← Ch.0837 | Ch.0839 → |
Đại chiến đã tới hồi gay cấn, Diệp Phàm phát cuồng, liều mạng phá vây, cả người là máu, giết cho mọi người sợ run, mà hắn cũng gặp phải thương thế nghiêm trọng.
Ầm ầm ầm...
Va chạm mạnh liên tiếp, khắp nơi đều là huyết nê và toái cốt, những âm thanh gầm rú đáng sợ không dứt.
Trong đám người này có những nhân vật tuyệt đỉnh thâm tàng bất lộ, cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, lúc này rốt cục bắt đầu phát lực, mỗi người đều đánh cho thiên băng địa liệt!
Keng!
Cổ binh quyết đấu, đại khí va chạm, đinh tai nhức óc.
Diệp Phàm vận dụng bí quyết chữ Binh, khống chế các loại bí bảo, xoay ngược mà quay lại, nghịch giết chủ nhân bọn chúng, đây là điều khiến toàn trường điên cuồng mà đáng sợ, liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm.
Trong thiên địa, đạo âm tề minh, chân nguyên thần người ta như muốn nứt ra, không ít binh khí đều là thần vật nhưng đều không chịu khống chế, quay trở lại chém chủ nhân, mưa máy bay múa đầy trời.
Đây là một hồi đại chiến tàn khốc, Diệp Phàm không có lựa chọn nào khác, chỉ bằng phương pháp đơn giản, hữu hiệu, nhẹ nhàng nhất là thi triển sát thủ mới có thể sống sót!
Chiến trường nơi này không có kẻ nào là yếu đuối, một bộ phần còn nhất định là Tổ Vương tương lai của các tộc, lúc này cùng nhau công sát Diệp Phàm, gần như là tử cục, hắn khó có thể vượt qua.
- Ahhh...
Lại một gã cường giả trẻ tuổi kêu lớn, dưới bí quyết chữ Binh bị công kích- ngược, bộ cổ kính của chính mình chém đứt đầu, nguyên thần cũng bị ánh sáng do Cổ kính chiếu ra mà diệt vong.
- Giết!
Tiếng hét rung trời, có địch nhân cường đại không sợ, không hề lùi bước.
Mà Diệp Phàm cũng trả giá rất lớn, Thánh vực hoàng kim hòng đi vài lần, thân thể cường đại như hắn nhưng thiếu chút nữa cũng phải nổ tung, phun ra một búng máu lớn. Chư cường hợp lực, dù là Tam Tiên cũng phải nuốt hận.
Nhất là mấy người trong đó, thực lực bản thân cực độ cường đại, một chân đã bước qua cánh cửa Tiên Tam, có chiến lực kinh thiên. Bọn họ vẫn xen lẫn trong đám người, không hề sợ hãi tập sát, mỗi kích đều là trí mạng.
Đậy là một hồi huyết chiến, Diệp Phàm mấy lần suýt phá vây mà đi nhưng đều bị mấy người cường đại nhất ngăn cản, khiến hắn không thể không liều mạng.
Coong...
Tiếng kiếm minh âm trầm phát ra. Ngay khi Diệp Phàm lâm vào hoàn cảnh hiểm nguy nhất, một thần tắc đột ngột xuất hiện, như tiên quang từ Vực ngoại bay tới, đâm thẳng mi tâm Diệp Phàm. Không chi nói hắn, dù là người bên cạnh, thân thể nứt ra, nguyên thần tan vỡ.
Thần tử của Nhân Thế Gian ra tay!
Hắn vẫn chưa hề rời đi, ẩn nhẫn tới hiện tại mới rốt cục bắt giữ được một tia sơ hở trí mạng của Diệp Phàm, quyết đoán mà vô tình ra tay.
Diệp Phàm lâm vào hoàn cảnh sinh tử, bị mấy nhân vật tuyệt đỉnh công sát, đều là những cường giả bậc nhất trong thế hệ trẻ vạn tộc, một chân đã đặt vào cánh cổng Tiên Tam. Lúc này hắn đột nhiên bị tập sát, rất khó phân thân ứng phó.
Đây là một thnh Trật Tự Kiếm, khắc ấn các loại phù văn, hoàn toàn từ pháp tắc luyện chế thành, đại biểu sự cường đại của Thần tử Nhân Thế Gian, đã thành công trảm đạo.
Hết thảy lúc này đều rất nguy cấp, không có một tia trì hoàn. Diệp Phàm dùng hết đạo hạnh cả đời, phát huy uy lực bí quyết chữ Binh lên tới cực hạn, quấy nhiễu Trật Tự Kiếm.
- Vô dụng, đây không phải là thanh kiếm thực chất mà là do pháp tắc hình thành, dính phải cũng lập tức hóa thành tro tàn.
Thần tử Nhân Thế Gian âm trầm lên tiếng.
Nhưng bí quyết chữ Binh là vô song, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, ngay cả binh khí do pháp tắc hóa thành cũng bị quấy nhiễu. Trật Tự Kiếm thoáng chốc dừng lại một chút.
Keng!
Cùng lúc đó, một người mặc một bộ chiến y bất hủ, toàn thân phát sáng bị bí quyết chữ Binh khống chế, bị kéo tới, chắn trước người Diệp Phàm.
Phốc!
Trật Tự Kiếm vô tình chìm sâu vào mi tâm hắn. Hắn lập tức như liệt dương hạ xuống hầm băng, cùng thần tắc tan rã, huyết nhục và xương cốt hòa tan, vô cùng thê thảm.
Ầm!
Cuối cùng cả người hắn nổ tung, trở thành một đoàn mưa máu, hài cốt bắn ra bốn phía, hình thần câu diệt.
Đồng thời, Diệp Phàm cũng gặp phải vài nhân vật tuyệt đỉnh khác công kích, trong miệng tràn đầy máu, bay ngược ra ngoài nhưng chung quy vẫn tránh được một hồi tử kiếp.
Đây là một hồi đại chiến thảm thiết, trên bầu trời mưa máu tuôn rơi, toái cốt văng tung tóe như một Tràng Tu La, giết cho nhật nguyệt vô quang, tràn ngập âm hưởng tử vong.
- Tiên Tam Trảm Đạo!
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm lại, rốt cục phải đón đỡ một địch thủ như vậy, nhất là đối phương lại tới từ Nhân Thế Gian, là một gã sát thủ mà không phải đối chiến trực diện khiến hắn cảm thấy tình cảnh càng lúc càng không ổn.
Ở mi tâm hắn cũng phải phun ra một lũ máu. Dù Trật Tự Kiếm không đâm trúng nhưng khí cơ nó phát ra cũng đủ khiến hắn bị thương, nếu là người khác chắc chắn đã bị xuyên qua Tiên Thai.
Không có một tia trì hoàn, mỗi giây mỗi khắc hắn đều như trải qua tử vong, trận chiến này cực kỳ khốc liệt, hắn cũng không có đường lui, chỉ có thể xông về phía trước.
Có người là muốn đoạt được hạt giống thần dược, có người lại muốn thay mặt Thiên Hoàng tử và Nguyên Cổ ra tay, còn có người là vì giết Diệp Phàm mà tới.
Diệp Phàm gầm nhẹ, dùng máu rỉ ra tế thành kiếm khí tuyệt thế, xuyên thủng cao thủ bốn phía. Đương trường có mấy người bị xuyên qua, trực tiếp tử vong.
Ông!
Rất nhiều đại cao thủ hợp lực, cùng giết tới, thân mình Diệp Phàm liên tiếp xuất hiện mấy chục vết thương, phun ra từng ngụm máu lớn, liên tiếp văng ra ngoài.
- Một người độc chiến Vương tương lai của chúng tộc, dù chết cũng rất huy hoàng, đủ khiến người ta kính sợ!
Cường giả Huyết Điện Vương tộc lên tiếng, hùng vĩ như núi, mặc áo choàng đỏ như máu, thần quang bao phủ toàn thân, rực rỡ chói mắt.
Đây là một trong vài tên kình địch của Diệp Phàm, hắn muốn tru sát mấy lần nhưng vẫn chưa thàng công vì bị những người khác áp chế.
Lời của cường giả Huyết Điện tộc cũng không sai, trong số này có không ít người tương lai tất thành Tổ Vương, ngày nay lại hợp lực giết không chết một người, đúng là một chiến tích khiến người ta sợ hãi.
- Hống
Mọi người sôi trào, cường giả Đại Lực Ngưu Ma tộc lay động thân thể lớn như ngọn núi áp tới, đột nhiên thi triển thủ đoạn ác độc, phát ra tiếng bỏ rống, muốn hủy diệt sơn hà, muốn khiến Diệp Phàm hôn mê.
- Úm!
Diệp Phàm cũng gào lớn, một trong sáu chữ Chân ngôn Phật giáo, như âm thanh sơ khai vũ trụ phát ra.
Phía trước, tinh anh Đại Lực Ngưu Ma tộc với toàn thân đều là hắc mao dày đặc đột nhiên ngừng rống, thân thể xuất hiện nhiều vết nứt nẻ.
Ầm!
Hắn không cam lòng hét lớn một tiếng rốt cục không ngăn cản được Chân ngôn này, lập tức nổ tung, hóa thành một đống huyết nhục mơ hồ, chết ngay tại trận. Mà người bên cạnh hắn cũng lập tức hình thần câu diệt.
Trong hư không, một đôi sừng thô to chắc chắn bóc ra, háo thanh hai chiến phủ, lượn lờ đạo văn vô tận đâm tới.
Phốc!
Cuối cùng chúng vẫn thương tổn được Diệp Phàm. Hai chiếc sừng này khi tới gần Diệp Phàm liền nổ tung khiến thân thể hắn lay động kịch liệt, liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi.
Một chân đạp vào cánh cửa Tiên Tam, một kích liều mạng của đối phương vô cùng đáng sợ, thường có thể khiến địch nhân lưỡng bại câu thương, không ai nguyên ý tranh phong như vậy!
Nhưng Diệp Phàm cũng không còn lựa chọn nào khác. Lúc này hắn đã phát cuồng, muốn áo không dính máu, tự thân không thương tổn là điều không thể, chỉ có liều mạng mới giết được địch nhân.
Bên cạnh, những kẻ còn lại vô cùng rung động. Đại Lực Ngưu Ma tộc dũng mành vô cùng, cường đại tới độ trước khi chết còn kịp đánh một kích, khiến Thánh thể Nhân tộc phải liên tục phun ra ba ngụm máu. Loại kết quả này khiến lòng người phát lạnh.
Một hồi sát phạt thê lương khiến thiên địa Ầm đạm, âm phong gào rít giận dữ, như có vô tận oan hồn đang vây tụ, toàn thân Diệp Phàm là những thương thế, huyết chiến bát phương.
Một trận chiến này nhất định sẽ kinh sợ thiên hạ, một người độc chiến quần hùng, mỗi người đều siêu cấp cường đại mà Diệp Phàm lại chống đỡ được lâu như vậy, vẫn chưa có dấu hiệu sắp bị tiêu diệt.
Tiên Thai tầng thiên thứ hai đại viên màn, đối diện với những người đứng trên cánh cửa trảm đạo, cùng với chân chính Tiên Tam. Tổ hợp những người này cũng đủ tuyệt sát một vị Vương giả đáng sợ.
Nhưng mà, Thánh thể Nhân tộc tung hoành tấn công, thủy chung chưa chết, dù thương thế càng lúc càng nghiêm trọng nhưng vẫn không ngà xuống.
Tới cuối cùng, rất nhiều người bắt đầu sợ hãi. Bọn họ không biết Thánh thể Nhân tộc như thế nào nhưng thông qua một trận chiến này, bọn họ đã biết hắn không hề thua kém con ruột Cổ Hoàng, thậm chí còn hơn!
Cổ Hoàng là người như thế nào?! Bọn họ đại biểu cho sự cực tẫn của đạo, là nhân vật vô thượng, một người đủ quét ngang cừu thiên lập địa, vang dội cổ kim, vĩnh hằng vô địch.
Con cái bọn họ kế thừa được huyết mạch đạt tới đinh phong không gì sánh được, trong quá trình trưởng thành thậm chí còn mạnh hơn cả Cổ Hoàng khi còn trẻ.
Dù sao, Cổ Hoàng là trải qua hết lần này tới lần khác đột phá, phải đại chiến trăm ngàn vạn lần mới chứng đạo chung cực mà thành, cho nên mới có được huyết mạch vô thượng.
Mà con cái bọn họ vừa sinh ra đã được kế thừa loại huyết mạch này, được giao cho lực lượng đang sợ, tư chất thiên cổ hiếm có, không ai bằng được.
Trên bầu trời, nơi nơi đều là huyết vụ, là toái cốt, là đạo văn quỷ dị lượn lờ! Một trận chiến này giết cho quỷ khóc thần hào, cừu thiên rên rỉ.
Diệp Phàm quả thực rất cường đại nhưng bị nhiều nhân vật mạnh mẽ như vậy vây sát, dù là chiến thần chuyển thế cũng phải bị tiêu diệt.
- Mặc dù một Vương giả trảm đạo nhiều năm tới đây chỉ sợ cũng đã tử vong rồi! Khí lực của hắn quá mạnh mẽ!
Không ít người lạnh cả sống lưng nói.
Diệp Phàm đang ở trong khốn cục, toàn thân là máu, tuy rằng thất tha thất thểu nhưng chung quy vẫn chưa ngà xuống, thi thoảng lại thi triển ra thủ đoạn đáng sợ, đánh chết các nhân vật tuyệt đinh của các tộc.
Xích!
Rốt cục, Thần tử Nhân Thế Gian lần nữa ra tay. Trật Tự Kiếm bay ra, tiên quang nhằm thẳng cái gáy Diệp Phàm, chém phá bầu trời, lướt tới cạnh hắn.
Hắn như một độc xà, thủy chung lặng lẽ ngủ đông, tới thời khắc mấu chốt mới phát ra một kích trí mạng, chuẩn xác mà độc địa, muốn một kích trí mạng.
Đây là một người đã trảm đạo, trăm phương ngàn kế ám sát, tự nhiên quỷ thần khó lường, tốc độ cực nhanh, tiên quang gần như muốn chém rơi đầu Diệp Phàm. Không gian phía sau lưng Diệp Phàm hiện lên một vết rách lớn đáng sợ, cả vòm trời cũng rung động.
- Chờ ngươi xuất hiện nãy giờ!
Thần quang trên thiên linh cái Diệp Phàm hướng tiêu, như một đạo chân long nhảy ra, khiến mười phương kinh sợ, nguyên thầm hợp đạo ôm đỉnh mà ra.
Hết sức thăng hoa, thái cực nghịch chuyển, hóa thành vô cực, cũng chính là nguyên thủy của đạo, đột phá nhục thân hoàng kim, hóa ra một đạo điểm siêu thoát thế ngoại.
Tiểu nhân màu vàng ôm tiểu đỉnh, quang hoa vạn trượng trở thành thứ duy nhất trong thiên địa, rực rỡ chói mắt.
Thời gian như ngưng lại, mọi động tác đều dường như chậm lại, một số gần như đình trệ. Tiểu nhân màu vàng ôm Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, đánh tan Trật Tự Kiếm, nhằm về phía Thần tử Nhân Thế Gian ở xa xa.
Đây là lần thứ hai Diệp Phàm tại cổ tinh này bày ra loại đảo quả này, ai ai cũng rung động, cảm giác trong phiến không gian này, động tác đều chậm rãi rất nhiều.
Thần tử của Nhân Thế Gian rống lớn, không thể không nói hắn đặc biệt cường đại, sau khi thành công Tiên Tam Trảm Đạo, hắn có được thần năng vô lượng, lĩnh ngộ được thiên địa pháp tắc long trời lở đất.
Hắn há mồm phun ra một mảnh đạo quang, đây là đạo hạnh hắn tu luyện nhiều năm, đối kháng lại tiểu nhân màu vàng, muốn ngăn cản một kích kinh thế này.
Nhưng mà, nguyên thần hợp đạo cũng ẩn chứa sự kỳ diệu Nhất Khí Phá Vạn Pháp, Vạn Vật Mầu Khí Đỉnh éo xuống, hết thảy cổ binh, thần tắc đều bị phá hủy.
Đột nhiên, Diệp Phàm cảm giác cực kỳ nguy hiểm, thân thể hắn phát sinh biến cổ, có người muốn công sát.
Thuật này vừa hiện, thiên địa đều như ngưng lại, gần như không có ai có thể đột phá trói buộc, nhưng lúc này lại có người mạnh mẽ đột phá, muốn tới gần thân thể hắn.
- Tiên Tam Trảm Đạo! Lại có một người như vậy nữa!
Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống.
Tiểu nhân màu vàng ôm đinh đánh xuống, Thần tử Nhân Thế Gian vỡ tan thân thể, chỉ có nguyên thần mang theo nửa phần đầu chạy thoát đi ra.
Diệp Phàm không thể truy kích, thân thể sắp bị người ta tấn công, không thể bỏ qua hết thảy, phải rất nhanh trở về bản thể.
Nguyên thần hợp đạo, ôm đỉnh mà đi, tốc độ cực nhanh, còn địch nhân lại bị phiến không gian này trói buộc, động tác chậm đi rất nhiều.
Khi hắn trở lại thân thể, cực kỳ hiểm tránh khỏi một kích mà đủ hủy diệt thân thể, nhanh chóng lui ra ngoài. Mà cũng chính lúc này, động tác của những người xung quanh hắn cũng trở lại bình thường, các loại thần tắc và binh khí lại nhanh như điện quang.
Còn có một người Tiên Tam Trảm Đạo chưa ra tay, tới hiện tại mới suýt chút nữa hủy diệt thân thể hắn.
Đều nói cường giả vạn tộc như mây trên trời nhưng không nhất định tất cả cao thủ đều xuất thân từ Vương tộc, có những người chỉ như tán tu, có một ít tiểu tộc không chừng cũng xuất hiện những cao thủ tuyệt thế khó lường.
Đây là một vị thành công trảm đạo, có thể giao thủ được với nhóm Cự Hùng tộc, tương lai sẽ như thế nào thì không ai có thể nói chính xác được.
Hơn nữa, thậm chí có một ít Cổ Hoàng xuất thân từ tiểu tộc, sau đó từng bước lột xác, cuối cùng chứng đạo, cuối cùng tạo ra thần uy hoàng tộc!
Người này một kích không thành công lập tức lẩn sâu vào trong đám người, không tiếp tục ra tay. Diệp Phàm cũng không quản được điều đó, hiện tại lại quyết định phải phá vây!
Một đám người như vậy, lại đều là cùng giai, muốn giết chết hết là một điều gần như không thể. Hắn dù cường đại cũng không thể một người giết chết hơn trăm vị tinh anh được.
- Cơ hội chỉ có một!
Lúc này, hắn đột nhiên thi triển dị tượng, Khổ Hải Kim sắc, Thanh Liên, Tiên Vương Lâm Cừu Thiên, Sơn Hà cẩm Tú đều cùng lúc xuất hiện, gắn bó thành một mảnh.
Dù vẫn không hoàn chỉnh nhưng lại khoảnh khắc phát ra ánh sáng vô lượng, thần lực đạo pháp vô lượng, chung quanh lập tức truyền ra một mảnh tiếng kêu thảm thiết.
Mười một người xung quanh hắn gần như vũ hóa thành tiên, hóa thành một mảnh quang vũ, trực tiếp ngã xuống, hoàn toàn tử vong.
Diệp Phàm nhoáng lên vượt qua, hướng xa xa phá vây, muốn rời khỏi chiến trường.
Ầm!
Trong quá trình này, pháp tắc vô lượng đánh tới, cuồn cuộn mãnh liệt. Trải qua nhiều đòn nghiêm trọng, các loại dị tượng lần lượt biến mất, lúc này hòng gần như hoàn toàn.
- Ahhh...
Lại có năm người bị cuốn vào, theo dị tượng biến mất cũng huyết nhục mơ hồ, chết giữa trời cao, mưa máu bay tán loạn.
Đang!
Một tiếng chuông lan tràn, trên đỉnh đầu Diệp Phàm xuất hiện một đại đỉnh, Vạn Vật Mẫu Khí rơi xuống, hắn cầm Đả Thần Tiên trong tay, tiếp tục lao ra.
Lúc này, Tử Kim Chùy trong cơ thể hắn căn bản không thể tế ra, có lẽ chưa đánh đã hao hết thần lực của hắn, cũng không còn sức mà chạy trốn hay tái chiến nữa.
Ở giờ khắc này, ngay cả Thánh vực hoàng kim của hắn cũng không tế ra nổi, đánh tới lúc này, dù con ruột Cổ Hoàng tới đây chắc cũng đã phải ngà xuống.
Một trận chiến này như đại chiến diễn thử cho một ít Tổ Vương tương lai các tộc, trong đó một số người nhất định là những nhân vật cấp số một trong tương lai.
Thân thể cường đại như Diệp Phàm mà cũng sắp hòng mất, gian nan xung phong liều chết!
Phốc một tiếng, Vạn Vật Mẫu Khí chấn động, tên Huyết Điện tộc kia rốt cục đã bị hắn tiêu diệt.
Ông!
Diệp Phàm luân động Đả Thần Tiên, Lục Đông Pháp cũng băng nát, cả người tứ phân ngũ liệt.
Rốt cục, hắn phá vòng vây, chân đạp bí quyết chữ Hành, một đường nhằm về phía xa xa.
Độc chiến chúng vương tương lai, Diệp Phàm vẫn chưa ngả xuống, mở được một đường máu mà đi, chỉ để lại một đạo bóng dáng khiến người ta run sợ.
Một trận chiến này nhất định chấn động thiên hạ! Một người bị vây công bởi rất nhiều đại địch khủng bố như vậy mà vẫn có thể toàn thân trở ra, thiên hạ đều sẽ phải sôi trào.
- Một trận chiến này chém giết nhiều người như vậy, một mình mở đường máu mà đi, thật vượt xa mong muốn!
Tề La hiện ra vẻ kinh dung.
Lão Đao Bả Tử lại mồ hôi lạnh đầy người, ướt cả vạt áo, tự nhủ không có một tia hy vọng làm được. Một trận chiến này giết cho thiên địa ảm đạm, quỷ khóc thần hào, một đám Vương tương lai tổn thất thảm trọng.
Tề La là người đầu tiên đuổi theo, sau đó là Hỏa Lân Nhi, lưu lại một đạo lam ảnh theo sát phía sau. Cũng có một ít người khởi thân đuổi theo phía sau.
Không ai nghĩ rằng Diệp Phàm to gan lớn mật, căn bản không rời khỏi Thần Thành, khụ ra một búng máu rồi đáp xuống đừng phó, đi bộ tiến về phía trước.
Rất nhiều người đều ngẩn ra, hắn rốt cuộc muốn làm gì, khí phách không ngờ lớn như vậy, chẳng lẽ còn muốn đánh nhau một hồi nữa sao?! Muốn giết cho thi cốt lưu thiên hạ.
Diệp Phàm rất trấn định, chân đạp bí quyết chữ Hành, đi tới thạch phường của Thiên Tuyền cũ, đẩy ra đại môn vỡ nát rồi đi vào.
Tất cả những người đuổi theo đều ngẩn ra, không ai dám tới gần. Đây có một vị Thánh nhân tọa trấn, ai dám vào đó diễu võ giương oai?!
Diệp Phàm chào lão nhân trông cửa rồi sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, huyết khí hoàng kim trong cơ thể bốc ra, hắn hóa thành một tòa thần tượng, bảo tướng trang nghiêm, không hề nhúc nhích.
Dù hắn chi đạt được một phần của Niết Bàn Kinh nhưng lại là phần tinh túy nhất, với thể chất của hắn đi tu luyện cũng đã thoải mái.
Trong Thiên Tuyền Thánh địa, huyết khí hoàng kim bốc lên, như một cái lồng thật lớn, chiến khí bừng bừng, thân thể Diệp Phàm không ngừng vang lên âm thanh, các loại vết thương đều nhanh chóng khép lại.
Chỉ không tới nửa canh giờ, hắn đã mở mắt ra, thu liễm một thân huyết khí, lại như sinh long hoạt hổ, ở trong suối nước tẩy rửa vết máu sạch sẽ. Lúc này toàn thân hắn sáng bóng, cường kiện mà hữu lực.
Diệp Phàm thay một bộ chiến y khác, đi về phía người gác cổng, thi lễ với lão nhân rồi nói:
- Liên tiếp quấy nhiễu tiền bối thanh tu, hôm nay xin tặng một lọ Thanh Tuyền! Đây chính là loại nước tuyệt hảo để pha trà!
Đây là Thần Tuyền hắn lấy được từ cấm Địa Thái cổ, không hề chớp mắt tặng cho lão nhân này.
Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng có chút bồn chồn. Lão nhân này là một trong những người sống sót từ năm đó, ngửi được khí tức cấm Địa Thái cổ không biết có phát cuồng hay không?!
- Thật lâu rồi không ngửi được loại khí tức này!
Âm thanh từ cơ thể Thánh giả già cả này rất mơ hồ, lão cũng lấy ra một cái bình vỡ, đưa cho Diệp Phàm.
Lá Ngộ Đạo Trà!
Trong đó ước chừng còn lại chừng mười mấy lá. Đây chính là Thần Trà vô giá, nhất là đối với những người công tham tạo hóa, loại lá trà này cực kỳ vô giá.
Diệp Phàm nhanh chóng đi pha trà, dùng trà là việc nhỏ, có thể cộng Ầm với vị Thánh nhân này mới là quan trọng. Hắn rất muốn dùng tới thứ này mời lão nhân tọa trấn cho hắn.
Nếu muốn lập giáo, khiến lão nhân này ngồi ở sơn môn thì các loại đại trận phòng ngự tuyệt thế đều cũng thừa thãi, một người như thế này là đủ rồi! Sau thời thái cổ, Thánh nhân đại thành giờ đã thành một nhân vật vô địch rồi!
Sau khi chuẩn bị ấm trà, Diệp Phàm nhìn nhìn, thầm nhủ không thể phung phí của trời, chỉ lấy ra hai phiến lá bỏ vào trong ấm, một mùi thơm ngan ngát lập tức tràn ra.
Xa xa, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chăm chú nhìn vào, thấy một màn này đều lông tóc dựng đứng. Diệp Phàm vừa rồi còn huyết chiến bát phương, sau đó lại ngay lập tức chạy tới tìm một vị Thánh nhân uống trà.
Lúc này, mọi người trong Thần Thành đều cảm giác nhức đầu, dù các tộc thái cổ tới đây cũng phải cảm giác lạnh sống lưng, thật sự rất kiêng kị, có chút chỉ nghĩ cũng sợ.
Tề La vẫn xuất hiện, tiến vào Thiên Tuyền cố địa, cười gượng một tiếng với người gác cổng, thi lễ với vị Thánh nhân còn sống của Thiên Tuyền này.
Diệp Phàm có thể nhận ra lão nhân khốn kiếp này tuy chưa thành thánh nhưng chỉ sợ không xa nữa, nhìn tư thái lúc này của hắn, Diệp Phàm có thể nhìn ra đôi chút manh mối.
Tề La vào nhà, một vẻ đạo mạo, khiến Diệp Phàm hận nghiến chặt răng, hận không thể đánh cho hắn một trận, chặt đi hai chân.
- Khốc hóa, ngươi theo ta làm gì?!
- Ngươi không phải muốn lập giáo sao?! Ngươi thiếu gì ta cung cấp!
Tề La nói rất rõ ràng.
- Ta mà có quan hệ với các ngươi hơn phân nửa sẽ bị thiên hạ cộng sát, đến lúc đó không chừng có bao nhiêu là kiện Đế binh Cực Đạo chém tới!
Diệp Phàm lắc đầu.
- Thiên Đình sớm bị hủy diệt thành tro bụi, chúng ta không phải không muốn khôi phục nó, chỉ cần công phá điện phủ cổ lão của Địa Ngục và Nhân Thế Gian là được! Mặt khác tùy ngươi gây sức ép!
Tề La nói rõ.
Đồng thời hắn cũng rất không khách khí, cung kính thi lễ với Thánh nhân Thiên Tuyền rồi cướp một ly trà từ chỗ Diệp Phàm, chậm rãi thưởng thức.
Hương trà lượn lờ, truyền đi rất xa, khiến người ta thư thái vô cùng.
- Dùng Thần Tuyền ở trong cấm Địa Sinh Mệnh để pha Ngộ Đạo Trà, một bình trà này đúng là quá quý giá, chính là thứ Đại đế cổ thường xuyên sử dụng.
Tề La như say mê nhưng cũng không dám thất thố, rất kính trọng Thánh nhân Thiên Tuyền, nói một vài câu mà dù là Diệp Phàm cũng không nghe được.
Hương trà tràn ngập đường phố yên lặng cổ xưa, khiến rất nhiều người đang nhìn trộm cũng phải say mê, vẻ mặt hoảng hốt.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong phòng gác cổng, cũng không phải là lần đầu tiên uổng Ngộ Đạo Trà nhưng lần này lại khác, trong lòng là một mảnh buông lỏng, lập tức tĩnh tâm xuống, thể ngộ lại trận đại chiến vừa rồi, lâm vào một diệu cảnh kỳ diệu.
Măi thật lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần, lại rót ra chén trà thứ hai, bắt đầu thưởng thức, cảm giác như có một đạo thần tắc đan vào trong Tiên Thai.
← Ch. 0837 | Ch. 0839 → |