Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 1322

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 1322: Mười vạn thiên binh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Đồng đỉnh bị tàn phá trong cơ thể Diệp Phàm chiếu sáng suốt thân thể. Đây là một cảnh tượng ít có. cổ đỉnh tự chủ sống lại rồi.

- Đoạt tấm bia đá kia!

Trong lòng hắn đại chấn, biết nhất định là có liên quan rất lớn tới tấm bia khắc hai chữ Thiên Binh, rất có thể là cổ khí do Thiên Đình lưu lại.

- Giết...

Tiếng hô giết rung trời. Mười hai thánh giả giống như một dòng thác sắt thép quét tới, đại sát tứ phương. Đây là một đám Ma đầu bẻ gãy nghiền nát tất cả.

- Địch tập kích, ngăn bọn chúng lại!

Ở trước sơn môn của cổ gia, từng thân ảnh bay lên, ngăn cản những người xâm lấn. Các loại Pháp bảo bay múa.

Đây là một gia tộc cường đại, có nội tình cực kỳ thâm hậu và đáng sợ, là một cự tộc chống lại được khảo nghiệm của năm tháng, kế thừa rất lâu dài.

Nhưng những người trước sơn môn căn bản không thấm vào đâu, từng bóng người bay lên trời giống như hoa màu bị thu hoạch, ngã xuống thành phiến, bị huyết vụ bao phủ, mùi máu tanh ập vào mũi.

Gần như trong nháy mắt đã sụp đổ hết. Hoàng kim sư tử lao tới, há mồm hút một cái, khí nuốt thiên địa, ngoạm cả trăm người vào miệng, hóa thành thức ăn của nó.

- Người nào dám xâm phạm trọng địa của cổ gia?

Theo một tiếng hét lớn, Thánh nhân bị kinh động, mở phòng ngự đại trận ra. Khắp vùng núi đều hiện lên các loại hoa văn, ánh sáng ngập trời, tạm thời chặn mười hai thánh giả lại.

Tộc này từng có quá khứ huy hoàng, một lần từng đừng đầu cả một cổ tinh, thống trị vô số quốc gia, ngày nay dù đã hơi suy tàn, mười mấy đời chưa từng có Đại Thánh.

Tuy nhiên Pháp trận tiền nhân bày ra vẫn không thể khinh thường được, chỉ sơn môn này cùng chính là trận của Vương của Thánh nhân, khí hỗn độn bao phủ, kiếm khí vạn đạo, phong tòa con đường phía trước.

Đám người Diệp Phàm dừng lại, không mạnh mẽ tấn công, mục tiêu chủ yếu là tấm bia đá, không phải thật sự muốn xông vào.

Từng ngọn núi lớn đứng thẳng, sương trắng lưu chuyển, khiến phía trước trông như động phủ của tiên gia, thác nước như dải tơ buông xuống, tráng lệ siêu trần.

Núi non xinh đẹp, linh khí ngập trời, mùi hương thuốc ập tới. Mỗi một ngọn núi đều có một số kiến trúc cổ. Mà sâu nhất trong cổ gia lại có một tòa thành trì lơ lửng, nguy nga mênh mông, lượn lờ mây mù.

Cổ gia chiếm đất đai rất rộng, cả một khu vực lớn có kỳ hoa dị thảo nỡ rộ, các loại dị thú hiếm thấy thường lui tới, đúng là một đạo thổ tốt hiếm thấy.

Mảng lớn trận văn hiện ra, Pháp trận đan xen, bảo vệ núi non và kiến trúc, khiến người ta khó có thể bước vào nửa bước.

Trước sơn môn có một tấm Thần biaa lớn, dấu vết cổ loang lổ, năm tháng lâu dài. Đó là một kiện cổ khí phi thường đặc biệt.

Ngày xưa có rất nhiều thế lực lớn đã giao chiến vì nó, nhưng thời gian lại xóa đi sự chờ mong của mọi người đối với nó. Không ai có thể khám phá ra thứ gì của nó. Ngày nay nó chỉ có thể được xem là một thứ đồ cổ.

Cổ Bi cao tới trăm trượng, rất dày và nặng, đáng tiếc là chung quy chỉ có thể dùng để trang điểm cho sân cổng, không có tác dụng khác.

Diệp Phàm chính là tới vì nó, tự mình ra tay, thánh uy toàn thân cuồn cuộn, hướng thẳng về phía cổ Bi này, chìm sâu vào trong Pháp trận của Vương của Thánh nhân, vươn bàn tay to ra trực tiếp xô bia.

- Ngươi dám!

Nhiều người trong sơn môn kêu to. Tấm bia này tuy vô dụng nhưng lại liên quan tới mặt mũi cổ gia, nếu bị người khác lôi đi khi chẳng khác nào nói bọn họ vô dụng.

Một vị Cổ Thánh tự mình ra tay đột kích!

Gần trăm thanh phi kiếm xuất hiện, mỗi thanh đều như sao băng, lấp lánh chói mắt, kiếm khí vạn đạo, tung hoành khắp vũ trụ, hơn nữa trong đó còn có các loại Pháp trận công kích. Cả vùng không gian sáng lạn giống như tinh tú đầy trời rơi xuống.

Diệp Phàm rống to một tiếng, không hề giữ lại gì, ầm huyết thần hoàn sau lưng và nguyền rủa hoàng kim giao hòa, hóa thành một vầng sáng nở rộ, toàn thần như Tiên Vương bước ra khỏi thần môn, bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị đương thời.

Tiếng rống to khiến sơn môn cổ gia lập tức tan nát, những Pháp trận xung quanh đều ảm đạm, rung động răng rắc, không ngừng sụp đổ.

Mà mấy trăm thanh phi kiếm phía trước bị thần quang của Diệp Phàm tràn ra ngăn cản, giống như rơi vào vũng bùn, bị cố định toàn bộ. Ngay trong nháy mắt, chúng liền nứt ra từng khúc một, ầm ầm nổ tung, hóa thành bột mịn. Mảnh vụn kim loại tuôn rơi xuống đất, Thánh khí hóa thành bụi bậm.

Đây là uy thế của Diệp Phàm, khiến vị Cổ Thánh này sợ hãi quá mức. Chiến lực này đã đạt tới mức nào chứ? Hắn bị chấn cho huyết khí cuồn cuộn, thất khiếu đổ máu, thân thể lay động kịch liệt.

- Lui!

Hiện tại hắn có ý nghĩ như vậy, vốn không lao tới nữa mà công kích từ xa, hiện giờ lại bay đi.

Lực công kích của Diệp Phàm quá mạnh mẽ, vận chuyển bí thuật tối cao của Phật giáo, chấn động thiên âm, sóng âm lao ra từ miệng, hóa thành đạo ba không gì không phá nổi.

Phụt!

Huyết quang hiện ra. VỊ Cổ Thánh cường đại này bị đánh nát thân thể, ở xa xa cùng không tránh thoát khôi một kiếp, chỉ có một đạo nguyên thần vô cùng ảm đạm thét lên chói tai rồi chạy trốn.

Trong sơn môn, sắc mặt rất nhiều đệ tử trắng như tuyết. Đây là một vị lão tổ Thần Nữ Lô, không ngờ suýt nữa bị người ta rống chết tươi. Thể là khái niệm gì chứ? Quá hoang đường, quả thực là như thần thoại vậy!

Phía sau, Họàng kim sư tử, Hắc Hùng Thánh nhân, Thiên Hạt đều gầm thét. Lưng bọn họ bốc lên từng trận hàn khí, cảm thấy có một khoảng cách không thể vượt qua với Diệp Phàm!

Diệp Phàm cùng không truy kích mà giơ tay nhấc tấm bia đá lên. Tấm bia ù ù rộng động, khiến rất nhiều ngọn núi chấn động theo. Thần biaa cao trăm trượng rời khỏi mặt đất.

Tiếng cảnh báo trong cổ gia mãnh liệt, các loại Pháp bảo bay múa, đánh ra phía ngoài. Đủ loại Thánh khí, thậm chí có cả Pháp trận của Đại Thánh mở ra, chiếu thần quang ra bên ngoài.

Diệp Phàm không hề hoang mang, dẫn theo tấm bia lớn ra khôi sơn môn, nhìn thoáng về phía sau một cái rồi đi xa.

- Đánh hạ cổ gia đi, giết sạch sẽ. Cái gia tộc âm u này không có kẻ nào là thứ tốt.

Một đám hung thú gào góc kêu to, muốn cướp sạch cả cự tộc này.

- Quên đi. Có Pháp trận của Đại Thánh, các ngươi không vào được, chỉ tăng thương vong mà thôi.

Diệp Phàm lắc đầu. Hắn đã đạt được mục đích. Đỉnh đồng xanh đang phát sáng, hắn muốn lập tức nghiên cứu cho thấu triệt.

Đoàn người bình tĩnh rút lui, khiến cổ gia đầu tiên là khẩn trương, sau đó lại hận tới nghiến răng nghiến lợi. Đám người này quá kiêu ngạo rồi!

Vương của Thánh nhân của cổ gia xuất quan, chỉ kém một bước là trở thành Đại Thánh, đối đấu với Lâm Hàn năm xưa, công tham tạo hóa, đáng tiếc là đã chậm một bước rồi.

Tới nơi không người rồi, Diệp Phàm lầm tấm bia đá quan sát cẩn thận. Lúc này Lục Đỉnh trong cơ thể đã ngừng chấn động, bình tĩnh xuống, không phát sáng nữa.

Nhưng tấm bia đá lại rung chuyển, từ cao trăm trượng không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng dài không bằng một bàn tay, nằm trên tay hắn, cực kỳ giống một khối Thạch Lệnh.

Trên mặt nó có khắc hai chừ Thiên Binh, giống như rồng xà múa lượn, giống như Thần Ma rít gào. Đây là thái cổ thần văn, là văn tự phi thường cổ xưa nhưng Diệp Phàm đã tinh thông.

Bởi vì sau khi đi sâu vào tinh không hắn đã phát hiện ra đây là cổ tự mà các tộc thông dụng, càng là chủng tộc cổ xưa và cường đại lại càng nắm giữ và tinh thông văn tự này.

- Tấm bia đá này sao lại thu nhỏ lại vậy?

Đám Long Mã đều xông tới, nhìn ngó không ngừng.

Ai cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ biết là nó cứng rắn vô cùng. Long Mã và Hoàng kim sư tử tiến lên cắn thử nhưng cũng chẳng làm hư hao nổi nó.

- Khó trách nó lại có thể đứng muôn đời không sụp đổ, năm tháng cùng không thể xóa nhòa. Chỉ đơn giản nói về tính chất thì nó còn chắc chắn hơn cả các loại Thánh khí rồi.

Đây là một đồ cổ, không thể phán đoán cấp bậc, chỉ có thể nói là bí khí, có lẽ có uy lực đặc biệt nhưng đáng tiếc là từ xưa tới nay không ai dùng nổi.

Diệp Phàm lấy đỉnh đồng xanh ra, tấm bia không to bằng bàn tay liền rung chuyển không ngừng, rõ ràng là bất phàm, không phải vật chết.

- Thứ này rốt cục là gì? Chắc phải rất có lai lịch mới đúng, so với tổ khí của Thánh linh tộc tại quan ải thứ mười của Nhân tộc thì sao?

Cửu Vĩ Ngạc Long nói nhỏ.

Vút.

Diệp Phàm ném tấm bia vào trong đỉnh đồng xanh. Đột nhiên nó tỏa sáng mãnh liệt, không ngừng nổ vang, phát ra khí sát phạt chấn nhiếp vòm trời.

Cổ Bi phát ra khí tức kinh thiên động địa, giống như thiên quân vạn mà chen chúc lao xuống, chấn động khiến màng nhĩ người ta đau đớn, cơ gân nhũn ra, không kìm nổi sợ hãi.

Sát khí cuồn cuộn như sóng thần bao phủ cả khu vực không người này. Diệp Phàm dường như thấy xung quanh dày đặc người, mỗi người đều là Thần Ma trận chiến bất tử!

Rống!

Một tiếng gầm truyền ra, vô cùng chân thật, khiến tim Long Mã, Thiên Hạt, Hoàng kim sư tử, Hắc Hùng đều đập nhanh, thân thể run lên, như đi tới thời đại thần thoại đáng sợ nhất vậy, xuất hiện trong một trận đại chiến sinh tử vậy.

Đây là một đám chiến sĩ như Thần Ma, chiến ý bốc cao, rống tan trời đất, đánh sập cả chín tầng trời.

Đây là mười vạn Thiên Binh!

Bọn họ giống như anh linh bất diệt, xuyên thấu qua tấm bia đá truyền ra ý chí, đánh nát tất cả địch nhân, trong nháy mắt kinh động mấy chục vạn dặm. Tất cả sinh linh đều sợ tới mức run lẩy bẩy, ngay cả Thánh nhân cũng đều kinh hãi.

- Đây là thứ gì?

Mười hai thánh bị kinh sợ rút lui, khí lạnh tràn ngập thân thể, giống như đối mặt với rất nhiều Thần Ma thời trước thái cổ vậy.

Cổ đỉnh không biến hóa gì, chỉ có tấm bia đá là rung chuyển, phía trên hiện ra dày đặc chữ nhỏ, giống như nòng nọc bơi lội, huyền ảo mà phức tạp.

Diệp Phàm cẩn thận quan sát, đọc văn tự thời trước thái cổ, rất nhanh lông mày giàn ra. Đây đúng là một kiện chí bảo!

Đây là một khối Thần Lệnh của Thiên Đình cổ, có thể điều động một đội nhân mã — Mười vạn Thiên Binh, đồng thời là một kiện pháp khí đáng sợ, mười vạn Thiên Binh cùng thúc dục có thể trấn áp cả một vực!

Cuối cùng Thạch Lệnh ngừng rung chuyển, bình tĩnh trở lại, trở về phong cách cổ xưa mà tự nhiên. Diệp Phàm lấy nó ra khỏi đỉnh đồng xanh, lẩm bẩm:

- Quả nhiên là giống như Lục Đỉnh, đều thuộc Thiên Đình cổ, khó trách là gặp nhau lại sinh ra phản ứng kỳ lạ.

Trong lòng hắn dậy sóng bốn bề. Đây là một kiện bí khí cực kỳ cường đại, có thể trấn thủ một phương tinh vực, xứng với tên là một khối chiến bi cổ xưa.

Hắn lật lên, thấy Thạch Lệnh có ghi hai chữ:

Mười vạn!

Chỉ thế này lại có mười vạn Thiên Binh. Nắm nó trong tay có thể nắm một bộ phận nhân mã của Thiên Đình, có thể quét ngang một vực, trấn áp một phương, tuyệt đối là cường đại.

Diệp Phàm nhắm mắt, tiêu hóa tin tức vừa rồi. Khuyết điểm duy nhất của nó là Pháp bảo mà một người không thể dùng, đúng là một Châu báu hiếm có, cần mười vạn Thiên Đình thúc dục!

Pháp lực, đạo hạnh, cảnh giới đều không phải điều kiện đầu tiên để khống chế nó. Chân chính cần chính là chiến ý, là dùng khí chưa từng có từ trước tới nay, ý chí bất khuất, cùng với vạn người đồng lòng.

Đây là Thần Lệnh của Thiên Đình, có ý nghĩ không tầm thường. Những điều kiện này khống chế cái gì, kỳ thực là một loại thúc dục. Tâm chí mười vạn Thiên Binh hợp nhất có thể trở thành một đoàn quân vô địch!

- Đây là một báu vật, chẳng lẽ thật sự cần mười vạn nhân tài mới thúc dục được?

Long Mã, Cửu Vĩ Ngạc Long đều chảy nước miếng. Vừa rồi bọn họ cảm nhận được mười vạn anh linh hóa thành Thần Ma rít gào, tỏa khí thế khủng bố, biết nó là một tổ khí khó có thể tưởng tượng được.

- Trong tấm bia đá này có vài loại chiến trận, uy lực tuyệt đối mạnh mẽ nhưng cần ít nhất mười người mới thi triển được, đại biểu mười vạn Thiên Binh. Các ngươi nếu đồng lòng hợp sức thì có lẽ có thể thúc dục được chiến bi, chẳng qua không biết phát huy được mấy phần uy lực mà thôi.

Diệp Phàm nói.

Mười hai thánh giả lúc này đều kêu lớn, thần sắc kích động. Tấm bia này là pháp khí của Thiên Đình cổ lưu lại, có lẽ là do Để Tôn tế luyện qua. Đã qua muôn đời, chúng lại có thể nắm trong tay...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1822)