Truyện ngôn tình hay

Truyện:Già Thiên - Chương 0333

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0333: Chấn động Thần Thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đương thời, thần dược đã tuyệt tích các Thánh địa đều không chiếm được, những Hoàng triều bất hủ kế thừa mười mấy vạn năm cũng không thể tìm ra.

Lão Thánh chủ ở Đông Hoang và lão Hoàng chủ ở Trung Châu khi thọ nguyên sắp hết thì đều lựa chọn đi tới Đại Hoang, chỉ vì vạn nhất có hy vọng tìm kiếm được một gốc nhưng cho tới bây giờ còn chưa nghe nói có ai hái được thần dược.

Có lẽ chỉ có thể tìm được ở trong mấy đại cấm địa sinh mệnh, tuy nhiên đây là nơi mà nhân lực không thể đi vào, các Thánh địa cũng bất lực.

- Mười một vạn cân Nguyên!

Hoàng tử Đại Hạ báo ra một cái giá.

- Mười hai vạn!

Có hai lão nhân hợp lực báo ra con số này, quyết tâm mua bằng được!

- Chư vị, không phải ta không muốn bán mà đã nói rồi, thần dược như vậy hẳn phải nghĩ biện pháp cứu sống, nếu không Đông Hoang sẽ tổn thất rất lớn!

Diệp Phàm tỏ vẻ chính khí nói.

Nơi này ai cũng âm thầm nguyền rủa, đều thấy được hắn đúng là gian thương, liên tục tìm cách nâng giá.

Trong đó có một lão nhân lắc đầu nói:

- Chỉ cần xé ra khỏi Nguyên, dược thảo bình thường tất sẽ thành tro bụi, không thể trường tồn hậu thế. Dù là thần dược cũng phải cẩn thận dùng, càng không nói có thể làm sống lại.

Một lão nhân khác cũng nói:

- Đã qua vô số năm, cây thần dược dù có đầy đủ gốc rễ cũng căn bản không thể sống lại.

Diệp Phàm mỉm cười nói:

- Ta thấy không hẳn! Không phải có truyền thuyết rằng cổ sinh vật được phong trong Nguyên sau khi đi ra còn có thể sống lại sao?! Thần dược này nhất định không như bình thường, ta nghĩ hẳn có thể sống lại.

Lý Hắc Thủy đệm thêm vào:

- Đúng thế, đến lúc đó có thể kết xuất ra thần dược không hao tổn gì, gốc tiên căn này hàng năm đều có thu hoạch.

Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung Lý Nhất Thủy trong lòng không thoải mái, trầm giọng nói:

- Không nói thần dược có thể sống lại hay không, dù có thể sống lại cũng cần mấy ngàn năm mới thành thục một lần, các ngươi chờ được sao?!

Nơi này, mọi người đều ngây cả ra. Một gốc thần dược tuy không trọn vẹn nhưng vô cùng quý báu, quả nhiên còn hi hữu hơn Thần Nguyên nhiều.

- Thật sự là vận khí nghịch thiên, khiến người ta đố kỵ. Ta nếu cắt ra báu vật như vậy thì nhất định sẽ tạ ơn trời phật hàng ngày!

- Đã bao nhiêu năm qua sớm không có thần dược xuất thế, hôm nay lại cắt ra được một cây khiến người ta thật sợ hãi.

Ngoài thạch viên có rất nhiều người tranh luận, hận không thể đổi chỗ cho Diệp Phàm. Đây là thần dược khiến người ta sợ hãi, khả ngộ bất khả cầu.

- Mười ba vạn cân Nguyên!

Hoàng tử Đại Hạ lần nữa lên gia, hắn không nói gì, chỉ dùng Nguyên nói chuyện mà thôi.

Đôi mắt của tiểu ni cô áo trắng lúng liếng chuyển động, đứng bên cạnh hoàng tử Đại Hạ, dường như rất muốn thu được thần dược này.

- Không phải ta đã nói rồi sao, ta cảm thấy có thể làm gốc thần dược này sống lại!

Diệp Phàm thở dài.

"Ngươi đây là muốn nhiều Nguyên hơn nữa!"

Trong lòng rất nhiều người đang thầm nguyền rủa.

- Mười năm vạn!

Lão đạo cô Đạo Nhất Thánh địa lạnh lùng mở miệng, không nhìn ra chút cảm xúc dao động nào.

- Cái này...

Diệp Phàm tâm động, tuy rằng là tiên căn tuyệt thế, có thể trồng nhưng phải chờ hơn mấy ngàn năm mới thành thục, hắn không thể chờ nổi.

Cái giá này báo ra không chỉ khiến những người nơi này bị chấn kinh mà cả những lão nhân bên ngoài cũng kinh hãi.

- Gốc thần dược này rốt cục có thể trồng được lần nữa không?

Lý Hắc Thủy hỏi, muốn kéo dài thời gian để tăng giá lên.

Thanh âm lão đạo cô vô cùng bình thản nói:

- Ta đã nói ra cái giá cao nhất rồi, nó chỉ đáng giá vậy thôi!

Yêu Nguyệt Không của Thiên Yêu Cung lúc này đã đi tới gần, khí chất đặc biệt xuất chúng, tuy là nam nhân nhưng loại có một loại cái đẹp yêu dị, tuy nhiên lại không hề âm nhu. Đôi mắt hắn thâm thúy như Yêu Thần.

- Loại tiên căn này trên đời hiếm có, hoàn toàn là vô giá, tuy nhiên muốn nó sống lại thì rất khó khăn, ngoại trừ dùng Thần Tuyền nuôi dưỡng mới có thể tỏa sáng sinh cơ.

- Cũng không thực tế chút nào! Nói tới Thần Tuyền thì trừ khi tiến vào mấy đại cấm địa sinh mệnh của Đông Hoang!

Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung Lý Nhất Thủy cười lạnh.

- Điều này không cần nói cũng biết! Không chừng mấy đại linh tuyền của Đông Hoang CŨNG có thể khiến nó khôi phục sinh cơ!

Lý Hắc Thủy nói.

Diệp Phàm CŨNG cười cười:

- Thánh địa truyền thừa mấy vạn năm cũng không diệt, nếu cứu sống gốc tiên căn này, thời gian mấy ngàn năm đối với bọn họ cũng không tính là gì, tương lai sẽ được ưu đãi vô cùng.

Mọi người nơi này không nói gì, hai người này kẻ xướng người tung, rõ ràng đang là gian thương!

Yêu Nguyệt Không áo tím cười cười, thấy tình huống này thật vui vẻ nói:

- Ta cảm thấy hai vị huynh đệ này thật khó xử, vì nếu quyết định không tốt thì sợ sẽ mất hòa khí chư vị. Ta nghĩ lựa chọn tốt nhất chính là đem gốc thần dược này tới Thiên Yêu Bảo Khuyết bán đấu giá.

- Có đạo lý!

Lý Hắc Thủy nghiêm túc gật đầu.

- Được, ta tán thành!

Bên ngoài thạch viên có người mở miệng.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy có không ít lão nhân tới đây, tất cả đều tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào, tinh thần quắc thước, vừa thấy đã biết không phải là thường nhân.

Diệu Dục Am, Quảng Hàn Khuyết và các đại Thánh địa thạch phường cùng rất nhiều đại giáo đều đã chiếm được tin tức, lớp người lớn tuổi đều đi tới.

Thần dược xuất thế tuyệt đối chấn động, dù không trọn vẹn cũng kinh động nhân tâm, nhất là lớp nhân vật đã sắp hết thọ nguyên lại càng động tâm.

Rất nhiều người sau khi nhận được tin tức đều trước tiến tới thăm dò. Nhìn ra bên ngoài là một mảnh đầu bạc trắng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Tuy rằng đều là những người thọ nguyên không còn nhiều, tuổi tác chênh lệch CŨNG thật lớn vì đối với những môn phái nhỏ, dù chỉ ba bốn trăm tuổi cũng đã là cao niên rồi.

Mà các Thánh địa, dù bảy tám trăm tuổi cũng còn rất cường thịnh, thực lực chênh lệch cũng rất lớn.

Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy, phủi áo bỏ đi. Hắn biết đã không còn cơ hội nữa.

- Lão gia hỏa này hẳn sẽ không thù dai, âm thầm đối phó chúng ta chứ?!

Diệp Phàm truyền âm.

Lý Hắc Thủy cười lạnh nói:

- Yên tâm đi, Hắc Thiết Lệnh trong tay ta đủ để áp chết hắn, hắn dám gây sóng gió thì sẽ khiến hắn đẹp mặt!

Diệp Phàm CŨNG không để ý nữa, Xích Long đạo nhân thiếu hắn một nhân tình, đã sớm nói cho hắn biết nếu có chuyện sẽ tới tìm hắn.

Những chuyện này đều vốn không tránh được, nếu muốn hào đổ ở Thần Thành thì nhất định sẽ có phong ba như vậy, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

- Hai huynh đệ các ngươi nếu đồng ý thì hiện tại Thiên Yêu Bảo Khuyết sẽ liền giúp các ngươi xử lý gốc thần dược này, ta sẽ bố trí người hộ tống!

Yêu Nguyệt Không rất chu đáo nói.

- Được, vậy ta ủy thác cho Thiên Yêu Bảo Khuyết vậy! Tuy nhiên cũng không phải bán lúc này mà đợi một thời gian nữa!

Diệp Phàm mở miệng nói.

Hắn muốn để cho càng nhiều người biết, phong ba lớn hơn chút nữa. Tốt nhất là đợi các đại Thánh chủ đánh Tử Sơn chịu nhục quay về mới bán đấu giá.

Trong tay hắn còn có một trái Nhân Nguyên Quả từng bị đại hắc cẩu cắn nữa. Sau khi những thứ quý hiếm này xuất thế chắc chắn sẽ vô cùng hấp dẫn, sẽ khiến càng có thêm nhiều người tới.

- Được! Hết thảy đều cho tiểu huynh đệ làm chủ!

Lập tức, Yêu Nguyệt Không tìm người tới tiếp thu hiện trường và bảo quản.

Nếu làm mất hoặc tổn hại, Thiên Yêu Cung sẽ bồi thường hai mươi vạn cân Nguyên, điều này khiến Diệp Phàm rất hài lòng và yên tâm.

Tuy nhiên, Thiên Yêu Cung tuyệt không tự mình cướp đoạt. Bọn họ đã qua tay rất nhiều thứ quý giá, không đáng để đánh đổi danh dự của mình.

- Có còn thiên lý nữa hay không đây?! Tên tiểu tử kia chỉ mất năm mươi cân Nguyên đã có được kết quả huy hoàng như vậy, thật khiến người ta tức hộc máu!

Vẻ mặt Ngô Tử Minh xui xẻo nói.

Lý Trọng Thiên cũng rất bất bình, nhìn Diệp Phàm ở trong thạch viên nói:

- Hắn chỉ biết Tây Qua Thạch, kết quả lại tìm ra một gốc thần dược, thật sự tức chết ta mất!

Nhóm người bọn họ có tất cả mười mấy người, ai ai cũng nguyền rủa vận may chó ngáp táp ruồi của hai người.

- Cái này gọi là thực lực, một đám ngu ngốc, chịu khó học hỏi đi!

Lý Hắc Thủy quay đầu nhìn lại chế giễu.

- Chết tiệt! Bị tên tiểu tử này làm nhục nữa chứ...

- *&A&%%, tên khốn này dám cười nhạo chúng ta sao?!

- Hoàng tử điện hạ, mời mở ra tảng đá của mình đi!

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Hiện tại không cần cắt ra hoàng tử Đại Hạ cũng đã biết mình chắc chắn đã thua. Thần dược lưu lại từ thái cổ khả ngộ bất khả cầu, gần như không thể nhận ra từ bề ngoài được.

Hắn cũng không hề lèo nhèo, trực tiếp một đao bổ ra, lấy ra một khối Nguyên dị chủng lớn chừng đầu người, giá trị chừng một thước khối Nguyên, quả không thể so sánh với Diệp Phàm được.

Hoàng tử Đại Hạ cũng rất thống khoái, giao ra ba thước khối Nguyên cho Diệp Phàm nói:

- Hai vị huynh đệ, trưa hôm nay ta mời hai vị đi Túy Tiên Khuyết uống rượu!

Diệp Phàm kinh ngạc. Đó chính là một trong tám đại Tiên Khuyết ở Thần Thành, vô cùng đắt đỏ, tiên yến cao cấp nhất chuyên chuẩn bị cho Thánh chủ và đại năng dùng.

- Điều này sao có thể...

- Kết giao thêm bằng hữu mà thôi!

Hoàng tử Đại Hạ cười nói.

Hoàng tộc Đại Hạ ở Trung Châu vô cùng quan tâm tới Nguyên. Tương truyền Thái Hoàng Kinh của bọn họ cũng được cắt ra từ Nguyên, hàng năm đều có người của hoàng tộc trú ở Thần Thành, thu mua kỳ thạch.

Diệp Phàm hiểu rõ hoàng tử Đại Hạ không phải là người bình thường, tuy chỉ thấy hắn đổ thạch một lần hơn phân nửa đã nhìn ra dấu vết cho nên muốn kết giao với hắn.

-o0o-

Bên cạnh, Yêu Nguyệt Không cũng cười lớn nói:

- Ta cũng muốn mời hai huynh đệ này nữa, trưa hôm nay chúng ta cùng nhau đối ẩm, không say không về.

- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh đi!

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cũng cười phá lên.

Chỉ có tiểu ni cô áo trắng là hơi chu miệng, lẩm bẩm một câu, vô cùng xem thường Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy.

- Vài vị còn tuyển thạch nữa không?

Lúc này, lão đạo cô bên cạnh mở miệng nói.

Nơi đây là thạch viên hiệu chữ Thiên, đều trưng bày trân thạch, không cho phép người nào dừng lại lâu.

Diệp Phàm nói:

- Ta CŨNG muốn tiếp tục tuyển thạch nhưng đáng tiếc là trong túi hết tiền, thạch liêu nơi này quá đắt!

Những người bên ngoài không ai nói gì, nhất là đám người Ngô Tử Minh và Lý Trọng Thiên vô cùng căm hận. Thắng nhiều Nguyên như vậy không ngờ còn phải thua cuộc, thật sự như thiên lôi bổ xuống.

- Nghĩ rằng vị công tử này có thể nhận ra thiên giới kỳ thạch đi! Nếu nhất thời không đủ Nguyên CŨNG không sao, thoải mái chọn thạch, tuy nhiên phải dùng gốc thần dược kia để làm đặt cọc!

Lão đạo cô nói.

- Nhưng ta đã cấp nó cho Thiên Yêu Bảo Khuyết rồi!

Diệp Phàm đáp.

- Có thể dùng Nguyên đấu giá được để khấu trừ hôm nay!

Lão đạo cô nói.

- Được!

Diệp Phàm gật đầu.

- Hôm nay còn không thu tay sao?! Đừng lập tức đổ không khiến Đạo Nhất Thánh địa lại được gốc thần dược kia đó!

Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm nhắc nhở.

Diệp Phàm lắc lắc đầu nói:

- Ta chính là đang muốn đổ một hồi ở Thần Thành, hôm nay là cơ hội hiếm có, sao có thể dễ dàng thu tay được?!

Yêu Nguyệt Không đi tới bên cạnh nói:

- Hai vị huynh đệ vẫn còn muốn tuyển thạch sao?! Quả nhiên có khí phách!

Hoàng tử Đại Hạ cũng cười lớn nói:

- Được, ta muốn quan sát một chút, học hỏi đôi chiêu!

- Thiếu niên này vẫn còn muốn đổ thạch?

Đám lão nhân bên ngoài ai CŨNG kinh ngạc, sau đó lại tiến tới, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

- Khi vận khí đến thì cũng không ngăn cản được. Đây là lời tuyên bố của rất nhiều người có kinh nghiệm đổ thạch, nếu cắt ra được thứ tốt nữa thì nhất định phải bán cho đám lão nhân chúng ta trước đó!

- Đúng vậy! Chúc ngươi vận khí tốt!

Ánh mắt đám lão nhân này vô cùng nóng bỏng, đi theo vào cả đoàn, ngay cả lão đạo cô CŨNG không tiện ngăn cản, bởi vì có không ít người là khách quen nơi này.

- Thần dược, ai cắt được thần dược? Để lão nhân ta xem chút coi!

Ngoài thạch viện đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ĩ, lại có lão nhân tới đây.

- Ở nơi nào, ta muốn xuất mười tám vạn cân Nguyên mua lấy!

Một đám lão nhân khác cũng tới, người cầm đầu là một lão nhân tóc còn rất ít, gần như đã rụng hết.

Những người nơi này đều vô cùng giật mình, không ngừng xuất hiện những lão nhân rất có lai lịch, tuổi tác lại nhiều tới dọa người.

Thái cổ thần dược hiện tại không thể tìm ra, thật sự có hấp dẫn kinh người, thu hút rất nhiều lão nhân, gồm cả những Thái thượng trưởng lão của các Thánh địa và không ít các đại nhân vật.

Có thể nói, Diệp Phàm khi cắt ra thần dược hình người ở Đạo Nhất thạch phường đã kinh động cả tòa Thần Thành, khiến người người chấn động.

Rất nhiều người nghe tin đều chạy tới xem, muốn thấy bộ dáng của thần dược như thế nào, còn rầm rộ hơn cả khi cắt ra được Thần Nguyên.

- Tới, cấp lão nhân ta chút địa phương!

Trong thạch viên hiệu chữ Thiên này xuất hiện một mảnh đầu bạc trắng, có người thậm chí bắt đầu tuyển chọn thạch liêu.

Đây vốn là một mảnh u tĩnh nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.

Bên trong thạch viên có mười mấy gốc cây đường kính tới mười thước nằm ngang như Thương Long, Diệp Phàm đi tới đi lui nơi này, vỗ vỗ vào từng khối kỳ thạch một rồi đặt xuống.

- Ngươi ngàn vạn lần phải chọn cho chuẩn, bằng không chúng ta sẽ không còn gốc thần dược kia nữa đâu! Ngươi không nghe nói vừa rồi có người đã báo giá lên mười tám vạn cân Nguyên sao?

Lý Hắc Thủy nhắc nhở.

- Không cần lo lắng được mất, cùng lắm chúng ta làm lại từ đâu!

Diệp Phàm rất bình tĩnh. Hắn nghiên cứu Nguyên Thiên Thư, biết được khi chọn thạch thì quan trọng nhất là phải cực kỳ bình tĩnh.

- Quả nhiên tâm thái rất tốt!

Yêu Nguyệt Không tán thưởng.

Hoàng tử Đại Hạ cũng muốn gật đầu nhưng lúc này Diệp Phàm lại cười cười để tiểu ni cô hỗ trợ chọn mấy khối đá khiến hắn không biết nói gì.

- Thiếu niên này công phu hàm dưỡng thật tốt, chúng ta đều rất coi trọng ngươi. Đổ thạch thì bảy phần dựa vào vận khí, hy vọng ngươi có thể cắt ra được một thứ trân hi nữa.

Một đám lão nhân đi theo phía sau, có người mở miệng cười lớn. Hắn nói cũng rất đúng, có người trong khoảng thời gian ngắn rất may mắn, đổ cái liền chuẩn, điều này cũng từng phát sinh trong thực tế.

Diệp Phàm đi tới đi lui, không ngừng chọn thạch, dọc theo con đường bằng đá cuội, đi sâu vào trong rừng trúc u tĩnh.

Hắn dừng chân trước một đám kỳ thạch mà mỗi khối có giá hơn mười vạn cân Nguyên. Loại đá này có một loại đạo vận lưu chuyển, rất đặc biệt. Trước đây Lý Hắc Thủy cũng từng nhắc tới loại kỳ thạch này.

- Rốt cục có người muốn động vào khối đá này, nhiều năm như vậy mà ta vẫn chưa thấy có người dám xuống tay.

Đám lão nhân phía sau rất kinh ngạc.

Diệp Phàm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ, không ngừng vuốt phẳng, cũng quan sát tỉ mỉ nhưng cuối cùng đành đứng lên, cảm thấy những đá này khó có thể xác định, hoặc như ẩn chứa thứ gì đó, hắn thật sự đắn đo khó quyết.

Hắn vừa nâng khối đá lên liền phát hiện cô gái đạo sĩ của Đạo Nhất Thánh địa đứng yên ở xa xa, như tiên ba sơ trán, giao hòa với cảnh sắc, không linh mà tự nhiên.

Vẫn như cũ, hắn không nhận ra được bóng dáng của nàng ta, không có sương mù, không có thần quang ngăn cản nhưng lại có một loại đạo vận mơ hồ che phủ khuôn mặt nàng.

Diệp Phàm đi về phía khác, tiếp tục chọn đá, Lý Hắc Thủy luôn đi bên cạnh, Yêu Nguyệt Không, hoàng tử Đại Hạ và tiểu ni cô cũng đi theo bên cạnh.

Không lâu sau, bọn họ đi ra khỏi rừng trúc, đi vào một mảnh ánh mặt trời chói chang, Diệp Phàm nhìn về phía Cửu Khiếu Thạch Nhân đang được ánh nắng chiếu rọi.

- Các ngươi sao lại đặt đám đá kia nơi này?

Diệp Phàm hỏi.

Nguyên sư phó đáp:

- Đây là kỳ thạch trời sinh hình người, truyền thuyết nếu có thể hấp thu đủ tinh hoa nhật nguyệt thì sớm muộn gì cũng biến thành thánh linh!

Khối đá này rất có lực hấp dẫn đối với Diệp Phàm, trời sinh hình người, có cửu khiếu, cực kỳ đặc biệt. Hắn đi vòng quanh, kỳ thật tâm thần vẫn chú ý nơi này.

Cố lão tương truyền trên thế gian có tiên thạch, trời sinh cửu khiếu, có thể lột xác thành thánh linh, là tồn tại rất gần với tiên, nhưng tảng đá này quá nhỏ, chỉ cao một thước.

Diệp Phàm trầm tư, cuối cùng vẫn động thủ, ôm lấy khối đá này, cẩn thận quan sát.

- Cửu Khiếu Thạch Nhân này có rất nhiều người với trình độ Nguyên thuật thâm sâu nhìn qua nhưng nhiều năm qua vẫn không ai động thủ!

- Thiếu niên này, ngươi thật muốn động tảng đá này?

Một đám lão nhân đều rất giật mình, bọn họ đều từng cân nhắc tảng đá này nhưng vẫn không có ai ra tay cả.

Khối đá này dù chỉ cao một thước nhưng lại có giá chín vạn cân Nguyên, quá đắt đỏ, rất nhiều người vẫn đắn đo không xác định.

- Có người muốn động Cửu Khiếu Thạch Nhân sao?! Lão nhân ta tới thật đúng lúc, phải nhìn kỹ mới được!

Có một số lão nhân nghe thấy mà tới.

- Lần trước, mấy tên cao thủ thế gia Nguyên thuật tới nghiên cứu cả nửa ngày mà vẫn lắc đầu từ bỏ, hôm nay thật có người muốn cắt tảng đá này sao?

Hôm nay, Diệp Phàm đã cắt ra thần dược thái cổ, ảnh hưởng còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn nên không ngừng có người tới xem, quả thực chấn động cả Thần Thành!

Diệp Phàm nâng khối kỳ thạch này lên, nhắm ngay Thái Dương, phân tích cẩn thận, lặng lẽ suy nghĩ.

Hắn vẫn cảm giác được khối đá này huyền diệu mà lại không huyền diệu, có chút không kìm được. Trong chốc lát, hắn có cảm giác như lâm vào giấc mộng, chốc lát lại cảm thấy nặng trịch, ảo giác như bên trong ẩn chứa thứ gì đó đặc biệt quý hiếm.

Bên cạnh, những lão nhân khác CŨNG đang bàn luận.

- Thần dược đã được đưa đi rồi, hôm nay ta không thấy được, không lâu nữa sẽ được bán đấu giá ở Thiên Cung Bảo Khuyết. Tuy nhiên, chuyến đi hôm nay cũng không tệ nếu có thể biết được rốt cục trong Cửu Khiếu Thạch Nhân có thứ gì. Coi như CŨNG giải quyết được một phần tâm nguyện.

- Không sai, ta vẫn muốn biết rốt cục nó ẩn chứa thứ gì?! Đáng tiếc những Nguyên thuật sư cao thâm kia cuối cùng CŨNG buông tha, không thể được đại khai nhãn giới!

Một đám lão nhân vô cùng hưng phấn vây quanh nơi này, đều chờ đợi Diệp Phàm mở Cửu Khiếu Thạch Nhân ra, giải đi tâm nguyện nhiều năm.

- Có nắm chắc không?

Lý Hắc Thủy truyền âm.

- Không nắm chắc, tuy nhiên đáng giá thử sức!

Diệp Phàm giơ kỳ thạch lên, quan sát kỹ từng chút một.

Hắn tập trung một lúc lâu, khi quay đầu lại không khỏi kinh ngạc, bên ngoài thạch viên này đã bị vây chặt, rất nhiều tu sĩ đang chờ mong nhưng không ai quá lớn tiếng làm ồn ào, tất cả đang lẳng lặng chờ đợi.

Trong đó còn có Khương Dật Phi, kỳ tài của Khương gia, một thân áo trắng như tuyết, hết sức xuất chúng.

Mà một nơi khác cũng có một bạch y nhân, là một nữ nhân với đôi mắt thánh thiện, thân mình hoàn mỹ không tì vết, cơ thể trong suốt, dĩ nhiên là An Diệu Y. Nàng không ngờ CŨNG đi tới đây.

Mãi cho tới lúc này, Diệp Phàm mới biết được hắn cắt ra thần dược đã chấn động Thần Thành, rất nhiều nhân vật đã tìm tới nơi này.

Giờ phút này, chỉ có một đám lão nhân là không cố kỵ gì, liên tục bàn luận, mà những người khác lại chỉ lẳng lặng quan sát.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, không ngờ bị nhiều người như vậy chú ý. Hắn rất nhanh tĩnh tâm, lại tiếp tục nghiên cứu khối đá.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1822)