← Ch.1088 | Ch.1090 → |
- Cũng không khẳng định là Diệp Phàm được. Có lẽ người này cố ra vẻ đó thôi, biểu hiện lừa dối, mê hoặc thế nhân.
Cũng có người không cho là Diệp Phàm trở về thật.
Thậm chí có người còn cho rằng người này cũng là đệ tử của một vị Cổ Thánh tới từ Vực ngoại, tuy nhiên là bạn cũ của Diệp Phàm, thân phận rất khả nghi.
Diệp Phàm quyết đấu một trận với vị Bán Thánh siêu cấp này, nhấc chân giơ tay đều có diệu lý. Tới cảnh giới của hắn rồi tất nhiên mọi chuyện rất tự nhiên, không cần hình thái gì.
Thực lực của Lý Vấn Thiên hơn người, là một Bán Thánh siêu cấp, tu vi bản thân xuất thần nhập hóa, thi triển ra đạt tới đỉnh phong, không dính chút khói lửa. Uy lực của hắn mạnh mẽ tới tuyệt đối, có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng hoàn toàn toái ngược với khí chất của hắn. Mỗi một đòn hắn đánh ra đều khiến đá văng tung tóe.
Vút.
Một luồng dư chấn tràn ra phương xa, ầm một tiếng liền khiến nơi đó hoàn toàn bị ánh sáng bao phủ, không còn thấy được gì nữa.
Khi bụi mù tan hết, sông núi cẩm tú đã bị đánh thành đất bằng rồi.
Đây đúng là một kiếp nạn lớn. Mấy chục ngọn núi cao đều hóa thành bụi bậm. Hai con sông lớn bị chưng khô. cỏ cây biến thành teo tàn. Cả một vùng sa mạc mênh mông xuất hiện.
Cảnh tượng này khiến người ta lạnh từ đầu tới chân. Chỉ một luồng dư chấn thôi đã san bằng cả vùng núi này rồi.
Chiến đấu tới cấp bậc này, lực phá hoại quả là kinh người, khiến mọi người đều thấy trong lòng lạnh ngắt. Động chút có thể khiến sinh linh đồ thán, không thể cứu vãn được.
Diệp Phàm đã gặp một số bát, lần trước khi đại chiến với bát bộ thần tướng thì mình hắn cũng giết được mấy người rồi. Nhưng những kẻ đó so với Lý Vấn Thiên này đúng là kém xa.
Bán Thánh này quả là một kình địch, so với Khổ Từ Bán Thánh gặp ở Tây Mạc Lan Đà Tự còn cường đại hơn, không hổ là đệ tử đắc ý của Cổ Thánh Vực ngoại, thế gian hiếm thấy.
Khi đại chiến chân chính thì Lý Vấn Thiên cũng không khỏi nhíu mày. Đối phương so với hắn thấp hơn mấy tiểu cảnh giới nhưng lại có thể đấu với hắn, chẳng cần suy xét chút nào.
Không hổ là địa phương sắp mở ra con đường thành tiên. Hắn chỉ có thể nghĩ như vậy. Hoàng của thái cổ, Đại đế cổ tất cả đều chạy tới viên cổ tinh này. Hậu nhân của bọn họ kế thừa tất nhiên phải khủng bố tuyệt luân rồi.
Hai người đại chiến, quyết đấu thần thuật, so đấu đạo hạnh, ánh sáng tung bay, sương khói bốc hơi, hóa thành hai luồng sáng. Mọi người đều không thấy rõ thân ảnh của bọn họ.
Càng đánh, Lý Vấn Thiên càng sinh ra cảm giác thất bại dù không bị rơi vào thế hạ phong. Hắn là một vị Bán Thánh, người có cảnh giới cao hơn là không thể áp chế người có cảnh giới thấp.
Xa xa, sắc mặt Vương Húc xanh mét, vết thương chồng chất trên người, xương cốt đều bị thiên âm của Diệp Phàm đánh nát tới mười mấy khúc, trong lòng vừa sợ vừa giận. Sư huynh của hắn lại không thể trấn áp đối phương.
- Người này thấp hơn sư huynh mấy tiểu cảnh giới, cũng không phải là Thánh thể lại có thể tranh cao thấp với sư huynh sao? Người của viên cổ tinh này thật đáng sợ.
Thần sắc Vương Húc càng ngày càng khó coi.
Từ trước tới nay Lý Vấn Thiên đanh chiến với hùng chủ tứ phương, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp phải người kém hơn lại chống nổi hắn. Rốt cục lúc này đã hiểu Thánh thể Nhân tộc đáng sợ tới mức nào.
Lý Vấn Thiên cầm trong tay một thanh Minh Nguyệt Đao, trong vắt như thu thủy, chém về phía đầu Diệp Phàm, vẽ ra một luồng hồng quang, giống như một luồng ngân nguyệt chiếu xuống.
Cong.
Trường thương ầm kim của Diệp Phàm vung lên ngăn trở Minh Nguyệt Đao, sau đó thuận thế vung lên. Mũi thương sắc bén hóa thành một ngôi sao băng đánh về phía yết hầu Lý Vấn Thiên, chấn động thành một vùng sóng gợn.
Lý Vấn Thiên rút lui, thân như ánh trăng sáng, tiêu tan không chừng, né qua một kích này. Giữa hư không vô thanh vô tức xuất hiện một hắc động do mũi thương sắc bén đâm tới.
- Đề cao đạo cốt, hiện tổ huyết của ta, thần lực hoàng kim kéo dài không dứt, huyết mạch sống lại.
Lời nói của Lý Vấn Thiên trầm thấp, mắt phượng tỏa tinh hoa ra bốn phía, khí thế sắc bén hẳn lên.
Cả người hắn đều phát ra hoàng kim, từ trong tỏa ra, hóa thành màu vàng, giống như một người đúc bằng vàng, mạnh mẽ luyện hóa phong ấn Cổ Hoàng chân huyết trong cơ thể.
Hắn là một vị Bán Thánh, dùng bí pháp thúc dục tiềm năng, mở ra bảo tàng trong nhân thể, trong nháy mắt ngắn ngủi này có thể khiến thể chất đạt tới tình trạng đỉnh phong nhất từ trước tới này.
Ầm!
Một luồng khí thế đáng sợ phi thường bùng lên, trong nháy mắt khiến cả dãy núi rung chuyển, tất cả sinh linh đều hồi hộp, sinh ra ý sợ hãi vô tận.
Lý Vấn Thiên dùng bí pháp Phản tổ hà khắc thức tỉnh huyết mạch Cổ Hoàng, quả thực là siêu phàm nhập thánh, toàn thân giống như do hoàng kim đúc thành, đẹp mắt tới cực điểm, ngay cả sợi lông của biến thành vàng rực.
- Nạp mạng đi.
Hắn cầm Minh Nguyệt Đao trong tay, vung lên tạo thành đao quang dài mấy ngàn trượng, những nơi đi qua núi rừng đất đai đều hóa thành bột mịn. Hắn giống như một Chiến Thần giáng trần vậy.
Vừa rồi hắn không dám va chạm thân thể với Diệp Phàm mà chỉ có thể dùng thần thuật công kích, tiến hành du kích chiến, lúc này lập tức lại có khí phách khiến mọi người đều kinh sợ.
- Đây là Cổ Hoàng tử khi đạt tới cảnh giới Bán Thánh sao?
Vẻ mặt Diệp Phàm ngưng trọng.
Địch nhân này đáng sợ hơn những kẻ khác nhiều, toàn thân phát ra huyết khí kinh thiên, thiên linh cái tỏa ra ánh sáng hoàng kim, rung động ầm ầm, sừng sững toong thiên địa, nhìn xuống bát hoang.
Vút.
Diệp Phàm cầm trong tay trường thương ầm kim va chạm với đối phương, không ngừng rung động, tia lửa bắn ra bốn phía, đạo ngân tràn ra từng đợt. Đây đúng là một trận chiến liều mạng chân chính.
Hai người đại chiến, mỗi tia lửa bắn ra đều có thể khiến mười mấy ngọn núi lớn toở thành khô cằn, không thể tồn tại nữa, lực phá hoại lớn tới kinh người.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tiên quang bừng sáng. Một toàn thần tháp chín tầng xuất hiện, treo trên đỉnh đầu Lý Vấn Thiên, tỏa ra từng luồng khí hỗn độn.
Đây là một binh khí cường đại, vừa có thể công vừa có thể thủ, tỏa ra thần quang bảo vệ thân thể hắn, làm công kích của Diệp Phàm suy yếu đi không ít.
Đồng thời mỗi tầng Thần Tháp lại bắn ra một đám kiếm khí hỗn độn, lực sát thương lớn tới kinh người, phối hợp với công kích của Minh Nguyệt Đao khiến Lý Vấn Thiên càng ngày càng đáng sợ.
- Sư huynh liều mạng rồi. Hắn rất ít khi phản tổ dùng Cổ Hoàng chân huyết đối địch, làm tăng vọt lực công kích của Bán Thánh. Thánh thể Nhân tộc, ngươi chết chắc rồi.
Vương Húc cắn răng nói.
Mọi người đều câm như hến, lẳng lặng đứng phía xa xa nhìn chăm chú, không biết kết quả của trận chiến này ra sao. Trong nháy mắt phản tổ, loại thủ đoạn như vậy chưa ai từng nghe tới.
Diệp Phàm quả thật đang rơi vào khổ chiến. Bát này hơn xa những người hắn gặp trong dĩ vãng, lực lượng huyết mạch mạnh tới kinh người, mỗi lần đánh ra đều khiến trời long đất lở, huyết khí hoàng kim như biển, khiến hắn cũng cảm thấy áp lực.
Còn về những người khác lúc này cảm thấy hít thở không thông, giống như núi cao đè xuống, khó có thể hô hấp. sắc mặt ai nấy đều trắng như tuyết, các loại chim bay cá nhảy đều phủ phục xuống, nơm nớp lo sợ hướng về phía này.
Vút!
Diệp Phàm dựa vào bí quyết chữ Hành cực nhanh, hóa thành một luồng sáng, cầm trường thương ầm kim trong tay đánh ra vạn tia sáng, không rời những nơi yểu hại của Lý Vấn Thiên.
- Đúng là Thánh thể Nhân tộc sao? Vì sao không thấy hắn dùng Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh?
Một số người đang xem cuộc chiến nghi ngờ.
- Chẳng lẽ hắn còn dư sức, chưa cần dùng đỉnh phòng ngự sao?
Một số người thầm chấn động.
Vút vút...
Thân thể Diệp Phàm hóa thành một tia chớp, gần như in vào trong hư không, dùng trường thương ầm kim như đao, bổ xuống mấy ngàn lần, toàn bộ đánh lên lưng Lý Vấn Thiên. Âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngừng bên tai.
Đạo hạnh Lý Vấn Thiên cao thâm, đưa lưng về phía Diệp Phàm, đặt Minh Nguyệt Đao về phía sau, liên tục ngăn cản đòn tấn công. Đồng thời Thần Tháp trên đầu hắn tỏa ra thánh quang hóa giải công kích.
Giết!
Ngàn vạn lần va chạm, ánh sáng hoàng kim toàn thân Lý Vấn Thiên tăng vọt, nắm thế chủ động, công kích mạnh mẽ tới. Minh Nguyệt Đao giống như một dải thiên hà, ánh đao mênh mông không dứt trút xuống.
- Có khí tức của Cổ Hoàng tộc ta.
Ngay cả người của Hoàng Kim tộc cũng phải biến sắc. Công chúa Hoàng Kim tộc lại càng chú ý cẩn thận. Loại khí huyết này so với tộc nhân của nàng càng đậm đặc tinh thuần hơn nhiều.
Va chạm kịch liệt nổ ra. Lý Vấn Thiên càng ngày càng mạnh mẽ, có khí thế đánh phá trời xanh, tiến vào một loại cảnh giới vô địch, càng đánh càng dũng mãnh phi thường, ánh sáng hoàng kim mênh mông, vô địch một thế hệ.
Diệp Phàm hét dài một tiếng, quyền ý Lục Đạo Luân Hồi Quyền siêu thoát đánh ra, lập tức xé mở phía trước, dù Lý Vấn Thiên mạnh mẽ tới mấy cũng phải rút lui.
Ông.
Các loại âm thanh vang lên. Dị tượng mơ hồ xuất hiện, đan xen vào nhau, trở thành một tổ hợp đáng sợ, cố định Lý Vấn Thiên tại chỗ trong nháy mắt.
Dị tượng của Thánh thể hợp nhất ngắn ngủi, uy lực cực mạnh, cường đại vô cùng, lại có thể cố định được vĩnh hằng, công tới tương lai, gì cũng có thể đánh giết
Ầm!
Lý Vấn Thiên gặp phải một kích của dị tượng, toàn thân tung bay, miệng phun máu tươi, bị thương cực nặng.
Trong nháy mắt này tinh thần hắn uể oải, thánh quang hoàng kim trên người biến mất giống như thủy triều, có vẻ vô cùng mệt mỏi.
- Sao lại như vậy? Sư huynh sau khi phản cổ tối thiếu cũng phải đánh liên tục một canh giờ mới đúng, hôm nay còn chưa được nửa khắc mà.
Vương Húc sợ hãi, da đầu run lên kịch liệt.
Huyết mạch phản tổ, thể chất khủng bố siêu cấp nhưng lại để lại di chứng rất mạnh, một khi rời khỏi cảnh giới này thì bản thân sẽ suy yếu phi thường.
Lý Vấn Thiên bị dị tượng của Diệp Phàm đánh trúng, mạnh mẽ rời khỏi trạng thái phản tổ, lúc này đúng là một hồi tai nạn chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Không chỉ có thể chất cường đại biến mất mà pháp lực của hắn cũng yếu đi rất nhiều.
- Lấy lớn hiếp nhỏ, đánh thương đệ tử, chịu trừng phạt đi.
Diệp Phàm nói nhỏ.
Lý Vấn Thiên cách hắn gần như vậy, tất nhiên nghe rõ ràng, toàn thân phát lạnh. Lực lượng huyết mạch biến mất, hoàng kim nội liễm. Hắn rút lui rất nhanh. Đây là thời kỳ hắn suy yếu, đánh tiếp chắc chắn sẽ phải chết.
- Chạy đi đâu.
Diệp Phàm đuổi sát.
- Ngăn cản hắn, cứu Lý Vấn Thiên.
Công chúa Hoàng Kim tộc nói.
Hai vị Bán Thánh xuất hiện, dẫn theo tám chín tên hộ vệ vọt tới, ngăn cản Diệp Phàm, muốn cứu Lý Vấn Thiên.
- Ai dám cản ta một bước ta sẽ khiến hắn phun máu năm bước.
Diệp Phàm trầm giọng nói, thần sắc rất lạnh lùng.
Hắn bắt ấn đánh về phía trước. Lý Vấn Thiên đem hết khả năng đối kháng như thân thể suy nhược, làm sao có thể ngăn cản nổi Thiên Hoàng tử Nhân tộc tràn đầy huyết khí, bị đánh cho cả người xuất hiện vết rách.
Ầm!
Hắn há mồm kêu to, Thần Tháp toên đầu bay ra, vọt lên trời cao rồi giáng xuống, phong ấn Diệp Phàm vào bên trong.
Đây là binh khí của Bán Thánh, dùng Đại La Ngân Tinh luyện chế thành, trong tương lai không lâu sẽ có thể trở thành Thánh binh truyền lại cho đời sau, thế gian hiếm có, Thánh nhân thấy cũng phải đỏ mắt.
Thần Tháp phóng đại lên, phun nuốt thiên địa, thu Diệp Phàm vào bên trong, giống như một con cự thú thái cổ, trong bụng tự thành thế giới.
- Thật là một binh khí đáng sợ. Nhưng nếu muốn ngăn chặn hắn thì chúng ta phải đồng thời ra tay, hơn phân nửa mới có thể luyện hóa hắn thành một vũng máu.
Một vị Bán Thánh của Hoàng Kim Tộc nói.
Những người khác cũng đồng ý, đồng loạt ra tay, phát ra hào quang về phía trước, thật sự muốn tế luyện tháp này, luyện hóa Diệp Phàm.
Răng rắc.
Nhưng bọn họ vừa hành động thì chín tầng Thần Tháp phát ra âm thanh rạn nứt, xuất hiện những vết nứt li ti.
Ầm!
Ngay sau đó, cả tòa Thần Tháp nổ tung. Bên trong tỏa ra một luồng sinh cơ như biển. Huyết khí của Thánh thể dù chưa toàn ra thì loại khí thế này cũng khiến người ta sợ ngây người.
Mái tóc đen của Diệp Phàm tung bay, ánh mắt như đao. Hắn dùng Lục Đạo Luân Hồi Quyền trực tiếp đánh tan Thần Tháp, vọt tới không ai ngăn cản được một chút.
- Đây là Thần liệu đó — Đại La Ngân Tinh, ngay cả Thánh nhân cũng khó tìm. Vậy mà hắn lại dùng tay đánh nát.
Mọi người đều hóa đá.
- Vậy...khi hắn đạt tới Bán Thánh thì hơn phân nửa có thể dùng tay không tiếp Thánh binh. Hắn tuyệt đối là Thánh thể.
Ầm!
Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo, quyền ý vô địch siêu thoát lục đạo đánh ra, khiến khắp thiên địa đều bị hủy diệt, nhật nguyệt tinh tú giống như lay động, có khí tức ma diệt nhân thế.
- A...
Một vị Bán Thánh trong đó hứng lấy một kích mạnh nhất của Diệp Phàm.
Không thể nghi ngờ gì nữa, tuy hắn đã cực lực né tránh nhưng nửa người vẫn lập tức biến thành sương mù máu, bay tung ra ngoài, máu tươi phủ mấy trăm trượng.
Hắn cũng không phải là Lý Vấn Thiên, dù đều là Bán Thánh nhưng cũng còn kém rất nhiều.
Phụt!
Diệp Phàm hóa thành một tia chớp, tùy tay nhấn một cái. Lại có hai gã hộ vệ lõm ngực xuống, sau đó hóa thành mưa máu, thần hình câu diệt tại chỗ.
Đồng thời Diệp Phàm đánh ra một kích, một tên Bán Thánh bay ra ngoài, hoàn toàn hóa thành thịt vụn, thần hồn cũng tắt.
Ầm!
Mặc dù Lý Vấn Thiên đã rất nhanh, không ngừng đối kháng nhưng cũng không thể ngăn được thế công của Diệp Phàm, bị Phiên Thiên Ấn trấn áp, cuối cùng bị Diệp Phàm nắm trong tay.
← Ch. 1088 | Ch. 1090 → |