← Ch.1656 | Ch.1658 → |
- Thánh Hoàng tử, Diệp Phàm dám can đảm xuất hiện, giết không tha!
- Chiến tất khắc chế, sát tất chết sạch!
Đây là tiếng quát khi họ xuất hiện, chấn cho những thành trì tàn phá kia cũng không có khả năng chịu nổi, sup đổ không ít. Có hai đại Chiến Thần đang tuần tra các nơi, phải diệt trừ Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử.
- Con bà nó quá kiêu ngạo! Đây là phải thanh tẩy chúng ta sao? Mới nói quét ngang đã có người làm thực như vậy, nhưng ứái ngược là chúng ta trở thành mục tiêu!
Hắc Hoàng phi thường khó chịu.
Bọn họ biết được lai lịch của đối phương là đến từ Hoàng Sào, quá khứ còn nghi hoặc trong lòng, hiện tại đã được chứng thật. Lộ nhân mã kia thật sự xuất hiện, kiếp này chú định sẽ có hạo kiếp khôn cùng, sắp đối mặt với một hồi đại chiến kinh thiên.
Đối phương với loại tư thái cao ngạo chọc giận mọi người này, mặc dù ngươi có cường đại mấy đi nữa lại như thế nào, chung quy không phải tiền thái cổ, còn tưởng rằng có thể hiệu lệnh thiên hạ sao?
Mấy ngày sau, Chiến Thần màu bạc tuần tra, quét ngang rất nhiều chiến trường rộng lớn, hô quát tên của Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử, bảo bọn họ đến lĩnh tội.
Loại tư thái này, loại cường thế này, giống như thượng quốc thiên triều đối mặt với phiên bang, có một loại tư thái cao ngạo khó tả khôn xiết, từ xưa tới nay có ai dám như thế?
- Trì hoãn thời gian dài như vậy, chúng ta đều đã rèn luyện tốt thân thể, bảo tàng Chuẩn đế tiêu hóa hầu như không còn, đã tới lúc chứng ta chủ động đi giết bọn chúng!
Đám người Hắc Hoàng quyết định xuất kích.
- Không sai, chủ động đi săn giết!
Nhân Ma lão gia cũng lên tiếng.
Một hồi hành động được quyết định rồi, bọn họ không thích bị động, nếu đã chú định là cừu địch, không có gì để do dự, vậy cứ đi giết sạch là xong.
Bách Lê Thành lại là một chỗ di tích, thành trì rách nát không chịu nổi, tường thành sớm sập đổ hơn phân nửa. Đây là tòa thành trì thứ hai Diệp Phàm bọn họ gặp được.
Cái lồng sương mù đỏ bao quanh thành, tu sĩ ra vào cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ lưu thông tin tức. Tới được nơi này mỗi người đều rất cường đại.
Không ngoài ý liệu, trên cửa thành có treo một tấm thông cáo giải thưởng, nhằm vào Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử, chỉ cần có người cung cấp hành tung, liền có thể nhận được một quyển Cổ Kinh. Quả thực lực hấp dẫn thật lớn!
- Kiêu ngạo!
Đám người Bàng Bác đều sắc mặt không tốt, bóc bố cáo treo giải thưởng xé nát, làm cho mọi người chung quanh đều lộ vẻ kính sợ.
Sau khi bọn họ rời đi, lập tức có người thiết lập tế đàn, ngâm tụng chú ngữ, lập liên hệ với hai vị Chiến Thần kia, muốn thu được phần thưởng kinh người.
Trên thực tế, đám người Diệp Phàm cũng không có rời đi, mà ở ngay cách đó không xa ôm cây đợi thỏ, phải hoàn toàn kết thúc.
Tế đàn dựng xong, từng đợt từng đợt dao động kỳ dị lan tràn vào tinh không vũ trụ, như ánh sao chiếu rọi khắp nơi, giống như gợn sóng chập chùng, khiến mọi người kinh ngạc.
Hắc Hoàng nói:
- Ở thời cổ đại, có người dùng vô tận máu huyết sinh linh bồi dưỡng Tế Đàn, triệu hoán thánh tổ viễn cổ, có lẽ đúng là đạo lý này, chỉ cần người chưa từng mất đi, dựa vào cảm giác này, liền có thể buông xuống!
Đột nhiên, bầu trời nổ tung, ngân quang chiếu rọi khắp nơi, như trước là vị Chiến Thần kia, trên trán toát ra hào quang khủng bố bao phủ vũ trụ.
Mọi người nhảy dựng trong lòng, người này tuyệt đối là Chuẩn đế, hơn nữa là từng trải qua vô tận đại chiến thanh tẩy, từ trong đống người chết đi ra, cái loại sát phạt khí này còn muốn dày đặc hơn so với Nhân Ma lão gia!
- Trời của ta! Hắn rốt cuộc từng giết chết bao nhiêu sinh linh?
Lý Hắc Thủy ngạc nhiên thán phục.
- Con kiến còn ham sống! Không nghĩ tới các ngươi tự mình đi tìm chết!
Hiển nhiên, hắn phát hiện đám người Diệp Phàm. Cả thân thể hắn phát ra vầng hào quang thần thánh, như ánh trăng chiếu sáng trên không trung, khắp nơi đều nhuộm lên một lớp hào quang màu trắng.
Đối mặt với đối thủ như vậy, che dấu đều là vô dụng, hắn quá cường đại thần niệm đảo qua chính là mấy chục vạn dặm, giống như người từ Tiên giới buông xuống.
- Khoe khoang khoác lác gì chứ!
Nhân Ma lão gia bạo phát dữ dội, là người thứ nhất ra tay, cầm trong tay cây „ Bạch Cốt đại bổng bay lên trời. Cứng chọi cứng với cường giả trên bầu trời cao.
Đồng thời trong lúc đó Diệp Phàm cũng lên trời. Còn đám người Bàng Bác, Hắc Hoàng thì tiến vào Hắc Trân Châu Hào, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến, đây là binh khí Chuẩn đế rất mạnh, có thể phát động công kích cuồng bá.
"Ầm!"
Trên bầu trời cao, hào quang màu bạc nở rộ, như là một vầng trăng nổ tung, trắng xoá một mảnh chiếu sáng mấy chục vạn dặm.
Mọi người khiếp sợ, người tới quá cường đại, lục lượng dã man cường mãnh như Nhân Ma lão gia mà dường như ở vào thế hạ phong. Khắp nơi trên bầu trời là đạo văn của đối phương đan vào.
- Khủng bố như vậy...
Mọi người đều kinh sợ ngây người.
- Người này cũng không phải là Chuẩn đế vừa mới thăng cấp, hắn có lai lịch rất lớn lao!
Hắc Hoàng sắc mặt thật không dễ xem. Trầm giọng nói.
"Ầm!"
Lại là một tiếng chấn động mãnh liệt, lần này hắc bạch nhị khí vọt lên, hóa thành một mảnh hỗn độn chấn động ra, Nhân Ma lão gia nổi giận rồi, dùng hết khả năng ra tay. Thái Âm và Thái Dương cùng ra, hai tay lão cùng đánh tới, đánh rơi rụng từng viên từng viên tinh tú lớn, về phần Bạch cốt Bổng thì treo ở trên đầu lão, ngưng tụ âm dương nhị khí, hợp hai làm một công kích tới phía trước.
Thiên địa rung chuyển dữ dội, vầng sáng bạc rực rỡ kia đều ảm đạm đi, người tới bị đánh thối lui ra ngoài, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Thật cường đại!
Bất kể là người trên Hắc Trân Châu Hào hay là các tu sĩ khác đang xem cuộc chiến đều thoáng biến sắc, loại đối kháng này vượt hơn xa tưởng tượng của họ, lập tức có xa bao nhiêu liền tránh xa bấy nhiêu.
Mấy tên tu sĩ vừa rồi xây dựng tế đàn, triệu hoán nhân mã Hoàng Sào đến, đều sắc mặt tái nhợt, vô cùng kinh sợ, bọn họ vạn phần hối hận sợ Diệp Phàm, Nhân Ma thanh toán bọn họ.
Trên thực tế, người trên Hắc Trân Châu Hào hoàn toàn không ai để ý tới bọn họ, lòng người là như thế! Nếu không có những người này chính mình cũng phải xây dựng tế đàn, chủ động gọi người này tới.
Đột nhiên, truyền đến một tiếng hừ lạnh lẽo, từ một phương vị khác xuất hiện một Chiến Thần màu vàng, toàn thân đều bao phủ trong hào quang vàng, vô cùng chói mắt.
Người này giống như một vầng mặt trời, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào, khí tức Chuẩn đế bùng phát cất đứt đường lui của Hắc Trân Châu Hào.
Lại một Chuẩn đế? Trước sau giáp công!
Mọi người đều ngây dại, cao thủ cấp số này khi nào thì nhiều như vậy, quả thực không thể hiếu được, hơn nữa đều xuất ra từ Hoàng Sào! Bất Tử Thiên Hoàng rốt cuộc để lại một lực lượng như thế nào?
Không cần hoài nghi, trong tòa Hoàng Sào kia khẳng định Thiên Hậu đã ngủ say bất tử, đây là một địch thủ không thể tưởng tượng, nàng hận Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử như vậy, phải diệt trừ, tự nhiên là vì báo thù cho Thiên Hoàng tử.
Nhật Nguyệt hai Chuẩn đế, bọn họ xuất hiện làm cho mọi người như rơi xuống hầm băng! Một người đã có thể dùng lực chiến với Nhân Ma, thậm chí còn cao thâm hơn, chiếm cứ chủ động và thượng phong tuyệt đối.
Lúc này lại tới một người nữa, làm thế nào đánh chứ?
Địch nhân cường đại vượt qua dự liệu, ai có thể nghĩ đến, Chiến Thần từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng còn xuất hiện ở thế gian, quá mức khủng bố, sát phạt khí của họ so với mọi người trên đời này đều cường đại hơn.
Chiến Thần trải qua chiến hỏa thanh tẩy, tản ra ánh mặt trời rực rỡ đánh tới, muốn liên thủ cùng cường giả bao phủ trong ánh trăng kia, hoàn toàn bình định đám người Diệp Phàm bọn họ.
"Ầm!"
Diệp Phàm ra tay, chưởng chỉ tung ra, từng ngón từng ngón giống như đoản kích, mỗi một lần chấn động, hư không đều sụp đổ, mặt trời trăng sao đều đang
rung chuyển.
Người tới lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không thèm quan tâm, rống lên một tiếng, đầy người đều là Thần liên trật tự phát ra, hắn giống như một con tiên phượng màu vàng, rực rỡ loá mắt, vừa lên liền dùng pháp tắc áp chế Diệp Phàm.
Đây là công kích cường thế mà bá đạo, bình thường đều là trưởng bối sau khi nhìn thấy hậu bối, sẽ dùng tư thái cao ngạo ra tay, tiến hành thủ đoạn áp chế toàn phương vị.
Diệp Phàm thần sắc lãnh đạm, không vội không nóng nảy, chưởng chỉ như Thiên Đao cắt qua hư không vũ trụ, phá hết vạn pháp, cắt nát tất cả Thần liên trật tự.
Thân thể hắn cực kỳ cường đại, có thể chịu đựng công kích pháp tắc của Chuẩn
để!
- Thân thể thật mạnh, cùng so sánh với hậu duệ Thiên Hoàng, chỉ luận về cường độ cũng không kém nhiều lắm!
Người tới ngạc nhiên thán phục, rất là bất ngờ, nói:
- Nếu Hoàng tử còn sống đến bây giờ, hẳn là sớm mở ra bảo tàng thân thể, sẽ còn cường hãn hơn so với ngươi!
- Con bà nó! Lại khoe khoang khoác lác rồi!
Trên Hắc Trân Châu Hào, Hoa Hoa khó chịu, chấn ra Phật môn Sư Tử Hống! Hắn bảo tướng trang nghiêm, lời nói ù ù như sấm động.
Điều này làm cho người ta ngạc nhiên, loại phật âm này vốn phải vô cùng uy nghiêm, tối cao, nhưng hắn lại dùng để mắng chửi người, mọi người đều ngẩn người, không biết nên khóc hay nên cười.
- Giết hắn!
Hắc Hoàng cũng không thích, bởi vì Vô Thủy Đại đế cũng có một nửa huyết mạch của Thánh thể, nó như thế nào cho phép người khác khinh thị.
- Đồ khoe khoang khoác lác!
Trên Hắc Trân Châu Hào, một đám người dùng Phật môn Sư Tử Hống hò hét, bảo tướng trang nghiêm lại đều nhịp mắng to, thật khiến người ta ngẩn người.
Tám đạo tiên quang phát ra, Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, đây là Bắc Cực tiên quang chỉ có ở trên con đường thành tiên mới có thể bắt giữ được, người này nhưng lại trong nháy mắt đánh ra tám đường, và lại còn thêm vào các vật chất khác cô đọng thành pháp khí.
Không hổ là Chuẩn đế có lai lịch kinh người, thành danh từ trước thái cổ, hơn phân nửa là bảo vật của Bất Tử Thiên Hoàng ban thưởng, do đó cũng chứng tỏ bọn họ thừa tiếp thủ đoạn của vị chí tôn thời đại thần thoại kia.
Diệp Phàm đối kháng chống lại, năm ngón tay như cầu vồng, mỗi một lần ra tay đều di chuyển như tia chớp, mau đến mức tận cùng. Hắn dùng thân thể cứng chọi cứng với lực lượng pháp đạo của đối phương.
- Thật sự là làm ta kinh ngạc, muốn nhìn thử xem thân thể của ngươi mạnh như thế nào!
Hai người đối chiến, đối kháng dẫn tới trời sụp đất nứt, Chiến Thần màu vàng truyền đến lời nói lạnh lùng, nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn dùng chân thân va chạm với Diệp Phàm.
Ở trong tiếng leng keng vang động, toàn thân hắn phát ra chùm tia sáng màu vàng, thân thể phát sáng như ẩn ở trong một vầng thái dương chói mắt, công tới phía trước.
Chuẩn đế uy thế cường thịnh một mảng lớn, lực huyết mạch của hắn không ngờ lại kinh người như vậy, ra ngoài dự liệu của Diệp Phàm, hắn dĩ nhiên sẽ không sơ suất, dùng toàn lực đấu với người này.
Diệp Phàm đi lên chính là Thiên Đế Quyền, theo quyền của hắn tung ra, mặt trời trăng sao trên bầu trời rồi lại biến đổi quỹ tích, vận chuyển theo quyền thể của hắn, vô cùng khủng bố.
Mọi người đều ngây dại, đây là một loại lực lượng như thế nào?
Quyền ý vô địch, áp bức ý chí của vũ trụ, không phải pháp tắc mà là một loại phóng thích căn nguyên của nhân thể, một loại quyền ý vô địch lôi kéo chuyển động của tinh tú.
Cảnh tượng này thật chấn khiếp khắp chiến trường, làm cho vị cường giả bao phủ trong ánh mặt trời này đều kinh sợ không thôi, ánh mắt hắn khiếp người, không thể không cần thận đối quyết.
"Ầm!"
Đây là một lần va chạm thân thể, Diệp Phàm dũng mãnh ập tới phía trước, tung ra một quyền đánh tới vòm trời đều cộng minh, quần tinh rung chuyển. Thân thể vị Chiến Thần màu vàng kia lắc lư dữ dội, hắn lộ ra vẻ mặt khó tin, phát ra một tiếng kêu rên, lảo đảo thối lui ra ngoài, thân thể xuất hiện từng vết máu.
← Ch. 1656 | Ch. 1658 → |