← Ch.0401 | Ch.0403 → |
- Nếu các vị không có ý kiến gì, thì hãy để tất cả theo gió bay đi thôi.
Thần Vương tuyệt đại này nhìn quét qua mọi người.
- Ta đi chuẩn bị ngàn vạn cân Nguyên.
Thánh chủ Khương gia nói, ngay cả trong lòng không muốn, nhưng mà Thần Vương đã mở miệng, hắn cũng chỉ có thể tận lực đi làm.
Thần Vương gật đầu, nói:
- Đưa vào Hóa Long Trì, đây là thánh trì, nơi phá kén thành bướm, cá chép hóa rồng.
Diệp Phàm trả lại Ly Hỏa Thần Lô, chỉ riêng nó thì cũng có giá này rồi, Thần Vương cũng tự biết, bởi vì trong đó còn có đạo văn của Hằng Vũ Đại Đế, có một ít cảm ngộ tu hành của hắn.
Từ khi còn trẻ, Hằng Vũ Đại Đế đã dùng binh khí này cho tới khi trở thành Đại Đế, nó đi cùng với hắn hơn nửa cuộc đời, chứng kiến lúc hắn huy hoàng, cùng hắn từng bước đi lên đỉnh phong.
Dùng tâm cảm nhận, có thể sẽ hưởng thụ cả đời không hết.
Các Thánh chủ kinh hãi, Thần Vương tuyệt đại này thật là lôi lệ phong hành, không có chút dây dưa nào, điều này khiến cho bọn họ rất bất an, Thánh thể Thái Cổ thật sự có thể đột phá sao?
Nếu thành công thì không nghi ngờ gì nữa, Diệp Phàm đã dính chặt vào cỗ chiến xa vô địch Khương gia này, tương lai các Thánh địa sẽ không có ngày nào yên ổn được.
Những người khác nhìn nhau, tất cả đều kinh hãi, có lẽ sinh mệnh của Thần Vương thật sự không còn nhiều nữa, nên mới làm ra một loạt chuyện lớn như thế này, tuyệt đối không thể xảy ra rủi ro gì tại thời khác mấu chốt này.
- Các vị cũng tản đi thôi!
Thần Vương tiễn khách.
Trong đại điện to lớn, các thế hệ con cháu trẻ tuổi của Khương gia nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mắt quái dị, Thần Vương sống lại, vậy mà lại ưu ái hắn như vậy, thật sự khiến cho bọn họ vô cùng ghen tỵ.
Sau khi những người không có quan hệ rời đi, mọi người Khương gia muốn hỏi về bí mật Đại Đế tại Tử Sơn, nhưng đáng tiếc từ đầu tới cuối Thần Vương cũng không nói một câu tới điều này, cũng không ai dám lớn mật hỏi.
- Thật ra ngươi cũng là người tốt.
Thần Vương nói, câu này bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Diệp Phàm ở Tử Sơn học được Cửu Bí, sau đó đi Khương gia truyền tin, lại dùng Chân Long thần dược cứu hắn, tất cả những việc này là vì báo án.
- ơn đức của Thần Vương, suốt đời ta sẽ không quên.
Diệp Phàm trịnh trọng thi lễ, rất thật lòng.
Hai người cũng không ai đề cập tới chuyện Cửu Bí, bởi vì chuyện này rất hệ trọng, rất nhiều thứ không cần phải nhiều lời, không cần nói rõ ra làm gì, rất nhiều tu sĩ Khương gia cũng không biết được.
Thần Vương thấy Diệp Phàm có vẻ muốn nói lại thôi, liền hỏi:
- Có chuyện gì khó giải quyết sao?
- Không biết Thần Vương có thể cứu được Thái âm thân thể không?
Diệp Phàm nghĩ tới Tiểu Đình Đình, vô cùng lo lắng nàng chết yểu.
Hiện tại, cho dù có hạt giống Kỳ Lân, nhưng nó vẫn chỉ là thần dược chưa thành thục, vẫn không thể giải quyết tình trạng nguy hiểm đó được.
- Thái Âm thân thể?
Thần Vương ngẩn ra, trong đôi mắt bắn ra hai đạo ánh sáng, hỏi:
- Nàng là ai, đang ở đâu?
- Nàng chính là hậu nhân của Thần Vương ngài đó...
Diệp Phàm kể lại tỉ mỉ.
Người của Khương gia nghe thấy vậy, lộ ra vẻ khác lạ, một số nhân vật lớp tiền bối cùng mở miệng, bổ sung thêm một chút chi tiết về thân thế của Tiểu Đình Đình.
- Hậu nhân của ta lại có thể chất như vậy...
Thần Vương gật đầu.
Đột nhiên, thân thể hắn chấn động, khóe miệng tràn ra một ngụm máu, vương vài trên bộ y phục màu trắng không nhiễm chút bụi, nhìn có vẻ rợn người.
- Thần Vương tổ tông!
tất cả mọi người đều biến sắc, kinh hãi hô lên, Thần Vương mặc dù đã sống lại, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng, cảm thấy được trạng thái của Thần Vương không tốt chút nào.
Mọi người sợ hắn chỉ còn là ánh nắng cuối chiều còn le lói, sáng lên trong khoảnh khắc, rồi sẽ chìm sâu trong bóng tối mãi mãi, hoàn toàn vẫn lạc.
- Ta không sao!
Thần Vương lau đi vết máu trên khóe miệng.
Bỗng nhiên, hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra hai luồng sáng rực rỡ, vươn ra một bàn tay to lớn, chụp thẳng vào hư không, lôi ra bảy tấm thân hình, nhấc tay tiêu diệt bọn họ thành tro bụi.
- kẻ nào, dám nhìn trộm Thần Vương của chúng ta?
Tất cả mọi người đều lao ra đại điện.
- Không còn ai nữa rồi.
Thần Vương khoát tay áo.
- Thần Vương, ngài...!
Tất cả mọi người của Khương gia đều vô cùng khẩn trương, Thần Vương tuyệt đại còn sống một ngày, là còn uy hiếp khắp cả Đông Hoang một ngày, nếu ngài vẫn lạc thì thật sự là tổn thất khó đánh giá được.
Thần Vương không nói thêm gì nữa, đi ra đại điện, nhìn về phía chân trời xa xăm, nói:
- Ta phải rời đi vài ngày, thăm lại một số nơi cũ.
Mọi người nghe vậy, lại càng thêm lo lắng, thăm lại chốn cũ, chẳng phải là muốn giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng sao? Rất nhiều người đều dự cảm được điều gì đó không hay xảy ra.
- Thần Vương, ta có hạt giống Kỳ Lân!
Diệp Phàm nói, hắn không hy vọng Thần Vương vẫn lạc chút nào, muốn dùng thần dược để cứu lại tính mạng của hắn.
Thần Vương lắc đầu, từng bước đi xa, thân ảnh rất cô đơn và lặng lẽ.
Rất nhiều người muốn đi theo, nhưng lại phát hiện ra hắn chỉ bước một bước rồi biến mất, nháy mắt đã hiện ra phía chân trời, căn bản không thể đuổi kịp được.
Không ít người nhìn thấy Thần Vương ôm lấy Thái Vân tiên tử rời đi Thần Thành, thân hình vô cùng cô đơn, ảm đạm chìm sâu vào trong tầng mây dày đặc.
Thần Vương đi rồi, đại cường đạo thứ chín Khương Nghĩa liền hỏi tất cả mọi thứ về Tiểu Đình Đình.
- Nàng là đời sau của đại ca Khương Triết của ta...!
hắn vô cùng kích động, sau đó tóm lấy vài tên đệ tử Khương gia, trực tiếp thăm dò thức hải của bọn họ, tìm được tất cả tin tức trong đó.
hắn lập tức nổi giận, nói:
- Hai mẹ con góa bụa, là hai huyết mạch duy nhất của đại ca ta, vậy mà các ngươi dám đối xử với họ như vậy sao?
Khương Nghĩa giận giữ quát, đi tới gần một hệ của Thánh chủ Khương gia, chỉ thẳng vào mặt bọn họ mắng to, nước miếng văng đầy mặt bọn họ.
- đỉnh đỉnh còn tôn quý hơn đám con cháu của các ngươi hàng trăm lần, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần con cháu các ngươi đi ra ngoài một người là ta giết một người, đi hai người thì ta giết cả đôi.
hắn thực sự vô cùng tức giận.
- Còn nữa, Khương Hải Sinh là đứa con duy nhất của đại ca Khương Triết của ta, ta là chú ruột của hắn, sẽ trực tiếp theo các ngươi quay về Khương gia, mặc dù hắn không phải là tu sĩ, các ngươi cũng phải dùng linh dược bồi bổ hắn cho ta, nếu hắn không sống được tới một ngàn tuổi, thì ta sẽ làm thịt toàn bộ đám con cháu của các ngươi!
Khương Hải Sinh theo lời của Khương Nghĩa chính là Khương lão bá, hắn đã tìm kiếm nhiều năm nhưng vẫn không tìm được tung tích của bọn họ.
Rất nhiều người Khương gia đều sợ tới tái mặt, muốn làm cho một phàm nhân sống đến một ngàn năm, đây chẳng lẽ là muốn nghịch thiên sao? Làm gì có ai làm được điều này.
- Không lâu sau, ta sẽ đi thăm bọn họ, nếu mà họ sống không được vui vẻ, thì ta sẽ tiếp tục rời đi, tiện tay giết luôn lũ con cháu bất hiếu các ngươi!
Đại cường đạo thứ chín đã nói là làm, nếu không cũng sẽ không có chuyện trực tiếp tách ra khỏi Khương gia, lúc này hắn mang theo Thôn Thiên Ma Quán từ thời thượng cổ, mắng cho một số nhân vật cấp tiền bối của Khương gia như bị máu chó đổ lên đầu.
- Có ta ở đây, ngươi có yên tâm đi!
Khương Vân bước ra, khuyên nhủ Khương Nghĩa.
Khương Nghĩa cũng rất nể mặt hắn, chi nhìn quét qua tất cả mọi người, sau đó thỏ tay tóm lấy Khương Dật Thần trong đám người ra, giơ tay cho hắn bốn phát tát, nói:
- Tiểu tử, từ giờ trở đi ngươi phải thành thật cho ta, nếu còn dám làm gì ác với đỉnh đỉnh, dám bất kính đối với Khương Hải Sinh thì ta sẽ lột da, rút gán, bóp nát xương ngươi.
Khương Dật Thần sắc mặt tái nhợt ra, nửa chữ cũng không dám nói, hắn biết rõ tính tình của vị tổ tông này, có rất nhiều truyền thuyết về đại cường đạo thứ chín này, dám cãi lại một câu thì đảm bảm hắn không giữ nổi cái mạng nhỏ của mình, cho dù gia gia của hắn là một vị đại năng thì cũng thế mà thôi.
Tất cả mọi người đều hiểu được, sau này Tiểu Đình Đình khảng định sẽ trở thành một trong những tiểu công chúa quý giá nhất của Khương gia, chưa nói tới thái độ của Thần Vương, chỉ cần vị tổ tông thúc thúc này thì cũng không ai dám ữêu vào rồi.
Diệp Phàm rời khỏi đây, đêm đó có rất nhiều ngươi quen tới chúc mừng hắn.
Có được sự giúp đỡ của Thần Vương, hiện tại không ai dám có chủ ý gì với hắn nữa, không ai dám gây sự. Bàng Bác cũng từng ám thầm truyền ám cho hắn một lần, sau đó không xuất hiện nữa, có thêm một số con bài chưa lật thì lại thêm một phần an toàn mà.
Hai ngày sau, Đồ Phi và đại hắc cẩu vượt qua hư không tới đây, tiến vào Thánh thành, Diệp Phàm tự mình ra đón.
Trời sinh đại hắc cẩu đã không phải là loại tử tế gì, sau khi vào thành thì đi chào hỏi khắp nơi, nhất là khi nhìn thấy người của Thánh địa thì đều vô cùng nhiệt tình.
- Gâu, đã lâu không thay, thật là nhớ a!
- Ai cần ngươi nhớ hả!
Không một đệ tử Thánh địa nào tỏ ra thiện cảm cả, con chó dữ này đã để lại bóng ma trong lòng rất nhiều người rồi.
- Gâu, ta nhận ra ngươi rồi, chúng ta đã từng phong hoa tuyết nguyệt bên nhau.
- Ai từng làm vậy với ngươi!
Một số nữ đệ tử vô cùng tức giận.
- Gâu, các ngươi chẳng lẽ đã quên sao, chính là buổi tối tuyết rơi, gió lạnh, chúng ta đã đại chiến một trận tại băng Nguyên đó.
- Con chó dữ nhà ngươi, cái này mà cũng coi là phong hoa tuyết nguyệt sao!
Dọc đường vào thành, đại hắc cẩu không ngừng nhiệt tình bắt chuyện với người khác, dường như không ai là nó không quen vậy.
- Gâu, chúng ta cũng quen nhau, đêm hôm đó thật là khó quên a!
- Con chó chết bầm này, ai một đêm với ngươi, nói loạn gì vậy?
Lại có thêm bảy, tám người bị nó chọc giận tới mức run cả người.
Đại hắc cẩu nhanh chóng tìm được mục tiêu mới, hô lên:
- Gâu, mấy người các ngươi đừng có chạy, ta vẫn còn nhớ các ngươi là nhân sủng của ta mà.
- Giết chết con chó dữ này đi!
Rất nhiều người vây nó lại.
- Gâu, các ngươi định làm gì vậy, ta bị mất nhân sủng, chỉ muốn tìm lại thôi, chang lẽ điều này mà các ngươi cũng muốn ngăn cản sao?
- Con bà nó, ngươi kiềm chế lại một chút đi!
Đồ Phi cũng không chịu nổi nó nữa rồi, còn chưa vào trong thành được bao lâu, bọn họ đã sắp trở thành công địch của tất cả mọi người rồi.
- Cái này thì đã là gì, các ngươi phải học tập Vô Thủy Đại Đế đi, cả thế gian đều là địch nhân, một đường đánh tới cảnh giới thánh hiền, đột phá vào cảnh giới Đại Đế.
Đại hắc cẩu nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ.
- Ngươi an phận cho ta một chút đi.
Diệp Phàm thực sự muốn đạp cho nó một phát.
- Được rồi!
Rốt cuộc thì đại hắc cẩu cũng thành thật một chút, không chào hỏi những người xung quanh nữa, lại nhìn về phía Lý Hắc Thủy bên cạnh Diệp Phàm, nói:
- Ngươi cũng thật là đen a!
- Ta con chó này muốn ăn đòn à, ta đen ở cho nào?
Lý Hắc Thủy rất muốn cho con chó này một trận.
Trong hai ngày gần đây, tất cả tu sĩ trong Thần Thành đều bàn luận chuyện Thánh thể Thái Cổ sắp tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, vô số người chú ý tới chuyện này.
Tất cả mọi người đều chờ đợi thời khác đó, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn do nó liên quan đến lời nguyền Thánh thể sau thời kỳ Thái Cổ, nếu có thể thành công thì sau này nhất định sẽ dẫn phát ra sóng gió ngập trời.
Có lẽ, điều này còn có nghĩa là phiến thiên địa này bắt đầu biến hóa.
Hiện tại trong phiến thiên địa này, trong một thế hệ trẻ tuổi đã sớm có Thần thể xuất hiện, Tiên Thiên Đạo Thai cũng nổi danh, Thiên Yêu Thể cũng có lời đồn, chẳng lẽ các loại Vương thể cổ kính đều muốn xuất thế sao?
Nếu như vậy thì sẽ trở thành cục diện cả bầu trời đầy sao đua nhau phát sáng. Thời kỳ các Vương thể nổi lên sắp tới rồi, nếu Thánh thể Thái Cổ đã hoang phế mười mấy vạn năm mà tu luyện tới cảnh giới đại thành, thì sẽ trở thành cục diện như thế nào?
Mọi người đều nghĩ đến tình huống này, không kiềm nổi tâm tính trào dâng, dưới bầu trời đầy sao này, chẳng lẽ thời đại các Vương thể cùng xuất hiện, đua nhau tranh hùng đã đến sao?
Không nghi ngờ gì nữa, một khi điều này trở thành sự thật thì một thời kỳ thiên tài quật khởi đã đến, các kỳ tài cùng sáng tạo ra một thời đại huy hoàng, viết ra một truyền kỳ hoành trắng.
Ai có thể đánh bại các chư vương, một đường đánh tới cảnh giới Đại Đế? Không ai kết luận được điều này, thời đại chư vương quật khởi đã đến, tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra.
Chư vương cùng quật khởi, vạn giáo đua tranh, thời đại thịnh vượng có lẽ thật sự sắp đến, điều này cũng có nghĩa sẽ xảy ra đại chiến triền miên, giông bão nổi lên.
← Ch. 0401 | Ch. 0403 → |