← Ch.1248 | Ch.1250 → |
Cuộc giết chóc vẫn đang được tiếp tục, Diệp Phàm như một con rồng hung bạo xông vào bầy sói, nhấc tay một cái đã đủ tiêu diệt một người, máu me vãng tung tóe, xương cốt vỡ nát, giống như đã mở ra một cánh cổng địa ngục.
- A...!
Những người này bị dọa đến mức sợ run người, kinh hãi kêu lên, ai nấy đều muốn bỏ chạy, hiện tại bọn họ đã nhận ra hắn là một thần ma, đối địch với hắn thì chỉ có đường chết mà thôi.
- Chạy đi đâu!
Diệp Phàm khè quát, nếu như đã động thủ rồi thì dứt khoát giết một mạch cho xong, hắn không phải là kẻ có lòng dạ đàn bà, đây là quy luật tàn khốc nhất mà ai cũng phải biết khi tham gia thí luyện tràng.
- Tha mạng cho ta, ta biết sai rồi, không nên tới đây vây giết đạo huynh!
Một tu sĩ bị hắn đuổi kịp, sắc mặt tái nhợt, cầu xin tha thứ, thiếu chút nữa là đã quỳ rạp xuống rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng, ngón tay màu vàng được điểm xuống, từ trong trán tên kia bắn ra một đóa hoa máu, nét hoảng sợ đọng lại trên khuôn mặt, thân thể cứng đờ, ngã nhào trong vùng máu.
Oanh...!
Thiên Ma tán hạ xuống, che khuất bầu trời, bắn xuống ngàn vạn sợi tơ, đó là các luồng thần niệm, đan vào nhau giữa không trung, giống như được dùng thần thiết đúc thành, phát ra ánh sáng chói mắt, trấn áp Diệp Phàm.
Đây là một loại Thánh khí rất cường đại, có thể xé rách cả trời xanh, giống như một mảnh tinh hải đang sôi trào, rơi xuống đất, như muốn hủy diệt cả vạn vật.
- Hắn bị áp chế rồi, chư vị mau giết hắn đi!
Trung niên đạo cô kêu lên, sắc mặt lộ vẻ âm tàn.
Lúc này Thiên Ma tán đã mở ra, đen sì như mực, thần niệm có hàng vạn sợi, xuyên thấu mỗi một tấc hư không, giam cầm Diệp Phàm ngay tại chỗ.
Binh khí này là của tên nam tử áo lam, hắn đang núp ở phía xa, tế ra binh khí này, sau đó không ngừng niệm các chú ngữ cổ xưa, khiến cho nó hoàn toàn sống lại.
Rất nhiều người mang vẻ mặt kích động, thúc dục các loại pháp khí chém tới, bởi vì bọn chúng không còn đường nào khác để đi, cho dù cầu xin thì cũng sẽ bị đối phương giết chết.
- Thúc dục cấm khí giết hắn!
Cái đầu lâu đang nằm trong tay của trung niên đạo cô hét lớn, đây chính là đầu lâu của Hồng Liễu, thân thể bị hủy diệt nên nàng ta cực kỳ hận Diệp Phàm.
- Chư vị, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có tiêu diệt hắn, nếu không tất cả chúng ta sẽ phải chết!
Trung niên đạo cô mang vẻ mặt dữ tợn, phun ra một ngụm máu lớn lên trên chiếc chuông nhỏ, chiếc chuông này được điều khiển, bay ra ngoài.
Đương...!
Tiếng chuông vang lên, vỡ nát cả trời đất, đánh tan cả một vòm trời xanh, nó nhanh chóng biến thành lớn, các luồng sáng màụ máu bắn ra, chạm vào thứ gì thì biến thứ đó thành tro, rất xứng với cái tên Tử Thần chung.
Nó lao lên cũng một chỗ với Thiên Ma tán, bao vây Diệp Phàm vào giữa, muốn luyện hóa hắn thành một vũng máu, phát ra âm thanh quỷ khác thần gào.
- Đúng là có hiệu quả, giết hắn đi, mọi người không được lui bước, chém chết tên cẩu tặc này đi!
Một người thấy vậy, liền kêu lên một tiếng rất tàn nhẫn, sĩ khí cũng tăng lên cao.
Diệp Phàm nhíu mày, cái Thiên Ma tán này có chút đặc biệt, không chỉ là một kiện pháp khí đáng sợ, mà còn ẩn chứa một lượng lớn tinh hồn cường đại.
Đó là đầu lâu của Thiên Ma, hiện ra giữa không trung, còn cao hơn cả một ngọn núi, vật này đúng thật sự là có chút uy hiếp nhất định tới hắn, muốn phủ kín cả một vùng đất.
- Giết, nhất định phải giết chết hắn!
Mặc dù chỉ còn lại một cái đầu, nhưng Hồng Liễu lại vẫn lạnh lùng mà thét lên, thúc dục chút thần niệm cuối cùng, tế ra Phiên Thiên ấn đã rạn nứt, biến nó thành một ngọn núi lớn. ép xuống Diệp Phàm.
Các pháp khí chói mắt được đưa ra, từng cái lao thẳng tới không trung, mang theo các đòn công kích kinh người, khí thế chém rách cả chín tầng trời.
Lam Phong khè nhếch mép, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, liên tiếp có mất người vô thanh vô tức tế ra cấm khí, nhanh chóng đánh tới không trung, quyết tâm dùng một kích này để đánh tan xác Diệp Phàm.
Oanh...!
Đây là một hồi giết chóc, các loại ánh sáng phát ra, che lấp mặt trời, tất cả đều lao đến tấn công, muốn đánh cho nơi này trở thành một đám hỗn độn, không cho phép thứ gì còn sót lại.
- Hắn... đã chết rồi sao?
Một người run nan hỏi.
Phía xa có một luồng ma uy ngập trời, một vùng màu đen kịt tản ra, cao hơn vạn trượng. Diệp Phàm đã cướp nó vào tay, ngay trời mà bay đi mấy trăm dặm.
Vừa rồi thì các luồng sáng hủy diệt của cấm khí vẫn không đánh trúng hắn, chẳng qua chỉ là hủy diệt một vùng đất mà thôi.
- Đây còn là người hay sao, dùng tay không mà cướp cả Thánh binh đang tấn công!
Có mấy người kinh hãi tới mức run lên.
- Hình như hắn không thoát khỏi giam cầm, vẫn trong phạm vi bao phủ của Thiên Ma tán.
Lam Phong âm trầm nội:
- Đây là một vị tiền bố Thánh tổ, đã phong ấn hư ảnh của Thiên Ma, tạo thành Thiên Ma trận vực, có thể cầm chân hắn trong một thời gian, chư vị hãy mau chóng ra tay, băm vằm hắn ra làm trăm mảnh.
- Giết...!
Mọi người lại lần nữa ra tay, trung niên đạo cô liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, thúc dục chiếc Tử Thần chung, lay động cả các dãy núi, dùng sức dồn Thánh uy xuống dưới.
Những noarời khác cũng vậy, nhao nhao thúc dục các loại bí bảo, ánh. sáng nhiều màu tràn ngập, bao phù khắp nơi đây.
Ông...!
Sau lưng Diệp Phàm có năm thanh bảo kiếm hiện lên, đây là bí thuật của Thần minh mà hắn lấy được từ Vĩnh Hằng tinh vực, thần quang năm màu xông lên trời, liên tục tỏa sáng, chém về phía Thiên Ma.
Dường như có mười vạn thanh thiên kiếm đang phi lên, phát ra âm thanh leng keng rung động, cho dù Thiên Ma tán có là một Thánh khí vô cũng quỷ dị thì cũng không ngừng xuất hiện vết rách.
- Rống...!
Đầu lâu của Thiên Ma vọt lên, thét dài một tiếng, định há miệng nuốt Diệp Phàm vào trong.
Nhưng bên trong một luồng sáng chói mắt, Diệp Phàm đã dùng Lục Đạo Luân Hồi Quyền đánh, bay đầu lâu, các luồng ma huyết màu đen bắn tứ tung, sau đó hóa thành mây khói.
- Cái gì, hư ảnh của Thiên Ma cũng bị hắn đánh chết ư!
Nam tử áo lam biến sắc, định quay người bỏ chạy.
Đương...!
Diệp Phàm dùng một quyền đánh lên chiếc chuông lớn màu máu kia, khiến cho nó rạn ra đầy vết nứt, sau đó lại một lần nữa vung lên thần quyền, đánh ra chín kích, thánh khí danh tiếng này và Phiên Thiên ấn bên trong bị đánh nát cũng một lúc.
Mảnh vụn của chiếc chuông và Phiên Thiên ấn bay về bốn phương tám hướng, một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thính thoảng lại có người bị đánh trúng, chân tay đứt lìa.
Diệp Phàm như thần tiên hạ phàm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, liên tiếp ra tay, đánh nát vài kiện Thánh khí, phá núi ngăn sông, pháp lực không cách nào tính toán nổi.
Cho tới giờ thì cuộc chiến đã hoàn toàn chỉ nahiêng về một phía, đám người trung niên đạo cô vội vàng bỏ chạy như chó nhà có tang, cuống quít chạy giữ mạng.
Có một số tọa kỵ bị lan đến, cũng đang ra sức bỏ chạy, nhưng Long Mã đã đuổi giết ngay phía sau, nó hóa thành một đám mây lửa, đại khai sát giới với đám tọa kỵ này.
- Đạo hữu, chúng ta có thể thương lượng một chút được không, hãy tạm thời dừng lại một lát đi!
Có người cầu khẩn, bị dọa tới mức hồn phi phách tán, hồn lìa khỏi xác, bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng Diệp Phàm quá mức mạnh mẽ, đã chặn đứng con đường phía trước của bọn họ.
- Chia nhau ra chạy!
Trung niên đạo cô cắn răng nói.
- A...
Một tiếng gào thét thê thảm truyền đến, huyết quang bắn ra khắp nơi, một kẻ vừa mới rời khôi nhóm thì đã bị Diệp Phàm đánh thành một vũng máu, chết ngay tại chỗ.
- Chỉ có hợp lại một chỗ thì mới có thể làm cho hắn có chút kiêng kỵ, chúng ta không nên tách ra, cũng nhau rời khỏi đây!
Trong tim bọn họ đã mất đi sự bình tĩnh và tự tin vốn có, đã không còn muốn đi tiếp trên thí luyện cổ lộ nữa, hiện tại sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Diệp Phàm ung dung, không nhanh không chậm, hiện tại đã giết tới mức chỉ còn có năm, sáu người đối phương sống sót nữa.
Tổng cộng hai mươi ba vị cường giả, liên hợp cũng một chỗ, sự dụng các loại cấm khí mà vẫn không thể đánh gục một Cổ Thánh, lại bị Diệp Phàm chém giết tới mức thê thảm thế này.
- Phốc...!
Nam tử áo lam lóe lên vẻ hung ác, ngay lập tức lấy ra một con rối hình người dài nửa xích, phun ra mấy chục naụm máu, toàn bộ rơi vào con rối này, cảnh tượng vô cũng yêu dị.
Lam Phong như đã mất đi nửa cái mạng, trở nên vô cũng suy yếu, lộ ra vẻ thê thảm, hắn dùng máu viết lên con rối này hai chữ "Diệp Phàm", sau đó dùng một thanh kiếm nhỏ, dài bằng bàn tay, hung hăng chém về phía con rối này.
Vào lúc này, Diệp Phàm bỗng lông tóc dựng đứng, xương cốt đau nhức, dường như bị một thanh tuyệt thế hung khí đang đâm vào đầu, chỉ gần trong gang tấc thôi.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ!
Diệp Phàm tâm thần chấn động, ký ức về mười năm chinh phạt, khai quật các bảo tàng trong thân thể... đã theo bản năng mà tuôn ra.
Nào là cốt trung hóa thần, nhất niệm đạo sinh, hễ là tất cả những thứ hắn đã trải qua trong chốn phàm trần, thì đều được hiện ra.
Xương trán của hắn đột nhiên sáng lên, như một dòng nước chảy ra, chém vỡ hư không, tiêu diệt hết các nguy cơ này.
- Phốc...!
Nam tử áo lam phun ra một ngụm máu, con rối trong tay cũng tan thành mây khói, thanh tiểu kiếm trong tay cũng nát vụn, nguyên khí đại thương.
Trung niên đạo cô cầm đầu lâu của Hồng Liễu, đi cùng với Lam Phong, tổng cộng có năm người, như chó cũng dứt dậu, hoảng sợ mà chạy trốn, toàn thân đều là máu.
- Ta liều mạng với ngươi...!
Thấy thật sự không chạy nổi nữa, trung niên đạo cô sắc mặt xanh mét, thúc dục phất trần, hóa thành một dải ngân hà, đánh về phía trước.
Diệp Phàm thần sắc lạnh nhạt, chiến lực cường đại được bung ra, một chường đánh tới, thiên hà này đã vỡ nát, nửa người của trung niên đạo cô cũng nát bét, kêu thảm một tiếng, rồi chạy trối chết.
- Đưa ta đi theo...!
Hồng Liễu sợ hãi kêu to, chỉ còn lại một cái đầu lâu, tinh khí khô kiệt, bị trung niên đạo cô vứt lại trên mặt đất, nàng chỉ có thể làm cho đầu lâu của mình di chuyển được một chút, nhưng tốc độ lại quá chậm.
Phanh...!
Diệp Phàm bước lên, một cước đá ra, đá cho cái đầu này chia năm xẻ bảy, một luồng nguyên thần lao ra, sợ hãi kêu lớn:
- Đừng...! Chỉ cần lưu lại cho ta một mạng, cái gì ta cũng đồng ý!
Phốc...!
Diệp Phàm giẫm tiếp một cước, luồng nguyên thần này lập tức hóa thành tro bụi, chết một cách sạch sẽ.
Bốn người phía trước thì sợ tới mức hồn phách bay mất, sợ vỡ mật, bọn họ chưa từng gặp phải tình cảnh tuyệt vọng như ngày hôm nay lần nào, ngày xưa thì tiing hoành cả một tinh vực, nhưng hôm nay thì lại bị đuổi giết, như một con chó, lên trời không đường, xuống đất không lối.
- Chúng ta có mắt không tròng, mong ngài đại nhân đại lượng, không chấp nhặt chúng ta, tha cho chúng ta một mạng...!
Một người trong số này đã sụp đổ tinh thần, không ngừng cầu xin tha thứ.
- Dừng ta lại, chỉ cần thả chúng ta một đường sống, thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được!
Lam Phong cũng sắp sửa không chịu nổi nữa rồi, sắc mặt tái nhợt, hô lớn.
- Không phải ngươi đã từng nói là, muốn ta quỳ xuống tự nhận mình là kẻ giết Thánh hay sao, sau đó tự phế tu vi, khẩn cầu các ngươi khoan dung ư...!
Diệp Phàm lạnh, lùng nói, ngón tay như kiếm, đâm về phía trước.
- A...
Lam Phong kêu lên một tiếng thê lương, thân thể gãy ra từng khúc, hóa thành, xương vụn và bùn máu, cuối cùng lan đến đầu lâu, nguyên thần của hắn nhanh chóng lao ra khỏi đầu lầu, còn thân thể thì đã hóa thành một vũng máu.
Xoát...!
Diệp Phàm chỉ tay một cái, một luồng kiếm quang lao ra, giết chết nguyên thần kia.
Diệp Phàm như một pho tượng bất hủ, tản ra thần quang màu vàng rực rỡ ngập trời, toàn thân đứng sừng sững trong thiên địa, so với Thần minh thì hắn còn có vẻ đáng sợ hơn nhiều.
Trung niên đạo cô và hai người còn lại đều run rẩy, vào lúc này thì cái gì mà tôn nghiêm, cái gì mà tối cường thí luyện tràng, tất cả đều sắp trở thành hư vô rồi.
Diệp Phàm chỉ kiếm, thần uy mênh mông cuồn cuộn, muốn kết liễu nốt tính mạng của ba người này. Đột nhiên, có năm bóng người xuất hiện, chắn phía trước ba người này, thì ra là Quân Uy sơn chủ đã xuất hiện.
- Đạo huynh hạ thủ lưu tình, có thể giơ cao đánh khẽ mà tha cho bọn họ một mạng được chăng?
Hắn nghiêm trang nói.
- Không được!
Diệp Phàm lắc đầu, vô cũng quyết đoán mà cự tuyệt.
- Ngươi cảm thất mình đã vô cũng cường đại rồi sao, vậy mà dám cự tuyệt Quân Uy sơn chủ?
Một người bên cạnh, lạnh lùng nói.
← Ch. 1248 | Ch. 1250 → |