Vay nóng Tinvay

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại II - Chương 014

Hành Trình Huyền Thoại II
Trọn bộ 121 chương
Chương 014: Sức Mạnh Mới
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)

Siêu sale Shopee


"nhìn vẻ mặt của cậu thì chắc đã từng nghe qua cái tên này rồi!"- Ent cười nói.

John không nói chỉ gật đầu, hắn như chìm đắm vào từng dòng suy nghĩ.

"Trước đây khi John vừa chân ướt chân ráo tiến vào thế giới này hắn ngày đêm đọc sách để hiểu rõ hơn về nơi đây, một trong số những quyển sách hắn đọc có nói về những loại siêu cấp quái thú sống ở thời đại cổ ngữ, hắn nhớ như in những gì trong sách đó viết: Ở thời đại cổ ngữ, thời đại lấy sức mạnh làm quyền lực, kẻ có sức mạnh là kẻ thống trị. Ở thời đấy, ngoài các vị thần nắm giữ cho mình những loại nguyên tố vĩ đại vẫn còn đó những kẻ thống trị vĩ đại khác. Đông Tây Nam Bắc, bốn phương bốn kẻ thống trị. Đông có Thần Rồng Ao Shin nắm giữ sức mạnh của tự nhiên, tây có Cuồng Long Shymander nắm giữ sức mạnh của mặt đất, nam có Thần Điểu Phoenix nắm giữ sức mạnh của bầu trời và các nguyên tố, bắc có Tam Nhãn Thần Sư Leofencus nắm giữ sức mạnh tối thượng."

"theo nhiều người sống tại thời đại đó kể lại rằng, Tam Nhãn thần sư Leofencus được xem là Thần Thú mạnh nhất trong bốn loại thần thú, sức mạnh của nó nằm ở ba con mắt, mắt trái tên gọi là Huyết nhãn điều khiển được ảo ảnh đạt đến mức cao nhất có thể khống chế không gian, mắt phải tên gọi là Bạch nhãn có thể tạo ra bất cứ một loại phong ấn nào đạt đến mức cao nhất có thể không chế thời gian, mắt thứ ba nằm trên trán là con mắt mạnh nhất, có thể quyết định sống chết của bất cứ loài nào, một khi con mắt ấy mở ra trời đất như bị nuốt chửng."

" Cũng theo một số truyền thuyết đồn đại đến ngày nay sức mạnh của bảy vị thần nắm giữ bảy loại nguyên tố có được là nhờ sự giúp đỡ của Phoenix chính vì thế mà thần thú này được xem như là linh thú hộ thân của bảy người bọn họ. Riêng Ao Shin và Shymander thì không ai rõ nhưng với Leofencus có người cho rằng đấy cũng là thần thú bảo hộ cho vị thần nào đó rất bí ẩn. Chỉ có điều sau khi thời đại cổ ngữ chấm dứt cũng là lúc bốn vị thần thú này hoàn toàn biến mất, không ai rõ tung tích của chúng cả....có người bảo chúng đã chết vì thời đại sụp đổ, có người lại bảo sau cuộc chiến với thế giới hư không bọn chúng đã bị thế giới ấy nuốt chửng, tất nhiên đấy cũng chỉ là giả thuyết không ai biết sự thật đằng sau."

John trầm ngâm một lúc liền thở dài ra một hơi bây giờ hắn đã hiểu rất nhiều, ai ngờ rằng con tiểu thú nhỏ bé dễ thương kia lại là con của thần thú khủng bố từ thời đại cổ ngữ kia chứ.

"những gì bọn ta biết đều nói cả rồi, giờ đến lượt bọn ta hỏi cậu đây, trước tiên cho ta biết tên của cậu là gi?"- Ent nói.

"John"- Hắn trả lời rất nhanh mà không cần suy nghĩ, hắn biết tiểu thú đang ngủ say kia rất quý mình cho nên nhất định việc ba người này hiểu nhầm hắn là chúa tể cũng không phải lo bị giết.

Ent Kong và Wolve gật đầu cười nói: " cái tên cũng được..."

John hơi chút kinh ngạc nhưng cũng nhanh hiểu ra, bọn họ quanh năm chỉ ở bên trong khu rừng này canh gác quả trứng, vốn dĩ không quan tâm gì đến thế giới bên ngoài cho nên việc chúa tể hư không tấn công Valoran hay những gì trước đó họ cũng không biết, mà không biết thì đâu có bị ảnh hưởng bởi ma thuật của tên Ralaw kia.

"Nghe bọn ta hỏi tiếp đây! Đám người lúc nãy mà cậu gọi là kẻ thù đấy, cậu đã làm gì khiến bọn chúng liều mạng kéo một số lượng lớn như vậy tiến vào nơi này, ta nghĩ việc cậu làm cũng không phải chuyện nhỏ đâu nhỉ, nếu không bọn chúng cũng không cần liều mạng đến thế."- John thở dài gật đầu đáp: " phải, là kẻ thù nhưng mọi chuyện đằng sau kể ra thì rất dài dòng, mọi người cũng không hiểu đâu."

"này John, nếu cậu đã ở cùng bọn ta thì chí ít cũng nói chút gì đó cho bọn ta hiểu về tình hình của cậu mà sau này giúp đỡ chứ"- Wolve lên tiếng.

John suy nghĩ một lúc rồi nói: " thế ba người đã bao giờ trải qua hoàn cảnh này chưa? Tất cả những gì mình gây dựng nên, hi sinh nhiều thứ nhưng cuối cùng những thứ đó lại bị một kẻ khác chiếm lấy, không những thế bản thân mình lại bị cho là kẻ độc ác, người người muốn giết"

Cả ba nhìn nhau sau đó lại lắc đầu, Kong nói: " quả thực bọn ta chưa từng trải qua những chuyện đó nhưng xem ra đấy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng không lẽ cậu không chống trả lại sao? phải dành lại những gì thuộc về mình chứ?"

"chống trả?"- John cười ha hả, điệu cười của hắn chất chứa đầy nổi tâm tình đau khổ: " nếu chống trả được tôi đã chống trả rồi, giờ có khác gì phế nhân kia chứ, ngay cả một chút sức mạnh phép thuật trong người cũng không có."

"khoan khoan"- cả ba như tỏ ra hết hồn, họ ngoáy ngoáy lỗ tay cứ nghĩ mình nghe nhầm: " cậu bảo không có sức mạnh phép thuật trong người sao? điều này sao mà có thể được chứ."

"sao lại không thể? Hiện tại sức mạnh của tôi đã bị mất toàn bộ rồi"- John nhìn thấy bộ dáng của cả ba cũng hết sức ngạc nhiên.

Wolve nói: " bởi vì khu rừng này đầy rẩy các nguy hiểm, càng vào sâu bên trong mức độ nguy hiểm càng cao, nếu không có chút sức mạnh nào trong người làm sao có thể tiến vào đây được."

John ngẫm lại những gì Wolve nói rất có lý, càng vào sâu hắn gặp càng nhiều quái thú hình thù kì dị, không giống ở bên ngoài bìa rừng, có lẽ hắn gặp may chăng. Ent tiến lại cạnh John rồi nói: " cậu có thể cho ta mượn đôi tay để xem xét chút chứ."

John không từ chối lập tức đưa đôi tay ra cho Ent xem, từ lòng bàn tay của Ent một hào quang năng lượng xanh lục dịu nhẹ tỏa ra sau đó thấm qua da của John xuyên qua từng mạch máu tiến vào bên trong cơ thể.

"xoẹt"- như có một dòng điện mạnh chạy ngang qua cơ thể của Ent khiến ông ấy giật nảy mình rút tay lại, Kong John và Wolve đều lo lắng, trong đó Kong lên tiếng hỏi: " ông sao vậy Ent? Cơ thể của cậu ta không bình thường sao?"

]

Ent sắc mặt ngưng trọng nhìn John rồi gật đầu nói: " không bình thường chút nào cả, ta thử đưa một ít sức mạnh của mình vào người của cậu ấy để kiếm tra nhưng ai ngờ rằng khi sức mạnh của ta vừa chạm đến các huyệt và kinh mạch quan trọng thì lập tức bị cắn trả mãnh liệt."

"cắn trả sao? John cơ thể của cậu sao lại vậy?"- Wolve kinh ngạc vô cùng.

Ent sắc mặt căng thẳng hỏi: " John có phải trước đây cậu từng sở hữu bảy loại sức mạnh nguyên tố cổ ngữ của bảy vị thần vĩ đại hay không? Thậm chí ta còn cảm nhận được cậu còn sở hữu thêm một loại sức mạnh rất giống với sức mạnh của hư không!"

Lời này nói ra khiến Kong và Wolve xám cả mặt, hai người sửng sốt nhìn hắn, bọn họ đều tin lời của Ent, bởi ông ấy là một thụ nhân là kẻ đã sống cả ngàn năm nên hiểu biết tất nhiên rất rộng lớn. Để Ent biết được bí mật này John cũng không muốn dám dấu: " phải trước đây tôi từng sở hữu 8 loại sức mạnh trong người nhưng nay đã mất cả rồi."

"ra là vậy, bởi ta cảm thấy kinh mạch cùng xương tủy bên trong người cậu đều bị tổn thương nghiêm trọng, có thể nguyên nhân cậu mất sức mạnh là một bí mật trong đời của cậu bọn ta cũng không tiện hỏi, nhưng nếu cứ để như thế này cậu sẽ suốt đời không thể nào sử dụng được sức mạnh phép thuật."- Ent nói ra những điều này rất đúng với tâm trạng của John hiện giờ.

"nếu không có sức mạnh phép thuật trong người thì làm sao chống lại kẻ thù và lấy lại những gì đã mất được chứ, thế giới này sức mạnh mới là thứ quyết định đúng sai."- John ngao ngán nói.

"ai bảo với cậu rằng sức mạnh phép thuật mới là thứ nắm quyền lực nhất?"- Ent có vẻ không đồng tình với cách suy nghĩ của hắn.

"không lẽ tôi sai sao?"- John khó hiểu.

"tất nhiên là sai rồi"- Wolve nói tiếp: " nếu nói thời điểm hiện tại thì đúng là những ai sở hữu cho mình sức mạnh phép thuật đều được xem trọng, nhưng có điều cậu không biết, ở vào thời đại cổ ngữ, sức mạnh nắm quyền lực không phải là sức mạnh phép thuật mà là võ thuật."

Lời này Wolve nói ra khiến John hết sức choáng váng, điều này là sự thật hay sao? vậy tại sao không một quyển sách nào đề cập đến chuyện này?

Kong thở dài nói: " nói đến chuyện này thì cậu không biết là phải bởi sức mạnh nào nắm giữ quyền lực chỉ có những ai sống ở thời đại đó mới hiểu rõ, ta còn nhớ rất rõ vào thời đại cổ ngữ hưng thịnh nhất đã xuất hiện một số ít người sử dụng võ thuật đơn thuần không hề mang chút gì gọi là phép thuật trong người cả, nhưng họ đã đánh bại tất cả những kẻ mạnh mẽ nhất thời bấy giờ. Tất nhiên những kẻ bị bại kia đều vì không muốn người đời cười chê mình nên không nói chuyện này ra, cả những người đánh bại họ cũng vì giữ thể diện cho họ nên không hề truyền ra bên ngoài."

"Năm xưa khi sức mạnh bọn ta cũng thuộc dạng mạnh mẽ nhất trong đám ma thú, bọn ta đã gặp một vài người sử dụng võ thuật, bọn ta xem thường và đã đồng ý quyết đấu với họ, kết quả là bọn ta thua tâm phục khẩu phục. Cái quan trọng ở chỗ này chính là họ tự tạo ra sức mạnh và tự sử dụng nó chứ không phải như bọn ta phụ thuộc vào các nguyên tố bên trong không khí."- Wolve nói tiếp.

"tự tạo ra sức mạnh sao? làm cách nào?"- John chú tâm nghe bọn họ nói.

Ent gật đầu giải thích: " sức mạnh mà họ tự tạo ra gọi là Nội Năng, dễ hiểu hơn chính là năng lượng được sinh ra từ trong cơ thể mà không cần phải hấp thụ từ sức mạnh bên ngoài, người luyện loại này phải tốn khá nhiều thời gian và phải cực kì siêng năng chịu khổ, đó là lý do vì sao những người sở hữu nội năng lại cần một thời gian dài mới trở nên mạnh mẽ, trái ngược với những ai sử dụng sức mạnh phép thuật."

John lấy tay xoa cằm hắn nhớ không nhầm thì Shen Zed Kennen hình như có cả Lee sin cũng luyện loại nội năng này. John vội hỏi: " thế mọi người có biết cách tu luyện hay không? Nếu luyện được như vậy ta không cần phải phụ thuộc vào sức mạnh phép thuật nữa rồi."

Kong Ent và Wolve xoay đầu nhìn nhau bọn họ rì rầm gì đó nhỏ nhỏ trông rất bí mật, sau đó Ent giả vờ ho khan vài tiếng nói: " thôi được, dù gì thì bọn ta có giữ bí mật ấy cũng không có lợi ích gì, để cậu mạnh một chút bảo vệ tiểu thú sẽ tốt hơn. Ngày mai bọn ta sẽ dẫn cậu đến một nơi, nơi này sẽ giúp cậu luyện Nội Năng và hoàn thiện võ thuật của mình."

Buổi chiều hôm đó, ánh lửa tại trong rừng khiêu vũ, tiểu thú trắng muốt nọ gắt gao ôm bụng trong giấc ngủ còn không ngừng bẹp chẹp miệng, giống như một đứa trẻ khả ái.

John ngồi lẳng lặng nhìn tiểu thú say sưa giấc ngủ.

Tuy rằng bị tiểu thú lăn qua lăn lại quá trời, thế nhưng tiểu thú cũng không có thương tổn hắn, huống hồ cái gương mặt ngờ nghệch đáng yêu kia lại khiến hắn không thể nào sinh ra chút oán khí hay sát ý.

Đối đãi kẻ địch hắn có thể xuất thủ tàn khốc vô tình, thế nhưng hắn lại không có khả năng đối với tiểu thú như đứa trẻ điềm tĩnh ngủ say đối hắn không chút đề phòng, xuất thủ.

Sáng sớm, tiểu thú trắng muốt, mở ra mắt to sáng sủa, khi ngửi thấy được mùi hương của thịt quay, cái bụng nhỏ của nó "rột rột" rung động, nó "Sưu" một tiếng ngồi xuống bên cạnh John, đôi mắt - trông mong nhìn cái đùi nai vàng rượm.

Khi John đem đùi nai thơm ngon đưa cho nó thì, nó cố sức mấp máy cái mũi nhỏ, sau đó vui vẻ tiếp nhận lại. Tại trong quá trình tiểu thú ăn thịt, John phát hiện những sợi lông trên người nó liên tục có những dòng năng lượng nho nhỏ chạy ngang dọc trông rất hấp dẫn.

Mặc kệ nó có thể không nghe hiểu, John cố gắng chém gió với nó nào là việc nó có sức mạnh hay là con của thần thú vĩ đại, kết quả tiểu thú hiếu kỳ quan sát hắn một phen rồi lại cười ha ha trông rất kì dị.

Đón ánh bình minh, John cùng ba người Kong Wolve và Ent bắt đầu lên đường. Tiểu thú phi thường thích thú ngồi trên đầu của John không biết là vì lý do gì nhưng dù bị hắn liên tục thả xuống nhưng nó vẫn nhất quyết ngồi cho bằng được.

John thương thế đã khôi phục, hắn quyết định đi cùng với ba người họ đến nơi mà họ bảo rằng sẽ giúp hắn luyện được Nội Năng tăng cường sức mạnh.

Ven đường, phát hiện được không ít tung tích của Ninja, hiện tại trên khu rừng này tình huống càng ngày càng phức tạp rồi.

John qua mấy khu, đều thấy được thi thể của Ninja, có chút còn chưa có lạnh đi, máu loãng nhiễm đỏ đất rừng, tiến nhập khu rừng cấm này giống như gia nhập trò chơi tử vong. Bọn người Ent hình như thấy chuyện này rất đỗi bình thường nên không hề tỏ ra kinh ngạc hay liếc nhìn gì.

"chúng ta gần đến chưa?"- John có chút hồi hộp nói.

Ent không vội trả lời, đi thêm vài bước chân nữa rồi mới nói: " cũng gần rồi."

Lúc này đập vào mắt John là một di tích cổ bị tàn phá gần như không còn gì, họa chăng là chỉ còn vài cái trụ đá gần mục rữa còn cố gắng trụ lại mà thôi.

John cảm thấy kì lạ nhìn quanh vội hỏi: " là ở đây sao? ở đây ngoài đống gạch đá vụn phước trước ra thì đâu còn gì?"

Ent đứng lại, chiếc gậy gỗ trên tay chạm nhẹ xuống mặt đất, sắc mặt bỗng dưng mỉm cười nói: " cậu cứ tiến đến trung tâm của di tích rồi sẽ hiểu."

John không hỏi nhiều, dù gì thì cũng đã đi một đoạn xa đến đây rồi thì cứ tiến lại đó xem sao, John đặt tiểu thú xuống mặt đất, mặc dù nó một mực phản đối nhưng chỉ cần vài lời khuyên ngọt của hắn cuối cùng nó cũng chấp nhận. Hắn bước từng bước cực kì thận trọng tiến đến khu phế tích, đột nhiên John cảm thấy cả cơ thể có cảm giác lân lân rất lạ, giống như hắn vừa đi qua một cái màng gì đó vậy, cái cảm giác ấy rất khó để diễn tả bằng lời.

"Quả nhiên là đi qua được"- Ent gật đầu lia lịa mỉm cười.

"phải, dù gì cậu ta cũng đâu có chút sức mạnh phép thuật nào, nên mới có thể tiến vào bên trong được"- Kong nói theo.

"gãi"- tiểu thú ở dưới thì chẳng hiểu gì cả nó lấy mấy cái móng trên chân gãi gãi đầu rồi cứ nhìn vào John không rời.

Khi John tiến lại ngay trung tâm của khu phế tích thì đột nhiên một đồ hình kì lạ xuất hiện dưới chân hắn, một ngôi sao sáu cánh xuất hiện liên tục xoay quanh cơ thể của John, hào quang màu vàng chói lập tức tỏa ra mãnh liệt.

"gì thế này? Không thể gì cả"- John lấy tay che mắt rõ ràng hắn không hề nhìn thấy gì khi bị thứ ánh sáng chói lòa kia chiếu thẳng đến.

Thế nhưng có một điều hết sức lạ lùng chính là, ba người Ent, Kong và Wolve cùng tiểu thú ở bên ngoài đều không hề thấy bất cứ cái ánh sáng vàng chói lòa nào cả, họ chỉ thấy những hành động kì cục của John mà thôi, không có âm thanh, chỉ có hình ảnh.

*****

"vù vù"- Những luồng ánh sáng chói lòa di chuyển liên tục với một quỹ tích không xác định.

"ha...ha...."- một nụ cười có phần tà dị vang lên.

John từ từ mở mắt ra nhìn, hắn giật mình nhận ra khung cảnh xung quanh thay đổi hoàn toàn, John giờ như đang đứng giữa bầu trời, xung quanh là vô số các đám mây màu vàng kim liên tục di chuyển.

"vút vút"- đột nhiên bảy luồng sáng kì lạ liên tục di chuyển quanh người John rồi sau đó chúng như có linh tính bay xuyên vào cơ thể hắn. Tay trái, tay phải, chân trái, chân phải khắp các bộ phân trên người hắn đều bị những luồng sáng kia xuyên vào rồi rời ra, hắn có một cảm giác không nói nên lời, cơ thể của mình giống như đang bị những luồng sáng kia xem xét.

"tuyệt...tuyệt lắm....không một chút sức mạnh phép thuật...tuyệt"- Giọng nói đầy tà dị ấy lại vang lên.

"á"- John giờ khắc này cảm thấy chân tay như bủn rũn cả ra, hắn quỳ trên mặt đất, ngẩn đầu nhìn những luồng sáng kì dị liên tục di chuyển với quỹ đạo không thể nào đoán trước được.

"xương cốt chắc khỏe, căn cơ rất chuẩn, không ngờ lại tuyệt đến vậy...rất hợp ý ta...ha...ha..."- Giọng nói ấy vang lên khắp khu vực rộng lớn xung quanh.

"nha nhá"- tiểu thú ở bên ngoài quan sát, mặc dù nó không biết những gì đang xảy ra với John nhưng nó thấy thái độ và hành động của hắn nên rất lo lắng, lập tức kêu lên vài tiếng rồi lao vào, tuy nhiên ngay khi nó vừa chạm đến ranh giới tiến vào phế tích thì một tiếng "poong" thanh thúy vang lên, tiểu thú bị đẩy ngược ra đằng sau không thể tiến lại dù chỉ một bước.

"là cấm chế đấy, giữ tiểu thú lại nếu không cậu ta ở bên trong cũng sẽ gặp nguy hiểm"- Ent lập tức tiến lại cạnh tiểu thú dù thuật tự nhiên để xoa dịu cơn thịnh nộ của nó, Kong và Wolve tiến đến phía sau để chuẩn bị, nếu tiểu thú có hành động gì thì cả hai cũng sẽ ra tay ngăn cản kịp lúc.

"bình tĩnh nào, ta biết cậu bé rất quan tâm chàng thanh niên kia nhưng hành động lỗ mãng vậy chỉ hại cho cậu ta thôi"- Ent cố sức khuyên ngăn.

"nhá"- Tiểu thú hình như hiểu những gì Ent nói liên kêu lên.

"tất nhiên rồi, cậu ta đang nhận được một sự may mắn mà không ai có thể có được, cậu ấy sẽ không sao đâu"- Ent giải thích tiếp, lúc này tiểu thú cũng đã bình tâm trở lại nó ngồi xuống đất đôi mắt chăm chú nhìn John ở bên trong.

John lúc này đầu óc như mơ ảo hắn không biết mình đang thấy gì nữa, đâu đâu cũng toàn những thứ chói lòa, hắn hét lớn: " ông là ai vậy? mau ra đây, đừng trốn nữa!"

"hô hô, đã lâu lắm rồi chưa có ai dám lớn tiếng như vậy trước mặt ta, kể cũng thú vị, cậu làm ta thích rồi đấy..ha...ha..."

John cố sức đứng dậy nhìn quanh, từ cái ngày hắn đặt chân quay trở lại nơi này sao lúc nào hắn cũng toàn gặp những kẻ quái dị thế nhỉ?

"Chàng thanh niên, ta ở đây cũng đã 1000 năm rồi, một thời gian thực sự rất dài, cuối cùng ta cũng tìm được kẻ sẽ kế nghiệp của ta."

"1000 năm? Không lẽ ông sống ở thời đại cổ ngữ sao?"- John hơi chút kinh ngạc.

"phải, chỉ có điều không ngờ rằng thời gian chờ đợi của ta lại lâu đến như thế...1000 năm..ha..ha... không biết giờ này kẻ thù của ta có còn sống hay không? Lão già kia liệu có còn sống và nhớ đến lời hẹn năm xưa hay không?"

John cảm thấy lời nói của người bí ẩn kia càng lúc càng não nề, hắn vội hỏi: " mọi chuyện là thế nào vậy? ông nói gì tôi thực sự không hiểu."

"chàng thanh niên, cậu tên là gì?"

"John"- hắn trả lời rất nhanh.

"Được lắm, John cậu gặp được ta xem như hai chúng ta có duyên, để ta kể cho cậu nghe chuyện này. Nội Năng- đấy là khái niệm mà có lẽ không ai biết đến kể từ khi nó được khai sinh ra bởi một người thanh niên tên Cloud."

John kinh ngạc, chuyện người sử dụng nội năng thì hắn biết bởi hắn đã từng nghe Shen, Zed hay Lee sin nói về chúng nhưng chưa từng nghe việc ai đã tạo nên nó, người bí ẩn này biết được tên của người đã tạo nên nội năng chắc chắn ông ta còn biết nhiều điều hơn thế nữa.

]

" Cloud từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ thiếu may mắn, cơ thể cậu ấy quá mức kì dị không thể nào hấp thụ được nguyên tố phép thuật trong không khí, lúc đầu việc này được nhiều người cho rằng vì cậu ta còn nhỏ nên chưa thích ứng được nhưng khi lên 4-5 tuổi thì có thể hấp thụ được. Thế nhưng đáng buồn thay khi Cloud lên 5 tuổi cậu ấy vẫn không thể nào hấp thụ được dù chỉ là một chút phép thuật nguyên tố, cha mẹ của cậu ta tìm đủ mọi cách để cải thiện nhưng vẫn không có cách nào. Cloud nhìn những đứa trẻ cùng tuổi, đứa nào đứa nấy đều có thể hấp thụ được sức mạnh nguyên tố phép thuật để gia tăng sức khỏe hoặc thi triển những loại phép thuật đơn giản, Cloud cảm thấy mình như bị bỏ rơi trên thế giới này. Những ngày tháng sau đó với cậu ấy không khác gì địa ngục, bạn bè xa lánh và xem thường, mọi người đều xem cậu ấy như kẻ thất bại là nỗi ô nhục của thời đại cổ ngữ, cái thời đại luôn đề cao sức mạnh phép thuật lên hàng đầu. Đi đến đâu cũng phải chịu đựng ánh mắt khinh thường của họ, thậm chí vì chuyện này mà cha mẹ của ta cũng bị những người xung quanh xem thường, cuối cùng họ phải đổ bệnh mà qua đời ...dần dần một nỗi căm thù xuất hiện bên trong người của cậu ta, nó lớn dần theo ngày tháng ..."

John chăm chú lắng nghe......

"Cloud không được đến trường, đến khi cậu ta được 18 tuổi, cậu có thích một cô gái ở trong học viện phép thuật, nhưng vì sợ rằng cô ấy sẽ xem thường bản thân nên chỉ dám ở bên ngoài nhìn cô ấy...đến một ngày Cloud thấy có rất nhiều thanh niên trong học viện chọc ghẹo và định làm những chuyện không hay với cô gái kia, cậu ta đã liều mình chạy đến bảo vệ....."

"thế Cloud có bảo vệ được cô gái ấy không?"- John có chút hồi hộp.

"tất nhiên là không, một người bình thường đối đầu với cả đám người biết sử dụng phép thuật thì làm gì có khả năng thắng. Thế nhưng vì sự náo loạn đó mà có rất nhiều người đã đến khiến bọn thanh niên kia không dám ở lại và rời đi. Cứ nghĩ sau đó Cloud đã an toàn nhưng đấy mới chỉ là sự khởi đầu, vào đêm hôm đó cậu ta bị một đám người lạ mặt xuất hiện vây đánh, bọn chúng sử dụng hàng loạt phép thuật gây sát thương lớn vào người Cloud khiến cậu ta gần như có thể chết bất cứ lúc nào. Ngay khi cận kề cái chết Cloud nhận ra rằng, những lúc con người cận kề sinh tử cũng là lúc con người trở nên mạnh mẽ nhất, từ tận sâu trong cơ thể của Cloud lúc ấy như sản sinh ra một loại năng lượng kì lạ giúp cậu ta chống chọi lại lời mời gọi của tử thần. Đám người bịt mặt kia cứ nghĩ Cloud đã chết nên bọn chúng rời đi, nhưng thật không may, cái ý chí muốn sống của cậu ta vô cùng mạnh mẽ, dù là một hơi thở Cloud vẫn muốn sống, đến cuối cùng cậu ta được một nhóm người đốn củi cứu sống. Sau ngày hôm đó Cloud lao vào tập luyện, cậu tập những bài tập khắc nghiệt nhất, đưa mạng sống của bản thân vào ranh giới của sống và chết, qua đó có thể thôi thúc lượng lớn sức mạnh sự sống bên trong cơ thể."

"và nhờ đó cậu ta tạo được nội năng, tức năng lượng tạo ra từ chính cơ thể mà không phải hấp thụ qua không khí?"- John thốt lên.

"phải, mặc dù để đạt đến mức gọi là nội năng cậu ta phải tập luyện rất nhiều, kết hợp với việc thông hiểu các kinh mạch, nhưng cũng nhờ qua sự việc ấy cậu ta đã tìm ra được mấu chốt của loại năng lượng mới. Sau khi luyện được Nội Năng Cloud bắt đầu điều tra những kẻ đã cố ý giết mình đêm hôm đó, chỉ với một cây kiếm trên tay Cloud đã trảm sát 10 tên pháp sư. Sau sự việc đó Cloud trở thành kẻ bị truy nã khắp Valoran, cậu ấy lại tiếp tục đặt cơ thể vào ranh giới sinh tử, thế nhưng cứ sau mỗi trận chiến như thế Cloud nhận ra rằng mình càng mạnh hơn, cuối cùng cậu ta trở thành kẻ bất bại, dù gặp bất cứ một pháp sư khủng khiếp thế nào Cloud vẫn không thể bị đánh bại."

John cảm thấy tâm hồn rung động kịch liệt, một cuộc đời thật quá bi thảm, nhưng sao trong đó có chút hương vị quen thuộc, nó thật giống những gì mình trải qua trước đây...John chợt nói: " ông biết rất rõ về Cloud, không lẽ ông là?"

"phải, Cloud mà ta nói, chính là ta....giờ đây ta chỉ là một linh hồn tồn tại nhờ ý niệm năm xưa mà thôi."

"không ngờ những việc ông trải qua lại đau khổ đến như thế"- John chia sẽ.

"phải, tất cả cũng chỉ vì những kẻ tôn thờ sức mạnh phép thuật mà thôi, thế nhưng ta đã chứng minh, sức mạnh phép thuật vẫn chưa phải là nhất, vẫn còn đó một loại sức mạnh khác ngang ngửa với nó, ta đã đánh bại không biết bao nhiêu kẻ để chứng minh những gì ta nói."

"Vậy ông chưa từng thua ai sao?"- John hỏi.

"cũng không hẳn!"

"vậy là ông từng thua sao? kẻ nào đủ sức đánh bại ông vậy?"- John kinh ngạc, hắn hỏi liền 2 câu, thực sự người đàn ông tên Cloud này khiến hắn cô cùng có hứng thú.

"trận đấy không thể gọi là thua được, nếu nói đúng ra thì ta và người đó đã hòa nhau. Đấy là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta gặp được đối thủ ngang tài với mình, ông ấy rất mạng, Sephiroth cái ấy ta mãi mãi không bao giờ quên."

"Se...Sephiroth?"- John giật cả người.

"Lúc ấy, quân đội hư không xâm chiến Valoran, ta đã gặp Sephiroth và quyết đấu với ông ta, cả hai người bọn ta đã chiến đấu suốt ba ngày liền nhưng vẫn bất phân thắng bại. Người xưa bảo không đánh không quen, cuối cùng ta và Sephiroth kết thành bạn, mặc dù Valoran và Hư Không đang xảy ra chiến tranh, nhưng điều ấy có quan hệ gì? Gặp được một tri kỉ chắc gì đã làm được. Tối đó ta đã nói rất nhiều chuyện với Sephiroth ta giải thích về hậu quả của chiến tranh, ông ấy ầm ừ vài tiếng có vẻ như hiểu. Ngày hôm sau Sephiroth rời đi, ông ta nói lại với ta rằng, trận đánh này của ta và ông ấy dù đánh có suốt đời vẫn không thể phân thắng bại, nên hãy để truyền nhân của cả 2 quyết định thắng bại."

John không thể ngờ rằng Cloud và Sephiroth lại quen biết nhau, giữa họ lại có quan hệ như thế, hắn vội hỏi: " thế tại sao ông lại chết?"

"ha...ha..."- nghe câu hỏi này Cloud bật cười, ông ta đáp: " cái bất lợi duy nhất của việc luyện nội năng chính là không thể hấp thụ sức mạnh nguyên tố trong không khí, do đó về mặt tuổi tác cũng không khác gì một người bình thường, già và chết...tiếc thay khi gần nhắm mắt ta vẫn chưa thể nào tìm kiếm được một đệ tử ưng ý để thực hiện lời hứa đó, dù đã truyền lại rất nhiều kĩ năng luyện nội năng nhưng điều đấy vẫn chưa thực hiện được. Vì quá không cam lòng, cho nên ta đã tạo ra một loại cấm chế, cất giữ ý chí của ta ở đây....1000 năm trôi qua cuối cùng ta cũng chờ được."

"điều này thật vô lý, không lẽ không một ai đủ điều kiện để trở thành đệ tử của ông được hay sao?"- John lắc đầu nói.

"phải, không một ai đủ điều kiện cả. Bởi lẽ người ta muốn nhận đệ tử bắt buộc phải có một cơ thể không hấp thụ được sức mạnh nguyên tố phép thuật, có như thế mới toàn tâm tập trung vào phát triển nội năng được, một người vừa luyện nội năng mà vừa có thể hấp thụ được sức mạnh phép thuật thì sẽ không bao giờ đạt đến được sức mạnh tối thượng mà nội năng mang lại, để kiếm cơ thể như vậy thực sự quá khó khăn."

"ồ"- John ồ lên một tiếng kinh ngạc, nếu nói như ông ta thì không phải Shen, Zed Leesin hay Kennen đều không thể đạt được đến cảnh giới cao nhất của nội năng sao.

"được rồi, nói vậy cũng đã nhiều rồi, chàng thanh niên giờ cậu đã hiểu lý do vì sao cậu được chọn trở thành truyền nhân của ta rồi chứ!"

"hiểu"- John đáp rất nhanh nhưng những gì Cloud nói tiếp theo khiến hắn như đứng hình.

"sau khi trở thành đệ tử của ta, cậu phải hoàn thành cho ta hai việc, thứ nhất đánh bại toàn bộ những kẻ sử dụng phép thuật trên thế giới này, cho chúng thấy sức mạnh của ai mới là nhất. Thứ hai, tìm ra đệ tử của Sephiroth và quyết đấu, ta biết việc này có hơi khó khăn nhưng ta tin ông ấy không phải là kẻ nuốt lời đâu."

"không phải chứ! Bắt tôi đi đánh bại toàn bộ những người sử dụng phép thuật sao?"- John nói cứ như hắn từ chối, nhưng đến nước này hắn còn từ chối được hay sao? Chưa kịp đề phòng, từ trước mặt hàng loạt các luồng sáng chói lòa bắn đến, xuyên vào cơ thể của hắn, chân tay John biến đổi liên tục, lúc phình to lúc thu nhỏ, vặn vẹo không hình thù nhất định.

"á...á....."- John đột nhiên ôm đầu ngã lăn trên mặt đất, hắn lăn lộn trong đau đớn, cái khỉ gì dang diễn ra thế này, có cái thứ gì đó đang chảy vào người hắn, là các luồng thông tin, không chỉ một mà là rất nhiều. Nhất thời đầu hắn như muốn nổ tung. Vô số các hình ảnh hiện lên, nào là thế võ, cách tập luyện..v..v....

Ở bên ngoài ba người Ent cũng giật mình khi thấy John đang ôm đầu tỏ ra đau đớn lăn lộn bên trong, tiểu thú không thể nào giữ được bình tĩnh nó hét lên một tiếng phong nhanh như một ta chớp lao thẳng vào cái lồng kết giới bên ngoài.

"poong poong"- âm thanh va đập vang lên liên tục.

"Nhá"- tiểu thú mở miệng thật ta một luồng năng lượng khủng bố tuôn trào công kích thẳng vào cái lồng bên ngoài. Cả khu rừng như rúng động, lớp bảo hộ bên ngoài phế tích lung lay dữ dội nhưng chưa đổ.

"vèo"- mắt phải đột nhiên biến đổi, con ngươi bên phải hoàn toàn biến mất, vô số các gân trắng quái dị xuất hiện xung quanh đôi mắt của tiểu thú, ngay lập tức một luồng hào quang nhàn nhạt bắn ra chiếu thẳng vào cái lồng kia.

"rắc rắc rắc"- lồng năng lượng bảo vệ phế tích bắt đầu xuất hiện những tiếng nứt vỡ, con mắt bên phải của tiểu thú quả nhiên đúng như truyền thuyết đã đề cập đến, nó có thể tạo ra phong ấn cũng như phá hủy mọi phong ấn.

"á"- Tiếng hét của John vọng ra bên ngoài, kèm theo đó là một tiếng nổ lớn vang lên, lấy khu phế tích làm trung tâm, một trăm mét vuông đất xung quanh bị san phẳng thành bình địa.

"o...o...o...."- khói bụi dần tan đi, để lộ một người thanh niên toàn thân chỉ còn mỗi chiếc quần dài đứng giữa khu phế tích, bao bọc xung quanh cơ thể người thanh niên kia là năng lượng màu vàng nhạt huyền ảo đang bừng bừng cháy như ngọn đuốc, những cơ bắp trên người săn chắc hơn bao giờ hết, thấp thoáng có vào tia điện màu vang chạy ngang dọc, mái tóc màu đen không hiểu sao lại hóa thành màu vàng và dựng thẳng đứng...

"ồ...năng lượng này...."- Ent, Kong và Wolve đều kinh ngạc muôn phần.

"nhá"- tiểu thú thấy John xuất hiện trước mắt lập tức lao đến ôm chặt lấy hắn cứ như sợ hắn sẽ bỏ lại nó vậy, cái má mũm mĩm liên tục dụi dụi vào ngực của John làm nũng.

"yên tâm, ta không sao"- John bình tĩnh cười nói, để ý kĩ hiện tại John đã có xảy ra chút biến hóa, giọng nói của hắn thay đổi đôi chút, ánh mắt cũng sắc bén hơn.

"có khách đến"- John liếc nhìn sang hướng khác, mỉm cười nói.

Vừa nói xong từ bên trong khu rừng cạnh đó, hai bóng người lập tức xuất hiện, hai bóng người này hoàn toàn đối với John không chút xa lạ, một người là vị thầy tu nổi tiếng ở Ionia- Leesin, một người là bậc thầy Wuju- Master Yi.

Vụt

Ent, Kong, Wolve lập tức nhảy đến trước mặt John hai tay chuẩn bị sẵn thế tấn công, tùy biến có thể ra tay với hai người kia. John lập tức vung tay nói: " đừng manh động."

"xem ra chúa tể hư không đã khôi phục được một phần sức mạnh của mình rồi, đã thế hắn còn có thêm thuộc hạ, hai người chúng ta liệu có đối phó nổi không?"- Yi có chút lo lắng, sự lo lắng này của ông cũng không hề thừa thải bởi ông là một người tu luyện lâu năm đối với việc cảm nhận năng lượng rất có nhạy cảm, sức mạnh mà John đang phát ra hiện giờ khiến ông khá dè chừng.

"đừng lo, mọi người cũng bám theo phía sau, một lúc nữa là tới, chúng ta cứ ở đây cầm chân hắn."- Lee sin điềm tĩnh đáp.

"Yi, Lee, đã lâu không gặp hai người vẫn khỏe thế này ta rất vui"- John hiền lành cười nói.

"cảm ơn vì ngươi còn nhớ đến bọn ta, ngày hôm nay bọn ta không chết thì ngươi chết...vì hòa bình của Valoran và của Ionia này có bỏ mạng tại đây bọn ta cũng không tiếc"- Lee sin nói đầy đanh thép.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-121)