Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 1616

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 1616: Chấn động thế gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


- Ngươi... ngươi thật sự là Diệp Phàm?

Người cường giả này ngã nhào trong vũng máu, thân mình gần như nát vụn, vài lần muốn giãy giụa đứng lên, cũng không có thành công, trên mặt tràn ngập khiếp sợ và kinh hoàng.

Đây là một người không có khả năng xuất hiện, như thế nào lại đi tới trên đời này? Truyền ra ngoài quả thực có thể chấn động bầu trời, làm cho khắp tinh không đều phải chấn động rung chuyển!

Ngày xưa, Thánh thể Nhân tộc liều mạng huyết chiến với chí tôn, ai ai cũng biết, cuối cùng máu vẵi ở Vực ngoại, không còn trở về, không có người nào tin hắn còn có thể còn sống, đã chết trận là nhận thức chung của mọi người.

- Một cái tên mà thôi, có cái gì tốt mà giả mạo!

Diệp Phàm trên mặt hờ hững, con ngươi tuy rằng ảm đạm, nhưng lại có một loại kiên nghị, làm người ta như đối mặt với biển cát.

Cường giả trẻ tuổi của Diêu Quang nhất mạch giật mình rùng mình một cái, cảm giác linh hồn đều đang run rẩy. Năm đó hắn chưa từng gặp mặt với Diệp Phàm, nhưng lại từng nhìn thấy những pho tượng của hắn, cái loại thần vận này vẫn còn giữ lại, điều này đều để xác minh đúng là cùng một người. Hắn đã tin tưởng người trước mắt chưa từng nói dối.

Mặt đất đang rung động, mùi bùn đất hỗn hợp với cỏ xanh ập vào trong mũi hắn, hắn nhìn thấy Diệp Phàm bước từng bước một đi tới, thân thể to lớn thon dài như là ngọn núi cao trầm trọng như vậy đi tới gần, làm cho hắn cảm giác hít thở không thông, không hít thở được.

- Diệp... tiền bối!

Ngay khoảnh khắc người người trẻ tuổi này đổi cách xưng hô, trong mắt hắn chợt lóe ra vẻ kinh sợ rồi tắt, lên tiếng:

- Không nghĩ tới tiền bối ngài còn sống ở nhân gian, ta nghĩ rất nhiều người đều hy vọng nghe được tin tức này!

- Có lẽ vậy!

Diệp Phàm thần sắc hờ hững, không có vui, cũng không có buồn, nói:

- Cũng có người không hy vọng nghe được tin tức này!

- Sao vậy chứ! Tiền bối ngài liều mạng huyết chiến với chí tôn, đại chiến trong tinh không, nhất định được thế nhân tôn kính. Chỉ cần ngài xuất hiện tất nhiên sẽ dẫn phát chấn động lớn, vô số người sẽ đến triều bái!

Cường giả trẻ tuổi của Diêu Quang nhất mạch nói.

Diệp Phàm chẳng ừ hử gì, nói:

- Hắc ám náo động kết thúc như thế nào?

Hắn bắt đầu hỏi chuyện ngày xưa, những thứ này mới là điều hắn quan tâm.

- Bị một vị nữ Để trấn áp...

Đột nhiên, khi cường giả trẻ tuổi nói tới đây thân thể phát sáng, rất nhanh trở thành nhạt. Đó là một loại dao động pháp lực cường đại, trên người hắn có bí khí giúp hắn bảo lưu lại một phần đạo hạnh.

Từ thân thể hắn bộc phát ra thần lực chấn nhiếp thế gian. Dù sao hắn cũng là một cường giả cấp Đại Thánh, tự nhiên có thể xé rách bầu trời. Tuy nhiên hắn cũng không phải công tới hướng Diệp Phàm, bởi vì hắn đã lĩnh giáo qua Thiên Để Quyền của Diệp Phàm, đó là chiến kỹ vô thượng ngày xưa đánh cho cả một thế hệ anh kiệt đều không ngẩng đầu lên được. Ngày nay hắn đã tự thể nghiệm, tin chắc không thể địch lại Diệp Phàm! Lúc này, hắn muốn chạy trốn để truyền đi tin tức đáng sợ Thánh thể Nhân tộc còn sống quay lại, cho sư môn kịp quyết sách bố trí hành động.

Thế nhưng, mặc dù hắn tạm thời có được pháp lực, khí tức xông thẳng lên trời cao, cũng không thể thay đổi được gì. Diệp Phàm bước tới đạp lại đây, trên người không có hào quang, không có gợn sóng năng lượng, một chân cứ như vậy hạ xuống, đạp cho vầng hào quang của hắn vỡ nát, làm cho nơi này phát ra tiếng nổ lớn.

"Ầm!"

Diệp Phàm bước ra một chân, trực tiếp đạp vỡ nát trời cao, chấn cho hắn đi ra không thể chạy trốn. Mà ở dưới công kích pháp khí chí cường của hắn, Diệp Phàm cứ thế bước tới phía trước, quyết va chạm, huyết quang văng bắn khắp nơi, hắn cảm giác trước mắt tối sầm, rồi sau đó vĩnh viễn mất đi trực giác, bởi vì một chân kia đạp hắn thành thịt nát, vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.

Chính là đơn giản như vậy! Từ đầu đến cuối, Diệp Phàm đều không có biếu tình gì, cũng không hề cúi đầu nhìn xem hắn một cái, mà chỉ cất bước đi về hướng chỗ sâu trong chiến trường, lưu lại một bóng dáng trầm ổn mà cứng cỏi.

Trong chiến trường Phi Tiên màn ánh sáng bay vãi ra, như là một đóa lại một đóa hoa trong suốt hạ xuống, lại giống như có người mọc cánh thành tiên, thoạt nhìn sáng lạn mà xinh đẹp.

Diệp Phàm như một con sói cô độc, yên lặng đi tới. Năm đó hắn từng chiến một trận với chí tôn cổ đại, liều mạng huyết chiến tới chết, ở trên người hắn tự nhiên lây dính một loại khí chất đáng sợ.

Khi hắn một người lẳng lặng đứng một chỗ cũng tự nhiên phóng ra ngoài, mặc dù không có dao động thần lực, vẫn như cũ làm cho người ta có cảm giác tim đập nhanh, giống như bách thú đối mặt với Thú Vương trong mãng hoang, không kiềm nổi muốn đi đường vòng né tránh.

Diệp Phàm mặc dù mất đi mảnh nhỏ pháp đạo, nhưng vẫn như cũ không sợ, lạnh lùng mà cô độc đi tới trước, không sợ bất luận kẻ nào đi ra ngoài tìm hắn gây phiền toái.

Nhiều năm trôi qua, hắn hy vọng có thể ở trong này nhìn thấy cố nhân, khát vọng gặp lại họ. Thế nhưng phiến địa vực này quá mênh mông, so với Đông Hoang năm đó còn rộng lớn hơn nhiều. Ngày nay hắn không thể vượt qua hư không, chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm.

Một con Huyết Nha từ trên trời cao lao xuống, vô thanh vô tức thẳng đến tới gần Diệp Phàm, mới lộ ra lợi trảo sắc bén chụp xuống đầu hắn. Thân chim khổng lồ dài tới mấy chục trượng, toàn thân huyết khí mãnh liệt, ngay lập tức như mây mù ập xuống đầu, cuồng phong gào thét, âm phong gào rít giận dữ, như là có vô tận oan hồn đang kêu rên.

Đây là một con Huyết Nha cấp Đại Thánh, là từ trên con đường máu và xương xông tới đây, trời sinh nó gân cốt cường đại, lông chim màu máu leng keng vang động, chiếu xuống trên mặt đất một mảng bóng đen to lớn.

Diệp Phàm nghiêng người, nhích một bước chính là mấy chục trượng, tránh khỏi một kích này, quay đầu lại lạnh lùng nhìn thẳng vào Huyết Nha, không có một chút biếu tình. Giờ khắc này, lông chim toàn thân Huyết Nha dựng đứng, nó cảm giác chính mình ngược lại như là con mồi bị người này tập trung.

"Ầm!"

Cuối cùng nó chụp một kích vỡ nát trời cao, làm cho nơi này biến thành một mảnh phế tích, sau đó nó vỗ cánh định bay lên tận trời cao.

Thế nhưng, một thân ảnh nhảy dựng lên quá nhanh, so với khi nó lao xuống còn nhanh hơn. Người kia vươn ra hai tay làm cho nó tránh cũng không thể tránh kịp, lập tức bị nắm lấy.

Huyết Nha thét dài, chấn động dãy núi, tiếng thét tử vong bất tường có một loại lực xuyên thấu đáng sợ, làm cho một số ngọn núi nứt toạt, nó muốn thoát khỏi gã Nhân tộc đáng sợ này. Ở trong móng vuốt sắc bén của nó huyết quang tăng vọt, đủ để cho một Đại Thánh tuyệt đỉnh nuốt hận, nổ tan xác mà chết.

Thế nhưng, gã Nhân tộc kia không một chút sứt mẻ, ngược lại chụp lấy hai móng của nó, hơn nữa hai tay đang phát lực, làm cho nó cảm giác xương cốt như sắp gãy vụn, máu tươi dâng lên. Hơn nữa có một loại lực lượng không thể kháng cự mạnh mẽ ập tới trước, không ngờ nó lại chúi thẳng đầu xuống!

Loại lực đạo này quá mức đáng sợ, trực tiếp lan tràn, chấn lên. Người kia cầm lấy hai chân của nó, làm như sắp xé nó ra làm hai nửa, quá uy mãnh khiến nó khiếp sợ.

- Không cần!

Huyết Nha tu đạo đã năm sáu trăm năm, tung hoành trên mấy tinh vực, khó có thể gặp được địch thủ. Nó chưa từng cảm thụ qua loại uy hiếp của tử vong này, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như vậy.

Gã Nhân tộc này nhìn thực bình thường, nhưng thân thể kia cũng không phải rất lớn, thực thon dài mà lại ẩn chứa lực lượng như núi lửa, như biển cả mênh mông, nắm lấy nó lại giống như xách con gà con.

"Ầm!"

Diệp Phàm buông tay, nhưng cánh tay lại nắm một cánh của nó, nhảy vọt lên lưng nó, ngồi xếp bằng trên đó, bình tĩnh mà trấn định, vững như bàn thạch không nhúc nhích mảy may nào.

Huyết Nha phẫn nộ trong lòng, nó là một vị Đại Thánh cường đại và tự phụ, bằng không cũng sẽ không có tư cách đánh giết tới đây, không nghĩ tới lại bị đối xử như vậy.

Trong lòng nó dâng lên sát ý vô tận. Nhiều năm qua, ai dám ngồi trên lưng của nó? Nó hận không thể lập tức vỗ cánh, dùng lực lượng không gì sánh nổi để xé rách người này, cắn nuốt ngay đương trường.

Thế nhưng, lý trí bảo nó bình tĩnh lại. Tuy rằng phẫn nộ đến lông chim toàn thân đều phát run, nhưng nó vẫn cố sức kiềm chế lại.

- Phương vị tây bắc!

Diệp Phàm nói.

Huyết Nha lại nổi giận, không ngờ dám xem nó trở thành vật cưỡi. Hơn nữa cái loại thái độ giọng nói này là bình tĩnh như vậy, không có một chút gợn sóng, làm cho nó càng ngày càng cảm thấy tức giận.

Nó trực tiếp xông thẳng lên trời cao, toàn thân lông chim dựng đứng, như là sắp bốc cháy lên, bên ngoài thân có một loại dao động lực lượng đáng sợ, gân cốt toàn thân chuyển động vang động, tuyệt đối có thể hủy diệt binh khí Đại Thánh.

Thế nhưng người này rất mạnh, căn bản khó có thể lay chuyển. Mặc cho nó bùng phát dữ dằn như vậy, đối phương chỉ là nhẹ nhàng chụp xuống một chưởng mà thôi, đã chấn cho toàn thân nó nứt toạt, phun ra một ngụm máu lớn.

Hơn nữa, người này vô cùng lạnh lùng, như là đang làm một chuyện thực bình thường, từ đầu đến cuối ngay cả mày cũng không có nhăn một cái. Loại cảm giác này quả thật không tốt, làm cho nó cảm thấy dường như đang đối mặt với một vị chí tôn cổ đại, mà không phải là một đối thủ ngang hàng. Mà cái loại khí chất của đối phương này cũng như thế.

Đối phương hoàn toàn không có mảy nay gợn sóng, lại là một chưởng chụp thẳng xuống, làm cho nó gần như nổ tung ở trên bầu trời, rồi sau đó trong miệng hắn vẫn như cũ chỉ phun ra bốn chữ:

- Phương vị tây bắc!

Trong lòng Huyết Nha đã cực kỳ sợ hãi, nó không tự chủ được run rẩy. Nó biết nếu như lại có địch ý, muốn giết đối phương, nó sẽ lập tức bị người này lạnh lùng đánh nát, hóa thành một màn sương máu.

Không biết vì sao, nó cảm giác như là đang đối mặt với một Ma Chủ vô thượng. Rốt cục thân thể nó lại phản bội con tim của nó, không kiềm nổi nó bắt đầu co rút, kinh sợ không thôi.

- Ngươi... đến tột cùng là ai?!

Nó thực rất muốn biết thân phận người này! Ngày nay tất cả người đánh tới trước Đệ Nhất Đế Quan nó gần như đều nghe nói, nhưng không biết lại còn có một người đáng sợ như vậy.

- Diệp Phàm!

Thanh niên trên lưng bình tĩnh đáp lại, vẫn ngồi xếp bằng trên lưng nó vững như bàn thạch, vững chắc không thể lay động.

Thân thể Huyết Nha chấn động mạnh, lông chim toàn thân dựng chống ngược, lời nói đều run run, nói:

- Diệp Phàm... người nào?!

- Chính là người ngươi nghĩ tới!

Thanh niên trên lưng nó thực nhẹ nhàng nói.

- Cái gì, ngươi là... Thánh thể Nhân tộc, còn sống?!

Giờ khắc này, toàn thân Huyết Nha đều phát ran, ngay cả xương cốt đều lỏng lẻo, cọ nhau kêu "lốp bốp lốp bốp". Nó không thể tin được hết thảy chuyện này, trong lòng chim của nó tràn ngập rúng động.

Nó rốt cục biết vì sao người này lại bình tĩnh và trấn định như vậy, mặc dù đối mặt với Thần cầm cấp Đại Thánh như nó cũng xem như bình thường, dĩ nhiên vì người này từng đại chiến với chí tôn cổ đại, nên tự nhiên sẽ như thế.

Đó là khí tức lây dính sau khi liều mạng huyết chiến với chí tôn, như Vương của vạn thú trong rừng rậm, hắn xuất hiện trên khu chiến trường này, mặc dù thực lực không phải đệ nhất, nhưng loại trải qua và dũng khí đó thì lại không người nào có thể với tới.

Nếu đã là người như vậy thì không cần lý do gì khác, hết thảy vậy là đủ rồi, đích xác có loại khí vận ở trên nhìn xuống chư hùng này, chỉ vì hắn là Diệp Phàm.

- Ngươi... còn sống sót, còn ở trên nhân thế!

Nói tới đây, Huyết Nha không nói tiếp nữa, tin tức này quá mức chấn động, quả thực là mang tính đảo điên. Nếu truyền ra ngoài, có thể chấn động khắp chiến trường.

- Phương vị tây bắc!

Diệp Phàm vẫn là những lời này.

- Được!

Ngay sau đó, Huyết Nha vỗ cánh, như một tia chớp màu máu phi hành trên trời cao, quan sát núi rừng đất đai, hết thảy thu hết vào đáy mắt.

Huyết Nha biết Diệp Phàm là muốn đi tìm cố nhân, vì vậy nó bay về hướng một ít địa vực từng xuất hiện cột sáng, cắt qua một chỗ lại một chỗ khu vực yên tĩnh.

Trời đất mênh mông, trên các ngọn núi lớn, có một đạo lại một đạo thân ảnh đáng sợ đứng sừng sững trên đó, ánh mắt hóa thành chùm tia sáng xuyên phá tầng mây, nhìn chằm chằm vào Huyết Nha bay ngang trên không trung.

- Người kia là ai mà ngồi xếp bằng trên một con hung cầm cấp Đại Thánh, bóng dáng của hắn vì sao... có chút nhìn quen mắt?

- Ta vì sao có một loại cảm giác sợ run, cách xa trời cao vạn dặm mà lại như vậy! Người kia... làm cho ta có cảm giác giống như đã từng quen biết!

- Là hắn sao? Như thế nào có thể? Liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đại, sớm đằ mai táng ở trường hắc ám náo động đáng sợ nhất kia, hẳn không nên xuất hiện trên đời mới đúng!

- Không thể tin nổi! Chỉ trong khoảnh khắc, ta nhìn thấy một địch nhân đáng sợ nhất đã trở lại, đúng thật là hắn sao? Một lần nữa đi tới thế gian này!

- Là người kia từng đánh khắp cùng một thế hệ vô địch thủ sao? Điều này không đúng thực, hắn cùng táng với chí tôn cổ đại trong vũ trụ. máu nhiễm đỏ tinh không, như thế nào còn có thể xuất hiện?!

Vào giờ khắc này, chiến trường Phi Tiên chấn động, như là cơn gió lốc thổi quét mặt đất, lay chuyển núi rừng sông suối, những người khác không có cảm giác, nhưng một nhóm người cường đại nhất năm đó đều có một loại cảnh giác đáng sợ, đồng thời nhìn lên trời cao!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)