← Ch.1639 | Ch.1641 → |
Thân thể thành Đế, tuỵ ràng có thêm một chữ "Chuẩn" ở phía trước, nhưng cũng đủ để chấn nhiếp thế gian. Nên biết rằng Diệp Phàm sống sót đều thực gian nan, đã ảm đạm thoái ẩn, hiện tại lại trở về như vậy.
Hai chữ Chuẩn đế nặng như Thái Sơn, ép người ta hít thở không thông. Diệp Phàm có được thân thể như vậy, mặc dù không có pháp tắc trật tự cũng có thể tung hoành vũ trụ, có mấy người có thể chế phục hắn?
Điếm mấu chốt là loại xu thế phát triển này khiến người ta sợ run. Nếu lúc này người chủ Thần Đình mà biết tin, nhất định sẽ đứng ngồi không yên!
Tiếng sấm sét vang rền, ở trong vũ trụ vô số tia chớp đan vào nhau, hóa thành từng đạo từng đạo rồng rắn, ở nơi đó vẫy đuôi chém xuống thân thể Diệp Phàm.
Diệp Phàm đang chống lại thiên phạt, chống lại từng tia chớp hừng hực xẹt qua chiếu sáng tinh không tối đen muôn đời kia.
Hiển nhiên, lần này thiên kiếp khác biệt với những lần trước, thoạt nhìn thanh thế cũng không lớn lắm nhưng uy lực thì tăng lên cũng không biết bao nhiêu lần.
- Ngao rống...
Mọi người đều nghe được rồng ngâm chân thật, mấy con rồng lớn từ trong biển sấm chớp lôi đỉnh kia chui ra, cả vật thể dầy đặc vảy rồng màu xanh, thân thể cường tráng như từng dãy núi, đánh về phía Diệp Phàm.
- Đây là đại lôi kiếp đánh xuống dành cho thân thể thành tựu Chuẩn đế ư?
Mọi người đều rúng động, mặc dù cách xa nhau thật xa xôi cũng đều sợ run, mỗi một cọng lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên: mấy con rồng kia sao lại giống y như thật như thế, còn phát ra tiếng rồng ngâm, dường như còn có dao động sinh mệnh.
Đúng thật là trên đánh nứt vỡ chín tầng trời dưới trấn áp chín tầng âm ti, mọi người đều da đầu run lên, hình tượng này rất cụ thể, rất giống đã tới cực hạn.
Chân Long Mãu xanh lượn quanh, mở ra mồm to, vươn ra long trảo, đánh tới hướng Diệp Phàm, muốn hủy diệt ngăn chặn hắn. Nghịch thiên thành Đế, dù có thêm một chữ "Chuẩn" cũng như thế, đến gần lĩnh vực này, trời xanh dường như cũng cảm thấy bị uy hiếp, nên phải trấn sát.
Thân thể Diệp Phàm lấp lánh bảo huy, máu huyết trong cơ thể phát ra tiếng vang như sóng thần vỗ vào bờ, thanh tẩy máu thịt của hắn, tóc đen dày rậm tung bay, ánh mắt sáng quắc. Hắn nhìn lên trời cao, còn thật sự nghiêm túc chờ đợi hết thảy, thần sắc rất ngưng trọng.
Đây là một lần kỳ ngộ, có thể là một lần lột xác, bước quá cửa ải đạo này, hận liền có thể tung hoành vũ trụ. Mặc dù không có pháp tắc trật tự, không có đại thần thông tương ứng của Chuẩn đế, chỉ đơn giản dựa vào khối thân thể này cũng có thể ngạo thế rồi.
"Ầm!"
Một con chân long dùng thân thể khổng lồ trực tiếp nghiền ép xuống dưới, thân thể chấn vỡ nát tinh không, rất nhiều vẫn tinh đều bị quấy thành bột mịn. Thân thể nó vờn quanh, uốn mình lượn lờ, dọa cho người ta cả người phát lạnh.
Cái loại uy thế không gì sánh nổi này, có một loại dao động lực lượng không thể chống lại. Mọi người tin chắc dù có nhiều Đại Thánh điền đi vào đều sẽ bị thân rồng này xay nghiền thành thịt nát..
Thế nhưng Diệp Phàm lại chống đỡ được, với thân thể Thánh thể cứng chọi cứng, một đôi nắm tay dập nát chân không. Thiên Đế Quyền chân chính bùng nổ ở trước mắt thế nhân, lúc này chư hùng mới nhìn thấy chỗ khủng bố của hắn!
- Thật đáng sợ! Khó trách có lời đồn đãi: mặc dù hắn mất đi pháp và đạo nhưng trước khi ảm đạm rời khỏi chân lộ duy nhất cũng đánh chết đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn!
Diệp Phàm tung hoành trên vòm trời, một quyền tiếp một quyền đánh ra, từng quyền gặp máu, đánh vào thân rồng màu xanh kia, vảy rồng vỡ nát, máu tươi văng bắn khắp nơi trông rất chân thật. Rốt cuộc có phải tia chớp biến thành hay không? Mọi người đều hoài nghi, vảy xanh kia máu rồng kia đều là ngưng thực như vậy.
- Ngao rống...
Con rồng xanh này bị đòn đau, nhảy vọt lên, bị Diệp Phàm đánh đứt một chân, chạy trổn vào trong vũ trụ, trong lúc luống cuống đụng vỡ nát tan tành một viên đại tinh.
- Cái này...
Mọi người kinh sợ, trực tiếp hủy diệt Thiên thể, nó rít gào không ngừng, rõ ràng chính là vật còn sống mà!
- Hẳn không phải thực sự có sinh mệnh chứ? Một con giao long có được thân thể Chuẩn đế từ trong Tiên vực buông xuống nơi này!
Cá biệt có người hoài nghi, sinh ra ý niệm trong đầu như vậy.
- Rống...
Con rồng lớn màu xanh kia lại chuyển hướng quay trở lại, hơn nữa hợp cùng mấy con kia đều đánh tới phụ cận Diệp Phàm: nơi đó đã xảy ra trận đọ sức cận chiến kịch liệt.
Ai cũng không nói rõ cảnh giới của con chân Long Mãu xanh, nhìn như có thân thể Chuẩn đế, hoặc như là tia chớp của một kích Chuẩn đế mà thành. Nhưng không hề nghi ngờ là cường đại tuyệt thế, mọi người tại đây không ai dám chống lại.
Ngay cả là Diệp Phàm cũng thần sắc ngưng trọng, từng quyền gặp máu, không riêng gì máu rồng mà cũng có máu của chính hắn. Ngón tay đều lộ ra xương trắng, nhưng dường như hắn không biết đau, không hề quản tới, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy con chân Long Mãu xanh, vung Thiên Đế Quyền công kích mãnh liệt.
Một con, hai con... trong biển lôi đình kia tổng cộng xuất hiện tám con, thân thể khổng lồ có được thần năng khiếp người, mỗi lần xoay quanh đều hủy diệt rất nhiều vẫn tinh.
- Rống!
Cuối cùng một tiếng rồng gầm vang, một con rồng thật lớn xuất hiện, một ngụm nuốt lấy mấy viên tinh tú, phun ra hào quang mờ mịt bát ngát như tinh hà.
Phiến tinh không này rung chuyển mạnh, Diệp Phàm tự nhiên là đứng mũi chịu sào, ở nơi đó đối kháng kịch liệt.
Mọi người đều kinh hãi, nhất là đại quân Thần Đình thối lui ra phía sau, thầm cảm thấy may mắn, bằng không trường lôi kiếp này sẽ hủy diệt sạch bọn họ, căn bản không người nào có thể chống lại được.
Lý Hắc Thủy cười lạnh, nói:
- Tiểu Diệp Tử mềm lòng, không nghĩ tiêu diệt toàn bộ những người này, bằng không bọn họ nghĩ rằng trốn khỏi được sao? Năm đó hắn chính là mượn dùng lôi kiếp tiêu diệt rất nhiều đại địch mà!
- ít tạo sát kiếp cũng tốt, bằng không lúc trở thành Đế sẽ có phiền toái lớn! Đó là nghiệp hỏa hồng trần vô tận, sớm muộn gì sẽ tìm tới nơi!
Hắc Hoàng nói.
Đại hắc cẩu là lòng dạ hiếm độc luôn thống hận địch nhân khó có được một lần nhân từ, nhưng cũng có nguyên nhân: hắn từng đi theo Đại đế cổ, hiếu biết rất nhiều bí tân người thường không biết được.
- Ôn định rồi! Rốt cục chiếm cứ thượng phong rồi!
Đông Phương Dã lên tiếng, hoàn toàn yên lòng! Dã nhân trần trụi nửa thân trên, có một loại khí tức của dã thú nguyên thủy nhất, đối với địch nhân mà nói hắn rất nguy hiểm.
Chín con rồng gào thét, hai nắm tay của Diệp Phàm đều lộ ra xương trắng, nhưng như là không biết đau, với tần suất không thay đổi, theo nhịp đập muôn đời, dùng toàn lực công kích ra phía ngoài.
Hắn đánh cho chín con chân Long Mãu xanh sợ run, không ngừng gào thét, từng con hoặc là long trảo vỡ nát hoặc là nửa thân mình gãy cụp, tất cả đều bị thương nặng, không có khả năng sáp tới gần hắn.
Hắn thét dài một tiếng, cả thân thể hào quang càng tăng lên, Thánh thể chân huyết sôi trào, màu đỏ ướt át tươi đẹp nhuộm hai nắm tay, những miệng vết thương nhanh chóng khép lại bao phủ xương tay.
Hắn điều chỉnh bản thân đạt tới trạng thái mạnh nhất, rất nhanh tấn công, chân đạp trên lưng chân long liên tiếp tung ra hai đấm, đánh ra lực lượng cường đại nhất, từng quyền từng quyền làm cho chúng phủ phục ở dưới chân.
Diệp Phàm rống to một tiếng, hắn hóa thành một cái đỉnh lô, nhân thân biến mất chìm nổi ở nơi đó, chín con rồng lớn màu xanh bị trấn áp ở phía dưới.
- Kỳ thật là nhân thân chưa từng biến hóa, chính là trạng thái cùng với khí tức của hắn phát ra làm cho người ta thấy là cái đỉnh lô, trừ phi có Thiên Nhẵn đặc biệt, bằng không nhìn không rõ được chân tướng!
Hắc Hoàng nói, mi tâm của nó vỡ ra, lộ ra một con mắt dựng thẳng, bên trong ẩn chứa u quang.
Chín con chân Long Mãu xanh bị Diệp Phàm trấn áp, ở nơi đó gào thét, trong miệng không ngừng phun tiên quang, như ngọn lửa bùng cháy hừng hực, thiêu đốt cái đỉnh lô.
Mà đối với Diệp Phàm mà nói, đây kỳ thực là một loại rèn luyện, hắn dẫn động chín con sinh vật cường đại mà thần bí hóa hình trong lôi kiếp, mượn lực lượng của chúng rèn luyện thân thể.
"Ầm!"
Lôi đình như biển phía trên bạo động, năng lượng vô cùng tận hội tụ trên chín con rồng kia, làm cho chúng to lớn lên rất nhiều lần, nhưng vẫn như cũ vô dụng, không thoát khỏi trấn áp của cái đỉnh lô.
Cho đến khi chín con chân long tan biến đi, toàn bộ hóa thành màn hào quang và đạo tắc rèn luyện trong cơ thể Diệp Phàm, những biển sấm sét này mới nổ tung, trong đó bay ra một kiện lại một kiện binh khí.
- Ồ! Lần này không có Đại đế cổ hiển hóa, khó trách không giống với dĩ vãng hắn độ kiếp! Chẳng lẽ là vì thân thể thành Chuẩn đế?
Yến Nhất Tịch kinh ngạc.
- Cũng không đơn giản! Đó là vài món binh khí khủng bố, thực khó đối phó!
Trong đó bay ra binh khí đều không đơn giản, kiện thứ nhất chính là cái đỉnh, hình tròn ba chân hai tai, trong miệng đỉnh tràn ngập hỗn độn trấn áp xuống, công phòng chung một thể.
Kiện kể tiếp là một cái chuông lớn, khoan thai ngân vang, làm cho tinh hà vũ trụ đều rung chuyển. Rồi sau đó là một tòa cổ tháp, có uy lực trấn áp ba mươi ba tầng trời.
Có một thiên kiếm khác bổ tới, có cây kích lớn giáng xuống... từng kiện từng kiện lực có lực công kích cường hãn siêu cấp!
Diệp Phàm chống lại, dùng tay không cứng chọi cứng. Lập tức nơi này giống như một lò rèn vang động tiếng "leng keng" vang trời. Toàn thân hắn đẫm máu, hắn đang làm một chuyện kinh người: luyện hóa một kiện lại một kiện binh khí vào trong cơ thể.
Đây có thể nói là dùng sinh mệnh mạo hiếm, động một cái sẽ làm cho thân thể hắn nổ tung. Mỗi một kiện binh khí đều rất nguy hiểm, đều là một loại thể hiện đạo tắc của căn nguyên thiên địa, mà hắn lại xem chúng trở thành đạo hỏa, dùng để đắp nặn bản thân mình.
Tới sau lại, xương cốt toàn thân Diệp Phàm nổ "lốp bốp" vang động, toàn thân đẫm máu, thân thể rung chuyển, như là một khúc nhạc "leng keng leng keng", bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Hắn đang kiên trì thu nhập từng kiện binh khí vào trong cơ thể, dẫn động chúng nó cộng minh, tác động những mảnh nhỏ pháp đạo này thiêu đốt, luyện chế trong máu thịt của hắn.
"Ầm!"
Thân thể Diệp Phàm gần như đều nứt toạt ra, xương trắng lộ ra dày đặc, máu đỏ tươi, cùng với huyết tương màu vàng tuôn chảy, thoạt nhìn cực kỳ khiếp người.
Tuy nhiên, máu thịt của hắn có được một loại khôi phục kinh người, mặc dù đang ở trong lôi kiếp cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ. Đó là vì thể phách của hắn đã tiến hóa tới cảnh giới cực hạn.
Ba trăm năm qua, thân thể thủy chung không ngừng tinh lọc và thăng hoa, huyết chiến với chí tôn, một trận chiến như vậy đã ảnh hưởng sâu xa với hắn, máu thịt ghi lại đủ loại lạc ấn đạo tắc lúc đó, giúp cho hắn lúc này theo hướng đó cố gắng tiến hóa, lột xác.
Diệp Phàm chống lại các kiện binh khí, tuy rằng cửu tử nhất sinh, có một lần thậm chí ngay cả xương trán đều bị đánh nứt ra, nguyên thần gần như bị chém làm hai nửa, nhưng vẫn kiên trì đến cùng.
Cuối cùng, tất cả binh khí đều được hắn dẫn vào trong cơ thể, rồi lại tung ra, mà nguyên thần cũng dựa vào đó tiến hành một phen rèn luyện. Tiểu nhân màu vàng kia vung quyền cước, đại chiến với các binh khí.
- Cái đỉnh đến đây!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng xé mở hư không, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh xuất hiện treo ở trên đầu, cùng với thân thể và nguyên thần của hắn cùng nhau độ kiếp. Mà những kiện binh khí kia lại trở thành mục tiêu khát vọng của cái đỉnh này, va chạm kịch liệt.
Tuy rằng trong quá trình đó cái đỉnh xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, nhưng chung quy là không vỡ ra, mà lại cắn nuốt tất cả binh khí kia, nấu chảy hòa tan trong thân nó.
- Đây là...
Mọi người khiếp sợ, cái đỉnh này thật đúng là đặc biệt, mặc dù những binh khí kia bị Diệp Phàm đánh nứt ra rồi, nhưng nó có thể nuốt vào như vậy vẫn rất kinh người.
"Ầm!"
Biển lôi đình cuồn cuộn ép xuống, trong đó có núi rừng sông suối, có chim bay cá nhảy, nếu nhìn kỹ trong đó là một thế giới trông rất sống động, trên mặt đất có Côn bằng, Bạch hổ, Đằng xà, Chu tước... dị chủng trong truyền thuyết thần thoại thường lui tới.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã bị bao phủ, nơi đó thần năng rực rỡ.
- Không đúng! Đó là địa phương nào, chẳng lẽ là thế giới mô phỏng theo Tiên vực? Khác với thiên kiếp lúc trước!
Hắc Hoàng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lần này thiên kiếp rất quái lạ!
- Những vạn vật núi rừng sông suối kia như là ngưng tụ thành một loại uy lực lớn lao. Diệp tử hắn, a... bị bổ thẳng ngay ngực rồi!
Lý Hắc Thủy kêu lên sợ hãi.
Lúc này mới vừa mới bắt đầu mà thôi, Diệp Phàm liền gặp phải công kích như vậy, vạn vật núi rừng sông suối như đều có linh tính, Côn bằng, Đằng xà, Bạch hổ, Chu tước... từng con giống như thần thú tồn tại chân thật, quá mức cường đại!
Thân thể của Diệp Phàm cứng chắc biết bao lại bị đánh thành hậu quả bực này, loại lôi kiếp này tuyệt đối khủng bố, vượt hơn xa lẽ thường.
Duy nhất mọi người thấy may mắn chính là, thân thể Diệp Phàm khôi phục với tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt máu thịt và xương cốt một lần nữa nối liền lại, thân thể Chuẩn đế thập phần kinh người.
Cái đỉnh, nguyên thần, thân thể gặp phải một trường hạo kiếp, trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, nơi đó có quá nhiều sinh vật dị chủng, có một số là sinh vật tiền sử, một số là ma quỷ ghi lại trong sách cổ, một số là Thần ma, là Chu tước, là Thiên quỷ...
Mọi người Thần Đình đều phấn chấn, hạo kiếp như vậy xem ra ngay cả Diệp Phàm đều không chống lại được, thân thể hắn vỡ nát mấy lần, ngay cả cái đỉnh đều bị phá vỡ phải trọng tổ vài lần.
- Vì sao quỷ dị như vậy? Xem ra Diệp Phàm có điếm gian nan, có thể vượt qua được không?
Lý Hắc Thủy nói khẽ, lộ ra vẻ sầu lo.
Thiên kiếp lần này khác với trước kia, không có Đại đế cổ hiển hóa, nhưng đồng dạng vô cùng đáng sợ, động một cái sẽ mất mạng, đổi lại là người khác mà nói, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Thật đáng giận! Diệp tử không thể thi triển pháp và đạo, bằng không tỉnh thế không đến nỗi thế này!
- Đối với hắn là một lần kỳ ngộ khó có được, không dựa vào thần thông, chỉ bằng vào thân thể nguyên thần để chống lại thiên kiếp, tôi luyện càng khó, thu hoạch càng lớn!
Hắc Hoàng nói.
"Ầm!"
Trong tiếng nổ vang liên tiếp kịch liệt, cả địa phương đó bùng cháy rừng rực, cái gì đều không thấy được, hiển nhiên lôi phạt lập tức tăng lên mấy lần, chân chính hủy thiên diệt địa!
Cả khu vực đó, rất nhiều tinh tú trực tiếp biến mất, bị đánh thành bụi vũ trụ, hóa thành tro bụi.
Rồi sau đó, phiến vạn vật núi sông kia, bao gồm Côn bằng, Thần ma, Chu tước, Thiên quỷ... tất cả đều biến mất, vũ trụ rơi vào yên tĩnh.
Lôi kiếp chấm dứt cực kỳ đột ngột!
Chu tước, Thần ma, Đằng xà, Côn bằng... đều biến mất, lôi kiếp đáng sợ nhất im bặt rồi ngừng lại, chấm dứt chính là đột ngột như vậy.
Một số tinh tú hóa thành bụi bậm, trở thành tàn tích, nơi đó có máu, cũng có mảnh nhỏ chiến y, còn có một khối thân thể vỡ nát. Thiên kiếp to lớn như vậy, dù là Diệp Phàm cũng gần như hình thần câu diệt.
Mọi người từ trong lôi kiếp đáng sợ kia phục hồi tinh thần lại, thần sắc chợt ngưng trọng, mỗi người đều ôm trong lòng mối suy tư, phản ứng đều không giống nhau: đám người Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên dĩ nhiên là vô cùng lo lắng, cỗ thân thể đó đã không còn có một chút dấu hiệu sinh mệnh.
Người của Thần Đình thì vẻ mặt hưng phấn, rất nhiều người hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, không có điều gì tốt hơn so với tin tức này. Bọn họ đều rất khẩn trương, nhìn chằm chằm vào trong trường: Diệp Phàm đã chết rồi sao?
Loại thiên kiếp này chưa từng nghe nói tới, chưa từng nhìn tận mắt, uy lực quá tuyệt luân, nếu cứ như vậy đánh chết tươi Diệp Phàm, sẽ làm cho người của Thần Đình cảm thấy như được trút bỏ một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng.
- Thế nào?
Trong Thần Phạt Thành không ít người nói nhỏ, cũng đều đang theo dõi sát sao, bức thiết muốn biết kết quả như thế nào.
"Keng!"
Ở trong mảnh nhỏ tinh tú, mảnh vỡ của cái đỉnh nổi lơ lửng, một khối lại một khối hội tụ lại cùng nhau, bắt đầu trọng tổ. Trong chúng ẩn chứa lôi quang và thần năng kinh người, không ít lực lượng của thiên kiếp bị cái đỉnh hấp thu.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trọng tổ, tiếng "leng keng" vang động, bắn ra từng đạo hào quang, mặc dù thật nhỏ nhưng lại như mũi nhọn Tiên kiếm có thể chém nứt toạt vũ trụ.
Cuối cùng, hào quang nội liễm, nó trở nên phong cách cổ xưa, chỉ có ngàn vạn đạo mẫu khí buông xuống, như từng dòng thác nước, thoạt nhìn có một loại đạo vận đặc biệt.
Mà ở trong miệng đỉnh hỗn độn và niệm lực chập chùng như biển cả mênh mông, nơi đó trông rất nhỏ bé nhưng lại giống như tựu thành một thế giới chân thật.
- Diệp Phàm!
Đám người Lý Hắc Thủy kêu gọi, bọn họ lo lắng nhất chính là Diệp Phàm, về phần binh khí chỉ cần Diệp Phàm còn sống đương nhiên sẽ được hắn chữa trị.
- Ta không sao!
Cỗ thân thể rách nát kia chậm rãi đứng thẳng lên, mặc dù trông thực ảm đạm, máu thịt bầy nhầy, xương trắng lộ ra dày đặc, nhưng hắn chung quy là còn sống, vượt qua được trận lôi kiếp này.
Có thể nghe được rõ ràng, từ phía Thần Đình nơi đó truyền đến một tràng tiếng thở dài, tràn ngập tiếc nuối, đồng thời có chút lo sợ không yên. Diệp Phàm vượt qua thiên phạt đối với bọn họ có thể nói là khởi đầu của cơn ác mộng.
- Thân thể thành Để, đây là Chuẩn đế chân chính sao?
- Thiên kiếp ngừng lại đột ngột có phải vì Thần liên trật tự của bản thân hắn không hiện, chỉ có dẫn tới thân thể thăng cấp hay không?
Đây là nghi vấn trong lòng rất nhiều người, nhưng ai cũng không dám đi cầu chứng! Lúc này mặc dù Diệp Phàm nội liễm khí tức, nhưng lại có một loại uy thế khiến mọi người sợ run.
Mặc kệ nói như thế nào, dính một cái chữ Đế, đều có thể dọc ngang trong bát hoang vũ trụ này!
← Ch. 1639 | Ch. 1641 → |