Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 0696

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0696: Hoàng huyết dục thể
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Hắn rơi xuống với tốc độ cực nhanh, nhiệt độ cao khiến hắn gần như bị nóng cháy, hắn liền lấy cái đỉnh ra, chui vào trong đó, nhanh chóng rơi xuống vùng đất cổ xưa có sinh mệnh này.

Vạn Vật Mầu Khí đỉnh như một viên thiên thạch, phá vỡ không gian, bay thẳng xuống vùng đất này, khi nhìn từ trên cao xuống, thật sự khiến cho người ta phải rung động.

Đại địa rộng lớn vô ngần, mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, những ngọn núi lớn nguy nga chọc thẳng lên tận tầng mây, những con sông lớn cuồn cuộn chảy, dài tận mười vạn dậm, cũng có rất nhiều tiên thổ, linh khí hướng lên tận trời.

Đây là một thế giới mỹ lệ, bao la hùng vĩ mà không mất đi vẻ xinh đẹp, cuồn cuộn mà không mất đi nét đẹp của một vùng tiên thổ, khiến cho lòng người lay động.

Cái đỉnh nặng nề đâm mạnh xuống, lao thẳng vào mặt đất của vùng tiên thổ này.

Một tiếng nổ rung trời vang lên, âm thanh long trời lở đất phát ra, đập nát cả một sườn núi, bụi mù bốc lên tận trời, đá vụn vãng ra bốn phía.

Bên cạnh đó là một thác nước như dải lụa bạc, những bọt nước bắn lên đầy trời, tất cả các loại linh mộc đều gãy nát, cỏ cây và đất đá tại đây tạo thành một mảnh hỗn độn.

Một đám linh cầm gào thét, bị kinh hãi bay lên trời, trốn về phía xa xa.

- Là ai? Ai dám xâm nhập vào Bát Cảnh Cung Huyền Đô Động của ta?

Đúng lúc này, một đồng tử răng trắng môi hồng bay tới, cao giọng quát.

Bên trong đinh, Diệp Phàm ngẩn người ra, cảm thấy địa phương theo lời của đồng tử này có chút quen quen.

Bỗng nhiên, hắn bừng tinh, tương truyền thuyết thì Lão Tử chẳng phải sống ở Đại La Thiên Bát Cảnh Cung Huyền Đô Động sao, nơi đây là... chẳng lẽ mình đi tới nơi đó rồi?

Bát Cảnh Cung, chẳng lẽ thật sự có nơi này tồn tại hay sao? Trong lòng Diệp Phàm tràn ngập sự kinh ngạc, thật sự bị tin tức này khiến cho ngây ngốc.

- Chủ nhân của Huyền Đô Động có phải là Lão Tử không?

Hắn thật sự không kìm nổi, khẩn cấp hỏi.

Đồng tử này không trả lời, vẻ mặt rất bất thiện, tuy môi hồng răng trắng, chỉ tầm bảy, tám tuổi, trông rất đáng yêu, nhưng lại bày ra một bộ dáng người lớn, nói:

- Vì sao ngươi dám phá hoại tiên địa của ta?

Diệp Phàm tuy đã đoán được Lão Tử là một tu sĩ rất cường đại, nhưng thật sự không ngờ được Bát Cảnh Cung lại nằm ở nơi này, quả thực quá mức kinh người.

Lão Tử là người tận hai ngàn năm trăm năm trước, cùng đến từ một vùng tinh không khác như hắn, trước kia hắn chỉ coi Lão Tử là một cổ nhân có đại trí tuệ mà thôi.

Hắn lại căn bản không ngờ được, Lão Tử chính là một vị tu sĩ.

Sau đó, khi hắn vượt qua tinh không bỉ ngạn, tiến vào Bắc Đẩu Tinh Vực, trải qua đủ mọi chuyện, làm thay đổi những kiến thức trước kia của hắn, nhưng hắn cũng không để ý nhiều tới chuyện này lắm.

Nhưng lúc này, hắn lại nghe được rằng Huyền Đô Động nằm tại viên Cổ Tinh này, trong lòng thật sự bị chấn động.

Bát Cảnh Cung của Lão Tử, Đại Lôi Âm Tự của Thích Ca Mâu Ni, đây đều là những nhân vật cùng cấp bậc với nhau, đều là những nơi tác động mạnh tới tâm tường của hấn, khiến hắn không thể không kinh ngạc.

- Vì sao ngươi lại va vào sơn môn của ta, hủy đi linh địa này?

Đồng tử vẫn không chịu buông tha, tiếp tục chất vấn Diệp Phàm.

Diệp Phàm hành một đạo lễ, hướng tới hắn bồi tội, nói:

- Ta vô tình mạo phạm nơi đây là do không còn cách nào khác mới phải đáp xuống.

Hắn rất khách khí với đồng tử này, hắn muốn qua đó để tìm được Lão Tử, vị thánh hiền của Trung Quốc cổ này đã để lại rất nhiều nghi vấn, khiến người đời sau như lâm vào sương mù, hắn đã từng xuất hiện tại Bắc Đẩu Tinh Vực, bây giờ tại đây cũng có dấu chân của hắn.

Lúc này, hắn lại rơi ngay xuống trước động phủ của Lão Tử, có thể biết được trong lòng Diệp Phàm kích động tới mức nào, chỉ hận không thể lập tức gặp Lão Tử mà thôi.

Đồng tử có vẻ như vừa nhìn thấy quỷ, lộ ra nét khó tin, nói:

- Ngươi muốn gặp ai?

- Ta muốn bái kiến lão quân!

Diệp Phàm nói thật.

- Ngươi từ đâu tới đây vậy, chẳng lè là rơi từ trên trời xuống, hoặc là đã trăm ngàn năm chưa đi ra ngoài rồi?

Vẻ mặt đồng tử có chút quái dị.

Diệp Phàm khẳng định là đối phương đang hiểu lâm, nếu không thì sẽ không thể bày ra bộ dáng này được.

Đồng tử vẻ mặt khinh thường, nói:

- Nhìn vẻ mặt của ngươi không có chút quen thuộc gì cả, có phải ngươi mới từ trong son động nào đó đi ra phải không?

- Ngươi có ý gì?

Diệp Phàm hỏi rất bình thản.

- Lão Tử mà ngươi muốn tìm thì không có, hiện tại chù nhân của Bát Cảnh Cung là chù nhân của ta - Doàn Thiên Đức.

- Ngươi nói gì?

Diệp Phàm ngẩn người, hôm nay đã có rất nhiều chuyện không tưởng xảy ra, đầu tiên là minh đi đến Tử Vi Cổ Tinh Vực trong truyền thuyết, sau đó lại nghe thấy Huyền Đô Động của Lão Tử, bây giờ thì lại được biết rằng nơi này đã có chù nhân khác.

- Tên nhà quê từ trong núi ra kia, ngươi đã hủy hại tiên môn của ta, lại còn hỏi lung tung vớ vẩn, thật sự không biết quy cù gì cả.

Đồng tử nói rất không khách khí.

Diệp Phàm đã trải qua bảy năm trong vũ trụ mênh mông tối đen như bực, trải qua Thái Âm sương mù và cổ vực, quần áo trên người đã rách nát không ra hình dáng gì nữa, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa đổi qua, liền không tránh khỏi bị người ta khinh miệt gọi là kẻ nhà quê từ trong núi ra.

- Lão Tử đã đi đâu rồi, Doàn Thiên Đức là ai, sao lại trở thành chù nhân nơi này?

Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn.

- Lớn mật, ngươi không rò lai lịch, ngược lại còn hỏi ta đù điều, tổn hại tới son môn của ta, xâm nhập vào trong linh địa, ngươi có biết tội chưa?

Đồng tử trầm mặt xuống.

Diệp Phàm thấy phản cảm, không ngờ chỉ là một tên đồng tử nho nhỏ mà cũng dám lên mặt với hắn, lập tức trở nên lạnh lùng.

- Ngươi chỉ là một tên dã nhân mà thôi, dám tổn hại tới tiên môn của ta, còn dám bày ra vẻ mặt này sao?

Đồng tử cười lạnh, ra vẻ ngạo nghễ, nói:

- Ngươi không nhìn rò đây là nơi nào sao, người như ngươi mà cũng có thể tới địa phương này ư!

Tuy hắn còn rất nhỏ tuổi, nhưng không có chút ngây thơ nào, ngược lại còn rất cường thế, hùng hổ dọa người, đột nhiên vươn bàn tay ra, chộp thẳng về phía trước.

Vốn chỉ là một cánh tay mềm mại trắng nốn, bỗng nhiên một luồng thanh quang lóe ra, được bao phủ bởi lớp vảy mịn dày đặc, hóa thành một bàn tay dài mười mấy trượng, vô cùng to lớn. áp thẳng xuống Diệp Phàm, lạnh lẽo mà sắc bén.

- Ta còn tưởng ngươi chỉ là một đứa bé, không ngờ lại là một yêu quái sống nhiều năm, khó trách dám hoành hành như vậy.

Diệp Phàm hừ lạnh, đứng yên tại chỗ, không di chuyển nửa bước, nâng tay lên đón đỡ đòn công kích kia.

Hiện giờ tu vi của hắn đã đạt tới Tiên Thai tầng thiên thứ hai, cho dù đối mặt với Thánh chù tuyệt đinh thì cũng không chút sợ hãi, làm sao lại để cho một tên đồng tử khi dễ được, liền giơ tay đánh trả.

Ầm!

Bàn tay như được dùng hoàng kim luyện thành của Diệp Phàm đã đánh cho bàn tay màu xanh tràn ngập vảy, dài mười mấy trượng kia rách tả tơi, đây vẫn còn là hắn đang hạ thù lưu tình, nếu không thì bàn tay đó tuyệt đối đã vỡ thành thịt vụn rồi.

- Ngươi...!

Đồng tử kêu thảm, bịch bịch lui lại phía sau, bàn tay màu xanh thu nhỏ lại, hóa thành bình thường, nhưng đã vặn vẹo, xương cốt vang lên không ngừng, thánh lực tán loạn.

- Tuy rằng nơi này là Bát Cảnh Cung Huyền Đô Động, nhưng chỉ một tên đồng tử nho nhỏ nhà ngươi cũng không thể càn rỡ như vậy được, ta nghĩ Lão Tử cũng không tha thứ cho những đệ tử như vậy đâu.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ngươi... thật to gan, dám giương oai tại Bát Cảnh Cung chúng ta, hôm nay cho dù ngươi có chín cái mạng cũng không đù để bị giết đâu.

Đồng tử kêu lớn. chỉ tay về phía Diệp Phàm, sau đó kêu to về phía sơn môn, nhanh chóng bay ngược lại.

Diệp Phàm không thèm để ý, dù sau thì đây cũng là Bát Cảnh Cung, tuy đồng tử này phách lối vô lý, nhưng hắn cũng không tiện ra tay lấy tính mạng của nó.

- Người nào làm ầm ĩ vậy?

Từ chỗ sâu bên trong vùng tiên thổ này truyền đến một tiếng trách mắng, đây là một âm thanh trong trẻo, lạnh lùng, có vẻ tuổi tác cũng không lớn. nhưng lại có một phong thái rất uy nghiêm.

Vùng linh địa này tràn ngập núi non xinh đẹp, linh cầm bay lượn, xen giữa các sườn núi là những thác nước đổ xuống, trên sườn núi đá là có các loại linh chỉ nhiều màu, cỏ hoa nở rộ, ong bướm vòn quanh.

Nơi này cũng không quá rộng lớn. hon nữa dường như cũng không có nhiều người tu luyện, tuy nhiên cũng rất bất phàm, xứng đáng là một vùng đất đẹp đè thần thánh.

- Có một tên nhà quê mới trong núi ra, hắn ăn gan hùm mật gấu, dám xông loạn vào đây, còn hủy hoại cả sơn môn nữa, lại còn dám tìm hiểu tình hình của Bát Cảnh Cung!

Đồng tử kêu lớn. cánh tay phải bị gãy xương, co rút lại, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Từ phía xa có một nam nhân trẻ tuổi bước tới, khí độ trầm ổn, mặc một bộ long y năm màu, đầu đội tử kim quan, hai tay chắp sau lưng, bước trên không trung, có một loại khí chất không giận tự uy.

Đây là một nam nhân có tuổi tác không lớn. chỉ có bộ dáng hai mươi mấy tuổi, lông mi dài tới tóc mai, mái tóc dài màu đen, ánh mắt lãng lệ, chưa kể tới anh tuấn ra sao, nhưng hắn bước đi long hành hổ bộ, khí thế như một Thiên Vương hạ phàm.

- Đại ca ta chỉ bế quan có một năm mà thôi, vậy mà đã có người gấp không chịu được, muốn đánh chù ý tới Bát Cảnh Cung sao?

Hắn cực kỳ lạnh lùng, bước về phía sơn môn.

Diệp Phàm đứng bên ngoài sơn môn, thẳng người trên một tảng đá, thần thức cường đại đảo qua, cảm thấy cả vùng tiên thổ này lại chỉ có hai người mà thôi.

Đây là Bát Cảnh Cung Huyền Đô Động sao? Hoàn toàn không giống như tưởng tượng, không có nhiều người tu đạo, chỉ có hai ba người mà thôi.

Diệp Phàm gập được thanh niên này, thấy hắn mặc long y, khí vũ hiên ngang, như Thần Vương hạ phàm, cảm thấy không tầm thường chút nào, cẩn thận quan sát, lại còn kinh dị hon, bởi vì tên này là siêu cấp cường đại.

Tại thiên linh cái của người này có một đạo huyết khí hướng lên tận trời, nếu không có Thiên Nguyên Thần Nhàn thì rất khó nhận ra được, toàn thân hắn tràn ngập tinh khí như một con rồng, mênh mông mành liệt, giống như một thần lô, ẩn chứa thần lực khủng bố dọa người.

Diệp Phàm khá giật minh, vừa tới Tử Vi Tinh Vực thì đã gặp được một người trẻ tuổi cường đại như vậy, tuyệt đối có thể so được với Thánh chù.

- Ngươi là ai, tại sao dám tới Bát Cảnh Cung của ta quấy rầy?

Nam nhân trẻ tuổi này lạnh lùng hỏi.

- Ta vô tình mạo phạm, rơi từ trên không trung xuống đây, hủy hoại sơn môn...!

Diệp Phàm giải thích.

- Đừna nhiều lời, ngươi hủy sơn môn của ta, còn đánh bị thương đồng tử của ta, đã là tội lớn rồi. Ta trừng phạt ngươi là nô lệ, từ giờ thù hộ sơn môn ba năm cho ta, khi nào hết thời gian thì ta sẽ thả ngươi rời đi, ngươi có chịu phục không?

Nam nhân trẻ tuổi chắp hai tay sau lưng, nói rất chậm, nhưng rất có lực, như một cái Kim Chung đang vang vọng.

Hắn căn bản không để cho người ta đường sống nào, như một kẻ bề trên, rất có uy nghiêm, trực tiếp định tội Diệp Phàm, bắt hắn làm nô lệ.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai, dám bắt ta làm nô lệ, thù hộ sơn môn cho ngươi?

Diệp Phàm trầm mặt xuống, nhưng trong lòng cũng rất kinh hãi, nam nhân trẻ

tuổi này thật sự cực kỳ cường đại, huyết khí trong cơ thể như một cây cột lớn. như có trên vạn con chân long đang du động.

- Cho ngươi cơ hội mà còn không biết quý trọng, chẳng lẽ muốn ta tự tay trấn áp ngươi đến chết sao?

Ánh mắt nam nhân trẻ tuổi lạnh như băng, đứng trên vách đá, từ trên cao nhìn xuống Diệp Phàm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1822)