Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 0342

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0342: Nguyên Thuật quyết đấu phong vân khởi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


- Nhân Nguyên Quả này có giá gốc là năm vạn cân Nguyên.

Lão già tóc trắng tuyên bố bắt đầu đấu giá.

Phía dưới lập tức truyền tới âm thanh bất mãn:

- Nếu không bị tổn hại thì thứ này có thể lên tới hai mươi vạn cân Nguyên, nhưng trước mắt tuyệt đối không thể vượt qua năm vạn cân Nguyên, tại sao giá gốc lại trực tiếp đặt cao như vậy?

- Đúng vậy, linh khí cũng xói mòn gần hết rồi.

Tuy nói vậy, nhưng mọi người vẫn tiếp tục đấu giá.

Tuy đã từng bị chó cắn qua, nhưng nó thực sự là Nhân Nguyên Quả, là báu vật hiếm có, có tác dụng cứu mạng.

Trong đó, phải nói là các Thánh địa không được tự nhiên nhất, muốn buông tha, nhưng lại không cam lòng, nhất là Diêu Quang Thánh Địa, dẫn đầu ra giá.

- Sáu vạn cân Nguyên.

- Bảy vạn cân Nguyên.

- Tám vạn cân Nguyên.

- Có lầm không vậy, thứ này đã bị chó cắn qua rồi, vẫn còn tranh đoạt gắt gao với lão phu như vậy?

- Nếu chê thì đừng cãi nữa, lão phu ra giá chín vạn cân Nguyên.

Lý Hắc Thủy cười tít mắt, nhìn thấy một đám lão già tranh nhau một Nhân Nguyên Quả bị chó cắn qua, hắn chỉ muốn cười phá lên.

Nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt hắn đọng lại, gia gia của hắn đứng dậy báo giá, nói:

- Chín vạn cân Nguyên.

- Ta!@#$%^&...Lão nhân gia ngươi tranh cái quả bị chó cắn này làm gì cơ chứ?

Cái mặt đen của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Diệp Phàm cười nói:

- Thứ này gần bằng thần dược, ngươi nên chúc mừng gia gia ngươi mới đúng.

- Ngươi không nói thì không chịu được à!

Lý Hắc Thủy tức giận nói.

- Ta bảo này Lý đại khấu, ngươi đang tuổi thanh xuân, thọ nguyên sung túc, tranh với chúng ta làm cái gì?

Một lão già cực kỳ bất mãn nói.

Gia gia của Lý Hắc Thủy không chút hoang mang, đáp lại:

- Đây là ta chuẩn bị cho con cháu, ta muốn luyện cho hắn một lò linh đan để tăng lên tu vi.

-Ta...!

Lý Hắc Thủy cứng họng, không nói nên lời, mới vừa nãy vừa cười nhạo kẻ khác, kết quả lại là rất có thể hắn phải hưởng cái quả bị chó cắn này.

- Mười vạn cân Nguyên.

Đúng lúc này, Xích Long đạo nhân vốn vẫn ngồi trong góc đột nhiên nói, thanh âm cũng không cao, rất bình thản.

Sau khi một đám lão già nhìn thấy hắn thì đều ngồi xuống, không tiếp tục ra giá nữa, ngay cả Từ Thiên Hùng là đại cường đạo đứng thứ ba cũng không nói câu nào.

- Mười hai vạn cân Nguyên.

Diêu Quang Thánh Địa báo giá, cũng chỉ có thế lực như vậy thì mới không sợ Xích Long đạo nhân khủng bố này.

Xích Long đạo nhân không tiếp tục ra giá nữa, bởi vì hắn thực sự không còn Nguyên.

Cuối cùng, không ai tranh với Diêu Quang nữa, tất cả đều biết rằng họ quyết tâm đạt được Nhân Nguyên Quả, thứ này được giao dịch với giá mười hai vạn cân Nguyên.

Người của Diêu Quang tiếp nhận kết quả này.

bốn vị đại nhân vật của cổ Hoa hoàng triều, đầu đội long quan, khí vũ hiên ngang, long hành hổ bộ, là người rời đi đầu tiên.

Thấy bọn họ đi ra, tất cả mọi người đều tránh ra một con đường, vô cùng kiêng kỵ, đây đều là các cường giả khủng bố tiến quân vào Tử Sơn.

Tiếp sau đó, vài lão tăng đến từ Tây Mạc cũng rời khỏi Thiên Yêu bảo khuyết, nhìn vầng sáng sau đầu bọn họ, mọi người vô cùng kinh hãi.

Ai cũng biết, lần tấn công Tử Sơn thứ ba sắp bắt đầu rồi.

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đi ra từ phòng khách quý, gặp ngay Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên và tên nam tử mặc cẩm y kia.

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi mà dám tới thạch phường Thánh địa, thì sẽ biết kết quả như thế nào.

Ngô Tử Minh, liên tục cười lạnh.

Lý Hắc Thủy cũng cười lạnh, nói:

- Ta nhớ rằng các ngươi đã từng nói, nếu mà đánh cược thua thì cả đời này sẽ không đặt chân tới đây một lần nào nữa.

- Ngươi biết vậy là tốt rồi!

Lý Hắc Thủy nói:

- Thật buồn cười, ngươi nói cái gì thì là cái ấy à? Ta chỉ muốn biết, vị này các ngươi mời đến là ai, có lai lịch gì?

nam tử cẩm y bước về phía trước, không thèm liếc hắn một cái, căn bản không để ý tới bọn họ, chỉ thản nhiên nói với Ngô Tử Minh ở bên cạnh:

- Đối phó với bọn họ cũng chỉ là việc tiện taỵ mà thôi. Lần này ta tới Thần Thành chính là muốn lấy một khối Thần Nguyên về chúc thọ tổ phụ.

Lý Hắc Thủy cười lạnh, nói:

- Tốt, tốt, tốt, vậy thì gặp lại ở thạch phường Thánh địa đi, đổ thạch đại chiến, xem ai thắng ai thua.

- Theo các ngươi thì đó là đại chiến sao?

nam tử cẩm y thản nhiên liếc hai người một cái, trực tiếp rời đi.

- Mấy tên thô kệch nhà quê, dám so sánh với người của Thác Bạt thế gia sao? Ngày xưa tới cả Nguyên Thiên Sư cũng đều phải tới bái phỏng gia tộc bọn họ đấy.

Ngô Tử Minh, cười to, nói:

- Chỉ cần các ngươi tới thạch phường, tất nhiên chúng ta sẽ xuất hiện, cho các ngươi biết thế nào mới là Nguyên Thuật.

Một làn hương thơm mát truyền đến, An Diệu Y đi ngang qua, cười nhẹ nhàng:

- Có đổ thạch đại chiến sao, Diệu Y nhất định sẽ tới xem.

- Ô, có chuyện này sao?

Đại Hạ hoàng tử cùng tiểu ni cô áo trắng cũng từ phòng khách quý đi ra, nghe được lời này, lập tức kinh ngạc.

Ở phía trước, Ngô Tử Minh dừng chân, quay đầu lại cười nói:

- An tiên tử mà đến thì tất nhiên là cầu còn không được, cuộc quyết đấu này còn có thêm một chút ý nghĩa.

Sau đó, hắn lại hướng tới Đại Hạ hoàng tử, nói:

- Điện hạ, ngươi nhất định phải tới xem, vị này chính là thiên tài kinh, thế của cổ Nguyên Thuật thế gia Thác Bạt gia tộc, ba năm trước đây đã từng ở trong một tòa cổ quáng tìm được Thần Nguyên.

- Người của Thác Bạt gia tộc sao?

Hoàng tử kinh hỷ, nói:

- Đây chính là một trong các Nguyên Thuật thế gia cổ xưa nhất, nghe nói là có thể bắt giữ được long mạch, khóa cả dãy núi.

- Có người một mình ở cổ quáng tìm được Thần Nguyên sao?

Khương Dật Phi, thiên tài của Khương gia, đi tới, mặc một bộ áo trắng, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã.

Ngô Tử Minh, vội vàng giới thiệu:

- Chính là vị thiên tài này của Thác Bạt gia tộc, đã từng một mình ở trong cổ quáng tìm được Thần Nguyên.

nam tử cẩm y cũng bởi vậy mà dừng bước, mặc dù hắn tự phụ là cuồng vọng, nhưng cũng không dám không để mắt tới Đại Hạ hoàng triều và người của thế gia thái cổ.

Diệp Phàm trong lòng vừa động, nam tử cẩm y của Thác Bạt gia tộc quả nhiên không tầm thường, Nguyên Thuật rất kinh người, nếu không thì không có khả năng cắt ra Thần Nguyên.

Mái tóc đen mượt của An Diệu Y tung bay, đôi mắt sáng thánh thiện, khuôn mặt luôn nở nụ cười động lòng người, nói:

- Thiên tài Nguyên Thuật quyết đấu, tất nhiên sẽ chấn động cả Thần Thành, Diệu Y nhất định sẽ tới xem.

- Không sai, tất nhiên chúng ta sẽ tới xem, đây chính là một sự kiện quan trọng, không chừng lại cắt ra được vật nào quý hiếm hơn cả Cổ Thần Dược ấy chứ.

Đại Hạ hoàng tử và Khương Dật Phi đều gật đầu, nói muốn đi thạch phường Thánh địa để theo dõi quyết đấu Nguyên Thuật, ngay cả tiểu ni cô áo trắng cũng sáng mắt lên.

Tên nam tử cẩm y là Thác Bạt Xương chỉ thản nhiên liếc Diệp Phàm một cái, giống như chưa từng coi hắn là đối thủ, tuy nhiên, bận tâm tới mặt mũi của An Diệu Y, Đại Hạ hoàng tử và đám người ở đây nên hắn cũng không nói gì.

- Chúng ta chờ ngươi ở Thánh địa thạch phường, kỳ thuật Nguyên Thuật của thế gia quyết đấu với kỹ thuật rách nát của tên nhà quê, ha ha!

Ngô Tử Minh, nói, Lý Trọng Thiên cũng quay đầu cười lạnh, bọn họ và tên nam tử cẩm y Thác Bạt Xương nghênh ngang bỏ đi.

- Tiểu Diệp Tử, ngươi mà không thắng tới mức lột sạch cả quần lót của chúng thì thật là có lỗi với ta, lại càng có lỗi với chúng đó!

Lý Hắc Thủy truyền âm, hắn thực sự nuốt không trôi cục tức này, sắp sửa điên lên rồi.

- Nhất định tới lúc đó Diệu Y sẽ tới xem Cổ Phong tiểu đệ đại triển thần uy.

An Diệu Y nhẹ nhàng cười, áo trắng phất phơ, theo gió mà đi, như một đám mây nhiều màu rời khỏi Thiên Yêu bảo khuyết.

- Đây tất nhiên là một hồi phong vân quyết đấu, không thể bỏ qua.

Đại Hạ hoàng tử cười nói, cùng với tiểu ni cô áo trắng rời đi.

Sau đó, Khương Dật Phi cũng hướng về phía Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cười thân thiện, rồi rời đi.

Diệp Phàm quay lại Thiên Yêu bảo khuyết, nhận lấy đồ vật đấu giá được, Cổ Thần Dược và Nhân Nguyên Quả đấu giá được tổng cộng năm mươi vạn cân Nguyên.

Phòng đấu giá lấy một thành tiền phí, tương ứng với năm vạn ba ngàn cân Nguyên, tuy nhiên, bọn họ giảm cho Diệp Phàm ba ngàn cân, nên hắn thực tế nhận được bốn mươi tám vạn cân Nguyên, to bằng một ngọn núi nhỏ.

Hắn cảm thấy đau đầu, nếu không đổi thành các loại Nguyên đặc biệt thì hắn căn bản không thể luyện hóa số này, sẽ bị ngập chìm trong số Nguyên này mất.

Tuy nhiên, trước mắt còn chưa cần phải đổi thành Nguyên đặc biệt, hắn còn phải đi đổ thạch, dùng đống Nguyên này để đổi lấy thứ quý giá hơn.

Yêu Nguyệt Không lại một lần nữa giữ bọn họ lại để uống rượu, thiên tài Nguyên Thuật đều là người mà mỗi thế lực lớn đều ra sức lôi kéo, nhất là phòng đấu giá của Thiên Yêu bảo khuyết.

- Hai vị huynh đệ, mời sang bên này, hôm nay phải chúc mừng hai vị một phen mới được.

Yêu Nguyệt Không cười.

- Tốt, hôm nay uống say một trận đi, ngày mai phải đi thu thập tên ghê tởm kia.

Lý Hắc Thủy nói.

- Tên ghê tởm nào vậy?

Yêu Nguyệt Không cười hỏi.

Lý Hắc Thủy nói:

- Là một tên đến từ Nguyên Thuật thế gia thời cổ, được xưng là thiên tài tuyệt thế, còn huênh hoang hơn cả Nguyên Thiên Sư nữa, tên là Thác Bạt Xương.

- Thì ra là thế gia thời cổ này, thật sự rất có lai lịch, nào, chúng ta vừa uống vừa nói tiếp.

Thác Bạt gia tộc vô cùng cổ xưa, truyền thừa rất lâu đời, có chỗ hơn người, cùng ba gia tộc khác được xưng là Nguyên Thuật tứ tông, nếu mà một mạch Nguyên Thiên Sư không xuất hiện thì không ai có thể vượt qua bọn họ được.

Nguyên Thuật thế gia cổ có rất nhiều nhân tài, mỗi khi có thiên tài xuất hiện thì đều được các Thánh địa coi trọng, nếu phát sinh, sự việc thần bí trong quặng mỏ Nguyên thì nhất định sẽ mời bọn họ tới.

Trận rượu này kéo dài từ giữa trưa tới tận chập tối, cả khách và chủ đều thả sức vui vẻ, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy mới rời đi.

Một gốc Cổ Thần Dược không hoàn chỉnh được Thiên Yêu bảo khuyết bán ra, chấn động cả Thân Thanh.

Không nghi ngờ gì cả, thiên tài Nguyên Thuật Diệp Phàm này khiến cho người khác vô cùng hâm mộ, một lúc có được mấy chục vạn cân Nguyên, rất nhiều người đều bàn luận về hắn.

Trong mấy ngày tiếp theo, thạch phường Thánh địa trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, nhất là Đạo Nhất Thánh địa, mỗi ngày đều có người ra vào không ngừng, không ít người có ý tưởng vớ lấy một khối quặng, hy vọng có thể bổ ra một gốc Cổ Thần Dược thứ hai.

Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy vô cùng khiêm tốn, luôn đóng cửa không ra ngoài, do có rất nhiều đại nhân vật ở trong Thần Thành, nên bọn họ cũng không muốn trở thành tiêu điểm chú ý cho mọi người.

Đại nhân vật của hoàng triều bất hủ tại Trung Châu, các đại Thánh chủ của Đông Hoang, Thánh tăng của Tây Mạc, tất cả đều đang ở trong Thần Thành chưa rời đi, nếu mà quá mức kiêu ngạo thì e rằng rất có thể sẽ bị mấy người này bắt lấy vào tay.

Mặc dù vậy, trong những ngày này vẫn có rất nhiều người bàn luận về hắn, người có thể lấy được Cổ Thần Dược, làm sao có thể bị bỏ qua được.

Dù hắn chưa đi ra ngoài, nhưng trong mấy ngày này danh tiếng Diệp Phàm tại Thần Thành vẫn rất lớn, hễ nói tới Nguyên Thuật và đổ thạch thì đều nhắc tới tên hắn.

Chưa tới bảy ngày, các nhân vật thần bí tới thánh thành này đã rất nhiều rồi, bách gia chư tử tại Trung Châu, các đại giáo chủ đều xuất hiện, thật sự khiến người ta phải chấn động trong lòng.

Rõ ràng, bọn họ quyết tâm đoạt được truyền thừa của Vô Thủy Đại đế, do đó mới vượt qua hư không tới Thần Thành này.

Nhất thời cả Đông Hoang chấn động, ngay cả các Thánh địa đều có người tới đây, do Trung Châu quá cường đại, không thể không khiến cho kẻ khác đề phòng.

Mỗi đại giáo chủ của bách gia chư tử tại Trung Châu đều tự mình tới, khiến cho ngay cả các đại Thánh địa của Đông Hoang cũng cảm giác ăn không tiêu, áp lực cạnh tranh đột nhiên tăng mạnh.

Không nghi ngờ gì nữa, lần tấn công Tử Sơn thứ ba chắc chắn sẽ long trời lở đất.

Nửa tháng sau, rốt cuộc rất nhiều đại nhân vật lần lượt rời đi, tiến tới Tử Sơn, chuẩn bị cho việc tiến công tiếp theo.

Trong nửa tháng này, một thiên tài Nguyên Thuật bỗng nhiên trở nên vô cùng nổi tiếng.

Thác Bạt Xương trở nên rất nổi tiếng tại Thần Thành, trong hơn mười ngày này, hắn đã ra tay ba lần, biểu diễn Nguyên Thuật kinh người.

Trong các thạch phường Thánh địa, mấy tên Nguyên sư phụ tóc đã bạc trắng đều hướng hắn thỉnh giáo, nghe hắn giảng dạy.

-o0o-

Đồng thời, trong thành còn xuất hiện lời đồn là thiên tài Nguyên Thuật Cổ Phong do e ngại Thác Bạt Xương nên đóng cửa không ra, không dám tiến vào thạch phường.

Lúc đầu, tất nhiên mọi người không tin, nhưng sau khi Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy biến mất nửa tháng, không đi đổ thạch lần nào, dần có nhiều người tin lời đồn này là thật.

Sau đó nữa, rất nhiều người tin rằng thiên tài kinh thế Thác Bạt Xương của Nguyên Thuật thế gia đi tới Thần Thành, khiến cho một thiên tài Nguyên Thuật khác là Cổ Phong không dám ứng chiến.

- Không phải hắn cắt được Cổ Thần Dược sao, tài năng như vậy sao lại không dám quyết đấu Nguyên Thuật cùng người khác?

- Ngươi thì biết cái gì, Thác Bạt gia tộc là Nguyên Thuật Thánh địa, đại biểu cho truyền thừa cao thâm nhất, ngay cả Nguyên Thiên Sư ngày xưa cùng từng tới bái phỏng đó.

Tất cả phố lớn ngõ nhỏ trong thành đều có người bàn luận chuyện này.

Trung tâm Bắc Vực dùng Nguyên làm vốn, tất cả mọi người đều quan tâm tới Nguyên, đều tụ tập tới thạch phường, chuyện này tất nhiên được truyền ra rất nhanh chóng.

- Thiếu niên thiên tài Nguyên Thuật Cổ Phong ngay cả Cửu Khiếu Thạch Nhân cũng dám động vào, thạch nhân đó đã bị vứt ở đó bao nhiêu năm, không ai coi trọng nó cả, vậy mà hắn lại cắt ra được Thánh Linh Kiếm.

- Điều này mới thể hiện sự đáng sợ của Thác Bạt Xương, tới cả Cổ Phong cũng sợ tới mức không dám tới chiến.

- Tất nhiên Thác Bạt Xương có Nguyên Thuật kinh thế, nghe đồn mấy năm trước hắn đã từng cắt ra cả Thần Nguyên, khẳng định càng cường đại hơn nữa.

Bên trong Thần Thành, rất nhiều người đang bàn luận, Thác Bạt Xương chỉ xuất thủ một lần thì danh tiếng đã nổi như mặt trời giữa trưa rồi.

Khi Diệp Phàm đi trên đường, hắn nghe được rất nhiều lời đồn, không ngờ trong thời gian nửa tháng bế quan mà có nhiều lời đồn đãi như vậy.

Lý Hắc Thủy cười lạnh, nói:

- Khẳng định đây là Ngô Tử Minh và Lý Trọng Thiên tung tin đồn, chửi chúng ta như vậy chỉ để nâng tầm tên Thác Bạt Xương đó lên mà thôi.

Sau khi đi một vòng trong thành, bọn họ nghe được rất nhiều lời đồn nhảm, cứ như là bọn họ sợ hãi thực sự, không dám ra ứng chiến vậy.

- Ồ, bọn họ xuất hiện kìa, chẳng lẽ là tới ứng chiến sao?

- Thiếu niên cắt ra Cổ Thần Dược lại xuất hiện rồi, hôm nay chẳng lẽ hắn muốn đi tới Đổ thạch phường sao?

- Khẳng định có chuyện hay để xem rồi.

Có một số người nhận ra bọn họ, giơ tay chỉ trỏ.

- Ta bảo này, các ngươi đang bàn luận cái gì vậy, chúng ta chỉ bế quan có nửa tháng thôi mà, sao lại có nhiều lời đồn nhảm bay khắp nơi vậy?

Lý Hắc Thủy rất ngông nghênh, nói:

- Có ai biết tên Ngô Tử Minh đầu heo ở đâu không, đi nói cho hắn biết, hai vị đổ thánh đã xuất quan rồi, gọi bọn hắn mau mau đưa Nguyên tới cho ta.

Tất cả mọi người đều nghẹn họng, nhìn trân trối, hiện giờ toàn bộ tòa thành này đều nói rằng bọn họ không dám đấu Nguyên Thuật với Thác Bạt Xương, không ngờ tiểu tử đen thui này vừa mới tới lại dám nói những lời ngông cuồng như vậy.

Xôn xao!

Trên đường phố lập tức trở nên ồn ào, rất nhanh tin tức tại đây đã được truyền đi.

Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn có náo nhiệt lớn để xem, rất nhiều người nghe thấy vậy liền vội vàng đổ xô ra đường.

- Hai người này xuất hiện thật rồi, sắp có Nguyên Thuật quyết đấu rồi, có trò hay để xem đây.

- Đúng vậy, ngay tại con đường phía trước, xem ra rất có thể bọn họ sẽ tới Cơ gia thạch phường.

Điều này tạo ra một cảnh tượng lạ lùng, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy vừa xuất hiện, nhưng lại khiến cho rất nhiều người đổ xô ra đường, tụ tập vào một chỗ.

Trên đường đã chật kín người, rất nhiều người yêu thích đổ thạch đều chạy ra đây.

- Cổ huynh, các ngươi có nói thật không vậy, chẳng lẽ muốn cùng Thác Bạt Xương quyết đấu Nguyên Thuật?

Có người hỏi lớn.

Lý Hắc Thủy bày ra bộ dáng không thèm quan tâm, nói:

- Chẳng phải vừa mới nói sao, có ai đi nói cho tên Ngô Tử Minh đầu heo kia một câu được không, nếu không có mười vạn cân Nguyên thì đừng có tới gặp ta, lễ vật ít quá chúng ta không thu đâu.

Mọi người ồ lên, tên tiểu tử đen thui này cũng rất mạnh miệng, chưa nói tới Nguyên Thuật, chỉ riêng thân phận của mấy người Ngô Tử Minh, thì cũng có rất ít người dám nói như vậy với họ.

Cơ gia thạch phường có diện tích rất lớn, liên tiếp thành một dải, như là một lâm viên hoàng gia, bên trong đó được bày vô số kỳ thạch, cây cối xanh um, nước chảy qua cầu, cảnh sắc cuốn hút lòng người.

Rất nhiều vật liệu đá được chất đổng tại đây, mỗi viên đá đều có dáng vẻ riêng của mình. Có viên đá hơi nước mông lung, như vùng sông nước nam Vực, có viên lại như cây phong lay động, như lá đỏ tỏa hơi sương tại vùng cực bắc.

Thạch phường Cơ gia biết được thiên tài Nguyên Thuật đã tới, liền giống như gặp phải đại địch vậy, nếu là những người khác đến thì đương nhiên bọn họ rất hoan nghênh, đó đều là khách hàng cả.

Nhưng lần trước Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cắt ra được Cổ Thần Dược, lại mở Cửu Khiếu Thạch Nhân lấy ra Thánh Linh Kiếm, gây ra phong ba quá lớn.

Hiện tại ai cũng biết được hai người này có Nguyên Thuật cao thâm, cực kỳ kinh người, dù chưa tới mức cứ chọn là có được đồ quý hiếm, nhưng cũng không khác mấy.

Không có thạch phường nào hoan nghênh những người này cả, nếu là ở trong gian phòng chữ Thiên của thạch viên Cơ gia cắt ra được thứ gì đó vô cùng quý hiếm thì tuyệt đối sẽ khiến cho bọn họ đau lòng không thôi.

Người của thạch phường Cơ gia cũng muốn giấu đi một ít kỳ thạch có giá trên trời, nhưng lại không biết được rốt cuộc viên nào có thần vật ở trong, không biết giấu viên nào cho tốt.

Hơn nữa, nếu thực sự giấu đi thì sẽ khiến tất cả mọi người ở Thần Thành chê cười, dù sao thì những khối đá có giá trên trời này cũng rất nổi tiếng, chỉ cần thiếu đi một khối thì cũng bị người khác phát hiện ngay.

Diệp Phàm bước đi trong thạch viên, đi qua mười tám tầng, vẫn chưa có ý định dừng bước, hắn đi tới chỗ sâu nhất bên trong, mục tiêu rất rõ ràng là thạch viên có chữ Thiên.

Điều này khiến cho người của thạch phường Cơ gia đều nặng trĩu trong lòng, cảm giác được áp lực, đúng vậy, là áp lực giống như khi xưa một vị kỳ nhân Nguyên Thiên Sư tung hoành cả Bắc Vực xuất hiện, mỗi khi đó thì tất cả thạch phường của các đại Thánh địa đều vô cùng kinh hãi.

Hiện tại, Diệp Phàm chỉ đổ một lần tại Đạo Nhất Thánh địa, nhưng lại cắt ra được một thứ quá quý hiếm, có mấy phần uy thế của Nguyên Thiên Sư, khiến người ta kiêng kỵ.

- Sao tên Ngô Tử Minh và Thác Bạt Xương còn chưa mang Nguyên tới đây?

Lý Hắc Thủy hỏi về phía đám người, rất có khí thế của đổ thánh.

Mọi người không biết nói gì, tên tiểu tử đen thui này đúng là cường thế, lời đồn trong nửa tháng này tự động sụp đổ, tên này rõ ràng đang muốn hung hăng trả đũa một phen đây mà.

Người tới càng lúc càng nhiều, trong thạch phường Cơ gia kín hết chỗ, bên trong Thần Thành có rất nhiều người biết đến cuộc đại chiến Nguyên Thuật này, đều đi tới đây.

Không lâu sau, Diệp Phàm đi vào nơi sâu nhất của thạch phường, ở đây là một hồ nước, xanh lam đẹp như thủy tinh, linh khí tỏa ra bốn phía, vô cùng xinh đẹp.

Giữa hồ nước có một hòn đảo nhỏ, diện tích chỉ là vài trăm thước, hoa cỏ rực rỡ khoe sắc, từng cánh hoa phất phơ bay xuống, truyền ra mùi hương thơm ngát.

Trên hòn đảo nhỏ giữa hồ là thạch viên chữ Thiên của Cơ gia, đẹp như một vùng đất thần thánh trong mơ.

Đột nhiên, từ phía sau truyền tới tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều tránh ra hai bên, dành ra một con đường.

- Các ngươi cũng dám xuất hiện a!

Ngô Tử Minh cười lạnh, âm thanh vang xa, châm chọc nói:

- Hôm nay, kỳ thuật Nguyên Thuật thế gia đấu với Nguyên Thuật thô bỉ của tên nhà quê!

- Kỳ tài xưa nay hiếm có của Nguyên Thuật thế gia là Thác Bạt Xương tới rồi.

Xung quanh hồ lập tức ồn ào hẳn lên, chính chủ đã tới, mọi người đều hiểu rằng một hồi đại chiến Nguyên Thuật đã không thể tránh được, sắp diễn ra.

Hồ nước màu lam nhạt trong vắt, xung quanh bờ phủ đầy cây cỏ xanh tươi, có một tòa lầu điểm sắc, làm cho cảnh vật càng thêm tươi đẹp.

Lúc này, nơi đây tràn đầy bóng người, nhiều không đếm xuể, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, tập trung thành một vùng ồn ào nhốn nháo.

Ngô Tử Minh đi tới gần, trên mặt vẫn treo nụ cười lạnh, nói:

- Hắc tiểu tử, rốt cuộc các ngươi cũng dám xuất hiện, trốn nhiều ngày không chịu nổi nữa sao?

Lý Hắc Thủy cũng liên tục cười lạnh, nói:

- Không chịu được? Lòng ra không kìm được nữa nên mới xuất quan tới đây. Ngươi mang đủ mười vạn cân Nguyên tới không? Nếu không đủ số này thì quay về đi, chúng ta không thèm lấy đâu.

Tất những người ven hồ đều nín cười, hai tên này vừa gặp đã không khoan nhượng gì cả, không khí tràn đầy mùi thuốc súng, trận quyết đấu Nguyên Thuật này chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt.

- Mười vạn cân Nguyên! Thác Bạt huynh có mang theo, nhưng bằng vào các ngươi mà cũng vọng tưởng tới chúng được sao?

Lý Trọng Thiên cười chế giễu.

Thác Bạt Xương cũng rất lạnh lùng, không thèm để ý tới vài câu cãi cọ này, chỉ lẳng lặng đứng đó, thưởng thức cái hồ và tiểu đảo xinh, đẹp này, yên lặng ngắm những bông hoa nở rộ ngát hương.

- Có mười vạn cân Nguyên là tốt rồi!

Khóe miệng Lý Hắc Thủy mang theo một tia lạnh lùng, hắn chỉ e đối phương đi tay không, không mang Nguyên theo, nếu thế thì khó mà đoạt lấy được.

Ngô Tử Minh cười nhạt, nói:

- Ngươi thực sự nghĩ rằng có thể lấy được sao, theo ta nghĩ thì mấy chục vạn cân Nguyên mà các ngươi đấu giá được cũng đủ để hiến cho chúng ta đấy.

- Đúng vậy, đại thọ ba trăm tuổi của tổ phụ Thác Bạt huynh sắp tới, coi như là ngươi đưa cho người một phần đại lễ vậy.

Lý Trọng Thiên cười to.

- Nói nhảm nhiều làm gì, tới quyết đấu Nguyên Thuật đi, xem rốt cuộc là ai để Nguyên lại.

Lý Hắc Thủy nói.

Tất cả mọi người bên cạnh đều rất mong chờ, hai bên rất mạnh miệng, không khoan nhượng chút nào, hơn nữa đều là các siêu cấp cao thủ Nguyên Thuật, hơn phân nửa là hôm nay sẽ cắt ra được kỳ trân kinh người.

- Đúng vậy, quyết đấu Nguyên Thuật, cắt ra đồ vật quý hiếm tuyệt thế đi, để cho chúng ta mở mang kiến thức.

- Tất cả đều là nói mồm thôi, dùng cắt đá là bằng chứng, hiện tại bắt đầu quyết đấu đi.

Tất cả mọi người đều rất kích động, muốn nhìn thấy thủ đoạn của cao thủ Nguyên Thuật, có lẽ có thể nhìn thấy các kỳ trân hiếm thấy xuất hiện.

- Kỳ thuật của Nguyên Thuật thế gia tới cả Nguyên Thiên Sư năm đó cũng từng tán thưởng, hôm nay các vị có phúc được tận mắt nhìn thấy.

Ngô Tử Minh rất kiêu ngạo.

- Đáng tiếc lại đi quyết đấu với cái thuật vớ vẩn của mấy tên nhà quê!

Lý Trọng Thiên cúi đầu lẩm bẩm, nhưng mọi người vẫn nghe được.

"Lợi hại thế nào rồi các ngươi sẽ biết, các ngươi cứ ra sức khoác lác đi, xem có hạ được chúng ta hay không."

Lý Hắc Thủy cười lạnh, tuy nhiên hắn cũng không nói ra những lời này.

Diệp Phàm tiến lên, muốn đi tới hòn đảo nhỏ của thạch viên chữ Thiên, để có thể gom đủ trăm vạn cân Nguyên, hiện giờ hắn cần phải tuyển các loại đá quý hiếm mới được.

Thác Bạt Xương vẫn không coi ai ra gì, không thèm liếc Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy lấy một cái, lúc này hắn nhìn thoáng qua Diệp Phàm, nói:

- Chậm đã!

Diệp Phàm dừng lại, bình tĩnh nhìn hắn, đối phương đã lạnh lùng như vậy thì hắn cũng không thèm nói nhiều làm gì, chỉ yên lặng chờ tên này mở miệng.

Thác Bạt Xương nói:

- Thạch viên chữ Thiên của Thánh địa là nơi thần thánh, cường giả Nguyên Thuật chân chính sẽ quyết đấu một đường đi vào.

- Ngươi muốn như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Chúng ta không cần từ tầng thứ nhất bắt đầu, chỉ lấy cái hồ này làm điểm xuất phát, nếu không cắt ra số Nguyên bằng nhau thì cũng không cần tiến vào tòa thạch viên thần thánh này quyết đấu làm gì nữa cả.

- Đúng vậy, nếu Nguyên Thuật quá mức chênh lệch thì căn bản Thác Bạt huynh không cần lãng phí thời gian làm gì.

Ngô Tử Minh phụ họa.

- Nên như vậy, nếu mà không cắt được lượng Nguyên bằng nhau thì còn tiến vào thạch viên thần thánh của Cơ gia làm gì nữa?

Lý Trọng Thiên cũng cười lạnh.

- tốt lắm, ngươi chọn đá đi!

Diệp Phàm cũng không thèm đôi co với hắn.

Bên hồ, cỏ cây mọc thành từng mảng, lầu các đứng sừng sững, tuy nhiên lại rất ít đá.

Một vị Nguyên sư phụ của Cơ gia tiến lên nói:

- Ở đây cũng không có vật liệu đá, chỉ có vài viên đá linh tinh làm cảnh mà thôi.

Thác Bạt Xương lắc đầu, nói:

- Không, cứ theo ý của ta, nơi này còn có một số viên đá quý hiếm, chỉ cần người có tài năng thực sự là sẽ nhận ra thôi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ven hồ cũng không có vật liệu đá, chỉ là mấy viên đá vụn dùng làm cảnh mà thôi, xếp ở gốc cây hoặc bên cạnh bụi dây leo.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)