← Ch.1635 | Ch.1637 → |
- Hỏa Liên tử bốn vạn năm đây! Sinh trưởng ở chỗ sâu trong địa tâm hỏa, cắm rễ trong dung nham, sắp lột xác thành Dược Vương! Ghé vô, ghé vô... đừng bỏ lỡ!
- Thiên Yêu huyết tinh đây! Một vị Yêu chủ cái thế ngã xuống, sau đó một thân tinh huyết ở bồng lai tiên cảnh hóa thành yêu tinh, vô giá đây!
- Địa long mạch tinh túy đây! Thần liệu xưa nay hiếm thấy, cuộc đời này khó gặp đây!
Thần Phạt Thành, phi thường phồn hoa, các loại tiếng rao hàng liên tiếp ồn ào, nơi này không có kẻ yếu, đều là tu sĩ cường đại, nên thiên tài địa bảo trao đổi tự nhiên không phải là nhỏ.
Rất nhiều ánh mắt trông lại! Khi Diệp Phàm vào thành hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, thậm chí khi hắn đi qua một khu vực nào nơi đó nhất định sẽ yên tĩnh đến châm rơi có thể nghe.
Vốn là phố xá sầm uất, đoàn người bọn họ vừa đi qua, ngay cả những tán tu trong vũ trụ kiệt ngạo không thiện ý cùng với cường giả có bối cảnh thâm hậu kia cũng đều né tránh nhường ra một lối đi.
Người của Thiên Đình nhất định sẽ có một trận chiến với đại quân Thần Đình, mọi người không muốn bị cuốn vào trong đó, thuần túy là lọt vào rủi ro tự tìm phiền toái.
Diệp Phàm khiến người ta kiêng kị, mặc dù đồn đãi hắn gần như tàn phế phân nửa, bị bức lui ra khỏi Đế lộ, mà mười năm nay lại ngày càng sa sút. Thế nhưng mỗi khi hắn xuất hiện, nhất cử nhất động vẫn như cũ tác động tới trong lòng mỗi người.
Dọc theo đường đi này, tròng mắt lớn của Hắc Hoàng thiếu chút nữa trợn trừng lọt ra ngoài, trong những thiên tài địa bảo đang dùng để trao đổi kia thật sự có Thần phẩm, làm cho nó đều chảy nước miếng đầy một miệng.
- Đây là Cửu Dương Thần Thảo chỉ có ở trong Thái Dương Tinh mới có thể mọc ra thì phải?
Hắc Hoàng nước miếng đều sắp chảy rơi xuống, đứng trước một cái quầy hàng không nhúc nhích, nói.
Đó là một gốc cây thần hỏa bừng bừng, giống như một đoàn thực vật hỗn độn tiên quang, chỉ mọc có sáu cái lá, chiếu khắp tứ phương từ trên xuống dưới. Đây là một loại thần thảo hiếm thấy, tìm khắp rất nhiều Thái Dương Tinh có thể tìm được một cây đã là không tệ rồi.
Đây là thực vật tuyệt diệu để tu thể, rèn luỵện dương khí bản thân, có thể rèn luyện thân người thành một bộ xương mình đồng da sắt, tôi luyện thành thân thể kim cương bất hoại.
Trong cổ thành ngay cả loại vật này đều có, có thể thấy được sự phồn hoa của nó. Không phải nơi trù phú Đại Thánh thường xuyên lui tới trao đổi Thần liệu, thì không có khả năng có lưu thông loại thần vật này.
Đáng tiếc, Hắc Hoàng xú danh rõ rệt. Chủ hàng vừa thấy là một con chó đen lớn, liền xách hàng dùng độn quang bỏ chạy.
- Gâu! Ngươi chạy cái gì?
- Mọi người đều biết, tuyệt đối không thể trao đổi đồ vật gì với hắc cẩu và đạo sĩ béo!
- Gâu! Các ngươi kỳ thị bổn hoàng!
Đại hắc cẩu vểnh thẳng tai trên cái đầu lớn, thật là hung mãnh, định đuổi theo, kết quả bị Diệp Phàm giơ một tay đè cổ lại, không cho nó làm xằng bậy.
Rất nhiều người đều nheo ánh mắt bắn ra từng tia sáng, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Diệp Phàm kia, muốn xem rõ đến cùng.
Mười năm trôi qua, thân thể hắn có biến hóa gì không? Mỗi người đều hy vọng biết rõ hư thật của hắn, không ít ánh mắt giống như dải tơ từ các phương hướng phóng tới.
Thế nhưng, bọn họ thất vọng rồi, cánh tay của Diệp Phàm kia vẫn không hề dùng sức. Mà đại hắc cẩu dường như cũng tâm sinh cảm ứng, nheo lại cặp mắt to như chuông đồng, quét nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Trên một ngọn núi cụt, một nam nhân tuổi còn trẻ hỏi:
- Ngươi thấy thể nào, hắn khôi phục rồi sao?
Ở bên cạnh hắn có một lão nhân, đầu bạc như tuyết, nhưng sắc mặt hồng nhuận, da thịt non mịn giống như trẻ con mới sinh, ánh mắt sáng ngời có thần, nói:
- Nói không được! Theo lý mà nói, cuộc đời này của hắn đã không xong rồi, sẽ ở trong khốn khổ tật bệnh mà chết!
Nam nhân thoạt nhìn thực trẻ tuổi kia, trong mắt thần quang lấp lánh, lời nói có chút lạnh, có chút vô tình, nói:
- Ngươi nói xem, nếu ta đột ngột ra tay giết chết hắn, sẽ có hậu quả như thế nào?
Lão nhân nghe vậy thần sắc ngưng trọng, nói:
- Vũ Mặc! Không cần xằng bậy. Hơn phân nửa ngươi không giết được hắn!
- Ta ngược lại rất muốn chứng thực, nhìn thử xem đến tột cùng hắn là càng ngày càng suy nhược hơn, hay là có chuyển biến tốt đẹp!
Người trẻ tuổi ánh mắt càng thêm sáng rực.
Lão nhân cảnh báo nói:
- Không cần xằng bậy! Không nói có thành công hay không, chỉ riêng là hậu quả của việc ra tay nhằm vào hắn, người bình thường cũng không thể chịu đựng nổi. Năm đó hắn đại chiến với chí tôn trong cấm địa Sinh Mệnh mà chết, hiện giờ còn sống trở về, nếu như bị người giết chết, thế nhân sẽ không đồng ý!
- Đám người các ngươi này chỉ là lo trước sợ sau, nghĩ ngợi quá nhiều! Giết thì đã giết, trở thành sự thực rồi, thì có thể làm gì chứ! Ta nghĩ qua không bao nhiêu lâu, mọi người đều sẽ quên hắn, cái gọi là công tích đều là gió thổi mây bay!
Diệp Phàm đến đây, rất nhiều người không an phận, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, có người thậm chí muốn ra tay thô bạo! Người ôm địch ý phần lớn đều là chủ sự của Thần đình. Trong đó Đại thống lĩnh trẻ tuổi của họ đều đến đây, ba trăm năm qua hắn được xưng là một trong tam kiệt mạnh nhất trong thế hệ này.
Hiển nhiên, mọi người đều có điều cố kỵ, cho dù thật sự có thể trong bóng tối giết chết Diệp Phàm cũng không dám tùy tiện động thủ, một khi để bại lộ, tin chắc sẽ có rất nhiều người giơ lên đại kỳ công khai thảo phạt.
Mặc kệ nói như thế nào, trước mắt còn không có người dám tuyên dương công khai trắng trợn giết chết Diệp Phàm, đây là muốn nghịch thế, muốn là địch với cả sinh linh thế gian.
Có rất nhiều tu sĩ đối địch hy vọng Diệp Phàm sớm một ngày diệt vong, không muốn hắn sống sót. Họ luôn cảm thấy hắn là một nhân tố không ổn định, phải nghĩ mọi biện pháp để cho mong muốn này trở thành sự thật.
Bên ngoài đại tinh này là khu vực biên cương thuộc Thần Đình thống trị có đại quân vô cùng tận, gần như bao phủ hết nơi này.
Nhân mã nhiều như vậy, đi tới chỗ giao giới tinh vực, Diệp Phàm bọn họ chỉ đứng trên tinh tú nơi này cũng có thể cảm nhận được rõ ràng uy áp cuồn cuộn trong vũ trụ.
Một hồi đại chiến đổ máu dường như càng ngày càng gần!
Diệp Phàm bọn họ đứng trên lưng Huyết Nha đi ra ngoài không gian, có thể nhìn thấy ở xa xa tinh kỳ phấp phới, bày bố trong vũ trụ thành một đội hình bao la hùng vĩ.
- Thánh thể Diệp Phàm xuất hiện, hắn thực cho rằng chúng ta không dám động thủ sao? Chẳng lẽ nghĩ rằng từng đại chiến với chí tôn trong cẩm địa Sinh Mệnh, loại vinh quang này trở thành là tấm bùa hộ thân hay sao?
Có binh cường tướng hãn rất không phục, ở trong tinh vực lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi này, nhưng vì còn không có nhận được mệnh lệnh đại chiến, không dám vọng động tự ra tay.
Bên kia, ở khu vực thuộc thống trị của Thiên Đình, vùng đất biên cương cũng đại kỳ dầy đặc, đằng đằng sát khí. Cường giả các lộ phong vương đều đến đây, đều điều động nhân mã của mình, cách không gian nhìn nhau như hổ rình mồi.
Thần Đình và đại quân Thiên Đình cách một khu vực nhìn nhau từ xa, bất cứ lúc nào đều có thể động thủ.
Mà mảnh đất giảm xóc ở trung tâm chính là tòa Thần Phạt Thành này.
Tương truyền, ở năm tháng dài lâu trước kia, nơi đây là một đại tinh sinh cơ bừng bừng, chỉ vì một hồi kịch chiến, làm cho nơi này trở thành vùng đất tai họa.
Nghe nói, lần đó liên quan đến song phương là tổ chức Thần và Địa phủ, trận chiến ấy đánh cái trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, ngay cả Đại đế trận văn gần như không sứt mẻ đều bị phá hủy.
Lịch sử kinh người tương tự, ngày nay lại là hai tổ chức lớn đối lập, sắp quyết chiến tại đây. Ngày nay trên tinh tú này chỉ còn lại có Thần Phạt Thành, cũng không còn có Để văn thủ hộ, có thể sẽ hoàn toàn trở thành bụi vũ trụ.
Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch... trầm tĩnh không gấp, lại quay về Thần Phạt Thành, vẫn không hề quan tâm tới đại quân ở bờ bên kia, dường như không sợ.
- Thực ổn trọng! Thật không sợ ta khai hỏa một cái, đại quân đánh tới, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng sao?!
Người trẻ tuổi không lâu mới đây đứng trên ngọn núi cụt hừ lạnh, nói.
Hắn chính là một Đại thống lĩnh trẻ tuổi nhất của Thần Đình, được xưng là một trong tam kiệt mạnh nhất ba trăm năm qua, là nhân tài mới xuất hiện khó lường, tên là Vũ Mặc, được người chủ Thần đỉnh thu làm đệ tử thân truyền.
Lão nhân tóc trắng xoá ở bên cạnh hắn lại là một thống lĩnh tuổi già nhất của Thần Đình. Lúc này cũng nhíu chân mày, Diệp Phàm trầm tĩnh như vậy, chẳng lẽ đúng thật là không sợ hãi sao?
- Báo cáo, Thánh thể Diệp Phàm đáp ứng lời mời bắt đầu giảng đạo ở Thần Phạt Thành. Không ít người đều đi dự thảo luận kinh văn, trình bày và phân tích cảm ngộ tu đạo của mình.
Có nhân mã của Thần Đình trước tiên dọ thám biết được động tĩnh trong Thần Phạt Thành, chạy tới bẩm báo. Lập tức làm cho Đại thống lĩnh trẻ tuổi Vũ Mặc mày kiếm dựng thẳng đứng, đây là đang coi rẻ bọn họ sao?
- Đi! Chúng ta đi nhìn thử xem! Cũng đi vào Thần Phạt Thành đi!
Một nữ nhân thanh âm mang theo từ tính, mang theo một loại gợi cảm, mang theo một loại mị lực kinh người.
Nghĩa nữ của người chủ Thần Đình đến đây rồi! Được một vị sắp thành đạo thu làm con gái, thân phận nàng này có thể nói cực hạn hiến hách. Con gái của người sắp thành đạo bất kể đi đến đâu đều sẽ làm cho người ta kính sợ.
Thần Phạt Thành rất lớn, bao bọc trong đó một số ngọn núi. Trong đó một khối khu vực có năm ngọn núi đá cùng tồn tại giống như năm ngón tay. Ngày thường là nơi để tu sĩ đàm pháp luận đạo.
Một ngày này, trên đạo đài chỉ ngồi một mình Diệp Phàm, đang giảng giải tâm đắc tu luyện của hắn trước đây, quả thực dẫn tới rất nhiều người.
- Hay cho một loại luân âm đại đạo. Đáng tiếc cũng chỉ còn lại những kinh nghiệm này! Thánh thể còn có thể chiến một trận hay không?
Vũ Mặc đáp xuống, hắn rất trực tiếp.
Khi đi nửa đường hắn đã quyết định hạ quyết tâm, không thể để mặc cho Diệp Phàm cứ tiếp tục như vậy. Có công tích với các tộc không thể luôn được người nhắc tới, đó đều là giả dối. Nếu cứ thế mãi, danh tiếng của Thánh thể sẽ càng ngày càng lớn. Hôm nay cho dù không sinh tử quyết đấu cùng Diệp Phàm, cũng phải tước da mặt của hắn, làm cho hắn rớt đài, xé xuống vầng hào quang của hắn.
Cho dù là mọi người có thể sẽ bất mãn đối với hắn, hắn cũng muốn làm như vậy. Phải làm cho Diệp Phàm từ Thần đàn rơi xuống, để mọi người nhìn thấy, ngày nay người này chỉ là một phàm phu tục tử, ba trăm năm trước cũng chỉ là một đoạn thời gian lịch sử riêng biệt của Diệp Phàm mà thôi, trùng hợp nên Thánh thể Diệp Phàm mới hiển lộ ở thế gian, phát ra vầng hào quang.
Nghĩa nữ của người chủ Thần Đình nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng ngầm thừa nhận, mặc cho hắn hành động, đạp đổ thần tượng của Diệp Phàm từ trên đài cao rơi xuống dưới.
- Người trẻ tuổi không biết tôn trọng tiền bối cũng thôi đi, còn cuồng vọng như vậy, chỉ tỏ rõ ngươi đúng thực là hạng người vô tri và nông cạn!
Hắc Hoàng thực không khách sáo nói, thậm chí vươn ra một móng vuốt lớn chuẩn bị ra tay.
Vũ Mặc cười lạnh, nói:
- Trên thế gian đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, mỗi thời đều có nhân yật lừng lẫy mấy trăm năm, có một số người già lão, nếu đã tàn phế thì nên quy ẩn, không nên tiếp tục xuất hiện!
Hắn biết hậu quả của những lời nói này hơn phân nửa sẽ bị thế nhân khiến trách, nhưng hắn chính là muốn tước mặt mũi của Diệp Phàm, phá vỡ sự thực được các tộc tôn trọng này, kéo hắn rơi xuống thần đàn.
Qua một lần, hai lần... nhiều lần, nếu như sinh ra tranh luận, rất nhiều người phản đối Thánh thể, cái gọi là vầng hào quang của Diệp Phàm sẽ ảm đạm, sẽ không được người ủng hộ như vậy nữa.
← Ch. 1635 | Ch. 1637 → |