← Ch.1346 | Ch.1348 → |
- Diệp đạo huynh nói thế là ý gì, chẳng lẽ muốn giữ chúng ta lại sao?
Thần sắc lão Tín sứ không tốt hỏi.
- Ngươi đã già rồi, râu cùng trắng cả mà còn đi phá đám với một đám trẻ con, thực tưởng mình là lão ngoan đồng sao?
Diệp Phàm chế nhạo, không chút cảm tình với người này. Tất cả đều do Tín sứ này báo tin hết.
Thân phận Tín sứ trên cổ lộ bất phàm, lui tới giữa các thành trì, tuy rằng kém Tiếp dẫn sứ và Đại thốn lĩnh nhưng ngày thường cũng được người ta kính trọng. Hiện giờ bị Diệp Phàm chế nhạo như vậy đã sắp không nhịn nổi.
- Xin đạo huynh tự trọng! Bá vương tuyệt đại sắp tới, ngươi nên lo lắng ứng đối với kẻ địch truyền kiếp đi, hy vọng có thể bình yên vô sự mà sống sót.
Hắn không mặn không nhạt nói.
Diệp Phàm cười lạnh nói:
- Cái tên này rỗi việc quan tâm lắm quá. Xét thấy đức hạnh của ngươi có vấn đề, ta phải trấn áp người đi đào quặng một trăm năm.
Mặt Tín sứ đầy gân xanh, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn ra tay với chúng ta phải không?
Ầm!
Diệp Phàm không nói thêm, năm ngón tay vung lên, trấn áp về phía trước, giống như một ngọn ngũ chỉ sơn truyền ra từng trận phong lôi, có thần quang kinh thế chiếu sáng lóa mắt.
Tín sứ khó chịu. Thế này cũng quá coi thường người khác rồi. Thế nào thì hắn cũng chỉ dưới Tiếp dẫn sứ và Đại thống lĩnh, mà Thánh thể lại giống như đối phó với chó mèo, giơ tay tùy ý trấn áp hắn.
Toàn thân hắn tràn ra từng luồng Thái Âm Huyền Sát. Đây là lực lượng hắc ầm chuyên môn làm tan ra lực lượng, uy thế mạnh mẽ, người thường không dám đối chọi.
Nhưng dưới bàn tay màu vàng của Diệp Phàm, thân ảnh này tan chảy như băng tuyết, phát ra tiếng vang loạt xoạt, bị ánh sáng vàng lọc sạch.
Tín sứ nhanh chóng rút lui, muốn đứng cùng một chỗ với những người khác. Mà bàn tay trên bầu trời hạ xuống, giống như một vòm trời màu vàng ập xuống bao phủ đường lui của hắn.
Tín sứ biến sắc, trên trời dưới đất đều không có cửa. Một bàn tay dường như là một thế giới, che phủ cả nơi này, căn bản không thể đi ra.
- Mở!
Hắn quát khẽ một tiếng, toàn thân thiêu đốt Tàn Dạ, ánh sáng đen từng đạo tràn ra, giống như một vầng thái dương màu đen thiêu đốt, xé rách hư không, muốn từ đó bỏ chạy.
Đáng tiếc là vẫn không có hiệu quả như trước. Trên bàn tay của Diệp Phàm xuất hiện chín cổ tự lấp lánh ánh sáng, giống như cửu đại thần tinh chuyển động, chiếu rọi ánh sáng bất hủ.
Đây đúng là chín chữ thần bí trong Đạo Kinh, có thể trấn áp vạn vật thương sinh. Tình hình chung Diệp Phàm sẽ không vận dụng, ngày nay muốn nhanh chóng chấm dứt chiến đấu, lập tức sử dụng luôn.
- Không...
Tín sứ kêu to.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, người khác muốn cứu viện cũng không kịp nữa. Chỉ thấy Diệp Phàm giơ tay trực tiếp trấn áp hắn, giống như đối phó với một đứa trẻ lên ba vậy.
- Tại sao lại như vậy. Đó là cổ thuật của Bá vương!
Từ Lỵ cả kinh kêu lên, vẻ mặt tràn ngập thần sắc không tin.
Tín sứ bại quá nhanh, bàn tay màu vàng hóa thành một vùng vũ trụ trời đất mênh mông. Sương mù hỗn độn bao phủ, chín cổ tự giống như thần linh, phát sáng ở nơi đó, vô cùng thần bí.
Diệp Phàm chậm rãi khép bàn tay lại. Tín sứ kêu to, nhanh chóng nhỏ đi, giống như một con sâu lông nằm trên lòng bàn tay hắn, run lẩy bẩy giống như đối mặt với Thần Ma vậy.
Cổ thuật của Diệp Phàm thông huyền, trong nháy mắt trấn địch, tay phải nhẹ nhàng lay động. Tín sứ lập tức cảm giác long trời lở đất, hỗn độn cuồn cuộn. Hắn suýt nữa là vỡ nát tan tành, ngã tới ngã lui.
Bàn tay màu vàng này sắp bóp nát hắn. Tín sứ bị dọa cho tới hồn phách bay cả, liều mạng kêu to. Chuyện này thật sự quá mức đáng sợ, thần thông quảng đại khôn cùng.
- Ngươi tại sao lại biết bí thuật của Bá vương. Ngươi... Cùng học Đạo Kinh sao!?
Từ Lỵ hỏi, dường như rất giật mình.
Mấy người khác đều biến sắc. Đạo Kinh thần bí và huyền ảo phi thường, là một loại Mầu Kinh cổ xưa, rất nhiều tinh vực đều có truyền thuyết nhưng rất ít người có thể nhìn thấy.
Diệp Phàm biết một tin tức trọng yếu đó là Bá vương cũng tu luyện Đạo Kinh, xem ra đã luyện tới cảnh giới phi thường cao thâm. Lần này hắn gặp phải địch thủ lớn rồi.
- Đến phiên các ngươi.
Hắn vung tay về phía trước, lại có chín cổ tự trong Đạo Kinh hiện ra, tỏa ra thần quang, giống như trong không gian truyền tới tiếng tụng kinh của một vị Thiên Tôn, ù ù như sấm, phảng phất có thể trấn áp vạn giới chư thiên vậy.
Những người này tất nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, đều thi triển ra bí pháp, thậm chí dẫn bạo mấy món cấm khí cấp Thánh, đánh nát cả vùng tinh vực này.
Nhưng bọn họ phát hiện ra căn bản không làm gì được Diệp Phàm. Cái đỉnh nặng nề kia di động, mẫu khi lưu chuyển, vạn pháp bất xâm.
Diệp Phàm đứng trong tinh không, mái tóc đen tung bay, hai tay bắt ấn, mỗi lần đánh ra đều như điều động cả nhật nguyệt tinh tú, phảng phất là Tiên Vương hạ phàm, dùng mảnh phi thường.
Toàn thân hắn phát ra kim quang, tinh thần chư thiên chuyển động theo hai tay hắn, giống như bị hắn đẩy đi. Cả tinh vực run rẩy, thế gian xưng tôn.
Những người này không ai không biến sắc. Từ Lỵ thét lên chói tai trước tiên. Diệp Phàm bắt Nhật Nguyệt Ấn. Một vần thái dương màu vàng đánh nát Thánh khí, đánh nàng bay ra xa mấy vạn trượng, toàn thân đầy máu, thân thể thon thả cũng rách nát.
- Diệp huynh, chúng ta cùng không có địch ý, ngươi tại sao lại làm vậy?!
Liễu Vân hét thảm một tiếng, bị Nguyệt Án quét trúng, nửa người trở thành huyết vụ, còn nửa trên bay ngược lại phía sau, mưa máu tung bay.
Trong mấy người này chỉ có Thích Chinh là mạnh nhất, đứng tại cảnh giới Vương của Thánh nhân, khi đại chiến hai mắt như hai luồng lửa, tỏa ra chiến khí ngập trời.
- Hả, là pháp khí của Đại Thánh!
Diệp Phàm thầm cả kinh. Khó trách đối phương lại không sợ hãi. Loại vật này có uy hiếp rất lớn đối với hắn.
Nói chính xác thì đây là một cấm khí, số lần sử dụng hữu hạn nhưng lại có thể phát huy được uy thế của Đại Thánh, trong thời gian ngắn tương đương với Đại Thánh tập kích.
- Ta đã nói rồi. Ngươi làm sao cũng không được, nên thành thật đứng ở phiến tinh không này đi, hoàn thành trận chiến trong số mệnh, nếu may mắn không chết sẽ cho ngươi rời đi.
Thích Chinh lạnh lùng nói.
Con ngươi hắn bừng sáng, hừng hực thiêu đốt, cùng với lúc bình thường khác nhau rất lớn, chiến ý bùng lên, giống như một đấu thần, chiến khí mênh mông.
Người này thật sự rất cường đại, khiến cả Vương của Thánh nhân cùng giai cùng phải kinh sợ, huống chi trong tay còn cầm cấm khí do Đại Thánh luyện chế, có thể dễ dàng gạt bỏ một vị Thánh nhân.
- Ngươi tự cho là đúng nhi. Nếu tổ phụ của ngươi tới đây ta sẽ quay đầu bước đi, chỉ bằng ngươi thì không được!
Diệp Phàm đáp.
- Vậy thì đừng trách ta ra tay vô tình, trấn áp ngươi!
Thích Chinh nói, trong tay giơ lên một tòa cổ tháp chín tầng, tỏa ra từng luồng khí tức an lành.
Ầm một tiếng, cổ tháp bay ra, phóng đại rất nhanh, cao tới chọc trời, trấn áp Diệp Phàm.
Nhưng trong nháy mắt này Diệp Phàm thi triển ra bí quyết chừ Hành, đạo văn dày đặc trong vũ trụ. Hắn mang theo cả tòa cấm khí này bay về phương xa.
Hắn lấy Lục Đỉnh ra. cổ tháp cấp Đại Thánh tuy rằng trấn áp từ trên xuống như khó có thể giết nổi hắn. Hắn giơ tay đánh ra miếng đồng xanh.
Răng rắc.
Cổ tháp chín tầng vốn là cấm khí không dùng được mấy lần, giờ phút này va chạm với đỉnh đồng xanh liền mất hết tuổi thọ, chỉ có thể thấy trên đó hiện lên hàng loạt vết rạn nứt, sau đó ầm ầm nổ tung.
Sương mù màu tím và ánh sáng mờ phát ra bốn phương tám hướng, cấm khí cấp Đại Thánh bị hùy. Một đám lục quang bay ra. Đó là một cái đỉnh đồng xanh bất hủ, ngày thường đầy vết rỉ sét nhưng lúc này lại phát tiên quang, chiếu khắp núi sông.
Diệp Phàm thu nó vào lại cơ thể. Hắn không muốn bại lộ vật ấy quá sớm, bằng không tất sẽ dẫn tới gió tanh mưa máu trên tinh không cổ lộ, không đếm được cường giả tìm tới cửa.
- Ngươi...
Thích Chinh chấn động mãnh liệt bởi không lâu sau Diệp Phàm trở lại, lông tóc không tổn hao, lại cầm theo cả mảnh vỡ của tháp chín tầng tới, giống như tinh hà sáng lạn, rơi xuống mặt đất.
- Ngươi là quái vật gì, lại đánh nát cả cấm khí cấp Đại Thánh?!
Hắn kêu lên thất thanh.
Tới lúc này thì trận chiến đã không còn trì hoãn được nữa. Thích Chinh rất cường đại nhưng vẫn bị Diệp Phàm trấn áp như cũ, cũng bị biến thành một con sâu lông trên bàn tay, giây không được nữa.
Từ Lỵ chạy trốn cực nhanh, phóng về phía Thành thứ năm mươi Nhân tộc, kéo theo thân hình rách nát, lưu lại tảng lớn mưa máu, đã thấy cửa thành lớn ở trước mắt, sắp được cứu giúp tới nơi rồi.
Nhưng đúng lúc này thì một thân ảnh như Ma Thần vọt tới, cắt đứt con đường phía trước. Một bàn tay vươn ra, bắt nàng lại giống như bắt một con gà con, trở lại vào tinh không.
- A, ngươi buông ta ra!
Nàng giãy giụa kịch liệt, nổi trận lôi đình.
Sáu người lần lượt bị Diệp Phàm trấn áp, tất cả xuất hiện trong bàn tày màu vàng, vẻ mặt xấu hổ, thống hận chính mình vì sao lại tới nơi này.
- Diệp đạo huynh bỏ qua cho chúng ta đi. Chúng ta từ trước tới nay vô oán vô thù. Dù là bọn ta có chỗ không đúng, kiêu ngạo quá mức thì cũng không thật sự muốn tử chiến với ngươi.
Liễu Vân nói.
- Ngươi buông ta cho chúng ta đi.
Từ Lỵ kêu lên, bị nam nhân này túm trong tay thật khiến nàng không thể chịu nổi.
- Lắm lời.
Diệp Phàm quát một tiếng, thân thể của nàng liền vỡ nát, hóa thành sương mù máu, chỉ còn cái đầu lơ lửng trong hư không.
- A, ngươi dám đả thương ta. Bá vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Từ Lỵ ngoài mạnh trong yếu kêu lên đau đớn.
- Bá vương tới đây ta cũng giết hắn. Còn dám nhiều lời ta sẽ cho ngươi hình thần câu diệt.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, khiến Từ Lỵ sợ hãi không dám lên tiếng nữa.
Những người này hít sâu một hơi khí lạnh, không ngờ Diệp Phàm lại lạnh lùng tới vậy, trong nháy mắt đã đánh nát thân thể của Thánh nhân.
- Nàng là con gái của Tiếp dẫn sứ Thành thứ tám mươi mốt. Ngươi làm vậy đối với nàng...
Tín sứ bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, thất thanh kêu lên.
- Ngươi cũng lắm lời.
Diệp Phàm phù một tiếng khiến trong nháy mắt thân thể hắn cùng nổ tung, hóa thành sương mù máu, chỉ để lại cái đầu, không dám lên tiếng nữa.
Đây đúng là một Ma Vương rồi!
Sáu người đều rùng mình. Người này ra tay vô tình, thân thể quá cường đại, bắn ra một chỉ nhẹ nhàng là hủy diệt thân thể của một Thánh nhân. Chuyện này rợn người tới mức nào chứ?!
- Ngươi muốn thế nào?
Thích Chinh coi như còn trấn tĩnh, hỏi.
- Từ nay về sau các ngươi làm thợ mỏ, lao động cải tạo cho tốt, tranh thủ được giảm án.
Diệp Phàm nghiêm trang nói.
Sáu người gần như buồn bực muốn đâm đầu vào đâu mà chết, gần như phát điên nhưng lại không dám nói lung tung. Đây là một Ma Vương, ngay cả Từ Lỵ thiên kiều bá mị đều bị hắn điểm một ngón tay búng nát, còn có ai dám nói.
Dưới tay Diệp Phàm có sáu gã thợ mỏ cấp Thánh, khai thác tinh tú, tìm kiếm thiên tài địa bảo, đào móc ra các loại thần quáng do thiên địa dựng sinh, rất là tận tâm.
Thời gian một ngày trôi qua, sâu trong cổ lộ truyền tới tin tức, Bá vương sắp tới, rống tan nhật nguyệt, khí nuốt núi sông, mạnh mẽ vô cùng, thần uy vô thượng đánh về phía Thành thứ năm mươi Nhân tộc.
Hồn Chiến cuối cùng không thể mở ra cửa lăng tâm của Đại đế cổ, đi dọc theo cổ lộ mà tới, trên đường có hai Hộ đạo giả ngăn cản được bị hắn tránh thoát.
Thần quang thai sớm đã bị thu lại nhưng hắn lại có cách khác xuyên qua vũ trụ bí bảo. Bá vương như mảnh thú hồng hoang nhằm về một bờ tinh không. Đại chiến tuyệt thế là chuyện không thể né tránh.
- Bá vương sắp tới rồi!
- Chí tôn trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch rốt cục đã đánh tới rồi!
Cả phiến tinh vực này sôi trào, vạn chúng chú mục, vô số người chờ mong. Rất nhiều người không thể bình tĩnh nổi, đều muốn dùng mọi biện pháp vượt qua tinh vực, đặc biệt tới đây xem cuộc chiến này.
← Ch. 1346 | Ch. 1348 → |