← Ch.1788 | Ch.1790 → |
Đây là một niên đại rực rỡ cực hạn, là một thịnh thế xưa nay chưa từng có, anh kiệt thật sự quá nhiều, tích lũy từ muôn đời phát ra ở kiếp này, huy hoàng đến khiến người ta ngạc nhiên thán phục.
Ở niên đại này, một loại huyết mạch lại một loại huyết mạch xuất hiện, một thiên tài lại một thiên tài quật khởi, nếu là ở thời đại khác tất nhiên là một hồi chấn động lớn.
Nhưng ở kiếp này, quần tinh rực rỡ, mọi người gặp được nhiều lắm, ngay cả con VÙNG cấm đều liên tiếp bị người đánh gục, ngay cả con của Cổ Hoàng đều may mắn gian nan thoát khỏi tai họa, mọi người chết lặng.
- May mắn sinh ra ở kiếp này, chứng kiến huy hoàng cực hạn, ngay cả Đại đế đương thời đều bị người đánh bại, trải qua niên đại như vậy thật khiến người ta kích động!
- Bất hạnh sinh ra ở kiếp này, gặp nhau quá nhiều kỳ tài, cường đại như ta củng phai mờ như mọi người. Ôi! Đây là một loại bi ai biết bao! Nếu ở thời đại khác ta sẽ vô địch thiên hạ!
Đây là hai loại cảm thán, đại biếu hoàn toàn cho hai loại người bất đồng, đủ để nói rõ hết thảy.
Thời gian trôi mau, đã qua đi mấy trăm năm, Diệp Phàm đã hai ngàn bảy trăm tuổi, với sinh mệnh dài lâu của hắn không coi là gì, đoạn năm tháng này không tính lâu, nhưng trên thế gian lại thay đổi không ít thế hệ.
Ở trong đoạn năm tháng này đã xảy ra không ít chuyện.
Ngày xưa, Diệp Phàm nói một chữ "Tiên", làm cho rất nhiều người tâm thần kích động. Cuối cùng có chí cường giả không chịu nổi, tự cao thực lực cường đại, noi theo hắn tiến vào cấm địa Thái cổ, cầu kiến nữ Đế. Nhưng không có được đáp lại, liền chủ động nhảy xuống vực sâu, cưỡng bức bái phỏng, kết quả một bàn tay ngọc trong suốt đánh ra, đánh cho vị chí cường giâ kia biến thành màn sương máu.
- Chuẩn đế chín trọng thiên đấy, vậy mà không chịu nổi một kích!
Thế nhân rúng động từ đó về sau mặc dù có người so với hắn cường đại hơn cũng không dám tới đây cầu kiến, cấm địa Thái cổ khôi phục yên lặng, không người nào dám quấy rầy.
Mọi người biết, thế gian này chỉ có một Diệp Phàm là độc nhất vô nhị, không phải mỗi người đều có thể yết kiến Độc Nhân Đại đế.
"..."
Một tiếng rống to ở chỗ sâu trong vũ trụ, một lão nhân đầu bạc phẫn nộ phóng thẳng lên trời, trong quá trình này lão không ngừng lột xác từ lão niên đến trung niên rồi đến thiếu niên.
Năm đại bí cảnh của lão nhân đều phát sáng, trong mỗi một bí cảnh đều có một chính mình thu nhỏ lại ngồi xếp bằng trong đó, ánh mắt mờ to, chùm tia sáng xông thẳng lên trời cao.
Đây là Lão Phong Tử, muốn cường ép thành đạo!
Lôi kiếp khôn cùng đánh xuống lôi hải, rực rỡ bao phủ lão nhân, đây là một hồi thiên kiếp cực lớn. Lão nhân không còn nhiều thời gian, luyện thần luyện hư luyện đạo, tích góp từng tí tinh huyết một, cuối cùng muốn một lần đọ sức chung cực.
Nếu thành Đế thì thọ nguyên một đời có thể có tới hai vạn năm, còn nếu thất bại hơn phân nửa sẽ trở thành bụi bậm, cái gì đều không còn thừa lại.
- Sư phụ! Phong gia gia có thể thành công không?
Dương Hi hỏi.
Diệp Phàm trầm mặc, có người thành Đế trước rồi người cùng thế hệ rất khó vượt qua, ma chú đó xưa nay không người nào phá vỡ.
Hầu tử, Sơn Hoàng, Long Mã, Bàng Bác, Hắc Hoàng... rất nhiều người đều đến đây, lẳng lặng quan sát.
Vô số đại kiếp nạn hiện lên, cuối cùng bầu trời này nứt ra, vạn đạo đồng loạt ép xuống, ầm ầm giáng xuống một đạo áp chế Lão Phong Tử, vạn đạo cùng reo căn bản không thể trái nghịch.
Diệp Phàm biến sắc, kiếp này không ít người đều từng nếm thử nghịch thiên thành Đe, nhưng cũng không giống như Lão Phong Tử, phản phệ lại nghiêm trọng như vậy. Chỉ vì lão nhân dứt bỏ hết thảy, không thành đạo thì trở thành tro bụi, quá mức bá liệt.
"Ầm!"
Diệp Phàm ra tay, đưa mình trung tâm trường lôi kiếp. Hắn dùng bí pháp vô thượng diễn biến, thay thế Lão Phong Tử gặp nạn, đây là một loại bí thuật cấm kỵ, dẫn động lại đây tất cả lôi quang.
Việc này cực kỳ nguy hiểm, sẽ càng khùng bố hơn so với kiếp nạn vốn có!
Diệp Phàm thừa nhận toàn bộ, thay thế Lão Phong Tử gặp loại phản phệ khó có thể tưởng tượng này, cường đại như hắn khóe miệng đều tràn ra máu tươi, làm cho mọi người cực kỳ sợ hãi.
Diệp Phàm chỉ phải làm như thế, bởi vì Lão Phong Tử tuổi tác thật sự quá lớn, không phải còn huyết khí cường thịnh như thời điểm tung hoành thiên hạ, khí phách cái thế trước kia.
Hiện tại, Lão Phong Tử thật sự quá già rồi, đã có hơn chín ngàn tuổi rồi.
- Không thể chết trận sa trường, cứ để cho ta ngã xuống trên Đế lộ, đây xem như là chốn quay về tốt nhất!
Lão Phong Tử nói.
Diệp Phàm sao có thể đáp ứng, Cái Cửu U mất đi, Bạch Y Thần Vương đi rồi, quá khứ hắn vô năng không đủ sức, ngày nay hắn đã hùng bá thiên hạ, tuyệt không thể cứ như vậy nhìn lão nhân mất đi.
Ở trong tiếng "ù ù", Diệp Phàm gặp phải vạn đạo áp chế, phun ra một ngụm máu lớn, nhưng... hắn mạnh mẽ ngăn chặn, cứng rắn chịu đựng!
Trải qua một kiếp này, Diệp Phàm cảm giác thời gian càng ngày càng không đủ dùng, thọ nguyên của người bên cạnh không còn nhiều a.
Mà thiên phạt lần này cũng khiến cho vũ trụ chấn động lớn, rất nhiều anh kiệt cùng tồn tại ở kiếp này, đều cố gắng đi ra con đường của mình, tất cả đều bị kích động mạnh.
- Lại có người khiêu chiến với sư tôn? Lần này ta đi!
Diệp Đồng nói.
Mấy trăm năm nay, lục tục có một số người đến, có cao thủ tuyệt thế chân chính, củng có người cũng không phải xuất sắc gì lắm, một người tu vi yếu nhất mới vừa trở thành Vương của Thánh nhân, nhưng Diệp Phàm chỉ tiếp nhận một người khiêu chiến này, các người khác đều giao cho đệ tử.
Nguyên nhân không có gì chỉ là luyến tiếc tài mà thôi! Người kia thực không tệ, Diệp Phàm một tay ép xuống, cảm nhận được ý chí và đạo của hắn, liền thu liễm khí cơ, cười đánh hắn bay bắn đi, ban cho hắn một đoạn kinh văn.
Không bao lâu. Diệp Đồng vẻ mặt cổ quái đi đến, nói:
- Sư phụ! người này chính ngài đi nghênh chiến đi!
Đạo Nhất đến đây, muốn khiêu chiến với Diệp Phàm. Người này có ân với Diệp Phàm, thời điểm hắc ám náo động từng đưa Đạo Diễn Thần Y cho hắn mượn giữ mạng, đế giáp cuối cùng vỡ nát.
Nhiều năm qua như vậy, Diệp Phàm luôn luôn tìm kiếm mảnh nhỏ của kiện đế y kia, hy vọng có thể chữa trị sau đó trả lại cho Đạo Nhất, đáng tiếc thất bại.
Hẳn đứng dậy đi ra phía ngoài, lộ ra vẻ cười khổ, vì cái gì là người này đến đây? Khi bình định vùng cấm, Đạo Nhất cùng từng tương trợ hắn.
Nói đến, mấy trăm năm nay, Kim Ô Đại đế gặp phải khiêu chiến càng nhiều, so với Diệp Phàm còn thường xuyên hơn. Một đám lại một nhóm cao thủ tiến đến khiêu chiến, tiến hành đại chiến.
Nếu không có Diệp Phàm ước thúc, Dương Hi cũng đã chạy tới góp vui.
Có thể nói, Kim Ô Đại đế không biết làm sao hơn, nhiều năm qua như vậy Hỏa Tang Tinh đều không yên tĩnh, có lẽ chỉ vì Diêp Phàm từng đánh bại hắn, tạo tấm gương cho người.
- Diệp huynh không cần khó xử! Ta tới đây chính là thuần túy luận bàn, huynh cứ ra tay không có gì cố ky!
Đạo Nhất mỉm cười nói.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu, hắn biết, tu vi tới cảnh giới này rồi, muốn tiến thêm một bước nữa rất khó, một số người hy vọng ở trong đại chiến tuyệt thế có điều thu hoạch.
Chiến trường thần thoại, triển khai một hồi đại quyết đấu.
Khí tức mênh mông cuồn cuộn, bát hoang đều run rẩy, Đạo Nhất là thành đạo loại khác, chân chính thành công khiến Diệp Phàm đều vô cùng kinh hãi, không thể không thật sự nghiêm túc đối đãi.
Một trận chiến này ảnh hưởng quá lớn, các nơi cường giả đều tới xem.
Ánh lửa sáng trời, thần tắc cái thế, hoàn vũ đều run rẩy, thiên địa chấn động mãnh liệt.
Một trận chiến này vô cùng kịch liệt, người xem hoa mắt kinh sợ.
Cuối cùng Đạo Nhất bị đánh bại, mà Diệp Phàm thu tay lại kịp thời, đồng thời dùng tinh huyết bản thân trị liệu đạo thương cho hắn, và lại diễn biến một bộ phận đạo tắc, trợ giúp Đạo Nhất ngộ pháp.
- Ta cuối cùng bị đánh bại rồi!
Đạo Nhất thở dài.
- ngươi bại với gông cùm xiềng xích của thiên địa này!
Diệp Phàm nói.
- Nhưng huynh cũng chưa từng bị giới hạn!
Đạo Nhất nói.
- Chờ thêm một đoạn thời gian, ta mời Đạo Nhất huynh cùng nhau nếm thử nghịch thiên!
Diệp Phàm nói.
Một trận chiến này ảnh hưởng rất lớn, vạch ra mở màn đại chiến. Từ đó về sau rất nhiều người bắt đầu đến khiêu chiến với Diệp Phàm, muốn chiến một trận với hắn.
Kim Ô Đại đế rốt cục thì thở phào một hơi, không biết là nên may mắn hay là bi ai.
Trăm năm sau, trong Bất Tử Son, Diệp Phàm mở choàng mắt, khí tức của hắn càng tăng lên, trên đỉnh đầu của hắn vạn đạo sào thét.
Mọi người đều khiếp sợ, giờ khắc này các nơi vũ trụ đều cảm nhận được một loại khí tức kỳ bí, tất cả đều không kiềm nổi sợ run. Đây là... có người sắp thành Đe sao?
Còn chưa độ kiếp, đã có một loại khí tức đại kiếp nạn kỳ bí bao phủ khắp vũ trụ, khiến tinh hải bốn phương chấn động mạnh không thôi.
- Là Thiên Đình nơi đó!
- Nhất định là Thánh thể Diệp Phàm!
- Hắn muốn nghịch thiên sao? Ở niên đại có Đại đế áp chế, không ngờ hắn có thể đi đến từng bước này, phải chân chính nghịch đạo mà hóa thành Đại đế viên mãn sao?
Mọi người quả thực không thể tin được hết thảy! Đế Hoàng, Trương Bách Nhẫn, Thái Sơ đều bị kinh động, từ trong bế quan thức tỉnh, mờ con ngươi chùm tia sáng sáng lạn đâm xé vòm trời.
- Sư phụ! ngài thật sự làm được, có thể nghịch áp chế vạn đạo thiên địa, mà chân chính thành Đế ư?
Diệp Đồng vô cùng kinh sợ.
Diệp Phàm gật đầu, nhưng thần sắc lại rất ngưng trọng.
Giờ khắc này, Tiểu Tùng. Dương Hi cũng đều chạy tới, rồi sau đó Hắc Hoàng. Bàng Bác, Lê Thiên... toàn bộ vọt tới.
Hỏa Tang Tinh. Kim Ô Đại đế biến sắc, hắn cảm nhận được một loại khí tức kỳ bí, tim đập nhanh từng hồi, đạo kết hợp với thiên tâm của hắn, lúc này rồi lại đang run rẩy.
Hắn quả thực khó có thể tin, có người sắp thành Đế, sẽ tồn tại cùng một thời đại với hẳn sao?... Xưa nay chưa từng có!
Tới sau lại, tất cả chí cường giả đều biết, Diệp Phàm muốn nghịch thiên, khai sáng thần tích xưa nay chưa từng có! Hắn muốn thành đế, ánh sáng của đại thiên kiếp lấp lánh, ù ù vang động.
- Thật sư không hổ là Thánh thể mạnh nhất trên lịch sử, đặc biệt chỉ có hắn!
Các nơi tiếng náo đông rầm rĩ.
Thế nhưng, Thiên Đình lại yên lặng một cách khác thường, bởi vì Diệp Phàm nói một sự kiện, khiến mọi người khiếp sợ.
- Sư phụ! Ngài là nói... mấy người chúng ta cùng nhau độ kiếp thành Đế? Ngài muốn mở ra cho chúng ta gông cùm xiềng xích của thiên địa?
- Không sai!
Diệp Phàm gật đầu, thần sắc nghiêm túc! Đây là kết quả hắn thôi diễn nhiều năm qua, hắn đã đạt tới điểm cực hạn, phải nghịch thiên đánh nát áp chế của vạn đạo, sau đó dẫn dắt mấy người cùng nhau độ kiếp.
Giờ khắc này, Diệp Phàm dùng thần niệm xé nứt vũ trụ, gọi Đạo Nhất, hầu tử, lại cho người đi mời Lão Phong Tử và Nhân Ma.
Hai lão nhân huyết khí không đủ, vốn đã tới ngày tọa hóa, bị Diệp Phàm cường ép dùng tinh huyết bản thân thanh tẩy, vì vậy lại sung túc như trước. Tuy nhiên phần nhiều thời gian đều đang bế quan.
Ai cũng không nghĩ tới Diệp Phàm lại điên cuồng như vậy, lớn mặt như thế, quả thực là cường đại thái quá.
- Như vậỵ rất nguy hiểm! Sư phụ một người độ kiếp thành Đế khộng thành vấn đề, nhưng nếu vì chúng ta mà làm như vậy, hơn phân nửa sẽ xảy ra vấn đề lớn!
Tiểu Tùng và Diệp Đồng cùng nhau thôi diễn cho ra kết luận, sẽ cực kỳ nguy hiểm, Diệp Phàm sơ suất một cái sẽ hình thần câu diệt.
- Các ngươi yên tâm, các ngươi không có việc gì, mà ta tự mình cũng có phương pháp tự bảo vệ mình!
Diệp Phàm nói.
Thời gian cấp bách, đây là lần đầu tiên tấn công lên con đường trường sinh, cùng là bước đầu tiên Diệp Phàm hy vọng có thể thành công.
Đạo Nhất đến đây, hầu tử đến đây, Khương Đình Đình đến đây, Nhân Ma đến đây, Lão Phong Tử đến đây, sau khi biết ý tường của Diệp Phàm tất cả đều khiếp sợ.
- Thời gian không nhiều, chúng ta bắt đầu đi!
Diệp Phàm nói.
Trên vòm trời, vô tận lôi quang sắp đánh xuống.
- Được! Vậy cứ đọ sức một phen, khai sáng một đoạn thần thoại trước nay chưa từng có!
Cuối cùng, mọi người đồng ý. Một đời người có thể có mấy lần đọ sức? Mấy Đế cùng tồn tại, đồng loạt xuất thể, nếu như thành công thì sẽ khai sáng thần tích xưa nay chưa từng có.
- Con đường tnrờng sinh, khời đầu ở bước đầu tiên này!
Diệp Phàm trầm mặc trong lòng, rồi nói.
Sau đó, bọn họ biến mất khôi Thiên Đình, một đám người nhằm về phía biên hoang vũ trụ. ở nơi đó bắt đầu độ một hồi đại kiếp nạn trước nay chưa từng có!
← Ch. 1788 | Ch. 1790 → |