← Ch.1669 | Ch.1671 → |
Trong trường chiến đấu hấp dẫn mỗi người, tác động thần kinh của chí cường giả, Diệp Phàm như thiên thần hạ giới, vung Đế quyền chống lại Hoàng khí do Thần Ngân Tử Kim luyện chế thành, vang lên tiếng "leng keng" điếc tai.
Diệp Phàm không có khả năng cứng chọi cứng với pháp tắc Hoàng Đạo, nhưng Hỗn Độn Thanh Liên giúp hắn chống đỡ được. Dù vậy cũng đủ để nói rõ một vấn đề: thân thể hắn quá mức cường hãn.
Bằng không sao có thể, sao dám quyết đấu như thế! Nếu đổi là người khác tuyệt đối là bản thân dập nát, hóa thành máu bùn.
Hắn làm như vậy, tuy rằng trên tay quyền có vết máu, nhưng xương ngón tay cũng không có bị gãy đoạn. Ngược lại hắn đang cảm thụ sự cường đại của Thần khí chí tôn, sờ soạng nhịp đập của nó!
Quyền và Thanh Liên hợp nhất, làm cho hắn có thể bễ nghễ tinh không, cảm thụ sự cường đại của Cổ Hoàng, thể ngộ sự dẻo dai kiên cường và dấu vết bất hủ của họ lưu lại trong dòng lịch sử trên thế gian.
Loại va chạm này giúp hắn thu hoạch rất phong phú, dụng tâm nhìn tới đỉnh phong cao không thể với kia, nhìn từ xa con đường phía trước rốt cuộc có bao nhiêu xa.
Trong lòng Diệp Phàm dâng lên gợn sóng cuồn cuộn, Hoàng Đạo vô chừng mực, hắn khám phá màn sương mù, thấy được một thế giới rộng ỉớn vô ngần, đáng tiếc lại nhìn không đến cuối.
Long nữ sắc mặt tái nhợt, đối phương cường thế cùng với cái loại không úy kỵ này làm cho nàng bị kích động lớn, tâm tư khó mà bình tĩnh. Người này quá cường đại, nàng dường như thấy được một Đại đế tuổi còn trẻ đang quật khởi, người này có loại phong thái của phụ thân nàng, là cùng một loại người!
- Vì tu luyện, bọn họ có thể trên đánh lên chín tầng trời, dưới xông vào chín tầng địa ngục, chỉ vì thành đạo phi tiên...
Đạo tâm của nàng dao động rồi, cảm nhận sâu sắc một loại không đủ sức. Hôm nay không giết chết được Diệp Phàm, nhưng bỏ lỡ hôm nay cũng đã chú định nàng không còn có cơ hội.
Cầm pháp khí Hoàng Đạo cũng không được, còn có thể làm thế nào? Đích xác nàng còn có các loại bí thuật cấm kỵ, là Thái Cổ Hoàng khai sáng lưu lại, cũng có lĩnh vực cấm kỵ do chính nàng thể nghiệm ra, nhưng nàng biết rằng cũng không thể dẫn tới tác dụng, không làm gì được người kia. Bởi vì hiện tại pháp khí Hoàng Đạo đều vô dụng, còn có cái gì cường đại hơn so với nó?
Tâm không thể bình tĩnh, dự báo kết cục tất bại không thể nghi ngờ! Long nữ nhìn chằm chằm cây Thanh Liên kia lòng có không cam lòng. Nếu không có nó, khẳng định sẽ không là kết quả này. Diệp Phàm dù có cường thế mấy đi nữa, chỉ sợ cũng phải bỏ chạy.
"Xoát!"
Long nữ xoay người bước đi, nàng biết không thể tiếp tục, lúc này sở dĩ chưa bại là bởi vì còn pháp khí Hoàng Đạo nơi tay, cũng không phải nhờ chính chiến lực của nàng.
Nếu ở lại tiếp tục, tất nhiên sẽ xuất hiện bại lộ. Tới thời điếm đó nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề lớn. Kết cục của Thần Minh, Hoàng Kim thiên nữ máu tươi tưới đẫm tinh không có lẽ sẽ tái diễn trên người nàng.
Vạn Long Linh là hoàng khí, uy lực tự nhiên không gì sánh nổi, ngay khoảnh khắc chấn vỡ vũ trụ, đánh ra một cái thông đạo hỗn độn an toàn, nàng cất bước đi vào.
Diệp Phàm dĩ nhiên truy kích theo, sẽ không từ đó thả nàng rời đi.
Nếu là cừu địch, nếu đã khai chiến thì phải có một kết quả!
Hắn cầm trong tay Thanh Liên, đỉnh đầu treo cái đỉnh, hóa thành một đạo lưu quang truy kích. Bí quyết chữ "Hành" được vận chuyển tới cực hạn, dòng chảy thời gian giống như vì hắn mà dừng lại.
Vả lại, cùng lúc đó hắn vận hành bí quyết chữ "Binh", hắn thử quấy nhiễu pháp khí Hoàng Đạo, tiến hành nắm trong tay và thay đổi.
"Ầm!"
Đột nhiên, trời sụp đất nứt, một cây Tiên thiết côn màu đen bổ ra không gian, đập tới hướng Long nữ. Thánh Hoàng tử ra tay, Hắc thiết côn trong tay bốc hơi ráng màu tươi đẹp.
Đường này không thông, Long nữ chợt biến sắc, ngay khoảnh khắc lại xé rách không gian, hướng về xa xa xuyên qua mà đi.
Thế nhưng "ầm" một tiếng, nàng vừa mới nhích động, một cổ khí tức kinh khủng liền bạo phát, một kiện thạch khí phá vỡ vũ trụ, hiệp với một loại sức mạnh thế giới to lớn trấn áp, có khí tức uy nghiêm của Cổ Hoàng, phi thường cường đại.
Là kiện thạch khí của Thần hổ kia, lúc này nằm trong tay một dã nhân đầu tóc rối bù, đập xuống.
Nhân Ma, dĩ nhiên là Đông Phương Thái Nhất, sau khi biến mất nhiều năm lão lại xuất hiện, về tới phiến chiến trường này!
Lão bị nhốt trong một tòa Đế trận có thiếu sót ở biên hoang vũ trụ, ngộ đạo, sấm quan, chống lại với một chủng tộc đáng sợ rất nhiều năm, rốt cục còn sống mà ra, thực lực lại tăng lên một mảng lớn.
Sau khi trở về, lão từ nơi hầu tử tiếp nhận thạch khí, như hổ rình mồi, âm thầm phòng thủ phòng ngừa Long nữ bỏ chạy.
Long nữ trong lòng trầm xuống, vốn muốn chạy cũng phiền toái như vậy! Pháp khí Hoàng Đạo chống lại Hỗn Độn Thanh Liên đã tiêu hao nhiều lắm, lúc này không còn ở trạng thái tự chủ sống lại, nàng biết nguy hiểm rồi.
Diệp Phàm từng bước một tới gần, trong tay Thanh Liên tuy rằng cũng giống nhau đã không có sáng bóng, nhưng bản thân hắn cũng đủ cường đại, đây là chỗ cường thế nhất vào thời điếm này.
- Sát!
Long nữ thét lên, trên dung nhan tuyệt đại tràn ngập quyết liệt, mái tóc bay phất phới, thân thể thần tiên thướt tha phát ra vầng hào quang thánh khiết. Ngay mi tâm của nàng máu đang nhỏ giọt, tơ máu rơi trên pháp khí Hoàng Đạo.
Đây là nàng đang hiến tể, muốn cho pháp khí sống lại, một là muốn dựa vào đó liều mạng đánh ra một con đường sống; hai là hy vọng lại nhìn thấy phụ thân của nàng, cho dù là chết trận tại đây, ở thời điếm cuối cùng nàng cũng muốn nhìn thấy lại thân ảnh vĩ ngạn quen thuộc kia.
Không hề nghi ngờ, đây là một hồi huyết chiến đáng sợ, Hỗn Độn Thanh Liên bị buộc lại phát sáng, biển xanh ngập trời che phủ vũ trụ, Hoàng Đạo uy và Đế đạo pháp đang nở rộ, nơi đây trở thành địa phương vĩnh viễn không có tinh tú. Rất nhiều năm sau, bị người đời sau liệt vào vùng cấm kỵ tuyệt diệt.
Kết cục đã chú định, pháp khí Hoàng Đạo bị đánh tới ảm đạm, thần linh sắp ngủ say, thế nhân chỉ thấy được một gốc cây Thanh Liên đáng sợ, nó là khủng bố như vậy, trong quá trình chống lại Cực Đạo không rơi xuống hạ phong, phụng bồi đến cùng!
Lực phòng ngự của cây Thanh Liên có một không hai, hao đến pháp khí Hoàng Đạo đều ảm đạm.
Cuối cùng một tiếng rống to, Vạn Long Linh công phá màn hào quang xanh biếc, muốn mang Long nữ bỏ chạy, kết quả bị Diệp Phàm dùng Thanh Liên quét qua, Long nữ ngã xuống, mái tóc tung bay, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng, nàng biết rằng không chạy thoạt được nữa rồi! Trước mắt này chính là mảng thế giới nàng trông thấy lần cuối cùng.
Đáng tiếc, đập vào mắt chỉ có bóng tối, ngay cả ánh sao đều không thể nhìn thấy, tất cả đều bị đánh tan, chỉ có hư vô.
- Phụ thân ngài ở nơi nào?
Trong mắt nàng có nước mắt chảy xuống, kêu gọi thức tỉnh pháp khí Hoàng Đạo. Nàng sẽ chết, không thể thấy lại hư ảnh Cổ Hoàng, lòng có tiếc nuối.
Diệp Phàm ra tay, nâng tay phải lên nhấm ngay phía trước!
Lúc này, không có đúng với sai.
Cuộc đời này nếu là địch thủ, muốn khoan dung cũng không được, đối phương điếm một lóng tay đánh vỡ nát mấy viên tinh tú. Thiên Đình tổn thất không nhỏ, cộng thêm ân oán trước kia, mối hận thù này sớm đã không thể hóa giải.
Nếu như thả nàng, Diệp Phàm không sợ, nhưng người bên cạnh hắn tất nhiên sẽ bị uy hiếp thật lớn, giống như mấy viên đại tinh kia, trong một đêm đều bị nổ nát.
Hắn không cho phép chuyện như vậy bị nàng này tiếp tục làm ra!
Diệp Phàm xuất kích, Thiên Đế Quyền đánh tới phía trước!
"Phốc!"
Một đóa hoa máu nở rộ bắn tung toé thê lương mà tươi đẹp! Một vị thiên nữ tuyệt đại điêu linh. Huyết mạch Cổ Hoàng mất đi thêm một người. Điếm điếm màu đỏ tươi, mưa máu vãi trên hư không, sau đó hết thảy từ đó mờ nhạt đi.
Trong lòng Diệp Phàm không có một chút vui sướng, trầm mặc đối mặt.
Con đường này rất dài, cũng rất tàn khốc, chinh chiến đến cuối cùng còn không biết phải chết bao nhiêu người, chân đạp máu và xương đi tới trước, chú định trầm trọng cả một đời, cũng có vô tận thê lương.
Hôm nay hắn thắng, cho nên hắn còn sống, nếu là bại người chết chính là hắn.
Có lẽ, tương lai hắn cũng sẽ bại, thậm chí càng bi đát, trở thành quang cảnh cho người khác trên Đế lộ, tất cả huy hoàng trước kia đều trở thành mây khói, phụ trợ cho một người càng cường đại hơn.
Nhưng, chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ một đường dũng cảm đi tới phía trước, để cho chính mình càng mạnh. Hắn đã mất đi nhiều lắm, có một số người không còn sống nữa, hắn không đủ sức cứu bọn họ.
Tỷ như Tần Dao, tỷ như Thần Vương Khương Thái Hư... khi đó hắn thống hận mình không đủ sức, ngày nay hắn phải trở nên cường đại, thủ hộ tốt cho từng người bên cạnh mình, không để họ trở thành phong cảnh màu máu thật đáng buồn trong đại thế này.
Hắn phải đi tới, sẽ không nương tay với địch nhân, cho dù là bị chúng hùng cừu thị, khắp thế gian đều là địch!
Thì tính sao? Đó vốn chính là địch nhân, hắn phải vô tình ra tay, gạt bỏ tất cả nguy hiểm tiềm tàng có thể gây hại đến người bên cạnh mình.
Hắn phải một đường liều mạng đọ sức đi tới, ngay cả đại địch khắp nơi, cả thế gian khói lửa, hắn cũng không sợ, phải một đường chiến thắng!
- Con đường của ta, đạo của ta...
Diệp Phàm thấy được một góc tương lai, chú định sẽ rất gian nan, con đường thành Đế sẽ không bình tĩnh, mà chính là tới một bức núi sông đẫm máu.
Mà đại chiến với vùng cấm, có lẽ có một ngày còn có thể mở ra, còn có Tiên lộ kia, cũng rất hư ảo mờ mịt.
Kiếp này, cả đời này, chỉ cần hắn còn sống đi tới, sẽ hướng tới mục tiêu kia đi tới, sẽ gặp phải đại địch càng đáng sợ hơn, phải làm thế nào đi đối mặt?
Vạn đường đối đầu, hành trình màu máu, nếu chú định tàn khốc, thì đó chỉ có giãy thoát mà ra, đứng sừng sững ở tuyệt đỉnh. Không vì chính mình, cũng phải vì người bên cạnh mình, phải bách thắng bất bại, bễ nghễ nhân gian.
Vạn Long Linh phá vỡ hư không bay vào trong vũ trụ mờ mịt, không thể ngăn cản. Trên thực tế cũng khó lưu lại, không có binh khí Đế chân chính nơi tay, chỉ trông vào cây Thanh Liên bị động phòng ngự không có khả năng phong ấn được nó.
Một trận chiến này kết thúc, trong tinh không rất nhiều người trong lòng dâng lên gợn sóng cuồn cuộn. Trận chiến này ảnh hưởng quá nhiều, Thánh thể cường thế quật khởi, với chiến tích tuyệt sát ba đại huyết mạch Cổ Hoàng tuyên cáo với thể nhân: hắn đã trở về!
Một trận chiến này phát sinh quá nhanh, thực nhanh chóng, từ khai chiến đến bây giờ chiến đấu tuy rằng thực kịch liệt, nhưng thời gian cũng không dài, thế lực lớn các nơi trong vũ trụ còn không biết.
Chỉ có người đuổi tới phiến chiến trường này, chính mắt nhìn thấy hết thảy đều chấn động.
Đây là tin tức thứ nhất chấn nhiếp thế gian, cần lập tức truyền về, nói cho người phe ta biết, bằng không người một nhà có lẽ sẽ phạm phải sai lầm! Lúc này Thánh thể không thể tranh phong.
Trong vũ trụ tối đen, một số người ngay lập tức rời đi, không dám trì hoãn, sợ xảy ra vấn đề lớn.
- Chúng ta xâm chiếm viên tinh tú tài nguyên của Thiên Đình kia còn khai thác không? Mau mau rút trở về, không nên hỏi vì cái gì, phải mau mau lên!
- Chỗ cứ điếm chúng ta đoạt đó sao rồi, mau mau vứt bỏ lại đi, đừng nhiều lời, đơn giản là nó thuộc về Thiên Đình!
Một người lại một người chủ sự vô cùng lo lắng! Một bộ phận người tin tức linh thông, truyền trở về trận chiến trong vũ trụ ấy, khiến một số tộc trưởng đứng ngồi không yên.
- Tộc trưởng! Chúng ta đã dời ra Thiên Đình, thoát ly vùng đất bọn họ thống trị, còn muốn quay lại dựa vào? Chúng ta đã giết một đội Thiên Binh, còn có thể hòa hợp được sao?
- Chủ thượng! Là ngài hạ lệnh đánh hạ tòa trọng trấn của Thiên Đình kia, như thế nào có thể trách ta, là ngài tự tay giết tên Thiên Tướng kia mà!
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Nhân Ma đồng thời trở về, mỗi người đều không việc gì, dẫn tới khủng hoảng thật lớn! Mọi người đột nhiên phát hiện quái vật lớn Thiên Đình này càng thêm đáng sợ.
Đoán trước suy bại chưa từng xuất hiện, mấy người còn sống trở về!
Tuy nhiên, cũng có người mở ra con ngươi, sâu như biển, trong đó hỗn độn khí mờ mịt, đó là cảnh tượng thiên địa sơ khai. Người đó mở hí mắt bắn ra tia sáng khủng bố đâm thủng vũ trụ, từ xa nhìn vào Thiên Đình.
← Ch. 1669 | Ch. 1671 → |