cơ thể sôi trào. Mắt thấy Thánh Hoàng tử chiếm thế thượng phong rồi, những người này lại muốn ngăn cản quấy nhiễu, xoay chuyển càn khôn. Hắn kiệt lực phát ra một tiếng thét dài.

- Ta cũng không tin tà.

Một vị Bán Thánh thấp giọng cười lạnh, bước nhanh về phía trước.

Giết!

Diệp Phàm hét lớn một tiếng, chỉ phun ra một chữ. Từ trong cơ thể lao ra một đạo dị tượng, hóa thành Thần Ma khổng lồ.

Dị tượng này là Tiên Vương Lâm Cửu Thiên nhưng ngày nay diễn biến ra hóa thành Thần Ma giáng thế, khí nuốt núi sông, khiến mười vạn ngọn núi lớn đều vỡ nát.

Rống...

Thần Ma do dị tượng của Diệp Phàm hóa thành há mồm kêu to, khiến phong vân mười phương đều tan nát. Hắn há mồm nuốt luôn Bán Thánh này.

- A? Thế này...

Mọi người đều ngây dại, khắp thiên địa lập tức yên tĩnh lại.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1822)