Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 1660

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 1660: Con của vùng cấm ngã xuống
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Người không biết đạo lý như vậy, lưu lại tất nhiên là họa lớn, Diệp Phàm lập tức nhảy lên Chuẩn đế thuyền, phải chạy về tổng bộ Thiên Đình.

- Chạy đi đâu!

Long nữ không bỏ không buông tha, thúc dục pháp khí Hoàng Đạo trấn áp tới.

Diệp Phàm không hề quan tâm, toàn lực thúc động Ngũ sắc Tế Đàn, điều khiển nó treo lơ lửng, sau đó cả chiếc Chuẩn đế thuyền chìm sâu vào bên trong, hắn cản phía sau, cuối cùng biến mất.

- Không ngờ lại rời khỏi chiến trường!

Thần Minh giận run, muốn đuổi theo lại ngừng.

- Thì tính sao? Cứ đến đó chém sạch sẽ!

Hoàng Kim thiên nữ nói, đầu đầy sợi tóc màu vàng như ngọn lửa bùng cháy, cả thân thể tỏa ra tinh hoa màu vàng như vầng thái dương sáng rực.

- Đúng, truy sát!

Long nữ cùng chung kẻ thù với nàng, nhất trí ý kiến.

Họ nhìn chằm chằm vào Ngũ sắc Tế Đàn, còn thật sự nghiêm túc thôi diễn tọa độ, sau đó dùng Vạn Long Linh chấn vỡ ra hư không, trực tiếp xuyên qua hư môn mà đi.

Tại tổng bộ Thiên Đình tuy rằng mọi người bị kinh động, nhưng cững không ai bị thương, Lôi Thần mới vừa tới gần, cô bé liền có cảm ứng không tự chủ được bay tới làm cho Lôi Thần biến sắc, cố gượng kiềm chế lại Chuẩn đế kiếp, bỏ chạy trối chết.

- Hy vọng có thể nghẹn chết hắn!

Lý Hắc Thủy nguyền rủa.

- Hắn độ kiếp thành công rồi! Ở cổ tinh hệ phi tiên có người nhìn thấy lôi mang như hải dương, vô cùng khủng bố, một sinh vật giống như người chủ của Lôi Đình thiên phạt thăng cấp là Chuẩn đế!

Tề La nói.

- Ta đi giết hắn!

Diệp Phàm nói. Hắn thật rất phản cảm với người này, chân chính ra tay đối phó hắn cũng thôi đi, không ngờ lại đến hậu phương tập kích bộ chúng của Thiên Đình.

- Đại ca ca! Bé cùng đi với huynh!

Cô bé tập tễnh chạy tới, mở lớn đôi mắt to trong sáng như hắc bảo thạch, thở hổn hển nói.

Diệp Phàm tự nhiên sẽ không để cho bé đi theo. Tiểu tử kia có lực uy hiếp lớn như vậỵ, làm thủ hộ cho cơ sở Thiên Đình là ổn nhất. Ở thời loạn thế này, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu hung đồ xuất hiện quấy rối.

- Ta cũng đi!

Nhân Ma lão gia lộ ra một miệng hàm răng trắng tinh nói.

- Lão gia! Chúng ta so tài một lần xem ai trước tiên tìm được, đồng thời giết chết hắn!

Diệp Phàm cười to.

- Được!

Nhân Ma gật đầu đáp ứng.

Mới vừa nói xong, hai người liền biến mất tại chỗ, xé mở không gian nhằm về phía chỗ tinh hệ sâu nhất.

- Đáng thương cho đứa nhỏ!

Hắc Hoàng lắc đầu thở dài. Bị hai kẻ biến thái kia ghi hận, có thể có kết cục tốt được sao?!.

- Sư phụ lần này thật sự nổi giận rồi, khẳng định sẽ đại khai sát giới, đánh cho Lôi Thần tàn nhẫn kia phải hình thần câu diệt!

Hoa Hoa hai tay hợp thành chữ thập tụng phật hiệu, trên mặt đầy vẻ từ bi.

Bộ chúng Thiên Đình đều hoảng sợ, người đó chính là Hoàng tử đến từ cấm địa Sinh Mệnh, bất kể là lai lịch nơi xuất thân hay là tu vi của bản thân đều khủng bố dọa người. Nhưng hai người này lại thực nhẹ nhàng nói muốn đi săn giết.

Chúng thiên binh thiên tướng đều có điếm phát ngốc, không ngờ lại muốn đi săn giết Chuẩn đế, cái này thật giống như chuyện thần thoại!

Thiên Đình có cường giả như vậy thủ hộ, nhất mạch này còn lo gì không cường đại? Ngày sau tất nhiên phải tỏa sáng, mối âu lo ngấm ngầm trong lòng mọi người hoàn toàn biến mất.

Bởi vì, mấy thủ lĩnh quá cường đại, theo thời gian trôi qua, sớm muộn gì cũng sẽ leo lên đỉnh phong, đứng sừng sững ở chỗ cao nhất của vũ trụ này!

Có lẽ, đám thiên binh thiên tướng bọn họ này đều sẽ được lưu danh trong sử sách, tỏa sáng cổ kim. Khai sáng một Thần triều bất hủ dường như không là vấn đề.

Sắp tới các phiến tinh vực đều không ổn định. Tất cả chủng tộc cũng không yên bình, đây là một thời đại xuất hiện lớp lớp cường giả, có thể đoán được là một

đoạn năm tháng huy hoàng đến cực hạn đã đến.

Cao thủ như rừng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì mọi người đều đã có dự cảm từ trước.

Thế nhưng, theo cường giả trước thời thái cổ xuất thế, trong lòng mọi người dâng lên nỗi bất an mãnh liệt. Bất Tử Thiên Hậu trở về đã hoàn toàn kích nổ tung mối ngờ vực vô căn cứ và sợ hãi trong lòng mọi người.

- Hoàng Sào tái hiện, Bất Tử Thiên Hậu muốn leo lên vị trí ngai vàng đệ nhất thiên hạ!

- Đây là một nữ nhân đáng sợ, Hoàng Sào mới thức tỉnh không tới vài năm, liền tuần tra chung quanh thu nạp nội tình còn lưu lại của Bất Tử Thiên Hoàng, làm chuẩn bị thống ngự bát hoang!

Ngay cả cừu nhân của đứa con đều có thể tạm thời buông tha, cũng muốn thu nạp người của tám lộ Thần tướng còn sống, đủ để thấy được rõ ràng dục vọng quyền lực của nữ nhân này kiên cường biết bao, quả thực làm cho rất nhiều người đều sợ hãi.

Duy nhất người ta cảm thấy may mắn chính là dường như có người có lực lượng chống lại nàng, bằng không nàng tuyệt sẽ không gây chiến như thế! Nàng có một loại gấp gáp nên đã kêu gọi người phong thần ngày xưa trong phần mộ chuẩn bị một trận quyết đấu tử chiến.

- Là người chủ của Thần Đình sao? Hắn sắp thành đạo, Bất Tử Thiên Hậu là đang lo lắng à? Muốn nắm bắt nhanh thời gian trước khi người này thành đạo giết chết ư?

Đây là suy đoán của hầu hết mọi người, ngoại trừ như thế, còn có ai có thể làm cho Bất Tử Thiên Hậu vội vàng như vậy, buông bỏ hết thảy gì khác, phải nghênh chiến với địch thủ chí cường.

Phi tiên cổ tinh vực là một vùng cấm kỵ, có sinh tồn rất nhiều sinh vật cường mãnh, Diệp Phàm đến đây truy tìm tung tích Lôi Thần.

Tuy nhiên, ở trong này cũng không có kết quả, mà hắn cũng không có tiến vào chỗ phong ấn trên viên đại tinh sáng lạn kia, nơi này có rất nhiều nhân tố không xác định, hiện tại hắn không muốn sinh chuyện ngoài ý muốn.

Tại một khu vực khác, Nhân Ma lão gia cũng đang hành động, tìm kiếm Chuẩn đế Lôi Thần.

Mấy ngày sau, từ một tinh vực khác truyền đến tin tức, Lôi Thần hủy diệt một phân đã của Thiên Đình, cả một viên đại tinh hóa thành vùng đất chết. Hắn không giữ lại chút nào thực thi thủ đoạn tiêu diệt toàn bộ.

Mặc dù nơi đó rất hoang vắng, là vùng biên cương dưới quyền thống trị của Thiên Đình, Thiên binh cũng không nhiều lắm, nhưng chung quy vẫn là thảm kịch khiến mọi người phẫn nộ.

- Hắn cho rằng Thần Khư là đầm rồng hang hổ không có người nào dám xông vào, mới dám ở ngoài không kiêng nể gì như vậy! Tương lai sớm muộn gì cũng phải đi san bằng!

Người của Thiên Đình phẫn nộ.

Nửa tháng sau, Diệp Phàm, Nhân Ma đều trở về tiến hành tuần tra, canh giữ ở giữa các phân đã Thiên Đình.

Rốt cục, Lôi Thần lại xuất hiện thi triển thiên phạt, một lần nữa đến huyết tẩy, muốn tiêu diệt nguồn sinh lực của Thiên Đình.

Lần này Hắc Hoàng chuẩn bị đầy đủ, trước thời hạn bày ra trận văn đã phát huy tác dụng, có thể định vị và truyền tin, mặc dù cách xa nhau trên một trăm năm ánh sáng, tế đàn dưới thân Diệp Phàm cũng sáng lên, chỉ rõ phương hướng.

"Xoạt!"

Hắn xé mở hư không, ngay lập tức đi xa.

"Ầm!"

Trong một ngày này, thiên địa rung chuyển dữ dội, một mảnh tinh vực gần như bị đánh chìm, đã xảy ra huyết chiến cấp Chuẩn đế.

- Muốn tạo cho ngươi một niềm vui, giết sạch sẽ bộ chúng của ngươi. Không nghĩ tới ngươi cũng từ chiến trường trở lại, vậy ở chỗ này chiến đến kết thúc đi!

Lôi Thần âm trầm nói, sau khi trở thành Chuẩn đế, hắn tin tưởng mười phần.

Tới hiện tại, không có gì phải nhiều lời, đi lên chính là huyết chiến! Diệp Phàm tung chân đá, như ngàn quân quét ngang qua, phải cắt đứt đoạn ngang hông người này.

- Lôi Pháp Phẫn Nộ, vâng chịu ý chí của trời xanh, tan biến vạn pháp, phá diệt vạn vật. Thánh thể! Hôm nay ngươi và ta chỉ có một có thể sống sót!

Lôi Thần rống to, sát khí cuồn cuộn.

Hắn cũng không phải thuần túy là phát tiết hận thù cá nhân, báo thù bộ chúng Thiên Đình, mà sau khi chân chính gặp gỡ Diệp Phàm, hắn cũng muốn tiến hành một trận chiến quang vinh. Bởi vì chung quy trên Đế lộ là phải dựa vào thực lực chân chính để nói chuyện.

Người tự phụ như hắn như vậy, sao có thể ở giai đoạn khởi đầu chư Hoàng tử đều xuất hiện trên con đường này đã lùi bước, tất nhiên phải đánh giết tạo ra một thiên địa của chính mình.

"Ầm!"

Đáp lại cho hắn chính là một nắm tay dập nát lôi điện đầy trời, Diệp Phàm tắm mình trong lôi quang, không lùi mà tiến tới, đánh tới gần.

- Thánh thể! Sinh ra trong thời đại thế hoàng kim này, khó có được gặp rất nhiều đối thủ, đây là may mắn của ngươi và ta, cũng là bất hạnh của ngươi và ta! Hãy chiến đi!

Lôi Thần điên cuồng gào thét, điện mang càng hừng hực, phù văn đại đạo khắc đầy bầu trời, bộc phát ra uy thể của Chuẩn đế có chảy xuôi máu Hoàng, chấn nhiếp thế gian!

- May mắn hay bất hạnh, đều ở kiếp này!

Diệp Phàm cũng không có khinh thường địch thủ, toàn lực công kích.

Từng đạo điện mang ngang dọc, xé mở vũ trụ, tinh tú nở rộ lại tắt, như từng đóa từng đóa tiên hoa nở rộ, rồi điêu tàn. Đây là khúc táng ca sinh và tử, cô đọng máu và lửa tạo thành một con đường cô độc.

Lôi Thần phát uy, với thực lực chân chính của mình trấn áp Diệp Phàm, muốn giết hắn để tạo ra một tinh không rực rỡ, để chứng tỏ con đường bất hủ của mình.

Đây là so tay nghề thực lực, là quyết đấu sinh tử giữa hai nhân vật con của cấp Để, không có âm mưu, không có quỷ kế, có chăng chỉ là chứng tỏ sự tàn khốc trên Đế lộ.

Một trận đại chiến thảm thiết, máu tươi vẩy bắn ra, hào quang thiên kiếp ảm đạm xuống, đại biếu lôi quang Thần phạt của trời xanh mặc dù cường đại khôn cùng, lạc ấn xuống vô cùng đạo phù, nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị Diệp Phàm đánh nổ tung.

Lôi Thần bay tung lên, toàn thân nứt nẻ, tại đây trong nháy mắt máu tươi nở rộ, cả người hắn "phù" một tiếng nổ tung, máu lẫn mảnh xương trắng óng ánh bay lên, hắn chết dưới Thiên Đế Quyền của Diệp Phàm.

Con của chư Hoàng đều xuất hiện, đại quyết chiến chân chính trên Đế lộ vừa mới rớt tấm màn nhung, đã tàn khốc như vậy.

Nhân Ma dậm chân, lão đã tới chậm một bước, không thể ngăn cản, mắt thấy Lôi Thần nổ tung lão thở dài tiếc rẻ một trận.

- Lần sau không cho ngươi động thủ!

Lão gia căm giận nói.

"Ầm ầm ầm!"

Trong chín tòa Đế Quan, một tấm bia lớn chậm rãi từ trong hỗn độn hiện ra. Tên của Diệp Phàm lập tức sáng lên rất nhiều, mà tên của Lôi Thần thì vĩnh viễn ảm đạm.

Mặt trên xuất hiện rất nhiều tên tự dày đặc, Hoàng Kim thiên nữ, Nhân Ma, Thánh Hoàng tử, Đạo Nhất, Hỏa Kỳ Tử, Lão Phong Tử, Hoàng Hư Đạo... có tới mấy chục tên người cũng rất sáng ngời, tất cả đều là người có tiềm lực thật lớn trên Đế lộ.

Ở thời điếm trận chiến giữa Diệp Phàm và Lôi Thần này vừa kết thúc, trong chín tòa Đế Quan liền hiện ra một tấm bia lớn như vậy, khiến mọi người đều rúng động, rất nhiều người đều không hiếu từ đâu, không biết là ai lập ra.

Gần như trong cùng một ngày, cũng bạo phát một hồi đại chiến lan rộng khắp nơi, Bất Tử Thiên Hậu huyết chiến sinh tử với người ở phía sau chín tòa Đế Quan, chấn động vũ trụ.

Mọi người cảm giác được loại uy áp đáng sợ này, ngay khoảnh khắc liền hoảng sợ nhớ tới hắc ám náo động kia, cái loại dao động này quá mức to lớn, thổi quét khắp nhân gian giới.

Không ngờ lại có đại chiến của cấp số này mọi người đều khiếp sợ: Bất Tử Thiên Hậu là đang quyết chiến với Đế chủ Thần Đình hay sao? Đây là mối nghi hoặc trong lòng mọi người.

Diệp Phàm cảm giác được nhưng cũng không sợ! Mặc dù không là đối thủ, nhưng ngày nay đạt tới cảnh giới Chuẩn đế nếu muốn bỏ chạy ẩn phục một thời gian, cũng có thể làm được.

Lúc này Long nữ, Hoàng Kim thiên nữ đánh tới, ngoài ra Thần Minh cũng từ phiến chiến trường kia tới đây, sát khí ngập trời.

Diệp Phàm cảm ứng được bọn họ, không có gì phải nhiều lời. Hắn biết rằng từ sau một ngày này, hắn có muốn nhân từ nương tay đều không được! Một con đường Đế nhuộm máu kéo dài tới dưới chân rồi, không có lựa chọn nào khác, không thể không đi, phải đạp lên thi thể hài cốt một vị lại một vị đại địch đi tới!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1822)