Vay nóng Tima

Truyện:Già Thiên - Chương 0780

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0780: Nơi Tiên Quang sinh ra
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Thảo nguyên mênh mông vô tận, Diệp Phàm thăm viếng vài cổ giáo muốn tìm tung tích Đồ Phi đều không có kết quả. Bộ lạc của sói, Thánh sơn tuyết trắng đều in dấu chân của hắn.

Mười mấy năm rồi, theo lý mà nói cho dù Đồ Phi bay về thì cũng đã về tới Đông Hoang nhưng lại vẫn không có tin tức.

- Chẳng lẽ căn bản không phải ở Bắc Nguyên mà là nơi càng thêm xa xôi, tiến vào nơi sinh ra Bắc Cực tiên quang sao?

Đó là một vùng thế giới băng tuyết, không có lục địa chỉ có sông băng, khắp nơi đều trắng xóa. Tương truyền nơi đó có di tích của thần, cứ cách mười vạn năm sinh ra một sợi tiên quang, phi thăng mà đi.

Mười vạn năm trước, Vương gia có một vị Vương giả đại thành từng được đến một sợi, biến thành nội tình của bọn họ. Đáng tiếc hắn bị giới hạn bởi tư chất, chỉ bước một chân vào lĩnh vực Thánh nhân mà thôi.

Rốt cục đi tìm hay là không? Diệp Phàm cảm thấy Đồ Phi có khả năng bị nhốt ở vùng thế giới băng tuyết đó, nếu không đã sớm xuất hiện.

- Dù sao rảnh rỗi, đi xem một cái. Không biết chừng chúng ta có thể gặp được một sợi tiên quang mười vạn năm mới phi thăng một lần.

Lệ Thiên xúi giục.

Sau khi tới thế giới này, hắn suốt ngày đều muốn đi đông dạo tây, hận không thể đi khắp toàn bộ thế giới, hiểu biết cho rõ ràng để tiện truyền xuống đạo thống của Nhân Dục Đạo.

- Ta nghĩ Nam Lĩnh có rất nhiều người đều đang bố cục nhằm vào ngươi, khẳng định có nhiều phen chuẩn bị. Chúng ta hết thảy đều không theo khuôn phép, làm cho bọn họ đoán không ra, sau đó vào thời điểm thòa đáng thì nhảy ra.

Yến Nhất Tịch nói, hắn cũng đồng ý đi Bắc Cực.

Nhân Dục Đạo từng có Thánh nhân vượt qua tinh không, tự nhiên có nghiên cứu sâu về không gian bí thuật cùng với các loại truyền tống trận. Mấy người tìm được không ít trận văn trong mấy bản chép tay, đều có thể truyền tống khoảng cách xa.

Nhưng mà bọn họ chỉ có thể hiểu được quyển thứ nhất dễ hiểu nhất, có thể bày ra trận thai truyền tống mấy chục vạn dặm, muốn vượt qua đại vực thì rất khó làm được.

- Không sao. Chúng ta có nhiều Nguyên, có nhiều Huyền Ngọc, có thể khắc ra rất nhiều thần trận. Liên tục mấy trăm lần vượt qua, khẳng định có thể tới đó.

Mấy vạn thiết kỵ san bằng Vương gia, bọn họ tuy chỉ lấy một ít báu vật mang tính tượng trưng nhưng lại cũng là không thể tưởng tượng, có "Thần tài" có thể bày ra truyền tống đại trận thượng cổ.

Xoạt!

Ánh xanh chợt lóe, bọn họ biến mất tại chỗ, bắt đầu hành trình vượt qua rườm rà. Những lần vượt qua liên tục làm cho bọn họ cảm nhận được ý nghĩa thật sự của hư không vô cùng, thiên địa mênh mông.

Cuối cùng bọn họ bước lên một vùng Tuyết Vực trắng xóa, khắp nơi đều là sông băng, rét lạnh đến tận xương tủy, hơi thở ra sẽ lập tức biến thành mảnh băng vụn.

Ở nơi này rất khó nhìn thấy sinh vật. Đây là một vùng đất cằn băng hàn, ngoài băng tuyết mênh mang ra thì không còn nhìn thấy thứ gì khác.

- Kia là?

Mới vừa bước lên Băng Nguyên không lâu bọn họ liền nhìn thấy một khối băng thật lớn, bên trong như có phong thứ gì.

Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, chấn tan tuyết trắng, sông băng lộ ra ngoài. Bên trong băng cứng trong suốt rõ ràng, đó là một ngón tay thật lớn dài đến mấy trượng máu chảy đầm đìa, bị chặt đứt phong ở trong.

- Đây là chủng tộc gì?

Tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ khác thường, dựa theo suy tính ít nhất là của mấy chục vạn năm trước, nhưng loại sinh vật này cũng quá lớn.

- Người khổng lồ viễn cổ!

Diệp Phàm nghĩ tới ghi chép trên một số sách cổ, trên vùng Băng Nguyên này có một chủng tộc sinh sống, thân cao đến hơn trăm trượng.

Ầm... Ầm...

Xa xa truyền đến tiếng vang thật lớn, sông băng đang vỡ ra xuất hiện những vết rạn rất lớn lan tràn tới chỗ bọn họ.

- Vượn người khổng lồ, cao ngất trong mây a!

Lệ Thiên cả kinh kêu lên.

Phía cuối chân trời một cái bóng thật lớn đang đi lại, cao tới hơn trăm trượng, trên lưng cống một con cá voi vớt lên từ trong biển băng giống như mang theo một con cá sông.

Toàn thân hắn đều là lông trắng như tuyết rậm rạp che phủ, mỗi một sợi đều dài tới mấy trượng.

- Người khổng lồ viễn cổ không phải sớm đã tuyệt diệt sao, thế nào còn có?

Diệp Phàm giật mình.

Loại sinh vật này rất thưa thớt, bọn họ là một chủng tộc đặc thù, trời sinh hiểu được phương pháp tu luyện, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, có ưu thế hơn nhân loại, bởi vì hình thể quá lớn, thần lực thu thập mỗi ngày không thể tưởng tượng.

Trong sách cổ ghi lại, năm đó lão thủ lĩnh của người khổng lồ viễn cổ từng đại chiến cùng mấy vị Thánh nhân của Nhân tộc, đánh đâu thắng đó, lật tung trời đất.

- Tên này cũng bình thường, trong cơ thể thần lực có hạn không có gì đáng ngại, chi là không biết nơi đây có bao nhiêu.

Băng Nguyên cũng không mênh mông vô ngần như năm đại vực, mấy người một mực tiến về hướng trung tâm nhất, ven đường nhìn thấy vài tòa băng điện thật lớn, cao ngất trong mây, hùng vĩ hơn cả núi lớn.

Đây hiển nhiên là di tích viễn cổ, là người khổng lồ xây dựng, phía trên có khắc thần văn bất hủ khiến chúng nó thủy chung sừng sững không đổ.

Bộ tộc này thật sự gần như tuyệt diệt, đi xuyên qua hơn nửa khu vực cũng chỉ nhìn thấy hai gã người khổng lồ mà thôi.

Cuối cùng, bọn họ đến gần tâm của Bắc Cực. Đây là một vùng vực trường đáng sợ, căn bản không thể tiến vào. Các loại sương mù sặc sỡ tràn ngập, hào quang sáng lạn.

Khu vực trung tâm giống như một cái giếng ma, sâu không lường được, rộng lớn khôn cùng, rất nhiều ánh sáng hỗn độn xoay tròn quanh nó.

- Đây là nơi nào, một cái lốc xoáy lớn đường kính mấy trăm dặm, dường như nối thẳng xuống lòng đất.

Các loại mảnh băng vụn bắn ra, đủ mọi màu sắc mang theo lực lượng thần bí nở rộ những luồng hào quang đẹp mắt ở trong không trung, khí trời bốc hơi.

Đây chẳng lẽ chính là nơi Bắc Cực tiên quang sinh ra?

Mấy người dừng lại, cảm giác được nguy hiểm thật lớn. Lốc xoáy do vùng ánh sáng hỗn độn này hình thành đáng sợ khôn cùng, đủ để nghiền nát Thánh chủ.

- Nơi Bắc Cực tiên quang sinh ra thật biến thái, Vương giả đại thành tới đây cũng không vào được chỗ sâu nhất.

Lệ Thiên không cam lòng.

- Bên trong có một người.

Yến Nhất Tịch nói.

Lốc xoáy băng tuyết và ánh sáng hỗn độn giao hòa, hóa thành một cái giếng ma có thể cắn nuốt hết thảy. Ở mấy chục dặm phía trước có một sinh vật khổng lồ.

- Là một con vượn tuyết già.

- Không, là một người khổng lồ già, tuổi thọ cao dọa người, thắt lưng đều sắp. khom tới mặt đất.

Người khổng lồ viễn cổ này đang gian nan giày giụa muốn đến gần trung tâm của nơi sinh ra tiên quang nhưng lại rất khó thành công, trên người có những miệng vết thương đáng sợ.

Không hề nghi ngờ, người khổng lồ viễn cổ này rất cường đại, căn bản không có khả năng bước vào lốc xoáy một bước, phát ra thần lực dao động khủng bố giống như một cái lò lửa.

Đám người Diệp Phàm không mạo hiểm, mở mắt thần cẩn thận quan sát, nhìn vào chỗ sâu nhất.

Ở trung tâm nhất có một bà lão.

Ba người đều vô cùng kinh ngạc, không tự chủ bay ngược lại vài bước, nhìn nhau hoảng sợ.

Khu vực trung tâm, nơi đó các loại ánh sáng càng mãnh liệt, còn có Thái Âm Chân Tinh đáng sợ thành sông thành biển cuộn trào, người bình thường đi vào sẽ lập tức hóa thành bột mịn.

- Là bà ta!

Diệp Phàm lập tức nhận ra, đây là bà lão của sáu ngàn năm trước, nhân vật cùng một thời đại với Lão Phong Tử.

Trên đầu bà ta có một cái Kim Tự Tháp do thanh kim đúc thành, có nhật nguyệt tinh tú lưu chuyển, buông xuống thanh khí mênh mông, lượn lờ quanh bà.

- Bà ta biến mất nhiều năm như vậy, không ngờ đi tới nơi này.

Diệp Phàm còn nhớ rất rõ ràng, tòa Thanh Kim Tháp này đào ra từ trong một mỏ quặng Nguyên Cổ ở Bắc Vực, lúc ấy kinh động rất nhiều đại nhân vật, cuối cùng bị bà lão thần bí thu đi.

Thanh Kim Tháp từ thời thái cổ chôn dưới lòng đất mài cho đến hôm nay vẫn bất hủ, tuyệt đối là một kiện Thánh khí truyền đời.

Bà lão ngồi xếp bằng phía trên giếng ma, đối mặt với các loại ánh sáng hỗn độn dâng lên, vẫn không nhúc nhích. Bà như tọa hóa ở đó, hoặc như thủ hộ cái gì.

- Sâu không lường được, đây có lẽ là một vị Thánh nhân viễn cổ, ít nhất cũng đã bước vào nửa bước.

Lệ Thiên nói, sinh lòng kính sợ.

Lúc này thấy bà lão ngồi xếp bằng ở đó thủ hộ giếng ma, hơi nghĩ kỹ càng một chút thì cũng biết nhất định là đang chờ một sợi tiên quang mười vạn năm phi thăng một lần.

Có một vị Thánh nhân như vậy ở đây, người khác khẳng định không có nửa điểm hy vọng. Xem bộ dạng bà lão dường như chờ đợi rất nhiều năm.

- Trong hố băng thật lớn kia rất nhiều ánh sáng hỗn độn, dường như còn có không ít thi thể.

Yến Nhất Tịch nói.

- Để ta tới nhìn một cái.

Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, bắn ra hai luồng thần điện dài đến mấy trăm dặm.

Đây là Thiên Nhãn Thông, hôm nay chẳng qua mới thành, hắn chỉ có thể thi triển trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Trong hố băng màu sắc rực rỡ, hào quang như hơi nước bốc hơi, lạnh băng tận xương tủy. Nó lớn vô cùng, trong đó có cả ngàn thi thể, phần lớn đều đã đông lạnh, cùng chuyển động theo lốc xoáy.

Các loại cách ăn mặc đều có, phần lớn đều là người viễn cổ, sớm đã chết không biết bao nhiêu vạn năm.

- Ồ!

Diệp Phàm đột nhiên cả kinh. Ở trong một khối Thần Băng đặc biệt có một nam nhân bị phong trong đó, thoáng nhìn qua như là Đồ Phi.

Chờ khi hắn muốn nhìn kỹ thì khối Thần Băng đó chìm vào nơi sâu trong hố băng không còn nổi lên nữa, mà lực lượng của Thiên Nhãn Thông cũng biến mất.

- Chẳng lẽ thật sự là Đồ Phi? Hắn bị phong trong Thần Băng, rơi vào nơi đây, còn sống hay đã chết?

Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần.

- Không được, ta phải đi vào.

Bất kể như thế nào hắn cũng phải tìm hiểu đến tột cùng.

- Diệp tiểu tử, ngươi đừng mạo hiểm. Bên trong chỉ có Thánh nhân mới có thể đặt chân, cho dù ngươi thân thể vô song cũng không thể liều lĩnh.

Lệ Thiên khuyên nhù.

Tâm ý Diệp Phàm đã quyết. Chuyến nàỵ chủ yếu là vì tìm kiếm Đồ Phi, hiện nay phảng phất nhìn thấy hắn, làm sao có thể bỏ qua.

Ầm!

Diệp Phàm như xông vào trong một hắc động đáng sợ, các loại lực lượng hủy diệt đánh tới, thân thể cường đại như hắn đều cảm thấy đau đớn dữ dội.

Nhưng hắn không dừng chân, từng bước đi tới, ở trên hư không để lại những. dấu vết, xuyên qua các loại mây tía tới gần nơi tử vong.

- Biến thái! Thân thể của Thánh thể còn dọa người hơn so với Vương giả đại thành. Hắn vượt qua người khổng lồ viễn cổ kia, đã tiến vào được bảy tám mươi dặm rồi.

Diệp Phàm sau khi đi tới hơn trăm dặm cũng không chịu nổi, thân thể xuất hiện những vết máu, thân thể vô song cũng không thể ngăn được lực lượng kinh thế.

- Dưới Thánh nhân dừng bước!

Phía trước có một tấm bia đá chuyển động theo lốc xoáy, phía trên khắc vài chữ cổ rõ ràng, nhìn ghê người. Diệp Phàm cảm nhận được, ngay ở phía trước tràn ngập một loại lực lượng khủng bố hơn, như là muốn đánh nát chư thiên.

Lúc này, cho dù hắn lấy Tử Kim Chùy ra cũng không ngăn được, khó thể tiến thêm. Hắn rất hoài nghi nếu bước vào có thể bị ép thành thịt nát hay không?

- Diệp huynh mau dừng lại đi, đường ngươi đi qua đã sớm vượt qua Vương giả đại thành, không nên mạo hiểm nữa.

Yến Nhất Tịch ở phía sau truyền âm.

Diệp Phàm cau mày nhìn phía trước, hắn thật sự không có cách nào. Tối thiếu là cường giả bước một chân vào cảnh giới Thánh nhân mới có năng lực đặt chân.

- Tiền bối, người còn nhớ tại hạ không, từng cùng người có duyên gặp mặt hai lần.

Diệp Phàm hô to.

Nhưng bà lão ở sâu trong lốc xoáy không chút phản ứng, giống như đã sớm tọa hóa mấy chục năm, điều này làm cho Diệp Phàm chấn động trong lòng. Thánh nhân trước khi hóa đạo dường như đều là tình cảnh như vậy, sẽ không phải thật sự ngã xuống ở chỗ này chứ?

- Hiện nay Tổ Vương của thái cổ vạn tộc đều sắp xuất thế, Phong lão nhân chết trận Vực ngoại, máu nhuộm trời cao. Nhân tộc chỉ còn lại ngài có thể ngăn cơn sóng dữ.

Diệp Phàm lại hét lớn.

Nhưng bà lão vẫn không có một chút phản ứng, căn bản giống như sinh cơ tuyệt diệt, yên lặng như bàn thạch.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1822)