← Ch.1464 | Ch.1466 → |
Hiển nhiên, Đạo Nhất đã chuẩn bị đầy đủ, vì đạt tới kết quả ngày hôm nay, từ mấy chục năm trước hắn đã bắt đầu trù tính kế hoạch với thủ đoạn thông thiên.
Tinh khí ngũ hành mờ mịt buông xuống, cả viên cổ tinh đều hóa thành bột mịn, dưới tiên khí ẩn chứa ở trong Đạo Cung Thiên Tôn cổ, tất cả đều hóa thành tro bụi, toàn bỏ thế giới Thần đi tới chung điểm.
Đây không phải là một chút tinh khí, mà thật sự rất mênh mông như đại dương cuồn cuộn mãnh liệt kéo đến, bao phủ mỗi một tấc không gian. Ngay cả các lộ đại quân của Thần vực bỏ chạy đi trước đó cũng không thể tránh thoát một kiếp này, toàn bộ nổ tung hóa thành máu xương lẫn lộn.
Đây là một hồi tai nạn phi thường lớn. trên viên cổ tinh gần cả trăm tộc toàn bộ bị diệt vong, rốt cuộc có bao nhiêu người chết khó có thể tính ra, có thể nói là một thảm kịch nghiêm trọng nhất.
Đây là một vùng máu nhuộm tinh, không, thế giới của Thần không còn tồn tại nữa, vĩnh viễn xoá tên trong thiên đia!
Thần vực còn lại trở thành một khối đảo đơn độc, lơ lững trong vũ trụ vô ngần, chỉ vì có binh khí Đế trấn áp như thế nên tạm thời không bị hủy diệt.
"Ầm!"
Vạn Long Linh, Luyện Thần Hồ đều sống lại, cực lực chống cự, muốn đánh xuyên qua tiên khí mờ mịt này, đáng tiếc không thể như nguyện, đây là tiên khí trong cơ thể Thiên Tôn cổ, phi thường khủng bố.
Đạo Nhất sớm tính kế thật hoàn hào, dùng tiên khí vô lượng trong cơ thể Đại đế ngăn cách bầu trời, ngăn cản chư hùng, chống lại Cổ Hoàng binh Cực Đạo, hắn chỉ cần một chút thời gian là được.
Ngăn cản thành công chỉ trong chốc lát. hắn có thể ung dung cướp đi Sinh mệnh cổ thụ.
- Hỏng rồi!
Bàng Bác bọn họ biết rằng, Đạo Nhất muốn đoạt lấy cổ thụ, thời khắc khẩn trương đi vào.
Duy nhất may mắn chính là bọn họ tránh khỏi tiên khí mờ mịt kia, cũng đi lên cổ sơn, cách Đạo Nhất không xa lắm, còn có hi vọng vượt qua trước hắn.
Diệp Phàm ánh mắt sáng rực, hóa thành một luồng hào quang mang theo mọi người vọt tới trước, lao nhanh tới hướng đỉnh ngọn Thánh sơn, muốn trước một bước cướp lấy bảo thụ.
Bọn họ dùng Khi Thiên trận văn che dấu khí cơ, vô thanh vô tức tốc độ cực nhanh.
Nhưng mà. Đạo Nhất linh giác rất nhạy bén. tuy rằng không thể nhìn rõ toàn bộ bọn họ, nhưng hắn cảm nhận có cường giả đến gần. Phi thường quyết đoán tế ra một số trận kỳ, cắm vào chung quanh ngọn núi.
"Ầm" một tiếng, đừng nói là Diệp Phàm bọn họ, dù là Đại Thánh ở xa xa cầm binh khí Đế đều run lên, cảm nhận được một khí cơ đáng sợ, đây là một tòa Cổ Hoàng trận.
- Quả nhiên, hắn mang đến kiện đại sát khí này!
Diệp Phàm chau mày.
- Đạo Nhất ẩn núp tới mấy chục năm, tất cả đều chuẩn bị tốt. Hắn nhất quyết phải lấy cho được Sinh mệnh, cổ thụ!
Cơ Hạo Nguyệt lộ thần sấc ngưng trọng nói.
Diệp Phàm thực quyết đoán, thừa dịp hiện tại tiên khí mờ mịt buông xuống, ngăn cách mấy món binh khí Đế cũng các Đại Thánh kia, hắn quyết đoán ra tay, tế ra cái đỉnh đồng xanh va chạm mạnh vào cổ trận kỳ.
Đây là pháp trận của Cổ Hoàng, tuy rằng không trọn vẹn nhưng cũng khủng bố tuyệt thế, có được uy lực cường đại có thể tạo thành sát kiếp vô lượng, bằng không cũng sẽ không giết chết nhiều Tổ Vương của Bấc Đẩu như vậy.
"Ầm!"
Hào quang xanh sáng rực, cái đỉnh đồng bị một loại lực lượng áp bách không gì sánh nổi, rốt cục sống lại, tràn ra từng đợt từng đợt tiên uy lan rộng tới phía trước.
Đúng lúc này, Đạo Nhất vừa quay đầu lại, tự nhiên liếc mắt một cái nhận ra loại hào quang xanh này. Năm đó hắn đã từng giao dịch, ngày nay lại gặp nhau, biết được lại là người này đến quấy phá hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn rất trấn định giống như quá khứ, dường như hết thảy đều nắm giữ trong tay hắn. "Ầm" một tiếng, trận văn hiện lên mờ mịt, trong nháy mắt bao phủ cả ngọn núi.
Hắn kích hoạt Cổ Hoàng trận văn, cho nó toàn diện sống lại, ngăn cản Diệp Phàm. Còn chính mình thì đi về hướng cây cổ thụ trên đỉnh ngọn núi.
"Ầm!"
Diệp Phàm dùng hết tất cả lực lượng, thúc động miếng đồng xanh bức tới. Đồng thời trong lúc đó hắn thi triển Nguyên Thuật, dẫn động tiên khí ngũ hành trong thiên địa. sóng lực mênh mông kia trong nháy mất thổi quét lại đây tấn công pháp trận.
Hơn nữa, đúng lúc này, Cơ Tử Nguyệt cũng phát huy ra thần năng thiên phú, Nguyên linh thể tiếp cận căn nguyên, có thể dẫn động hết thảy thần lực, tiên khí, đương trường thúc động tiên khí ngũ hành mênh mông áp tới.
Cái đỉnh đồng xanh ở phía trước, vô số tiên khí ngũ hành ở phía sau, bẻ gãy nghiền nát, như là một thanh Thiên Đao xé ra một lỗ hổng, vọt vào bên trong pháp trận.
Đạo Nhất biến sắc, tiên khí ngũ hành là hẳn dẫn tới từ năm khối đại lục Vực ngoại, vì một ngày này cũng không biết chuẩn bị đã bao lâu, lúc này ngược lại bị người sử dụng chống lại mình.
Đạo Nhất bị áp lực nhân đôi, dừng chân không được trên sườn núi, hắn cần hao phí tinh lực thật lớn để chống lại, bởi vì cái đỉnh đồng xanh phát ra hào quang xanh bàng bạc như có như không có từng tia từng đợt xuyên thấu vào.
Nếu không nhờ có Cổ Hoàng pháp trận, khẳng định hắn cũng bị hóa thành tro tàn.
Diệp Phàm cất bước, khống chế cái đỉnh đồng xanh mà đi, như là một thanh đơn đao xé mở cổ trận, từng bước một bức về phía trước.
Mà Đạo Nhất cũng cố cất bước, đi lên hướng đính núi, mục tiêu đương nhiên là cây Sinh mệnh cổ thụ kia. Hắn càng ngày càng tới gần.
Nhưng, bọn họ đều gặp phải áp lực thật lớn, hai người đều đang run rẩy, bởi vì một người thì bị uy áp của Cổ Hoàng pháp trận, người kia thì chịu áp lực của cái đính đồng xanh, tất cả đều không dễ chịu lắm.
Mặc dù có cái đỉnh và pháp trận hộ thể, nhims bọn họ vẫn có cảm giác cơ thể sắp nứt ra, tất cả đều gian nan cất bước, có chút kiên trì không nổi.
So theo khoảng cách đi lên, Đạo Nhất cách gần cây bảo thụ hơn, có lẽ có thể đến trước được, nhưng nếu Diệp Phàm đột phá tiến tới, tuy rằng tới sau, nhưng có thể trực tiếp dùng cái đỉnh đồng xanh trấn áp giết chết hắn.
Tới thời khắc mấu chốt này, song phương đều dùng hết khả năng có thể, tăng tốc hành động, cố nén xương cốt toàn thân đau nhức, dùng cái đỉnh và pháp trận của mỗi người hộ thể, gian nan cất bước đi tới.
Diệp Phàm cũng có cảm giác cấp bách, bởi vì ở phía sau bọn họ còn có binh khí Đế, một khi tiên khí mờ mịt kia biến mất, những người đó sẽ trước tiên xuất hiện công kích tới, bọn họ chính là đứng mũi chịu sào.
"Rắc!"
Diệp Phàm dựa vào thân thể hoàng kim cường đại, cường ép bước nhanh tới trước, với hào quang xanh mờ đường làm cho pháp trận phát sinh vết rách, hắn vọt tới một khoảng cách rất dài.
Đạo Nhất cau mày, tình huống rất bất ổn, Diệp Phàm nếu như tiến vào hắn có thể phải nuốt hận, bị cái đỉnh trấn chết. Dù sao Tiên Y Đạo Kiếp Hoàng Kim không có mặc trên người hắn, không có binh khí Đế thủ hộ.
Một điếm chính yếu là: Cổ Hoàng pháp trận so với lần trước không trọn vẹn, uy lực không đủ cuồng bạo, rất có thể không ngăn được.
- Tốt!
Phía sau, Long Mã xoa tay, chuẩn bị tranh đoạt Sinh mệnh cổ thụ.
Thân mình Diệp Phàm lắc lư, chịu đựng áp lực quá lớn. cũng chính là hắn nếu là người bên ngoài cũng cái đỉnh đi tới như vậy, tất nhiên thân thể sẽ vỡ nát rồi.
Thân thể của Đạo Nhất càng tệ hơn, bởi vì hào quang xanh tràn ngập hóa thành màn hào quang cuồn cuộn cuốn tới, có số trận kỳ lay chuyển gần như sắp gãy đoạn, hắn cũng sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
- Lại là ngươi!
Đạo Nhất nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Khi Thiên trận văn mờ đi, chất liệu giảm đi, đạo ngân biến mất.
- Lại là ngươi!
Diệp Phàm đáp lễ, một câu giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác nhau rất nhiều, tiềm ẩn cảm xúc dao động cũng không giống nhau.
- Có một nửa cơ hội!
Bàng Bác ở phía sau than nhẹ, Sinh mệnh cổ thụ mặc dù tốt. nhưng hai người này đều có nguy hiểm thật lớn. một cái làm không tốt sẽ bị hình thần câu diệt.
Diệp Phàm còn coi như bình tĩnh, trên người hắn có Bất tử dược, đối với bảo thụ này thật ra cũng không quá mức coi trọng. Còn Đạo Nhất thì khác, hắn mưu đồ mấy chục năm, hao phí không ít tâm huyết, nếu như bị Diệp Phàm nửa đường cướp đi, thật sự sẽ tức đến hộc máu.
Tới hiện tại, hai người bọn họ đều có hi vọng thành công, nhưng hiển nhiên cán cân thắng lợi rất có thể sẽ nghiêng về Diệp Phàm. Hắn một khi xông vào tới là có thể dùng cái đỉnh trấn chết Đạo Nhất.
"Rắc!"
Đột nhiên, ngọn núi nứt toạt ra, đó là lực phong ấn bị phá vỡ. Bất cứ một cây cổ dược nào đều thông linh, có ý chí, có thể bay trên trời độn xuống đất. vì vậy đều phải bị phong ấn mới được.
Ngày nay, dược điền thần thánh Sinh mệnh cổ thụ cắm rễ nứt toạt ra, bảo thụ được giải thoát. Không ngờ nó lại như một người bình thường trực tiếp từ trên mặt đất giãy thoát ra.
Rễ của nó thật thô to, trong đó hai sợi rễ giống như hai cái chân to lớn hữu lực, chống trên mặt đất. rồi sau đó nó... nhấc chân bỏ chạy!
Mọi người đều há hốc mồm, Long Mã gào lên kêu to, hận không thể tiến lên một ngụm nuốt trộng cây bảo thụ.
Cuối cùng, Sinh mệnh cổ thụ rời xa hướng Diệp Phàm, nhằm thẳng tới phía Đạo Nhất, tự chủ đưa tới trước cửa cho hắn.
Long Mã, Bàng Bác đều có một loại kích động muốn mắng mẹ nó! Cây bảo thụ này thời khắc mấu chốt chính mình bỏ chạy lại ôm lòng nhớ thương Đạo Nhất, chấp nhận hắn.
Đạo Nhất nở nụ cười, vẻ mặt sáng lạn, thoạt nhìn thật siêu trần thoát tục, từng bước một rút lui, rời xa phương vị chỗ Diệp Phàm kia, sức ép lên thân hắn dần giảm bớt.
- Ta là được sinh ra ở dưới Sinh mệnh cổ thụ. Năm đó nó thuộc về phụ thân ta, hai mà như một, tất nhiên nó phải lựa chọn ta!
Đạo Nhất nhếch miệng cười khẽ lộ ra đầy răng trắng sáng lấp lánh, vẻ mặt siêu nhiên, phất tay nói với Diệp Phàm, rồi chậm rãi lui về phía sau, cho đến lúc đi xa, lúc này mới "ầm" một tiếng thu hồi Cổ Hoàng pháp trận.
- Con bà nó! Người định không bằng trời định, cây bảo thụ này cuối cùng thoát khỏi phong ấn, chính mình chọn chủ nhân!
Long Mã nguyền rủa.
Cổ thụ chính mình chạy trốn, tự chủ lựa chọn chủ nhân! Biến cố này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu không nói nên lời.
Một cái bất ngờ, một cái ngẫu nhiên, kết quả hoàn toàn không giống nhau.
Diệp Phàm có lòng muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này chợt nghe tiếng rống giận của Thánh Hoàng tử. Ở khu vực đó dường như có thần uy Cực Đạo đang chấn động dữ dội, binh khí Đế đang quyết đấu.
Hắn lập tức biến sắc, xoay người chạy về hướng đó.
Cùng lúc đó, Đạo Nhật thét dài, vung trận kỳ, hiển nhiên có liên hệ với Vực ngoại, tiên khí mờ mịt cuồn cuộn mãnh liệt lập tức biến mất. Tiếp theo, thân mình hắn nhoáng lên một cái xé mỡ hư không, bỏ chạy khôi địa phương này.
Diệp Phàm thoáng nhìn lại, chi thấy được một điếm sáng nhỏ không thể nhận ra theo hư không biến mất, điều này làm cho hắn ngẩn ra, lộ ra một tia nghi hoặc.
Diệp Phàm không có nghĩ nhiều, trước tiên bày ra lại Khi Thiên trận văn, che dấu chính mình cũng đám người Bàng Bác, rồi đi viện trợ Thánh Hoàng tử. Lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng, hầu tử đang dùng Đấu Chiến Côn cố định một thanh sát kiếm!
- Nhất định phải trợ giúp Hầu ca lấy được vào tay, đây chính là một thanh kiếm tiên a!
Một đám người tất cả đều cả kinh kêu lên, bay nhanh về phía trước.
Vạn Long Linh lay động, Luyện Thần Hồ run rẩy, Đại Thánh hai phương giận dữ thúc động Hoàng binh của bọn họ. Ngay thời điểm tiên khí biến mất đã không còn thấy Sinh mệnh cổ thụ, làm cho bọn họ phẫn nộ đến hộc máu.
Lúc này, nhìn thấy hầu tử cố định một thanh kiếm tiên, thì lại mắt bốc lên tia sáng lạnh, cùng nhau đánh tới phía trước, về phần Đại Thánh mặc Tiên Y Đạo Diễn Hoàng Kim cũng thừa dịp hỗn loạn bức tới.
Đây là một hồi hỗn chiến đáng sợ, hầu tử phẫn nộ sùi bọt mép, trừng đôi mắt lạnh lẽo nhìn những Đại Thánh này.
Dưới một vùng tinh không yên tĩnh, Đạo Nhất hiện ra, lần này hắn lấy được Sinh mệnh cổ thụ, hoàn thành tâm nguyện, có thể nói là hoàn toàn thả lòng, ở chỗ này chờ người của mình.
Nửa khắc sau. một điếm kim quang từ trong vực môn hư không hiện ra, rồi sau đó hóa thành một luồng hào quang rừng rực từ xa xa vọt tới, trong nháy mắt tới nơi.
Đây là một lão nhân dáng người bậc trung, đầu râu bạc trắng. thần sắc tường hòa, mang theo vẻ mặt kích động cũng ý cười, cách rất xa liền cười ha hả, nói:
- Con của Đế, rốt cục thu hồi được Sinh mệnh cố thụ. được như nguyện rồi!
Đạo Nhất lộ vẻ yên lòng, đây là Hộ đạo giả của hắn, là một Đại Thánh. Lúc này tuy rằng không có dao động cường đại, nhưng hắn biết rõ người này sâu không lường được.
Đạo Nhất thấy hắn không có mặc Đạo Diễn Tiên Y, không khỏi ngạc nhên hỏi.
- Ta sợ dao động quá kịch liệt, bị người khác truy tung đến!
Lão nhân trên mặt đầy ý cười giải thích.
Đạo Nhất gật gật đầu, nói:
- Lần này rốt cục đại công cáo thành!
- Con của Đế có thể cho lão hủ nhìn xem một chút Sinh mệnh cổ thụ không, nhiều nầm như vậy thật sự là lão nằm mơ đều muốn thấy bảo thụ quay về!
Lão nhân kích động nói.
Đạo Nhất cười khẽ, lấy ra bảo thụ, toàn thân cây màu xanh biếc, lấp lánh hòa quang sáng rực, vô tận tinh khí sinh mệnh mênh mông, làm cho cả phiến tinh không này đều biến thành vùng đất lành, lưu quang tràn đầy màu sắc, hết sức tường hòa.
Đột nhiên, phát sinh biến cố kinh người, lão nhân ra tay, là đột ngột như thế khiến hắn khó lòng phòng bị. Một kích tất sát công tới hướng Đạo Nhất, vả lại một tay lão nắm lấy Sinh mệnh cổ thụ, định cướp đi.
Cường đại như Đạo Nhất, cùng không ngờ lại phát sinh chuyện này, thân mình hắn lui lại, rất nhanh tránh né, nhưng vẫn bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu lớn, bị thương nặng.
Tuy nhiên, hắn chung quy vẫn còn nắm chặt gốc cây Sinh mệnh cổ thụ, chưa buông tay. Đồng thời hắn trước tiên tế ra Cổ Hoàng pháp trận, muốn vây khốn giết chết đối phương.
"Rắc" một tiếng, "Hộ đạo giả" kia rất quyết đoán, bẻ gãy đoạn hơn phân nửa cây Sinh mệnh cổ thụ, đánh nát hư không, hóa thành một điếm sáng màu vàng biến mất, vô thanh vô tức!
Đạo Nhất sắc mặt xanh mét, lau sạch vết máu nơi khóe miệng, ở tại chỗ thật lâu không nói nên lời, cây Sinh mệnh cổ thụ nguyên vẹn không ngờ lại bị người đoạt đi nửa cây. Duy nhất may mắn chính là phần gốc hắn còn giữ lại, có thể trồng tiếp mấy ngàn năm sau có thể phục hồi như cũ.
Ở một phiến địa vực khác, trong tinh không yên tĩnh xuất hiện một lỗ hổng hư không, một con khỉ vò đầu bứt tai, vác nửa cây Sinh mệnh cổ thụ đi ra...
← Ch. 1464 | Ch. 1466 → |