← Ch.1243 | Ch.1245 → |
- Đã bắt được hung thủ, bị binh sĩ bắt được, chân tướng sắp rõ ràng rồi!
Sau một ngày, bên trong Nhân tộc đệ nhất thành truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.
Rất nhiều người bay về phía quảng trường trung tâm, ở nơi đó có một nam nhân tóc tai bù xù xuất hiện, bị ném xuống mặt đất. Toàn thân hắn máu chảy đầm đìa, thất thủ khi ầm sát một vị tu sĩ, bị mấy binh sĩ bắt được, trói chặt đưa tới nơi đây, xử lý trước mặt mọi người.
Nhưng mà mọi người lại đành thất vọng, đây là một vị Bán Thánh, làm sao có thể giết chết được một vị Thánh nhân chân chính có đạo hạnh cao thâm? Quan sát thức hải của tên này, hắn cũng không phải là hung thủ giết chết Thánh nhân.
Chuyện này xảy ra, càng khiến cho mọi người khó hiểu hơn, mỗi người đều cảm thấy bất an, đề phòng lẫn nhau, nếu như chư hùng đều học theo cách này, đi ầm sát người khác, thì sẽ xảy ra đại loạn!
- Đây chính là Nhân tộc đệ nhất thành, lại xảy ra ầm sát, ngay cả thành chủ cũng không tìm ra hung phạm, chẳng phải sẽ bị người ta lợi dụng sơ hờ, nói không chừng còn có người nửa đêm tới tập kích chúng ta đấy!
Long Mã cân nhắc.
Thành trì rất lớn, to lớn bao la hùng vĩ, hai bên đường phổ có các kiến trúc san sát nhau, chư hùng phân tán trong này, nhưng đều không tin tường bất kỳ kẻ nào, không dám tới gần quá mức.
Ánh sao chiếu xuống, giống như làn khói bạc lượn lờ, khi mọi người yên lặng trong đêm dài, bỗng nhiên có một tiếng hét thảm vang lên, cực kỳ đột ngột, khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Một đội binh sĩ như một dòng thác lũ nhào tới, nhưng đáng tiếc vẫn như cũ không tìm được gì, chỉ thấy một khối thi thể đang phun máu.
Bên trong thành chìm trong một trận đại loạn, rất nhiều người lạnh lùng nhìn về phía đó, cũng có một số người lao tới hiện trường.
- Thật sự là đáng tiếc, đây vẫn là một đứa nhỏ, chỉ có hơn ba mươi năm đã trảm đạo, đạt tới cảnh giới Bán Thánh, quả thật là một thế hệ thiên kiêu, cứ như vậy mà bị người ta bóp chết.
Một nam nhân than nhẹ, tuy rằng thoạt nhìn trông hắn rất trẻ tuổi, nhưng trên thực tế đã sớm hơn một trăm tám mươi tuổi, có tư cách gọi một cường giả ba mươi tuổi là đứa nhỏ.
- Đây tuyệt đối là một thế hệ nhân tài, nếu như không chết, mặc dù không bước ra được đế lộ, thì cũng có thể trở thành Vương của Thánh nhân.
Bán Thánh hơn ba mươi tuổi, đúng là nghe mà phải rùng mình, khiến cho một số người đã thành Thánh phải than nhẹ, mạnh mẽ như thế đúng là xưa nay hiếm thấy, thật là một kẻ kiệt xuất.
Mọi người ý thức được, kẻ ầm sát sâu không lường được, hơn nữa mục tiêu lựa chọn lại rất rõ ràng, đều là những người tương lai có thể bước trên đế lộ.
Người đầu tiên là thánh giả cường đại, người thứ hai là nhân tài mới xuất hiện có tiềm lực khôn cũng, vậy thì người thứ ba sẽ là ai? Mọi người đều cảm thấy hơn phân nửa là hắn sẽ không dừng tay tại đây.
- Tên này thì tính làm gì, dấu đầu hờ đuôi, vậy mà cũng xứng đi lên tối cường thí luyện chỉ lộ hay sao? Không dám quang minh chính đại chiến một trận, chỉ biết trong bóng tối giết người, trời sinh đã mang tính cách xấu xa, chỉ là một bọn chuột nhắt mà thôi!
Có người cảm thấy khó chịu.
- Có lẽ tên này vốn chính là một sát thủ, chính là cần dùng loại giết chóc này để chứng đạo.
Có người khác hoài nghi.
Tiếp Dần Sứ hạ lệnh, toàn thành đuổi bắt, nhất định phải bắt giết hung thủ, trước sau đã có hai người bị chết, đều là cường giả hạt giống.
- Còn chưa tiến vào thí luyện tràng, vậy mà đã gặp phải chuyện này rồi!
Long Mã tự nói.
Ánh sao lại chiếu xuống, cả tòa cổ thành trở nên mông lung, yên ắng bình tĩnh, không cảm thụ được một chút sát khí nào.
Sau nửa đêm, Diệp Phàm đột nhiên mờ hai mắt, hóa thành một tia chớp màu vàng, phá vỡ cửa sổ, đánh về phía một chỗ hư không bên trong đình viện.
Hắn dùng một quyền đập nát hư không, luồng điện màu vàng đan vào nhau, hắn giống như một con thái cổ hung thú xổng chuồng, lại giống như một chiến thần sống lại.
Vù...!
Một bóng đen mơ hồ bị đòn tấn công này chấn cho bay ngược lại, máu tươi văng ra, sau đó bóng người này nhanh chóng dung nhập vào trong thiên địa hư vô.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, thân thể cũng biến mất, thi triển ra hết các bí
thuật của Thiên Đình, như hình với bóng, phối hợp với bí quyết chữ Hành, đại thuật sát sinh bễ nghễ cả thiên hạ.
Đây là một vị Thánh nhân, có thủ đoạn siêu tuyệt, phi thường cường đại, khiến cho cả Diệp Phàm cũng âm thầm rùng mình, đây tuyệt đối là một nhân vật đáng hiếm thấy sợ.
Xích...!
Hắn thi triển ra Đấu Chiến Thánh Pháp, một cái hỏa lô xuất hiện, trấn áp xuống dưới, tiếng phượng hột vang động chín tầng trời, ánh lửa chiếu sáng cả cổ thành, Hằng Vũ Lô đã ép xuống bên dưới.
Người này lại vãng ra một đóa hoa máu, nhanh chóng rút lui, thân hình như quỷ mỵ, phi thường nhanh chóng, nhanh hơn cả ánh điện.
Trong thiên hạ này thì e rằng cũng chỉ có Diệp Phàm với bí quyết chữ "Hành" thì mới có thể đuổi theo hắn, tên này đã vài lần phá vây, nhưng đều bị Diệp Phàm cắt đứt con đường phía trước, đành phải quay trở về.
Oanh...!
Long Mã đánh lén, thi triển ra chiêu thức có tên là Đạp Tiên Vô Ảnh Cước, vừa xông lên đã đánh ra một trăm lẻ tám cước, mỗi một cước đều có thể đạp nát cả thiên địa.
Ầm...!
Người này bị trúng một vó ngựa, vãng ra xa mấy chục trượng, mượn lực chìm sâu vào trong hư không, muốn dùng bí pháp để chạy trốn.
Diệp Phàm là kẻ rất lành nghề, lúc này lập tức đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, đập nát càn khôn, khí tức như hồng hoang mãnh thú, cuồn cuộn mãnh liệt ập tới, đánh rơi người này xuống dưới đất.
Cuộc chiến đấu như vậy thì tất nhiên đã kinh động đến các chư hùng trong thành, xung quanh lộ ra từng ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía này, cũng có người vọt tới hỗ trợ.
- Giết...!
Tiếng thét cũng lúc vang lên, giống như một dải ngân hà đổ xuống mặt đất, bốc lên sóng cuộn kinh người, âm thanh đinh tai nhức óc.
Binh sĩ thủ hộ thành đã tới, gần nhất chính là hai mươi mấy người, vây quanh nơi này, quét sạch kiến trúc nơi đây, ào ào lao vào.
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, Diệp Phàm đứng thảng tại đó, trong tay đang cầm một tấm da người, đang không ngừng quan sát gì đó.
Long Mã từ phía xa chạy tới, cũng không bắt được đồng lõa của thích khách, cũng không có chỗ nào khả nghi, trong miệng không ngừng nguyền rủa gì đó.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Một binh sĩ trầm giọng hỏi.
Dưới ánh trăng mờ, rất nhiều cường giả tới đây, phần lớn đều là những người muốn đi lên thí luyện cổ lộ mạnh nhất, hiện tại đang vây quanh nơi này.
- Có người tới ầm sát ta, tuy nhiên đã thất bại.
Diệp Phàm đáp.
Hiện trường trở thành một mảnh lặng ngắt nhự tờ, bóng ma ầm sát luôn khiến cho mọi người lúc nào cũng phải lo lắng, cảm thấy áp lực, nhưng mà Diệp Phàm lại không có việc gì, đánh lui kẻ ầm sát. Không ít người đều lộ ra dị sắc, hắn bị xác định thành mục tiêu, tụyệt đối chứng minh ràng, hắn rất có giá trị, bị kẻ ầm sát giả xếp vào một loại uy hiếp.
Diệp Phàm cuối cùng dùng Lục Đạo Luân Hồi Quyền, đánh nát tất cả, mà bóng người kia cũng biến mất, chỉ để lại một tấm da người.
Đây là một tấm da tương đối hoàn chỉnh, giống như vỏ rắn lột xác, giống như là bị người ta lột xuống, ngoại trừ vị trí mặt, thì những chỗ khác đều hoàn hảo không chút khuyết điểm gì.
- Đây là da của hung thủ ư?
Mọi người lộ ra vẻ quái dị.
- Chẳng lẽ hắn đã bị ngươi đánh chết rồi?
Thời gian đã tới sáng sớm. chuyện này tạo ra một hồi chấn động lớn, rất nhiều binh sĩ đang tìm kiếm tại chiến trường này, nhưng vẫn không có thu hoạch gì lớn cả.
Trong hai ngày tiếp theo, trong thành không có chuyện ầm sát nào xảy ra nữa, trở thành một mảnh sự yên lặng, có người đoán rằng tên hung thủ đã bị Diệp Phàm đánh nát rồi, cũng có người lắc đầu không đồng ý.
Binh sĩ đã cầm tấm da người kia đi, đưa đến phủ của Tiếp Dần Sứ, vẫn không có trả lời lại gì cả.
- Người này tuyệt đối không chết, ta không biết hẳn rốt cuộc đã sử dụng bí pháp gì!
Diệp Phàm rất rõ ràng, hắn đánh rớt xuống một tấm da người, nhưng cũng không phải thật sự chém chết được hung thủ.
- Xem ra trong thời gian ngắn thì hắn sẽ không xuất hiện.
Long Mã nói.
Diệp Phàm trầm tư, nói:
- Nếu là thuần túy mà đến ầm sát ta thì cũng không có việc gì, nhưng nếu như đây là có kẻ muốn động tới ta, dẫn tới người khác chú ý, làm cho ta phải chịu đối thủ cạnh tranh bốn phía, trở thành một cái bia ngắm sống, vậy thì đúng là có mùi âm mưu rồi.
Mấy ngày kế tiếp đều rất an bình, đã không còn chuyện đổ máu nào phát sinh nữa, mọi người tiếp tục chờ đợi thí luyện tràng mỡ ra, nhưng Tiếp Dần Sứ mài vẫn không tỏ ý gì.
Nghỉ ngơi dường sức nhiều ngày, không ít người đã ngừng bế quan, đi ra đường, vào trong các quán trà, tửu lầu, chậm rài đợi thời cơ.
Diệp Phàm cũng đi ra ngoài, gặp một thiếu niên đơn bạc, từng trong lần đầu tiên gặp phải Thiên Hoang Thập Tam Kỵ thì đã thiện ý nhắc nhở hắn, nói rằng các cường giả đi lên con đường này thì sẽ không còn đường lui nữa.
Tuy rằng đã tới Nhân tộc đệ nhất thành, nhưng Diệp Phàm vẫn còn một chuyện chưa lý giải được, chỉ có hắn là một mình ra đi, những người tại các tinh vực khác thì đều có bạn đường cả.
- Vì sao bọn họ đến đây nhiều người như vậy?
Diệp Phàm khiêm tốn thinh giáo, hắn thấy người từ các tinh vực tới đây không khỏi quá nhiều, đâu cũng có tận hơn mười người, đều đến tằ cũng một cổ địa.
- Có bao nhiêu người đến, thì hoàn toàn do Thủ Hộ Giả của tinh vực tự quyết định, không có hạn chế nào đặc biệt cả, trà khi có điều gì đó cần phải lo lắng.
Tối cường thí luyện chỉ lộ là một chỗ chôn xương, người chết đều là các anh hùng hào kiệt, mặc dù có được tư chất thành Đế thì cũng có thể phải ngã xuống trên đường, nơi này quá mức hung hiểm, có thể sống mà về thì cũng không có nhiều.
Xuất phát từ lo lắng lâu dài cho sự hưng thịnh của tinh vực mình, một số cổ địa tự nhiên sẽ không phái ra quá nhiều nhân mã, bình thường đều chỉ có hơn mười người mà thôi.
- Hơn mười người...!
Diệp Phàm ngẩn ra, theo hắn biết, Kỳ Sĩ Phủ bình thường chỉ đưa ra ba người, chỉ có thời gian này là đặc thù nhất, vẫn không có hạn chế, đó là bởi vì con đường thành tiên khó lường trước được nguy hiểm.
- Cũng có một vài cổ địa thì gặp phải địch nhân đáng sợ, bất đắc dĩ chỉ có thể phái ra hai, ba người, sợ bị trả thù.
Diệp Phàm nghe vậy, lập tức ngẩn ra, xem ra trên cổ lộ này thì phải chú ý rất nhiều thứ, trước đây lão Phủ chủ của Kỳ Sĩ Phủ lại chưa nói tỉ mỉ.
Bắc Đẩu có thể có đại địch cái thế, con đường phía trước hơn phân nửa có kẻ cạnh tranh khủng bố, nhiều vạn năm như vậy rồi mà cừu hận vẫn còn chưa hết hay sao?
- Ngươi... đến từ Bắc Đẩu ư?
Thiếu niên giật mình mở to hai mắt, sau đó thấp giọng báo cho hắn, tốt nhất không nên nhắc tới điều này với người khác.
- Tại sao?
- Ta từng nghe nói, đó là một viên tinh cầu mai táng Đại đế, nhân tài quật khởi, Thần linh chỉ tử ngủ say, nhiều vạn năm như vậy thì đã trở thành công địch cạnh tranh của không ít tinh vực.
Diệp Phàm vô cũng bất ngờ, con đường phía trước có thể sẽ là tình cảnh khắp thế gian đều là địch! Ngày nay những người hắn thấy chỉ là một bộ phận rất nhỏ, rất nhiều người đã sớm bước đi rồi.
Trong tinh không thì có rất nhiều cổ lộ nhỏ, có con đường thì thuận buồm xuôi gió, có cái thì đã bị Đại đế Cổ can thiệp vào, nguy hiểm trùng trùng, hễ là cổ tinh vực cường đại, thì con đường đều rất khó đi.
- Nghe nói, có Nhân tộc cổ lộ, cũng có Thần tộc cổ lộ, cuối cùng đều trăm sông đổ về một biển, đi về một chỗ chung.
Thiếu niên đơn bạc này tên là Nhuế Vĩ, kể lại cho hắn một số bí mật.
← Ch. 1243 | Ch. 1245 → |