← Ch.0167 | Ch.0169 → |
Cơ gia phát động chúng binh, thiết kỵ tung hoành thương khung, cờ lớn bay phất phới trong gió. Người la thú gầm khắp nơi tỏa ra khí phách sát phạt quyết đoán, hàn quang hiện rõ khắp nơi.
Gần như đây không phải là lực lượng con người nữa, mà giống như thiên binh thiên tướng đang đánh giết tới. Dị thú đạp hư không bôn hành trên những đám mây, làm cho cả trời xanh cũng phải run sợ.
Lần này Cơ gia Thánh Chủ tương hợp với hư không, cả người huyền phù trong bầu trời được ánh hào quang vô tận bao phủ, giống như Thần Vương Đông Hoang sống lại vậy.
Cả người hắn tản phát một cỗ lực lượng thần dị làm chấn động hư không xung quanh, rồi tản phát ra một cỗ thần lực trên thì chấn động cửu thiên, dưới thì lay động cửu u. Vào giờ khắc này, Cơ gia Thánh Chủ đã trở thành trung tâm thiên địa.
Một cơn gió mạnh cuồn cuộn mênh mông ập tới, Cơ gia Thánh Chủ trực tiếp đáp xuống tầng thứ sáu Hỏa vực. Tử khí nồng nặc ở nơi đây không thể nào tới gần thân thể hắn. Nơi hắn đi qua, tử khí gần như bốc hơi đi.
Tuy hắn không phải là Thần Vương, nhưng dường như vào giờ khắc này đã trở thành Thần Vương tối cao, uy thế chấn nhiếp thiên địa. Theo sau hắn còn có sáu lão giả, cả bọn cùng nhau đáp xuống.
Máu trên mặt đất đã sớm khô khốc, đỉnh đầu và thân thể vị đại nhân vật kia đã tách ra, không còn chút thần thức gì, đã chết hoàn toàn rồi. Dù cho pháp lực bọn họ nghịch thiên, cũng không thể cứu giúp.
Bên cạnh còn có mười mấy cái lông chim màu đen cắm xung quanh thi thể, đây là nguyên nhân giúp cho hài cốt không bị tử khí thiêu đốt.
- Đây là...
Một vị lão giả có lông mày màu trắng dài đến nửa thước, lúc này đang nhíu mày lại, nói:
- Hỏa nha thần vũ (1), tinh như sắt luyện, lửa nóng khó nấu chảy, những thứ này...đây là lông vũ của một con quạ lột xác đã tu hành hơn một ngàn năm.
Mấy lão giả này đưa mặt nhìn nhau, một người trong đó suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
- Một ngàn năm trăm năm trước, ở Nam vực từng có một Ô Nha đạo nhân, pháp lực người này sâu không lường được. Nhưng sau đó đã mất tích, đến nay vẫn không xuất hiện.
Cơ gia Thánh Chủ khẽ vuốt một cái lông vũ, rồi gõ gõ vài cái, lập tức có những âm thanh thanh thúy vang lên, giống như thần thiết đang rung động.
Một vị thái thượng trưởng lão biến sắc, nói:
- Thọ nguyên lão yêu ma này sắp hết, nhưng tu vi thật kinh khủng.
- Bất kể hắn là ai, dù hắn có cường đại đến đâu, chỉ cần tìm được thì phải tru diệt!
Giọng nói Cơ gia Thánh Chủ như băng hàn rét lạnh, sát khí tràn ngập khắp nơi. Đôi mắt hắn vừa mở ra, lập tức có hai đạo ánh sáng chói mắt như lợi kiếm tuyệt thế quét ngang khắp Hỏa vực.
Mới chỉ qua nửa năm mà Cơ gia đã mất hai vị thái thượng trưởng lão, đây là một sự sỉ nhục đối với thế gia Thái Cổ. Vốn một thế gia có khí thế quân lâm thiên hạ, khí thôn sơn hà, nhưng bây giờ lại bị người khác liên tục khiêu khích như thế.
Đến bây giờ Khổng Tước vương vẫn còn tiêu dao trên thế gian, chưa bị chém chết. Bây giờ lại xuất hiện tình huống như vậy nữa, nếu không lập uy, sao Cơ gia dám đối mặt với thiên hạ nữa?
Một ngày kia, Nam vực chấn động!
Cơ gia chiêu cáo thiên hạ, trên danh sách "tất sát" của gia tộc này lại có thêm một cái tên: Ô Nha đạo nhân.
Tất cả tu sĩ ở Nam vực Đông Hoang đều sợ hãi, mới chỉ hơn nửa năm mà phong ba không ngừng trỗi dậy, Nam vực không hề có một ngày yên tĩnh.
Có lẽ rất nhiều người chưa từng nghe qua cái tên Ô Nha đạo nhân này, nhưng một số thái thượng trưởng lão các phái đã biến sắc khi nghe đến cái tên đó.
Một cỗ cuồng phong khổng lồ cuồn cuộn quét qua Nam vực, Cơ gia nổi giận thật rồi, việc họ quyết tâm lập uy lần này làm cho nhiều môn phái phải nơm nớp lo sợ, sợ bị cuốn vào bên trong.
Sau khi rời khỏi Hỏa vực, trong khoảng thời gian này Diệp Phàm cũng nghe được không ít tin tức.
Nửa năm trước Thanh Đồng Tiên điện chìm vào trong Đông Hoang, rồi mất tích không dấu vết. Cùng biến mất chung với nó còn có vài chục vị lão nhân thọ nguyên sắp hết, đó đều là những cường giả không còn cách kéo dài tánh mạng của mình nữa.
Điều này cũng có nghĩa lại thêm một tấm màn thời đại rơi xuống, Đông Hoang thoáng cái đã mất đi mười mấy nhân vật tuyệt đỉnh. Thanh Đồng Tiên điện đúng là một ngôi mộ cường giả.
Tuy nhiên, cũng không thể nói rằng đây là một kiếp nạn với Đông Hoang. Bởi vì sinh lão bệnh tử là chuyện thường trên thế gia, dù mấy nhân vật kia không tiến vào Thanh Đồng Tiên điện thì qua mấy năm nữa, những người kia cũng lần lượt tọa hóa.
Đông Hoang thật quá rộng lớn, vô số quốc gia trải dài trên đó. Lần này chỉ mất đi mười mấy người mà thôi, căn bản không gây ảnh hưởng gì quá lớn.
Một tin tức quan trọng khác là ngày đó Diêu Quang Thánh Chủ và Cơ gia Thánh Chủ liên thủ tấn công Khổng Tước vương, nhưng pháp lực Khổng Tước vương thật quá kinh khủng, hai người Thánh Chủ không thể lưu hắn và Thanh Giao vương lại. Cuối cùng, hai vị Đại Năng Yêu tộc đã dẫn hậu nhân Yêu Đế tới Bắc vực Đông Hoang.
Ngoài ra, Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa trong nửa năm nay đã phái rất nhiều cường giả đi tới Bắc vực. Nguyên nhân là vì "thần nguyên" kinh thế, các thế lực được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ xuống cũng đi tới đó để được phân một chén canh ngon.
Mỏ cổ Thái Sơ tại Bắc vực vốn là một vùng đất cô quạnh, nhưng trong một năm gần đây lại trở nên ồn ào huyên náo. Nghe nói ở đó có những sinh vật hình người thường xuyên lui tới, phát ra những âm thanh làm lòng người say mê.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm lại quay trở về Hỏa vực. Hiện giờ ở bên ngoài rất hỗn loạn, chỉ có nơi đây là an toàn nhất.
Sau khi người của Cơ gia rút đi, nơi này đã trở thành một nơi yên lặng. Trừ khi đích thân Diêu Quang Thánh Chủ đến đây, nếu không, Diệp Phàm tin rằng không còn nhiều người có thể xông vào tầng thứ bảy Hỏa vực.
Trong nửa tháng qua, hắn đã tới một số nước lớn ở Nam vực để nghiên cứu sách cổ viết về Hỏa vực.
Có rất nhiều truyền thuyết nói về Nam vực, trong đó có những chuyện gần như là hoang đường.
Đúng vậy, những lịch sử không có căn cứ xác đáng hoặc quá lâu thì sẽ được coi là truyền thuyết, bởi vì những nội dung bên trong đó thật quá mơ hồ.
Tỷ như có một bản sách cổ ghi lại rằng trong chỗ sâu nhất Hỏa vực từng có một tiên nhân bị thiêu chết; một bản sách cổ khác lại nói rằng Hoang Tháp từng xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn tồn tại đến mấy ngàn năm.
Còn có sách cổ ghi rằng chín tầng Hỏa vực thực ra có đến mười loại ngọn lửa, nhưng mà ngọn lửa thứ mười lại vô tung vô tích, trước giờ chỉ mới xuất hiện mấy lần mà thôi.
Điều này làm Diệp Phàm rất kích động, không ngờ Hỏa vực này còn liên quan tới tiên, Hoang Tháp. Tuy đây chỉ là vài nét bút ít ỏi, chữ viết mơ hồ, nhưng hắn vẫn không thể bình tĩnh được.
Diệp Phàm trở lại tầng thứ bảy Hỏa vực, hắn muốn tìm cách tinh luyện tiểu đỉnh.
Không ngờ làn sương mù năm màu kia lại nóng cháy đến nỗi có thể thiêu đốt đại nhân vật thành tro bụi, quả nhiên rất kinh khủng. Các sách cổ ghi lại rằng loại sương mù năm màu là một dạng lửa trân quý, hiếm thấy trên thế gian. Dù ngươi đi khắp Nam vực, chỉ có nơi đây là có những mồi lửa cực phẩm để luyện khí.
Diệp Phàm cẩn thận từng bước thu lấy ngọn lửa năm màu, đưa vào Luân Hải. Sau đó hắn lại dùng sóng biển màu vàng để khắc chế, bước đầu thành công.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, mặt hắn đã biến sắc.
Ngọn lửa năm màu này thật đáng sợ, sóng biển màu vàng cũng không thể ngăn cách nhiệt lượng khủng khiếp do nó phát ra hoàn toàn được, làm cho cơ thể hắn thoáng cái đã khô héo, thật là nguy hiểm.
Đây cũng do tu vi hắn còn chưa đủ, dù thể chất có đặc thù hơn cũng khó chống đỡ được. Dù sao hắn còn chưa tu thành Thánh thể.
Ngay cả đại nhân vật Cơ gia cũng lựa chọn tầng thứ sáu Hỏa vực để luyện khí, chứ không dám tiến vào tầng thứ bảy. Có thể thấy ngọn lửa năm màu này kinh khủng đến mức nào.
Vào thời khắc quan trọng, buội sen màu xanh trong Khổ Hải khẽ chấn động một cái, sương mù do nó tỏa ra thoáng cái đã bao trùm Khổ Hải, cảm giác mát mẻ tràn ngập khắp người.
Diệp Phàm thở phào một cái, cảm thấy mình đã quá mạo hiểm rồi. Nếu như không phải có buội sen màu xanh thần bí, sợ rằng hắn đã bị nguy hiểm.
- Nếu như đã làm được, ta phải làm cho tốt nhất.
Hắn không ngừng hấp thu sương mù năm màu vào trong cơ thể, rồi mượn buội sen màu xanh bảo vệ Luân Hải. Cho đến khi sương mù năm màu tích tụ lại đủ tạo thành một ngọn lửa năm màu bùng cháy mạnh mẽ để tinh luyện đỉnh được, thì hắn mới dừng tay lại.
Diệp Phàm cứ làm vậy suốt một tháng, tập trung tinh luyện tiểu đỉnh.
Ngọn lửa năm màu dập tắt nhiều lần, hắn cũng không biết đã hấp thu bao nhiêu sương mù năm màu nữa. Đến hai tháng sau hắn mới dừng lại.
Tiểu đỉnh lúc này càng thêm cô đọng, khí tức cổ xưa càng rõ ràng. Sau khi được ngọn lửa năm màu tinh luyện, bên trong tiểu đỉnh đã xuất hiện một mảnh sương mù, khí mẹ vạn vật sinh sôi không ngừng.
Đây là tinh túy khí mẹ vạn vật, nó vĩnh viễn không khô kiệt, cuồn cuộn không dứt. Sau khi được tinh luyện một lần nữa, khí mẹ vạn vật lại tràn ra ngoài, giúp cho tiểu đỉnh không còn tịch mịch nữa, trông nó như có tánh mạng vậy.
Đến lúc này, giai đoạn tinh luyện đã chấm dứt. Diệp Phàm không có ý định tiến vào tầng thứ tám Hỏa vực, lợi dụng ngọn lửa năm màu đã là cực hạn của hắn rồi, chỉ còn cách chờ đến khi tu vi tịnh tiến rồi quay lại thực hiện tiếp.
Sau đó hắn bắt đầu tu hành, chờ đến khi bên ngoài bình tĩnh lại thì sẽ rời khỏi Nam vực.
Lại qua một tháng...
Tới một ngày nọ, Diệp Phàm nghe thấy ngoài Hỏa vực có tiếng dị thú gầm thét.
- Chẳng lẽ lại có đại nhân vật tới đây để luyện khí?
Hắn lặng lẽ đi ra ngoài, núp ở một nơi để qun sát.
Bên ngoài Hỏa vực vẫn là nơi đất cằn sỏi đá, cả vùng đất cả bị khô nứt, không hề có một cọng cỏ.
Lúc này có vài chục đầu dị thú huyền phù trong hư không, con nào con nấy đều có lân giáp dữ tợn, tản phát khí tức xơ xác tiêu điều. Các kỵ sĩ ngự chúng cũng vô cùng cường đại, áo giáp sáng bóng tỏa hàn khí lạnh lẽo.
Diệp Phàm hơi kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn thấy Cơ Tử Nguyệt. Cơ Tử Nguyệt vẫn như xưa, linh hoạt kỳ ảo tự nhiên, nàng mặc một bộ y phục màu tím bồng bềnh như Lăng Ba tiên tử. Nàng từ không trung đáp xuống, lẳng lặng nhìn vào bên trong Hỏa vực.
Trên bầu trời có một vị nam tử tuấn tú, tay áo phiêu động theo nàng đáp xuống đất. Người này chính là Hoa Vân Phi của Thái Huyền môn.
- Diệp tiểu đệ, chúng ta đến xem ngươi đây. Nếu như dưới suối vàng ngươi có biết, hãy yên nghĩ đi.
Hoa Vân Phi khẽ nói.
Diệp Phàm thật không biết nói gì nữa, rõ ràng mình còn sống mà bị người khác nguyền rủa như thế.
- Hoa biểu huynh, huynh có thể tạm sang chỗ khác được không, muội muốn ở đây một mình một chút.
Cơ Tử Nguyệt bình tĩnh mở miệng.
- Được!
Hoa Vân Phi gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn lẳng lặng đi sang một chỗ khác.
Cơ Tử Nguyệt chỉ đứng yên trong chốc lát rồi bắt đầu ra tay, nàng dùng trường kiếm trong tay để đào đất lên. Các kỵ sĩ ở sau thấy thế muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng nàng ngăn cản lại, nàng muốn tự tay mình đào một hố sâu. Sau đó nàng để đống quần áo Diệp Phàm để lại ở Chuyết phong vào đó, rồi lấp đất vào tạo thành một bộ phần. Nàng có dựng một tấm bia đá đằng trước, ngón tay ngọc khẽ dùng lực khắc một hàng chữ trên đó.
Diệp Phàm cười khổ, mình còn sống như vậy mà được người khác dựng cho ngôi mộ rồi.
Cơ Tử Nguyệt đứng trước ngôi mộ quần áo và một số di vật của hắn, nàng yên lặng không nói gì. Cảnh tượng lúc này thật khác xa với tính cách hoạt bát náo động vốn có của nàng. Nàng đứng đó rất lâu, không có một chút cử động nào.
Ngay lúc ấy Diệp Phàm phát hiện Hoa Vân Phi tiến vào Hỏa vực, nhẹ nhàng không một tiếng động.
- Người này muốn làm gì?
Chỗ Diệp Phàm đứng cách người này khá xa, nên hắn vẫn đứng đó quan sát.
Đột nhiên mặt hắn hơi biến sắc, con ngươi thoáng cái đã bén nhọn lên. Hắn thấy một người quen, đó là một lão già vóc người cao gầy. Người này xuất hiện rồi tiến vào Hỏa vực, thi lễ với Hỏa Vân Phi.
Cách đây mấy tháng có một nam tử trung niên mặc một bộ đồ màu đen, tay cầm tháp bạc cổ năm tầng đuổi giết hắn và Cơ Tử Nguyệt, làm hắn suýt nữa đã ôm hận mà chết.
Người nam tử trung niên đó đã bị hắn giết chết trong Hỏa vực mấy tháng trước rồi, sau đó chính lão già đang ở trước mặt này đến đây tìm kiếm.
- Hoa Vân Phi!
Diệp Phàm thật sự không thể ngờ được kẻ chủ mưu chân chính đứng phía sau chính là Hoa Vân Phi.
Trong ấn tượng của hắn, Hoa Vân Phi là một người siêu trần thoát tục, mỗi khi tấu đàn là gây cho người khác cảm giác như đang lạc ào tiên cảnh, tự nhiên mà linh động, cả trăm loài chim cũng vì tiếng đàn của hắn mà tới gần, trăm hoa thi nhau nở rộ.
Một nam tử anh tuấn có khí chất xuất thần, điềm tĩnh tự nhiên như vậy mà tâm cơ lại thâm trầm, thủ đoạn thật là độc ác. Diệp Phàm cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Bởi vì khoảng cách quá xa, mà hai người kia lại dùng thần thức truyền âm nên Diệp Phàm không biết họ đang nói gì, chỉ còn cách lẳng lặng quan sát.
Sau đó không lâu, lão già cao gầy kia đi xa.
Hoa Vân Phi đứng yên một hồi, lẩm bẩm:
- Thần thể kỳ dị, có sức mạnh vô cùng to lớn. Nếu như ta có được, chắc chắn sẽ lấy được nguyên kia...
Rồi hắn từ từ đi ra ngoài Hỏa vực.
- Người này che giấu quá sâu, dù ta có nói ra thì cũng không có ai tin tưởng.
Diệp Phàm khẽ suy nghĩ, nói:
- Không được, ta cần phải nhắc nhở Cơ Tử Nguyệt. Rõ ràng Hoa Vân Phi đang tính kế hãm hại nàng.
Đồng thời, hắn quyết định phải rời khỏi Hỏa vực, sau đó thoát khỏi Nam vực ngay. Cho dù là phi hành mất nhiều năm, hắn cũng không muốn ở lại đây nữa.
(1): quạ lửa lông thần.
← Ch. 0167 | Ch. 0169 → |