Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 0360

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0360: Đại long cổ Thánh địa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Băng Tuyết Cung là đại giáo Bắc Vực, truyền thừa xa xưa hơn vạn năm, thực lực chỉ nằm dưới Thánh địa.

Truyền thuyết tổ sư khai phái của bọn họ không phải là loài người, mà là một con vượn tuyết, đánh cắp tạo hóa, từ vạn năm trước đã có thể chống lại được các Thánh địa.

Bất luận truyền thừa vĩ đại cỡ nào đều sẽ đến lúc suy tàn, bất cứ ai hùng mạnh cỡ nào thì cũng đến lúc tọa hóa, không có thứ gì là vĩnh hằng.

Diệp Phàm, Bàng Bác, Đồ Phi cộng thêm một con đại hắc cẩu đi trên mảnh băng nguyên, bắt đầu kế hoạch diệt Thánh tử săn Thánh nữ.

Diêu Quang Thánh tử dự khuyết tiến vào Băng Tuyết Cung đến này còn chưa thấy ra, mấy người này tới đây tự nhiên là nhắm vào hắn.

Khu vực này cách mặt biển rất cao, đã hơn tám ngàn thước, ngay cả mùa hè cũng là trời băng đất tuyết, gió lạnh rít gào, xưa nay vẫn là thế này.

Năm đó, niên đại tăm tối loạn lạc, nơi này từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa, vốn là một vùng Thánh địa thiên đường, kết quả bị hủy hoại hoàn toàn.

Cường giả tuyệt thế đánh xuyên thủng bầu trời, săn bằng núi tuyết vô tận, biến nơi này thành băng nguyên mênh mông bát ngát.

Băng Tuyết Cung chỉ là thế lực lớn đi tới đây sau này, những năm tháng xa xưa hơn, trên băng nguyên đã có truyền thừa huy hoàng cùng xa xưa.

- Là ai đã hủy diệt Thánh địa?

Diệp Phàm nghe Đồ Phi giải thích, cảm thấy thật hết hồn.

- Không rõ lắm, đó là chuyện của bảy tám vạn năm trước, đó là thời đại đen tối nhất sau Hoang cổ, đã xảy ra loạn lạc đáng sợ nhất, rất nhiều Thánh địa đều tham chiến.

Đồ Phi lắc đầu.

- Hủy diệt một cái Thánh địa, vậy thì phải cần có lực lượng mạnh đến cỡ nào?

Bàng Bác cũng cũng hoảng sợ.

- Sao mà ta cảm thấy như là cấm địa rối loạn...

Đại hắc cẩu ngập ngừng không chắc chắn nói.

- Có phải ngươi biết gì hay không?

Trong lòng Diệp Phàm vừa động, đại hắc cẩu có lai lịch kinh người, nhất định biết rõ những chuyện xa xưa này.

- Đông Hoang có bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, mỗi nơi đều cực kỳ khủng bố, hùng mạnh như Đại đế cũng không thể san bằng chúng. Mười chín vạn năm trước từng xảy ra một lần loạn lạc đen tối, máu chảy thành sông tràn mặt đất. Mười lăm vạn năm trước, từng xảy ra một lần biến động đen tối Bất Tử Sơn, sinh linh đồ thán.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đại hắc cẩu, cổ Quáng Thái Sơ, Bất Tử Sơn đều là vùng cấm khủng bố ở trung bộ cùng bắc vực Đông Hoang.

Mấy người đều không nghe nói tới cấm địa Sinh Mệnh dẫn tới rối loạn hắc ám, hình như cực kỳ đáng sợ, quét qua thế giới, máu tẩy đất bằng.

- Bảy tám vạn năm trước, được gọi là niên đại đen tối nhất sau Hoang cổ, trong trận loạn lạc đó đã chết vô số, dường như là nhân họa.

Đồ Phi lên tiếng, nhìn băng nguyên mênh mông bát ngát nói:

- Ta loáng thoáng nghe nói, một vị Thần Vương vô địch Khương gia vận dụng vũ khí Cực Đạo san bằng nơi này.

Tê....

Mọi người đều hít một hơi lạnh, uy lực Thánh binh Cực Đạo lớn đến mức nào thì khó mà nói rõ được, thế gian đồn rằng nếu có đủ đạo lực duy trì, sẽ tương đương với một vị Đại đế sống lại.

- Quả nhiên... Thánh địa cũng chia thành mạnh yếu.

Diệp Phàm cảm thán.

Hắc Hoàng thâm trầm nói:

- Đương nhiên thôi, Thánh địa xuất hiện Đại đế, có binh khí Cực Đạo, đầy đủ sức mạnh, không phải sợ các thế lực lớn trong thiên hạ.

Nó nói là sự thật, tra xét ngược lại mười vạn năm trước, số lượng Thánh địa nhiều hơn bây giờ, đã có một nửa tan biến trong lịch sử.

Nghĩ kỹ lại, truyền thừa bị hủy đều là các thế lực lớn không xuất hiện Đại đế, không có vũ khí Cực Đạo, nói tóm lại là không đủ nội tình.

Bàng Bác nói:

- Bây giờ xem ra trong những Thánh địa còn sót lại, chỉ cần lấy ra một bộ cổ kinh bình thường trong nhà thì cũng mạnh hơn xa những gì người đời tưởng tượng.

Mấy người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, càng hiểu biết sâu hơn, càng cảm thấy các Thánh địa sâu không lường được, cực kỳ đáng sợ.

Nửa canh giờ sau, bọn họ đi vào chỗ sâu nhất trong băng nguyên, nhìn tuyết sơn cao ngất chọc vào đám mây, một mảnh trắng xóa nối liền với vòm trời.

Đồ Phi giải thích:

- Tương truyền bảy tám vạn năm trước vốn không có băng nguyên, mà là tuyết sơn liên miên vô tận. Nghe đâu có lời đồn là bị Thần Vương Khương gia dùng vũ khí Cực Đạo mạnh mẽ quét bằng, cuối cùng mới hình thành như thế này. Chỉ còn lưu lại một mảnh tuyết sơn phạm vi chỉ mới trăm dặm ở chỗ này, trở thành một khu di tích.

Núi cao khó nhìn tới đỉnh, chọc xuyên tầng mây, bên trên là vị trí Băng Tuyết Cung, mỗi một ngọn tuyết sơn đều có băng cung vĩ đại.

Diệp Phàm nói:

- lão vượn quả nhiên tinh mắt lựa chọn nơi này sáng lập đại giáo, mảnh núi non to lớn này vừa nhìn là đã biết không đơn giản.

Đồ Phi gật đầu, nói:

- Tự nhiên thôi, lão vượn kia đoạt thiên địa tạo hóa, có thể chống lại Thánh địa, để lại truyền thuyết vô tận. Có người nói nó sinh ra ở trong mảnh tuyết sơn này, thậm chí còn có người nói công pháp của nó chính là đạo thống Thánh địa bị diệt bảy tám vạn năm trước. Nó sáng lập Băng Tuyết Cung, cũng tương đương phục hồi lại Thánh địa kia.

- Ta cảm ứng được, Diêu Quang Thánh tử dự khuyết ở ngay trên đại tuyết sơn phía trước.

Bàng Bác lên tiếng.

Hắn tu Yêu Đế cổ kinh, thủ đoạn hơn người, trong khi đuổi giết Diêu Quang Thánh tử dự khuyết đã đánh lên người hắn một đạo Yêu Đế thần thuật, có thể cảm ứng sự tồn tại ở trong phạm vi nhất định.

Nếu không phải đối phương chạy trốn tới Băng Tuyết Cung, tuyệt đối sẽ bị hắn chém giát không thế bỏ trốn được.

Diệp Phàm nói:

- Chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ, đại giáo như Băng Tuyết Cung thật quá hùng mạnh, chúng ta nhất định không chọc nổi, chỉ có thể chờ ở ngoài thôi.

Trăm dặm xung quanh là núi cao xuyên thủng tầng mây, đều là địa bàn của Băng Tuyết Cung. Xuyên thấu qua gió tuyết có thể mơ hồ thấy được rất nhiều thứ trong suốt lấp lánh trên núi cao, đó là những tòa băng cung to lớn.

- Ta tính nếu hắn dưỡng thương, tối thiểu phải cần bảy ngày trở lên, bị Yêu Đế Cửu Trảm Diệt Hình đánh trúng, không chết đã coi như hắn lớn mạng.

Bàng Bác nói.

Diệp Phàm hiểu rất rõ Yêu Đế Cửu Trảm đáng sợ cỡ nào, ngày đó hắn đại chiến Thanh Liên lão yêu ở Bất Lão Điện, hắn cùng với Hắc Hoàng liên thủ cũng thiếu chút nuốt hận.

Lúc này Hắc Hoàng nghe mấy chữ Yêu Đế Cửu Trảm, trong mắt tràn ngập lửa nóng, rất muốn đè Bàng Bác xuống ép hỏi cho được cổ kinh.

- Chúng ta không cần chờ không công, ta có mật báo, Thánh nữ Tử Phủ sắp đến thăm Băng Tuyết Cung, tiếp đó sẽ đi Thần Thành, có lẽ bắt lấy nàng ta trước.

Hiện giờ Bàng Bác có thân phận đặc thù, địa vị ở Yêu tộc không nhỏ, tuy rằng không thể điều động các bộ Yêu tộc, nhưng thông qua quan hệ lấy được một ít mật báo thì cũng rất dễ dàng.

- Đúng là tin tốt!

Đồ Phi lập tức có tinh thần.

Hắc Hoàng cũng lên tiếng nói:

- Thì ra là ả đàn bà kia, lần trước đuổi giết bổn hoàng, nếu không phải vượt qua hư không khẩn cấp, không chừng đã nguy hiểm rồi.

- Ha ha, ta đang mong săn bắt Thánh nữ, hy vọng có thể thành công.

Đồ Phi cười to.

Diệp Phàm đi một vòng quanh mảnh đại tuyết sơn này, hắn vuốt cằm, cân nhắc thật kỹ, nói:

- Nơi này càng nhìn càng khác thường, sợ là cất giấu một cái long mạch, có Thần Nguyên tuyệt thế thật lớn.

Hắn đang rất cần ngàn vạn cân Nguyên tinh khiết mới có thể đánh vỡ trói buộc Đạo Cung Bí Cảnh, phá tan giam cầm tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, đó là một con số trên trời.

- Tuyệt thế Thần Nguyên cỡ lớn, có thể đào ra được không?

Bàng Bác cùng Đồ Phi đều biết hắn tu Nguyên Thiên Thư, rất tin vào Nguyên Thuật của hắn.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói:

- Xem chừng rất khó, dù là có thể cố định long mạch, cũng sẽ làm ra động tĩnh rất lớn. Đây là địa bàn Băng Tuyết Cung, sẽ chỉ tặng đồ cho bọn họ.

Đồ Phi nói:

- Đi, trước tiên xem kỹ rồi nói, nơi này từ bảy tám vạn năm trước có một chỗ Thánh địa, nói không chừng không chỉ có Thần Nguyên cỡ lớn, sẽ còn có bảo vật khác.

Trong phạm vi trăm dặm, núi cao chọc xuyên tầng mây, băng tuyết nhìn vô tận.

Diệp Phàm dùng thuật xem xét cẩn thật, càng lúc càng thấy được nơi này cực kỳ bất phàm, có thể là thần long mạch rất lớn, ẩn chứa Thần Nguyên khủng bố.

- Hình như là ở sau núi, chúng ta lướt qua đó.

Tuyết rơi liên miên không dứt, gần như che mất tầm mắt, trong tuyết sơn rét lạnh đến tận xương.

Bàng Bác dùng Yêu Đế thần thuật thăm dò, nói:

- Ở sau núi dường như không có người Băng Tuyết Cung.

- Ta biết rồi, lời đồn là thật.

Đồ Phi cười nói:

- Tổ sư khai phái là một con lão vượn, cho nên giáo này đặc biệt quan tâm đến sinh vật vượn tuyết.

Đại tuyết sơn trăm dặm cũng đủ cho Băng Tuyết Cung xây đàn tràng, nghe nói ở sau núi để lại cho một đám vượn tuyết, không có đệ tử môn đồ tu hành ở đây.

Biết được kết quả này, mấy người đều mừng rỡ, quyết định xâm nhập vào sau núi dò xét cẩn thận. Nếu thật sự đào ra một khối tuyệt thế Thần Nguyên thật to, đó là tạo hóa rất lớn.

- Nơi này tuyệt đối có một con rồng lớn.

Diệp Phàm bị chấn động sâu sắc.

Bọn họ xâm nhập vào sau núi, tiến vào núi tuyết, đi qua trời băng đất tuyết, Diệp Phàm vận dụng Nguyên Thuật nhìn thấy hư không, bắt được long khí.

- Dưới lòng đất có một cỗ long khí cực kỳ mạnh mẽ, nhất định là long mạch vô thượng.

Diệp Phàm nhìn chăm chú, từng ngọn núi tuyết nối liền một chỗ tựa như một bộ xương rồng khổng lồ, khí thế hùng hồn.

- Vậy còn chờ cái gì, chúng ta ra tay đào nó lên.

Đại hắc cẩu kích động, hai mắt tóe sao.

- Ta lo rằng loại long mạch này có cổ quái, nói không chừng chôn Vương tộc Thái Cổ. Nhưng bảy tám vạn năm trước nơi này là đàn tràng Thánh địa, quá nửa là có sâu xa hơn.

Diệp Phàm trầm tư.

- Xem thật kỹ, xem thấu rõ rồi hãy quyết định.

Đồ Phi nói.

Đoàn người Diệp Phàm tiếp tục đi sâu vào, không ngừng quan sát mảnh tuyết sơn này, Diệp Phàm gần như xác định chắc chắn có thần vật phi phàm dưới lòng đất.

- Địa thế này là... Chân Long niết bàn.

Diệp Phàm kinh hãi, Nguyên Thiên Thư có miêu tả loại địa thế này, đề cập âm dương cùng sinh tử, hết sức huyền bí.

- Có gì phải chú ý?

Bàng Bác hỏi.

- Sâu xa khó nói, nếu bên trong không có sinh vật nào thì có lẽ chúng ta sẽ lấy được thần tàng khổng lồ.

- Nếu có sinh vật thái cổ thì sao?

Đồ Phi hỏi.

- Vậy thì là hung địa tuyệt thế, là vương sào của chủng tộc Thái cổ, dựa vào chúng ta thì tuyệt đối không đụng tới được.

Thần sắc Diệp Phàm ngưng trọng.

- Là mùi gì, thơm quá?

Đại hắc cẩu đột nhiên nhấc đầu, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

- Có hả, sao ta không ngửi được.

Bàng Bác thắc mắc.

- Ngươi đừng có so với nó, mũi chó là thính nhất, huống chi là con chó chết này.

- Gâu...

Đại hắc cẩu nhe răng, nhưng mà không cắn người, khịt khịt mũi nói:

- Chắc là có thiên tài địa bảo gì đó sắp chín rồi.

Dứt lời, nó chạy như điên trong tuyết sơn, lao tới trước.

Diệp Phàm cùng Bàng Bác với Đồ Phi thấy thế, cũng theo sát ở sau. Ước chừng đi hơn mười dặm, bọn họ cũng bắt đầu ngửi được mùi hương.

- Mũi con chó chết này cũng thính quá đi chứ, đứng đầu ngọn gió cũng ngửi được mùi hương ở xa mười mấy dặm.

Ba người không thể không ngạc nhiên than thở.

Mùi hương dụ người đến từ một chỗ tuyết cốc, khi bọn hắn chạy tới đây liền hoảng sợ, ở trong sơn cốc có rất nhiều sinh vật hình người, toàn thân đầy lông trắng tuyết.

- Đó là vượn tuyết, trời sinh rất mạnh mẽ, mới sinh không bao lâu đã có thể xé xác sư tử hổ báo, tuyệt đối đều là yêu thú, sợ là có lão vượn tu luyện đến cảnh giới cực cao.

Đồ Phi giật mình.

Làm cho bọn họ giật mình hơn là trong tuyết cốc có long khí xoay quanh, ở giữa cốc có mấy gốc linh thảo, phun ra mây lành trong băng tuyết, màu xanh mơn mởn, mỗi cây đều kết một trái màu vàng.

- Trái cây hình rồng, đó là trái cây kỳ lạ gì thế?

Đại hắc cẩu cũng không nhận ra được.

Tổng cộng sáu gốc linh thảo, màu xanh mướt, nhưng chỉ cao hơn một thước, mỗi gốc đều kết một trái, toàn thể dài nửa thước, toàn thể màu vàng sáng bóng, hình dạng như chân long hết sức khác thường.

- Đó là Nguyên Long Quả!

Diệp Phàm kinh ngạc, càng xác định bên dưới lòng đất có đại long.

- Nguyên Long Quả là cái gì?

- Đó là một loại kỳ thảo được long khí tưới tắm mà sinh, trưởng thành, kết thành quả dù là không thể so sánh với thần dược thái cổ, nhưng tuyệt đối là linh dược đỉnh cấp.

Mấy người âm thầm suy tính, cảm thấy khó mà lấy được linh, quả này vào tay, vượn tuyết quá đông, lỡ như chọc chúng nó nổi giận thì e rằng sẽ kinh động tới Băng Tuyết Cung.

- Phía trước có một cái hang tuyết, cũng có long khí tuôn ra.

Ánh mắt Bàng Bác rất sắc bén.

Ở giữa sườn núi tuyết cách đó không xa lắm có một hang động rất lớn, tối om, long khí đang tràn ra ngoài.

- Đi, chúng ta tới xem thử.

Diệp Phàm bay tới trước, Bàng Bác cùng Đồ Phi theo sau, đại hắc cẩu còn lưu luyến nhìn lại Nguyên Long Quả, cuối cùng mới bước đi.

Bọn họ nhanh chóng đến trước núi tuyết kia, đáp xuống đi vào trong sơn động.

Trong sơn động rất trống trải và khô ráo, có một vài bồn đá chén đá, ngoài ra còn có cả giường đá.

Diện tích động phủ rộng lớn, nối thẳng vào sâu trong bụng núi, rất sạch sẽ không có mùi gì lạ.

- Nơi này hình như là chỗ ở của vượn tuyết, chúng ta xem xong phải nhanh chóng đi ngay.

Bọn họ ý thức được có thể nơi này là sào huyệt của vượn tuyết, không thể ở đây lâu được.

Đồ Phi nói:

- Mau mau tìm xem, vượn tuyết ở chỗ này có thể là con cháu của lão vượn sáng lập Băng Tuyết Cung vạn năm trước, nói không chừng lão vượn kia còn để lại thứ gì đó.

Bàng Bác lắc đầu nói:

- Đàn vượn tuyết này rõ ràng không có tồn tại cấp khủng bố, xem chừng không giấu bảo bối gì khác.

- Nơi này tràn ra long khí, có lẽ liên quan tới long mạch vô thượng dưới lòng đất.

Diệp Phàm trầm giọng nói, đồng thời hắn cảm thấy hôm nay có thể là ngày đặc biệt gì đó, thường ngày hẳn là không có long khí tràn ra.

Đại hắc cẩu lại tái phát bệnh tham lam, nói:

- Có lẽ từ chỗ này có thể tiến vào lòng đất, nói không chừng có thể đào ra Thần Nguyên tuyệt thế.

Mấy người đều có chút động lòng, dọc theo hướng long khí tràn ra đi xuống, tiến sâu vào trong lòng núi.

- Đó là cái gì?

Ở sâu trong bụng núi, có một cái giếng sâu rộng, nối thẳng sâu vào lòng đất, nhưng miệng giếng lại bị một khối huyền băng trong suốt đóng kín.

- Long khí tràn ra từ cái giếng này.

- Nhìn kia, trong huyền băng có gì đó.

Mấy người giật mình phát hiện bên trong khối huyền băng trong suốt đóng kín miệng giếng có một con vượn già nhắm mắt ngồi đó, trông rất sống động.

Thân hình nó thật cao lớn, cả người phủ lông thú trắng tuyết, thần sắc an bình tựa như còn sống.

Mấy người càng quan sát càng giật mình, còn vượn già này lại có một khí tức đại đạo, tựa như hợp nhất với thiên địa, vì vậy lúc đầu bọn họ không cảm thấy được.

- Không lẽ đó là lão vượn sáng lập Băng Tuyết Cung vạn năm trước?

- Chẳng lẽ nó tọa hóa ở chỗ này?

Mấy người đều hoảng hồn, lão vượn này dùng bản thân đóng miệng giếng, nhất định là bên dưới có gì đó không bình thường.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)