← Ch.0301 | Ch.0303 → |
Khuôn mặt Đồ Phi sớm đã được biến đổi, tuy không thể giống như Diệp Phàm làm cho cả khí chất cũng đổi theo, nhưng cũng không lo bị người khác nhận ra, bởi vì hắn chưa từng chân chính tiếp xúc với mấy người này.
Hắn truyền âm cho Diệp Phàm, nói:
- Con mẹ nó, tên khốn kiếp nào cung cấp tin tức cho bọn họ, chẳng lẽ cũng giống chúng ta muốn lừa họ, chỉ là trùng hợp địa điểm mà thôi?
Diệp Phàm trong lòng cũng suy tính, Diêu Quang và Cơ gia CÙNG tới tòa Sơn Thành này, hiển nhiên là có chuyện bất thường rồi.
- Bất kể là ai tới thì thánh thể thái cổ nhất định phải là của ta, hắn chính là nô bộc tương lai của ta.
Hạ Cửu u lạnh lùng nói.
- Lần này bất kể ra sao thì ta nhất định cũng phải chém tên nhóc áo trắng này thành tám mảnh, hắn không phải có mười vạn cân Nguyên sao, cướp luôn của hắn.
Đồ Phi nảy sinh ác độc.
Diệp Phàm cũng muốn đập cho hắn một trận, tên Hạ Cửu u này cũng quá kiêu ngạo đi, tuy nhiên dường như hắn thực sự có lai lịch lớn, dám tranh chấp với người của Thánh địa.
- Khí phách thật là lớn, muốn thu thánh thể thái cổ làm nô bộc, đúng là khiến ta được đại khai nhãn giới.
Một lão già say khướt trên lầu mở miệng.
Cơ Bích Nguyệt cười như tiếng chuông bạc, nói:
- Thu thánh thể thái cổ làm nô bộc, thật là một chủ ý hay, ta cũng động tâm rồi đó.
Một nam nhân trung niên uống xong một chén rượu, thở dài:
- Thánh thể thái cổ thực sự xuống dốc đến vậy sao, nhớ khi xưa phong tư ngút trời, đúng là thế sự thay đổi, không thể lường trước được a!
Hạ Cửu u không lớn tuổi, nhưng lại rất lạnh lùng, không có chút hồn nhiên trẻ thơ nào cả, hắn lạnh lùng nói:
- Thánh thể thái cổ thì thế nào, vật đổi sao dời, sớm đã không thích ứng được với thế giới này nữa, chỉ có thể trở thành nô bộc cho người ta mà thôi.
- Từ xưa tới nay, không ai dám thu thánh thể thái cổ làm người hầu, đây là việc chưa từng xảy ra, thể chất vô địch này quả thực đã bị chôn vùi trong bụi mờ lịch sử rồi!
Trên tửu lâu, rất nhiều người nhíu mày bất mãn đối với Hạ Cửu u, nhưng cũng chỉ có thể thở dài, đây là thực tế đang diễn ra, cái gọi là thánh thể hiện giờ đã là phế thể rồi, không thay đổi được.
- Hạ tiểu đệ, ta cũng muốn thu thánh thế này làm nô bộc, ngươi xem có được không?
Cơ Bích Nguyệt cười thật ngọt, trông như một đóa mẫu đơn tỏa hương.
Hạ Cửu u chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen như bảo thạch lóe sáng, đẹp tới mức nữ nhân cũng phải ghen tị, nhưng nói chuyện lại rất bá đạo.
- Ta đã nói rồi, không ai được tranh với ta, cái thánh thế này ta nhất định thu lấy, muốn dùng hắn để luyện chế thần dược, sau này hắn chính là nô bộc trung thành nhất của ta.
- Tiểu huynh đệ thật bá đạo quá đó, tỷ tỷ ta cũng muốn thu hắn làm nô lệ, hay là vậy đi, để tránh xung đột, chúng ta ai bắt được hắn trước thì sẽ là chủ nhân của hắn, thế nào?
Cơ Bích Nguyệt cười tươi như hoa.
- Do có chút liên quan đến tổ tiên Cơ gia các ngươi, nên ta cũng không muốn xé rách da mặt, cứ vậy đi, ai bắt được hắn trước thì sẽ là chủ nhân của hắn.
Hạ Cửu u lạnh lùng đáp.
Hai người không coi người khác vào đâu, nói rất đơn giản, giống như đang phân chia một kiện hàng hóa vậy, cũng không có vẻ nghiêm trọng gì cả.
- Nếu ta bắt được hắn trước tiên thì sao?
Cường giả tuyệt đỉnh Lý Thụy của Diêu Quang Thánh Địa mở miệng, hắn anh khí nội liễm, trong mắt ngẫu nhiên có điện quang lưu chuyển.
Trên người Diệp Phàm có Vạn Vật Mẫu Khí, hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, nếu vậy thì làm sao đáp lại "kỳ vọng" của Thái thượng trưởng lão Diêu Quang, đây chính là cơ hội duy nhất để hắn lên làm Thánh tử.
- Lý Thụy huynh cũng muốn thu thánh thể thái cổ làm nô bộc sao?
Cơ Bích Nguyệt nhợt nhạt cười.
- Hắn đã bắt Thánh tử và Thánh nữ của Diêu Quang ta, tất nhiên là ta phải ra tay bắt hắn về Diêu Quang để các trưởng bối xử lý rồi.
Lý Thụy không có lựa chọn khác, hắn chỉ có thể ra tay, cả về công lẫn tư thì hắn đều phải bắt được Diệp Phàm.
- Ta đã nghe nói qua Diêu Quang Thánh tử, nhưng ngươi là ai, sao dám cùng ta tranh đoạt?
Không thể không nói, Hạ Cửu u tuy tuổi không lớn nhưng lại rất cường thế.
- Vị này chính là một trong bốn vị cao thủ trẻ tuổi của Diêu Quang, ba năm trước đây đã đạt tới Tứ Cực Bí Cảnh, là thiên tài quán thế của Diêu Quang, cùng thế hệ thì có rất ít người địch được hắn.
Đồ Phi chậm rãi nói. Hắn cũng không phải ý tốt mà giới thiệu, chỉ hận không thể lập tức khiến cho hai bên va chạm, như thiên thạch đâm phải sao chổi, bắn ra những tia lửa hủy diệt, bắt đầu một hồi đại chiến.
Diệp Phàm ở một bên cười, cũng không nói gì.
- Ta chỉ muốn biết hắn có mạnh hơn Diêu Quang Thánh tử hay không mà thôi.
Hạ Cửu u hừ lạnh.
Trên lầu có không ít người yên lặng quan sát, tên thiếu niên áo trắng tuấn mĩ đến yêu nghiệt này không thèm để thứ gì vào mắt, kiêu ngạo tới tận trời, mọi người đều rất mong được nhìn một trận chiến giữa hắn và người khác.
Lý Thụy đến từ Diêu Quang Thánh Địa, vô cùng trấn định bình tĩnh, không đáp lại, chỉ ung dung khẽ cười mà thôi.
- Ngươi nếu đã không bằng Diêu Quang Thánh tử thì đừng có tranh với ta làm gì, sớm rời đi thôi.
Hạ Cửu u thưởng thức chén rượu, hờ hững nói.
- Vị tiểu huynh đệ này thật bá đạo, rốt cuộc thì sư thừa của ngươi là ai?
Lý Thụy có chút trầm mặt nói.
Tượng đất cũng biết giận dữ, huống chi hắn là một nhân vật thiên tài, nếu bị khinh thường mà hắn còn không để ý tới thì sẽ bị coi là không có cốt khí, là yếu đuối, tổn hại tới uy danh Diêu Quang, như vậy thì cái chức Thánh tử sẽ hoàn toàn vô duyên với hắn.
- Hỏi để làm gì, ngươi nếu muốn thử một chút thì cứ ra tay tự nhiên đi.
Thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u vô cùng trực tiếp.
- Ngươi quá cuồng vọng rồi!
Lý Thụy lắc đầu.
- Dối trá như vậy làm gì, nếu đã muốn thì làm luôn, đã xé rách da mặt rồi thì cần lý do làm gì nữa, để cho ta tới đánh ngươi là được.
Thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u nói xong liền động thủ, quả nhiên rất trực tiếp, không dây dưa chút nào.
Hắn giơ tay đánh về phía trước, ngón tay tinh tế thon dài như dùng dương chi bạch ngọc chạm khắc mà thành, so với tay của nữ nhân còn đẹp hơn, không có chút tì vết nào.
Lúc này, rất nhiều người đều hết hồn, cảm giác hít thở không thông, áp lực cường đại khiến cho người khác khó thở được.
Ngón tay ngọc của Hạ Cửu u khẽ gẩy một cái, bắn ra một tấm bia bằng sắt, trên mặt có văn tự hiện ra, tràn ngập khí tức của đạo, vô cùng cường đại, lập tức trấn áp Lý Thụy.
Tất cả mọi người đều giật mình, đây cũng không phải là binh khí, mà là thần lực được thiếu niên áo trắng ngưng kết thành "Đạo bi", hắn rất thoải mái, tùy ý xuất ra.
Ầm!
Lý Thụy dùng tay nâng lên, chống đỡ đạo bi này, khiến cho nó không thể hạ xuống, nhưng hắn chợt biến sắc, tấm bi này khiến hắn thầm kinh hãi, đè cho hai tay hắn cũng phải run lên.
Xích!
Văn tự trên đạo bi lóe ra, sáng chói, khí tức của đạo tràn ngập, như dòng nước lưu động, càng lúc càng nặng thêm.
Ca!
Sàn dưới chân Lý Thụy vỡ ra bốn phía trông như mạng nhện, hắn sắp bị đè xuống dưới lầu, phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Đột nhiên, ánh sáng đẹp đè lóe ra, toàn thân Lý Thụy được bao bọc trong một luồng ánh sáng thần thánh, giống như thánh hỏa hừng hực thiêu đốt, lập tức nâng tấm đạo bi này lên.
- Đây là... Hỗn Nguyên Thánh Quang Thuật, được xưng là vạn pháp bất xâm, bí pháp phòng ngự cường đại nhất Đông Hoang.
- Lý Thụy chiếm được kế thừa này, chẳng lẽ sẽ trở thành Diêu Quang Thánh tử sao?
Không ít người kinh hãi, loại bí thuật này là bất truyền của Diêu Quang, trong thế hệ trẻ tuổi thì chỉ có một hai người mới có thể học, đều được nắm trong tay những người cường đại nhất.
- Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền...!
Thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u khẽ ngâm, văn tự trên tấm bi này lại càng nhiều thêm, như là "Đạo" và "Lý" đan vào nhau, phát ra tiếng "ông ông" rung động, như là một tấm thần bi do đại đạo hóa thành.
Không chỉ là Lý Thụy đang trong cuộc, mà cả những người bên cạnh cũng đều cảm nhận được áp lực to lớn, có không ít người xung quanh suýt nữa ngồi hẳn xuống đất.
Ca!
Sàn nhà lại nứt tiếp ra, Lý Thụy nhíu mày, hắn cảm thấy không hay, tên thiếu niên áo trắng này quả thực có vốn để cuồng vọng.
Thương!
Đột nhiên, thần quang chói mắt phát ra, tất cả mọi người chỉ có thể nhắm hai mắt lại, không cách nào nhìn thẳng vào, một đạo thánh kiếm bổ tới, đánh đạo bi văng ra một bên.
Ở cửa thang xuất hiện một nam nhân mặc áo vàng, rất trẻ tuổi, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, nhưng lại rất bình tĩnh, thánh kiếm lóe lên một cái, lập tức chìm vào trong cơ thể hắn, vừa rồi chính là hắn ra tay giải vây.
- Người nào, dám động thủ với ta?
Đôi mắt thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Đại Diễn, Hạng Nhất Phi.
Nam tử áo vàng tự báo tên.
Tất cả mọi người ở đây đều cả kinh, mới vừa rồi thanh thánh kiếm phát sáng rực rỡ, như thần kiếm ngang trời phát ra thì đã có người suy đoán, hiện tại quả nhiên đã được chứng thực.
Đại Diễn thánh kiếm vô cùng nghịch thiên, khi đạt tới cảnh giới tận cùng thì có thể chặt đứt tất cả, diễn biến ra các tiểu thế giới.
- Thì ra là người của Đại Diễn Thánh địa, ngươi muốn cùng ta động thủ sao?
Hạ Cửu u hỏi, tuổi không lớn nhưng khí thế lại rất kinh người.
Đại Diễn Thánh địa cũng chưa từng xuất hiện Đại đế, cũng không có vũ khí Cực Đạo, nhưng lại vẫn có tiếng tăm lừng lẫy tại Đông Hoang, là một trong những thế lực cường đại nhất.
Hai chữ Đại Diễn đại biểu cho quá trình thiên địa diễn biến, dám dùng cái tên này thì nhất định không tầm thường chút nào, bọn họ lấy tự nhiên làm thầy, có các thần thuật rất khó lường.
Trên thực tế, Đại Diễn Thánh địa còn cổ xưa hơn rất nhiều Thánh địa khác, là một trong những kế thừa xa xưa nhất của Đông Hoang, sâu không lường được.
Hạng Nhất Phi đến từ Thánh địa này, tất nhiên là sẽ đại biểu cho cường đại và thần bí, không ai dám khinh thường, hắn mở miệng nói:
- Ta chỉ muốn làm người hòa giải mà thôi, không muốn hai vị quyết đấu sinh tử.
- Đánh hắn mà còn phải liều chết sinh tử sao?
Hạ Cửu u cười lạnh, không chút nể mặt nào.
- Ngươi...!
Lý Thụy tức giận, mái tóc bay loạn lên.
Hạng Nhất Phi của Đại Diễn Thánh địa mỉm cười, nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, nhìn ngươi chỉ có vẻ mười ba, mười bổn tuổi, nhưng lại có tư chất ngút trời, thành tựu trong tương lai không thể lường được, chỉ là tính tình hơi lớn lối một chút đó.
Tính tình của thiếu niên áo trắng này thì tất cả mọi người ở đây đều đã được biết rồi, khiến người ta có chút không chịu nổi, nhưng vì hắn cường thế mà lại xem nhẹ số tuổi, mãi tới giờ thì mới giật mình nhớ ra.
Bằng này tuổi mà đã có thể cùng tranh phong với các truyền nhân Thánh địa, điều này có chút rợn người, thật sự là một trong những thiên tài kiệt xuất a!
- Khi nhỏ tuổi xuất sắc, không có nghĩa khi lớn lên cũng là kỳ tài, các ví dụ từ xưa tới nay thì còn ít sao?
- Trước đây tại Đông Hoang đã từng có thiên tài tuyệt thế tám tuổi tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, kết quả thế nào, chẳng phải là chết mà không ai thương tiếc đó sao!
Có một số người không thích Hạ Cửu u cuồng vọng, mở miệng phản bác.
- Dù sao thì cùng còn hơn cái loại vừa sinh ra đã không có ai thương tiếc như các ngươi!
Thiếu niên áo trắng Hạ Cửu u vẫn vô cùng kiêu ngạo, cười lạnh nhìn mọi người.
Rất nhiều người đều không nói gì, tên thiếu niên này chẳng cố kỵ gì cả, bày ra bộ dáng cả thiên hạ là địch.
Tới lúc này thì đến cả Diệp Phàm cũng phải giơ ngón tay đối với hắn, đương nhiên là ngón tay cái hay là ngón khác thì khó nói trước được.
- Các thiên tài từ xưa tới nay đều trưởng thành mà lên, chuyện ngoài ý muốn phát sinh cũng chỉ là số ít mà thôi.
Một lão bộc phía sau thiếu niên áo trắng điềm tĩnh nói.
Tất cả mọi người đều im lặng, Hạ Cửu u mới bao nhiêu tuổi, chỉ là mười ba mà thôi, vậy mà đã có thể áp chế cả cường giả Tứ Cực Bí Cảnh, nếu để hắn tiếp tục trưởng thành thì quả thực sẽ trở thành một tên yêu nghiệt.
← Ch. 0301 | Ch. 0303 → |