← Ch.1581 | Ch.1583 → |
- Ca ca huynh ở nơi nào? Mau trở về gặp phụ thân, Người đã trở lại!
Hỏa Lân Nhi khóc lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ôm lấy lão Kỳ Lân Hoàng, Cổ Hoàng đã không trụ được nữa rồi, như đèn sắp hết dầu.
Từng là Cổ Hoàng một thế hệ, vô cùng cường đại lại có tuổi già ảm đạm như vậy, không đủ sức xoay chuyển trời đất, già cả đến sắp không thể khống chế được thân thể mình.
- Hắn ở vũ trụ biên hoang, sống tốt lắm!
Kỳ Lân Hoàng khẽ nói, trên mặt đầy vẻ dịu dàng từ ái, không giống chút nào với vẻ uy nghiêm vô thượng ngày xưa, lúc này chỉ còn là một người cha hiền từ.
Nhưng mà hắn lại thỉnh thoảng ho ra máu, máu đỏ tươi vô cùng kinh tâm. Hắn đang cố gắng khắc chế, không để cho bản thân Hoàng thể làm tổn thương đến con gái. Tuy rằng suy yếu nhưng chỉ là thi thể cũng có thể dập nát vạn vật.
- Phụ thân! Van cầu Người, nhất định phải sống sót, con không muốn xa cách Người!
Hỏa Lân Nhi khóc đến cổ họng đều khô rát, ánh mắt đỏ rực. Nàng chưa từng có sợ hãi giống như hôm nay, như là một cô bé bất lực đáng thương một mình đi trên đường rét lạnh giữa đêm khuya.
- Ta cũng muốn sống sót, luyến tiếc các con, nhưng con người cũng có lúc cuối cùng, chung quy là phải chết! Trường sinh... thật khó mà!
Kỳ Lân Cổ Hoàng cảm thán nói một câu, lại ho ra một ngụm máu đỏ tươi.
- Luôn phải có biện pháp, nhất định có thể sống sót, phụ thân có thể từ thái cổ bình yên vô sự sống đến hôm nay, tất nhiên còn có thể tiếp tục trường tồn!
Hỏa Lân Nhi khóc lớn nói.
- Con gái ngốc! Đó là phải trả cái giá thảm trọng nhất mới làm được, phải chém bỏ đạo vị của Cổ Hoàng mới được vậy! Ngày nay nguyên thần đã mục nát, phụ thân còn có thể làm được gì?!
Kỳ Lân Cổ Hoàng khẽ nói.
Rồi sau đó, con ngươi trong mất hắn đột nhiên loá sáng rực rỡ, nói:
- Vi phụ ở trên con đường thành tiên chứng kiến và nghe được, đều là chấn động thế gian, có thể trợ giúp hậu nhân thành tiên, nhưng... đó không thể để lại cho con, làm như vậy chỉ sẽ làm hại con!
Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn lên tinh không, rồi sau đó ngay xương trán sáng rực lên, lạc ấn một số cảm ngộ tinh thần toàn bộ đánh vào trong vũ trụ. Hóa thành một màn ánh sáng sáng lạn.
- Con đường thành tiên của ta, pháp thành tiên của ta, Kỳ Lân Hoàng ta chứng kiến và hiểu được trên con đường, hết thãy chứa đựng trong đó, không giao cho con gái, không truyền cho con trai, tạm lưu lại cho người có duyên!
Tiếng nói của Kỳ Lân Hoàng chấn động vũ trụ bát hoang, làm cho cả nhân gian giới đều lay động một trận. Đây là Hoàng của thái cổ chí cao vô thượng, vô cùng khủng bố.
Lưu lại loại vật này cho hậu đại, hắn sợ làm hại con nối dòng. Trên thế gian này còn có tồn tại vô thượng có thể nhận được thứ này. Hắn trực tiếp đánh vào vũ trụ, chiếu sáng chín tầng trời mười tầng đất để cho mọi người vào hư không vũ trụ tìm kiếm.
- Phụ thân...
Hỏa Lân Nhi nhìn thấy lão phụ thân đã như vậy mà còn lo lắng cho huynh muội bọn họ, những điều này đều là sự quan ái nồng đậm, khiến nàng càng thêm đứt từng khúc ruột.
Trên thân thể lão Cổ Hoàng bắt đầu xuất hiện điếm sáng, đây là dấu hiệu sắp hóa đạo. Rốt cuộc hắn không kiên trì được nữa. Lúc ở trên con đường thành tiên loại dấu hiệu này cũng đã rất rõ ràng, nhưng bị hắn mạnh mẽ trấn áp xuống, giờ phút này rốt cục đã tới lúc chung điếm rồi.
Kỳ Lân Cổ Hoàng không đành lòng nhìn thoáng qua con gái, như là muốn ghi tạc bóng dáng nàng trong lòng, rồi sau đó chậm rãi mà hữu lực đẩy Hỏa Lân Nhi ra, phải một mình ra đi.
Tới giờ khắc này, Hỏa Lân Nhi biết cuối cùng không thể vãn hồi, phụ thân có thể bắt chư Thần phải thần phục, có thể đi vào Bất Tử Sơn mỗi ngày hái lấy Ngộ Đạo Trà nấu cho nàng uống... từ nay phải rời bỏ thế gian rồi.
Nam nhân cường đại nhất, phụ thân từ ái nhất, sinh mệnh đã khô kiệt, sắp sửa vĩnh biệt với nàng.
- Phụ thân...
Hỏa Lân Nhi vươn tay chụp lại, nhưng cái gì cũng không nắm được, nàng khóc lớn:
- Con hy vọng có kiếp sau, vĩnh viễn làm con gái của Người! Phụ thân, Người không được quên con, vĩnh viễn là con gái Người!
Nước mắt làm mờ hai mắt của nàng, trong lòng cực kỳ bi ai tới cực điểm. Ở thời thái cổ đã từng sinh ly tử biệt, ngày nay lại một lần nữa gặp phải, lần này đúng thật là vĩnh biệt, khiến nàng khó có thể chịu đựng.
Trên bầu trời, Kỳ Lân Hoàng đang hóa đạo biến thành màn ánh sáng. Tuy nhiên tất cả tiên quang đều bị hắn khống chế cho nhằm về phía Vực ngoại không hề quấy nhiễu nơi này mảy may nào. Hơn nữa tất cả máu huyết cũng đều thiêu đốt, cũng không lưu lại một giọt máu.
"Keng!"
Cuối cùng thời khắc này, hắn lại chặt đứt áp chế đạo tắc nào đó, lảm những tiên liên kia vỡ nát, không thể trở thành gông cùm xiềng xích cho con gái hắn.
Cuối cùng nhìn thoáng qua một vòng, lão Cổ Hoàng thét dài một tiếng, chấn động vòm trời hư không, rồi hắn hóa thành một mảng ánh sáng rực rỡ nhất, biến. mất ở biên hoang vũ trụ.
Hỏa Lân Nhi khóc đến ngất đi, bất lực chụp vào hư không, lớn tiếng khóc ròng. Nàng rõ ràng thấy được sự thương cảm trong mắt phụ thân cường thế, đó là thần sắc nàng chưa từng nhìn thấy, tràn ngập không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải rời xa nàng mà đi.
- Cổ Hoàng!
- Tổ Hoàng vô thượng!
Cả viên cổ tinh, tất cả Kỳ Lân bộ tộc đều bị kinh động, mọi người vọt tới bi thiết quỳ trên mặt đất, là để tiễn đưa màn ánh sáng kia đi xa.
Ở Biên hoang vũ trụ, đây là một địa phương cực kỳ lạnh lẽo, trên một viên vẫn thạch một nam nhân ở trần để lộ nửa thân trên, toàn thân cơ thịt nổi vồng, nhắm mắt ngồi xếp bằng, tìm hiểu đạo của chính minh.
Hắn sinh có một đầu tóc dài màu lam, thoạt nhìn tuy rằng còn trẻ, nhưng lại có một loại tang thương, như là đã trải qua rất nhiều thương tâm, lưu lạc tới đây làm một kẻ tu khổ hạnh.
Ngay giờ khắc này, hắn đột nhiên mở choàng mắt, bắn ra hai tia sáng hoảng sợ, rồi sau đó tay ôm ngực, gần như hít thở không thông, run giọng nói:
- Là ai? Muội muội sao, không đúng! Đến tột cùng là ai? Một người thân cận nhất vừa chết đi...
Đôi mắt hắn đột nhiên mở thật to, rồi sau đó đứng bật lên, toàn thân bộc phát ra hào quang rực rỡ, nhìn về hướng Bắc Đẩu Tinh Vực xa xa, phát run nói:
- Chẳng lẽ là... Phụ thân? Không!
Hắn chính là Hỏa Kỳ Tử! Sau một trận chiến với Đạo Nhất, hắn biến mất nhiều năm, vẫn lưu lạc ở biên hoang vũ trụ, đại chiến với các loại sinh vật cổ quái, tiến hành khổ tu theo cách vào địa ngục.
Năm đó hắn từ trong Thần Nguyên sống lại, sau đó từng luôn luôn quanh quẩn ở ngoài vùng cấm Thái Sơ, bởi vì hắn vẫn hoài nghi phụ thân hắn chưa chết. Trực giác thực sâu sắc dọa người.
Giờ khắc này, hắn sợ hãi, không kiềm nổi bi thương gào rống, hận không thể lập tức quay về Bắc Đẩu.
Một mảng ánh sáng chói mắt vượt ngang không trung, nở rộ ở cách đó không xa, rồi ngưng tụ thành hình một thân ảnh vĩ ngạn, đúng là hình dáng của Kỳ Lân Hoàng lúc đỉnh phong nhất, đang uy nghiêm nhìn hắn.
- Phụ thân!
Hỏa Kỳ Tử kêu to, nước mắt tuôn rơi phủ mờ hai mắt. Hắn biết phụ thân mình đã ngã xuống, đây là ấn ký bất diệt cuối cùng chạy tới nơi này, muốn gặp mặt hắn một lần cuối cùng.
- Ngươi là con của Thái Cổ Hoàng không nên rơi lệ, chỉ có thể đổ máu! Ngươi phải có tín niệm vô địch, tin tưởng vững chắc còn cường đại hơn so với ta!
Thái độ của Kỳ Lân Hoàng hoàn toàn bất đồng với khi gặp con gái. Con gái chỉ dùng để yêu thương, con trai lại là nối dõi ý chí của hắn, nghiêm khắc thúc giục, ký thác hy vọng của hắn, để hoàn thành giấc mộng hắn chưa thực hiện được.
- Ngươi phải tin tưởng vững chắc chính mình cường đại nhất, chỉ vì ngươi là con của Kỳ Lân Hoàng, là hy vọng của ta, càng phải vượt qua ta!
Kỳ Lân Cổ Hoàng quát to.
Tới cuối cùng, hắn lại thở dài, ánh mắt lộ ra một tia từ ái, nói:
- Ngươi đã làm tốt lắm...
- Phụ hoàng!
Hỏa Kỳ Tử rống to như nổi điên phóng tới phía trước.
Nhưng, màn ánh sáng kia trực tiếp xé rách hư không, táng chính mình vào vũ trụ vô ngần, rất nhanh ảm đạm xuống. Hắn không nghĩ để đứa con mình bị pháp tắc Hoàng Đạo gây thương tích.
Một thế hệ Cổ Hoàng cứ như vậy kết thúc!
Trên con đường thành tiên, Thạch Hoàng cười lạnh, lạnh lùng nhìn quét qua thiên hạ, nói:
- Chết? Ta không cam lòng, cũng không nguyện ý, mạng của ta thực kiên cường, kiếp này còn không nên kết thúc!
Không tính Thần ngã của A Di Đà Phật Đại đế, cộng tất cả mười một vị chí tôn bước trên con đường thành tiên, ngày nay đã có năm người Đại đế và chí tôn ngã xuống. Chỉ còn là những lời nói kia: nên lưu lại pháp thành tiên cho người đời sau, dùng sinh mệnh và nhiệt huyết của chính mình đi nghiệm chứng.
Bọn họ ở trước khi chết, đã lạc ấn cảm ngộ của mình trên con đường thành tiên đánh vào trong vũ trụ, để lại cho người đời sau!
Ngày nay người còn lại, gần như đều là kẻ khởi xướng hắc ám náo động lớn nhất, từng huyết tẩy các vực, hoặc là Thiên Tôn cổ thần bí của thời đại thần thoại.
- Trường Sinh Thiên Tôn! Chẳng lẽ ngươi ngã xuống trong hang động phi tiên rồi sao?
Người khổng lồ đến từ cấm địa Thái cổ hét lớn, toàn thân lông vàng phát sáng rực rỡ, chói mắt làm mọi người không mở ra hai mắt được.
Mọi người đều giật mình kinh sợ, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?
- Thánh thể đại thành... duy nhất sống sót...!
Một vị chí tôn cổ đại nói nhỏ, mặc dù ngọn lửa sinh mệnh ảm đạm, nhưng hắn vẫn như cũ cố kiên trì, ánh mắt lãnh liệt nhìn quét lục hợp bát hoang.
- Cái gì?!
Một số người ở Vực ngoại nghe được thanh âm của hắn, ai nấy đều khiếp sợ. nam nhân hùng vĩ kia toàn thân lông màu vàng không ngờ lại là một vị Thánh thể đại thành! Quá mức rung động!
Ngày nay biết được manh mối, chủ nhân trước kia của cấm địa Thái cổ là Thánh thể đại thành của Nhân tộc biến thành, nhập chủ ở nơi đó!
- Chủ nhân Tiên Lăng Mộ, ngoại trừ là Trường Sinh Thiên Tôn, cũng đã từng làm chủ nhân của Địa phủ. Mặc dù thời gian thực ngắn ngủi, hơn nữa, còn từng phát động hắc ám náo động, cùng với Thánh thể đại thành có một đoạn ân oán tình cừu!
Một vị chí tôn cổ đại tự nói, nói ra ẩn tình trong đó.
Điều này thật sự khiến người ta càng rúng động hơn. Chủ nhân của Tiên Lăng Mộ lai lịch thật sự quá lớn, quá mức kinh người, thân là Trường Sinh Thiên Tôn của thời đại thần thoại cũng thôi đi, không ngờ lại còn từng là chủ nhân Địa phủ, quả thực khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
- Cái này...
Rất nhiều người đều nói không ra lời.
Quá mức phi phàm, vượt qua tưởng tượng của mọi người!
- Có lời đồn đãi, Thánh thể lúc tuổi già sẽ phát sinh bất tường, sinh ra thi mao đáng sợ, điều này dĩ nhiên là sự thật! Tuy nhiên, vị Thánh thể đại thành này dường như khắc chế được, vẫn giữ được thần thức thanh tỉnh!
Ngoại trừ Trường Sinh Thiên Tôn, năm vị chí tôn còn sống khác đều dựng thân trên con đường thành tiên, không có dấu hiệu hóa đạo, đều đang đau khổ chống đỡ, không cam lòng ngã xuống.
- Vì sao, ta cảm giác tình thế hỗn loạn lớn nhất muôn đời còn chưa kết thúc, những chí tôn này...
Có lão Đại Thánh kinh sợ nói, rồi sau đó lập tức im bặt.
- Đi! Rời khỏi nơi này mau!
Có một vị Chuẩn đế cảm giác sởn tóc gáy, trước tiên xé rách vũ trụ, trong nháy mắt biến mất.
Giờ khắc này, tất cả tu sĩ đều nhích động, cảm ứng không hiểu trước đây lại xuất hiện, luôn cảm thấy thiên địa này sắp có biến cố lớn, nhất là địa phương này luôn làm cho bọn họ sởn tóc gáy.
Ở Vực ngoại, một cái đỉnh phong cách cổ xưa đang tới gần, từ chỗ sâu trong vũ trụ xa xôi bay tới, trên cái đỉnh đồng xanh đầy rỉ sét loang lổ. Trên thực tể, đã sắp không còn hình dạng cái đỉnh, là từ mảnh nhỏ hợp lại mà thành, còn thiếu hơn phân nửa, chung quanh còn trống hoác.
Nếu Diệp Phàm có mặt chỗ này, nhất định sẽ khiếp sợ, đây là cái đỉnh đồng xanh của Để Tôn lưu lại, mà lại còn có hơn một phần ba như vậy, dường như còn nhiều mảnh hơn cái đỉnh của hắn nắm giữ!
- Chủ nhân Tiên Lăng Mộ, Trường Sinh Thiên Tôn! Cuối đời của ngươi đã tới rồi, Ngươi là một tội nhân không thể tha thứ của Thiên Đình!
Đột nhiên truyền đến một tiếng gào rống, chấn động thiên địa.
Cái đỉnh đồng xanh phát ra hào quang rực rỡ, lay động ra tia sáng sáng lạn trực tiếp xé mở hư không, hoàn toàn sống lại đánh vào con đường thành tiên, chìm sâu vào hang động hỗn độn. Không phải vì thành tiên mà đến, đây là chặn đánh đứt đoạn con đường thành tiên, diệt sát Trường Sinh Thiên Tôn chủ nhân của Tiên Lãng Mộ!
- Một đám được xưng là người của Thần, là tộc đàn còn sót lại của Thiên Đình!
Có người nói nhỏ.
Mọi người đều không nghĩ tới, tổ chức Thần lại có nắm giữ một phần ba cái đỉnh đồng xanh, ngày nay không tiếc cái giá phải trả đánh ra, muốn đánh đứt đoạn
Tiên lộ diệt sát chủ nhân của Tiên Lăng Mộ.
Điều này quá mức rung động lòng người! Tiên khí sứt mẻ kia đang thiêu đốt, là dấu hiệu báo trước muốn tự bạo. Quá mức kinh người! Đây là không tiếc hết thảy cái giá phải trả để tiêu diệt Trường Sinh Thiên Tôn, đó phải là mối cừu hận lớn biết bao?
- Nếu không vì ngươi, Thiên Đình đâu có tan vỡ? Đế Tôn cũng hơn phân nửa sẽ thành công! Tội nhân của muôn đời, đừng kéo dài hơi tàn, từ đó tuyệt mệnh đi!
Có thể nghĩ mà biết, bọn họ chờ đợi cơ hội này cũng không biết đã bao nhiêu vạn năm.
← Ch. 1581 | Ch. 1583 → |