← Ch.1632 | Ch.1634 → |
Nam nữ già trẻ đều có, có khóc cũng có cười, thiên binh thiên tướng cũng không ít, tiếng trống trận ù ù đánh tới phía trước, cái đầu trọc bóng lưởng của Hoa Hoa đều thiếu chút nữa bị một ít Pháp bảo đập trúng.
- Con bà nó! Các ngươi đánh thực à! A Di Đà Phật! Chết tiệt! Cái đầu của ta!
Hoa Hoa tức giận trợn trừng mắt chửi rủa.
"Ông!"
Lại là một đống Pháp bảo hạ xuống, giống như rác rưởi trút xuống một lượng lớn, dường như còn chưa đủ, trong đó "keng" một tiếng đánh trúng đầu của hắn, âm thanh "leng keng" vang động như trong lò rèn. Hoa Hoa lập tức lảo đảo một cái, đầu cháng váng u một cục, trông thật thất thố. Không biết là Hắc Hoàng hay là Song Hoàng máu bạc hạ độc thủ, chạy không thoát được bọn họ.
- Diệp Phàm... Đúng thật là ngươi, hảo huynh đệ của ta, ngươi còn sống!
Lý Hắc Thủy kêu to, là người đầu tiên phóng tới, bởi vì ngọn núi hắn bế quan ở gần nơi này nhất.
về phần tốc độ nhanh nhất lại là Thánh Hoàng tử, nhào lộn một cái từ trên bầu trời lộn mấy vòng mới hạ xuống, thét dài một tiếng, chụp lấy đầu vai Diệp Phàm, trong buồn vui lẫn lộn nhìn Diệp Phàm, lại nhớ tới Cơ Tử, ba anh kiệt cấp con của Đế từng kề vai chiến đấu cuối cùng thiếu một người, trong mắt hắn ẩn ẩn có màng nước bao phủ.
- Ta biết mà! Ngươi nhất định có thể sống sót, còn có thể trở về gặp lại chúng ta!
Đông Phương Dã nửa thân trên trần trụi cường tráng, hét lớn, bước nhanh tới, giống như một người khổng lồ, mặt đất đều rung chuyển, hắn dùng lực đấm Diệp Phàm một cái.
Thay đổi rất nhanh, từ biệt ba trăm năm, lúc này mặc dù đang cười to, nhưng trong mắt những người này lại đều có nước mắt, có thể còn sống gặp lại thật sự không dễ dàng.
- Còn sống trở về là tốt rồi... Còn sống trở về là tốt rồi!
Lão sát thủ Tề La thanh âm run run, lặp đi lặp lại.
Trong mắt Diệp Phàm lệ nóng tuôn ra, nhiều người như vậy, vì hắn mà lo âu mà bi thương mà mừng vui, ngay cả lời nói đều run run, e sợ sẽ là một giấc mộng, sao có thể hắn không cảm động?
Đột nhiên, hắn cảm giác vai phải sinh đau, nhìn lại, Hắc Hoàng rõ ràng thử răng trên vai hắn. Dùng phương thức đặc biệt để ân cần thăm hỏi, dùng cái miệng chó đen với hắn. Tuy nhiên thấy thế nào đều có điếm ý tứ muốn nhân cơ hội cướp bóc, đoạt lấy Thánh huyết.
- Cơ thể sao cứng như vậy chứ, như thế nào một giọt máu cũng không có?
Quả nhiên, con chó đen tính cách ác liệt này nói ra tình hình thực tế, rồi sau đó lại ánh mắt nóng cháy, thò lại đây một bộ dáng nóng bỏng, nói:
- Mất tích nhiều năm như vậy có phải hay không rơi xuống trong động phủ tiên gia? Đấu Chiến Thánh Hoàng nói rất đúng, bảo bối nơi tay, thiên hạ có ta, huynh đệ gặp mặt, một người một nửa, không giảm giá!
Hầu tử nghe được lập tức trán đầy hắc tuyến, lão phụ thân của hắn khi nào thì nói qua lời nói như vậy?!
Hắc Hoàng da mặt dày tới cảnh giới không tưởng, không chút hoang mang tiến lên giơ móng vuốt to lớn đen thui lay lay hắn, thiếu chút nữa làm cho Hoa Hoa đầu trọc bóng lưởng vướng bận ở bên cạnh ngã xuống dưới lòng bàn chân nó.
"Này! #¥@¥#%..." Hoa Hoa tránh thoát móng vuốt của con chó đen kia đạp lên cái đầu bóng lưởng, trong lòng mắng to và không ngừng nguyền rủa. Nhưng trên miệng cũng chỉ có thể niệm Phật, bởi vì vị cẩu sư bá này thật đúng là không thể trêu vào.
- Thần tử! Ta đã biết trời xanh có mắt! Ngài nhất định có thể sống sót!
Tiểu Tước nhi có cười cũng có nước mắt, nhẹ giọng nói.
Thiên Chi Thôn, mọi người đều đến đây, tất cả đều là cố nhân.
Mà ba trăm năm qua rất đông thiên binh thiên tướng được tuyển nhận đã sớm há hốc mồm, người này là ai vậy? Không phải đang nằm mơ chứ? Chúa tể Thiên Đình Diệp Phàm không phải đã sớm chết trận rồi sao, cả thế gian đều biết!
- Đúng thật là hắn, là vị kia chết trận của Thiên Đình chúng ta ngày xưa?
Mọi người ồ lên, thiên binh thiên tướng đều cảm thấy được khó tin. Không có gì so với điều này càng khiến người ta kinh ngạc hơn. Thế nhưng người trước mắt kia thật sự giống nhau như đúc với pho tượng đá.
- Diệp Phàm...
Cơ Tử Nguyệt kêu to trên mặt đầy nước mắt, đôi chân ngọc để trần trong suốt trắng nõn, nghiêng ngả lảo đảo vọt lại đây.
Nước mắt làm mờ hai mắt của nàng. Còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó, Diệp Phàm miễn cưỡng cười, cáo biệt nàng, rồi sau đó dứt khoát nhằm về phía tinh không.
Đi là kiên quyết như vậy, hắn biết rõ hẳn phải chết vẫn phải đi, bóng dáng thực thẳng, không có quay đầu lại, nhưng nàng lại thấy được rất nhiều điều không thể buông bỏ.
Nghĩ đến khi đó khẳng định hắn biết rằng, một khi quay đầu lại có thể sẽ không kiềm nổi lưu lại, cho nên mới quyết đoán như vậy, vô tình như vậy, một lần đi chính là không quay lại.
Quả thực như thế, hắn đi lên chính là một con đường chết trong cô độc mà chú
định sẽ nở rộ như pháo hoa, cuối cùng ở trong vũ trụ phóng thích chính mình, tan xương nát thịt, máu tươi nhuộm chiến trường với chí tôn.
Từ biệt chính là ba trăm năm, từ biệt chính là vĩnh viễn, dùng sinh mệnh đánh cược, khiến nàng bi thương hàng đêm, nhìn ánh trăng tàn mỗi cuối tháng mà rơi lệ, mỗi một đêm đầy sao đều là những lúc nàng nhìn về phương xa, nghĩ tới Diệp Phàm ở bến bờ của tinh không đó, yên lặng nhìn nàng chăm chú, đang cố gắng giãy giụa từ trong bóng đêm trở về, cuối cùng sẽ gặp lại nàng.
Giấc mộng ba trăm năm, ngày nay gặp lại thật sự, nàng sợ là một hồi ảo cảnh, như từng bao đêm kia từ trong mộng bừng tỉnh, bên cạnh chỉ có nước mắt, vẫn cô độc lạnh lẽo như cũ.
- Không phải mộng..ế không phải mộng! Là thật sự... lần này nhất định là thật sự!
Nàng run rẩy, thì thào, mặt tái nhợt, ngón tay mất đi màu máu khẽ chạm vào mặt Diệp Phàm.
- Là ta... ta đã trở về!
Diệp Phàm nắm lấy bàn tay mềm mại rất lạnh kia.
Cơ Tử Nguyệt khẽ vuốt mặt Diệp Phàm, xác nhận không phải cảnh trong mơ, sau đó rốt cục thì lớn tiếng khóc lên, làm trong lòng mọi người đều chua xót.
Mọi người nghênh đón Diệp Phàm đi vào Thiên Đình. Cả thiên vực này ngày nay rất rộng lớn, đại lục trường tồn từ muôn đời trôi nổi trong vũ trụ, một viên lại một viên đại tinh lóng lánh.
Thiên Chi Thôn, với chữ thôn đã không có quan hệ, ngày nay một tòa lại một tòa đảo di động, hoa thơm chim hót, thác cao nước chảy, từng dòng thác bạc từ trên đảo chảy xuống, dừng ở mặt đất phía dưới.
Nơi này cảnh sắc rất đẹp, mà cũng không mất vẻ trang trọng, từng tòa từng tòa Thiên Cung, từng dãy từng dãy cự khuyết, nguy nga mà bàng bạc.
"Ầm!"
Một cái đỉnh lớn hạ xuống, vạn vật sơ khai, hỗn độn cuồn cuộn, Huyền Hoàng buông xuống, bao phủ trên đỉnh đầu Diệp Phàm, làm cho hắn thoạt nhìn có một loại khí vận kỳ dị.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh xuất hiện, nó đang gào thét, đang run động, chìm nổi trên đỉnh đầu Diệp Phàm, biểu đạt vui giận sầu bi của ba trăm năm ly biệt.
Diệp Phàm kinh ngạc, mọi người cũng đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, trong miệng cái đỉnh kia có chất lỏng trong suốt chảy ra, mỗi sợi mỗi đạo đều trầm trọng như ngân hà.
- Đây là tín ngưỡng lực vô cùng vô tận!
Rất nhiều người đều khiếp sợ, ngay cả quá khứ bọn họ cũng không hề chú ý tới.
Chỉ có Hắc Hoàng, Tề La và số ít mấy người từng nhìn thấy qua, thời gian mỗi đêm khuya trong phần mộ sáng lên, rực rỡ như kim cương, tiếp dẫn từ trong tinh không bay đến từng tia từng tia sáng.
Trong nháy mắt, mọi người liền hiếu được vì sao lại thế. Năm đó huyết chiến qua đi, trong tinh không có rất nhiều người đều nhắc nhở nhớ ơn những anh kiệt chết trận, tự nhiên sẽ sinh ra niệm lực bàng bạc vô tận.
Mà ngày xưa, khi Diệp Phàm xử lý tín ngưỡng lực, đều là trực tiếp rót vào trong cái đỉnh, phàm là có cảm nhận được tất nhiên đều nhét vào ở bên trong nó.
Ba trăm năm qua, cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận, phàm là người niệm tới tên hắn sinh ra niệm lực đều vượt qua tinh không, rót vào bên trong cái đỉnh chôn vùi dưới lòng đất.
Đây là lý do niệm lực tràn đầy cái đỉnh, như biển cả mênh mông đang bắt đầu khởi động, trong suốt giống như như nước nhưng lại không hề ngừng nghỉ, mỗi ngày vẫn như mọi ngày có niệm lực vô hình vọt tới, hội tụ càng ngày càng nhiều.
- Này... dẫn trước non phân nửa bước!
Hắc Hoàng ngạc nhiên thán phục.
Mỗi một vị chí tôn sau khi thành đạo đều sẽ danh chấn vũ trụ bát hoang, được các tộc kính sợ và truyền xướng, bọn họ tất nhiên sẽ nhờ đó mà thu thập được niệm lực vô cùng vô tận, thêm vào trên vật dụng, sẽ làm nó thông thiên thông thần. Mà niệm lực cũng có thể nạp vào trong bản thân mình, cũng có diệu dụng vô tận.
về phần các Đại đế rốt cuộc xử lý tín ngưỡng lực như thế nào, thì lại mỗi người không giống nhau, cũng khó mà nói rõ.
Diệp Phàm chưa từng thành đạo, lại có tín ngưỡng lực không tính ít, điều này có thể nói là sớm bước ra non phân nửa bước. Tuy rằng hắn không muốn dựa vào loại lực lượng này, nhưng dù sao cũng cường đại hơn so với không có.
Diệp Phàm còn sống đã trở lại. Tin tức như là mọc cánh bay về phía phương xa, chấn động tinh không, bốn phương đều kinh sợ!
Mà trước chân lộ duy nhất, trong Đế Quan rốt cục cũng truyền tin tức ra, vừa lúc chứng thật lời đồn đãi này, làm cho cường giả các vực đều cả kinh cứng họng.
- Còn sống... xuất hiện!
Các nơi đều truyền tụng cái tên Diệp Phàm. Ngày nay hắn còn sống tái hiện ở nhân gian, khiến mọi người cảm thấy thật khó tin, đây đúng là một thần tích!
Ở trong một trận chiến với chí tôn, hắn nổ tan xác mà chết, mảnh xương trắng dính tơ máu lóng lánh bắn ra bốn phía, sau trận chiến mọi người từng từ trong đại vũ trụ lấy ra được mảnh nhỏ lạc ấn chân thật như vậy.
Điều này cũng không phải giả, như thế nào lại sống? Các nơi ồ lên đều nhao nhao bàn luận, chỉ có thể quy kết: Diệp Phàm đúng thật là nghịch thiên!
Ánh trăng như nước, tỏa ánh sáng sáng lạn, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt thả bước chậm trong Thiên Đình, trên tầng mây mù từng tòa từng tòa quỳnh lâu điện ngọc đứng sừng sững, thoạt nhìn hết sức mờ ảo, linh động.
- Tiệc tối bắt đầu!
Xa xa truyền đến tiếng la phá cổ họng của Hoa Hoa, kinh động vô số chim tước. Hắn vận dụng công phu long ngâm hổ gầm, chấn cho khắp nơi Thiên Đình đều nổ vang.
Huynh muội Đại Hạ Hoàng tử đến đây, Khương Dật Phi tới rồi, Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân cùng với người cá biệt còn sống trong mười ba đại cường đạo cũng giá lâm, Tiểu Đình Đỉnh lo lắng bay tới, Nhân Ma Đông Phương Thái Nhất lão gia xuất hiện, Dao Trì Thánh nữ tìm đến...
Người nhiều lắm đếm không hết, mấy ngày nay tin tức truyền đi khắp các nơi, rất nhiều cố nhân đều vượt qua tinh không mà đến!
Mười hai thánh giả từng đi theo Diệp Phàm, người còn sống sót trước mắt xưng tôn làm tổ ở một vực, bọn họ gần như đều ở trong một mảnh tinh không đơn độc, khai thác lãnh thổ, là một nhóm nhân vật cường đại nhất trong Thiên Đinh.
Long Mã rít gào một tiếng, trước tiên kêu gọi mọi người tụ tập lại, cùng nhau đạp tinh không mà đến, những người này từng người đã sớm uy danh hiến hách.
So với Long Mã, nó ở một vực trực tiếp phong vương, từng cùng Hắc Hoàng cùng nhau lừa gạt đánh bại vô số cường địch, lại từng cùng Đoạn Đức đào móc rất nhiều phần mộ.
Uy danh của nó ít nhiều có điếm khiến người ta phẫn hận.
Một nhân vật cường thế khác chính là Đại Bằng Vương, cũng ở một vực tự phong làm một bộ phận Thần Vương của Thiên Đình, chiến lực chấn nhiếp thế gian. Năm đó Diệp Phàm ngộ đạo ở dưới gốc cây bồ đề, con đại bằng này đậu trên đầu vai Diệp Phàm, cũng nhờ đó mà lĩnh ngộ Đại Bằng Vương Quyền của chính mình, ngày nay rất có tư thái đánh vỡ tinh không vô đối thủ.
- Đen đây đến đây... nếm thử một chút con dã long ta săn tới này, mỹ vị ngọt nước, quả thật là món ngon cực hạn của nhân gian!
Đông Phương Dã nửa thân trên trần trụi, dùng đạo hỏa thiêu nướng một con giao long dài đến ba trăm trượng, mặt trên mấy lần rưới Mệnh Tuyền Thần dịch của Linh Bảo Thiên Tôn, lúc này nướng vàng sáng bóng óng ánh, hương thơm ập vào mũi, hấp dẫn ngón trỏ mọi người nhúc nhích.
- Đáng tiếc, quá ít! Không đủ nhét kẽ răng!
Lão gia Nhân Ma lẩm bẩm nói.
Mọi người như hóa đá.
Rất nhiều người tụ tập tới đây, nhưng so với lần cuối cùng ba trăm năm trước vẫn còn thiếu một ít. Trong trường náo động đó có quá nhiều người chết oan chết uổng, mười ba đại cường đạo thiếu chút nữa bị diệt sạch, chỉ còn lại có hai ba người.
Mà tuấn kiệt ở thời đại đó lại thiếu nhiều lắm, không ít người không bao giờ... có thể xuất hiện nữa, ngay cả một ít Thánh địa đều bị xoá tên vĩnh viễn.
- Đến đây nếm thử... một chút tiên thang Long Thu của ta, tuyệt đối là đại bổ nhất thế gian!
Long Mã kêu la mời mọc.
Long Thu, hình dạng như chân long, chỉ dài hơn một thước, ẩn chứa tinh hoa thiên địa, là một loại đại thuốc bổ, hợp cùng một chỗ với một ít Thần Thảo rèn luyện, có thể kéo dài sinh mệnh mấy trăm năm, tuyệt đối là quý hiếm nhất thế gian.
Thần sắc Dao Trì Thánh nữ chợt sa sầm xuống, không lâu ở trong Dao Trì có kẻ đột nhập trộm thu Bàn Đào không thành, thuận tay đánh cắp một con Long Thu, ngày nay rốt cục thủ phạm trồi lên mặt nước.
- Ôi oan ức! Món hàng này không phải ta lấy, mà là từ Đoạn Đức nơi đó, ta là trong sạch phải trả giá bằng pháp quyết của Long Mã bộ tộc cùng với nửa bộ Cổ Kinh của Yêu Hoàng đại nhân mới trao đổi tới tay!
Long Mã giải thích.
Hắc Hoàng tửng cấu kết với Đoạn Đức cùng nhau làm việc xấu, đã làm ra không ít đại án có điếm chột dạ, vội nói lãng sang chuyện khác, nhìn thẳng vào Huyết Nha đi theo Diệp Phàm từ Đế Quan trở về, nói:
- Ta nói con vịt này không tệ, lông đỏ như vậy thật giống như lửa than, khẳng định là thánh phẩm bổ huyết dưỡng nhan!
Huyết Nha phẫn nộ, nha này không phải hèn kém, hơn nữa thân là Đại Thánh, như thế nào bị nói thành nguyên liệu nấu ăn, đương trường thiếu chút nữa gây nên cảnh nha bay chó nhảy.
- Bé đói bụng! Đại ca ca ở đâu...
Đúng lúc này, một cô bé chừng ba tuổi, ôm một cái búp bê vải, vừa chùi đôi mắt to ngập nước mắt vừa đi tới, giống như một búp bê gốm sứ tinh xảo.
Đúng là cô bé, mọi người đều như hóa đá, nhất là Hắc Hoàng, kêu to một tiếng sau đó rất nhanh vọt tới.
← Ch. 1632 | Ch. 1634 → |