Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 0953

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0953: Chỉ vì Cửu Bí mà đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Nghe chốn cũ Linh Bảo là một phương tịnh thổ tu sĩ cùng ngưỡng mộ đã lâu, năm đó Cát Hồng tiên sư trác tuyệt Trung thổ, là một trong những người mạnh nhất trong lịch sử đạo giáo,. Chúng ta mộ pháp mà đến, muốn chiêm ngưỡng Thánh địa.

Diệp Phàm nói.

Quánh Chân cũng tiến lên thi lễ, thỉnh cầu châm chước, bọn họ cũng không có lòng bất kính, chỉ vì kính ngưỡng trong lòng mới đến nơi này viếng thăm, hy vọng có thể thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ.

- Chiêm ngưỡng di tích thánh hiền, có thể tới đạo quan bên ngoài. Mật thổ này không mở ra với người ngoài.

Một gã đệ tử Linh Bảo thần sắc lãnh đạm, lộ vẻ không vui

Bốn người trẻ tuổi quả nhiên cùng Quách Chân giao tình nhạt như nước. Quách Chân đều đã theo tới này, lại vô tình như thế. Không nói giúp một câu thì cũng thôi, còn lạnh lùng như vậy, mang theo mấy phần khinh thị.

- Tuy rằng chúng ta quen biết, nhưng địa phương này quả thật không cho người không liên quan đi vào.

Một người khác rất trực tiếp, coi Diệp Phàm là không liên quan, lời nói khinh miệt.

- Người như thế nào mới không tính là không liên quan?

Diệp Phàm thấy Quách Chân khó xử, liền mở miệng hỏi. Nói thế nào thì hắn cũng sẽ không rời đi, nơi Cát Hồng tọa quan thế nào cũng phải vào đánh giá.

- Chẳng lẽ các ngươi cho mình là tiền bối cao nhân hay sao?

Một người trẻ tuổi khác không kìm nổi phá lên cười.

Lão đạo sĩ bên cạnh đã từng nói, chỉ có tiền bối cao nhân mới có thể tới đây giảng kinh thụ đạo, có thể vào tịnh thổ ngày xưa của Linh Bảo.

- Ở sơn môn có 33 bậc thang, đại biểu thiên vị đăng tiên thành đạo. Nếu như người nài trong các ngươi có thể bước qua tám bậc, miễn cưỡng coi như các ngươi quá quan, có thể đi vào.

Lão đạo sĩ lên tiếng.

Vài gốc cổ tùng như Thương Long nằm, đứng vững dưới chân núi. Tương truyền là năm đó Cát Hồng tự tay trồng, xanh biếc, mạnh mẽ.

Ở nơi đó có 33 bậc đạo đài, không giống với bậc đá xanh khác thông lên núi. Tục truyền thời cổ đại đây là khảo nghiệm bình thường nhất, ngay cả đạo đồng hầu hạ chân nhân đều có thể đi, nếu không thể tự do lên xuống núi.

Nhưng ngày nay chỉ có nhân vật lớp trước mới có thể đi lên, đệ tử bình thường đều chỉ có thể đi vòng, từ đường nhỏ bên cạnh tránh những bậc thêm này, không thể so sánh với thời cổ.

Diệp Phàm vốn định một hơi đi lên cho xong, nhưng Quách Chân rất quật cường, hắn kiên trì muốn thử một lần. Bị người quen biết nhiều lần khinh thị. Trong lòng hắn khó tránh khỏi có lửa giận, khó thể bình thản.

Một bước, hai bước, ba bước. Quách Chân bằng vào đạo hạnh bản thân chỉ bước ra ba bước liền cảm thấy cố sức, khó thể bước tiếp thứ bốn. Hoàn cảnh thiên địa cho phép, so với tu sĩ cổ đại, ngày nay người vấn đạo phổ biến là tu vi thấp khó thể tăng lên.

Bên cạnh, bốn người trẻ tuổi kia cười khẽ, tất cả đều lắc đầu. Ngay cả bọn họ cũng không dám đi lên bậc đá, cho rằng Quách Chân đối với điều này không biết, đi lên chỉ có thể xấu mặt.

Xoạt!

một đoàn ánh sáng xanh lam sáng lên, trong tay Quách Chân xuất hiện một miếng kim loại mỏng màu lam, mặt trên có khắc một phù triện cực kỳ cổ xưa, tràn ra từng luồng sáng xanh bao phủ hắn.

Ầm....Ầm.....

Quách Chân liên tục bước sáu bước, tổng cộng bước ra chín bước, vượt qua tiêu chuẩn mà lão nhân nói, đầu đổ đầy mồ hôi, rồi sau đó ra sức nhaỷ khỏi bậc đá lui ra ngoài.

Bốn người trẻ tuổi bên cạnh đều rất giật mình, nhìn chằm chằm miếng kim loại màu xanh lam trong tay hắn. Phù triện phía trên thần bí, nhưng lại có thể khiến Quách Chân lập tức biểu hiện như vậy. Dưới tình huống bình thường mà nói, bốn người này căn bản không làm được, cũng chỉ bước ra ba bước mà thôi, không nghĩ tới Quách Chân lại làm được.

Lão đạo sĩ cũng rất kinh dị, nhìn chằm chằm vào phù triện màu lam không ngừngb nói:

- Tuy rằng mượn dùng Linh khí nhưng coi như các ngươi quá quan, có thể đi lên.

Quách Chân thở phào một cái, lau mồ hôi trên đầu, cẩn thận thu hồi miếng kim loại màu xanh lam. Ở cảnh giới này hắn còn không thể thu vào trong Luân Hải.

- Cậy vào ngoại vật mà thôi, này tính là gì chứ?

Một người trẻ tuổi nhỏ giọng nói một câu, bốn người cảm thấy thật mất mặt, không dừng lại, rất nhanh đi lên núi.

Quách Chân đi chín bước như vậy dường như mệt chết, sau đó vội vàng ngồi xếp bằng khôi phục tinh khí.

Diệp Phàm nhìn nhìn 33 bậc thang, từng bước đi về phía trước, cho đến khi đi xong toàn bộ, lại đi xuống dưới.

Phía dưới, lão đạo sĩ gần như hoảng sợ, giật mình cứng họng. Ngay cả lão cũng chỉ có thể đi một nửa mà thôi, mà người trẻ tuổi này lại như lững thững đi dạo trong vườn. Lão nhìn thấy cao nhân chân chính, đang muốn gọi tiền bối rồi sau đó thi lễ.

Diệp Phàm cân lão, lắc lắc đầu rồi sau đó đi tới cạnh Quách Chân, đem một đạo thần lực thuần khiết đưa vào, lập tức khiến vẻ mệt mỏi của hắn đảo qua biến mất, toàn thân thư thái khôi phục như lúc ban đầu.

- Diệp huynh.....

Hắn tự nhiên vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng mở mắt.

- Tiểu đạo mà thôi, bình thường dùng pháp khí trữ nhiều một đạo nội nguyên mà thôi.

Diệp Phàm cười giải thích.

Quách Chân thở ra, bằng không thật đúng là nghĩ rằng gặp gỡ tiền bối cao nhân rồi. Độ nguyên khí cho người như vậy là rất tiêu hao, nếu là dùng pháp khí cất chứa thì là hai việc khác nhau.

Lão đạo sĩ cung kính nhìn bọn họ dọc theo một con đường nhỏ lên núi, thông hướng khu đạo quan trên thiên thai. Mà lão không động đây, dùng sức lắc lắc đầu, tiếp tục thủ hộ sơn môn.

Dọc theo đường đi, nhìn thấy đều là thương tùng thúy bách, tiên hạc trên không trung bay múa, thỉnh thoảng lượn quanh. Nơi đây trời quang mây tạnh, thoạt nhìn như một vung tiên cảnh, linh khí đậm hơn ngoại giới rất nhiều lần.

Tới bình đài trên ngọn núi này, bọn họ đầu tiên nhìn thấy là một pho tượng đá. Đây là một vị đạo nhân, mang theo một loại ung dung, tiên phong đạo cốt, có một loại cảm giác hờ hững như nhìn thấu hết thảy trên thế gian.

Đây là pho tượng người đời sau kỷ niệm Cát Hồng tiên sư lập nên, trông rất sống động, không dính khói lửa nhân gian, như là muốn vũ hóa phi thăng.

Linh Bảo Phái từ khi Cát Huyền lập giáo đến Cát Hồng phát dương quang đại, ở trong lịch sử đạo giáo hết sức quan trọng, lực ảnh hưởng không gì sánh nổi. Các Tạo Sơn cũng thành một trong ba đại Thánh Sơn của đạo giáo phương nam.

Diệp Phàm đứng tren thiên thai nhìn xuống bốn phương, chỉ thấy mây mùa cuồn cuộn, thế núi nguynga, phong linh cốc tú, than thở một hồi. Địa phương này thật sự là rất tuyệt.

Xa xa còn có vài ngọn núi, tuy rằng linh khí khô cạn nhưng có một nguyên nhân, ngoài ra còn muốn chứng thực một bí tân quá mức hư ảo có phải thật hay không.

Ở trong đạo giáo, Linh Bảo Phái sở dĩ hết sức quan trọng, là bởi vì Linh Bảo Thiên Tôn trong Tam Thanh được đạo giáo tôn lên chính là vì nhánh này dựng lên. Tronng lịch sử phát triển đạo giáo có ghi lại, môn phái năm đó tham dự định vị Tam Thanh.

- Nghe đồn niên đại sớm hơn thượng cổ từng có một vị Thiên Tôn hiệu là Linh Bảo, không biết thật hay giả.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Linh Bảo Thiên Tôn, ngày nay đạo giáo các nhánh cùng tôn, đối với giới tu luyện mà nói có chân thật tồn tại hay không sớm không thể khảo chứng.

Mà Linh Bảo Phái lấy danh tự như vậy lập phái đủ để thuyết minh hết thảy, cũng gián tiếp chứng minh địa vị tối cao của nó trong đạo giáo.

Diệp Phàm bắt giữ dấu vết đại tạo hóa, nghiêm túc suy tư, ở bên kia tinh không hắn nghe qua sự tồn tại của Cứu Bí. Có người nói là mấy vị Thiên Tôn đã mất của đạo gia sáng chế. Cũng có người nói là một loại bí thuật của nhân vật chí tồn không cùng một thời kỳ thái cổ để lại, được hậu nhân tổ hợp cùng một chỗ. Còn có người nói Cửu Bí là kết quả vô số người hoàn thiện.

- Cát Hồng có thể nắm giữ một hai loại trong Cửu Bí, mà tử tên của môn phái không khó gợi ra một ít liên tươgr. Chẳng lẽ Linh Bảo Thiên tôn là một trong mấy vị Thiên Tôn năm đó khai sáng ra Cửu Bí?

Trên ngọn núi gãy, những đạo quan đều rất cổ xưa. Tuy rằng người đại thần thông đều biến mất, nhưng hết thảy nơi này đều chứng minh nó từng huy hoàng, đạo ngân lưu lại, Pháp trận thánh hiền không đầy đủ khiến người rung động.

Tuy nhiên, thiên địa linh khí quá loãng, những thứ này khó thể vận chuyển, mà không biết vì sao đều đang chậm rão tự tồn hại, lâu dài nhất định sẽ xóa nhòa toàn bộ.

- Đây là tiền bối cao nhân mà các ngươi nói?

Một thiếu nữ đứng trước một ngôi đạo quan khẽ cười, dung mạo khá đẹp, nhìn Diệp Phàm cùng Quách Chân, bên cạnh có một số người trẻ tuổi.

- Đúng vậy. Đây chính là người xông qua chín bậc thang, lát nữa các ngươi phải thỉnh giáo nhiều hơn.

Một trong bốn tu sĩ trẻ tuổi từng quen biết Quách Chân mỉm cười nói.

Có mấy người nghe vậy lập tức nở nụ cười. Bọn họ đều là hậu bối theo trưởng bối sư môn tới đây, hiển nhiên sớm quen biết. Diệp Phàm vỗ đầu vai Quách Chân, làm hắn tĩnh tâm, không cần phải so đo, lôi kéo hắn cùng nhau đi đến đạo quan.

- Các ngươi còn thật đi vào, đó chính là địa phương trưởng bối luận đọa, còn muốn giảng kinh cho chúng ta hay sao?

Một đám người thấy thế liền theo vào. Trong sân cây cỏ như người, cổ mộc che trời, cách đó không xa có mười mấy lão nhân ngồi xếp bằng trên bồ đào đang luận đạo, một số người trẻ tuổi đang nghe.

Diệp Phàm kéo Quách Chân tìm hai bồ đoàn ở rìa ngồi xuống, một số người trẻ tuổi lập tức lộ ra dị sắc, tất cả đều nhìn lại.

- Các ngươi thật đúng là....thật cho rằng mình là cao nhân đắc đạo, thật sự dám ngồi ở chỗ này?

Bốn người trẻ tuổi quen biết Quách Chân hiện tại không phải khinh miệt mà lộ ra vẻ đồng tình.

Rất nhiều người trông lại, ngay cả lớp nhân vật đời trước đều chú ý tới nơi này, đều có chút kinh ngạc.

- Làm sao vậy?

Quách Chân có chút khó hiểu.

- Ngươi xem chúng ta ai dám ngồi dưới, không phải đều cung kính đứng bên cạng nghe chân pháp sao?

Một người lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.

- Bọn họ không phải cũng là người trẻ tuổi sao, cũng ngồi ở đó.

Quách Chân nghi hoặc chỉ về mười mấy nam nữ trẻ tuổi ở phía trước.

- Quách Chân a, ngươi thật đúng là ngây thơ. Hai người các ngươi có thể so với bọn họ sao, đó đều là đệ tử thiên tài trung tâm từ mật thổ đi ra.

Nam nữ trẻ tuổi đang đứng đối với đám người kia vừa hâm mộ vừa đố kỵ, đối với hai người Diệp Phàm thì lại lắc đầu. Nhất là bốn người trước kia lại càng lộ vẻ châm biếm, bộ dạng xem náo nhiệt.

Quách Chân luống cuống tay chân, đang muốn đứng lên. Diệp Phàm kéo hắn lại nói:

- Đã ngồi rồi, không cần đứng lên nữa.

- Các ngươi là người sao, vì sao tự động ngồi ở nơi này? Là ai mời các ngươi tới?

Đối diện, một đệ tử trung tâm ngồi trên bồ đoàn nói.

Diệp Phàm nhìn kỹ, những người trẻ tuổi này coi như cũng rất giỏi, đều ở cảnh giới Mệnh Tuyền trở lên, so với những người khác quả thật siêu phàm thoát tục.

- Bọn họ là bước qua chín bậc thềm đá tự động đi lên.

Có người rất nhanh nói qua một lần.

Mười mấy lão nhân đều cả kinh, nghiêm túc đánh giá hai người khiến Quách Chân cả người không được tự nhiên. Đồng thời, Diệp Phàm cũng đang nhìn bọn họ. Đám cao nhân này đều ở Đạo Cung Bí Cảnh trở lên, vào thời đại ngày nay quả thật rất cường đại, thậm chí có ba ngưofi Tứ Cực Bí Cảnh.

- Phải không. Tự động xông lên, vậy để ta thử xem rốt cục có tư cách ngồi ở nơi này hay không?

Một đệ tử trung tâm của Linh Bảo Phải từ bồ đoàn đứng dậy, ở vào cảnh giới Mệnh Tuyền hậu kỳ.

- Ở bên dưới đã thử qua rồi, còn phải tiếp tục?

Quách Chân nhức đầu. Hắn là một kẻ tán tu, mà người nơi này đều là đệ tử đại phái. Tục truyền trong mật thổ rất có khả năng còn có địa thần thông còn sống, đệ tử tong phải như vậy không thể trêu vào.

- Thử thách ở sơn môn rất đơn giản, người tu vi bình thường đều có thể đi lên tám chín bậc, không tính là gì. Nếu các ngươi có thể ở bậc thang kia đi lên bốn bậc, ta không phản đối, quỳ gối tôn các ngươi tiền bối cả đời đều được.

Người trẻ tuổi chỉ hướng một tòa đạo đài ở cao nhất, nơi đó cũng có 33 bậc đá, nối thẳng trên đạo đài.

Những người khác thấy thế đều biến sắc. Đây là nơi nào? Chính là nơi chưởng giáo cổ đại lên đài giảng đạo, ngày này còn người nào có thể đi lên cao? Chính là người đi lên mấy bậc đều rất ít rồi.

- Ta từng nghe nói, Cát Hồng tiên sư của Linh Bảo Phái từng có một quyển đạo thư, trình bày phân tích Cửu Bí. Nếu chúng ta có thể đi lên, cũng sẽ không làm khó, chỉ cần báo cho biết nguồn gốc Cửu Bí là được.

Diệp Phàm lên tiếng.

Hắn quả thật vì Cửu Bí mà tới, mục đích rất rõ ràng. Nếu muốn xác định Linh Bảo Phái có phải thật sự có một hai bí hay không.

Rất nhiều người đều nở nụ cười, chỉ có mười mấy lão đạo sĩ đều thần sắc khẽ động. Tuy nhiên sau khi nhìn Diệp Phàm bọn họ thả lỏng, không cảm thấy có đạo hạnh cao thâm.

- Ngươi thật cho rằng có thể bằng được chưởng giáo chí tôn thời cổ sao?

- Cho dù đương kim có người đại thần thông cũng không khằng định có thể đi hết 33 tầng đạo thê, chỉ bằng các ngươi?

Rất nhiều người đều nở nụ cười, mang theo vẻ trào phúng, cảm thấy rất không đáng tin. Mấy người nhận biết Quách Chân thì lại lắc đầu, bọn họ có chút đồng tình hai người này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)