Vay nóng Homecredit

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại II - Chương 070

Hành Trình Huyền Thoại II
Trọn bộ 121 chương
Chương 070: Chúng Ta Là Ăn Trộm
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)

Siêu sale Lazada


Nếu chỉ bàn về quy mô, Piltover này cũng không làm cho người ta phải kinh hoàng thất sắc đến như thế. Điều làm cho người ta kinh hãi chính là từ đầu đến cuối thành phố đều hoàn toàn bao phủ bởi một màu của công nghệ tân tiến, nhìn thôi ai ai cũng phải nghĩ rằng đây chính là thành phố của tương lai. Dưới ánh trời chiều chiếu xuống lại giống như gương, phản xạ ánh hào quang nhàn nhạt.

Có thể đây là lần đầu tiên Yasuo đến một thành phố lớn và đầy các công nghệ hiện đại nên anh ta có phần bị choáng ngợp, cái cổ không bao giờ yên một chỗ mà trái phải cứ xoay liên hồi. Bộ đồ trên người Yasuo cũng khiên rất nhiều người để ý đến, bởi trông nó khá là quê mùa đối với cách ăn mặt của những người đang đi lại trong thành phố.

Jinx đi trước dẫn đường, bước chân không nhanh không chậm dẫn hai người họ đi qua những con đường vắng, vòng vèo giữa những dãy nhà cao tầng.

John vội hỏi: " Gần đến chỗ của cô chưa?"

"Gần rồi!"- Jinx trả lời đầy cộc lốc.

Đi đến cuối con hẻm, John và Yasuo kinh ngạc bởi đây là con hẻm cụt không còn bất cứ con đường nào cả, Yasuo tức giận quát: " Cô giỡn với bọn ta sao?"

Jinx nheo mày tỏ ra bực tức nói: " Mấy người sao lại nóng vội như vậy!"- Nói xong cô dùng chân đạp mạnh vào tảng đá bên dưới, một tiếng cóc cách của động cơ vang lên, một cánh cửa dưới mặt đất nhanh chóng mở ra để lộ một chiếc cầu thang đá dẫn xuống bên dưới.

"Một con đường bí mật!"- John kinh ngạc.

"Đi!"- Jinx nhếch môi rồi đi thẳng xuống bên dưới, John và Yasuo nhìn nhau sau đó cũng đi theo.

Thang đá này không sâu lắm, thực tế hai người họ bước chừng mười mấy bước là chạm được mặt đất bên dưới, đây là một con đường hầm được xây dựng dưới lòng đất, không biết vì mục đích gì nhưng có vẻ nó đã bị bỏ lâu rồi.

"Con đường này dẫn chúng ta đi đâu?"- John thắc mắc hỏi.

Jinx chỉ tay về phía trước trả lời: " Nó sẽ đưa chúng ta vào bên trong tòa nhà trung tâm của Piltover, cũng là tòa nhà cao nhất, căn cứ của ta nằm trên đỉnh của tòa tháp. Khà khà... đấy là lý do vì sao không ai có thể tìm ra nơi ta ẩn nấp cả."

"Cô cũng biết chọn lựa thật đấy"- John khen Jinx một câu khiến lỗ mũi của cô lập tức phồng to. Được người khác khen mình là điều gì đó khiến cô tỏ ra vô cùng hứng thú.

Cả ba nhanh chóng đi theo lối cầu thang bí mật do chính tay Jinx tự thiết kế, rất nhanh cả ba đã lên đến đỉnh tháp. Một căn phòng to lớn với đầy các cửa kính trong suốt hiện ra trước mặt bọn họ.

Yasuo kinh ngạc thốt lên: " Ở đây có nhiều cửa thật, cô ở chỗ này mà không bị phát hiện kể cũng lạ."

"Ha...ha...."- Jinx nghe câu hỏi này của Yasuo thì ôm bụng cười lăn lốc trên sàn nhà, Yasuo khuôn mặt hơi đỏ khó chịu hỏi lại: " Sao cô cười?"

"Không có gì, không có gì. Bọn họ không dám lên đây vì ai ai cũng nghĩ ở chỗ này có ma."- Jinx cười nói.

John nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ở bên dưới là thành phố Piltover rộng lớn, hắn nói: " Chắc chuyện ở đây có ma là do cô đồn ra nhỉ?"

"khì khì...Jinx gật gù không phủ nhận. Cô tiến lại chỗ cửa sổ, một chân đặt lên ban công và nói: " Tôi chỉ hứa dẫn các anh đến đây thôi, các anh không có quyền kiểm soát tôi. Muốn đi đâu thì đi...tôi đi chơi đây..."

John nhếch môi nói: " Tất nhiên bọn tôi không có quyền kiểm soát cô nhưng cô cũng biết một số chuyện không nên biết, chỉ cần cô để lộ ra thì không cần biết là ở bất cứ đâu trong Piltover này cô sẽ không yên đâu."- Giọng điệu của hắn có chút hù dọa hơn là khuyên bảo.

Jinx liếc mắt nhìn hắn một cái, không biết cô đang nghĩ gì, nhưng ngay sau đó cô ta phóng người nhảy thẳng xuống bên dưới. Chỗ này cách mặt đất bên dưới cũng phải 70-80 mét vậy mà cô ta vẫn dám nhảy.

"Bùm"- Cây súng trên vai bỗng chốc hóa thành một chiếc tên lửa đẩy ngược cả cơ thể của cô ta bay lên bầu trời, hướng thẳng về phía đông của thành phố.

Thấy được những chuyện thế này Yasuo lắc đầu ca thán: " Đúng thực là không có gì để tả nổi. Những chuyện thế này ở Ionia không bao giờ có được."

"Ha...ha..."- John cười đầy sảng khoái rồi đáp: " Ở đây vẫn còn nhiều thứ sẽ khiến anh ngạc nhiên lắm. yasuo, ta nghĩ anh nên kiếm một bộ đồ khác đi thì hơn. Mặc bộ đồ này ra đường người ta sẽ chú ý vào anh nhiều lắm đấy."

"Cậu nói cũng đúng, lúc nãy trên đường có rất nhiều người để ý đến ta."- Yasuo gật đầu.

John nhìn sang Razer đang đùa giỡn với đống người máy hình khỉ của Jinx đặt trên bàn rồi nói: " Razer, ở lại đây với Yasuo, ta ra ngoài thám thính tình hình một chút."

Razer có vẻ rất thích thú với đám đồ chơi ấy nên không chút bận tâm lời nói của John. Hắn cũng không thích nói nhiều, lập tức rời khỏi tòa nhà trung tâm thành phố, cảnh đường xá tấp nập xe người qua lại khiến hắn không khỏi nhớ về những chuyện xưa kia. Một thời quẩy tung Piltover khiến cả thành phố không yên, quả thật cứ mỗi lúc nhớ đến cảnh ấy hắn lại không thể nhịn cười.

Đường phố được trang trí vô cùng bắt mắt có lẽ là vì sự kiện sắp đến.

John vừa đi vừa nghĩ: " Không biết Akali hiện tại ở đâu nhỉ? Còn đám người Shen và Zed nữa, chắc chắn họ đã đến đây nhưng không biết ở đâu cả."

"Mau lên! Mau lên!"- Bất chợt từ phía trước có rất nhiều người dân tỏ ra vội vã, họ chạy thật nhanh về phía sau lưng của John, cảm thấy kì lạ hắn nhanh chóng giữ lại một người và hỏi: " Có chuyện gì vậy?"

Người dân được John giữ lại lập tức đáp: " Đoàn người của Demacia, Noxus đã đến rồi."

Chỉ nhiêu đó thôi là đã hiểu, cả hai đoàn người đại diện cho cả 1 quốc gia đang tiến đến Piltover, chắc chắn sẽ gây không ít náo nhiệt. Lý do đơn giản, thứ nhất Noxus và Piltover vốn dĩ trước nay không mấy thân thiện với nhau, lần này các đại diện cấp cao của quốc gian này đến Noxus sẽ gây rất nhiều sự chú ý. Thứ hai là về phía Demacia, ai mà không biết chuyện quốc gia này vừa xảy ra nội chiến, uy tín và danh dự của họ so với các quốc gia khác sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Thứ 3 là mâu thuẫn truyền kiếp giữa Noxus và Demacia, lần này cả hai cùng có mặt tại đây không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

John cũng mau chóng đi theo đám đông tiến về cổng phía Tây của thành phố. Đoàn người của Noxus bao gồm: Swain, Darius, Draven và Riven. Ngoài ra sau lưng họ là gần 30 lính tinh nhuệ được đào tạo bài bản có thể một chấp 5, kẻ nào kẻ nấy mặt mày vô cùng đáng sợ, đúng kiểu của Noxus.

Ngược lại với bên kia là đoàn người của Demacia, dẫn đầu là Xin Zhao, Garen, Lux và Fiora những người họ dẫn theo đều là những chiến binh tinh tú nhất trong binh đoàn thép. Khuôn mặt của Xin Zhao đầy vẻ bình tĩnh khi nhìn bên cạnh là đoàn người của Noxus.

Cả hai đoàn người Noxus và Demacia cùng đi chung trên một con đường, từ hai đoàn người kia ẩn ẩn hiện hiện hai luồng khí căng thẳng bao trùm theo những bước chân họ đi qua.

Darius nhếch môi cười nói: " Đã lâu rồi không gặp, Tể tướng Xin Zhao! Không biết hoàng đế của các người đâu rồi?"

Xin Zhao vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng của mình trả lời: " Cảm ơn sự quan tâm của ngài, hiện tại Hoàng đế của chúng tôi đang bận lo chuyện của quốc gia nên không thể có mặt."

"Em nghĩ cậu ta sẽ có mặt ở đây không?"- Garen xoay nhìn Lux và hỏi.

"Có thể!"- Lux gật đầu rồi nói tiếp: " Max đã nói rằng anh ấy có khả năng sẽ xuất hiện ở đây mà thôi, tuy nhiên anh chắc hiểu rõ mục đích của chúng ta đến đây rồi chứ?"

"Tất nhiên là không quên!"- Garen đáp lại.

"Dừng lại!"- Một cô gái với thân hình cao lớn, đôi tay mang một bao găng tay bằng sắt, đôi mắt sắc lạnh nhìn về hai đoàn người trước mặt và nói: " Người của Noxus và Demacia hãy đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn mọi người về khách sạn nghỉ ngơi."

"Làm phiền cô rồi Vi!"- Xin Zhao cười nhẹ nhìn cô gái trước mặt và nói.

Vi- Người đứng đầu đội cảnh binh Piltover, là một trong những sĩ quan ưu tú nhất của thành phố mà ai ai cũng ngưỡng mộ, mặc dù trước mặt cô đều là những kẻ đứng đầu của cả 1 quốc gia nhưng có thể thấy cô không tỏ ra chút gì sợ hãi hay dè chừng.

"Đội trưởng!"- Bỗng nhiên một người lính chạy từ bên ngoài vào nói gì đó vào tai của cô khiến đôi chân mày lập tức nhíu lại. Vi nhìn Xin Zhao và Darius nói: " Thật xin lỗi! Tôi có việc bận cần đi giải quyết, người của tôi sẽ dẫn mọi người về khách sạn nghỉ ngơi."

Swain đáp: " Nếu có công việc thì cứ đi, đường lối trong thành phố này bọn ta đều biết rõ cả."

Vi gật đầu rồi xoay người rời đi nhanh chóng, một đám lính cảnh binh với trang bị đầy đủ các loại vũ khí cũng nhanh chóng bám theo sau.

John đứng giữa đám người bên đường quan sát hết toàn bộ sự việc, suy nghĩ một lúc rồi cũng nhanh chóng đi theo Vi để xem có việc gì khiến cô ta phải từ bỏ cả việc hộ tống hai đoàn người của hai đại đế quốc để rời đi như vậy.

John đi theo đám người của Vi hướng về phía Đông thành phố.

Lúc đi qua con đường bao quanh con sông trong thành phố hắn thấy có năm sáu người đang vội vã lật đật chạy lên cầu vượt giữ sông .

Hắn chặn một người lại hỏi: " Có chuyện gì thế ?"

Người đó nói " Ở phía đông thành phố, con điên ấy lại xuất hiện, lần này là đi cướp tiệm kim hoàng."

"Cái gì?"- John kinh ngạc há hốc mồm , không hiểu sao khi nghe người kia nói 2 chữ: " con điên" thì hắn lại liên tưởng ngay đến cô gái tên Jinx hắn vừa biết.

Người đó dáng vẻ cũng rất kinh hãi , nói xong vội chạy đi.

Trên đường John cũng gặp mấy người đã gặp phải 'Con điên', nhìn những người đó trông rất thảm thương, toàn thân cháy đen thui vừa nhìn đã biết đó là do bị boom lửa hoặc đạn pháo gây ra.

"Cô ta thật là ngông cuồng mà, ngang nhiên quậy phá ngay tại thành phố được xem là kĩ luật nhất Valoran."- John liên tục giật mình kinh hãi với những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Đến phía đông thành phố, những tiếng boom nổ, khói đen nhanh chóng đập vào mắt của hắn, một cô gái với hai bím tóc xanh dài đến tận eo ngang nhiên cưỡi trên một chiếc tên lửa có thể điều khiển lượn vòng vòng trên trời, điệu cười quái dị không lẫn vào đâu được cứ vang lên khiến người dân bên dưới nổi cả da gà.

"Cướp đây! Cướp đây! Hãy mau giao nôp tiền bạc ra đây, thứ càng quý càng tốt...hú hú..."- Jinx nói đầy rõ ràng cho những người bên dưới nghe.

Ở dưới mặt đất ,mọi người run sợ lập cập, lôi hết tiền bạc đặt xuống đất ,như thể đang gặp ma quỉ muốn mau chóng trốn thoát. Có lẽ ai ai trong cái thành phố này cũng biết tính cách điên điên khùng khùng của Jinx, trước đây có vài kẻ từng làm trái ý của cô ta và sau đó nhanh chóng ăn vài quả boom cay vào mặt, sống không bằng chết, cho nên bây giờ không ai dám làm trái cả.

John cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cuời, đây là lần đầu tiên hắn thấy một tên ăn cướp mà lại công khai đi ăn cướp giữa thành phố thế này, đã thế còn hù cho đám dân thành phố này sợ hãi nữa chứ.

" Jinx, chịu trói đi, cô không trốn được đâu!"- Vi nhanh chóng xuất hiện chỉ thẳng tay về phía Jinx mà hét lớn.

"Khà khà...cảnh binh Vi, đến rồi à? Sao chị đến chậm thế...hắc hắc...."- Jinx không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn trêu chọc Vi.

'Chị? Hai người này là chị em à?"- John giật mình lần nữa.

Jinx sử dụng một loại súng có tính năng không khác gì một cái máy hút bụi, nhanh chóng hút toàn bộ các vật dụng quý giá trên mặt đất cho vào túi rồi nhìn Vi và nói: " Chị Vi này, sau này muốn ngăn chặn ta thì cố gắng xuất hiện sớm sớm chút...ta đi nhé."- Nói xong Jinx lái chiếc tên lửa hình cá mập của mình định rời đi, nhưng Vi đâu đơn giản để một kẻ đã phạm tội trốn thoát được chứ, từ cánh tay sắt một cây súng laze được thiết kế đặc biệt trồi ra bắn thẳng vào chiếc tên lửa mà Jinx đang lái.

"Bùm"- Chiếc tên lửa nổ tung hất văng Jinx rơi xuống mặt đất.

"Ui choa! Đau!"- Jinx xoa xoa lưng của mình mà rên, cô nhìn Vi với con mắt bực tức nói: " Sao bà chị ra tay nặng vậy? Lỡ gãy lưng thì sao?"

"Jinx , cô...vẫn còn ăn cướp à ? Đến bao giờ mới chịu dừng mấy chuyện này lại?"- Vi bực mình nhìn Jinx phía trước mặt và nói. Đám cảnh binh xung quanh cũng nhanh chóng bao vây lấy cô.

"Lần này cô ta bị bắt thật rồi!"

"Thật tuyệt vời!"- Đám dân chúng xung quanh bàn tán.

Jinx cảm thấy mình đã bị dồn vào chân tường, cô không nghĩ rằng Vi lại có thứ súng Laze chết tiệt kia, đột nhiên ánh mắt tinh ranh kia phát hiện John đang đứng trong đám đông, hai con người xoay 360 độ, một nụ cười gian trá hiện ra.

"Hu...hu...Chị Vi tha cho, em làm như vậy từ trước đến giờ đều là do có kẻ sai khiến...hu hu..."- Jinx quỳ xuống giả vờ khóc lóc. Mà nói thật, với cái khả năng đóng kịch này cô ta xứng đáng nhận giải Oscar chứ chả chơi, nước mắt không biết từ đâu chảy đầm đìa trên mặt.

Vi nheo mắt, cô cảm thấy hơi chút hoang mang, trước giờ truy bắt Jinx chưa bao giờ thấy cô ta khóc lóc như vậy, nhìn cũng có chút thành thật, Vi vội hỏi: " Điều này là thật?"

Jinx gật đầu vừa khóc lóc vừa nói: " Là thật, hắn ta sai khiến em đi ăn cướp và đánh boom thành phố...chị Vi nếu em chỉ hắn, chị sẽ tha cho em chứ?"

Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: " Nếu chỉ ra hắn ta, thì tội của cô sẽ giảm nhẹ."

"Hắn kìa!"- Jinx không chút ngần ngại chỉ thẳng vào cái mặt John đang đứng, đám người xung quanh lập tức phân chia thành hai hướng tránh xa John 5 bước với vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Bà nội cha nó! Cô ta chơi mình!"- John giờ mới biết mình đã bị Jinx chơi vào mặt, oán hận không thôi.

Vi nhìn John thật kĩ, hai con mắt nheo lại, cô lập tức ra lệnh: " Bao vây lấy hắn.!"

*****

" Đồ thối tha ,kẻ ác ôn, đồ chết giẫm ....."- Jinx đầu tiên văng ra một loạt những lời chửi rủa chua ngoa ,sau đó lại nói: " Ta muốn có đồ mặc,ta muốn có đồ ăn ,ta cần ở những nơi đẹp, nhưng ngươi lại bảo muốn có mấy thứ đó phải bắt ta đi ăn cướp."

John cứng hóng, cái gì đang xảy ra vậy? Vốn dĩ những điều chửi rủa lúc nãy hắn mới là người phải nói ra nhưng Jinx lại nói thẳng vào mặt hắn. Vẫn còn chưa kịp nhận ra điều gì thì quanh hắn nhanh chóng xuất hiện cả chục cảnh binh Pitlover, nòng súng chỉa thẳng vào mặt.

"Cô...cô đang làm nói gì vậy? Ta làm gì quen cô..."- John giả vờ như không hề quen biết Jinx, bây giờ hắn đang ở nơi của kẻ địch không muốn gây ra chuyện lớn làm đổ vỡ mọi kế hoạch.

" Hức ! Nói láo, chính ngươi đã bảo với ta rằng chỉ cần đi cướp nhiều tiền và đồ quý về nhất định sẽ cho ta những thứ ta muốn. Bây giờ ngươi bảo không quen ta, muốn đẩy mọi trách nhiệm lên ta sao? Hức...hức....trước giờ bao nhiêu chuyện phá hoại Piltover đều do ngươi sai ta làm.."- Vừa nói Jinx vừa diễn tả bằng khuôn mặt đến mức hoàn hảo. Thậm chí khả năng diễn của cô ta cũng khiến kẻ khó tính nhất cũng phải tin.

Vi tức giận nhìn John quát: " Khốn nạn! Ngươi vốn là một người trưởng thành vậy mà dám lợi dụng một cô bé?"

"Ta...ta không có..."- John đau khổ phân bua nhưng xem ra không có chút tác dụng, cô ta được nước lấn tới xả toàn bộ tội danh lên đầu hắn, điều này khiến hắn thực sự rất muốn đập cho cô ta một trận, mặc cho cô ta có phải là phụ nữ hay không.

Jinx tiếp tục nói: " Ngươi biết ta là một cô bé không có nhà, lợi dụng ta làm việc cho ngươi, bắt ta tự lực cánh sinh ở bên ngoài đem tiền bạc và thức ăn về nuôi ngươi...bây giờ muốn bỏ mọi trách nhiệm hay sao..."- Mỗi câu nói của Jinx như một nhát dao đâm thẳng trực diện vào John, khiến hắn bây giờ có muốn chạy cũng không còn cách nào.

"Ta xin cô ,cô đừng có làm ô uế vấy bẩn từ ngữ 'Tự Lực Cánh Sinh Â' ,tự mình kiếm sống nữa. Nhưng từ ngữ đó còn ý nghĩa tốt đẹp hay không, những hành vi cướp giật côn đồ của cô chẳng có gì khác nhau đâu. Vả lại những chuyện thế này vốn dĩ ta không có liên quan."- John bực tức quát lớn mà nói, Jinx có vẻ đã làm quá tay nên khiến hắn vô cực tức giận.

"Im ngay! Cứ bắt về rồi nói sau!"- Vi bực mình vung tay ra lệnh cho đám cảnh binh lao đến bắt lấy John.

John không thể để bị bắt vào lúc này được, nhất định không. Chân của hắn lập tức đạp vô ảnh bộ di chuyển như một cái bóng ma luồn lách qua đám cảnh bảnh để tránh né.

"Nhìn kìa, nhìn kìa!"- Những người dân xung quanh đứng xem kinh ngạc với bộ pháp quái dị của John.

"Các người làm gì vậy hả? Mau bắt hắn ta lại!"- Vi thấy đám binh sĩ của mình liên tục chụp ếch, sắc mặc vô cùng khó coi.

"Cơ hội tốt, chuồn thôi!"- Jinx thấy đám hỗn loạn trước mặt cảm thấy sung sướng không thể tả, đây là cơ hội tốt để cô ta tính bài chuồn. Thế nhưng Jinx đã hơi bị xem nhẹ Vi trong chuyện này, giọng nói đầy danh thép của Vi vang lên ngay sau đó: " Mau bắt Jinx lại, đề phòng cô ta chạy trốn."- Một đám cảnh binh khác lập tức bao vây lấy Jinx, hiển nhiên cô ta bây giờ muốn chạy cũng quá khó rồi."

"Hắn mới là kẻ phạm tội, em không có liên quan..."- Jinx biểu diễn khuôn mặt đau khổ nói với Vi. Nhưng đáp lại là cô ta là những lời nói lạnh lùng: " Cứ bắt về rồi điều tra tiếp."

"Khôn được rồi, cứ tiếp tục thế này e rằng cảnh binh sẽ đến rất đông, lúc đó không thể nào thoát được..Khốn kiếp tại sao cô ta lại hại mình chứ?"- John vừa di chuyển tránh né đám cảnh binh vừa suy nghĩ. Hắn không thể ra tay với bất kì ai được, nếu làm thế mọi chuyện sẽ hỏng mất.

"Cứu ta...cứu ta với...ta không muốn bị bắt vào tù đâu...cứu ta..."- Jinx vừa chống trả lại đám cảnh binh đang vây bắt mình vừa gào lên cầu cứu hắn.

"Khốn nạn! Vừa hại ta xong bây giờ xoay sang cầu cứu. Ta đâu bị não"- John tức giận không quan tâm đến Jinx.

Thấy vậy Jinx tức giận hét lớn: " Ngươi mà không cứu ta, ta nói sạch các bí mật ấy luôn!"

"Bùm"- Đầu hắn như bốc lửa, van xin không được chuyển sang đe dọa à.

Không còn cách nào khác hắn đành phải chấp nhận với lòng sẽ cứu cô ả này. Vô ảnh bộ đạp nhanh trên mặt đất, một cước quét ngang đá bay ba bốn tên cảnh binh, mở ra một con đường đến thẳng chỗ của Jinx.

"Vút"- John như một cơn gió xuất hiện ngay trước mặt Jinx, hai chân liên hoàn cước đá bay đám cảnh binh đang lao đến.

Không để Jinx kịp mở miệng, John lập tức lấy tay khóa miệng cô tại, ánh mắt trợn ngược nói: " Cô dám hại ta sao?"

"oong...ó...ắt ...ắt... ĩ ....oi (Dịch: Không có, bắt đắc dĩ thôi) "- Miệng cô ta bị John bóp chặt khiến lời nói cũng biến đổi theo.

"Hừ...ta sẽ tính sổ với cô sau, giờ thoát khỏi đám người này đã."- John nhìn trước mặt mình phải hơn 30 tên cảnh binh với đầy đủ trang bị, xem ra muốn thoát khỏi đây cũng không dễ chút nào rồi.

"Này...cô có biết cách nào thoát khỏi đây không?"- John xoay đầu hỏi Jinx đằng sau lưng.

Jinx cười khà khà vài tiếng đáp: " Thoát khỏi đám cảnh binh này là sẽ có đường cho chúng ta chạy."

"Được"- John gật đầu, tay phải nắm chặt cổ tay của Jinx lao nhanh về phía đám cảnh binh. Vụt vụt...hai tiếng xé gió vang lên, cả thể hắn như phân ra làm đôi môt lao về bên phải, một lao về bên trái khiến đám cảnh binh ngơ ngác như một tượng đá không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ngu ngốc!"- Vi quát lớn, phòng mình qua phía bên trái, đôi tay sắt to lớn đấm mạnh ngay trước mặt của John và Jinx chặn đường của cả hai lại.

Vi nhếch môi nói: " Ba trò trẻ con ấy định qua mắt ta sao?"

"Cô ta xem ra khó xơi đây!"- John đau khổ nghĩ thầm.

Vi nhìn John và Jinx rồi nói: " Đúng là 2 người các ngươi có quen biết nhau. Để ta bắt hết cả hai về rồi xử một thể."- Nói xong cô ta lao lên, đôi tay sắc xì xì ra những đợt khói khiến không khí xung quanh như tăng nhiệt.

"Ầm"- Vi không chút nương tay đâm mạnh về phía trước, John nhanh chóng né sang một bên, nấm đạnh mạnh mẽ kia đấm thẳng vào mặt đất khiến mặt đất nổ tung.

"Sợ quá!"- Jinx khuôn mặt biến sắc.

John hỏi Jinx: " Cô có trò gì trong người không? Đem ra sử dụng."

Jinx như được hắn ta khai thông, lập tức móc từ túi quần ra một đống thứ đồ chơi khủng bố, nào là boom gây ngứa, đạn hạt tiêu...v...v.. Hắn thấy được đám đồ chơi này của Jinx cũng phải hoảng nữa là những kẻ đã chịu đựng mấy trò này của cô ta xuốt 1 thời gian dài.

"Á, ngươi làm gì vậy?"- Jinx hết hồn khi thấy John đột nhiên vác mình bỏ lên vai của hắn, rồi sau đó đem toàn bộ đống đồ chơi của mình ném xuống đất.

Vi còn chưa kịp hiểu hắn định làm gì thì ngay lập tức cô cảm thấy một thứ cảm giác gì đó rất đáng sợ truyền đến.

"Vút...ầm"- John búng người nhảy lên thật cao, từ lòng bàn tay bắn ra một chưởng lực nhẹ đánh thẳng vào đám đồ chơi của Jinx, chưởng lực không mạnh nhưng đủ sức bắn văng và phá hủy đám đồ chơi ấy, thuốc ngứa, boom hạt tiêu v...v... vỡ tung văng hết ra xung quanh, đám dân thường đứng xem hầu như đều bị dính phải. Mượn lực từ cú nhảy, John chân đạp vô ảnh bộ lướt trên không lao lên một mái nhà cạnh đó, phóng thẳng về phía khu dân cư trước mặt mà chạy trốn.

"khụ...khụ..."- Vi một tay che mũi một tay chỉ về phía John và Jinx trốn thoát mà hô lớn: " Bắt lại...mau bắt bọn họ lại!."

.......................

"Bịch"- John đưa Jinx trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám cảnh binh, chạy đến một cái hẻm nhỏ vắng vẻ bỏ không, hắn tức giận thả mạnh cô ta xuống mặt đất và nói: " Hừ...cô hại ta thốn thật đấy, để xem ta nên xử lý cô thế nào?"

Jinx hình như không biết sợ John là gì, thấy hắn nói thế liền giả vờ hai tay đặt trước ngực rồi bảo: " Anh định làm gì? Đừng làm bậy nhé!"

"Phụt!"- John tức muốn hộc máu, chưa bao giờ hắn gặp một cô ả mà trơ trẽn thế này.

John chỉ vào mặt Jinx muốn chửi nhưng lại nuốt, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: " Cô được lắm, ăn cướp rồi đổ thừa cho ta..."

"Nói bậy ,ta cướp của người giàu chia cho người nghèo, không phải là hoàn toàn kiếm tiền cho mình."- Jinx nói.

"Cái gì ? kiếm tiền, nói thẳng ra là cướp giật cho xong ,ta hỏi cô, cô đã cứu giúp được mấy người nghèo rồi ?"- John bực mình nói lại.

"Ta chưa thấy người nào nghèo cả, những người đi trên đường này toàn những người giàu có...hè hè..."- Jinx nói xong cười hè hè đầy quái dị.

"Cô...."- John không nói lên lời nữa.

"Thôi nhé, ta phải chuẩn bị đi ăn cướp vài chỗ nữa..."- Jinx đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi cười nói.

"Cô làm vậy mà vẫn chưa thấy thỏa mãn sao?"- John kinh hãi, không ngờ được cô ta lại thích làm ba cái trò quậy phá thế này.

" Không đủ, ta phải quậy banh cái thành phố này, có như thế mới vui được."- Jinx lắc đầu kiên quyết nói.

Ồ...cô cũng lanh tay cất chút đỉnh vào trong túi nhỉ?"- John tinh mắt nhận ra trong túi áo và túi quần sau của Jinx có khá là nhiều trang sức quý giá.

Jinx đột nhiên cảm thấy có chút lành lạnh vội lùi xa hắn ba bước nói: " Này..này...đừng làm bậy."

"Sợ rồi à, mau đưa hết tiền ra đây."- John làm ra bộ dáng đáng sợ như muốn trấn lột Jinx.

"Ta sợ ngươi mới lạ đấy."

"Vèo!"- John lao nhanh như một cơn gió lướt qua người của Jinx xong rồi quay về lại chỗ cũ, chỉ thấy trên tay hắn cầm đầy các đồ trang sức quý giá mà Jinx dấu trong người.

Jinx khuôn mặt bừng bừng tức giận hét lớn: " Đồ đốn mạt vô liêm sỉ ,ngươi làm gì đấy ? Đây là trang sức của ta kiếm được , ngươi không được động vào, mau bỏ xuống."

John cười nói: "Dạo này ta đang rất thiếu tiền, cô có thể viện trợ cho ta một chút được không ?"

Jinx vô cùng tức giận chửi bới rất chua chát và cũng như uy hiếp hắn ta : "Đồ đốn mạt chết giẫm kia, ngươi là một tên đạo tặc, một tên cướp."

"Không phải lúc nãy trên phố cô bảo ta là cướp giống cô sao! Giờ ta chỉ làm công việc của một tên cướp mà thôi."- John trơ trẽn đáp lại, khiến khuôn mặt của Jinx đỏ bừng bừng.

"Hừ...hừ..."- Jinx đang muốn lao vào sống chết với hắn để lấy lại đống trang sức đáng giá của mình thế nhưng cái đầu quỷ quyệt ấy như nghĩ ngay ra một cái gì đó, khuôn mặt tức giận biến đổi nhanh chóng thành khuôn mặt tươi cười như mùa xuân. Chính lúc này John lại cảm thấy có gì đó sờ sợ, cô nàng này mặc dù không mạnh như Vi, nhưng sự đáng sợ của cô ta xuất phát từ những ý nghĩ điên rồ không giống ai.

Jinx bước lại gần hắn cười hì hì nói: " Hồi nãy á...anh bảo...đang thiếu tiền phải không?"- Giọng điệu thay đổi đột ngột đến nỗi toàn thân của John nổi đầy da gà.

"Cô bị sao vậy? Thần kinh à? Đừng lây sang đây nhé!"- John lùi lại một bước nói.

Jinx vẫn nở nụ cười hì hì nói: " Ta có một cách giúp anh kiếm tiền, thậm chí rất nhiều tiền...hì hì.."

John nheo mắt đáp: " Đừng bảo ta là đi ăn cướp đấy chứ? Ta không làm chuyện đó đâu."

Jinx hơi kinh ngạc sau lại cười hì hì kéo áo hắn mà nói: " Đúng vậy, không có cách gì giàu nhanh chóng bằng đi ăn cướp cả...ta sẽ dẫn anh đến một nơi ở đấy có rất nhiều đồ quý giá tha hồ cho chúng ta ăn trộm...hì hì...".

"Đủ rồi! Đừng nói nữa, riêng chuyện ăn cướp, trộm cắp ta không làm đâu."- John xoay lưng lại nó, bước chân đang chuẩn bị rời đi thì giọng của Jinx vang lên: " Tùy vậy, thật tiếc, chỗ ta định cướp chính là tòa biệt thự của một trong 12 hộ vệ."

"Hửm!"- John đứng khựng lại, xoay người nhìn Jinx hỏi: " Biệt thự của 1 trong 12 hộ vệ. Không lẽ là biệt thự của Sagittarius."- John hỏi lại.

Jinx gật đầu nở nụ cười.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-121)