Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 0256

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0256: Con Đường Đại Đế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


- Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.

Sắc mặt mấy người ở trong đại điện cũng không dễ nhìn chút nào, Kim Sí Tiểu Bằng vương quá đáng rồi, ngay cả Thanh Y Tiểu Giao vương cũng nhíu mày.

- Mời Nhan Như Ngọc làm gì, cứ mời Thanh Giao vương ra, tát một tát chết con chim kia đi!

Đồ Phi tức giận nói.

Nhưng hắn cũng biết đây là việc không thể xảy ra, bởi vì sau lưng Kim Sí Tiểu Bằng vương còn có một tổ tiên được gọi là Bằng vương, chính là bá chủ Yêu tộc.

Không nói đến chiến lực vô địch của Bằng vương, chỉ dựa vào tốc độ kinh thế là lão ta đã có thể tung hoành khắp thiên hạ, làm cho các đại Thánh Chủ phải nhức đầu, không có ai ngăn được.

Diệp Phàm cũng cảm thấy ủy khuất, hận mình không thể tấn chức vào bí cảnh Tứ Cực ngay lập tức, sau đó tát chết Kim Sí Tiểu Bằng vương kia.

Con chim đại bàng nhỏ này thật quá kiêu ngạo, mới gặp mặt đã muốn đoạt lấy vạn vật mẫu khí đỉnh, còn chưa nói lời nào đã trực tiếp xuất thủ muốn lấy tính mệnh của hắn. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ gặp phải người điên như vậy.

Nhưng mà Kim Sí Tiểu Bằng vương thật quá cường đại, bản thân đã đạt đến bí cảnh Tứ Cực, tu vi thâm bất khả trắc. Hắn ta hoàn toàn có khả năng đánh ngang với Diêu Quang thánh tử.

- Hay là ngươi nhường nhịn đi, không có người trẻ tuổi nào là đối thủ của hắn đâu. Thậm chí, một số cường giả già lão có thể giết hắn cũng không dám xuất thủ, vạn nhất chọc đến lão Bằng vương thì đúng là tai họa ngập trời.

Một Yêu tu khuyên nhủ.

- Con bà nó, con điểu nhân này cũng quá lợi hại, không trách hắn lại muốn tới Dao Trì thịnh hội quyết chiến với Diêu Quang thánh tử, không hề sợ hãi chút nào.

Đồ Phi mắng.

- Kim Sí Tiểu Bằng vương đánh khắp các cường giả trẻ tuổi cũng khó gặp địch thủ, đúng là có thực lực đó, có nói gì cũng vô dụng.

Một tu sĩ Yêu tộc lắc đầu.

Thiên Bằng nhất tộc được trời cao chiếu cố, không những thân thể mạnh mẽ có thể so sánh với giao long, mà tốc độ còn cực nhanh, hiếm có tộc nào trong thiên hạ có thể sánh kịp.

Kim Sí Tiểu Bằng vương có thể phát huy được mọi ưu thế này, chiến lực tuyệt đối là vô song trong những người đồng giai, Thiên Bằng cực tốc lại càng kinh khủng, ngay cả công kích thần thức cũng có thể tránh được.

Mặc dù Diệp Phàm tu luyện bộ pháp của lão điên, nhưng chắc chắn tốc độ không bằng với Kim Sí Tiểu Bằng vương được. Trừ khi hắn có thể bước chân vào bí cảnh Tứ Cực thì mới có thể quyết tranh hơn thua tốc độ với người này được. Dù sao, năm xưa lão điên đã dựa vào bộ pháp này mà tranh phong được với các cường giả của tộc Thiên Bằng.

- Con bà nó, con điểu nhân này thật làm cho người ta tức giận!

Đồ Phi nói chuyện không hề kiêng kỵ, nói thẳng ra.

- Không phải chỉ là con chim nhỏ sao, bắt lửa nướng nó là xong. Năm xưa bổn Hoàng cũng rất thích ăn thịt chim nướng.

Ngay lúc này, Hắc Hoàng vẫn im lặng không lên tiếng thấp giọng lẩm bẩm.

Diệp Phàm rất muốn đạp nó một cước. Con chó này ăn nói bậy bạ, khi nãy còn không thấy nó có biểu hiện gì.

- Tiểu tử Nhân tộc, ta ở bên ngoài chờ ngươi đi ra ngoài!

Kim Sí Tiểu Bằng vương ở bên ngoài truyền âm vào, sau đó không nói gì nữa.

Diệp Phàm đứng dậy đi đến bên trong đại điện, hắn nhặt sợi tóc màu vàng kia lên quấn vào đầu ngón tay.

- Tiểu tử ngươi muốn hại người...

Hắc Hoàng cảm thấy nghi ngờ.

- Câm miệng!

Diệp Phàm không muốn để con chó đáng chết này đoán, thu lấy sợi tóc vàng vào.

Khổng Tước vương và Thanh Giao vương chỉ là Đại Năng, thọ nguyên của họ cũng không nhiều lắm. Lúc bình thường họ luôn bế quan tu hành, nếu không có việc quan trọng nào thì không có ai dám quấy rầy họ cả. Mặc dù Kim Sí Tiểu Bằng vương cường đại, nhưng sự việc còn chưa lớn đến mức phải đi mời bọn họ xuất quan.

Sau đó không lâu, ở bên ngoài cung khuyết có một âm thanh tự nhiên bình thản truyền tới, Nhan Như Ngọc giá lâm.

Trong cung khuyết có bày xếp nhiều hoa lạ cỏ thơm, bốn vách xung quanh cũng có không ít minh châu mỹ ngọc, nhưng khi Nhan Như Ngọc đến, dường như tất cả ánh sáng và cảnh đẹp nơi đây đều ảm đạm xuống.

Trông Nhan Như Ngọc mới chỉ mười tám mười chín tuổi, nàng mặc mộ bộ quần áo màu trắng thướt tha, tóc đen bay nhẹ theo gió, đôi lông mi dài mỹ lệ làm rung động long người. Tròng mắt của nàng ta dường như có ẩn chứa hơi nước, trông giống như một đóa sen thần thánh đang nở rộ, làm cho cả người toát lên khí chất phiêu miểu như tiên.

Nàng đại biểu cho hoàn mỹ, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toát lên phong thái vô song, làm cho trăm hoa phải thất sắc, minh châu phải ảm đạm, khiến cho cảnh vật mỹ lệ cũng phải lung lay.

- Đây nhất định là Nhan tiên tử, tìm khắp cả thiên hạ cũng khó tìm được tiên nhan nào động lòng người như thế. Hôm nay may mắn gặp mặt, quả thật là phúc ba đời.

Đồ Phi tiến lên nghênh đón, liên tục khen tặng và ca ngợi.

- Nam nhân lại muốn hư đốn!

Hắc Hoàng không nể tình, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sắc mặt Đồ Phi nhất thời hơi đen lại, nhưng cũng không vọng động ra tay ngay tại đây. Hắn ân cần mời Nhan Như Ngọc ngồi xuống, giống như hắn là chủ nhân nơi này vậy.

Đừng bảo là hắn, ngay cả mấy vị cường giả Yêu tộc trẻ tuổi thường xuyên nhìn thấy Nhan Như Ngọc lúc này cũng hoảng hốt, hành động có chút thất lễ.

Trước một vật xinh đẹp hoàn mỹ, người nhìn sẽ luôn muốn thưởng thức và mê say.

- Nhan tiên tử, lại gặp mặt rồi.

Diệp Phàm hỏi thăm.

Nhan Như Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, nói:

- Tu vi Diệp tiểu đệ tiến bộ thần tốc, thật đáng mừng.

- Có gì đáng chúc chứ, Diệp tiểu huynh đệ gặp phải phiền toái, bị một kẻ điên bám theo. Kim Sí Tiểu Bằng vương muốn lấy tính mệnh của hắn.

Đồ Phi trực tiếp đi vào vấn đề.

- Tại sao?

Mặc dù Nhan Như Ngọc đang nhăn mày, nhưng sắc đẹp vẫn rất động lòng người. Âm thanh của nàng ta như tiếng trời tự nhiên, vô cùng êm tai.

- Kim Sí Tiểu Bằng vương muốn nguyên căn vạn vật mẫu khí của Diệp tiểu huynh đệ, không những muốn cướp đi mà còn muốn lấy tính mạng của huynh đệ.

Đồ Phi căm giận bất bình.

- Thánh vật thiên địa động nhân tâm, dù Kim Sí Tiểu Bằng vương không đòi, chắc chắn cũng có người khác xuất thủ.

Nhan Như Ngọc nói.

Thần sắc của mấy tên cường giả Yêu tộc trẻ tuổi cũng có chút mất tự nhiên, mặc dù bọn họ ngồi ở đây, nhưng quả thật trong lòng cũng có ý niệm khác.

- Trong người ngươi có thánh vật, tự nhiên sẽ có người mơ ước, tốt nhất là nên lánh đời tu hành.

Nhan Như Ngọc nói.

Nàng cũng không nói Diệp Phàm không nên tới đây, nhưng ẩn ý nói rõ rằng động phủ của Đại Năng Yêu tộc không phải là niết bàn của hắn.

Khi Diệp Phàm đốt chết thái thượng trưởng lão của Cơ gia tại Nam vực, chuyện hắn có vạn vật mẫu khí đỉnh đã lộ ra bên ngoài. Cho nên, chỉ cần Diệp Phàm xuất hiện ở nơi nào, chắc chắn hắn sẽ bị người khác dòm ngó.

Nhưng mà lần này Diệp Phàm cũng không có lựa chọn nào khác, hắn cần lấy dung mạo thật để tiến vào trọng địa Yêu tộc, trước là muốn có quan hệ gần gũi với cố nhân, sau là muốn dò xét tung tích của Bàng Bác.

Thanh Y Tiểu Giao vương nói:

- Bằng huynh quả thật quá đáng, mong tiên tử tương trợ ta khuyên hắn.

Thân phận Nhan Như Ngọc không bình thường, chính là hậu nhân Đại Đế Yêu tộc, hơn nữa chiến lực bản thân nàng ta cũng rất kinh người. Hai năm trước đã từng ở Nam vực đại chiến với Thần thể của Cơ gia, bất phân thắng bại.

- Ta sẽ thử thuyết phục hắn!

Nhan Như Ngọc gật đầu.

Cảnh vật ở bên ngoài rất xinh đẹp, nơi nơi là cảnh đẹp: những tảng đá kỳ lạ, các cây tùng cao chót vót, sương mù mờ ảo.

Trong núi có nhiều đền đài, đối diện có những ngọn núi hùng vĩ, khắp núi lại là những cây thông già cứng cáp. Trên đỉnh núi còn có một chòi nghỉ mát, được các cây tùng bao phủ vờn quanh, Kim Sí Tiểu Bằng vương và các Yêu tu đang ngồi đối ẩm ở bên trong.

Đám người Thanh Y Tiểu Giao vương, Nhan Như Ngọc, Diệp Phàm, Đồ Phi bay đến đình dài đó. Kim Sí Tiểu Bằng vương bỗng nhiên đứng lên, mắt nhìn thẳng vào Diệp Phàm, sát khí tràn ngập như thủy triều dâng lên.

- Ngươi làm vậy là sao?

Nhan Như Ngọc mở môi hỏi.

Kim Sí Tiểu Bằng vương chắp tay, nói:

- Ra mắt Nhan tiên tử, ta muốn lấy nguyên căn vạn vật mẫu khí!

Hắn không giấu diếm ý định của mình, nói thẳng ra với Nhan Như Ngọc.

- Diệp Phàm là bạn cũ của ta, cũng là khách của ta, ngươi làm vậy là quá đáng rồi.

Nhan Như Ngọc đứng ở trên đỉnh núi, y phục màu trắng bay phất phới theo gió, tựa như muốn thuận theo gió bay đi.

- Yêu tộc ta từ trước đến nay luôn nói kẻ mạnh làm vua, tiên tử và một phế thể Hoang Cổ như hắn có giao tập gì chứ, đừng có gạt ta.

Mái tóc vàng của Kim Sí Tiểu Bằng vương bay múa, tròng mắt lóe lên như điện quang.

- Hắn là người quen cũ của ta, ta không muốn ngươi làm khó hắn.

Nhan Như Ngọc điềm tĩnh trả lời.

- Tiên tử là hậu nhân Đại Đế, trong cơ thể có chảy thánh huyết của Yêu tộc, không nên có quan hệ với một tên phế thể. Hãy để ta giết hắn, chém rụng đoạn nhân quả này cho công chúa!

Lời nói của Kim Sí Tiểu Bằng vương vô cùng kiên quyết, sát khí thoáng cái dâng trào.

- Con bà nó, điểu nhân này điên thật rồi!

Đồ Phi thấp giọng mắng.

- Đủ rồi, ngươi làm vậy là đạo lý gì chứ!

Nhan Như Ngọc tỏ ra không vui, nói:

- Hắn là bằng hữu của ta, tu vi có liên quan gì ở đây?

- Trên người hắn có thánh vật nguyên căn vạn vật mẫu khí, hôm nay lại xuất hiện trong trọng địa Yêu tộc ta, đây là ý trời khó tránh, vật này phải thuộc về ta.

Kim Sí Tiểu Bằng vương không lùi bước.

- Nói như vậy, ngươi muốn giết bằng hữu của ta chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng của mình?

Nhan Như Ngọc nở nụ cười lạnh.

- Không thể nói như vậy, ta có ý chí của Đại Đế. Nếu có được vật này, chắc chắn tương lai sẽ luyện chế thành vũ khí Cực Đạo, làm cho Yêu tộc ta cường đại hơn!

Lời nói Kim Sí Tiểu Bằng vương vô cùng tự tin, đôi mắt bắn ra hai đạo ánh sáng sắc bén.

- Ngươi không sợ gió lớn làm đau lưỡi sao? Xưa nay có mấy người đạt đến Đại Đế được, chỉ dựa vào tên điên như ngươi mà cũng muốn làm?

Đồ Phi cười lạnh.

- Dựa vào việc ta đánh khắp thế hệ trẻ Đông Hoang không có địch thủ, có thể nói là ngang ngửa với Đại Đế thời trẻ!

Ánh mắt Kim Sí Tiểu Bằng vương trở nên sắc bén, nhìn Đồ Phi như đang nhìn một người chết, nói:

- Trong vòng ba chiêu là ta có thể lấy tính mạng của ngươi, ngươi có thể tới đây thử một lần!

Sát khí điên cuồng hiện rõ lên trong mắt hắn, sải bước đi về phía trước, cả người tản phát khí thế duy ngã độc tôn, như muốn lấy tính mạng của Đồ Phi thật.

Đồ Phi vô cùng tức giận. Hắn và Diêu Quang thánh nữ từng đại chiến với nhau, nhưng vẫn có sức tự vệ cho mình, mà lúc này Kim Sí Tiểu Bằng vương lại tuyên bố ba chiêu giết hắn, thật sự làm cho hắn rất uất ức.

Nhưng hắn cũng nhịn được không xúc động nhất thời mà ra tay, bởi vì Kim Sí Tiểu Bằng vương quả thật rất đáng sợ, trước đó không lâu hắn và Thanh Y Tiểu Giao vương đã liên thủ với nhau, nhưng lại bị Kim Sí Tiểu Bằng vương dùng một bàn tay trái đánh bay ra ngoài. Phải biết rằng Thanh Y Tiểu Giao vương hoàn toàn có thực lực giao thủ với các Thánh Tử đó!

Nên Đồ Phi chỉ còn cách cắn răng, nói:

- Đồ điên!

Kim Sí Tiểu Bằng vương không chú ý đến Đồ Phi nữa, hắn ta xoay người nhìn thẳng Diệp Phàm, nói:

- Tới đây chịu chết đi!

- Nếu như ở thời kỳ Hoang Cổ, ngươi dám giết Thánh thể Hoang Cổ sao?

Đồ Phi cố gắng nói giúp Diệp Phàm.

- Đáng tiếc, năm tháng trôi đi không thể trở lại nữa.

Kim Sí Tiểu Bằng vương lạnh nhạt đáp trả.

- Điều này rất khó nói, có lẽ hắn chính là một kỳ tích.

Nhan Như Ngọc tiến lên ngăn cản Kim Sí Tiểu Bằng vương.

Kim Sí Tiểu Bằng vương dừng bước, lạnh lùng nói:

- Điện hạ không nên cản ta, người như vậy không có hi vọng gì. Vô số năm tháng đã trôi qua, hắn cũng không phải là Thánh thể Hoang Cổ duy nhất, không phải mấy Thánh Địa cũng từng bồi dưỡng thể chất này sao? Nhưng kết quả cuối cùng cũng là bỏ qua.

- Có lẽ sẽ có chuyện ngoài ý muốn.

Thân thể của Nhan Như Ngọc vẫn đứng yên, che chắn ở phía trước.

Kim Sí Tiểu Bằng vương liên tục cười lạnh, nói:

- Ta và tiên tử đều biết loại thể chất này chỉ có một con đường, đường chết!

Diệp Phàm nghe vậy thì hơi giật mình một chút, bởi vì những gì Kim Sí Tiểu Bằng vương đang nói rất giống những gì hắn đã dự đoán.

Năm tháng trôi qua, có mấy người đã phát hiện được người mang thể chất Thánh thể Hoang Cổ, nên bí mật bồi dưỡng, nhưng sau đó lại phát hiện rằng rất khó để cho một Thánh thể mở được Khổ Hải. Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng họ cũng nghĩ được biện pháp khắc phục được khó khăn này, và phát hiện được thành tựu lúc tu hành của Thánh thể quả thật rất kinh người.

Một khi Thánh thể Hoang Cổ có thể tu hành được rồi, chỉ cần có linh dược vô tận là tu vi người mang thể chất này sẽ tăng lên rất nhanh, có được chiến lực không thể tưởng tượng. Các đại Thánh Chủ lúc trẻ đã từng hi vọng tương lai mình sẽ nhờ được bóng lưng thể chất đặc biệt này. Nhưng mỗi khi Thánh thể cần tiến lên thêm một bước thì số lượng tài nguyên cần cũng thật kinh người, dù là Thánh Địa cũng không thừa nhận nổi.

Từng có một Thánh địa tốn hao trăm vạn cân nguyên để bồi dưỡng một Thánh thể Hoang Cổ đến cảnh giới thứ năm Đạo Cung, nhưng một Thánh Địa có tài nguyên phong phú như họ đến đó cũng không chịu nổi được nữa.

Dựa theo những gì họ đã suy đoán, nếu muốn một Thánh thể tiến vào cảnh giới đại viên mãn tầng thứ năm bí cảnh Đạo Cung, rồi đột phá vào bí cảnh Tứ Cực thì cần ít nhất đến ngàn vạn cân nguyên, đây là một con số làm cho các đại Thánh Địa phải lắc đầu buông tha. Huống chi, không có ai biết sau khi tiến vào bí cảnh Tứ Cực thì loại thể chất này sẽ còn gặp khó khăn gì trong lúc tu hành hay không.

Vì vậy, một vài môn phái thực lực thâm hậu chút ít cũng biết được một điều: Thánh thể Hoang Cổ chỉ có thể dừng lại tại cảnh giới thứ năm bí cảnh Đạo Cung, không thể nào vượt qua được cái "kênh trời Hoang Cổ" đó được.

Phóng mắt nhìn cả thế gian này, cho dù là một Thánh Địa thì cũng không thể nào lấy ra được ngàn vạn cân nguyên, đây là một con số làm cho người ta phải tuyệt vọng.

Liên tiếp nhiều đại Thánh Địa thất bại, bọn họ kết luận rằng thời đại của Thánh thể Hoang Cổ đã suy tàn, không thể nào làm tái hiện lại tư thế vô địch năm xưa, mãi mãi không quật khởi được nữa.

Từ đó về sau, hầu hết mọi môn phái trên thế gian đều biết Thánh thể Hoang Cổ đã trở thành một phế thể, dù có tốn nhiều thời gian và tài nguyên để bồi dưỡng, những người mang thể chất này cuối cùng chỉ dừng bước ở bí cảnh Đạo Cung, bọn họ căn bản không tiến vào bí cảnh Tứ Cực được.

Trừ khi là mấy đại Thánh Địa điên hết lên, liên thủ với nhau bồi dưỡng một Thánh thể, cung cấp ngàn vạn cân nguyên cho người này, có lẽ đây là cách duy nhất để giúp loại thể chất này phá vỡ được lời nguyền giam cầm. Nhưng mà đây là điều không thể nào xảy ra được, bởi vì nhiều tài nguyên như vậy đã đủ bồi dưỡng được rất nhiều đại cao thủ, không cần phải làm như vậy để giúp một người, rất có thể kết quả cuối cùng là cái được không bù đắp đủ cái mất.

Về việc sau khi tiến vào bí cảnh Tứ Cực, con đường tu hành của Thánh thể Hoang Cổ sẽ gặp phải khó khăn như thế nào thì các đại Thánh Địa cũng không biết được, bởi vì từ trước đến nay chưa có Thánh Địa nào thực hiện được tới đó.

Kim Sí Tiểu Bằng vương vô cùng lạnh nhạt, nói:

- Ta nghĩ các ngươi cũng biết rõ những điều này, đợi chờ hắn chỉ là con đường chét mà thôi, không bằng để cho ta giúp hắn giải thoát. Nguyên căn vạn vật mẫu khí nên ở trong tay ta, tạo thành con đường Đại Đế cho ta!

Kim Sí Tiểu Bằng vương tiến lên phía trước, thân thể cường tráng toát ra một ma lực kỳ dị, khí thế kinh khiếp bức người. Hắn ta nói:

- Hơn nữa, công chúa nói nhầm một điều rồi, sao ta có thể là người tuyệt tình tuyệt tính được. Lần này ta đến nơi Thanh Giao vương ẩn cư chính là muốn cầu hôn với công chúa.

- Làm sao gả Nhan tiên tử cho một tên điên như ngươi được?

Đồ Phi mở miệng.

- Ngoại trừ ta ra, còn có thể là ai?

Kim Sí Tiểu Bằng vương đưa mắt nhìn bốn phương, nói:

- Sau này ta trở thành Yêu Đế, công chúa sẽ là Yêu Hậu.

- Ta chưa từng thấy con điểu nhân nào điên cuồng như ngươi, chờ khi nào ngươi đạt tới Đại Đế rồi thì hãy tiếp tục huênh hoang đi.

- Tương lai ngươi sẽ thấy!

Kim Sí Tiểu Bằng vương nói lời nhẹ nhàng, nhưng sát khí điên cuồng lại hiện rõ ra bên ngoài. Bỗng nhiên hắn vươn tay ra, rồi có một bàn tay to đánh tới Diệp Phàm.

"Phịch"

Nhan Như Ngọc xuất thủ, một đóa liên hoa trong suốt hiện lên chặn lại bàn tay to của Kim Sí Tiểu Bằng vương, làm cho cả ngọn núi lay động.

- Chỉ giết một phế thể Hoang Cổ mà thôi, công chúa thật muốn ngăn ta sao? Làm như vậy đáng giá sao?

Ánh mắt Kim Sí Tiểu Bằng vương trở nên sắc bén, chất vấn Nhan Như Ngọc.

- Ngươi nói ngươi muốn đi theo con đường Đại Đế phải không? Như vậy hãy đánh một trận với Thánh thể Hoang Cổ đồng giai đi, để ta xem thử ngươi có tư chất của Đại Đế hay không.

Nhan Như Ngọc bình tĩnh mở miệng.

- Đáng tiếc, cả thế gian này lại không có một Thánh thể Hoang Cổ đồng giai để ta giết!

Kim Sí Tiểu Bằng vương chắp hai tay ở sau lưng, lời nói bễ nghễ toàn bộ mọi người ở đây.

- Giết Thánh thể Hoang Cổ đồng giai...con chim này đúng là một tên điên, quá cuồng vọng!

Đồ Phi không nhịn được mắng.

- Ta có thể áp chế tu vi của ngươi đến cảnh giới thứ hai bí cảnh Đạo Cung!

Nhan Như Ngọc vươn bàn tay ngọc ngà ra, trong lòng bàn tay có một vật tỏa sáng lấp lánh, người khác không thể nào nhìn thẳng vào được.

- Vũ khí Cực Đạo!

Mọi người ở đây lập tức cả kinh, cảm thấy một cỗ khí tức kinh khủng đang tràn ra, không nhịn được mà run sợ. Đây chính là uy thế của vũ khí Cực Đạo, là Thánh binh do Đại Đế lưu lại.

- Xưa nay có mấy người đạt đến được cảnh giới Đại Đế, bọn họ đều là những người có thiên tư ngút trời. Ngươi có dám thử một lần xem mình có thể áp chế được Thánh thể Hoang Cổ đồng giai hay không?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)