← Ch.0581 | Ch.0583 → |
"Ầm!"
Ngư Long Ngạc cứng rắn kháng đại ấn, cũng đánh bay đi ra ngoài, đánh cho một dãy núi xa xa vỡ tan, biến thành một mảnh đất khô càn sỏi đá.
- Dị chủng thượng cổ Ngư Long Ngạc này thật khủng bố!
Diệp Phàm bọn họ giật mình kinh sợ, một vị Hoàng chủ cùng một vị đại năng liên thủ cũng không thể áp chế được nó. Không lâu sau lại bay tới một vị Thánh chủ, tế ra một mũi Long Giao Tiễn, bay đến trấn áp.
"Keng! Coong!" ...
Đốm lửa bắn ra bốn phía, bùn lầy ngập trời, ba vị nhân vật tuyệt đỉnh đại chiến Ngư Long Ngạc, quấn lấy nhau, đánh cho trời đất quay cuồng, vô cùng thảm liệt. -
Mà bên kia, ba vị nhân vật cấp Giáo chủ vô thượng cũng đồng loạt ra tay, đang trấn áp con thiềm thử kia, nó cũng thực đáng sợ, lưng mang chín đường kim tuyến, bắn ra chín cây thần tiễn, thiếu chút nữa xuyên thủng một vị Giáo chủ.
- Vùng Táng Tiên Địa này quả thật đáng sợ, bốn phương đều có Thú Vương man cổ câp Thánh chủ thủ hộ, chỉ một chỗ đầm lầy này đã xuất hiện hai con dị chủng hồng hoang, đi sâu vào trong không biết còn có thể nhìn thấy cái gỉ nữa đây!
-
- Hiện tại chính là cơ hội, chúng ta đi mau!
Lão lừa đảo kêu gọi mấy người, rồi là người đầu tiên phóng đi về hướng địa phương thông thiên.
Nơi đây trừ đại năng tuyệt đỉnh, những người khác đều không có cách nào phi hành, chỉ có thể đi bộ đi vào.
Lần này, bọn họ hữu kinh vô hiểm, không có gặp phải dị thú gì, trực tiếp đi tới vùng thông thiên, tiên nhai thành phiến mênh mông vô ngần, khí tường hòa bừng bừng.
Nơi đây, cỏ cây không nhiều lắm, nhưng cũng không thiếu sinh cơ, cây cỏ sinh trưởng ở đây không phải cỏ chi và cỏ lan, chính là long thảo, hoặc là kỳ thụ các loại, không có một gốc cây nào là vật phàm.
Trên vách đá, linh dược vạn năm phun nhị tỏa ra mùi thơm. Trước cổ động mây thần quấn quanh, đóa hoa trong suốt, có một sổ còn sinh ra quả khác thường.
Sớm đã có không ít tu sĩ phóng vọt vào, khắp nơi tìm kiếm cổ kinh của Đại đế. Tại địa phương khí trời tường hòa này tràn ngập một loại đạo vận huyền bí, nhưng bị mọi người phá vỡ.
Giữa tu sĩ Nhân tộc tự thân đã xảy ra tranh đấu. Có người phát hiện một động phủ, một đám người chen chúc đi vào, vung tay chiến đấu, trong nháy mắt đã có mười mấy người chết oan chết uổng.
- Nhìn thấy không! Hôm nay không biết phải chết bao nhiêu người đây? Chẳng qua là một thiên kiếm quyết mà thôi, nếu la cổ kinh của Đại đế xuất thế, Hoàng chủ tuyệt thế đều phải sinh tử quyết đấu!
Lão mù mở miệng.
- Ngươi có phát hiện gì không?
Diệp Phàm thúc thúc Đoạn Đức. Người này hàng năm trộm mộ, đối với địa phương này khẳng định có cái nhìn không tầm thường.
Đoạn mập mạp thực trấn định, chắp hai tay sau lưng, tại trên phiến tiên nhai này không ngừng bước đi thong thả, đang đo đạc, dày công tính toán và thôi diễn.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi, nói:
- Địa phương này quá lớn, vách núi vô tận, linh thụy quá thịnh, muốn ta thôi diễn ra, không có nửa năm đều không được.
- Ta đến xem một chút đại thế.
Diệp Phàm lẩm bấm, hắn dùng Nguyên Thiên thần thuật từ chỉnh thể để xem vùng Táng Tiên Địa này, Thần Nhãn bắn điện mang, nhìn quét bốn phương tám hướng.
Chỉ một lát sau sau, hấn liền chấn động trong lòng, địa phương này huyền bí mà lại sâu sẳc, như là có một tiên nhân nằm nghiêng, nằm ngủ say ở nơi đây, vô cùng quỷ dị.
Diệp Phàm lại khắc xuống mặt đất, vẽ ra đại thế thiên địa cùng với vài chỗ linh thụy thịnh nhất đều chỉ ra, đồng thời điểm ra vài cái Long Huyệt hẳn phải chết.
- Đi! Xem ra đại thế thiên địa là như vậy, chúng ta đến đây rồi nếu hợp tác, không có lăng mộ cổ xưa nào trong thiên hạ mà không thế vào, ngay cả là chỗ Đại đế tọa hóa, cũng có thể xông vào!
-
Hai mắt Đoạn Đức lóe ra thần quang trong vắt.
Tuy nhiên, địa phương được chọn chung quy là hơi nhiều, bọn họ trong lúc nhất thời khó có thể quyết định.
- Để ta bói một quẻ thử xem!
Lão mù nẳm lên mấy chục miếng mai rùa, lẩm bẩm, rồi sau đó ném trên mặt đất.
- Cái gì, Cửu Tuyệt Địa, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lão mù sau khi xem quẻ tượng trên mặt đất, thân thể lão run run.
- Có ý nghĩa gì?
Người dã man hỏi.
- Quẻ tượng biểu hiện, nơi này tuyệt thiên, tuyệt địa, tuyệt nhân, tuyệt quỷ, tuyệt tiên... Nói như vậy đi, thứ gì tiến vào đều phải bị tuyệt diệt!
Lão mù lời nói mất tự nhiên.
- Nơi này không phải là chỗ Đại đế cổ tọa hóa sao, như thế nào trở thành Cửu Tuyệt Địa?
Đoạn Đức hoài nghi, khó hiểu hỏi.
Diệp Phàm đứng dậy, lại với Nguyên Thiên thần thuật quan sát, kết quả càng xem càng kinh hãi, vùng tiên nhai này đích xác như là một tiên nhân nằm nghiêng, nằm vẳt ngang nơi đây.
Nhưng, sau một lúc cẩn thận ngắm nhìn, trong lòng hắn càng kinh sợ, vị tiên nhân này cũng không phải là ngủ say, mà giống như bị người khóa ở nơi này, vì
thế táng mạng
- Đây thật đúng là xứng với cái tên Táng Tiên Địa...
Hắn tự lẩm bấm, trên mặt đất vẽ ra một bức họa đồ, những người khác cũng đều kinh sợ thất vọng.
Lão mù thu hồi mấy chục miếng mai rùa, không ngừng lúc lắc, bói quẻ thứ hai, rầm một tiếng rơi trên mặt đất, lần này chính là đặt ở trên Táng Tiên Địa của Diệp Phàm vẽ ra.
- Nơi này có tiên trân, hơn phân nửa thực sự có Thánh binh của Đại đế cổ, thậm chí là di thể, nhưng là Cửu Tuyệt Địa.
Lão mù lại một lần nữa thôi diễn ra quẻ tượng.
- Ngươi tính chuẩn xác không?
Đông Phương Dã nghiêm trọng hoài nghi lão bang tử này, cảm thấy lão không phải là người tốt gì.
Lão mù nói:
- Không sai được, tuyệt đối là một chỗ tuyệt địa táng tiên, tuy nhiên cũng có một đường sinh cơ, chỉ cần tìm được Thánh binh Đại đế, hoặc là cỗ kinh, hơn phân nửa liền hiến hóa ra sinh lộ.
-
- A...
Xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Trên vách núi thành phiến, khí tường hòa bừng bừng, trời quang mây tạnh, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ vào được, vì tranh đoạt linh dược vạn năm mà ra tay, vì một động phủ có khắc văn tự mà tử chiến.
Lúc này mới vừa bắt đầu, cũng đã có sáu bảy mươi người mất mạng, máu nhuộm đỏ vách đá.
- Đi! Theo biểu hiện của quẻ tượng, duy nhất một đường sinh cơ ở hướng này, chúng ta đi tới tìm tiên trân!
Lão mù lên tiếng, tay chỉ về một hướng.Bọn họ tuy rằng trong lòng khấn trương, nhưng cũng không có rút lui, lựa chọn đi tới, mới vừa đi ngang qua vài dốc đá, liền gặp được không ít vết máu cùng thi thể.
Hướng này, có không ít người lui tới, trong đó không ít nhân vật tuyệt đỉnh, tuy nhiên vân chưa đại khai sát giới.
-Hỏng bét!
Đúng lúc này, cả người Đoạn Đức lông tơ đều dựng thẳng lên, nhìn thẳng vào chỗ góc vách núi phía trước, nói:
- Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy cái gỉ không?
-
- Giống như có một người nhoáng lên một rồi biến mất.
Đông Phương Dã cũng nhìn chàm chàm nơi đó.
- Đó không phải là người! Không thể tưởng được trên đời thực sự có thứ này, ta ra vào các loại lăng mộ cổ xưa trong lòng đất hai mươi mấy năm, chưa từng có gặp qua, không nghĩ tới hôm nay tại đây gặp được.
Đoạn Đức sắc mặt trắng bệch...
- Đó là cái gì vậy?
Diệp Phàm cũng không có nhìn về hướng đó, nghe vậy xoay người lại hỏi, không biết bọn họ thấy được cái gì.
- Ta đi lại lăng mộ cổ xưa trong lòng đất hai mươi mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy loại này...
Đoạn Đức môi trắng bệch, khiến loại người như hắn mà lòng sinh ý sợ hãi, có thể nghĩ mà biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Chẳng lẽ là Thần Chi Niệm trong miệng người xưa?
Lão mù đổi sắc, lộ ra vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
- Hơn phân nửa chính là cái loại này.
Đoạn Đức nhìn chằm chằm chỗ góc vách núi kia, một bộ dáng như lâm đại địch.
Thần Niệm, một loại truyền thuyết hư vô mờ ảo, trong sách cổ cũng không có ghi lại bao nhiêu, bởi vì mọi người hoài nghi nghiêm trọng tính chân thật của nó, duy chỉ có trong một vài môn phái cổ xưa có nhắc tới.
- Vội vàng nhìn thoáng qua, như thế nào ngươi có thể xác định?
Lão mù hỏi.
Nơi này hơn phân nửa là chỗ táng Đại để cồ, ta tự nhiên chuấn bị sung túc, các ngươi đến xem phản ứng của con chuột thần này.
Đoạn Đức lấy ra cái lồng sắt nhỏ trong tay áo.
Một con chuột nhỏ lưu động sáng mờ đang trợn trắng mắt, không ngừng co giật, chô thiên linh cái phụt ra chín cột sáng nhỏ, phi thường quỷ dị.
- "Sổ chi cực tẫn, cửu niệm đồng hiển", hơn phân nửa thật sự là Thần Chi Niệm!
Lão mù vô cùng kinh hãi.
- Lão cũng biết những thứ này?
Đoạn mập mạp có hơi kinh ngạc.
- Ta am hiểu thôi diễn quẻ tượng, tự nhiên cũng biết một ít về cổ Táng Học, lăng mộ cổ xưa trong lòng đất này thật đúng là Táng Tiên Địa đây!
Lão mù thần sẳc ngưng trọng, đánh giá chung quanh.
- Rút đi, hay là tiếp tục đi tới?
Đoạn Đức mở miệng hỏi.
- Đã vào đến đây rồi, còn có đường lui sao?
Lão mù vô cùng kinh ngạc.
- Rốt cuộc Thần Chi Niệm là cái gì?
Đông Phương Dã hỏi.
- Cổ thần sau khi chết đi hoá sinh ra thần niệm bất diệt...
Lão mù từ từ nói ra.
- Trên đời này thật sự có thần linh ư?
Người dã man kinh hãi, hắn ở bộ lạc nguyên thủy chỉ tin tưởng lực lượng của chính mình cho tới bây giờ chưa nghe nói qua những điều này.
- Thần linh tồn tại hay không, ngay cả Đại đế viễn cổ đều không nói rõ, không có một chút chứng cớ nào, không được thể nhân tán thành và khẳng định, cho nên rất ít có sách cổ ghi lại.
Thần Chi Niệm là một loại tồn tại đáng sợ, từ tàn niệm bất diệt của thần linh sau khi chết đi diễn biến mà sinh ra, bộ dáng tương tự như người, thực lực của hắn vô cùng cường đại.
Nhưng mà, chỗ đáng sợ chân chính ở chỗ, Thần Chi Niệm là một ác ma, tàn sát sinh linh, hủy diệt hết thảy, phi thường tàn bạo và cực đoan, gần như khó mà đối kháng
Tương truyền, hình thành của nó là thần linh khi còn sống thể hiện ra một mặt ác, rồi sau khi chết mới phóng xuất ra, hình thành một niệm lực cường đại, trở thành một ma quỷ hình người.
- Trên đời thực sự từng có tồn tại thần linh hay sao?
Diệp Phàm lẩm bấm tự nói, câu đố này từ xưa đến nay biết bao nhiêu tu sĩ đều khó giải, ngay cả lão cha Đấu Chiến Thánh Hoàng của hầu tử đều không thể giải đáp được.
- Có thần hay không điều này rất khó nói. Nhưng mới vừa rồi người kia nhoáng lên một rồi biến mất, rồi con linh thử này biểu hiện ra Cửu Cực Thần Niệm Ba.
Đoạn Đức trầm giọng nói.
Mộ Táng Học, đây là một môn huyền học bác đại tinh thâm, Đoạn Đức khổ công nghiên cứu nhiều năm, ra vào các đại cổ mộ, trộm đi không ít mộ của vương giả vô địch trong truyền thuyết.
Tỷ như nói, Vũ Hóa Vương một vạn năm ngàn năm trước, cửu thần binh của người ấy tung hoành thiên hạ đều bởi vậy mà gặp lại ánh mặt trời. Cũng có Thiên Yêu Đăng ba vạn năm trước cũng nhờ hắn lại có dịp nở rộ hào quang sáng ngời.
Đoạn Đức đối với Mộ Táng Học có thể nói là nhân vật cấp tông sư, tự nhiên hắn có rất nhiều thủ đoạn nghịch thiên, Cửu Cực Thần Niệm Ba chính la sáng chế để chứng nghiệm Thần Chi Niệm.
- Ta tưởng trong Mộ Táng Kinh viết loạn bậy, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật sự, cũng có ngày ta chính mắt thấy được Thần Chi Niệm.
Đoạn Đức tự nói.
Mấy người tới trước mõm núi đá, người kia sớm không thấy bóng dáng, chỉ để lại trên mặt đất mấy thi thể, trên người không có một chút vết thương, mắt mở trừng trừng, bọn họ chết không nhắm mắt.
- Bị hù chết tươi!
Lão lừa đảo nhíu mày, cẩn thận kiểm tra, phát hiện thần niệm của bọn họ đều tan biến, dường như cực kỳ hoảng sợ.
Thần Chi Niệm... nơi này có một ma quỷ! Nghĩ đến vấn đề này, không ai có thể bình tĩnh trong lòng, không biết khi nào thì sẽ chính mẳt nhìn thấy.
Phía trước, tiếng giết chóc rung trời, lại một động phủ được phát hiện, không ít người vọt tới tranh đoạt, trong đó có một số Thái thượng trưởng lão Thánh địa, chém giết kịch liệt.
- Động phủ có giá trị lần lượt xuất hiện, trong chốc lát nhân vật cấp Hoàng chủ đều sẽ ra tay!
Đi tới trước mười mấy dặm, một vách đá dựng đứng thật lớn vắt ngang ở phía trước, mặt trên ấn ký mơ hồ, điểu thú ngư trùng, cái gì nên có đều có, còn có rất nhiều văn lạc cổ xưa không thể phân tích ý của nó.
Tại địa phương này hấp dẫn rất nhiều tu sĩ, trong đó lại có vài vị nửa bước đại năng, dựng thân ở đầu mút trước nhất, nhìn chằm chằm không chớp mắt một nào.
- Hơn phân nửa đây là một bức Ngộ Đạo Đồ, chủng ta cũng ở đây nhìn một chút đi!
Đông Phương Dã là một tên võ si, vừa thấy huyền đồ lập tức đi không đặng, đứng ở nơi đó quan sát.
- Đây là một bộ Thiên Đạo Tự Nhiên Đồ, có ẩn chứa chân nghĩa đại đạo, nhưng chỉ sợ Thánh chủ đến đây cũng không tìm hiểu ra được.
Đã rất lâu không nói chuyện Giác Hữu Tình lên tiếng, áo trắng như thần, thanh âm như có chứa lực hút, giống như một vị Bồ Tát đi lại trên thế gian.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, trong lòng chấn động, trên vách đá dựng đứng này có khắc văn lạc, xem ra cùng quyển cổ kinh tự nhiên Vũ Điệp công chúa đưa cho hắn có cùng một nguồn gốc.
Bản chép tay kia bao gồm mấy thứ trên vách đá này, đây là của một người viết ra, không có bí thuật huyền ảo, càng không có pháp môn cụ thể, chi là trình bày một loại đạo của tự nhiên.
- Ngộ không ra...
Tất cả đều lắc đầu, cái này quá thâm ảo và mờ ảo, phàm là con người đều có thất tình lục dục, căn bản không có khả năng như nó ghi lại như vậy, vô vi xuất thế, vô dục vô niệm.
- Đây là cổ kinh khởi đầu của cấp tiên sao, người sinh động sao có thể tu thành. Thật có thể luyện thành, đó chính là cỏ cây và nham thạch, chúng không có cái gọi là cảm xúc của nhân loại.
Ngay cả nửa bước đại năng đều nói như thế, rồi xoay người rời đi.
"Ầm!"
Đột nhiên, một kiện trọng khí xuyên qua hư không, đột ngột xuất hiện, hung hăng đánh vào trên lưng Diệp Phàm, đánh hắn bay tung ra ngoài xa ba trăm trượng, đập vào trên vách đá dựng đứng.
Vách đá trong nháy mắt vỡ ra, xuất hiện một động hình người, Diệp Phàm bị đánh lún vào trong vách đá dựng đứng, chùn thật sâu vào bên trong, có thể nghĩ mà biết lực đạo mạnh biết bao.
"Ầm!"
Vách đá vỡ tan, Diệp Phàm phóng vọt ra ngoài, khỏe miệng tràn ra một vệt máu, hắn phẩn nộ thiêu đốt trong lòng. Không ngờ lại có người đánh lén hắn, lực đạo trầm trọng như vạn quân
Nêu đổi lại là một tu sĩ nào khác bị một kích này khẳng định sẽ hình thần câu diệt, ngay cả bột xương đều không còn lại, mặc dù là hắn cũng khỉ huyết hỗn loạn, phun ra một búng máu.
Ở cách đó không xa, một phương Thạch Ấn màu đen đang chìm nổi, hiển nhiên là nó đánh vào lưng Diệp Phàm, làm cho hắn bị một chút vết thương nhẹ.
"Keng!"
Một thanh Chiến Mâu màu bạc thật nhỏ, chỉ dài bằng chiéc đũa, vẫn như trước đột ngột xuất hiện, đâm xuống hướng thiên linh cái của hắn, vô cùng âm độc.
Lần này, Diệp Phàm sớm có phòng bị, Di Hình Hoán Vị tránh qua một bên, Chiến Mâu dài bằng chiếc đũa như một tia chớp màu bạc, nó có thể dễ dàng xuyên qua trên hư không, uy lực vô cùng lớn.
- Đây là cấm khí giết chóc, ngay cả đại năng đều có thể đâm xuyên qua!
Lão mù ít nhiều có chút bất ngờ, lấm bẩm nói.
Thạch Ấn màu đen, tiểu mâu màu bạc đều là cấm khỉ, sử dụng số lần có hạn nhưng uy lực thật lớn, bằng không sao có thể đánh bị thương thân thể của Diệp Phàm.
Xa xa, một đám người trợn mắt nhìn, sau một lúc lâu nói không ra lời. Bọn họ vận dụng cấm khí, vốn tưởng rằng một kích sẽ lấy mạng, Diệp Phàm tất nhiên phải hình thần tuyệt diệt, không nghĩ tới chi phun ra một búng máu mà thôi.
- Mới vừa rồi dù là đại năng cũng bị đánh xuyên qua, hắn có lai lịch gì, cứng rắn chống được một kích như vậy?
- Hắn cùng với người dã man kia là anh em à, chẳng lẽ là thân huynh đệ, thân thể như thế nào biến thái như vậy?
Bọn họ khống chế Thạch Ắn màu đen, cùng với tiểu mâu màu bạc kia không ngừng công sát, muốn giải quyết Diệp Phàm, trong đó hai người lại bay lại đây, rất nhanh tới gần.
- Diệp tiểu nhi! Ngươi nạp mạng đi!
Người này đủng là Tiêu Chí nửa bước đại năng của Tiêu gia, không lâu bị Diệp Phàm bắn tung đi cũng không biết qua bao nhiêu dãy núi.
- Diệp Già Thiên! Ngươi đền lại tánh mạng của đệ đệ ta đi!
Người còn lại bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, tu vi cũng rất mạnh Hóa Long biến thứ chín, là huynh trưởng của Tiêu Minh Viên.
"Xoạt, Xoạt" ...
Những người Tiêu gia khác tiếp theo ném trận kỳ xuống đất, muốn vây khốn Diệp Phàm, đáng tiếc căn bản không có tác dụng, nơi đây dưới đại năng đều không thể phi hành, Pháp trận cũng mất linh nghiệm.
- Vây quanh hắn, đừng cho hắn chạy thoát!
Người của Tiêu gia chạy tới phía trước, lại còn có hai vị nửa bước đại năng ngăn chận mấy đường đi, liên tục cười lạnh bức tới phía trước.
- Thằng nhãi con! Ngươi thật cuồng vọng, dám giương oai trong lãnh địa Tiêu gia ta, ngay cả Minh Viễn đều bắn chết, hôm nay ta lột da ngươi!
- Giết chết hắn quá tiện nghi, rút ra thần hồn hắn, phong bế trong Đồng Đăng nung đốt một trăm năm, cho hắn nhận hết tra tấn mới được!
Một đám người bao vây lại đây, cộng tất cả ba vị nửa bước đại năng, còn lại cũng đều là cao thủ Hóa Long Bí Cảnh, tất cả đều tế ra binh khỉ, đánh tới hướng Diệp Phàm, mỗi người đều lộ sát khí.
"Rầm!"
Lão mù ném mai rùa trên mặt đất bói một quẻ, rồi hô lớn với Diệp Phàm:
- Đi hướng đông sinh môn mở rộng, tất có đường sống!
- Sinh tử quyết đấu còn có xem bói sao?
Đông Phương Dã trừng mắt nhìn lão một, ngay sau đó mang theo cây đại bổng nanh sói, nói:
- Diệp huynh đệ! Ta đến giúp ngươi!
"Ông!"
Hắn vung cây đại bổng nanh sói tiến lên, đương trường đập cho một cường giả Hóa Long Bí Cảnh hỏa thành đống thịt vụn, không có một chút trì hoãn, ngay cả Cổ bảo đều trở thành bột mịn.
- Người của Tiêu gia! Các ngươi đều là tự tìm chết!
Diệp Phàm vừa rồi bị đánh lén, bị một ít vết thương nhẹ, tuy rằng không đáng ngại, nhưng vân rất phẫn nộ.
Hắn trực tiếp nhổ bạt lên một núi đá cao trăm trượng, chấn kinh mọi người ở xa xa, tất cả đều trố mắt nhìn.
- Thật biến thải! Đây còn là người sao, khí lực lớn như vậy!
"Ầm!"
Diệp Phàm giơ tay ném bay ra ngoài, đương trường đập xuống vài tên cường giả Hóa Long Bí Cảnh, ép ở phía dưới biến thành thịt nát, sau đó hắn lại bạt lên một núi đá trăm trượng khác, ném về hướng một vị nửa bước đại năng.
"Ầm!"
Vị nửa bước đại năng tế ra cổ bảo, làm vỡ nát núi đá, bụi mù xông lên tận trời. Khi hắn quay nhìn lại, Diệp Phàm đã bắt đầu giương cung, liên tiếp buông dây cung.
"A..."
Tiêu gia không ngừng có người kêu gào thảm thiết, liên tục bị xuyên thủng, hình thể vỡ vụn, máu thịt và xương cốt bắn tung tóe.
- Đi tìm chết đi!
Ba vị nửa bước đại năng vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, hóa thành ba luồng sáng bay vọt tới, bàn tay to ngang trời, tế ra Tử Đồng Bát Quái Lô cao ngàn trượng, đồng loạt ra tay đánh giết Diệp Phàm.
-Bên này đi!
Đoạn Đức ở xa xa kêu to, dẫn đường phía trước.
Đông Phương Dã vung cây đại bổng nanh sói, liên tục đập chết bốn năm người. Giác Hữu Tình cũng ra tay, dùng phật quang trợ giúp Diệp Phàm chặn một vài người.
Chi có lão mù ngay tại trường dùng mai rùa xem bói, nói:
- Hướng đông, tiếp hướng nam, hiện ra đại cát tốt nhất, động phủ của cổ đế sắp xuất hiện!
- Còn muốn chạy! Hôm nay các ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa. Diệp Già Thiên! Ta phải bắt các ngươi đốt thiên đăng!
Huynh trưởng của Tiêu Minh Viên theo ba vị nửa bước đại năng đuổi theo, thanh âm vô cùng oán độc.
- Thần Chi Niệm, ta lại thấy được hắn!
-
Đoạn Đức nói, mỗi đều có chút run run...
"Xoát!"
Người kia chợt hiện, chỉ là nhoáng lên một rồi biến mất không thấy.
- Thần Chi Niệm thật sự tồn tại sao? Đoạn Đức sắc mặt trắng bệch, lúc này con linh thử trong lồng sắt trong tay áo, trên thiên linh cái nó bắn ra chín đạo quang trụ cực kỳ chói mắt.
- Thần linh cổ tiền đồ xán lạn, nhưng sau khi chết hỏa ra Thần Chi Niệm cũng là thể hiện một mặt ác, đó là một ma quỷ không thể chiến thắng!
Lúc này, những người khác cũng không có chú ý, càng không có nhìn thấy, bởi vì lúc này ba vị nửa bước đại năng của Tiêu gia theo sát phía sau đánh giết, bọn họ không thể phân tâm.
- Diệp tiểu nhi! Ta phải rút gân ngươi, moi xương ngươi để đốt thiên đăng!
Tiêu Chí nói giọng âm lạnh, vươn ra một bàn tay to, tế ra Tử Đồng Bát Quái Lô
cao ngàn trượng đánh xuống.
Lửa tím ngập trời, đương trường chấn đổ sụp một ngọn núi lớn, đá vụn xuyên qua không gian, đá tảng bay tung tóe, có lực uy hiếp thật cường đại, bởi vì hiện tại cũng không thể phi hành, rất khó tránh né.
"Keng!"
Đông Phương Dã vung cây đại bổng nanh sói, đánh bay từng khối từng khối tảng đá mấy vạn cân bay ra ra. Người dã man thần lực kinh người, có sức bạt sơn cử đỉnh.
"Ầm! Ầm!" ...
Giác Hữu Tình áo trang xuất trần, trong tay cầm một gốc cây bồ đề, như con rồng nhỏ ngậm lá cây, sinh cơ điểm xuyết thêm cứng cáp, sương mù lưu động mênh mông nhẹ nhàng đáo qua, từng tảng đá bình ổn rơi xuống đất.
Tất cả mọi người biến sắc, nữ nhân thanh lệ này nhìn không ra sâu cạn, nàng cũng không có phản kích, chỉ là bị động phòng ngự, lại khiến rất nhiều người Tiêu gia kiêng kị.
Mọi người đều không thể phi hành, trừ Diệp Phàm có bí quyết chữ "Hành" , những người khác cũng chỉ có thể đi bộ như chạy trên mặt đất.
-Lên!
Diệp Phàm đứng giữa hai vách núi gần như nối tiếp cùng một chỗ, đột nhiên han quát to một tiếng, một tay nâng lên một bên, nâng lên hai ngọn núi.
Tay phải hắn ném ra, một núi đá cao mấy trăm trượng đập xuống hướng ba vị nửa bước đại năng, bọn họ không thể phi hành, không có cách nào né tránh, chỉ có thể tế ra binh khỉ đánh nát.
"Ầm!"
Bụi mù xông lên tận trời, ba vị nửa bước đại năng cười lạnh, thúc dục cổ bảo. Núi đá tuy rằng căn bản không gây tổn thương cho bọn họ, nhưng cũng làm cho bước chân bọn họ chậm lại.
"Ông!"
Hư không run lên, toàn thân Diệp Phàm phát ra hào quang vạn trượng, giơ lên ngọn núi đá kia, hắn huyết khí mênh mông, tinh khỉ như sóng thủy triều, tất cả đều dồn hết vào trong ngọn núi đá này.
Thần lực của hắn như đại dương mênh mông, vĩnh viễn không có khô cạn, lúc này toàn bộ thúc động một ngọn núi đá không tính là lớn lắm, nhưng cả vật thể đều phát sáng có chút dọa người.
"Đông!"
Diệp Phàm dùng toàn lực ném ra, lần này đánh xuống nhỏm cường giả Tiêu gia khác, nơi đó không có nửa bước đại năng tọa trau, đều là tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh.
- Một vầng thái dương vắt ngang trời!
Xa xa, rất nhiều người đang xem cuộc chiến cả kinh kêu lên, ngọn núi đá kia cả vật thể phát sáng, vô cùng hừng hực, thật giống như một vầng thái dương thật lớn xẹt qua trời cao, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Diệp Phàm vì che giấu ánh mắt mọi người, làm cho thần lực hỏa thành màu vàng xanh, ngay cả thân thể đều chớp động sáng bóng màu xanh, thần lực kinh thế, giống như biển cả dồn hết vào trong núi đá.
- Mau lui lại!
Người của Tiêu gia tất cả đều biến sắc, không có cách nào phi hành, một ngọn núi đá như vậy rơi đè xuống, phát ra dao động năng lượng đáng sợ thật sự dọa người.
- Không thuộc nhân loại mà! Tay nâng cả ngọn núi ném đi!
- Thần lực như biển, không thể chóng lại!
Bọn họ rất nhanh phát hiện, ngọn núi đá này quá đáng sợ, mỗi một tấc đều dồn hết thần lực vào đó, vô cùng vô tận che phủ cả bầu trời.
"Ầm!"
Ngọn núi đá màu vàng xanh rơi xuống, rất nhiều Pháp bảo đều bị thần lực chấn vỡ nát, quang hoa trút xuống như ngân hà.
- Không xong!
Ba vị nửa bước đại năng kinh hãi, phân biệt tế ra Pháp bảo, đánh vào ngọn núi
đá.
"Ầm!"
Núi đá vỡ nát, đá vụn bay tung tóe, nhưng thần lực lại càng mãnh liệt, bay đầy trời như mưa đá rơi tầm tả, giống như những lưỡi dao bay xuống.
← Ch. 0581 | Ch. 0583 → |