← Ch.1092 | Ch.1094 → |
Thánh thể Nhân tộc đuổi giết thiên nữ Hoàng Kim tộc, các loại đại thuật phát động đánh Thần nữ thái cổ chật vật không chịu nổi, tóc vàng rối tung, ngọc thể gần như lộ hết.
Diệp Phàm đuổi thẳng một đường đánh tới mức này, tất nhiên là muốn củng cố chiến tích, có thể bắt được Hoàng Kim công chúa, phải lấy được thuật Hoàng Kim Thần Tàng.
Từ khi thiên nữ Hoàng Kim tộc ra đời tới nay chưa từng trải qua như thế, hôm nay bị người ta đuổi giết, mồ hôi đầm đìa, bị đánh sắp trần như nhộng, nghiến chặt răng bạc.
Vù!
Chiêu thứ ba ngàn sáu trăm đánh tới, thần thuật xảo quyệt quỷ dị, một mảnh sóng gợn vàng nhìn như yếu ớt, kỳ thật không gì cản nổi, chỗ nào cũng lọt.
Phốc!
Một mảnh kim ti thần y không còn nhiều trên người nàng vỡ vụn, thân thể trắng như ngọc lộ hơn một nửa, lúc này nàng thật sự phát điên, tên khốn nạn sau lưng tuyệt đối cố ý, tra tấn thần kinh của nàng.
Năm đó nàng sáng như trăng, chiếu rọi thái cổ, ai dám nhìn lên? Phong thái tuyệt thế đứng giữa trời mây, hôm nay lại thua rơi xuống ruộng bùn.
Hoàng Kim thần nữ nổi điên, quay đầu đại chiến, nhưng mà cuối cùng không địch lại, ngọc thể trắng nõn đầy vết thương, sắp hao hết pháp lực, lại phải thua chạy tiếp.
- Thánh thể Nhân tộc, sớm muộn gì ta sẽ lột da ngươi ra!
Hoàng Kim tộc thiên nữ cắn môi đỏ, lần thứ tám tế ra trận thai cổ thần bí, muốn vượt qua hư không bỏ chạy.
Nhưng mà Diệp Phàm không cho nàng cơ hội, bí quyết chữ Hành có một không hai thiên hạ, như bóng với hình, nắm đấm vàng tung ra, từng trận sấm gió đan vào nhau, mặc kệ trận thai hay binh khí đều thành phấn bụi.
Hoàng Kim công chúa bị đuổi giết lên trời không lối xuống đất không cửa, gần như muốn điên rồi, bởi vì trên người nàng thật sự sắp không còn sợi vải, lưu lại cái bóng trắng chạy tới trước.
Mỗi lần Diệp Phàm đều chặn đường nàng, bức nàng trở về khu đất hoang này, thề muốn trấn áp nàng, bức nàng giao ra diệu thuật Hoàng Kim Thần Tàng vô địch.
Ở xa xa, mọi người trợn mắt há mồm, nhất là Cổ tộc, mấy người không ngừng gãi đầu, hoài nghi đang nằm trong mộng, quả thật không dám tin.
Thiên nữ Hoàng Kim tộc bị người ta đánh tới đại bại, gần như trần truồng, thật là quá mộng ảo, nhiều người không nhịn được nuốt nước miếng.
Đáng tiếc mọi người không nhìn rõ, thiên nữ Hoàng Kim tộc có diệu thuật trên người, che khuất tầm mắt của họ, cộng thêm tốc độ quá nhanh, không mấy người theo kịp.
Dù vậy, rất nhiều người nhìn thấy bóng người trắng nõn đại chiến, sau đó thua chạy, cũng không nhịn được miệng lưỡi khô khốc.
- Chạy đi đâu, giao ra thần thuật, tha cho ngươi một mạng, bằng không ta đưa ngươi đi gặp Thái Cổ Hoàng!
Diệp Phàm hét lớn.
Công chúa Hoàng Kim tộc tức đến đau cả phổi, thân trần đại chiến, nghe như thần thoại, trước giờ nàng không hề nghĩ tơi sẽ có một ngày này.
- Khốn kiếp, sẽ có ngày ngươi rơi vào trong tay ta!
Thân thể thiên nữ Hoàng Kim tộc run run, nàng sớm vận dụng Thánh khí, nhưng mà đối phương cũng có, suýt nữa bị thiệt thòi to.
Cơ thể nàng như ánh trăng đúc thành, trắng nõn sáng rọi, thần tắc trật tự hóa thành váy áo che chở vị trí trọng yếu, kim ti thần y toàn bộ hóa thành tro bụi.
Nhưng mà vô dụng, đối với với người có Nguyên Thiên Nhãn thì nàng giống như trần trụi, đúng là một trận chiến khiến người ta phát điên.
Nàng thật sự hy vọng có Hoàng Kim Giản trong tay, một chiêu đánh tên khốn nạn này thành tro bụi, trước giờ chưa từng gặp kẻ đáng hận như thế, khiến nàng phải thân trần đại chiến.
- Sắc tức là không, không tức là sắc, cô đừng dụ hoặc ta, bổn tọa không để ý tới chuyện này. Muốn sống thì rất đơn giản, truyền Hoàng Kim Thần Tàng cho ta, bằng không đây là nơi cô chôn thân.
Diêp Phàm ra vẻ trang nghiêm.
Giả dối!
Hoàng Kim công chúa rất muốn dùng chân ngọc đạp lên mặt hắn, nguyền rủa một trăm lần, đạp hắn một vạn cái, đạp hắn thành đầu heo.
Bởi vì khóe miệng khẽ nhếch của Diệp Phàm làm lộ ý nghĩ thật của hắn, tên khốn này tuyệt đối là cố ý.
- Aaaaa... Sớm muộn gì ta sẽ băm nát tên đê tiện nhà ngươi!
Hoàng Kim công chúa tức đến cả thân thể ngọc ngà co giật.
Ầm!
Nhưng mà Diệp Phàm công kích rất hung hãn, sát chiêu không dứt, một trận chiến kinh quỷ thần, gió rít quét qua làm ngọc thể nàng sưng lên, tóc gáy dựng thẳng.
Tuy rằng ra tay vô tình, nhưng trên mặt hắn tươi cười sáng lạn, trước sau không đổi sắc, trong mắt Hoàng Kim công chúa là loại cười đê tiện đáng hận nhất.
Mọi người há hốc mồm, cũng có người Cổ tộc xông lên cứu viện, nhưng đều bị Diệp Phàm đánh gục, căn bản không hề có tác dụng.
Mà càng nhiều người lựa chọn thờ ơ.
- Cái này...
Nhiều người hết chỗ nói, Thánh thể Nhân tộc không nói lý lẽ, đuổi giết một vị Cổ Hoàng nữ thân trần chạy trốn, đúng là quá thất đức mà.
Thiên nữ Hoàng Kim tộc làm sao nuốt được cục tức này, đây là đại thù cả đời, lúc này không hề nghĩ tới giết Diệp Phàm, mà là muốn bắt tên tiện nhân này, ngược đãi hắn cả đời.
- Giết ngươi không đủ tiết hận của ta!
Thiên nữ Hoàng Kim tộc tức giận dựng cả mái tóc vàng, mắt đẹp trừng to, sát khí xông thẳng lên trời, tràn ngập khắp nơi khiến nhiều người không nhịn được phát run.
- Thế thì ta giết ngươi vậy!
Đấu Chiến Thánh Pháp của Diệp Phàm diễn hóa đến tận cùng, một tổ sát thức kinh thiên liên tiếp thi triển ra, trên tay hắn bay ra Hằng Vũ Lô ánh lửa vạn trượng, chấn Hoàng Kim công chúa bay vụt ra.
Tiếp đó, tay hắn phất lên, hóa ra Hư Không Kính chiếu rọi tiên quang bất hủ, đánh thiên nữ Hoàng Kim tộc hộc máu.
Tiếp theo, hai tay hắn vẽ lên, lại biến đổi phun ra Thái Hoàng Kiếm sắc bén tuyệt thế, kiếm tiên hình rồng trấn áp cổ kim, suýt nữa chém đôi Hoàng Kim công chúa.
Thiên nữ Hoàng Kim tộc rơi vào hiểm cảnh sinh tử, bị động nghênh chiến, cả người trắng trơn chói mắt, nàng tức giận muốn ngất đi. Đây là một trận chiến hộc máu, cả đời lần đầu hồi hận vì sao phải hỗ trợ Lý Vấn Thiên, sớm biết như thế thì tuyệt đối không chú ý tới tên khốn nạn này.
Diệp Phàm đánh thuận tay, binh khí Đại đế cổ lần lượt hóa sinh ra, uy luật tuyệt luân trấn áp xuống.
Hoàng Kim công chúa luống cuống tay chân, nàng dự cảm không ổn, còn tiếp tục như thế thì sẽ bị bắt sống, đến lúc đó thì sẽ là sống không bằng chết.
Diệp Phàm tự nhiên sẽ không lưu tình, đại chiến hôm nay coi như là một loại uy hiếp, biểu lộ quyết tâm của hắn ra bên ngoài, đánh Cổ Hoàng nữ tới thân trần bỏ chạy, còn có gì hắn không dám làm?
Hoàng Kim công chúa dẫn người tới tìm hắn, hỗ trợ Lý Vấn Thiên, trận chiến đấu này chính là Diệp Phàm phản kích và trừng phạt, đánh nàng mất hết chiến y gần như lõa thể.
Ầm!
Rốt cuộc, Hoàng Kim Thần Tàng lại xuất hiện lần nữa, các binh khí hoàng kim xuất hiện, một thế giới sáng lạn đầy mây màu an lành.
Thiên nữ Hoàng Kim tộc đang ở trong mảnh thần tàng giằng co với Diệp Phàm, dùng thần thức truyền âm. Nàng bị buộc thỏa hiệp, thua là chuyện nhỏ, nhưng nếu đại chiến đến cùng, thật sự lõa thân trước mặt đông đảo tu sĩ, vậy thì còn không bằng chết đi.
Nàng là con gái của Cổ Hoàng, là một đời Thần nữ thiêu kiều, danh chấn thái cổ, không thể mất mặt mũi. Lúc này ngọc thể thon thả chớp sáng, răng bạc nghiến chặt đàm phán, phong thái tuyệt thế nhưng mặt phủ sương lạnh.
Diệp Phàm tính toán, xem chừng viện binh cũng sắp đến. Bởi vì thiên nữ Hoàng Kim tộc không chống lại, không ai giải cứu, sẽ có người đi mời Tổ Vương.
Trong thời gian ngắn hắn muốn giết một Cổ Hoàng nữ là không thể nào, con cháu Thái Cổ Hoàng nếu liều mạng thì có thể chống đỡ một thời gian.
Hắn đánh Cổ Hoàng nữ không còn sợi vải, là biện pháp bức nàng thỏa hiệp nhanh nhất, bây giờ đạt được hiệu quả, thiên nữ Hoàng Kim tộc đã sắp nghiến nát răng.
Diệp Phàm không dám chậm trễ, đòi bí thuật Hoàng Kim Thần Tàng, khắc theo đạo ngân hóa ra một mảnh bảo tàng giống như thế, tạo ra thế giới binh khí đại đạo của mình.
Hoàng kim cổ chung, đạo kiếm, thánh tháp, thiên đao... thần hoa sáng chói.
Kỳ thật, Diệp Phàm còn muốn đàm phán một kiện Thánh binh, nhưng mà Hoàng Kim công chúa nổi giận muốn ngọc đá cùng tan, chỉ ném cho hắn một kiện cổ khí cấp Bán Thánh.
- Công chúa, nói thật, ta kính ngưỡng cô như nước sông không dứt, không bằng chúng ta kết minh thì thế nào?
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, ta rất sẵn lòng!
Hoàng Kim công chúa nghiến răng, ánh mắt vàng chớp sáng, đôi tay nhỏ khẽ run run, cố nén không xông lên.
- Cô và ta quả thật mới gặp đã quen, tương lai nhất định sẽ hợp tác, lần này quá vội vàng, lần sau mời công chúa uống Trà Ngộ Đạo.
Diệp Phàm chuẩn bị rút lui.
Ngoài ra, Hắc Hoàng ở xa đã truyền âm nhắc hắn phải đi, bởi vì cổ Vương Thánh cấp đã sắp đến.
- Đúng rồi, công chúa đủ trượng nghĩa với ta, chỗ ta có một kiện thần ti ngọc y, tặng cho công chúa, không đủ kính ý.
Diệp Phàm đặt một bộ bảo y giữa hư không, quyết đoán rút lui.
Hoàng Kim công chúa nhìn chằm chằm cái bóng hắn biến mất, thiếu chút muốn đánh nát thiên địa này, một chưởng đánh bộ thần ti ngọc y không bao nhiêu giá trị này thành bụi.
- Thánh thể Nhân tộc, ta thề sẽ không giết ngươi, nhưng mà ngươi hãy cầu nguyện đi, đừng nên rơi vào trong tay ta, aaaaa...
Mấy người Diệp Phàm biến mất không lâu, cánh cửa hư không mở ra, một vị Cổ Vương Thánh cấp xuất hiện, thần uy quét qua Thập Vạn Đại Sơn, mắt lạnh như điện quét khắp nơi.
- Công chúa, ngài không sao chứ?
- Không sao.
Hoàng Kim công chúa trực tiếp vượt qua hư không bỏ đi, nàng không muốn ở lại nơi này một giây nào nữa, thánh thổ, phần mộ, tất cả đều ném sạch.
Tổ Vương thái cổ ánh mắt chợt lóe, nhìn vào mộ phần như muốn ra tay, trong lòng đột nhiên rung động, lập tức xé mở hư không rời khỏi nơi này.
- Ngươi nói coi, thật sự là Thánh thể Nhân tộc, đánh thiên nữ Cổ Hoàng tộc gần như lõa thân, đại bại bỏ chạy.
- Quả thật là hắn, lại xuất hiện thế gian rồi.
- Xem ra thiên nữ Hoàng Kim tộc hận muốn nuốt sống hắn, ha ha....
Trận chiến này truyền ra ngoài, mọi người trợn mắt cứng lưỡi, hóa thành cơn sóng truyền khắp thiên hạ, Diệp Phàm trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, mấy ngày sau Diêu Quang cố địa tan vỡ, xuất hiện một cái vực sâu thật lớn, trào ra từng đợt tiên khí, hào quang tận trời.
Nhưng mà phàm là ai đến đều hoảng sợ, không dám đến gần, giống như đối mặt với Đại đế cổ, mạnh mẽ như người trảm đạo cũng run rẩy không chịu khống chế quỳ bái.
Diệp Phàm đứng ở xa xa, không đến gần, trong lòng rung động, cảm giác như có thứ gì đang kêu gọi hắn, có liên quan tới hắn.
- Không biết sẽ có mấy Thánh giả tới, trời nơi này sẽ sụp xuống, tuyệt đối là khí cơ Đại đế cổ!
Hắc Hoàng tuyệt đối chắc chắn nói.
← Ch. 1092 | Ch. 1094 → |