Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại II - Chương 059

Hành Trình Huyền Thoại II
Trọn bộ 121 chương
Chương 059: Quân Yordle Thất Thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Cạch cạch"- Tiếng cửa mở ra, từ bên ngoài thị trưởng cùng với hai vị trưởng lão bước nhanh vào bên trong, vẻ mặt cả hai hiện nên sự lo lắng nhưng khi thấy John đều cố tỏ ra tươi cười, thị trưởng nói: " Cậu tỉnh lại thì tốt rồi, cảm thấy trong người thế nào?"

John gật đầu đáp: " Ngoài việc cảm thấy cơ thể nặng nề và mệt mỏi thì mọi thứ khác vẫn ổn."

"Vậy là tốt rồi!"- Thị trưởng ngồi trên ghế cách John một khoảng, hiển nhiên ông ấy vẫn có chút sự e dè với thân phận đầy bí ẩn của John. Thị trưởng nói: " Nếu như cậu không phiền thì có thể ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày."

John ồ một tiếng vội hỏi: " Ngài thị trưởng, có thể trả lời tôi một câu hỏi được không? Tôi cảm thấy mọi người ở đây ai ai cũng tỏ ra rất kính trọng 'tên nhóc' này, không biết lý do là vì sao vậy?"

"A..."- Razer khi nghe câu hỏi của John lập tức nhảy vào họng hắn mà nói: " Ta biết này, ở phía sau núi của thành phố có một vùng đất rất đẹp, ở đầy là nơi chôn mấy lão già đã chết, giữa nơi ấy có một tảng đá rất lớn và đẹp, tảng đá ấy có tạc hình giống y ta luôn!"

"Sao? Giống y như ngươi à?"- John giật mình kinh ngạc, sau đó nhìn sang thị trưởng như muốn có 1 câu trả lời chính xác.

Thị trưởng chỉ cười khổ một tiếng rồi gật đầu nói: " Đúng thật là phía sau núi có một tảng đá rất giống với ngài Razer, theo tổ tiên của tộc Yordle ghi chép lại thì đấy là vị cứu tinh của cả tộc Yordle, bọn ta chính là tôn thờ ngài ấy đến tận bây giờ."

"Vậy thì ta hiểu rồi, nhưng sao bức tượng ấy lại giống với Razer nhỉ? Không lẽ đấy là cha mẹ của nó?"- John suy nghĩ như thế cảm thấy khá hợp lý nên hỏi Razer: " Razer, có khi nào đấy là cha mẹ của ngươi không?"

Razer nhảy dựng lên nói: " Không phải đâu, chắc chắn luôn, bức tượng ấy rất giống ta, từ kích thước đến những đặc điểm trên cơ thể, không sai một ly."

"Đúng vậy, rất giống với ngài Razer đây, đến khi bọn ta đối chiếu tận mắt thì cũng không thể nào tin được chuyện này."- Thị trưởng lắc đầu khó hiểu nói.

"Quái lạ, nếu là cha mẹ của nó thì không thể cũng nhỏ như vậy được? Thần thú thời cổ ngữ không lẽ lại bé như vậy sao? Sao lại như thế nhỉ?"- John như lạc vào mê cung, không thể nào có được câu trả lời chính xác nhất.

"Chắc chắn có kẻ mạo danh ta, làm gì có một Razer khác đẹp trai hơn ta được...John, ngươi phải lấy lại công bằng cho ta..."- Razer bu lên cổ áo hắn mà kéo kéo, khuôn mặt thì tỏ ra buồn khổ.

"John!"- Hình như hai vị trưởng lão và thị trưởng đều bị dị ứng với cái tên này, khi nghe Razer nói lại 1 lần nữa cả ba đều run nhẹ. John hiểu nhiên nhận ra, hắn sợ hãi lo lắng che miệng của Razer lại, nhìn sang ba người họ cười nói: " Ba vị không cần nghe những lời nói nhảm của nó, đừng nhớ gì cả."

"Phì"- Razer dùng sức thoát khỏi tay John chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói: " Ngươi điên rồi hả John? Sao lại bịt miệng ta lại?"

John trừng mắt nhìn nó, lúc đầu cu cậu không hiểu nhưng dần dần nó hiểu được vấn đề chính ở đây, hai chân trước che miệng, vài tiếng cười khà khà gì đó phát ra từ cuống họng, cu cậu lập tức xoay mặt đi chỗ khác như không có chuyện gì.

Thị trưởng cố gắng lấy hết can đảm nói: " Cậu thực sự tên là John sao?"

Đến nước này hắn sao có thể nói dối được, đành gật đầu, một cái gật đầu đầy nặng nề, hắn nhớ lại tình huống khi ở Ionia, không biết hiện tại mình có bị rơi vào hoàn cảnh như lúc đó hay là không?

"Cái tên này, đã bị nghiêm cấm sử dụng từ 10 năm trước rồi, vậy mà...không lẽ cậu...."- Hai vị trưởng lão sắc mặt tái nhạt nói.

John lập tức che dấu, giả vờ khù khờ: " Không không, ba người đừng hiểu lầm, chẳng qua là ta từ một bộ tộc thiểu số sống trong rừng, không hiểu rõ luật không sử dụng cái tên John, ta biết mọi người đang nghi ngờ ta có phải là chúa tể 10 trước hay không, nhưng mọi người thử nghĩ xem, hắn ta đã chết rồi, sao bây giờ có thể ngồi đây được chứ."

"Cậu ấy nói cũng đúng, nhìn quần áo có phần quê mùa như vậy cũng hiểu được."- Hai vị trưởng lão cúi người nói với thị trưởng.

Thị trưởng trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói: " Cũng phải, hắn ta đã chết rồi, nhưng cậu không nên sử dụng cái tên này để tránh những rắc rối về sau."

John mỉm cười gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà họ không nghi ngờ.

"được rồi, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi, ta còn nhiều công việc cần giải quyết nữa."- Nói xong thị trưởng và hai vị trưởng lão rời khỏi phòng.

Tiến ra bên ngoài cửa, thị trưởng thay đổi sắc mặt, căn dặn hai vị trưởng lão: " Hai ngài hãy để ý đến cậu ta, mặc dù cậu ta đã nói không phải là chúa tể nhưng chúng ta không thể vì thế mà mất cảnh giác. Bây giờ đại trưởng lão đang ra trận đánh đuổi bọn cướp biển, chúng ta cứ giữ cậu ấy ở lại đây chờ đến ngày đại trưởng lão quay về hãy tính tiếp."

"Vậy có nguy hiểm quá không? Giả sử như cậu ta là chúa tể thật thì phải làm thế nào?"- Một vị trưởng lão lo lắng nói.

Thị trưởng lập tức đáp : " Hiện tại vết thương của cậu ta vẫn chưa khỏi, chúng ta cũng chỉ nên chữa thương 1 cách cầm chừng mà thôi, để tránh việc cậu ta khỏe lại quá sớm rồi trở mặt."

"Thị trưởng suy nghĩ thật chu đáo."- Hai vị trưởng lão cười nói.

"Được rồi, tôi về xem có tin tức gì của đại trưởng lão hay không? Nhớ đừng rời mắt khỏi cậu ấy đấy."- Thị trưởng bước đi thật nhanh rời khỏi tòa nhà của đại trưởng lão.

Ở bên trong, John chỉ có thể cười khổ nhìn Razer đang đùa giữ với cái đuôi của mình, mọi thứ bên ngoài từ nãy giờ hắn đều nghe thấy, dù 3 người họ nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn không thể thoát khỏi lỗ tai của hắn.

John nói với Razer: " Xem ra chúng ta không thể ở lại đây lâu được!"

"Sao? Phải rời đi tiếp à?"- Razer tiếc nuối, ở đây nó được ăn một cách thỏa thích, được người khác kính trọng, nói chung là sướng hơn rất nhiều khi đi với John.

John gật đầu nói: " Phải rời đi thôi! Nơi này không còn an toàn cho chúng ta nữa. Razer, nếu ngươi muốn ở lại thì cứ việc, dù sao đi với ta ngươi cũng khổ cực rất nhiều, ở lại đây vừa được ăn vừa được mọi người kính trọng."

"Tất nhiên là không rồi!"- Razer nhảy lên đầu của John cười nói: " Ngươi nghĩ ta ngốc à? Ngươi định bỏ ta lại đây rồi sau đó ra bên ngoài kia kiếm các cô gái xinh đẹp chứ gì? Ở đây ăn ngon thật đấy, nhưng xung quanh thì cũng chỉ toàn mấy lão già và mấy tên lùn lùn, căn bản không có cô gái nào xinh đẹp kia, ngươi nghĩ ta sống làm sao?"

"Vậy ý của ngươi là..."- John thực sự không thể nhịn được cười với con thú này, nó thật khó đoán, muốn gì làm nấy không bao giờ có một trật tự nhất định.

"Khi nào chúng ta lên đường?"- Razer hỏi.

John trả lời: " Mấy người kia sẽ tăng cường canh giữ chỗ này, e rằng hơi khó, chắc là phải đợi cho đến khi ta có thể đi lại được."

"Quyết định vậy"- Razer gật đầu.

Ba ngày sau, trong 1 đêm tối yên tĩnh, với sự hỗ trợ của Razer, John đã trốn thoát khỏi thành phố Bandle một cách êm đẹp.

Cũng trong ba ngày này, đội quân của tộc Yordle vẫn không thể nào tìm ra cách tấn công vào bên trong khu rừng để đánh đuổi đám cướp biển. Những ngôi làng nằm gần đó hầu hết đều bị bọn chúng đốt phá một cách dã man rợ.

Tại lều chỉ huy của đội quân Yordle lúc này, một bầu không khí căng thẳng và khó thở đang tràn ngập khắp nơi.

"Đại trưởng lão, không lẽ chúng ta không còn cách nào khác để tiến vào khu rừng hay sao?"- Một vị trưởng lão đứng ngồi không yên vội vàng hỏi.

Đại trưởng lão lắc đầu nói: " Các người cũng thấy rồi đấy, khu rừng giờ đây đã thành một pháo đài vững chắc của bọn cướp biển, ở bên trong khu rừng đặt đầy các bẫy, chúng ta không phải không thử cho người vào dò xét nhưng....tất cả đều thất bại."

"Không được, dù có hi sinh tính mạng này tôi nhất định phải phá được khu rừng này."- Tướng quân Miekoz tức giận đập ghế đứng dậy nói.

"Tướng quân, xin bình tĩnh làm liều mà hại chết những binh sĩ."- Một vị trưởng lão khác cố gắng khuyên tướng quân.

"Đáng tiếc rằng Poppy đã quay trở về Demacia sau sự việc phản loạn của Marco, chứ nếu có cô ấy ở đây chắc chắn chúng ta có nhiều kế sách hơn rồi."- Tristana buồn chán nói.

"Báo!"- Từ bên ngoài một người lính do thám hớt hãi chạy vào, người lính ấy lập tức nói: " Đại trưởng lão, phát hiện hơn 100 tên cướp biển đang tiến về phía doanh trại chúng ta, dẫn đầu là Gangplank."

"Bọn chúng dám trực diện tấn công chúng ta sao?"- Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc nhìn nhau.

"Mặc dù chưa biết âm mưu của bọn chúng là gì nhưng trước tiên chúng ta cần phải chặn đứng đợt tấn công này lại, mau ra lệnh triệu tập binh lính chuẩn bị chiến đấu."

"O o o o o"- Tiếng kèn thổi làm tăng sĩ khí quân binh thổi lên đầy mạnh mẽ.

Phập phập phập- Gió thổi ngang khiến lá cờ và quần áo của mọi người cũng lay động theo.

Trước mặt Gangplank dẫn theo hơn 100 cướp biển tiến đến trước doanh trại của quân đội Yordle, những bước đi đầy tự tin, không sợ hãi.

"Bọn cướp biển to gan, dám dẫn người đến cướp bóc và giết hại những người dân Yordle vô tội, các ngươi phải gánh chịu sự tức giận từ những người Yordle bọn ta."- Tướng quân MieKoz chỉ thẳng kiếm vào mặt Gangplank mà nói.

Gangplank sắc mặt lạnh lùng đáp: " Cướp biển là cướp biển, cướp bóc giết người là công việc của cướp biển, các ngươi không cần phải nhiều lời. Lần này cướp biển bọn ta sẽ chiến lấy thành phố Yordle kia làm căn cứ thứ 2. Nếu các ngươi đủ thông minh thì hãy bỏ vũ khí mà đầu hàng đi."

"ha...ha...ha...."- Tiếng cười giễu cợt của những binh sĩ và thủ lĩnh quân đội Yordle vang lên, một vị trưởng lão nói lại: " Gangplank, ngươi bị ngu sao? Ngươi nghĩ chỉ với 100 người các ngươi có thể chống lại đội quân hơn 1000 người của bọn ta hay sao?"

"Ha...ha...ha..."- Gangplank không thèm nói nhiều vung kiếm, bắn 1 phát súng chỉ thiên lên trời rồi hô vang: " tấn công"

Gần 100 tên cướp biển cùng với Gangplank lập tức xông lên.

100 đối đầu với 1000 liệu có âm mưu gì không?

"Bọn chúng tấn công trực diện?"- Đại trưởng lão còn chưa kịp suy nghĩ ra thứ gì thì tướng quân Miekoz đã ra lệnh: " Toàn quân tấn công, tiêu diệt đám cướp biển, Tristana và đội xạ thủ bắn yểm trợ phía sau."

"Ầm ầm ầm ầm"- Tiếng bước chân vang lên dồn dập làm rung chuyển cả mặt đất.

"Chắc chắn có điều mờ ám"- Đại trưởng lão thốt lên.

Và kế quả lập tức có. Từ phía sau hàng trăm quả pháo bắn ra như mưa nhắm về phía quân đội Yordle đang trên đà xông đến.

"Bùm bùm bùm"- Pháo nổ làm nổ tung mặt đất, những binh sĩ Yorlde bị bắn lên trời văng đi tứ tung, thân xác không còn nguyên vẹn.

"Te emo, tại quân do thám của ngươi không nói là bọn chúng có pháo binh ở phia sau?"- Một vị trưởng lão tức giận nói.

Te emo cũng kinh ngạc vô cùng, theo như thuộc hạ của cậu ta báo lại thì làm gì có khẩu pháo hay đoàn pháo binh nào đi phía sau đám người Gangplank đâu, vậy từ đâu mà bọn chúng xuất hiện?

"để tôi đi kiểm tra?"- Te emo lập tức phóng người lao đi như một mũi tên xuyên qua cuộc chiến khốc liệt trước mặt.

Xuyên thẳng vào khu rừng phía sau, đập vào mắt Te emo lúc này chính là một hàng hơn chục khẩu đại pháo đang liên tục nổ súng ầm ầm. Xung quanh các khẩu đại pháo ấy được ngụy trang rất nhiều, có khẩu thì ngụy trang như một bụi lá, có cái thì bề ngoài không khác gì một tảng đá. Đây chính là lý do vì sao quân do thám của cậu ta không thể nào nhận ra được.

"Quân do thám của địch, mau bắt lấy."- Một tiếng hét từ phía đám cướp biển vang lên, Te emo sắc mặt nhạt đi, hiển nhiên cậu đã bị phát hiện.

"Bùm bùm bùm"- Hàng loạt pháo nổ và súng bắn như mưa về phía Te emo, đôi chân nhỏ bé chạy trên mặt đất gần như đạt tốc độ cao nhất có thể.

"Ầm"- Một quả pháo cực mạnh nổ ngay sát Te emo, uy lực của nó bắn cả cơ thể nhỏ bé của Te emo văng đi, đập vào một gốc cây gần đó.

"Cầm nhúc nhích."- Đám cướp biển bao vây lấy Te emo, kiếm súng kề sát vào cổ của cậu.

"Không lẽ mình sẽ chết ở đây sao?"- Te emo đã nghĩ như thế nhưng sau đó liền quyết tâm phá vòng vây thoát khỏi.

Cả cơ thể nhỏ bé ấy đột nhiên biến mất ngay tại vị trí, một màn bất ngờ khiến đám cướp biển hoảng loạn, hô nhau: " Nó biến đâu rồi? Tại sao lại biến mất?"

"Xoạt Xoạt"- Tận dụng sự sơ suất của đám cướp biển Te emo thoát khỏi vòng vây, hiện lại hình dáng.

"Khốn kiếp, nó biết tàn hình, mau đuổi theo!"- Đám cướp biển tức giận truy đuổi, nhưng chạy được nửa đoạn thì "Ầm ầm ầm ầm"- Vô số tên đi đầu hứng trọn những quả boom độc mà Te emo cố tình rải trên đường đi, độc dược cực mạnh khiến đám cướp biển hoàn toàn bị tê liệt, những kẻ có sức khỏe yếu chết ngay tại chỗ.

"Không đuổi nữa, mau đưa những người còn sống về chữa trị, trận này chúng ta thắng rồi!"

Đúng như lời hắn nói, lực lượng Yordle tuy đông nhưng lại bị tấn công bất ngờ bởi đại pháo của địch, sĩ khí lẫn binh lực sụt giảm đến mức thấp nhất.

"Rút lui! Rút lui!"- Đại trưởng lão ra lệnh, với những đợt pháo kích mãnh liệt như thế, cộng với việc giờ này không thấy Te emo quay lại báo cáo, ông không biết nên đối phó thế nào, rút quân chính là lựa chọn chính xác nhất.

"Không cần đuổi theo, ha..ha..."- Gangplank ngăn đám thuộc hạ của mình lại, hắn cười đắc ý nói: " Trận này chúng ta thắng rồi, mau rút lui thôi, sĩ khí của quân địch đã giảm, bọn chúng sẽ phải sợ hãi chúng ta."

"Thắng rồi, ha ha về thôi anh em..."

...................

Cách đó không xa, một người một thú quan sát trận chiến cho đến khi kết thúc, giọng nói có phần chua xót nói: " Trận này thật chênh lệch, không phải vì quân số mà là vì bên kia có 1 kẻ thâm hiểm hơn..."

"Này...ngươi có định ra tay không? Ta thấy ngươi giỏi mấy cái vụ cầm quân này lắm mà."- Giọng nói có phần con nít vang lên.

"Bây giờ sức khỏe của ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu đánh nhau e rằng khó thắng được, ta chỉ có thể âm thầm mà giúp họ mà thôi! Razer đi thôi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-121)