Truyện ngôn tình hay

Truyện:Già Thiên - Chương 0348

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0348: Tảng đá biết bay
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dương Côn lập tức hoảng sợ, nói:

- Cẩn thận một chút!

Vật liệu đá mua hết mười hai vạn cân Nguyên, mặc dù phỏng đoán có thể bị lừa gạt. nhưng bọn họ vẫn phải hết sức cẩn thận.

- Phải cắt dọc theo văn lộ, không nên dùng sức quá mạnh, thuận theo thế mà làm!

Diệp Phàm lại bắt đầu chỉ điểm.

Lý Nhất Thủy mặc dù gân xanh nổi bạo, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, loại vật liệu đá Vũ Hóa này, hắn chưa từng cắt qua. nếu làm không tốt thật sự sẽ hoàn toàn vỡ nát văng tung tóe.

- Đúng rồi! Hạ đao hơi nhẹ một chút, đao thế phải nhẹ nhàng.

Diệp Phàm cười chỉ điểm, nhưng Lý Nhất Thủy và Dương Côn lại cảm giác như là bị vẽ lên mặt.

mặt của bọn họ kéo ra còn muốn dài hơn so với Hắc Hoàng, hận không thể một đao chém bổ vào người hắn, tuy nhiên càng tức giận, cắt đá càng bị lỗi.

"Rắc!"

Vũ Hóa Phi Tiên thạch lại nứt vỡ một khối lớn rơi xuống dất, nhưng mà bộ phận này cũng không có cắt ra được gì.

Trên mặt Lý Nhất Thủy và Dương Côn đều toát mồ hôi hột, mười hai vạn cân Nguyên đổ vào tảng đá này, ngoài vốn của chính bọn họ bỏ ra, còn có Nguyên mượn của mấy người khác.

Lần này nếu múc nước đổ sông đổ biển, nghĩ lại thật khiến cho bọn họ tức ói ra máu. hoàn toàn là tự mình tìm tới...

"Rắc", "Rắc"...

Bụi đá rào rào rơi xuống, Vũ Hóa Phi Tiên thạch càng ngày càng nhỏ, vẫn như cũ cái gì cũng không có, mồ hôi ướt đẫm lưng Lý Nhất Thủy.

Dương Côn tuy rằng không có động tay, nhưng tư vị trong lòng hắn cũng thật khó chịu nổi, nếu nói như cả trăm móng vuốt cào trái tim hắn cũng không sai biệt lắm.

Lý Hắc Thủy giương cái miệng rộng cười không thành tiếng. Đừng nói Dương Côn, Lý Nhất Thủy, chính là Ngô Tử Minh và Lý Trọng Thiên đều cảm giác khó mà chịu đựng.

"Rắc!"

Khi Vũ Hóa Phi Tiên thạch chỉ còn lại bằng cỡ bàn tay, sắc mặt Lý Nhất Thủy cùng Dương Côn hoàn toàn trắng bệch, thực rõ ràng tảng đá này rất khó xuất ra kỳ trân.

Khi bọn hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Hắc Thủy dù bận vẫn ung dung, đang dùng Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm gọt móng tay, vô cùng nhàn nhã.

Sắc mặt hai người lập tức từ trắng chuyển thành xanh, sau đó lại biến thành màu tím, đây quả thật là bọn họ quá giận rồi, nếu không phải lo ngại ở trong thạch phường của Cơ gia, bọn họ thực muốn giết người.

"Xoảng!"

Lý Nhất Thủy dùng sức ném tảng đá còn bằng cỡ bàn tay xuống mặt đất, tứ phân ngũ liệt, cũng không thấy kỳ trân xuất hiện, sắc mặt hắn xanh mét cả lên.

Giờ khắc này, hắn có cảm giác như trời xoay đất chuyển, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Mười hai vạn cân Nguyên đổ sông đổ suối, cái gì cũng không có cắt ra được, đây rõ ràng là bị lừa gạt, chỉ một chữ thảm, cả đời người không có lần thứ hai...

- Các ngươi...

Lý Nhất Thủy tức giận cả người run run. lấy tay chỉ vào hai người Diệp Phàm, tức sùi bọt mép nói không nên lời.

- Cái gì các ngươi chúng ta, cướp đoạt tảng đá của chúng ta, cắt không ra vật quý hiếm gì, còn quay lại trách chúng ta hay sao?

Lý Hắc Thủy cười to.

Lý Nhất Thủy cùng Dương Côn sắc mặt biến thành màu đen, phẫn nộ thiếu điều phát mộng, thật sự thiếu chút nữa chết ngất đi. Lần này quá thiệt thòi rồi, dùng hết tâm cơ cướp đoạt kỳ thạch của người ta, kết quả lại là tự mình lãnh hậu quả xấu, hoàn toàn không thể trách người ta.

Ngay cả như thế, hai người cũng giận sôi lên, tóc đều sắp bị đốt cháy lên, muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

- Hai lão già này thực thảm, bị lừa cho mắc mưu, tự mình nhảy vào bẫy, một chút lửa giận cũng không phát tiết ra được!

Ngoài thạch viên mọi người đều đang bàn luận, rất nhiều người không kìm nổi trào phúng, đều cười phá lên.

- Đây là tự tìm khổ, vừa rồi bọn họ nhanh nhẹn tháo vát là thế, đoạt Nguyên của người ta, kết quả lại rơi vào một cái kết cục như vậy.

- Tên thiếu niên kia cũng thật sự là quá lợi hại, đào sẵn một cái hố lớn như vậy, chờ người ta nhảy xuống, ai có thể ngờ tới chứ!

- Đều là họa từ tham lam mà ra!

- Đây chính là kỹ thuật sống, tuyệt đối xem như một môn nghệ thuật.

Lý Hắc Thủy nói một câu hai ý nghĩa, đứng nói chuyện không đau thắt lưng còn chêm thêm một câu mỉa mai.

- Ha ha...

Rất nhiều người không kìm nổi cười to.

Lý Nhất Thủy cùng Dương Côn như muốn hộc máu, bị người lừa gạt một phen nghệ thuật như thế, còn bị trêu chọc, bất cứ người nào cũng không chịu nổi.

Diệp Phàm đi tới hướng một khối kỳ thạch giá trên trời khác, nhẹ nhàng vỗ vỗ, rồi nói:

- Kỳ thật, khối này cũng không tệ, ta rất xem trọng!

Mọi người lại cười to một tràng.

Lý Nhất Thủy thật muốn nện hắn một trận, loại lời nói này làm sao hắn có thể chịu nổi? Dương Côn thì lại vung ống tay áo, tức giận đi ra khỏi thạch viên.

- Ngươi tuyển chọn vật liệu đá xong chưa?

Thác Bạt Xương lạnh giọng hỏi.

ở bên cạnh hắn, khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người kia lẳng lặng lơ lửng, thần mang bắn ra bốn phía, hết sức sáng lạn, lớp đá ngoài cũng khó che giấu hào quang của nó.

- đã chọn xong!

Diệp Phàm đáp.

Ra ngoài dự đoán của mọi người, hắn cũng không có động tới khối kỳ thạch giá trên trời cuối cùng kia, mà là mang ra một tảng đá bên cạnh Vũ Hóa Phi Tiên thạch.

Tảng đá này thực bình thường, chỉ lớn bằng cỡ cái cối xay, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt, cả vật thể có màu xanh sậm, hình dạng như một cái thạch đôn.

Thạch viên hiệu chữ Thiên đều là trân thạch, tảng đá này giá trị ba vạn cân Nguyên, tuy rằng giá cả đắt đỏ, nhưng hoàn toàn không phải là bảo vật trấn viên.

Mới vừa rồi, khi Diệp Phàm đang nhìn Vũ Hóa Phi Tiên thạch, hắn dùng Nguyên Thiên Thần Giác thăm dò khối đá này, cảm giác được một tia diệu dụng, khiến trong lòng hắn chấn động.

Hắn không biết khối đá này có phải Thạch Vương hay không, nhưng có lẽ sẽ không kém bao nhiêu.

- Xin chư vị tiền bối hỗ trợ ta, che lại vùng không gian này.

Diệp Phàm trịnh trọng nói.

Tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ còn thật sự có thể cắt ra vật tuyệt thế quý hiếm hay sao? Nên biết rằng, Thác Bạt Xương đã cắt ra Thần Nguyên, gần như không thể vượt qua.

- Ngươi thật cho rằng có thể cắt ra được kỳ trân ư?

Ngô Tử Minh cười lạnh.

Mới vừa rồi, Dương Côn trưởng bối sư môn hắn bị lừa gạt, hắn thấy rõ trong mắt, phẫn hận không thôi, nhưng cũng không giúp được gì.

- Ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể cắt ra được cái gì!

Lý Trọng Thiên cũng cười lạnh.

Lý Nhất Thủy Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung thì không nói được một lời, sắc mặt xanh mét đứng một bên, mười hai vạn cân Nguyên đổ sông đổ biển, ở nơi này còn đặt cược thêm tám vạn cân Nguyên.

Một đám lão nhân vây quanh lại đây, mặc dù rất khâm phục Nguyên Thuật của Diệp Phàm, nhưng cũng không quá tin tưởng hắn có thể cắt ra thứ gì còn quý báu hơn so với Thần Nguyên.

Tuy nhiên, mọi người vẫn là hợp lực khởi động một mảng quầng sáng, phong tỏa nơi đây.

Mà người thủ hộ thạch viên, lão nhân tóc bạc trắng da thịt trong suốt kia cũng đã đi tới, để ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Lý Hắc Thủy âm thầm nhắc nhở:

- ngươi không phải nói có Thạch Vương sao, đừng bị nó tiếp tục quấy nhiễu phán đoán!

- Yên tâm! Lần này ta dùng Nguyên Thiên bí thuật xác định, trong khối đá này ắt phải có kỳ trân kinh thế.

Diệp Phàm trả lời khẳng định.

Tuy nhiên, hắn vẫn còn có một tia không xác định, luôn có cảm giác đây là thay mận đổi đào, cũng không phải Thạch Vương chân chính.

"Thác Bạt Xương cắt ra Thần Nguyên, ta lại tuyển tới một khối vật liệu đá như vậy, nếu đều là thế thân của Thạch Vương, thì điều đó rất khủng bố, không biết trong Thạch Vương thật sự dựng dục có cái gì." Diệp Phàm tự nói trong lòng.

Hắn bắt đầu cẩn thận cắt thạch, hai ngón tay nắm giữ Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm, không ngừng gọt bỏ lớp đá ngoài.

Xa xa, tất cả mọi người đều theo đó khẩn trương lên, bởi vì mọi người phát hiện, tư thế của hắn rất cổ quái, làm như bất cứ lúc nào sẽ thối lui thân mình.

Đại Hạ hoàng tử cũng ở bên cạnh, nói:

- Cổ huynh Nguyên Thuật kinh người, chẳng lẽ thật sự sẽ cắt ra vật tuyệt thế quý hiếm hay sao?

Yêu Nguyệt Không một thân áo tím, hai mắt lóe hào quang màu tím lóng lánh, có khí chất của Yêu Thần:

- Có lẽ thật sự sẽ có phát sinh chuyện ngạc nhiên vui mừng!

An Diệu Y cười yêu kiều, không nói gì thêm, đôi đôi mắt đẹp quét tới quét lui trên người Diệp Phàm và Thác Bạt Xương.

về phần một đám lão nhân thì thần sắc trịnh trọng, đầu ngón tay lóe ra thần mang, không ngờ đều làm ra tư thế chuẩn bị.

Dù sao, Diệp Phàm đã từng cắt ra Thần dược thái cổ và Thánh Linh Kiếm, những người này rất xem trọng lời nói của hắn vừa rồi.

Diệp Phàm vận kiếm như bay, tảng đá lớn bằng cỡ cối xay rất nhanh nhỏ đi, lớp đá ngoài không ngừng bóc ra.

Cuối cùng, khi vật liệu đá chỉ còn lại bằng hơn phân nửa cái đầu người, Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên rốt cục không kìm nổi nở nụ cười lạnh.

Một tảng đá còn lại bằng cỡ đó, như thế nào có thể so sánh với Thần Nguyên lớn bằng cái đầu người?

Ngay cả Lý Nhất Thủy Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung, thần sắc cùng dần dần dịu đi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, không còn âm trầm giống như vừa rồi.

không ít người lắc đầu, cảm thấy Diệp Phàm phải thua chắc không thể nghi ngờ, ngay cả Lý Hắc Thủy cũng có chút khẩn trương.

"Keng!"

Khi Diệp Phàm dùng tiểu kiếm màu đen chém xuống một lớp đá ngoài, đột nhiên bắn ra một đạo thần quang mãnh liệt, khiến người ta không mở hai mắt ra được.

Mọi người đều khiếp sợ, rất nhiều người đều cố mở hai mắt, cẩn thận quan sát.

Diệp Phàm liên tục huy động tiểu kiếm, lớp đá ngoài rơi xuống, một cái cầu đá bằng nửa đầu người bị cắt ra, mấy chục đạo thần quang xuyên thấu qua lớp đá ngoài xông lên tận trời.

Chiếu rọi toàn trường thành một vùng sáng rực rỡ, cổ thụ đều đắm chìm trong thần quang, một mảng xanh biếc trong suốt, đóa hoa đều thần thánh lên, nhấp nháy tỏa sáng.

- Thần nguyên!

Rất nhiều người cả kinh kêu lên, tuyệt đối không nghĩ tới, khối Thần Nguyên thứ hai xuất thế.

-o0o-

- Thần Nguyên bằng nửa đầu người giá bèo nhất phỏng chừng cũng giá trị hai mươi lăm vạn cân Nguyên.

Có một lão nhân giật mình cả kinh, rồi báo giá.

- Trời ạ, lại cắt ra Thần Nguyên! Thật khó tin!

- Thật khiến người ta khó có thể tin, một ngậy cắt ra hai khối Thần Nguyên, ngay cả trước đây cũng không có phát sinh qua mấy lần.

- Vô giá, loại thần vật hi thế này vì sao liên tiếp xuất thế vậy?

Mọi người đều bàn luận xôn xao, ngay cả tiểu ni cô áo trắng cũng không kìm nổi chen lấn lên đây, tò mò chớp chớp đôi mắt to quan sát.

- Ánh mắt của ta chịu không nổi, loại thần quang này quá mãnh liệt, không thể nhìn thẳng vào nó.

Có người mắt đỏ lên, buộc phải quay đầu đi chỗ khác.

- Ha ha...

Ngô Tử Minh khiếp sợ qua đi, không kìm nổi cười to, nói:

- Cho dù là Thần nguyên thì như thế nào, cũng chỉ bằng một nửa khối Thần nguyên của Thác Bạt huynh này mà thôi.

- Đúng vậy! Các ngươi thua rồi! Khối Thần Nguyên này và tất cả thuộc về chúng ta.

Lý Trọng Thiên cũng phá lên cười điên cuồng, hắn phi thường kích động.

- Hắc hắc...

Lý Nhất Thủy phun ra một ngụm hơi uất nghẹn, phát ra một tràng tiếng cười lạnh.

Đột nhiên, viên cầu đá này nhích động, rồi lập tức bay thẳng lên không trung, muốn bỏ chạy đi.

"Ầm!"

Nó đánh vào trên quầng sáng, nếu không phải phong tỏa nơi đây từ trước, thật sự bị nó chạy thoát rồi.

- Sao lại thế này, viên cầu đá này biết bay?

- Trời ạ, bên trong Thần nguyên có chứa sinh vật gì đó, vì sao nó có thể tự mình bay lên không trung?

- Tảng đá biết bay, điều này sao có thể?

Tất cả mọi người như ngây dại, điều này đảo ngược lẽ thường, thật khó tin.

Thần nguyên có thể treo ở không trung, không chìm rơi xuống, nhưng tuyệt đối không thể bay hay độn đi, điều này tuyệt đối là vật quý hiếm kinh thế, bên trong chỉ sợ có báu vật nào khác.

"Ầm", "Ầm"...

Quầng sáng thực vững chắc, viên cầu đá va chạm bốn phía, muốn thoát đi, nhưng hoàn toàn không thể như nguyện.

Bên trong thạch viên hiệu chữ Thiên, một đám lão nhân đều ra tay, tuy nhiên cũng không phải công kích, mà là với thần quang dịu dàng áp chế, giam cầm nó, rồi sau đó mới có thể phong ấn.

bởi vì, trong Thần Nguyên có kỳ trân kinh thế, bọn họ sợ hủy hoại, không dám dùng sức quá mạnh.

Lớp đá ngoài không thể che giấu hào quang Thần nguyên bên trong, có rất nhiều đạo thần quang từ trong khe hở bắn ra, phi thường rực rỡ, nó bị dẫn dắt xuống dưới.

Một đám lão nhân ánh mắt như lửa nóng, cố định nó ở giữa không trung, tất cả đều đầy kích động.

- Tiểu ca! ngươi quả nhiên rất cao thâm, lại cắt ra vật quý hiếm tuyệt thế, bán nó cho chúng ta đi!

- Chúng ta đồng ý với giá trên trời mua nó!

người nói những lời này đều là đại biểu các thế lực lớn, đều muốn thu mua viên cầu đá này.

- Kiện kỳ trân này phải quý báu hơn so với khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người kia.

người thủ hộ thạch viên Cơ gia nói lên như vậy.

- Đúng vậy, phải quý báu hơn khối Thần Nguyên kia

Có người gật đầu phụ họa theo.

Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên như bị sét đánh, đương trường sắc mặt trấng bệch, vừa mới lòng tràn đầy vui mừng và kích động, không nghĩ tới trong chớp mắt tình thế nghịch chuyển, bọn họ gần như tuyệt vọng.

Lý Nhất Thủy thì thần sắc tối đen, gân xanh nổi lên, kết quả này khiến hắn chịu đả kích gấp bội, thân thể lảo đảo một trận, thiếu chút nữa té nhào trên mặt đất.

Hắn cùng với Dương Côn đã nhảy lầm vào cái hố bẫy, giờ phút này còn sắp phải giao ra tiếp tám vạn cân Nguyên, như là một đòn đánh bồi thêm.

- Cổ Phong huynh đệ! Bán kỳ trân này cho chúng ta đi, Đại Hạ sẽ cho ngươi vừa lòng với giá trên trời!

Đại Hạ hoàng tử truyền âm nói.

- Cổ Phong tiểu đệ! Diệu Y nguyện mua kỳ trân này, bất kể ngươi có điều kiện gì, đều sẽ tận lực thỏa mãn!

An Diệu Y cũng cười ngọt ngào truyền âm.

- Hai vị huynh đệ...

Khương Dật Phi cũng mở miệng.

Trong lúc nhất thời, Diệp Phàm bị các loại thần niệm bao trùm, rất nhiều người âm thầm truyền âm cho hắn, dụ hoặc, hứa hẹn đồng ý đủ các loại ưu đãi ùn ùn kéo đến.

- Chư vị! Hay là lột tiếp lớp đá ngoài, nhìn xem bên trong Thần Nguyên rốt cuộc có cái gì đi!

Diệp Phàm đáp lại, hắn cũng không muốn bán đi một cách hồ đồ.

- Đúng! Lột lớp đá ngoài, nhìn lại xem trong Thần Nguyên rốt cuộc ẩn chứa vật gì?

Bên ngoài thạch viên hiệu chữ Thiên, mọi người đều la lớn.

những người này không thể vào trong thạch viên, thân phận khẳng định không thể so sánh với đại biểu của các thế lực lớn cùng với rất nhiều lão nhân kia, nhưng nhân số là nhiều nhất, tiếng la vang rung trời.

Giờ khắc này, tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, có thứ gì đó còn quý báu hơn Thần Nguyên bị người cắt ra, cả tòa Thần Thành lại chấn động.

Trong thạch viên hiệu chữ Thiên, một đám lão nhân cũng không có ngăn cản, bọn họ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc có cái gì.

- vẫn là xin các vị tiền bối ra tay đi!

Diệp Phàm không có tiến lên.

Cuối cùng, người thủ hộ thạch viên Cơ gia đi tới, nhón tay điểm ra thần quang lóng lánh, thật cẩn thận lột bỏ lớp đá ngoài, trong phút chốc hào quang rực rỡ, như một vầng mặt trời xuất hiện nơi đây.

Người có tu vi hơi yếu căn bản không thể mở mắt, không thể quan sát, chỉ có nhân vật thực lực cường đại mới có thể quan sát, đây là Thần Nguyên, hào quang rực rỡ.

- Đó là cái gì, trong Thần Nguyên có sinh vật!

- Thật sự có vật còn sống!

- Là một con Kim Xà sao? Không giống, trên đầu hình như có sừng, chẳng lẽ là rồng?

- Rất chói mắt, nhìn không rõ, không hẳn là rồng!

Tất cả mọi người khiếp sợ, một mảnh sôi trào, trong Thần Nguyên không ngờ lại có sinh vật còn sống...

- Sẽ không thật là rồng chứ?

- Chân long như tiên, không giáng xuống thế gian, sao có thể có loại này được?

Hiện trường sôi trào, rất nhiều người đều cả kinh kêu lên, bên trong Thần Nguyên có chứa sinh vật còn sống, quả thực khiến người ta giật mình kinh hãi.

Viên cầu đá bằng nửa đầu người, lớp đá ngoài mỏng bị lột đi, lộ ra như một vầng mặt trời màu vàng treo giữa không trung, hào quang chói mắt.

Người tu vi yếu kém chỉ có một lựa chọn, đó chính là nhắm mắt, gần như không thể nhìn thẳng vào. Thần quang như từng đạo kim châm phóng ra phía ngoài có thể làm tổn thương mắt.

Người tu vi cao thâm chen lấn về phía trước, rất nhiều người kinh sợ há hốc miệng, đều muốn thấy rõ bên trong rốt cuộc ẩn chứa sinh vật loại nào.

Trong lòng Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh, cắt ra Thần Nguyên ẩn chứa vật còn sống, vượt qua dự đoán của hắn.

Thần Nguyên nhảy lên, như một đứa hài đồng hoảng hốt muốn chạy trốn, tuy nhiên lại bị các nhân vật lớp người già dùng quầng sáng áp chế, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Rất nhiều người vây quanh nó, thậm chí ngay cả Diệp Phàm đều không đi vào được, thứ gì đó xuất thế so với Nguyên còn quý báu hơn, thật sự rất chấn động.

ở đây không người nào có thể giữ được nỗi lòng không nổi sóng, tất cả đều kích động đến tột đỉnh, hiện trường chìm trong tiếng ồn ào huyên náo.

- Cổ Phong tiểu ca! Kiện kỳ trân này nhất định phải bán cho chúng ta!

- Cổ tiểu đệ có không thương lượng một chút, Âm Dương Giáo ta tính toán mua khối Thần nguyên này cùng với sinh vật bên trong.

- Phải có thứ tự đến trước và sau chứ! Là ta nói trước tiên, lão họ Vương ngươi đứng chờ phía sau đi!

- Ai trả cao giá thì được, lão phu không tiếc trả với giá trên trời!

Còn chưa có xác định bên trong Thần nguyên là cái gì, một đám lão nhân đã tranh giành nhau đến đỏ mặt tía tai, la hét ầm ĩ cả lên.

Bọn họ đều là nguyên lão của các đại giáo, một đám lai lịch lớn dọa người.

- Tranh giành cũng vô dụng, vẫn là để Cổ Phong tiểu ca đưa ra quyết định đi, hắn nói bán cho ai thì bán cho người đó!

- Cổ Phong tiểu đệ...

- Ồ! Cổ Phong tiểu ca! ngươi ở đâu rồi?

Cả đám lão nhân mãi đến lúc này mới phát hiện, chính chủ không có ở đây, không biết bị chen lấn tới nơi nào rồi.

- Các vị tiền bối, ta ở bên ngoài, vào không được a! Chư vị có thể nhường cho ta một chỗ không, để ta tự mình nhìn xem, rốt cuộc cắt ra được cái gì!

Diệp Phàm thật sự không chen vào được, các lão nhân này người nào người đó giống như gà chọi sung huyết, tất cả đều sinh long hoạt hổ, tinh thần phấn chấn.

Tuy rằng người nào người nấy tay chân già lão, nhưng so với sắt thép còn cứng rắn hơn, chen lấn đến mức cả thế hệ trẻ tuổi gần như toàn bộ bị đẩy ra ngoài, rất nhiều người đều nhe răng nhếch miệng.

cũng chỉ có đám người Đại Hạ hoàng tử, Yêu Nguyệt Không, Kim Xích Tiêu còn có thể ở lại bên trong, nhưng đều áo quần xốc xếch, có thể đứng thẳng thân mình ở trong này đã là không tệ rồi. Tiểu ni cô áo trắng nhăn mày nhăn mặt, núp tránh ở phía sau ca ca của mình.

- Mau... mau tránh đường cho Cổ tiểu ca vào!

- lão già kia mau tránh ra, đừng cản trở chính chủ!

Mọi người đình chỉ xô đẩy, rốt cục Diệp Phàm đi vào trong, đi tới trung tâm hiện trường, không hề nghi ngờ hắn trở thành nhân vật tiêu điểm.

- Còn có ta nữa!

Giầy của Lý Hắc Thủy đều bị đám lão nhân xô lấn mất biến, quần áo xộc xệch, rốt cục cũng theo được vào trong.

Hắn không kìm nổi oán giận, nói:

- Ta nói các vị tiền bối nha, các người không cần kích động giống như là nhìn thấy tuyệt đại mỹ nữ vậy được không, quần áo của ta đều sắp bị lột trần rồi!

Diệp Phàm cuối cùng vào tới bên trong, Thần nguyên đẹp mắt, đám lão nhân này cãi cọ hồi lâu, rõ ràng cũng không biết bên trong rốt cuộc là cái gì.

- Các vị tiền bối! Trước không cần tranh giành như vậy, các người xem thử rốt cuộc nó là cái gì?

Diệp Phàm cũng quan sát, tuy nhiên thần quang quá mãnh liệt, hắn chỉ có thể nhìn thấy đại khái, không thể quan sát cẩn thận tỉ mỉ.

Chủ yếu vẫn là bản thân sinh vật bên trong Thần nguyên cũng rất đặc biệt, phát ra màn hào quang mờ ảo bao bọc lấy chính mình.

Trong mơ hồ có thể nhìn thấy, đó là một thân ảnh màu vàng, như là một con Kim Xà, hoặc như là một con Tiểu Long màu vàng, vẫn không nhúc nhích.

- Thế gian này không có khả năng có chân long, hẳn là một con giao long, hoặc là một con thánh xà có sừng.

- hơn phân nửa là kim xà, hoặc là loài giao.

- Ai nói không có chân long, nói không chừng chính là một con ấu long thái cổ bị phong bế ở bên trong Thần nguyên.

Lớp nhân vật người già đích xác ý kiến không thống nhất, quan điểm mỗi người không giống nhau.

Thần nguyên chói mắt, chiếu sáng cả hòn đảo, làm cho hồ nước chung quanh đều hóa thành màu vàng trong suốt.

về phần cổ thụ trên đảo, tất cả đều nhuộm màu vàng sáng rọi, ngay cả cánh hoa đều thần thánh lên, lưu quang tràn đầy màu sắc trong sáng lấp lánh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1822)