← Ch.1651 | Ch.1653 → |
Một chiếc chiến thuyền lên đường, xuyên qua vũ trụ tinh không, nhảy vượt ở trong hư động, tốc độ mau đến mức tận cùng.
Chiếc thuyền này là sau khi Diệp Phàm có được thân thể Chuẩn đế tham dự luyện chế, hắn cùng với Hắc Hoàng cùng nhau bày ra đại trận tuyệt thế ở trong tinh không, di dời đến rất nhiều tinh tú Thái Dương, trích ra hỏa tinh căn nguyên nhất, coi đây là vật dẫn rèn luyện.
Tài liệu rất được chú trọng, chính là từ Tử Kim Hồ Lô của Doãn Thiên Đức, làm pháp khí Chuẩn đế tuyệt đối không thành vấn đề, trận văn còn lại bên trong nó chưa hề bị diệt vong, Diệp Phàm và Hắc Hoàng tìm hiếu tinh nghiên sau đó rèn luyện thành thân thuyền.
Rồi sau đó, lại mượn dùng hỏa tinh căn nguyên của thái dương, tham khảo sát trận của Đại đế cổ các thứ, khắc theo nét vẽ đạo văn không đếm được, trải qua mười năm tế luyện, dẫn tới vô số trận thiên kiếp.
Nguyên vốn binh khí Chuẩn đế được cải tạo thành công, vả lại còn tiến hóa, vì thể uy lực càng thêm cao thâm.
Thần linh bên trong bị Diệp Phàm hàng phục, đó mới là thứ nguy hiểm nhất, ngày nay hoàn toàn thu về cho Thiên Đình sử dụng. Chiếc thuyền này dùng đi xuyên qua trong vũ trụ là công cụ tốt nhất, ngay lập tức sẽ phá vỡ mà vào một phiến tinh vực khác.
Ở đầu thuyền còn gắn Xích Huyết Thiết Chùy, đã trải qua đủ loại rèn luyện làm cho vết rạn nứt trên nó đã khép lại, cuối cùng một lần nữa được nấu chảy hòa tan, nó cũng có tiến hóa rõ rệt.
Có nó ở đầu thuyền, lực công kích của chiến thuyền thẳng tắp tăng lên, hai kiện pháp khí Chuẩn đế hợp cùng một chỗ, bất kỳ cường giả nào nhìn thấy đều phải đau đầu.
Vũ trụ rộng lớn mênh mông vô bờ bến, mặc dù chiếc thuyền Chuẩn đế này có được thần tốc khác thường, nhưng đi lại trong hư không, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng tới được phiến chiến trường kia.
Tên tu sĩ kia sau khi đưa tới tin tức không quá vài ngày liền chết đi, Tiên Thai hỏng mất, lưu lại một tấm bản đồ tọa độ không rõ ràng lắm, Diệp Phàm bọn họ toàn lực đi tìm kiếm, không ngừng xé mở không gian, hoả tốc đi tới phiến chiến trường kia, phải cứu viện Thánh Hoàng tử.
- Như thế nào có cảm giác như xuyên qua biên hoang, đi tới một phiến vũ trụ khác rồi?
Bọn họ đều giật mình kinh sợ trong lòng, vượt qua cũng không biết bao nhiêu tinh hệ, lại xuyên qua một mảng khu vực hỗn độn, quả thực giống như đã đột phá cực hạn của vũ trụ này, nhảy vượt ra ngoài.
Hỗn độn tràn ngập, bọn họ giống như đang khai thiên lập địa, mạnh mẽ tạo ra một cái thông đạo. Giằng co hơn nửa tháng mới lại nhìn thấy ánh sao, đi vào một mảnh tinh không mới.
- Đám người này là ước định thế nào mà lại đi vào một vùng thế giới cổ như vậy, đó là một vùng chiến trường như thế nào? Là bậc cha chú lưu lại ư? Hay là chính bọn chúng tìm được!
Vừa vào trong tinh hà này, Diệp Phàm và Hắc Hoàng lại hợp tác, một lần nữa tôi luyện chiếc thuyền Chuẩn đế và chiến chùy, hiển nhiên ở địa phương đó rất nguy hiểm, cần đề cao toàn diện chiến lực của mọi người.
Diệp Phàm không sao cả, nhưng Hắc Hoàng, Đông Phương Dã, Bàng Bác, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch, Lý Hắc Thủy, Cơ Thành Đạo, Hoa Hoa... đều đến đây, bọn họ cần một chiếc thuyền cổ thật kiên cố để phòng ngự và tấn công.
Lần này, bọn họ lấy ra Tiên Lệ Lục Kim và Hoàng Huyết Xích Kim của Thiên Đình cất giữ lâu nay, phân biệt nấu chảy hòa tan vào thân tàu và trong huyết chùy. Lập tức làm cho pháp khí tỏa hào quang hừng hực, Thần linh bên trong run rẩy, đó là kích động vì chúng nó tự chủ tiến hóa và thăng hoa.
- Lại cường đại hơn không ít so với trước kia!
Hắc Hoàng hào phóng một lần khó có được, không tham không cướp đoạt, Thần kim đều nấu chảy hòa tan vào hai kiện pháp khí Chuẩn đế. Thậm chí sát trận không trọn vẹn của Vô Thủy Đại đế truyền thụ, nó cũng cho vào bên trong hai Thần linh.
Đương nhiên, cũng không phải không có nguyên nhân, cuối cùng chiếc chiến thuyền khủng bố này được nó mệnh danh là Hắc Hoàng Hào.
- Cũng không phải màu đen mà!
Đông Phương Dã phản đối.
- Không phải cũng có thể vẽ loạn thành màu đen được chứ! Để như vậy rất chói mắt, bảo bối chân chính đều trở lại nguyên trạng, ở trong bình thường ẩn chứa bất phàm!
Hắc Hoàng rất nhanh đã biến chiếc thuyền và huyết chùy thành màu đen.
- Vẫn gọi là Hắc Trân Châu Hào là hay nhất, so với Hắc Hoàng Hào đồ bỏ dễ nghe hơn nhiều!
Bàng Bác nói.
- Đúng vậy! Một viên trân châu rực rỡ trong biển vũ trụ, nghe thật êm tai nha!
Dã nhân đồng ý.
Cuối cùng, chiếc thuyền này vừa gọi là Hắc Hoàng Hào, vừa được gọi Hắc Trân Châu Hào, vả lại còn được bày ra Khi Thiên trận văn. Tiếp tục đi vào một vùng tinh không mờ mịt, đến gần vùng chiến trường cổ xưa kia.
Sau khi chân chính tới khu vực này mọi người đều hóa đá, chứng kiến điều không tương xứng với lẽ thường: ở chỗ sâu trong tinh hải có một hòn đảo cực kỳ to lớn trôi nổi, vô cùng bao la hùng vĩ.
Cái gì mặt trời trăng sao, cái gì tinh hà rực rỡ... Ở trước mặt nó đều quá mức nhỏ bé như một hạt bụi trên nó. Cái này làm sao gọi là hòn đảo cái gì, rõ ràng là một khối hỗn độn từ thời khai thiên lập địa chưa từng xử lý mới đúng.
- Đây là chiến trường của con chư Hoàng ư? Không khỏi quá lớn đi, đi lên tìm người không thể nghi ngờ là tìm kim trong biển rộng mênh mông!
- Hình dạng của nó thật quái lạ, như là một nửa thân thể!
Dùng mắt nhìn là không thể nhìn thấy toàn cảnh, bởi vì hình dạng nó quá lớn, bọn họ mượn dùng dao động đạo văn của pháp khí Chuẩn đế tốn thời gian thật lâu sau mới đi một vòng quanh đảo lớn này.
Thân thể khổng lồ này làm cho mọi người cực kỳ sợ hãi!
- Ta biết rồi! Đây hơn phân nửa là tàn thể chí tôn trong truyền thuyết. Có một vị cổ tôn nào đó tọa hóa ở chỗ này, trở thành chiến trường của người đời sau!
Bọn họ đoán ra chân tướng, hiển nhiên đây là một cường giả cái thế, hơn nữa chết đi năm tháng đã lâu lắm rồi, ngay cả Hoàng Đạo quy tắc và sát khí đều tiêu tán hầu như không còn.
Nên biết rằng, thân thể Đế là bất hủ, trường tồn với thế gian, hiện giờ trở thành cái dạng này, hoàn toàn hóa thành đất đá, có trời mới biết đã tồn tại trên thế gian bao lâu.
- Lịch sử này so với chúng ta tưởng tượng phải dài lâu biết bao! Có trời mới biết khởi nguyên từ khi nào, sớm như vậy đã có cao thủ một thế hệ bực này, thật đáng sợ mà!
Bọn họ phỏng đoán, tối thiểu đây cũng là Thiên Tôn hoặc là Đạo Tôn ở thời đại thần thoại, cực kỳ lâu dài.
- Sát khí thật nồng đậm, địa phương này có điều cổ quái khiến người ta kinh sợ, mọi người không nên tùy tiện rời tàu!
Hắc Hoàng cảnh cáo.
Bọn họ đi lên hòn đảo lớn này, mới vừa tới gần liền gặp phải một mảng sương mù màu đỏ mênh mông bao phủ toàn bộ ở phía trước, nhìn không thấy đầu mút.
Hắc Hoàng vươn ra thân mình đi tới liền cảm giác một trận sợ hãi, màn sương mù đỏ này quá mức đáng sợ, làm cho nó cảm giác được áp lực lớn lao, chịu đựng tấn công như búa đánh vào đầu.
Trong thân thể cấp Để ẩn chứa pháp tắc và sát khí tuy rằng biến mất, nhưng nơi này không biết vì sao hình thành sát khí đáng sợ, ăn mòn thân thể người ta, cực độ nguy hiểm.
Nơi này là tuyệt địa!
Bọn họ quan sát cẩn thận tỉ mỉ, xác nhận nơi này không có sinh cơ, loại sương mù đỏ này nguy hại thật lớn đối với nhân thể, Đại Thánh bình thường nếu như đi ở trong đó thời gian dài sẽ bị phế bỏ.
Trừ phi thiên tư xuất chúng, huyết mạch siêu phàm, bằng không khó có thể ở lâu trong địa phương này, tất nhiên sẽ bị hóa thành vũng máu.
- Nơi này quả nhiên là chiến trường chuẩn bị cho con của Đế, người khác rất khó chịu đựng, trừ phi thiên phú dị bẦm!
Chiến thuyền đen thui, cũng không xuất chúng, vả lại còn bày ra Khi Thiên trận văn, người bình thường khó có thể nhìn thấu sâu cạn bên trong.
Bọn họ cẩn thận đi tới trước, thả chậm tốc độ lại, tiến thẳng lên tới mấy vạn dặm, bốn phía đều là cảnh tĩnh mịch, không có một chút tiếng động.
Loại sương mù này thực đáng sợ, ngăn cản Thiên Nhãn thăm dò, ngăn cách thần niệm tìm tòi, cường đại như bọn họ cũng chỉ có thể nhìn được ra ngoài xa vài dặm mà thôi. Ở trong này làm cho người ta có một loại ngăn cách với thế gian, có cảm giác như tiến vào tuyệt vực phong bế.
Nhìn không thấy, nghe không được, dò không tới, ở trong này bọn họ giống như phàm nhân, khu vực tìm tòi có hạn, cũng không thể dõi mắt trông về phía xa, cảm giác thực không thích ứng.
- Sương mù sát khí này tuy rằng nguy hại thật lớn đối với thân thể, nhưng nếu chịu đựng được, cũng không hẳn không phải là một loại rèn luyện, có thể luyện chế thành thân thể bất diệt đây!
Đông Phương Dã chú trọng luyện thể, thân thể Man tộc rắn chắc kinh người, yếu thua so với Thánh thể, nhưng vượt hơn xa người khác. Hắn là người thứ nhất nhảy vọt ra ngoài, đi theo sau chiến thuyền, dựa vào sát khí này rèn luyện thân thể.
Những người khác thì ngồi ở đầu thuyền, mở ra lớp phòng ngự thân thuyền, dẫn động một phần sát khí vờn quanh thân thể, cũng nếm thử rèn luyện.
- Ồ! Cô phụ có thể phi hành?
Cơ Thành Đạo kinh ngạc, hắn ngày nay tinh thần diện mạo tốt lắm, từ khi mẫu thân trở về, hắn sáng lạn lên rất nhiều.
Diệp Phàm dựng thân ở trong hư không, theo thuyền mà đi, cũng không phải xé rách không gian đi tới, cũng không có nhảy vọt lên, hắn lơ lửng trên không trung, là đang phi hành.
Mọi người đều ngẩn ra, rồi sau đó lộ ra sắc mặt vui mừng, Diệp Phàm đây là phá vỡ gông cùm xiềng xích rồi sao? Dường như bước ra một bước phi thường kiên cố.
- Có thể bay, nhưng cũng không phải điều khiển Thần liên trật tự như trước kia, là hiện tại sinh ra năng lực, đây là một loại bản năng của nhân thể, cánh cửa bảo tàng trong máu thịt không ngừng mở ra tạo nên!
Diệp Phàm nói.
Lúc này, căn nguyên lực trong cơ thể hắn đang vận chuyển, một mảng sương mù kia làm cho hắn sinh ra bộ phận thần thông.
Mọi người đều kinh ngạc, cảm thấy hắn càng đi càng xa trên con đường này, pháp và đạo trước kia chưa hề tỉnh lại, lại có tiến triển mới cũng không tệ. Đến lúc đó hai bên cùng nhau tấn công, một ngày nào đó sẽ phá vỡ gông cùm xiềng xích.
- Cẩn thận, có sinh vật đi theo!
Đột nhiên, Hắc Hoàng nhỏ giọng nhắc nhở, bởi vì Hắc Trân Châu Hào có cảm ứng, phía sau có sinh vật kỳ bí chạm vào gợn sóng của pháp khí Chuẩn đế khuếch tán ra ngoài.
Diệp Phàm tự nhiên trước một bước có cảm ứng, bản năng sớm đã thể nghiệm và quan sát. Tuy nhiên hắn cũng không có hành động, sợ đả thảo kinh xà.
Loại sinh linh này cách quá gần, mọi người trên thuyền đều có cảm ứng, Diệp Phàm biến mất tại chỗ, xé mở hư không, xuất hiện ở trong sương mù sát khí phía sau, trực tiếp xuất kích.
"Bùng!"
Hắn lập tức liền đánh nát, đó là một đầu cổ thú, dĩ nhiên là sát khí ngưng tụ mà thành, vẫn chưa có thực thể, theo chưởng chỉ hắn hạ xuống một lần nữa trở thành sát khí, tiêu tán ở nơi này.
Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được đây là một con sinh linh, có chiến lực cấp Thánh, như thế nào không có hình thể chân thật?
- Đây không phải một địa phương đơn giản, cần phải cẩn thận!
Diệp Phàm nhắc nhở.
May mà đã luyện hóa một tòa pháp thuyền Chuẩn đế, mặt khác có võ trang Xích Huyết Thiết Chùy, ở trong này vừa lúc có đất dùng võ.
Chiến thuyền Hắc Trân Châu Hào chạy tới phía trước, một vách núi thật lớn ngăn chặn đường đi, cao ngất lấp trong tinh không, phi thường kinh người, chiến thuyền tăng lên độ cao, phải vượt qua.
- Ồ! Trên đỉnh núi lớn này có người từng nghỉ chân, để lại một ít dấu vết kia!
Bọn họ ở trên này có phát hiện: có một tòa đạo đài rất là bằng phẳng. nhất định là do người cắt ra, mấy năm gần đây có người từng ngồi ở trên đó.
- Còn có vết máu!
Đó là một loại máu Hoàng chớp động hào quang lóng lánh, có dao động đạo tắc lưu động, vẫn chưa khô cạn, còn có lực sinh mệnh cường đại, sương mù sát khí kia cũng không có hoàn toàn ăn mòn nó.
- Đây là vết máu lưu lại vài năm trước!
Bọn họ căn cứ dấu vết hình thành do máu tươi rơi xuống mà suy đoán ra. Điều này thật là kinh người, không hề nghi ngờ đây là máu con của Đế, bằng không không có Thần tính như thế.
Diệp Phàm cúi đầu nhìn xem, rồi nói:
- Là máu của Hoàng Hư Đạo, hắn so với trước kia cường đại hơn cũng không biết bao nhiêu lần!
Hoàng Hư Đạo đến từ Huyết Hoàng Sơn, là một nam nhân không có tạp niệm mà chỉ sống vì đạo, cực độ cường đại. Hắn biến mất nhiều năm như vậy, không ngờ cũng đi tới phiến chiến trường này.
Hắn lại vãi máu ở nơi này, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Nơi này quả thực tàn khốc, không biết hắn sinh tử như thế nào rồi.
- Hẳn không phải là hắn động thủ với Hầu ca chứ?
- Không phải! Không có khí tức của Hầu ca!
Đột nhiên, con ngươi Diệp Phàm lạnh xuống, trong lòng hắn có điều cảm ứng, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người, mọi người đều lên thuyền.
Ở phía sau bọn họ, tại một chỗ rất xa, có một đôi con ngươi màu xanh mở lớn, vừa vô tình vừa ác nghiệt!
← Ch. 1651 | Ch. 1653 → |