← Ch.1064 | Ch.1066 → |
Thiên vực rộng lớn vô ngần, một bàn tay màu xanh to lớn từ trên chín tầng trời hạ xuống, vỗ về phía Thánh Hoàng tử, hỗn độn khí lượn lờ, tiên quang Thái Sơ bắn ra bổn phía.
- Xong rồi, Đông Hoang có đại họa phát sinh, nếu mà Thánh Hoàng tử chết đi, khắp cả trời đất này đều phải lật ngược lại rồi!
Không chỉ nói tới Nhân tộc, mặc dù là các sơn chủ của Vương tộc thái cổ đều sợ hết hồn, giống như thấy được hình ảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, một hồi họa lớn đang tiến đến.
"Thánh" đã siêu thoát ra khỏi phạm trù "Nhân", có lực lượng hơn xa thế gian, không thể khiêu chiến, bàn tay màu xanh to lớn kia vừa xuất hiện, đã giống bầu trời sụp xuống, các dãy núi trong vùng đất hoang dã này đã trở thành bột mịn.
- Nếu bi kịch thật sự phát sinh, Cổ tộc nhất định sẽ xảy ra đại loạn, chuyện này giải quyết như thế nào cho tốt đây?
Ngay cả một vị sơn chủ của Hoàng tộc Thái cổ cũng phải nhíu mày.
Tranh...!
Một âm thanh vang lên, một luồng lục quang sáng lạn chiếu qua bàn tay to lớn kia, vậy mà lại trực tiếp xuyên thủng nó, một dòng máu ào ào chảy ra, vỡ nát cả hư không.
Thánh nhân của Cổ tộc phát ra một tiếng kêu đau đớn, bàn tay màu xanh to lớn rụt lại, nhanh chóng lui về, một lần nữa biến mất trên vòm trời.
- May mà bi kịch không có phát sinh!
Thánh Hoàng tử chưa chết, khiến cho rất nhiều Cổ tộc đều thở phào một cái, mặc dù là các tộc đàn căm thù nhân loại thì cũng như vậy, bọn họ lo nhân vật đáng sợ tại Tây Mạc kia phát cuồng lên.
- Người dám ngăn cản ta sao?
Trên vòm trời truyền xuống một tiếng gầm lớn.
- Ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi còn chưa cảm tạ, thật là không biết tốt xấu!
Phía cuối chân trời, một Tổ Vương thái cổ cường đại xuất hiện, không cần phải
hoài nghi thân phận của hắn, bởi vì mặc dù hắn chỉ đứng tại nơi đó, thì cũng đã khiến người ta không chịu nổi rồi.
Hắn mặc trên người một bộ lục kim chiến ỵ, đội bích kim mũ giáp, thân thể sáng lóa, mà bốn phía hư không xung quanh hắn thì lại trở nên vặn vẹo, dấu vết đại đạo hóa thành ngàn vạn tia, buông xuống rất rầm rộ.
Mặc dù hắn chỉ đứng tại nơi đó, nhưng cũng khiến người ta phải sợ hãi một phen, vô cùng khủng bố, khí huyết của hắn tuyệt đối có thể quét ngang trời đất, vô cùng vô tận, có khí thế nuốt trọn cả núi sông.
- Ngươi đây là muốn cường thế xuất đầu phải không, ngươi đến từ bộ tộc nào?
Âm thanh lạnh lùng từ trên trời cao truyền xuống.
- Ta chỉ là một tán tu mà thôi, so ra thì còn kém xa Bát Bộ Thần Tướng các ngươi, chỉ là ta không quen nhìn những chuyện này!
Tổ Vương mặc bích kim chiến y nói.
- Hắn đã hại chết đứa con của Thần, không giết hắn thì thiên lý khó tha, ngươi muốn che chở cho hắn hay sao?
Trên vòm trời, âm thanh lạnh lẽo vang lên ầm ầm.
- Có lẽ thật sự là ta nhiều chuỵện rồi!
Tổ Vương mặc bích kim chiến giáp than nhẹ một tiếng, cảm thấy không muốn nói nữa.
Thánh Hoàng tử nói:
- Hại chết cái gì, trong một trận chiến công bình, hắn bị ta chém chết, vậy thì còn oán trách gì nữa? Ngươi chẳng phải là muốn trả thù sao, nói nhiều như vậy làm gì?
- Làm càn, dám bất kính đối với Thần, giết chết đứa con của Thần, quỳ xuống tạ tội cho ta!
Trên bầu trời phát ra một tiếng gào to, khiến các dãy núi ầm ầm sụp đổ, đá vụn vãng lên tận trời, bụi mù che lấp ánh nắng, khiến nhưng người đứng xem ai cũng khiếp sợ.
Ông...!
Một mảnh uy áp cực lớn phủ xuống, hướng về phía Thánh Hoàng tử và đám người Diệp Phàm mà đè xuống, muốn làm cho bọn họ quỳ xuống trước mặt mọi người, mất mặt trước cả vạn tộc, đây là uy thế của Thánh giả, vô cùng nặng nề, giống như có một mảnh tinh vực đang ép xuống.
- Không nghĩ tới, ta lại bị cuốn vào một hồi thị phi, nhưng giờ đã có ta ở đây, thì sẽ không để cho các ngươi làm nhục Thánh Hoàng tử đâu!
Tổ Vương trên thân khoác bích kim chiến y quát lớn.
Ầm...!
Trong nháy mắt hắn công kích lên bầu trời, năm luồng lục ngân như những con Thanh Long lao lên, quét sạch tất cả các tia thánh lực đang buông xuống, chặn lại uy áp do vị Tổ Vương kia phát ra trên bầu trời.
- Đa tạ tiền bối hỗ trợ!
Thánh Hoàng tử nghiêm túc hành đại lễ, biểu đạt lòng biết ơn.
- Không cần như thế. Năm đó Thánh Hoàng quân lâm thái cổ, quét ngang chín tầng trời, các thế hệ cùng với ta thì đều vô cùng kính ngưỡng, con của hắn gặp nạn, làm sao ta có thể bỏ mặc được. Hơn nữa, mặc dù ta không ra tay, thì cũng sẽ có người tới quản chuyện này!
Hiển nhiên, tuy rằng Đấu Chiến Thánh Hoàng đã tọa hóa, nhưng vẫn luôn có một đám người đi theo trung thành, chỉ là ngày thường không xuất hiện mà thôi.
- Ngươi có biết nếu quyết định là địch nhân của ta, thì sẽ đi lên một con đường không lối về hay không? Chuyện lần này thì có ai tới cũng không cứu được ngươi đâu!
Bầu trời run lên, tổng cộng có tất cả năm thân ảnh đáng sợ hạ xuống, tất cả đều được bao phủ trong các vòng sáng thần thánh, bọn họ vừa mới xuất hiện, vạn vật đã gần như tan rã, sinh cơ trong vùng đất hoang dã này đã không còn hiện ra nữa.
Mỗi người bọn họ đều được thánh quang bao phủ, thân ảnh mông lung, mỗi người đều cường đại như các vị Thần linh, khắp trời đất giống như cũng không thể dung nạp được chân thân của bọn họ, không gian không ngừng vặn vẹo.
Đây là các Tổ Vương thái cổ, sớm đã thành Thánh rất nhiều năm, ngày thường không xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện, chỉ riêng loại khí tức này cũng đã khiến người ta phải run sợ, không kìm nổi quỳ rạp trên mặt đất.
Không đạt tới cảnh giới này, thì sẽ vĩnh viễn không biết bọn họ có bao nhiêu đáng sợ, bọn họ từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, giống như đang nhìn những con kiến hôi vậy.
Tổ Vương mặc bích kim chiến y dù sao cũng chỉ là một người, không thể chống lại bọn họ được, thân thể lung lay một cái, gần như phải hộc máu mà rút lui.
Đột nhiên, một luồng thần uy to lớn khác xuất hiện, trong nháy mắt đã chặn lại năm đại Tổ Vương, sau đó có một dải mây tràn ngập khí tức tường hòa bay xuống, hiện ra mấy lão đạo nhân.
- Ta tưởng là ai, thì ra là người của Thần Tàm Lĩnh tới, các ngươi thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này hay sao?
Mấy vị Tổ Vương trong số Bát Bộ Thần Tướng lạnh lùng nói.
- Đó là tất nhiên!
Một lão đạo nhân bình tĩnh đáp, đầu đội kim quan, mặc một bộ đạo bào cũ kỹ.
- Vậy mà người của Thần Tàm Lĩnh lại ra tay, ta cảm thấy có chút không thích hợp, chuyện này có phải có gì ngoài ý muốn không vậy?
Một vài Cổ tộc vô cùng kinh ngạc.
Thần Tàm Lĩnh là thế lực lớn, đứng hàng tuyệt đỉnh trong số các Cổ tộc, vạn tộc cùng kính sợ, làm gì có mấy người dám trêu chọc tới bọn họ? Là một đại Hoàng tộc thời thái cổ, bọn họ đã từng xuất hiện cả Cổ Hoàng chân chính.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Bát Bộ Thần Tướng địa vị cũng rất cao, tổ tiên là một đám Thần Tướng từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng, công cao chấn thế, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng Bất Tử Thiên Hoàng đã biến mất rất lâu rồi, Cổ Hoàng binh vẫn mãi không thấy đâu, mà Thần Tàm Lĩnh lại như mặt trời ban trưa, có chiến y Đế cấp lưu lại, thiên hạ cùng tôn sùng.
- Thần Tàm Lĩnh các ngươi đừng có mà bá đạo quá, con khỉ chết tiệt này đã giết con của Thần, do đó phải đền mạng, các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản?
Bên phía Bát Bộ Thần Tướng, có một vị cổ Vương cấp bậc Thánh nhân lạnh lùng nói.
- Đại thế xuất hiện, trăm nhà cùng đua tranh, vạn tộc cùng tranh đấu, trên con đường chứng đạo có rất nhiều xương máu lưu lại, con của Cổ Hoàng chết đi cũng là điều không thể tránh được, Thiên Hoàng tử không mạnh bằng người khác, bị giết chết trong lúc tranh đấu, còn trách ai nữa!
Một lão đạo sĩ của Thần Tàm Lĩnh nói.
- Hắn là đứa con duy nhất của Thần, làm sao có thể chết một cách vô vị như vậy được? Đừng tưởng rằng Thần Tàm Lĩnh các ngươi có thể đứng trên thiên hạ, không người có thể đối địch lại!
Trong số Bát Bộ Thần Tướng, có một vị Tổ Vương liên tục cười lạnh.
- Mặc dù là con của Bất Tử Thiên Hoàng thì có làm sao nào, trong một trận chiến công bình lại bị đánh chết, còn muốn người ta đền mạng nữa hay sao? Ở đâu ra kiểu nói đó vậy?
Một lão đạo sĩ nói.
- Mặc kệ nói như thế nào, Thánh Hoàng tử hôm nay tất phải chết, ai cũng không cứu được hắn đâu!
Một vị Tổ Vương rống to, thánh quang mênh mông, khí thế nuốt hết núi sông.
- Thật là uy phong thật lớn a!
Một tiếng cười lạnh như chuông bạc truyền đến, trên bầu trời có một đám mây yên bình chín màu bay tới, một tuyệt đại mỹ nhân xuất hiện, từ từ hạ xuống.
Nàng thoạt nhìn chỉ có bộ dáng mười tám, mười chín tuổi, da thịt trắng mịn như tuyết, khí chất như có như không, một mái tóc dài màu tím tung bay, khí tức siêu trần thoát tục, đúng vậy, đây chính là Thần Tàm Công chúa giá lâm.
Trên vai nàng có một con Thần Tàm lớn bẳng bàn tay, hiện giờ đã hóa thành một con hổ con trắng như tuyết, đôi mắt to rất có thần thái, dáng điệu ngây thơ khả ái.
- Thần Tàm Công chúa...!
Mọi người đều kinh hãi lui lại, ai nấy đều mang vẻ sợ hãi, những người đang xem cuộc chiến ở phía xa lại còn sợ hãi hơn, các sơn chủ của đại Cổ tộc đều rung động trong lòng.
Người có tên, cây có bóng, vị này Công chúa thiên chi kiêu tử này vô cùng tao nhã, nhưng cũng cực kỳ cường thế, từng đánh khắp thái cổ, khó có thể tìm được mấy địch thủ, là một kỳ nữ chân chính.
- Thần Tàm Công chúa, ngươi muốn dùng thế áp người hay sao?
Một tên Tổ Vương trong Bát Bộ Thần Tướng lạnh lùng nói.
- Nét mặt thật đáng ghê tởm, tất cả đều cút đi cho ta!
Ánh mắt Thần Tàm Công chúa vô cùng sắc bén, không chút lưu tình nào, mắng thẳng vào mặt mấy vị Tổ Vương.
Một tiếng quát lớn này, cả vòm trời cũng vỡ ra, mặt đất chấn động kịch liệt. Tuy nàng là một nữ nhân, nhưng khí tràng lại mạnh tới mức khiến người ta phải run rẩy, mấy vị cổ Vương đứng đối diện đều không kìm nổi lui lại về phía sau.
- Thần Tàm Công chúa, ngươi muốn châm ngòi vạn tộc đại loạn hay sao, con của Thần tuyệt đối không thể chết oan uổng như vậy, chỉ bẳng ngươi thì cũng không áp chế được chuyện này đâu!
Một vị Tổ Vương khác kêu lên.
- Một tên Thiên Hoàng tử không nên thân mà thôi, giết thì cũng đã giết rồi, om sòm lên để làm gì!
Thần Tàm Công chúa lạnh lùng nói.
- Ngươi cường hoành vô lý, tất sẽ phải trả giá cho điều này!
Một Tổ Vương lạnh lùng nói.
Bốp...!
Thần Tàm Công chúa rất đơn giản và trực tiếp, bàn tay ngọc ngà vung lên, đánh ra một cái tát rất kêu, khiến cho trên mặt vị Tổ Vương này xuất hiện một dấu tay rất rõ ràng, khóe miệng còn tóe máu, thân thể thì bắn vãng ra ngoài.
Mọi người đều rung động, Thần Tàm Công chúa vừa tới đây, ngay cả Tổ Vương cũng trực tiếp cho một cái tát, khiến người ta phải trố mắt nhìn trân trối, quả nhiên đúng như nghe đồn, cực kỳ cường thế, không sợ bất kỳ người nào trong thiên hạ.
- Ta giảng đạo lý cùng các ngươi, các ngươi lại giảng về huyết mạch và thế lực của Thần cho ta, ta dùng nắm tay nói chuyện với ngươi, ngươi lại còn nói ta vô lý, ngươi muốn ta phải thế nào cho đúng đây?
Thần Tàm Công chúa nói, âm thanh mang theo một tia cuốn hút, dùng ngón tay ngọc ngà nhỏ và dài kia vuốt ve con Tiểu Bạch Hổ do Thần Tàm hóa thành ở trên vai kia.
Bất kể là Nhân tộc, hay là các Đại vương tộc thời thái cổ, thì tất cả đều kinh hãi, không dám nhiều lời, ai nấy đều yên lặng quan sát, sự việc hôm nay khẳng định không chỉ đơn giản có mỗi ân oán giữa các Cổ Hoàng tử như vậy.
- Ngươi... chẳng lẽ thật sự cho rằng trong thiên hạ không có người nào thu thập được ngươi hay sao?
Vị Tổ Vương này kinh sợ, khẽ vuốt dấu tay trên mặt.
Trên khóe miệng của Thần Tàm Công chúa có một tia cười lạnh, nói:
- Các ngươi khi dễ Thánh Hoàng tử chỉ là một con côn trùng đang chạy trối chết hay sao? Hắn là con của Đấu Chiến Thánh Hoàng, địa vị không thể kém hơn so với con của Thiên Hoàng cổ chút nào, làm nhục hắn chính là làm nhục lão Thánh Hoàng, các ngươi đều đáng chết!
- Ngươi... sẽ phải hối hận, con của Thần sẽ không chết oan uổng như vậy đâu, phải dùng máu trả máu, đưa mạng ra đây để bồi hoàn!
Một vị Tổ Vương lớn tiếng nói.
- Chư vị, các ngươi nói xem, Bất Tử Thiên Hoàng mà vạn tộc cộng tôn lại bị chặt đứt huyết mạch truyền thừa duy nhất của mình, chẳng lẽ lại có thể bỏ qua như vậy hay sao?
Một vị Cổ Vương hỏi to, âm thanh vang trời, chất vấn cường giả của các tộc.
- Đứa con của Thần không thể chết oan uổng như vậy được!
Phía sau hắn, đại quân do Bát Bộ Thần Tướng cầm đầu tất nhiên cũng không kìm được phẫn nộ, cùng nhau rống to, âm thanh rung động trời đất.
- Nếu đã nói như vậy, ta cũng muốn hỏi một câu, những kẻ làm nhục Thánh Hoàng thì có thể được phép sống nữa hay không?
Thần Tàm Công chúa nói.
- Đấu Chiến Thánh Hoàng làm sao có thể so được với Bất Tử Thiên Hoàng!
Trong sổ Bát Bộ Thần Tướng, có người mang theo cừu hận vô cùng vô tận, nhỏ
giọng nói.
- Ta mới nói xong, ngươi đã lập tức khi nhục lão Thánh Hoàng, chẳng lẽ coi lời của ta chỉ để cho vui à?
Thần Tàm Công chúa vung bàn tay ngọc về phía trước, trong phút chốc có một luồng máu phun lên.
- A...!
Phía trước có một tiếng kêu thảm thiết được phát ra, Bát Bộ Thần Tướng đại quân đang xếp thành hàng bỗng nổ tung, xương trắng vãng khắp trời, máu tươi bắn tung tóe, trở thành một khúc nhạc tử vong bi thảm.
- Ngươi... Dừng tay lại!
Mấy vị Tổ Vương khiếp sợ la to.
Tại khoảng không phía xa, mọi người sợ ngây ra, Thần Tàm Công chúa quá mức lãng lệ, nhẹ nhàng vung một bàn tay thôi, thì đã tiêu diệt cả một đường nhân mã của Bát Bộ Thần Tướng, từ nay về sau chỉ có thể được xưng là "Thất Bộ Thần Tướng" mà thôi.
Mọi người đến thở mạnh cũng không dám, vị thiên kiêu Thần nữ này nhìn thì rất siêu trần thoát tục, khuôn mặt thanh tú, nhưng khi giết người thì ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái nào, cường đại tới mức khiến người ta phải sợ run.
Thần Tàm Công chúa vẫn rất ung dung, dùng ngón tay trắng như ngọc, khẽ vuốt mái tóc dài của mình, nói:
- Ta chỉ là làm theo các ngươi mà thôi, so cường thế, so bá đạo thì so, ai sợ ai nào!
Bát Bộ Thần Tướng các ngươi không phải rất cường thế bá đạo hay sao, lần này coi như đã lột một lớp da mặt của các ngươi, Thần Tàm Công chúa dùng hành động thực tế để đáp lại một cách rất rõ ràng.
- Thần Tàm Công chúa, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy, phải biết rằng, trên đời này những người có thể trấn áp được ngươi thì vẫn còn sống đó!
Một thanh âm ác nghiệt truyền đến, từ trên chín tầng trời hạ xuống.
Một nam nhân tóc bạc như tuyết đang hạ xuống, khuôn mặt thoạt nhìn chỉ có bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, nhưng đôi mắt lại rất thâm thúy và tang thương, vừa thấy đã biết được đây là một cổ Vương rất đáng sợ.
- Hắn là... Ngân Nguyệt Thiên Vương, ở thời thái cổ chính là kẻ có hi vọng nhất trở thành Đại Thánh, là một thế hệ thiên kiêu thời đó!
- Hắn cùng với Cửu Hoàng Vương, Lân Thiên Vương, Thần Tàm Công chúa đều xấp xỉ nhau, đều từng được Đấu Chiến Thánh Hoàng tự mình khen ngợi qua!
Các bộ tộc trong Cổ tộc ồ lên, sau đó ai nấy đều kinh sợ, sự tình quả nhiên càng lúc càng lớn, phức tạp hơn xa so với người ta tưởng tượng.
- Ha ha...!
Thần Tàm Công chúa đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười phá lên, tuy rằng âm thanh mang theo từ tính vẫn êm tai như thiên âm, nhưng bất cứ người nào cũng đều có thể nhận ra nỗi giận dữ của nàng.
- Tên giả dạng Cổ Hoàng Đại Thánh kia, sư tôn của ngươi có đến đây không? Kiếp này lại thử để cho hắn tới giết ta một lần nữa xem thế nào!
Thần Tàm Công chúa lạnh lùng nói, rồi sau đó hướng về phía Thánh Hoàng tử vẫy tay một cái, hút thanh thiết côn màu đen vào trong tay, đóng đinh trên mặt đất, nói:
- Đây là binh khí của hắn!
Mọi người đều thấy toàn thân lạnh lẽo, nghĩ tới một chuyện cũ, trong những năm cuối thời thái cổ, sau khi Đấu Chiến Thánh Hoàng tọa hóa, Thần Tàm Công chúa từng bị người ta dùng một cây thần mâu màu đen đóng đinh lại, Đấu Chiến Thánh Vương lập tức nổi giận, đi đánh khắp Đông Hoang, tiếng cười thê lương vang khắp thiên địa, cuối cùng rời xa đi tới Tây Mạc.
Năm gần đây, Thiên Hoàng tử chỉ huy Bát Bộ Thần Tướng, đuổi giết Thánh Hoàng tử một cách không kiêng nể gì, xem ra chuyện này còn không đơn giản như những gì biểu hiện bên ngoài như thế, trong đó còn xen lẫn cả các mối hận cũ của các đầu sỏ thời thái cổ.
Cây thiết côn thô to được đâm sâu vào trong một tảng đá, nếu nói nó dùng Ô Kim luyện chế thành thì lại không quá giống, nó có một khí tức cương liệt khiếp người, mang theo một vài tia màu đỏ sậm, giống như được tẩm trong máu mà ra.
Đây là một thái cổ hung binh, tuy rằng nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng vẫn như cũ khiến người ta phải run sợ thân minh, trên lưng sinh, ra một tầng khí lạnh.
Năm đó, không biết rốt cuộc là ai giết Thần Tàm Công chúa, đó là một chuyện không thể tra xét được. Trong những năm cuối thời thái cổ, sau khi Đấu Chiến Thánh Hoàng tọa hóa, thiên hạ trở nên đại loạn, một số nhân vật cái thế ra tay, đánh tới mức trời long đất lở, quỷ khóc thần hào, loạn lạc tới mức cực điểm.
- Năm đó, là sư tôn của Ngân Nguyệt Thiên Vương ra tay đối với Thần Tàm Công chúa hay sao?
Mọi người hít một hơi khí lạnh, tất cả đều rét run trong lòng.
Ngân Nguyệt Thiên Vương kinh diễm vào thời thái cổ, được coi là một trong những người có hi vọng nhất trở thành Đại Thánh, ở trên con đường này đã đi ra được rất xa, có lẽ tương lai không lâu nữa thì sẽ bước ra một bước kia.
Sư phụ của hắn sẽ có đạo hạnh cao thâm tới mức nào, đạt tới loại cảnh giới nào? Chỉ riêng nghĩ thử tới đó thôi mà đã khiến cho da đầu run lên, một luồng khí lạnh nổi lên từ đầu đến chân.
- Sư tôn của Ngân Nguyệt Thiên Vương có phải là... Côn Trụ Đại Thánh!
Có người run giọng nói, cố gắng đè ép âm thanh đến mức thấp nhất.
- Thì ra là hắn... Côn Trụ Đại Thánh vô thượng, quét ngang thái cổ, độc tôn khắp chín tầng trời, mười tầng đất, ngoài Thánh Hoàng thì còn ai có thể áp chế được hắn nữa?
Côn Trụ Đại Thánh là một vị Thần linh còn sống trong những năm cuối thời thái cổ, là một trong những nhân vật cường đại nhất, đứng trong hàng ngũ những đại đầu sỏ, có thể nhìn xuống toàn bộ viên cổ tinh này, chiến lực khủng bố đến mức không thể đánh giá được.
Ai cũng không nghĩ tới, năm đó lại là người này ra tay đối với Thần Tàm Công chúa, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, không ai dám nói loạn câu nào, bởi vì chỉ cần nhắc đến thôi thì sẽ có thể gây ra đại họa diệt tộc.
- Năm đó, hắn tế luyện xong một khối Thần Thiết, từ tận mười vạn dặm xa ném tới, đóng đinh ta trước cửa một tòa thánh miếu tại vùng mãng hoang, đứng trên thiên hạ, uy phong thật lớn a!
Thần Tàm Công chúa ngửa mặt nhìn trời, điềm tĩnh nói, kể lại những gì đã trải qua.
Từ tận mười vạn dặm xa ném một cây thần mâu, lập tức đóng đinh Thần Tàm Công chúa cực kỳ cường đại này? Mọi người ngay tại chỗ thấy toàn thân lạnh như băng, đây là khái niệm gì a, đúng là cường đại tới mức thái quá, có chút không giống như thực tế.
- Thì ra là như vậy...!
- Thật sự là rất khủng bố!
Mọi người thì thầm, tất cả đều mang nôi kinh sợ phát ra từ tận đáy lòng, Côn Trụ Đại Thánh đáng sợ khó có thể dùng lẽ thường mà đo đếm, cường đại đến mức không gì sánh được.
Thần Tàm Công chúa vào thời thái cổ chính là Thần nữ trong một thế hệ thiên kiêu, là một trong mấy người có hi vọng nhất trở thành Đại Thánh, vậy mà lại bị người ta vung tay đóng đinh lại, bí mật này thật sự khiến người ta phải kinh hãi trong lòng.
Đấu Chiến Thánh Hoàng vừa chết, thiên hạ đã đại loạn, ai cũng đều biết chuyện này, nhưng những ân oán giữa các đầu sỏ với nhau thì cũng không phải mỗi người đều biết được rõ ràng, ngay cả biết thì cũng chỉ mơ hồ một chút, khó mà nói rõ được.
- Năm đó, Đấu Chiến Thánh Hoàng đứng trên thiên hạ, vạn tộc cúi đầu, thiên hạ cộng tôn. Nhưng sau khi hắn chết đi, thời đại đã khác biệt, có một số quy tắc tất nhiên cần phải thay đổi!
Ngân Nguyệt Thiên Vương bình thân nói.
- Đáng tiếc, Côn Trụ hắn vẫn chưa chứng đạo thành Hoàng, nên muốn lập ra một quy tắc trật tự mới thì còn hơi sớm một chút, còn không có uy thế và khí độ của người đứng trên thiên hạ, cũng chỉ có thể tự mình ảo tưởng mà thôi!
Ánh mắt Thần Tàm Công chúa sáng lên, phong tư tuyệt đại tao nhã, từng bước tiến lên, khí thế bức người.
Tới lúc này rồi, mọi người đều hiểu được, Thiên Hoàng tử vì cái gì mà dám làm như thế, nhiều năm như vậy trôi qua thì đều nhàm vào con của Đấu Chiến Thánh Hoàng, không có chút sợ hãi nào, thì ra sau lưng còn có Côn Trụ Đại Thánh làm chỗ dựa.
Chuyện này rất đáng sợ, liên quan đến mối hận cũ thời thái cổ giữa các nhân vật vô thượng.
Thiên Hoàng tử làm như vậy, hơn phân nửa chính là theo ý của Côn Trụ Đại Thánh để thử một chút, nhìn xem vị Thắng Phật tại Tây Mạc kia ngày nay rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào rồi, sẽ có phân ứng gì.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, đây căn bản không phải là cuộc đấu giữa các Cổ Hoàng tử, mà từ đầu đến cuối đều là sự giằng co giữ các Đại Thánh vô địch, là một cơn gió lốc thử nghiệm thổi qua toàn bộ viên cổ tinh này mà thôi.
Nhiều năm như vậy, có trời mới biết Côn Trụ Đại Thánh đã đạt tới loại cảnh giới nào rồi, có bước ra một bước kia hay không, chỉ nghĩ thôi mà đã khiến cho người ta phải khiếp sợ.
- Thật đáng tiếc cho Thiên Hoàng tử, mặc dù hắn có không nên thân đi nữa, thì cũng có huyết mạch thể chất là đệ nhất thiên hạ, mặc dù không thể chứng đạo, nhưng thành tựu cũng sẽ là không thể hạn lượng, vậy mà lại chết đi như vậy!
Thần Tàm Công chúa trào phúng nói.
- Thần Tàm Công chúa, ngươi nếu biết Côn Trụ Đại Thánh còn sống, thì nên có giác ngộ bản thân, trên đời này ngươi còn chưa thể hoành hành được đâu!
Một vị Tổ Vương trong số Bát Bộ Thần Tướng nói.
Ba...!
Ánh mắt Thần Tàm Công chúa cũng chưa nháy chút nào, bàn tay ngọc lại chém ra, một cái cái tát vang dội liền được đánh lên trên mặt hắn, ngay tại chỗ đánh nát cầm tên này, thân thể vãng ra xa mấy trăm trượng.
Khắp dãy núi chìm trong một mảnh tĩnh mịch, không ai dám nói nhiều lời, trong lòng mỗi người đều ngạc nhiên thán phục, vị thiên kiêu Công chúa này quá mức cường thế, bất kể là trước kia hay là hiện tại thì thủy chung chưa thay đổi chút nào.
Đây chính là một thế hệ Tổ Vương a, nói đánh là đánh, hơn nữa là vung tay cho một cái tát vang trời, nếu mà truyền ra ngoài thì còn ai có thể có mặt mũi nào mà sống nữa? Thật là hoang đường như thần thoại vậy.
- Ngươi...!
Vị Tổ Vương kia nổi giận, nhưng cũng sinh ra một câm giác vô lực, thật sự không phải là đối thủ của người ta.
← Ch. 1064 | Ch. 1066 → |