← Ch.1603 | Ch.1605 → |
Vô Thủy tuy trước kia từng lưu lại câu nói bất lực quản nó, nhưng bộ tiên kinh này thật sự rất cường đại, có ẩn chứa lực lượng của Vô Thủy khi còn sống.
Giờ khắc này, Diệp Phàm giật mình kinh sợ, khó trách bản thạch kinh này lúc trước không thể lật ra được, thủ đoạn công phạt của Vô Thủy Đại đế phong ấn trên nó, không thể tùy tiện lật xem, bằng không có thể sẽ trực tiếp bị chấn thành bột mịn.
Kết quả này mặc dù khiến mọi người giật mình, nhưng thân là chí tôn cổ đại tự nhiên không có khả năng bởi vậy mà khiếp sợ chùn bước, tất cả cùng công tới. Nhưng nơi này không phải chỉ có Diệp Phàm, mà còn có rất nhiều binh khí Đế, cùng với Hư Không và Hằng Vũ.
Chí tôn Khí Thiên hộc ra một ngụm máu lớn, bị Hư Không Đại đế giam cầm, thiếu chút nữa bị bổ thẳng xuống làm đôi. May nhờ có Thạch Hoàng vung cây Thiên Hoang đại kích đập xuống, mạnh mẽ đập nát nơi đó, giúp hắn giãy thoát chạy ra.
Đến tận đây, địa phương này rơi vào trường hỗn chiến, không có người nào có thể khinh thị Hư Không và Hằng Vũ, mặc dù Đế đạo có thiếu sót, cũng không phải là Đại đế ngày xưa, nhưng cũng gây nhiều áp lực cho họ.
Mà kinh thư trong tay Diệp Phàm có lực công kích thật sự quá lớn, bảo lưu lại pháp tắc của Vô Thủy Đại đế khi còn sống, như là chính Vô Thủy hắn thi triển ra, làm cho họ kiêng kị.
Mặc dù là chí tôn cổ đại cũng không nguyện tùy ý liều mạng huyết chiến, đó là Thần tắc khủng bố của một vị Đại đế đỉnh phong. Chủ nhân Luân Hồi, chí tôn Quang Ám đều đã bị thiệt thòi lớn.
Bọn họ không biết Vô Thủy rốt cuộc như thế nào làm được, mỗi một trang trong kinh thư đều là một loại công kích, thật sự có điếm không thể tưởng tượng, khiến người ta khó hiếu.
Cũng không phải là máu Đế thúc dục đơn giản như vậy, bản kinh thư đá đó tất nhiên có lạc ấn ấn ký bất diệt của Vô Thủy, hơn nữa có đạo quả vượt ra ngoài thế gian, bằng không sao có thể cường đại như thế.
"Rầm rầm!"
Thạch kinh không ngừng lật qua trang, một đạo tiếp theo một đạo pháp tắc đánh ra, Diệp Phàm nhận thức chuẩn một người, chuyên tấn công tới chí tôn Luân Hồi, muốn tập trung tất cả lực sát thương vào đó.
Bởi vì hắn biết, cơ hội thật sự không nhiều lắm, tinh huyết chứa trong bảo bình đang tiêu hao rất nhanh, mà máu Đế này ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo là cơ bản để khởi động Vô Thủy Kinh.
- Sát!
Diệp Phàm hét lớn. Mắt thấy máu càng ngày càng ít, hắn không khỏi lo lắng, chuẩn bị bất kể phải trả giá nào ra tay, bất cứ lúc nào sẽ đánh ra cái đỉnh đồng xanh.
"Phốc!"
Chí tôn Luân Hồi phun ra một ngụm máu lớn, bị bức quá hắn thẹn quá thành giận: một con kiến cũng dám đòi đánh đòi giết với hắn, mà không thể kết liễu, không thể gạt bỏ trong nháy mắt... hôm nay với hắn mà nói thật sự là đủ loại sỉ nhục thêm thân.
Thế nhưng hắn thật sự đánh không nhúc nhích, không có cách nào công phá Vô Thủy Kinh. Đây là lực lượng không có "tự chém", mặc dù ở trong năm tháng không còn đủ năng lực, nhưng vẫn như cũ công kích hắn vài lần bay tung lên, suýt chết tại đương trường.
Nhất là cuối cùng, thạch kinh lật lên đúng trang cấm kỵ, bí thuật căn nguyên của Vô Thủy vừa ra, đánh cho chí tôn Luân Hồi tất cả hết thảy đều về tới nguyên điếm, ngay cả tu vi đều thiếu chút nữa bị tước đi một bộ phận.
- Cái gì?
Điều này làm cho mọi người kinh sợ.
- Các ngươi làm ta nổi giận rồi!
Chí tôn Luân Hồi quát to chấn động núi sông. Ầm chỉ trong lời nói của hắn không phải nói với Diệp Phàm, mà là với Hư Không trước đây, cùng với Vô Thủy Kinh hiện tại.
- Nổi giận rồi sao, đi tìm chết đi!
Diệp Phàm quát, trong tay Vô Thủy Kinh chấn ra tiên tắc càng thêm đáng sợ, một chiêu cấm kỵ của "Vô Thủy" lặp lại thi triển, đánh cho chí tôn Luân Hồi đang xông lên toàn thân run rẩy, máu tươi vẩy bắn ra.
Thậm chí, thiếu chút nữa Tiên Thai của hắn bị đánh rách tả tơi, điều này làm cho lòng người kinh hãi: Chỉ là một bộ kinh thư mà thôi, pháp phong ấn tới nay không ngờ lại quá cao thâm như vậy.
"Ầm!"
Hư Không đánh lại đây, trực tiếp chính là nặng tay, bất kể cái giá phải trả, liều
mạng chịu một kích của Thạch Hoàng, sau lưng máu chảy đầm đia, cũng muốn chém chết chủ nhân Luân Hồi.
"A..."
Chủ nhân Luân Hồi kêu to, bị thương nặng, Hư Không Tiên kính trấn áp xuống, trực tiếp chiếu xạ toàn thân hắn vỡ ra, thiếu chút nữa nổ tung.
Đồng thời, Hư Không Đại đế chém xuống một chưởng, gần như tháo xuống cái đầu của hắn, chỉ còn dính một lớp da trong cổ, không có rơi xuống.
"Ầm!"
Chủ nhân Thần Khư đánh tới, chí tôn Quang Ám cùng theo tới, chí tôn Khí Thiên công tới... Hằng Vũ bay tới cứu viện, Thạch Hoàng ngăn cản.
Địa phương này chiến tới hỗn loạn, hoàn toàn sôi trào. Chí tôn Luân Hồi ở vào trung tâm sóng công kích, bị thương không thể chịu đựng, cái đầu của hắn rốt cục cũng bị đứt rời rơi xuống.
Hư Không Đại đế mặt không chút đổi sắc, tung ra một chưởng đánh tới phía trước.
Mà Diệp Phàm cũng không có dừng lại, bức thẳng tới, Vô Thủy Kinh trong tay phát ra vô số hào quang chiếu xuống, quét trúng thân thể hắn.
- Không!
Chủ nhân Luân Hồi rống to, đầu với thân thể chia lia. Bí thuật của Vo Thủy Đại đế cùng với tay của Hư Không Đại đế cùng nhau ép xuống, kinh khiếp hắn hồn phi phách tán. Hắn là chí tôn, sống muôn đời, vô địch thiên hạ, nhưng lúc này cũng thưởng thức mùi vị của tử vong.
Chưa từng có một lần nào hắn chấn động như hôm nay, hắn một đường đánh giết đạt tới ngôi vị chí tôn Hoàng Đạo, là một đường hát vang, tranh tới Đế vị, chưa từng có thể nghiệm tuyệt vọng như vậy.
Nhưng, hôm nay hắn cảm giác được tai vạ đến nơi, sắp sửa ngã xuống, không chống lại được loại bí thuật này.
- Bức ta đến nước này!
Hắn giận dữ hét một tiếng, cái đầu phát sáng, bộc phát ra uy áp kinh thiên động địa, rung động khắp vũ trụ!
- Một Đại đế chân chính xuất thể!
- Thăng hoa cực hạn, sắp hồi phục Đế vị!
Vạn linh trong vũ trụ tuyệt vọng, mà mấy vị chí tôn cổ đại thì thần sắc không hiếu, tất cả đều lui ra phía sau. Chỉ còn Diệp Phàm và Hư Không đứng mũi chịu sào, sắp sửa đối mặt với Đại đế chân chính sống lại.
Cái đầu kia phát sáng, vạn đạo ráng màu tường hòa kéo tới thân thể. Chủ nhân Luân Hồi bất kể hậu quả, phải khôi phục đến tuyệt đỉnh nhất, giết chết địch nhân, cho dù là sau đó hắn cũng phải chết.
- Ngươi không được hồi phục!
Hư Không lên tiếng, trong cơ thể bay ra Thần liên trật tự vô cùng tận, đó là đạo hạnh và tinh khí thần của Hư Không hắn! Chiếu xuống vô tận hào quang hóa thành một tòa pháp trận thần bí, phủ xuống ngăn cách thiên địa, gần như mạnh mẽ cắt ngang chủ nhân Luân Hồi.
"Ầm!"
Đúng lúc này, Diệp Phàm ra tay, hắn mắt trợn trừng như muốn nứt ra, hắn biết hậu quả của Hư Không Đại đế làm như vậy, sau đó bản thân coi như phế bỏ và chết đi! Hắn dùng tinh huyét của Vô Thủy rót vào cái đỉnh đồng xanh, sau đó đánh thẳng ra ngoài.
Hư Không Đại đế sáng tỏ, cũng thúc dục ra một cổ lực lượng gia nhập vào cái đỉnh đồng xanh, chấn khiếp mấy vị chí tôn đều tức tốc rút lui, buông bỏ chủ nhân Luân Hồi.
"Ầm!"
Cái đỉnh đồng xanh đánh vào cái đầu rực rỡ của chí tôn Luân Hồi, rồi nổ tung!
- A...
Chủ nhân Luân Hồi kêu thảm thiết, đầu nổ tung.
Xương sọ chí tôn một thế hệ vỡ nát, biếu thị Tiên Thai của hắn bị dập nát, người từng thành đạo sẽ mai một trong phiến thiên địa này, từ đó trở thành hạt bụi trong dòng lịch sử.
Đồng thời lúc đó, cái đỉnh đồng xanh cũng vỡ nát tan tành, bùng nổ mở ra, hóa thành từng mảng lớn màn ánh sáng nhằm ra bốn phương tám hướng, nó cũng nổ tung.
Lây dính tinh huyết của Vô Thủy Đại đế, thân là thành tiên khí, tuy rằng là không trọn vẹn, nhưng uy lực vẫn như cũ mênh mông khó lường, cộng thêm Hư
Không Đại đế với Diệp Phàm đồng thời khống chế đập xuống, thần uy vô cùng cái thế.
Nhưng sau khi đánh vào đầu của chí tôn, tự thân nó cũng giải thể. Điều này cùng lúc đủ để chứng minh sự vô địch của Đế và Hoàng ngày xưa, mặc dù bị thương như vậy vẫn còn cường đại hơn người, thật không thể tin được!
Một phần ba cái đỉnh thành tiên đấy, thật vất vả tập trung hoàn chỉnh cứ như vậy bị phá hủy trong trận chiến này, lại bị phân giải ra.
Nhưng Diệp Phàm tuyệt không thương tiếc, chỉ cần có thể giết chết một vị chí tôn, đừng nói là cái đỉnh đồng xanh, dù là thân thể của chính hắn nổ tung cũng không sao cả.
Mảnh đỉnh màu xanh biếc như mưa khủng bố bay về phía bốn phương tám hướng, Hư Không Đại đế lảo đảo một cái, có mấy mảnh nhỏ xuyên qua thân thể Hư Không, làm cho máu chảy đầm đia.
Diệp Phàm khiếp sợ, Hư Không Đại đế rồi lại không có né tránh, hiển nhiên là vừa rồi vì ngăn cản chí tôn Luân Hồi thăng hoa cực hạn mà phải trả cái giá thật lớn, lúc này chân thân bị phế, thậm chí sẽ chết đi.
Điều này làm cho hắn hoảng sợ một trận, không phải vì chính mình, mà là vì vạn linh. Nếu như ngay cả Hư Không Đại đế cũng không c đủ lực chiến một trận, thật sự không còn có hy vọng gì.
Đột nhiên phát ra hào quang chói mắt, cái đầu của chủ nhân Luân Hồi vỡ nát kia lại, hóa thành một đoàn ngọn lửa thiêu đốt, hừng hực sôi trào, cắt qua vũ trụ tối đen làm cho địa phương này thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Một vị chí tôn chân chính chết đi rồi sao? Đây tất nhiên là đại sự chấn động muôn đời.
Có người giết chết nhân vật bực này, nhất định sẽ ghi vào sử sách, sẽ chiếu rọi vầng hào quang muôn đời, trọn đời đều sẽ được ghi nhớ. Loại sự kiện này quá mức trọng đại, rúng động lòng người.
Kỷ nguyên hắc ám, giết chí tôn! Vinh quang tỏa sáng bằng tắm rửa trong máu chí tôn, nhất định được ghi nhớ mãi mãi, trọn đời được khắc ghi.
Thế nhưng, trạng thái bản thân Hư Không Đại đế thực không xong, vì ngăn cản đối phương quay về ngôi vị Hoàng Đạo, đạo hạnh và tinh khí thần của Hư Không hóa thành Thần liên trật tự bay ra nhiều lắm.
Đó là mảnh nhỏ đại đạo trong máu, cũng là tinh hoa vật chất cường đại giúp Hư Không có thể còn sống ở kiếp này. Cũng là căn nguyên để Hư Không có thể chiến một trận... lúc này đã tiêu hao nhiều lắm.
Thân thể Hư Không lảo đảo không đứng vững, hết thảy hành động lần này đều là để đánh chết chí tôn Luân Hồi, không có lựa chọn nào khác.
- Đại đế!
Diệp Phàm bi thương kêu lên.
Nếu không ngăn cản chủ nhân Luân Hồi thăng hoa cực hạn, thế gian này tất nhiên đều phải thần phục ở dưới chân hắn, không người nào có thể chế phục. Tuy rằng chính hắn cuối cùng cũng phải chết, nhưng trước lực phá hoại đó đủ để hủy diệt hết thảy mọi hy vọng.
- Đừng lo!
Hư Không ổn định thể xác và tinh thần. Lại một lần nữa đứng thẳng lưng, tuy khó dấu vẻ mỏi mệt, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tực nở rộ tia sáng rực, chiến ý mãnh liệt nhìn chằm chằm phía trước.
Chí tôn Luân Hồi đầu vỡ nát, mà thân thể cũng rách nát, nhưng đúng lúc này lại chấn động, đứng thẳng lên, phát ra thanh âm lạnh lẽo, nói:
- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!
Nguyên thần của hắn ở trong thân thể, không có bị tiêu diệt toàn bộ. Trước đó hắn định thăng hoa cực hạn cũng chỉ là phô trương thanh thế, chỉ là kỹ xảo để vứt bỏ cái đầu tìm đường sống.
- Hư Không ngươi xong rồi! Vì để đối phó ta, ngăn cản ta hồi phục ngôi vị Hoàng, ngươi đã tự hủy. Còn có thể chiến được bao lâu?!
Chủ nhân Luân Hồi cười nói thực tàn khốc.
- Ngươi...
Diệp Phàm trong lòng rét run, bị che mắt, rõ ràng nhìn thấy hắn thăng hoa cực hạn, nếu không ngăn cản hắn sẽ hóa thành Đế Hoàng chân chính. Nào biết đều không phải là sự thực.
Chí tôn cổ đại đều mạnh mẽ như vậy sao? Thực khiến người ta tuyệt vọng! Phải trả cái giá lớn như vậy cũng không giết chết được, còn làm thế nào đi chiến?
Tới giờ khắc này, trong lòng Diệp Phàm tràn ngập lo lắng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy u ám, khắp thiên địa đều là rét lạnh như vậy, thảm liệt như vậy... ngay cả một chí tôn cũng không giết chết được.
Ngay cả một chí tôn cũng không giết chết được.
Không cam lòng, phẫn nộ, u ám... hết thảy không đủ để biểu đạt nỗi lòng của hắn lúc này, nhưng đây là sự thật tàn khốc, bất cử một chí tôn cổ đại nào đều là nhân vật cái thế, khó có thể giết chết.
- Tưởng ta là cái gì? Các ngươi: một là con kiến, một là thi hài của Hư Không không phải Đại đế, cũng muốn giết ta, tiếp tục tu luyện thêm mười vạn năm đi!
Chủ nhân Luân Hồi trọng tổ cái đầu, ngọn lửa nguyên thần tràn đầy, hừng hực thiêu đốt, hắn bễ nghễ thiên hạ, đứng sừng sững giữa tinh không, làm cho người ta tuyệt vọng.
- Ta không cam lòng mà!
Diệp Phàm kêu to.
- Cái gì là chí tôn? Là vô địch thiên hạ, cái thế vô song, từng thống trị vũ trụ. bằng vào các ngươi muốn giết ta còn không được!
Chủ nhân Luân Hồi nói giọng mỉa mai.
- Vậy lại đến đi!
Diệp Phàm rống giận, cầm trong tay Vô Thủy Kinh, chấn tinh huyết trong bảo bình bay ra định quyết chiến cùng hắn, không tiếc ngọc thạch câu phần.
Thế nhưng, ngay lúc này Hư Không Đại đế lắc lắc đầu, nói:
- Không cần!
- Ngươi...
Chí tôn Luân Hồi đột nhiên rống to, hắn cảm giác được không thích hợp, Hư Không Đại đế tinh khí thần và đạo hạnh còn chưa tiêu tán, vẫn chưa bị hủy diệt trong bùng nổ vừa rồi, vẫn còn bám vào trong khung xương của hắn.
- A...
Chí tôn Luân Hồi kêu gào thảm thiết, trên bầu trời Tiên kính của Hư Không Đại đế chấn động, nó từng nhuộm máu không chỉ một vị chí tôn, có nói là nhiều nhất từ muôn đời đến nay cũng không sai biệt lắm, thông thần thông thiên. Đúng lúc này, hóa thành một vầng mặt trời ép xuống, cộng minh với khung xương chí tôn Luân Hồi lây dính đạo hạnh và tinh khí thần của Hư Không.
Chủ nhân Luân Hồi kêu thét thảm thiết, dùng sức giãy giụa, nhưng căn bản không thay đổi được gì. Ngay cả mấy vị chí tôn ở xa xa cũng không có lại đây nghĩ cách cứu viện, bởi vì bọn họ biết hắn xong rồi!
Giờ hắn có muốn gượng ép thăng hoa cực hạn đều không có khả năng, nguyên thần của hắn vừa rồi chung quy là bị một kích của cái đỉnh đồng xanh dập nát một phần, mà lúc này trong cơ thể hắn tràn ngập đạo tắc của Hư Không.
Tiên kính chấn động, "phù" một tiếng, cộng chiến cùng thể xác và tinh thần của chủ nhân Luân Hồi, bắt đầu giải thể, rồi sau đó thiêu đốt, hoàn toàn nổ tung, lần này hắn chân chính ngã xuống.
Nguyên thần hóa thành bột mịn, một cỗ tinh huyết cuối cùng trong cơ thể vọt lên, rơi xuống trên Đế kính, hoàn toàn bị nuốt sống vào, làm cho máu Đế trên cổ Kính lại tăng thêm một loại.
Thần kính càng ngày càng phong cách cổ xưa, có một loại ý đạo không rõ nói không nên lời.
Xa xa, mấy vị chí tôn trong lòng đều phát lạnh, nhìn thấy một nhân vật cùng cấp giải thể, bị giết chết... đối với bọn họ mà nói, đây là một loại chấn động mạnh.
Bọn họ đều là người thành đạo, từng là vô địch trên trời dưới đất, ngày nay đã có hai người phân ra thắng bại, luận ra sinh tử, khiến mọi người vô cùng kích động.
- Sau một trận chiến thời hoang cổ, lại có chí tôn bị đánh chết tươi như vậy!
- Cổ Kính kia càng ngày càng thần bí, ta cảm thấy tương lai nó có hy vọng phá vỡ Tiên vực đi vào!
Thạch Hoàng nhìn vấn đề thực đặc biệt, người khác chú ý chính là bản thân Hư Không, hắn lại nhìn thẳng vào cổ Kính kia.
Thân thể Hư Không Đại đế lay động một trận, hắn như là lập tức già đi một vạn năm, con ngươi đều có chút ảm đạm, đại chiến với năm vị chí tôn, sau đó lại giết chết chủ nhân Luân Hồi, Hư Không phải trả cái giá quá lớn.
Hiện tại, đạo hạnh biến mất hơn phân nửa, tinh khí thần thành số không, Hư Không đã chống đỡ hết nổi, khó có thể tiếp tục chiến một trận.
- Tới hiện tại, để ta xem ngươi còn lấy gì mà chiến?!
Chí tôn Quang Ám lạnh lùng nói.
Mấy đại chí tôn bức tới phía trước. Đúng lúc này. Hằng Vũ Đại đế cũng vừa chiến đấu vừa tới gần, muốn hợp với Hư Không cùng nghênh địch, biết Hư Không hắn không xong rồi.
- Hay a!
Diệp Phàm hét lên giận dữ, trong tay Vô Thủy Kinh rất nhanh quét ra hào quang, nhắm ngay tới phía trước, pháp tắc Vô Thủy quét ngang trời, chém về phía chí tôn cổ đại.
- Pháp tắc và lực lượng có công dụng dùng sức giết địch, không cần lãng phí một giọt vì ta! Sau đây không lâu ta sẽ quy về hư không yên tĩnh mãi mãi!
Hư Không Đại đế bình tĩnh nói.
Diệp Phàm chua xót trong lòng, cảm giác không đủ sức xoay chuyển trời đất. Loại kết cục này hắn khó có thể chấp nhận, vì cái gì giết một chí tôn lại khó như vậy!
- Bọn họ đều đã từng là Đế và Hoàng, khổ chiến là chuyện bình thường. Cả đời Hư Không trên tay dính đầy máu chí tôn, chú định là phải chết trận, cũng là kết quả tốt nhất!
Hư Không nói.
- Vì sinh linh thiên hạ, tắm rửa máu của bọn họ có gì sai? Đây là vầng hào quang chấn động muôn đời, sẽ được ghi khắc trọn đời!
Diệp Phàm lớn tiếng nói.
- Đưa Hư Không lên đường đi!
Mấy vị chí tôn lạnh lùng nói xong, bức tới phía trước công tới.
Đây là một hồi đại chiến đáng sợ nhất. Diệp Phàm chiến đến bây giờ, với thân phận một "con kiến" có thể có được chiến quả ngày nay, cũng đáng giá rồi! Đó là một kích mang tính mấu chốt tiễn đưa chí tôn Luân Hồi lên đường. Vì vậy lúc này hắn thật sự không có chỗ nào úy kỵ, liều mạng tấn công. Cho dù là lập tức chết trận cũng không có gì đáng ngại!
Ở trong tay hắn, Vô Thủy Kinh phát sáng, sáng loá, các loại pháp tắc đạo Đế bay múa, đánh cho mấy đại chí tôn cũng không khỏi bắn máu tươi lên cao vạn thước.
Mà Hằng Vũ Đại đế quyết chiến sinh tử lại rơi vào trong hiếm cảnh. Kịch liệt ẩu đả, Hư Không đã bị thương, khiến Hằng Vũ đối mặt với áp lực càng lớn hơn nữa. Mà đúng lúc này, binh khí Đế cũng điên cuồng rồi, tất cả đều cuồng bạo đánh tới.
Địa phương này rơi vào trận chiến đáng sợ nhất trong náo động, vô cùng thê thảm!
Đó là máu Đế đang bay múa nhiễm đỏ vũ trụ.
- Không cần vì ta mà lãng phí dù là một tia lực lượng!
Hư Không Đại đế lại một lần nữa nhắc nhở.
Diệp Phàm còn có một vật gì đó muốn đánh ra, nhưng hắn nhịn xuống, rưng rưng nước mắt đưa cho Hư Không, hắn biết vị Đại đế vĩ đại muôn đời này sắp sửa ra đi.
- Hư Không! Ngươi bây giờ còn có thể lấy cái gì để chiến một trận?
Chí tôn Quang Ám cười lạnh.
Thạch Hoàng lại trực tiếp hơn, vung cây đại kích trong tay bổ xuống, muốn tự tay cắt lấy đầu của Hư Không Đại đế, vì ân oán giữa Bất Tử Sơn và Hư Không ở thời đại hoang cổ.
- Máu của ta khô cạn, tinh thần khí của ta hư nhược rồi, nhưng ta còn có đạo cốt, sợ gì một trận chiến!
Hư Không giận dữ rống to.
Một tiếng rống to này bao hàm bất khuất và không cam lòng của một vị Đại đế Nhân tộc, Hư Không hắn cần lực lượng của thời đỉnh phong, đáng tiếc đây đã không phải là thời hoang cổ, hắn đã mất đi loại chiến lực này.
"Ầm!"
Ngay lúc đó, máu thịt của Hư Không Đại đế vỡ ra, từng khúc từng khúc xương trong suốt bay ra, hóa thành tiên quang bất diệt bay về phía bốn đại chí tôn.
Xương cốt Đế làm như binh khí, nhất là có khắc lên ấn ký bất diệt của Hư Không Đại đế, tràn ngập tiếng gào thét không cam lòng và bất khuất. Tất cả xương cốt hắn đều phát sáng và thiêu đốt, một cây lại một cây, như là một kiện lại một kiện binh khí Đế, nhằm về phía đám người Thạch Hoàng, chí tôn Quang Ám...
Đây là một trận chiến không khuất phục vận mệnh, đây là một kích dồn hết lực lượng cuối cùng của một vị Đại đế, cho dù là bản thân đều không thể chống đỡ, vẫn còn dứt khoát mà kiên quyết tế ra xương cốt của chính mình.
Máu huyết đã khô cạn, cuối cùng ngay cả một thân xương cốt đều tế ra ngoài, cho đến chết trận, không có một tia khí lực!
Địa phương này rơi vào thời đại hủy diệt, hết thảy đều bị chấn nát, các loại hào quang bay múa, pháp tắc Tiên đạo chấn động, mấy đại chí tôn rống giận, ngăn cản
một kích cuối cùng của Hư Không Đại đế trước khi chết này.
Xương cốt trong suốt nổ tung, thiêu đốt thành tro tàn...
- A...
Diệp Phàm gào rống, ra sức liều chết phóng tới.
Hằng Vũ Đại đế còn đang huyết chiến, nơi này bị máu tươi nhuộm đỏ, bốn đại chí tôn tất cả đều ướt đẫm máu, bị xương cốt Đế gây thương tích, nên liều mạng phản kích, muốn cắn nuốt sạch mảnh máu thịt cuối cùng của Hư Không.
Tiên kính gào thét, mắt thấy Hư Không Đại đế không còn sức rồi ngã xuống, nó bùng phát ra hào quang chói mắt, phát ra từng tràng tiếng thổn thức, gần như là tự bảo vệ mình, phát động công kích ra khắp địa phương này.
Trận chiến này vô cùng kịch liệt, trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, Thạch Hoàng gần như bị đánh cho tàn phế, nguyên thần đều bị thương nặng, chí tôn Quang Ám cũng bị dứt rời cánh tay.
Chủ nhân Thần Khư, chí tôn Khí Thiên... binh khí gãy đoạn... quá mức thảm thiết.
Ai cũng không nghĩ tới, khoảnh khắc Hư Không ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống kia, Tiên kính cùng với xương cốt của hắn lại còn có thần thông vô thượng như vậy, giống như được nhiễm lên quy tắc Tiên đạo, đánh bị thương nặng không chỉ một vị chí tôn.
Giờ phút này, xương cốt Đế vỡ nát, mà Tiên kính cũng vỡ tan hết một nửa, không chịu nổi công kích của bốn vị chí tôn, dù đánh rách tả tơi binh khí của họ, đồng thời bản thân cũng bị phá hủy một nửa.
Mảnh vỡ Tiên kính trong suốt, có một nửa mảnh nhỏ rơi vào trên người Hư Không Đại đế, cùng với một nửa còn giữ lại hình dáng Tiên kính, vẫn như cũ đang nở rộ hào quang bất hủ, nó phát ra tiếng rên rĩ "u u".
Lúc này, sinh linh khắp vũ trụ đều chấn động mãnh liệt, nhờ niệm lực của chúng sinh mà hiểu rõ kết quả, ai ai cũng cực kỳ bi ai.
- Thật đáng giận mà! Vì cái gì không trả lại một Hư Không Đại đế đỉnh phong cho chúng ta, mà lại để ngài kéo thân thể tàn phế tiến hành một trận chiến hoàn toàn không có khả năng thắng lợi như thế!
- Hư Không Đại đế chết trận... Trời xanh ngươi không có mắt mà!
Trong vũ trụ, vô số tinh vực đều truyền đến tiếng gào bi thương, vạn linh đau thương khóc lóc. Giờ khắc này, thanh âm truyền khắp trên trời dưới đất, nơi nơi đều là âm thanh bi ai.
Trên chiến trường, nửa mặt Hư Không Kính chìm nổi, thủ hộ thi thể Hư Không Đại đế, bay về hướng chỗ sâu trong vũ trụ. Tiếng rên "ô ô" khiến lòng người càng bi thương, vô cùng chua xót, không kiềm nổi rơi lệ.
Mấy vị chí tôn đối với Tiên kính kia lòng có kiêng kị, không có lập tức truy đuổi theo, chỉ đứng xa xa nhìn, thi thể Hư Không Đại đế dẫm máu kia cũng không phải đầy đủ, mà chỉ còn lại phân nửa thân thể.
Bởi vì xương cốt của Hư Không gần như đều bay hết ra ngoài, để giết địch, ngày nay thiếu sót để chống đỡ, thân thể Để đều có chút không thành hình dáng, vả lại vết thương lớp lớp, máu thịt bầy nhầy.
Nhớ thời hoang cổ, năm tháng cao chót vót, độc chiến một đời, cả đời lận đận, tuy rằng đảo điên thiên hạ, bảy đại cấm địa Sinh Mệnh đều tịch mịch, mà bản thân cũng vãi máu cả vạn năm, thẳng đến tuổi già đi, cũng là chết trận.
Cả đời đều huyết chiến, máu rơi khắp các đại cấm địa Sinh Mệnh, để lại công tích hiến hách, nhưng cũng chôn theo thời gian cả đời.
Thẳng đến cuối cùng, tuổi già lụm khụm cho tới chết vẫn còn chiến đấu, đến mức táng thân mình vào tinh không, trong khúc ca mai táng của chính mình vẫn như cũ trải qua máu và lửa, kéo theo hai vị chí tôn cùng chịu chết lót đường.
Đây là Hư Không Đại đế khi còn sống, không có sống ra đời thứ hai, cả đời đều là bình định hắc ám náo động, cho đến lúc chết trận.
Ngày nay, kiếp này, bị chúng sinh kêu gọi, Hư Không Đại đế lại xuất hiện!
Chiến... Chiến... cuối cùng không có chiến lực của ngày xưa, nhưng vẫn giống như quá khứ, góp thêm một phần lực cuối cùng, máu huyết khô cạn, xương cốt nổ tung.
Cứ như vậy... chết trận!
Cứ như vậy... kết thúc!
Nửa kiện tàn kính làm bạn với tấm thân tàn của Hư Không Đại đế, đi xa... đi xa... tự táng vào trong hư không vô ngần...
← Ch. 1603 | Ch. 1605 → |