← Ch.1086 | Ch.1088 → |
Diêu Quang nứt ra, Long Văn Hắc Kim Đỉnh tỏa ra vạn đạo tiên quang, bên trong dường như có thần thai nặng nề di động ra từ chỗ xung yếu.
Nhiều người đều kinh hãi. Cả quá trình thánh địa bay lên không trung, Đế binh này tỏa sáng, kết hợp với bãi đất kia, lại có xu thế rơi xuống.
- Đây là chuyện gì? Mau mau thúc dục.
Giáo chúng kinh hãi. Khắp Thánh địa có khắc Pháp trận ợng cổ, bên ngoài xây dựng kết cục Phi Tiên, nếu phát sinh chuyện bất ngờ thì tổn thất sẽ rất thảm trọng, không thể tính nổi.
- Đi.
Một khối Thần Nguyên xuất hiện, lóe sáng chói mắt. cẩn thận quan sát có thể nhìn thấy bên trong có phong ấn một lão già tóc trắng xóa, ngồi xếp bằng.
Đây là một cổ nhân có thực lực cường đại khó có thể đoán được, là một trong những người mạnh nhất Diêu Quang.
- Vút.
Đế đỉnh màu đen chìm nổi, tỏa sáng rực rỡ, tiên khí trong đỉnh sôi trào, phát ra tiếng sấm hỗn độn, lập tức ổn định lại.
Một vị Cổ Thánh thúc dục Long Văn Hắc Kim Đỉnh, tất nhiên là hoàn toàn không giống trước, ổn định lại thế cục.
Trên bãi đất, cả ngàn vạn khe nứt lan ra, mỗi cái dài tới mười mấy dặm, rung động răng rắc, khiến tiên thổ sụp đổ.
Đế đỉnh màu đen tràn ra rất nhiều loại tiên quang, hừng hực bốc lên khiến chúng sinh đều run sợ, không thể không cúng bái, mang theo Thánh địa bay nhanh về phía xa.
Mọi người trong Diêu Quang Thánh địa đều thở phào một hơi. Dưới mặt đất có một loại lực lượng tạo nên cảm giác thần bí khó lường, đối ứng với Tiên Đỉnh, suýt nữa là thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, lấy đi đỉnh này.
Mộ cổ khổng lồ dẫn động cả Nam Vực sôi trào. Rất nhiều cổ giáo đều hành động, tiến về phía nơi này.
Chẳng qua sau khi Diêu Quang tìm kiếm được linh địa tốt lại để cao thủ đệ nhất của phái trở về, chiếm cứ địa thế có lợi, tập trung chú ý, không muốn hoàn toàn bỏ qua nơi này.
Đây là một trận đại loạn. Nam Vực ầm ầm chấn động. Đông Hoang cũng xôn xao. Trung Châu, Nam Lĩnh đều chú ý, ngay cả người của Cổ tộc cũng tới đây.
- Vô Lượng Thiên Tôn, may mà bần đạo đã chuẩn bị từ sớm, đạo ra một mật đạo giao hội giữa đạo ngân, bằng không thì khó mà chiếm được thiên cơ.
Vẻ mặt Đoạn Đức rất vô lại nói.
Bãi đất này nhiều ngày nay đã phát ra dao động rất khủng bố, mặt đất không ngừng nứt nẻ ra, không thành hình dáng gì nữa.
Tầm Long Địa Sư của Trung Châu cũng vừa mới tới đã nhíu mày. Bọn họ là những kỳ nhân dị sĩ sau Đoạn Đức và Diệp Phàm có thể nhìn thế núi sông, biết được địa thế nơi này.
- Địa phương này có thể nghịch đoạt tạo hóa thiên địa, khó trách Diêu Quang có thể hưng thịnh mười mấy vạn năm, quá phi phàm rồi. Tuy nhiên thiên cơ không hiện, chỉ thấy một vùng hỗn độn, không thể nhận ra điều gì.
Không thể không nói Tầm Long Địa Sư có thủ đoạn rất phi phàm, chỉ nhìn là cũng cảm thấy sự thần dị của nơi này. Nếu không có Đoạn Đức và Diệp Phàm trước sau ra tay, bố trí ở địa phương này thì không chừng bọn họ có thể nhận ra điều gì đó.
Đoạn Đức, Hắc Hoàng, Diệp Đồng, Long Mã đều ẩn nấp đi. Bởi vì người của Cổ tộc tới rồi. Bọn họ cũng không muốn làm tình hình phức tạp thêm.
Diệp Phàm tất nhiên cũng rất chú ý. Lúc trước hắn giết chết Thiên Hoàng tử, dẫn phát chấn động quá lớn, mặc dù được Đấu Chiến Thánh Phật che chở nhưng cũng khó nói không có kẻ nào bí quá hóa liều.
Quả nhiên Cổ tộc sau khi xuất hiện thì không khí liền khác trước rất nhiều. Có Bán Thánh cường đại mở Thiên Mục nhìn khắp xung quanh, rõ ràng là đang tìm người.
- Đừng bảo là có cả Tổ Vương cấp Thánh tới đấy nhé?
Diệp Phàm đứng trên một tảng đá, quan sát đám người. Nguyên Thiên Nhãn của hắn không giống người thường, có thể khám phá tất cả.
Địa phương này giờ đây dày đặc tu sĩ, cường giả khắp thiên hạ nghe tin lập tức hành động, tất cả đều đang nói tới bí mật thượng cổ.
- Năm đó Diêu Quang có thể luyện chế thành Đế binh cũng không phải là kết quả của năm vạn năm, không phải là các thế hệ Thành hiền dùng mệnh khắc ra. Tục truyền có một vị tồn tại vô thượng trong đêm mưa gió sấm rền kia giáng xuống luyện chế thành đế đỉnh.
Ngày này Diêu Quang Thánh địa nứt ra, rời cả giáo phái đi, mọi người tất nhiên không chút kiêng kị, một số bí mật cũng được nói ra.
Long Văn Hắc Kim hiếm có trên đời, nhất là lớn tới mức này thì thật sự rất khó có được. Diêu Quang Thánh địa có thể có đúng là có khí vận lớn.
Dù là Đại đế cũng chưa chắc chế được Đế binh bởi vì thiếu tài liệu. Tiên liệu bậc này đúng là rất khó tìm nổi.
Bọn họ cúng bái như thần linh, luyện chế hắc kim thành hình đỉnh, đặt tại ngọn núi trung tâm, phàm là đệ tử vào cửa mỗi ngày đều phải cầu nguyện, còn phải vái lạy.
Đó là chuyện rất huy hoàng. Diêu Quang dù chưa có Đại đế nhưng lại xuất hiện thánh hiền liên tục, mỗi đời đều có nhân vật huy hoàng. Năm vạn năm, trên đỉnh cũng không biết khắc bao nhiêu ấn ký của thánh hiền.
Thậm chí từng có hai vị Đại Thánh đưa sinh mệnh và hồn của bọn họ vào đó, trước khi qua đời để toàn bộ đạo hạnh vào trong đỉnh, đan thành đạo ngân.
Mọi người đều nói cuối cùng là do bọn họ cảm động trời xanh, vì vậy trong đêm mua thần bí đó tiên quang tràn ra, bao phủ toàn bộ đỉnh, thăng hoa hóa thành Đế binh.
- Chẳng lẽ năm đó Đế binh thành hình có liên quan tới địa thế kỳ dị này?
Mọi người nhìn chằm chằm vào ụ đất, không ngừng cân nhắc.
- Đây giống như một ngôi mộ lớn vậy.
Rốt cục cũng có một vị Tầm Long Sư của Trung Châu phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Lập tức địa phương này hoàn toàn nổ tung. Mọi người đều rung động, ai cũng có suy đoán. Tất cả đều biến sắc.
- Chẳng lẽ trong đêm mưa thần bí kia thực sự có ẩn tình khác, là một vị nhân vật cấp Đế vô thượng giúp Diêu Quang Thánh địa. Tất cả sấm rền chớp giật kia thực ra đều là Đại đế luyện đỉnh sao?
Ngay cả Cổ tộc cũng không thể bình tĩnh nổi, tất cả đều đi xung quanh địa phương này không ngừng xem xét. ụ đất sụp đổ nứt nẻ, ngày càng thần bí khó lường, có từng luồng sáng đan xen vào nhau.
Một luồng khí tức cường đại cuồn cuộn mãnh liệt tràn tới, ánh sáng màu hoàng kim bùng lên. Sáu con hung thú thái cổ, mỗi con đều đã trảm đạo kéo theo một chiếc chiến xa cổ xưa đi tới, khiến Thánh nhân cũng phải lùi lại không dám đứng gần.
Chiến xa này bên trong ẩn chứa kim quang hừng hực, giống như một bảo tàng thấy ánh mặt trời, lại có một tia khí tức của Cổ Hoàng tràn ngập ra.
- Đây là người của hoàng tộc Hoàng Kim.
Có người nói nhỏ.
Một trong những Cổ Hoàng tộc, từng uy cáp thái cổ, danh chấn cả cổ tinh. Tộc trường hiện giờ tên là Hoàng Kim Giản, trên có thể chiến tiên, dưới có thể hạ chúng sinh, vô cùng đáng sợ.
Không lâu trước đây Hoàng Kim Vương từng cầm Đế binh đánh một trận với Đấu Chiến Thánh Phật, không làm gì được đối phương còn đại bại trở về, phải dùng thần thủy để cứu mạng.
- Lại là một nữ nhân.
Mọi người kinh ngạc. Sau khi mấy con cổ thú dừng lại, một nữ nhân từ trong xe đi ra, đứng sừng sững trên chiến xa, bễ nghễ thiên hạ.
Dáng người nàng thon thả, mái tóc vàng óng, phát sáng giống như Thái Dương Thần, rực rỡ lóa mắt, ngay cả con ngươi cũng màu vàng, tỏa ra nhiều điểm kim quang khiếp người.
Tuy nhiên làn da của nàng trắng như ngọc, bóng loáng non mịn, khí tức siêu nhiên giống như Thái Dương Thần nữ, tao nhã tuyệt thế.
- Nàng là con gái của Cổ Hoàng trong Hoàng Kim nhất mạch. Không thể ngờ được là nàng lại xuất thế!
- Một vị con gái thân sinh của Cổ Hoàng, có huyết mạch vào loại cường đại nhất đương thời mà lại đi tới nơi này, thảo nào lại có sáu con cổ thú trảm đạo kéo xe.
Người Cổ tộc đàm luận, tu sĩ Nhân tộc cũng kinh hãi. Quả nhiên là các đại hoàng tộc đều có nhân vật con của Đế cấp bị phong ấn, sống tới kiếp này, chờ con đường thành tiên mở ra.
Thiên nữ Hoàng Kim tộc giá lâm, thần uy cường đại hơn người. Ở chiến xa còn có hai gã nam nhân tùy tùng đang chạy tới.
Trong đó có một người mặc bảo y màu xanh da trời, tay áo phất lên, khí lực toát ra, tư thế oai hình xuất chúng, là một nam nhân trẻ tuổi cực kỳ phi phàm.
Mà một người khác cũng có rất nhiều người nhận ra, đúng là Vương Húc bị Hoàng Hư Đạo lần trước trấn áp ở Thần Thành, lại bị Thiên Hoàng tử đánh gãy xương cốt, cuối cùng bị Long Mã đạp phế, đánh ra tới Vực ngoại.
- Chẳng lẽ nam nhân kia là sư huynh của hắn?
- Nghe nói Hoàng kim tộc từng mời một vị Cổ Thánh Vực ngoại tới làm khách, ngày nay song phương có không ít quan hệ.
Vương Húc không lâu trước đây đại bại ở Thần Thành, mất hết mặt mũi, mọi người cũng không ưu thích, phần lớn đều nhìn chằm chằm vào thiên nữ Hoàng Kim và sư huynh của hắn.
Đồng tử màu vàng của Công chúa Hoàng Kim tộc bắn ra hai luồng sáng, dài tới mười mấy dặm, đảo qua trời cao, xẹt qua tất cả mọi người.
Rất nhiều người thầm kêu không ổn. Loại chùm sáng này khiến người ta không trốn vào đâu được, bất kể biến hóa dung mạo thế nào cũng vẫn không che dấu được, đều phải hiện hình. Hai luồng sáng hoàng kim này giống như kính chiếu yêu vậy.
- Nàng đang tìm người. Đây là thần năng thiên phú của Hoàng Kim nhất mạch, có thể so với bí thuật của Cổ Hoàng. Bọn họ sinh ra đã có mắt hoàng kim, có thể nhìn thấu tất cả hư ảo, không ai có thể che dấu chân thân trước mặt bọn họ.
- Không tốt.
Xa xa, đại hắc cẩu nhảy dựng lên. Nó đang hóa thân làm một con mèo đen, lúc này lập tức hiện hình.
Diệp Đồng cũng bị quét tới, toàn thân lập tức tỏa hào quang vạn trượng, lộ ra huyết mạch thái dương của Cổ Hoàng, mỗi tấc trên cơ thể đều phát sáng.
May mắn là Long Mã đã rời khỏi địa phương này, bằng không một khi bại lộ thì thân là tọa kỵ chỉ có Đại đế mới có được, nhất định sẽ phát sinh chấn động lớn, bị người ta truy đuổi.
- Chính là bọn họ.
Vương Húc cắn răng nói.
- Hả, hắn là đệ tử của Thánh thể Nhân tộc, đúng là rất phi phàm.
Nam nhân mắt phượng kia kinh ngạc, vươn ngọc thủ trắng muốt ấn về phía trước, muốn phong ấn Diệp Đồng.
Chùm sáng trong mắt Công chúa Hoàng Kim tộc biến mất, khôi phục bình thường, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ có mái tóc vàng tung bay, giống như thần hỏa đang thiêu đốt vậy.
Mọi người đều hiểu lúc này Vương Húc muốn trả thù, lần trước bị đánh bại nên xấu hổ vô cùng. Ngày nay sư huynh của hắn rời núi, muốn trả lại tất cả.
Một chỉ của nam nhân mắt phượng này hóa thành một đại chưởng ấn, bay tới rất nhanh. Hư không giống như giấy dán trên cửa sổ, bị xé mở dễ dàng.
- Gâu.
Đại hắc cẩu rất lợi hại, chặn giúp Diệp Đồng một kích này, không dám để hắn đón đỡ. Bởi vì kẻ kia có thủ đoạn của Bán Thánh, hơn nữa còn lợi hại vô cùng.
- Ầm!
Móng vuốt của Hắc Hoàng đánh lên bàn tay trắng nõn kia, trừng mắt nhìn đối phương.
- Để ta đối phó với nó.
Công chúa Hoàng Kim tộc nói. Ánh mắt nàng lại sáng bừng lên, chùm sáng màu vàng bay ra, chém về phía Hắc Hoàng. Huyết mạch Cổ Hoàng ra tay, thiên địa đều cộng hưởng. Huyết mạch bọn họ trời sinh đã được đại đạo tán thành rồi.
- Chết tiệt! Rời khỏi nơi này trước đã.
Hắc Hoàng nói nhỏ, không muốn đại chiến với người khác ở đây. Dù sao mọi người cũng đang chăm chú quan sát, Cổ tộc cũng không ít, càng ở lâu càng bị thiệt thòi lớn hơn.
Mà nó lại sợ Diệp Đồng bị thương. Đứa nhỏ này còn chưa trảm đạo, chưa trưởng thành, làm sao có thể đối phó với Bán Thánh chứ?
- Các ngươi đừng mong chạy.
Vương Húc kêu lên, ánh mắt khiếp người.
Nam nhân mắt phượng lại trấn áp tới, ra tay đánh về phía Diệp Đồng, muốn bắt hắn lại.
- Đừng cho hắn chạy.
Công chúa Hoàng Kim tộc cũng lên tiếng. Bốn phía xuất hiện một số Cổ tộc cường đại, vây lấy Hắc Hoàng.
- Bổn hoàng muốn chạy thì các ngươi cản nổi sao?
Hắc Hoàng tế ra đài trận. Mang theo Diệp Đồng chuẩn bị rời đi.
- Hừ, chạy đâu.
Nam nhân mắt phượng hừ lạnh, kiên quyết giữ Diệp Đồng lại.
Tay hắn lóe sáng, xuất hiện một bí khí cường đại, trong nháy mắt đã cắt nát hư không, chém vào vực môn. Hắc Hoàng muốn ngăn cản nhưng đã chậm rồi, không thể chắn nổi một ít dư chấn.
Phụt!
Diệp Đồng hộc máu, sắc mặt trắng như tuyết. Cũng may mà thể chất hắn siêu phàm nhập thánh, thể gian khó tìm nếu không thì hơn phân nửa đã gặp nguy hiểm rồi.
- Dám đả thương đệ tử ta sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, từ phía xa xa đánh nát chân không, lập tức vọt tới ngang trời, từ trên cao giáng xuống.
- Ầm!
Hắn đạp một cước, trực tiếp đá về hướng cổ chiến xa hoàng kim, dẫm lên Công chúa Hoàng Kim tộc, nam nhân mắt phượng vào Vương Húc.
- Phụt!
Vương Húc yếu nhất, lập tức phun ra một ngụm máu lớn.
← Ch. 1086 | Ch. 1088 → |